Chương 148: Tứ Bán Tiên
Minh Tiến
13/12/2013
Hoàng cung, ngự hoa viên.
Nguyên Chương ngồi đó, trên mặt không biểu lộ ra chút thần sắc nào, trên tay y là một cuộn lụa nhỏ với chi chít những chữ. Cạnh đó là Hoa Vinh, y đang ôm trong tay một con chim bồ câu trắng, nơi chân vẫn buộc một cái ống trúc nhỏ. Nguyên Chương khẽ bỏ tấm lụa nọ lên bàn, y đứng dậy,chắp tay sau lưng mà lững thững rời khỏi tiểu đình. Hoa Vinh lập tức cung kính đi theo hầu phía sau. Cả hai chậm rãi bước tới dãy hoa Mẫu Đơn, Nguyên Chương chợt dừng lại, khẽ nâng tay chạm tới một bông mẫu đơn.
- Hoa Vinh, ngươi thấy tên đệ tử của Lưu Bá Ôn kia thế nào?
- Bẩm hoàng thượng, theo những gì mà Ô Nha ty báo cáo về, người này quả thật không thể xem thường. Chỉ mới ngoài hai mươi mà đã kế thừa được toàn bộ thuật phong thủy của Lưu đại nhân, đây là nhân tài trong nhân tài!
Hoa vinh cung kính nói, giọng điệu hoàn toàn thật thà, không một chút giả tạo hay tâng bốc. Nguyên Chương nghe vậy thì khẽ gật đầu, sau đó lại nói.
- Theo ngươi, kẻ này có khi nào là kẻ thù của ta không? Ta dám chắc Bá Ôn vẫn hận ta về Quyên Thủy…
Y nói tới đó, đột ngột thở dài. Hoa Vinh biết ý y, im lặng một hồi, sau cùng mới đáp.
- Bẩn hoàng thượng, hiện tại chưa thể biết trước được người này cuối cùng chọn theo ai. Chi bằng ta tìm cách dụ dỗ y, lôi kéo y theo chúng ta. Chim chết vì mồi, người chết vì tiền. Có kẻ nào sinh ra cưỡng nổi hai thứ này?
- Cũng đúng!... À, Ô Nha ở đó có bao nhiêu người?
- Bẩm hoàng thượng, có tất cả hai mươi người!
- Nhan sắc thế nào?
- Bẩm hoàng thượng, tất cả họ đều có thể coi là kỳ nữ!
- Tốt, vậy hãy truyền chỉ dụ cho họ. Bằng mọi cách phải tìm cách tiếp cận, thăm dò tên đệ tử này. Nếu được, hãy dùng nhan sắc mà quyến rũ hắn, biến hắn thành người của chúng ta. Nếu không được, hãy biến hắn làm quỷ dưới gốc Mẫu Đơn!...
Nguyên Chương nói, tay khẽ nắm chặt lại, bóp nát một bông hoa Mẫu Đơn. Hoa Vinh nhìn thấy hành động ấy thì cảm thấy lạnh gáy, cung kính cáo lui rời đi. Nguyên Chương một mình đi dạo, trong đầu y lúc này cơ man là toan tính. Chợt y giật mình, nhìn lên không trung, trong lòng kinh sợ cực độ. Chỉ thấy phía trên không là bốn người đạo sĩ, thân mặc đạo bào màu xanh, một tay bắt quyết, một tay cầm phất trần. Bốn người ngự trên bốn thanh phi kiếm. Nguyên Chương nhìn tới cả bốn một lượt, lông mày cau lại như đang lục tìm gì đó trong trí nhớ. Vị đạo sĩ nhỏ bé đứng bên trái khẽ cười, vuốt chòm râu bạc như cước mà nói.
- Trùng Bát tiểu tử, không phải quên ta rồi đấy chứ? Nhớ lại đi nào, cách đây nhiều năm, ở Chung Ly, Hào Châu. Chúng ta đã cứu mạng ngươi một lần, lại tiên đoán cho ngươi một quẻ đó!
Nguyên Chương chợt giật mình, cái tên Trùng Bát là tên hồi nhỏ, đã lâu không còn dùng tới. Vị đạo sĩ này lại có thể nói ra khiến y giật mình, không khỏi run run mà hỏi lại.
- Bốn người, bốn người các ngươi là ai? Đây… đây là hoàng cung, ta là chân mệnh thiên tử… các người, các người không được dở trò ma quỷ ở đây!
- Ma quỷ?... Ha ha ha…
Hai người đạo sĩ đứng bên phải cười ha hả, làm ra điệu bộ rất khoái trá mà cười. Vị đạo sĩ gầy gò nọ lắc lắc đầu, đoạn nói.
- Tên Trùng Bát này… Ta nói thật nhé, ta có thể đưa ngươi lên làm hoàng đế, cũng có thể dễ dàng đem kẻ khác lên thay ngươi!
- Lão tứ, không nên nói nhiều. Có lẽ đã lâu, kí ức hồi nhỏ hắn đã quên mất rồi!
Vị đạo sĩ cao lớn nói, tay khẽ cầm phất trần phẩy một cái. Lập tức một luồng sáng trắng theo đó lao tới phía Nguyên Chương khiến y kinh sợ, nhưng toàn thân như có kẻ trói lại, không thể di động. Đạo ánh sáng nọ lao tới, nhằm thẳng tới trán y. Sau đó là im lặng. Chợt Nguyên Chương vội vã quỳ phục xuống đất, lạy ba lạy, sau đó cung kính nói.
- Nguyên Chương thất lễ, mong bốn vị tiên nhân thứ tội. Không biết bốn vị có điều gì chỉ dạy?
Đạo sĩ cao lớn kia khẽ gật gật đầu, sau đó khẽ vuốt râu, phất tay một cái. Lập tức cả người Nguyên Chương được một bàn tay vô hình đỡ đứng lên. Đạo sĩ gầy gò lúc này mới nói.
- Trùng Bát, chúng ta không muốn làm khó ngươi. Chỉ là xin xây một cái đạo quán mà thôi. Những năm qua, chúng ta chu du khắp nơi, nay cũng đã mệt mỏi, muốn xin một nơi để tĩnh tâm tu luyện tiên đạo!
- Không dám, vậy các vị cần xây đạo quán ở đâu? Nguyên Chương nguyện lĩnh ý!...
Thanh Điền.
Một trong các căn nhà mới được xây, có một thiếu nữ nhẹ nhàng rút ra một cuộn vải lụa từ chân con chim bồ câu trắng. Nàng ta thận trọng mở nó ra, sau đó khẽ nhìn tới bốn thiếu nữ bên cạnh mình một cái, cuối cùng chăm chú đọc tới miếng vải. Hồi lâu, nàng mới rời tay khỏi tấm vải nọ, ánh mắt dường như biến hóa ra vài tia hoang mang lo lắng. Thiếu nữ áo xanh ngồi cạnh nàng thấy vậy thì ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi.
- Đại tỷ, trong cung truyền ra mệnh lệch thế nào mà tỷ lại thất thần như vậy?
Thiếu nữ áo vàng nghe vậy thì lắc đầu, thở dài đốt cuộn vải nọ, chờ cho nó cháy hết thì mới quay ra, nhìn cả bốn người còn lại mà nói.
- Thánh thượng có chỉ dụ, Ô Nha ty bằng mọi giá phải tiếp cận tên đệ tử của Lưu Bá Ôn!...
-Vậy thì đâu có gì khó? Sao đại tỷ lại phải lo lắng như vậy?
Thiếu nữ áo lục ngồi cạnh nói, lập tức hai người còn lại cũng gật đầu phụ họa. Thiếu nữ áo vàng khẽ cười, lắc đầu mà nói.
- Không chỉ đơn thuần như vậy, người còn ra mật lệnh bằng mọi giá tìm cách lôi kéo tên nọ về phe chúng ta. Thậm chí ra lệnh cho Ô Nha ty dùng nữ sắc!...
Thiếu nữ áo vàng khẽ thở ra, sau đó nói.
- Ta biết, trong tất cả các tỷ muội của Ô Nha ty, không ít tỷ muội đã có ý trung nhân. Nhưng nhiệm vụ lần này không thể không chấp hành, nhưng nếu vậy thì khả năng các tỷ muội đều chịu thiệt thòi, sau đó là ý trung nhân rời bỏ. Vì vậy ta mới cảm thấy khó khăn!
- Đại tỷ…
- Đại tỷ…
Những thiếu nữ khác nét mặt thoáng chút khó xử, sau đó thì im lặng. Họ đương nhiên không thể kháng chỉ, nhưng nếu làm như vậy thì ý trung nhân chắc chắn sẽ ruồng bỏ họ. Ở Hoa Hạ này, với nữ nhân còn gì quý giá hơn là trinh tiết? Tất cả nhất thời im lặng, không khí trùng xuống. Thiếu nữ áo vàng khẽ thở dài, sau đó hướng tới cả bốn mà nói.
- Ta nhất định không làm liên lụy tới các muội. Các muội mau đi truyền mật chỉ, sau đó tập hợp những vị tỷ muội chưa có ý trung nhân tới gặp ta!...
Tối hôm đó, trong căn nhà nhỏ xuất hiện nhiều thiếu nữ hơn, tổng công có tất cả bảy người. Thiếu nữ áo vàng khẽ nhìn qua một lượt, sau đó mới nói.
- Các vị muội muội, lần này ta triệu tập mọi người cũng là vị nhiệm vụ được giao. Nhiệm vụ này được đích thân thánh thượng chỉ dụ cho Ô Nha ty chúng ta!
Nàng ngừng một chút, sau đó thở dài mà nói.
- Nhiệm vụ lần này là bí mật tiếp cận tên đệ tử của Lưu Bá Ôn, sau đó dùng nữ sắc ràng buộc hắn theo chúng ta… Ta biết, nhiệm vụ này ngay cả bản thân ta cũng không muốn chứ chưa nói tới các muội. Nhưng đây là thánh chỉ, chúng ta là bề tôi, chỉ có thể tận tụy vâng lệnh. Vì vậy hôm nay ta chỉ triệu tập những tỷ muội chưa có ý trung nhân, ở đây có tỷ muội nào cảm thấy không thể tiếp nhận nhiệm vụ, hãy bước ra một bên!
Thiếu nữ áo vàng nói, giọng điệu vô cùng thành khẩn. Hồi lâu, cuối cùng cũng có hai thiếu nữ khác bước sang một bên, thiếu nữ áo vàng khẽ thở dài.
- Tiểu Hy, Tiểu Tuyết. Hai muội chắc là vì gia cảnh mà rút lui phải không? Ta biết, hai muội đều là con nhà thế gia, chắc chắn sẽ khó lòng tiếp nhận nhiệm vụ này. Thôi được, vậy hai người trở về đi, nếu cần trợ giúp bên ngoài, ta sẽ nhắn tin tới!
Hai thiếu nữ kia khẽ gật đầu, sau đó khép cửa rời đi. Bốn người còn lại đứng đó, im lặng. Thiếu nữ áo vàng khẽ thở ra u uất, sau đó chậm chạp nói.
- Các muội cũng như ta, đều là cô nhi từ nhỏ, nhiệm vụ lần này quả thật chúng ta mất mát quá lớn. Nhưng mất mát rồi cuối cùng sẽ có báo đáp… Ta muốn hỏi một việc, các muội thấy tên Minh Tiến đó thế nào? Đầu tiên là muội đi, Tiểu Hoa!
Thiếu nữ áo vàng hướng ánh mắt đến một nàng áo hồng. Nghe vậy, nàng ta hai má thoáng hồng, sau đó cười mà nói.
- Muội thấy hắn trông khá thô kệch, nhưng thật sự tài phong thủy của hắn không thể xem thường!
- Muội thấy hắn dường như không quan tâm tới nữ sắc, những ngày trước muội và Oanh tỷ cố ý nhìn hắn, vậy mà hắn cứ thờ ơ như không ấy!
- Đúng như lời Uyển muội nói, muội cũng thấy hắn khá thờ ơ với nữ sắc!
Hai thiếu nữ nói, một người áo tím, một người áo lục nói. Thiếu nữ thứ tư lúc này vẫn im lặng, điều này khiến cho thiếu nữ áo vàng cau mày, nàng hỏi.
- Còn muội, muội thấy sao?Tiểu Ý?
- Các tỷ, muội có nghe nói Thang Hòa, Đổng Khánh và Nhạc Từ đều muốn gả con gái cho y. Thậm chí treo lễ rất hậu hĩnh mà ý đều từ chối… nghe đồn, y có hôn ước từ nhỏ với Lưu Sương!
- Là vậy sao?
Thiếu nữ áo vàng cau mày, lập tức tất cả lâm vào trầm tư. Một là Minh Tiến là phận đệ tử, bằng vào thái độ của hắn hiện tại với Bá Ôn, quả thật khó lòng lôi kéo hắn. Hai là hắn có hôn ước với Lưu Sương, như vậy là có thêm một mối ràng buộc vững chắc để hắn không thể phản bội. Nếu bây giờ muốn lôi kéo hắn, chỉ e nữ sắc cũng vô dụng mà còn gây hiệu quả ngược lại, đó là các nàng đều bị nhầm tưởng rằng cố tình theo phe hắn .Ba là, các nàng là người mới tới. Nếu cứ như vậy tiếp cận hắn, chắc chắn sẽ làm cho Lưu Bá Ôn nảy sinh ngờ vực. Vốn nam nhân ở Thanh Điền này không hề thiếu, thêm nữa hắn bề ngoài rất tầm thường, nhiều nữ nhân xinh đẹp cùng lúc theo đuổi, như vậy không phải dễ bại lộ sao? Thêm nữa người ta sẽ cho rằng, họ đều là những nữ nhân ham danh tiếng, việc đi lại thăm dò tin tức sau này càng khó khăn hơn. Bốn là ,trong tất cả các tỷ muội ở đây, chẳng có ai có chút cảm tình với hắn cả. Đành rằng nhiệm vụ đòi hỏi họ phải hi sinh thân thể, xong sau đó đương nhiên phải bắt hắn chịu trách nhiệm. Nhưng dù sao sống với một người mà mình có cảm tình còn hơn là sống với một kẻ vô cảm chứ?
Thiếu nữ áo vàng im lặng, sau đó hướng ánh mắt lướt qua cả bốn nàng còn lại. Cuối cùng mới nói.
- Các muội, ta hiểu tâm ý của các muội. Nhiệm vụ lần này không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai. Từ giờ trở đi, chúng ta một mặt cố tiếp cận hắn một cách bí mật. Mặt khác bí mật làm thân với Lưu Sương, từ đó cố gắng tìm hiểu nhược điểm của hắn, như vậy sau này mới tiện ra tay. Các muội rõ cả rồi chứ?...
Nguyên Chương ngồi đó, trên mặt không biểu lộ ra chút thần sắc nào, trên tay y là một cuộn lụa nhỏ với chi chít những chữ. Cạnh đó là Hoa Vinh, y đang ôm trong tay một con chim bồ câu trắng, nơi chân vẫn buộc một cái ống trúc nhỏ. Nguyên Chương khẽ bỏ tấm lụa nọ lên bàn, y đứng dậy,chắp tay sau lưng mà lững thững rời khỏi tiểu đình. Hoa Vinh lập tức cung kính đi theo hầu phía sau. Cả hai chậm rãi bước tới dãy hoa Mẫu Đơn, Nguyên Chương chợt dừng lại, khẽ nâng tay chạm tới một bông mẫu đơn.
- Hoa Vinh, ngươi thấy tên đệ tử của Lưu Bá Ôn kia thế nào?
- Bẩm hoàng thượng, theo những gì mà Ô Nha ty báo cáo về, người này quả thật không thể xem thường. Chỉ mới ngoài hai mươi mà đã kế thừa được toàn bộ thuật phong thủy của Lưu đại nhân, đây là nhân tài trong nhân tài!
Hoa vinh cung kính nói, giọng điệu hoàn toàn thật thà, không một chút giả tạo hay tâng bốc. Nguyên Chương nghe vậy thì khẽ gật đầu, sau đó lại nói.
- Theo ngươi, kẻ này có khi nào là kẻ thù của ta không? Ta dám chắc Bá Ôn vẫn hận ta về Quyên Thủy…
Y nói tới đó, đột ngột thở dài. Hoa Vinh biết ý y, im lặng một hồi, sau cùng mới đáp.
- Bẩn hoàng thượng, hiện tại chưa thể biết trước được người này cuối cùng chọn theo ai. Chi bằng ta tìm cách dụ dỗ y, lôi kéo y theo chúng ta. Chim chết vì mồi, người chết vì tiền. Có kẻ nào sinh ra cưỡng nổi hai thứ này?
- Cũng đúng!... À, Ô Nha ở đó có bao nhiêu người?
- Bẩm hoàng thượng, có tất cả hai mươi người!
- Nhan sắc thế nào?
- Bẩm hoàng thượng, tất cả họ đều có thể coi là kỳ nữ!
- Tốt, vậy hãy truyền chỉ dụ cho họ. Bằng mọi cách phải tìm cách tiếp cận, thăm dò tên đệ tử này. Nếu được, hãy dùng nhan sắc mà quyến rũ hắn, biến hắn thành người của chúng ta. Nếu không được, hãy biến hắn làm quỷ dưới gốc Mẫu Đơn!...
Nguyên Chương nói, tay khẽ nắm chặt lại, bóp nát một bông hoa Mẫu Đơn. Hoa Vinh nhìn thấy hành động ấy thì cảm thấy lạnh gáy, cung kính cáo lui rời đi. Nguyên Chương một mình đi dạo, trong đầu y lúc này cơ man là toan tính. Chợt y giật mình, nhìn lên không trung, trong lòng kinh sợ cực độ. Chỉ thấy phía trên không là bốn người đạo sĩ, thân mặc đạo bào màu xanh, một tay bắt quyết, một tay cầm phất trần. Bốn người ngự trên bốn thanh phi kiếm. Nguyên Chương nhìn tới cả bốn một lượt, lông mày cau lại như đang lục tìm gì đó trong trí nhớ. Vị đạo sĩ nhỏ bé đứng bên trái khẽ cười, vuốt chòm râu bạc như cước mà nói.
- Trùng Bát tiểu tử, không phải quên ta rồi đấy chứ? Nhớ lại đi nào, cách đây nhiều năm, ở Chung Ly, Hào Châu. Chúng ta đã cứu mạng ngươi một lần, lại tiên đoán cho ngươi một quẻ đó!
Nguyên Chương chợt giật mình, cái tên Trùng Bát là tên hồi nhỏ, đã lâu không còn dùng tới. Vị đạo sĩ này lại có thể nói ra khiến y giật mình, không khỏi run run mà hỏi lại.
- Bốn người, bốn người các ngươi là ai? Đây… đây là hoàng cung, ta là chân mệnh thiên tử… các người, các người không được dở trò ma quỷ ở đây!
- Ma quỷ?... Ha ha ha…
Hai người đạo sĩ đứng bên phải cười ha hả, làm ra điệu bộ rất khoái trá mà cười. Vị đạo sĩ gầy gò nọ lắc lắc đầu, đoạn nói.
- Tên Trùng Bát này… Ta nói thật nhé, ta có thể đưa ngươi lên làm hoàng đế, cũng có thể dễ dàng đem kẻ khác lên thay ngươi!
- Lão tứ, không nên nói nhiều. Có lẽ đã lâu, kí ức hồi nhỏ hắn đã quên mất rồi!
Vị đạo sĩ cao lớn nói, tay khẽ cầm phất trần phẩy một cái. Lập tức một luồng sáng trắng theo đó lao tới phía Nguyên Chương khiến y kinh sợ, nhưng toàn thân như có kẻ trói lại, không thể di động. Đạo ánh sáng nọ lao tới, nhằm thẳng tới trán y. Sau đó là im lặng. Chợt Nguyên Chương vội vã quỳ phục xuống đất, lạy ba lạy, sau đó cung kính nói.
- Nguyên Chương thất lễ, mong bốn vị tiên nhân thứ tội. Không biết bốn vị có điều gì chỉ dạy?
Đạo sĩ cao lớn kia khẽ gật gật đầu, sau đó khẽ vuốt râu, phất tay một cái. Lập tức cả người Nguyên Chương được một bàn tay vô hình đỡ đứng lên. Đạo sĩ gầy gò lúc này mới nói.
- Trùng Bát, chúng ta không muốn làm khó ngươi. Chỉ là xin xây một cái đạo quán mà thôi. Những năm qua, chúng ta chu du khắp nơi, nay cũng đã mệt mỏi, muốn xin một nơi để tĩnh tâm tu luyện tiên đạo!
- Không dám, vậy các vị cần xây đạo quán ở đâu? Nguyên Chương nguyện lĩnh ý!...
Thanh Điền.
Một trong các căn nhà mới được xây, có một thiếu nữ nhẹ nhàng rút ra một cuộn vải lụa từ chân con chim bồ câu trắng. Nàng ta thận trọng mở nó ra, sau đó khẽ nhìn tới bốn thiếu nữ bên cạnh mình một cái, cuối cùng chăm chú đọc tới miếng vải. Hồi lâu, nàng mới rời tay khỏi tấm vải nọ, ánh mắt dường như biến hóa ra vài tia hoang mang lo lắng. Thiếu nữ áo xanh ngồi cạnh nàng thấy vậy thì ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi.
- Đại tỷ, trong cung truyền ra mệnh lệch thế nào mà tỷ lại thất thần như vậy?
Thiếu nữ áo vàng nghe vậy thì lắc đầu, thở dài đốt cuộn vải nọ, chờ cho nó cháy hết thì mới quay ra, nhìn cả bốn người còn lại mà nói.
- Thánh thượng có chỉ dụ, Ô Nha ty bằng mọi giá phải tiếp cận tên đệ tử của Lưu Bá Ôn!...
-Vậy thì đâu có gì khó? Sao đại tỷ lại phải lo lắng như vậy?
Thiếu nữ áo lục ngồi cạnh nói, lập tức hai người còn lại cũng gật đầu phụ họa. Thiếu nữ áo vàng khẽ cười, lắc đầu mà nói.
- Không chỉ đơn thuần như vậy, người còn ra mật lệnh bằng mọi giá tìm cách lôi kéo tên nọ về phe chúng ta. Thậm chí ra lệnh cho Ô Nha ty dùng nữ sắc!...
Thiếu nữ áo vàng khẽ thở ra, sau đó nói.
- Ta biết, trong tất cả các tỷ muội của Ô Nha ty, không ít tỷ muội đã có ý trung nhân. Nhưng nhiệm vụ lần này không thể không chấp hành, nhưng nếu vậy thì khả năng các tỷ muội đều chịu thiệt thòi, sau đó là ý trung nhân rời bỏ. Vì vậy ta mới cảm thấy khó khăn!
- Đại tỷ…
- Đại tỷ…
Những thiếu nữ khác nét mặt thoáng chút khó xử, sau đó thì im lặng. Họ đương nhiên không thể kháng chỉ, nhưng nếu làm như vậy thì ý trung nhân chắc chắn sẽ ruồng bỏ họ. Ở Hoa Hạ này, với nữ nhân còn gì quý giá hơn là trinh tiết? Tất cả nhất thời im lặng, không khí trùng xuống. Thiếu nữ áo vàng khẽ thở dài, sau đó hướng tới cả bốn mà nói.
- Ta nhất định không làm liên lụy tới các muội. Các muội mau đi truyền mật chỉ, sau đó tập hợp những vị tỷ muội chưa có ý trung nhân tới gặp ta!...
Tối hôm đó, trong căn nhà nhỏ xuất hiện nhiều thiếu nữ hơn, tổng công có tất cả bảy người. Thiếu nữ áo vàng khẽ nhìn qua một lượt, sau đó mới nói.
- Các vị muội muội, lần này ta triệu tập mọi người cũng là vị nhiệm vụ được giao. Nhiệm vụ này được đích thân thánh thượng chỉ dụ cho Ô Nha ty chúng ta!
Nàng ngừng một chút, sau đó thở dài mà nói.
- Nhiệm vụ lần này là bí mật tiếp cận tên đệ tử của Lưu Bá Ôn, sau đó dùng nữ sắc ràng buộc hắn theo chúng ta… Ta biết, nhiệm vụ này ngay cả bản thân ta cũng không muốn chứ chưa nói tới các muội. Nhưng đây là thánh chỉ, chúng ta là bề tôi, chỉ có thể tận tụy vâng lệnh. Vì vậy hôm nay ta chỉ triệu tập những tỷ muội chưa có ý trung nhân, ở đây có tỷ muội nào cảm thấy không thể tiếp nhận nhiệm vụ, hãy bước ra một bên!
Thiếu nữ áo vàng nói, giọng điệu vô cùng thành khẩn. Hồi lâu, cuối cùng cũng có hai thiếu nữ khác bước sang một bên, thiếu nữ áo vàng khẽ thở dài.
- Tiểu Hy, Tiểu Tuyết. Hai muội chắc là vì gia cảnh mà rút lui phải không? Ta biết, hai muội đều là con nhà thế gia, chắc chắn sẽ khó lòng tiếp nhận nhiệm vụ này. Thôi được, vậy hai người trở về đi, nếu cần trợ giúp bên ngoài, ta sẽ nhắn tin tới!
Hai thiếu nữ kia khẽ gật đầu, sau đó khép cửa rời đi. Bốn người còn lại đứng đó, im lặng. Thiếu nữ áo vàng khẽ thở ra u uất, sau đó chậm chạp nói.
- Các muội cũng như ta, đều là cô nhi từ nhỏ, nhiệm vụ lần này quả thật chúng ta mất mát quá lớn. Nhưng mất mát rồi cuối cùng sẽ có báo đáp… Ta muốn hỏi một việc, các muội thấy tên Minh Tiến đó thế nào? Đầu tiên là muội đi, Tiểu Hoa!
Thiếu nữ áo vàng hướng ánh mắt đến một nàng áo hồng. Nghe vậy, nàng ta hai má thoáng hồng, sau đó cười mà nói.
- Muội thấy hắn trông khá thô kệch, nhưng thật sự tài phong thủy của hắn không thể xem thường!
- Muội thấy hắn dường như không quan tâm tới nữ sắc, những ngày trước muội và Oanh tỷ cố ý nhìn hắn, vậy mà hắn cứ thờ ơ như không ấy!
- Đúng như lời Uyển muội nói, muội cũng thấy hắn khá thờ ơ với nữ sắc!
Hai thiếu nữ nói, một người áo tím, một người áo lục nói. Thiếu nữ thứ tư lúc này vẫn im lặng, điều này khiến cho thiếu nữ áo vàng cau mày, nàng hỏi.
- Còn muội, muội thấy sao?Tiểu Ý?
- Các tỷ, muội có nghe nói Thang Hòa, Đổng Khánh và Nhạc Từ đều muốn gả con gái cho y. Thậm chí treo lễ rất hậu hĩnh mà ý đều từ chối… nghe đồn, y có hôn ước từ nhỏ với Lưu Sương!
- Là vậy sao?
Thiếu nữ áo vàng cau mày, lập tức tất cả lâm vào trầm tư. Một là Minh Tiến là phận đệ tử, bằng vào thái độ của hắn hiện tại với Bá Ôn, quả thật khó lòng lôi kéo hắn. Hai là hắn có hôn ước với Lưu Sương, như vậy là có thêm một mối ràng buộc vững chắc để hắn không thể phản bội. Nếu bây giờ muốn lôi kéo hắn, chỉ e nữ sắc cũng vô dụng mà còn gây hiệu quả ngược lại, đó là các nàng đều bị nhầm tưởng rằng cố tình theo phe hắn .Ba là, các nàng là người mới tới. Nếu cứ như vậy tiếp cận hắn, chắc chắn sẽ làm cho Lưu Bá Ôn nảy sinh ngờ vực. Vốn nam nhân ở Thanh Điền này không hề thiếu, thêm nữa hắn bề ngoài rất tầm thường, nhiều nữ nhân xinh đẹp cùng lúc theo đuổi, như vậy không phải dễ bại lộ sao? Thêm nữa người ta sẽ cho rằng, họ đều là những nữ nhân ham danh tiếng, việc đi lại thăm dò tin tức sau này càng khó khăn hơn. Bốn là ,trong tất cả các tỷ muội ở đây, chẳng có ai có chút cảm tình với hắn cả. Đành rằng nhiệm vụ đòi hỏi họ phải hi sinh thân thể, xong sau đó đương nhiên phải bắt hắn chịu trách nhiệm. Nhưng dù sao sống với một người mà mình có cảm tình còn hơn là sống với một kẻ vô cảm chứ?
Thiếu nữ áo vàng im lặng, sau đó hướng ánh mắt lướt qua cả bốn nàng còn lại. Cuối cùng mới nói.
- Các muội, ta hiểu tâm ý của các muội. Nhiệm vụ lần này không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai. Từ giờ trở đi, chúng ta một mặt cố tiếp cận hắn một cách bí mật. Mặt khác bí mật làm thân với Lưu Sương, từ đó cố gắng tìm hiểu nhược điểm của hắn, như vậy sau này mới tiện ra tay. Các muội rõ cả rồi chứ?...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.