Chương 151: Yêu Quái
Minh Tiến
13/12/2013
Thiếu nữ đỏ mặt nói, sau đó khẽ khàng ôm chặt lấy người hắn. Minh Tiến khẽ
gật nhẹ, tay phải nhẹ nhàng đặt lên lưng nàng ta, vận chân lực. Thiếu nữ chỉ cảm thấy một luồng khí nóng truyền từ tay hắn tới toàn thân mình,
cho rằng hắn đang truyền nội lực cho nàng để chống lạnh. Nàng đâu biết
rằng đây là chân lực chứ không phải nội lực, vì vậy cũng không hề vận
công thu nhận mà chỉ để mặc cho luồng khí ấy lan đi khắp thân thể. Phải
biết rằng, chân lực và nội lực tuy bề ngoài hao hao giống nhau, xong
công năng cùng với uy lực lại khác nhau một trời một vực. Công lực chỉ
cần chuyên cần luyện tập, tự khắc sẽ có; Còn chân lực, trừ khi là kẻ có
cơ duyên tu luyện, bằng không thì cả đời cũng chẳng bao giờ có nổi.
Trong võ lâm, họa hoằn lắm chỉ có vài vị cao thủ cao niên mới may mắn có thể tu luyện ra một chút chân lực. Thêm nữa, chân lực thường xuyên tự
vận động trong cơ thể, từ từ dịch cân phạt cốt, tăng cường tuổi thọ. Đó
là lí do tại sao các vị cao thủ cao niên lại có thể có thọ nguyên hơn
hẳn bao nhiêu kẻ khác. Còn nội lực nếu không tu tập, sau một thời gian
tự khắc tiêu biến.
Cuối cùng thì ba tên lính nọ cũng đã bước ra ngoài, Minh Tiến khẽ thở phào, nhẹ nhàng ôm thiếu nữ nhảy xuống. Dường như nhớ ra điều gì, hắn vội vàng cởi áo ngoài, xoay lưng lại mà đưa cho thiếu nữ.
- Mặc vào đi!
Thiếu nữ khẽ vươn tay nhận lấy, tay nàng còn cố ý mơn trớn lên cánh tay hắn. Minh Tiến hơi sững người, nhưng cũng chỉ cho đó là vô tình nên không chú ý tới nữa. Chờ cho nàng ta khoác lên người, sau đó mới khẽ bước ra phía ngoài mà nhìn ngó. Chỉ thấy đám lính nọ không hề rút ra mà lại chễm chệ ngồi ở phòng khách, án ngữ ngay lối ra vào. Minh Tiến cau mày, chợt cảm nhận được một thân hình ấm áp đang áp lấy lưng mình thì quay lại. Thiếu nữ đang đứng đó, hai má đang đỏ bừng nhìn tới hắn, nàng khẽ hỏi.
- Công tử, sao chúng ta chưa rời khỏi đây?
Hắn lắc lắc đầu, chỉ tay là phía ngoài. Thiếu nữ khẽ nhướn người nhìn ra, sau đó vội vàng rụt đầu lại, rúc trong lòng hắn mà run rẩy không thôi. Minh Tiến khẽ thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tấm lưng ong của nàng, sau đó cả hai lui vào trong phòng bếp mà đóng cửa lại…
Thiếu nữ áo hồng đứng trên cây, thấy đám lính đã tiến vào trong thì khẽ cười nhẹ, nàng nhẹ nhàng đu xuống khỏi thân cây, vứt lại những binh khí kia vào một bụi rậm rồi mau chóng trở lại thạch động nọ. Nhẹ nhàng trở vào trong, nàng khẽ nháy mắt ra hiệu cho thiếu nữ đang gục đầu vào vai Tiểu Sương, thiếu nữ kia khẽ gật đầu, sụt sùi trở lại chỗ mọi người. Thiếu nữ áo hồng khẽ gật đầu mà hướng tới tất cả các nữ nhân của Ô Nha ty…
Minh Tiến lúc này đang đi đi lại lại trong phòng, lông mày hắn hơi cau lại. Thiếu nữ thì im lặng ngồi bên cạnh cái thùng nước tắm, ánh mắt chăm chú nhìn tới hắn như chờ đợi. Hắn thấy vậy thì lắc đầu, cuối cùng dường như không còn cách nào khác, hắn quay sang nói.
- Chúng ta không thể cậy mái mà đi, như vậy sẽ tạo ra tiếng động, rất dễ bị phát hiện… Thôi được, ta có cách rời đi, xong đành mạo phạm cô nương một chút vậy!
Nói rồi, hắn thản nhiên bế nàng lên, thiếu nữ khẽ a một tiếng nhỏ, sau đó hai tay ôm chặt lấy cổ hắn. Minh Tiến hít một hơi, chuẩn bị vận dụng Di Động Thuật, hắn nói.
- Ta sẽ dùng khinh công rời đi, cô nương hãy chuẩn bị hít sâu, sau đó nhắm mắt lại nín thở. Khi nào ta nói mở mắt thì hẵng mở… Nào… một… hai… ba…!
Thiếu nữ khẽ gật đầu, sau đó hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại. Nàng chỉ nghe thấy tiếng đạp cửa, sau đó là tiếng gió ù ù. Nàng len lén mở mắt ra nhìn, chỉ thấy cảnh vật xung quanh lúc mờ lúc tỏ. Nàng có cảm giác mình đang lướt đi rất nhanh, thậm chí nàng còn nhìn rõ mình đang lướt ngang qua mặt đám thị vệ đang ngồi ngay trong nhà, sau đó là đám lính đang mở cửa từng nhà ở bên ngoài, tên thái giám cùng đám người dân… sau cùng là một màu xanh của lá. Lúc này, chợt nhe thấy giọng hắn nói.
- Được rồi, mở mắt ra được rồi!
Nàng khẽ thở ra, cố ý thở mạnh như bị ngạt. Hắn thấy vậy thì khẽ vỗ vỗ lưng nàng, sau đó thúc dục nàng rảo bước. Thiếu nữ trong đầu đã có tính toán, cố ý khuỵu xuống. Nơi này hiện chưa cách xa những gian nhà kia là bao nhiêu, Minh Tiến vì vậy mà cảm thấy vẫn không an toàn, cuối cùng chấp nhận cõng nàng rời đi. Dọc đường, hắn đương nhiên không dùng tới chân lực, vì thế cứ chầm chậm mà đi. Thiếu nữ nọ thì thi thoảng cứ hỏi han hắn một vài câu nhưng hắn cũng chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện. Cho tới khi leo lên tới thạch động, các nữ nhân kia thấy vậy thì vội chạy tới đón hai người, họ đỡ thiếu nữ kia vào trong. Tiểu Sương thì nhẹ nhàng tiến tới gần hắn, nhéo sườn hắn một cái rõ đau, hạ giọng.
- Chàng làm gì mà người ta mặt xanh mét thế kia? Có hay không tranh thủ lợi dụng cơ hội nha?!
Minh Tiến tuy đau, nhưng chỉ hừ một tiếng mà không nói câu nào, lập tức đả tọa tại chỗ. Tiểu Sương thấy hắn vậy thì khẽ cười nhẹ, tiến tới hỏi han người mới được hắn mang về đây. Nàng biết, bằng vào tính cách của hắn, chắc chắn truyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra, nhưng nàng vẫn muốn trêu đùa hắn tới khi hắn cáu mới dừng tay.
Y phục hắn vốn bị thân hình ướt át của thiếu nữ nọ làm ẩm xì hết cả, khó chịu vô cùng. Hắn vì thế lập tức đả tọa, dùng chân lực tự làm khô y phục. Từ thân hình hắn, từng luồng hơi ẩm bốc lên khiên các thiếu nữ đều kinh ngạc nhìn tới, sau đó là khâm phục vô cùng. Ai ai cũng cho rằng hắn ẩn giấu võ công siêu phàm, vì thế mọi tâm tư đều để cả trên người hắn…
Đám thị vệ nọ vì lục soát một cách cẩn thận từng chút một nên thời gian khám xét kéo dài cho tới tận quá chiều. Trong thạch động không có ai dự tính mang theo lương thực, vì thế lại một lần nữa Minh Tiến phải rời đi. Nhưng lần này hắn không dám mò về trong thôn mà lại mò vào rừng, tìm tới các loại hoa quả rừng mà mang về thạch động.
Vốn đám lính nọ sau khi canh gác căn phòng được chỉ điểm nọ, lại khám xét qua ba bốn lần mà không thấy gì thì cảm thấy kì quái. Tất cả đều lo sợ bản thân mình đã làm không đúng với mật chỉ của hoàng đế, vì thế chia làm hai bộ phận. Một tản mác canh gác khắp các gian nhà, phần còn lại thì canh gác chặt nhà Bá Ôn cùng với kiểm soát gắt gao người ra vào thôn.
Minh Tiến đi vào sâu trong khu rừng gần đó, tìm kiếm các loại trái cây rừng mà mang về. Trong thời gian qua, hắn cũng tò mò đọc các cuốn sách của Bá Ôn, trong đó cũng có một số cuốn về thực vật. Vì thế hắn có đủ kiến thức để nhận biết được loại trái nào có thể ăn, trái nào có độc. Cũng may mắn là giờ là giữa mùa hạ, hoa trái trong rừng đang vào thời điểm chín rộ nên hắn có thể thu về rất nhiều. Mang đồ ăn về tới, hắn nhẹ nhàng đưa tới cho Tiểu Sương phân phát cho mọi người, sau đó lại từ từ tiến ra phía ngoài thạch động, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trong thôn.
Tiểu Sương mau mắn đưa hoa trái tới cho mọi người, nàng khẽ an ủi họ. Nhìn tới khuôn mặt các nữ nhân, ai ai cũng lo lắng cùng bồn chồn. Thậm chí một số người không kìm chế nổi bản thân mà sụt sùi không thôi, nàng cảm thấy thật khổ sở thay cho bọn họ. “Rốt cuộc nữ nhân là gì?... Lẽ nào chỉ là một món đồ cho nam nhân mặc sức chơi đùa sao?... Hoàng đế thì sao chứ? Chỉ là một tên nam nhân háo sắc…!”. Tiểu Sương nét mặt thoáng trầm ngâm, lâm vào suy tư của riêng mình. Vị cô nương được Minh Tiến đưa về thì lại khác, trên mặt tuy lộ ra vẻ lo lắng nhưng lại phảng phất một chút gì đó khó chịu, bực bội. Chợt nàng ta đứng dậy, nhẹ nhàng cầm theo một chùm nho mà Minh Tiến vừa mang về, nhón chân tiến tới phía sau hắn.
- Công tử!...
Nàng khẽ hạ giọng mà gọi, hắn vẫn đứng đó im lặng. Điều này khiến nàng ngạc nhiên, càng lúc càng tò mò mà nhón chân bước tới. Cho tớ khi đứng ngang hàng với hắn, nàng khẽ khàng chợt vươn người ra nhìn tới trước mặt hắn. Chợt trong thạch động vang lên tiếng hét kinh hãi, tiếng hét này từ phía ngoài vang tới khiến các thiếu nữ có mặt phía trong hang đều giật mình, ai ai cũng co rúm hết cả lại. Ngay cả Tiểu Sương đang chìm vào suy tư cũng giật mình mà ngoái đầu nhìn tới. Chỉ thấy thiếu nữ kia ngã ngồi xuống đất, khuôn mặt tái xanh, ánh mắt run rẩy cực hạn nhìn tới Minh Tiến. Tay nàng run rẩy mà chỉ tới hắn.
- Yêu… yêu quái…!
Minh Tiến quay lại, hắn thoáng chút giật mình, sau đó khẽ cúi người xuống định bụng đỡ nàng ta đứng dậy. Vốn hắn đang dùng Viễn Thị Thuật mà nhìn tới trong thôn, vì quá tập trung nên dường như hắn bỏ quên cảnh giác, để nàng ta tới gần lúc nào mà không hay biết. Thiếu nữ khi nhìn tới hai mắt hắn, đặc biệt là hai con ngươi bị xẻ dọc như mắt rắn thì kinh hãi cực độ, không kiềm chế nỏi mà phải hét lên. Giờ lại thấy hắn đang giơ tay, hướng về phía nàng thì lại càng sợ hãi, luống cuống nhích người lùi về phía sau. Nàng tuy bản thân là Trưởng ty Ô Nha, một ty được đánh giá là tinh nhuệ trong Xưởng Vệ, từng trải qua không biết bao nhiêu trận huyết đấu, xác người cùng máu me nàng đều cảm thấy bình thường. Nhưng lần này thì nàng sợ hãi, sợ hãi cực độ.
Tiểu Sương cùng vài thiếu nữ đã vội chạy tới, các nàng đỡ nàng ta lên, sau đó đều dùng một ánh mắt khó hiểu nhìn tới hắn. Tiểu Sương thì ngạc nhiên, sau đó khẽ nắm tay nàng kia mà hỏi.
- Tỷ tỷ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
- A… Hắn, hắn là yêu quái…!
Tiểu Sương nghe câu này thì lập tức hiểu ra, nàng khẽ liếc ánh mắt đầy trách móc nhìn tới Minh Tiến. Sau đó khẽ quay lại mà nói.
- Tỷ tỷ, tỷ bình tĩnh lại nha… kể lại cho muội nghe mọi việc xem nào?
- Ta, ta chỉ định tới mời hắn… mời hắn ăn chút hoa quả… Nào ngờ, vừa nhìn tới mặt hắn… thì mắt hắn… hắn… hắn có đôi mắt của rắn a…!
Thiếu nữ run rẩy nói, sau đó nức nở òa khóc. Tiếng khóc của nàng bất chợt vang lên khiến toàn bộ các thiếu nữ khác đều tò mò mà tiến tới. Một nàng khác đứng bên cạnh Tiểu Sương nghe thấy vậy thì ngạc nhiên, nhưng sau đó lại đổi ánh mắt thành ai oán nhìn tới hắn mà hỏi.
- Công tử, rốt cuộc người đã làm gì mà để tỷ tỷ của ta sợ hãi như vậy? Giờ là lúc nào mà công tử còn rảnh rỗi để đùa nghịch đây?
Minh Tiến chưa kịp mở miệng đáp lời, đã có một người khác nói tiếp.
- Công tử, chúng ta không biết công tử vừa làm gì, nhưng cầu công tử sau đây đừng như vậy nữa. Ở đây, các tỷ muội chúng ta đã đủ lo lắng và mệt mỏi lắm rồi. Cầu công tử đừng đùa như vậy nữa!
Cuối cùng thì ba tên lính nọ cũng đã bước ra ngoài, Minh Tiến khẽ thở phào, nhẹ nhàng ôm thiếu nữ nhảy xuống. Dường như nhớ ra điều gì, hắn vội vàng cởi áo ngoài, xoay lưng lại mà đưa cho thiếu nữ.
- Mặc vào đi!
Thiếu nữ khẽ vươn tay nhận lấy, tay nàng còn cố ý mơn trớn lên cánh tay hắn. Minh Tiến hơi sững người, nhưng cũng chỉ cho đó là vô tình nên không chú ý tới nữa. Chờ cho nàng ta khoác lên người, sau đó mới khẽ bước ra phía ngoài mà nhìn ngó. Chỉ thấy đám lính nọ không hề rút ra mà lại chễm chệ ngồi ở phòng khách, án ngữ ngay lối ra vào. Minh Tiến cau mày, chợt cảm nhận được một thân hình ấm áp đang áp lấy lưng mình thì quay lại. Thiếu nữ đang đứng đó, hai má đang đỏ bừng nhìn tới hắn, nàng khẽ hỏi.
- Công tử, sao chúng ta chưa rời khỏi đây?
Hắn lắc lắc đầu, chỉ tay là phía ngoài. Thiếu nữ khẽ nhướn người nhìn ra, sau đó vội vàng rụt đầu lại, rúc trong lòng hắn mà run rẩy không thôi. Minh Tiến khẽ thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tấm lưng ong của nàng, sau đó cả hai lui vào trong phòng bếp mà đóng cửa lại…
Thiếu nữ áo hồng đứng trên cây, thấy đám lính đã tiến vào trong thì khẽ cười nhẹ, nàng nhẹ nhàng đu xuống khỏi thân cây, vứt lại những binh khí kia vào một bụi rậm rồi mau chóng trở lại thạch động nọ. Nhẹ nhàng trở vào trong, nàng khẽ nháy mắt ra hiệu cho thiếu nữ đang gục đầu vào vai Tiểu Sương, thiếu nữ kia khẽ gật đầu, sụt sùi trở lại chỗ mọi người. Thiếu nữ áo hồng khẽ gật đầu mà hướng tới tất cả các nữ nhân của Ô Nha ty…
Minh Tiến lúc này đang đi đi lại lại trong phòng, lông mày hắn hơi cau lại. Thiếu nữ thì im lặng ngồi bên cạnh cái thùng nước tắm, ánh mắt chăm chú nhìn tới hắn như chờ đợi. Hắn thấy vậy thì lắc đầu, cuối cùng dường như không còn cách nào khác, hắn quay sang nói.
- Chúng ta không thể cậy mái mà đi, như vậy sẽ tạo ra tiếng động, rất dễ bị phát hiện… Thôi được, ta có cách rời đi, xong đành mạo phạm cô nương một chút vậy!
Nói rồi, hắn thản nhiên bế nàng lên, thiếu nữ khẽ a một tiếng nhỏ, sau đó hai tay ôm chặt lấy cổ hắn. Minh Tiến hít một hơi, chuẩn bị vận dụng Di Động Thuật, hắn nói.
- Ta sẽ dùng khinh công rời đi, cô nương hãy chuẩn bị hít sâu, sau đó nhắm mắt lại nín thở. Khi nào ta nói mở mắt thì hẵng mở… Nào… một… hai… ba…!
Thiếu nữ khẽ gật đầu, sau đó hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại. Nàng chỉ nghe thấy tiếng đạp cửa, sau đó là tiếng gió ù ù. Nàng len lén mở mắt ra nhìn, chỉ thấy cảnh vật xung quanh lúc mờ lúc tỏ. Nàng có cảm giác mình đang lướt đi rất nhanh, thậm chí nàng còn nhìn rõ mình đang lướt ngang qua mặt đám thị vệ đang ngồi ngay trong nhà, sau đó là đám lính đang mở cửa từng nhà ở bên ngoài, tên thái giám cùng đám người dân… sau cùng là một màu xanh của lá. Lúc này, chợt nhe thấy giọng hắn nói.
- Được rồi, mở mắt ra được rồi!
Nàng khẽ thở ra, cố ý thở mạnh như bị ngạt. Hắn thấy vậy thì khẽ vỗ vỗ lưng nàng, sau đó thúc dục nàng rảo bước. Thiếu nữ trong đầu đã có tính toán, cố ý khuỵu xuống. Nơi này hiện chưa cách xa những gian nhà kia là bao nhiêu, Minh Tiến vì vậy mà cảm thấy vẫn không an toàn, cuối cùng chấp nhận cõng nàng rời đi. Dọc đường, hắn đương nhiên không dùng tới chân lực, vì thế cứ chầm chậm mà đi. Thiếu nữ nọ thì thi thoảng cứ hỏi han hắn một vài câu nhưng hắn cũng chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện. Cho tới khi leo lên tới thạch động, các nữ nhân kia thấy vậy thì vội chạy tới đón hai người, họ đỡ thiếu nữ kia vào trong. Tiểu Sương thì nhẹ nhàng tiến tới gần hắn, nhéo sườn hắn một cái rõ đau, hạ giọng.
- Chàng làm gì mà người ta mặt xanh mét thế kia? Có hay không tranh thủ lợi dụng cơ hội nha?!
Minh Tiến tuy đau, nhưng chỉ hừ một tiếng mà không nói câu nào, lập tức đả tọa tại chỗ. Tiểu Sương thấy hắn vậy thì khẽ cười nhẹ, tiến tới hỏi han người mới được hắn mang về đây. Nàng biết, bằng vào tính cách của hắn, chắc chắn truyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra, nhưng nàng vẫn muốn trêu đùa hắn tới khi hắn cáu mới dừng tay.
Y phục hắn vốn bị thân hình ướt át của thiếu nữ nọ làm ẩm xì hết cả, khó chịu vô cùng. Hắn vì thế lập tức đả tọa, dùng chân lực tự làm khô y phục. Từ thân hình hắn, từng luồng hơi ẩm bốc lên khiên các thiếu nữ đều kinh ngạc nhìn tới, sau đó là khâm phục vô cùng. Ai ai cũng cho rằng hắn ẩn giấu võ công siêu phàm, vì thế mọi tâm tư đều để cả trên người hắn…
Đám thị vệ nọ vì lục soát một cách cẩn thận từng chút một nên thời gian khám xét kéo dài cho tới tận quá chiều. Trong thạch động không có ai dự tính mang theo lương thực, vì thế lại một lần nữa Minh Tiến phải rời đi. Nhưng lần này hắn không dám mò về trong thôn mà lại mò vào rừng, tìm tới các loại hoa quả rừng mà mang về thạch động.
Vốn đám lính nọ sau khi canh gác căn phòng được chỉ điểm nọ, lại khám xét qua ba bốn lần mà không thấy gì thì cảm thấy kì quái. Tất cả đều lo sợ bản thân mình đã làm không đúng với mật chỉ của hoàng đế, vì thế chia làm hai bộ phận. Một tản mác canh gác khắp các gian nhà, phần còn lại thì canh gác chặt nhà Bá Ôn cùng với kiểm soát gắt gao người ra vào thôn.
Minh Tiến đi vào sâu trong khu rừng gần đó, tìm kiếm các loại trái cây rừng mà mang về. Trong thời gian qua, hắn cũng tò mò đọc các cuốn sách của Bá Ôn, trong đó cũng có một số cuốn về thực vật. Vì thế hắn có đủ kiến thức để nhận biết được loại trái nào có thể ăn, trái nào có độc. Cũng may mắn là giờ là giữa mùa hạ, hoa trái trong rừng đang vào thời điểm chín rộ nên hắn có thể thu về rất nhiều. Mang đồ ăn về tới, hắn nhẹ nhàng đưa tới cho Tiểu Sương phân phát cho mọi người, sau đó lại từ từ tiến ra phía ngoài thạch động, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trong thôn.
Tiểu Sương mau mắn đưa hoa trái tới cho mọi người, nàng khẽ an ủi họ. Nhìn tới khuôn mặt các nữ nhân, ai ai cũng lo lắng cùng bồn chồn. Thậm chí một số người không kìm chế nổi bản thân mà sụt sùi không thôi, nàng cảm thấy thật khổ sở thay cho bọn họ. “Rốt cuộc nữ nhân là gì?... Lẽ nào chỉ là một món đồ cho nam nhân mặc sức chơi đùa sao?... Hoàng đế thì sao chứ? Chỉ là một tên nam nhân háo sắc…!”. Tiểu Sương nét mặt thoáng trầm ngâm, lâm vào suy tư của riêng mình. Vị cô nương được Minh Tiến đưa về thì lại khác, trên mặt tuy lộ ra vẻ lo lắng nhưng lại phảng phất một chút gì đó khó chịu, bực bội. Chợt nàng ta đứng dậy, nhẹ nhàng cầm theo một chùm nho mà Minh Tiến vừa mang về, nhón chân tiến tới phía sau hắn.
- Công tử!...
Nàng khẽ hạ giọng mà gọi, hắn vẫn đứng đó im lặng. Điều này khiến nàng ngạc nhiên, càng lúc càng tò mò mà nhón chân bước tới. Cho tớ khi đứng ngang hàng với hắn, nàng khẽ khàng chợt vươn người ra nhìn tới trước mặt hắn. Chợt trong thạch động vang lên tiếng hét kinh hãi, tiếng hét này từ phía ngoài vang tới khiến các thiếu nữ có mặt phía trong hang đều giật mình, ai ai cũng co rúm hết cả lại. Ngay cả Tiểu Sương đang chìm vào suy tư cũng giật mình mà ngoái đầu nhìn tới. Chỉ thấy thiếu nữ kia ngã ngồi xuống đất, khuôn mặt tái xanh, ánh mắt run rẩy cực hạn nhìn tới Minh Tiến. Tay nàng run rẩy mà chỉ tới hắn.
- Yêu… yêu quái…!
Minh Tiến quay lại, hắn thoáng chút giật mình, sau đó khẽ cúi người xuống định bụng đỡ nàng ta đứng dậy. Vốn hắn đang dùng Viễn Thị Thuật mà nhìn tới trong thôn, vì quá tập trung nên dường như hắn bỏ quên cảnh giác, để nàng ta tới gần lúc nào mà không hay biết. Thiếu nữ khi nhìn tới hai mắt hắn, đặc biệt là hai con ngươi bị xẻ dọc như mắt rắn thì kinh hãi cực độ, không kiềm chế nỏi mà phải hét lên. Giờ lại thấy hắn đang giơ tay, hướng về phía nàng thì lại càng sợ hãi, luống cuống nhích người lùi về phía sau. Nàng tuy bản thân là Trưởng ty Ô Nha, một ty được đánh giá là tinh nhuệ trong Xưởng Vệ, từng trải qua không biết bao nhiêu trận huyết đấu, xác người cùng máu me nàng đều cảm thấy bình thường. Nhưng lần này thì nàng sợ hãi, sợ hãi cực độ.
Tiểu Sương cùng vài thiếu nữ đã vội chạy tới, các nàng đỡ nàng ta lên, sau đó đều dùng một ánh mắt khó hiểu nhìn tới hắn. Tiểu Sương thì ngạc nhiên, sau đó khẽ nắm tay nàng kia mà hỏi.
- Tỷ tỷ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
- A… Hắn, hắn là yêu quái…!
Tiểu Sương nghe câu này thì lập tức hiểu ra, nàng khẽ liếc ánh mắt đầy trách móc nhìn tới Minh Tiến. Sau đó khẽ quay lại mà nói.
- Tỷ tỷ, tỷ bình tĩnh lại nha… kể lại cho muội nghe mọi việc xem nào?
- Ta, ta chỉ định tới mời hắn… mời hắn ăn chút hoa quả… Nào ngờ, vừa nhìn tới mặt hắn… thì mắt hắn… hắn… hắn có đôi mắt của rắn a…!
Thiếu nữ run rẩy nói, sau đó nức nở òa khóc. Tiếng khóc của nàng bất chợt vang lên khiến toàn bộ các thiếu nữ khác đều tò mò mà tiến tới. Một nàng khác đứng bên cạnh Tiểu Sương nghe thấy vậy thì ngạc nhiên, nhưng sau đó lại đổi ánh mắt thành ai oán nhìn tới hắn mà hỏi.
- Công tử, rốt cuộc người đã làm gì mà để tỷ tỷ của ta sợ hãi như vậy? Giờ là lúc nào mà công tử còn rảnh rỗi để đùa nghịch đây?
Minh Tiến chưa kịp mở miệng đáp lời, đã có một người khác nói tiếp.
- Công tử, chúng ta không biết công tử vừa làm gì, nhưng cầu công tử sau đây đừng như vậy nữa. Ở đây, các tỷ muội chúng ta đã đủ lo lắng và mệt mỏi lắm rồi. Cầu công tử đừng đùa như vậy nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.