Chương 17
Thanh Thanh
04/01/2022
Buổi sáng ngày chủ nhật, không có lịch học cũng như không có hẹn gặp gỡ
bạn bè nên Huy khá rảnh rỗi, thay vì ngồi đọc sách trong phòng riêng,
cậu xuống nhà và phụ mẹ làm mấy việc vặt. Thấy con trai lau nhà, bà Nga
từ trên tầng 3 đi xuống, trên tay là một khay đựng trái cây đủ loại, vừa bước đi bà Nga vừa nói:
-- Để đấy lát mẹ làm cho. Con đem cái này xuống chia cho các anh chị.
-- Hôm nay rằm à mẹ?
-- Ừ. Trái cây cúng rằm. Có 5 phòng thì con cứ chia đều ra nhé.
-- Vâng.
Huy nghe lời mẹ, cậu bưng khay trái cây đi sang dãy nhà trọ, hôm nay chủ nhật nên mọi người đều ở nhà cả. Đến căn phòng ở cuối dãy tầng 2, cửa đóng kín mít, nghe mẹ nói là con gái thuê... nên cậu có chút dè dặt. Gõ cửa hai lần không thấy bên trong có động tĩnh gì, Huy ngập ngừng định quay người đi xuống.
Nằm ở trong phòng, nghe tiếng gõ cửa Hồng Anh mơ màng tỉnh giấc. Mở mắt đã thấy trời sáng rõ, ánh nắng chan hòa khắp mọi ngõ ngách, cô uể oải đứng dậy ra mở cửa. Vì là nơi ở mới, rất có thể chủ nhà hoặc hàng xóm có điều gì cần trao đổi.
Cửa phòng hé mở, đúng lúc ấy thấy bóng lưng của cậu thanh niên quay đi, Hồng Anh tò mò hỏi:
-- Anh vừa gõ cửa phòng em à?
Nghe giọng nói, Huy giật mình quay người lại. Vào khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Huy ngỡ ngàng như không tin vào những gì mình đang tận mắt thấy. Đây là thật hay mơ? Cô gái ấy... tại sao lại xuất hiện ở nhà cậu như thế này được nhỉ?
Hồng Anh cũng ngạc nhiên không kém, cô tròn mắt nhìn Huy, không hiểu vì tình cờ hay gì nữa???
-- Ừ.
Huy gượng gạo đáp lời.
Hồng Anh bối rối, thực sự là cô cảm thấy ngượng khi chạm mặt Huy ở bên ngoài quán bar như vầy.
-- Anh tìm em có việc gì sao?
-- Mẹ anh gửi chút trái cây cúng rằm!
Huy quay người và bước đến gần, cậu đặt túi đồ vào tay Hồng Anh, ánh mắt không ngừng chăm chú quan sát. Dường như cô nàng vừa ngủ dậy, váy áo hãy còn xộc xệch, đây là lần thứ 4 cậu được tận mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp không son phấn của Hồng Anh... nhưng ở một không gian rất khác. Trái tim khẽ lóe lên những cảm xúc vui sướng không gì diễn tả được thành lời, thực sự Huy đang cảm thấy vui vẻ quá lắm. Lần trước để biết được tên gọi của Hồng Anh, Huy đã phải đóng vai một công tử nhà giàu, hào phóng boa cho cô nàng số tiền học bổng toàn phần của kỳ học vừa xong... Vậy mà, ngay lúc này, khi biết cô gái xinh đẹp ấy ở trọ ngay trong nhà mình, Huy vui sướng tới mức suýt nữa không che giấu được nội tâm của chính mình. Cậu tự nhủ, từ bây giờ, mỗi ngày trôi qua cậu đều có thể được nhìn ngắm cô nàng trước mặt này sao?
Thấy Huy nhìn mình không chớp mắt, Hồng Anh bối rối đáp:
-- Em xin, cho em gửi lời cảm ơn bác gái nhé ạ.
-- Ừ... ừ...
Huy đứng ch.ết trân tại chỗ, một cậu thanh niên đương tuổi trưởng thành lần đầu cảm thấy say nắng trước một tượng đài sắc đẹp kiều diễm như Hồng Anh. Trái tim trong ngực giống như bị ai đó đánh cắp, Huy ngập ngừng không biết nên nói gì thêm. Cậu không trò chuyện cũng không hề có động thái quay người đi xuống.
-- Anh... còn muốn nói gì nữa ạ?
Theo như cách xưng hô trong phòng bar, Hồng Anh mặc định Huy là "anh", tuy vẻ ngoài có phần "non" nhưng nhìn cậu ấy cao lớn nên cô thực sự không đoán được tuổi thật.
-- Không... không có gì cả. Anh đi xuống nhé.
-- Vâng.
Hồng Anh nhận lấy túi trái cây của Huy rồi nhẹ nhàng quay người vào phòng đóng cửa lại. Không riêng gì Huy, tâm trạng lúc này của Hồng Anh cũng đang rối bời quá lắm, ánh mắt chất chứa tâm sự của Huy cùng thái độ ngượng ngùng ấy bỗng nhiên khiến cô cảm thấy không tự nhiên.
Bỏ đi xuống nhà, Huy chạy như bay vào nhà tắm, cúi mặt xuống vòi nước lạnh, cậu không ngừng vỗ mạnh lên khuôn mặt mình chỉ để khẳng định... rằng mình không mơ. Thật sự mọi chuyện vượt quá xa sức tưởng tượng của cậu... Cô gái với ánh nhìn ngây thơ ấy... thực sự là đang ở nhà của cậu!!
***
Trời về chiều, những tia nắng nhạt dần, gió heo may thổi man mác... Đứng dựa lưng vào chiếc xe thể thao sang trọng trước con hẻm tồi tàn, Nam Phong hướng ánh nhìn vào bên trong như chờ đợi dáng hình quen thuộc. Tính cách này dường như không thích hợp với anh lắm, trước nay chưa có khi nào anh dành thời gian kiên nhẫn để chạy theo một ai đó như vầy.
Ngõ vắng lác đác có người qua lại, người muốn gặp lại không thấy tăm hơi... Nỗi tò mò kéo đến, Nam Phong nổi hứng muốn vào bên trong xem thử, rốt cuộc cô nàng ấy ăn ở ra sao.
Bóng dáng cao lớn toát lên thần thái sang trọng, Nam Phong sải từng bước chân tự tin tiến vào con hẻm tăm tối. Chung quanh phảng phất mùi ẩm mốc khiến anh hắt xì mấy cái. Đi vào sân của khu tập thể, thứ dội vào ánh nhìn của anh đầu tiên chính là những dây phơi quần áo, những chiếc áo ngực phụ nữ với đủ màu sắc và kích cỡ bay bay theo cơn gió nhẹ. Cách tân có, cổ điển có, già có, trẻ có... Thoáng nhìn một lượt, Nam Phong thầm nghĩ... của Hồng Anh không biết là cái nào? Mấy lần ở gần nhau, vì quá háo hức nên thật lòng anh cũng không chú ý đến trang phục của cô lắm. Thứ khiến anh ấn tượng lâu nhất có lẽ chính là kích thước tròn đầy mềm mại phía sau những lớp vải phức tạp ấy mà thôi.
Nghĩ tới đây, Nam Phong vô thức nuốt nước miếng. Anh không hiểu bản thân mình đang có những suy nghĩ và hành động gì nữa.
Dán ánh mắt vào những quần áo nhạy cảm của phụ nữ, gương mặt Nam Phong bỗng trở nên ngây ngốc. Ngồi bên khung cửa sổ, hai đứa trẻ ở căn phòng đầu tiên trong khu tập thể sợ hãi im lặng nhìn vị khách lạ mặt. Trong suy nghĩ ngây thơ của chúng, có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được vì sao trong khu trọ tồi tàn này lại xuất hiện một người đẹp trai và sang trọng giống như trong phim đến như vậy.
Cậu bé nhỏ tuổi hơn vì quá tò mò nên buột miệng hỏi anh:
-- Anh Bi, chú kia là ai vậy?
-- Người lạ.
Ánh mắt Bi dè dặt nhìn người đàn ông ngoài sân và thận trọng đáp. Nghe tiếng nói chuyện, Nam Phong bước đến gần ô cửa sổ, anh tháo kính râm và bày ra gương mặt tươi cười đầy thiện cảm.
-- Cho chú hỏi một xíu được không?
Thấy người lạ, hai anh em cậu bé sợ hãi vội giật lùi vào phía sát tường, ánh nhìn như đề phòng.
-- Đừng sợ. Chú chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi.
Nhìn hai anh em gương mặt lấm lem, quần áo luộm thuộm ngả màu vàng ố, có chỗ còn rách từng lỗ nhỏ, Nam Phong bỗng thấy động lòng.
-- Cậu muốn hỏi gì?
Đúng lúc ấy, bố của hai đứa trẻ từ ngoài cổng dắt xe vào, thấy người lạ đang hỏi chuyện con trai mình, anh tháo mũ bảo hiểm, gương mặt hãy còn đỏ gay vì chuyến hàng cuối ngày quá nặng nhọc. Bước đến cửa, bố hai đứa trẻ nhìn Nam Phong với ánh mắt nghi ngờ và hỏi.
-- Bố về rồi... Bống ơi, bố về rồi này.
Nghe giọng bố, Bi reo lên phấn khích.
Nam Phong đứng thẳng người và dùng thái độ lịch sự để đối đáp:
-- Em chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi.
-- Cậu muốn hỏi ai?
-- Anh cho em hỏi... ở khu này có cô gái nào tên là Hồng Anh không?
-- Chịu. Nơi này tập trung dân lao động tứ xứ, chúng tôi đi làm cả ngày, tối về nhà chỉ muốn nghỉ ngơi. Vợ chồng cả ngày còn chả hỏi nhau được một câu... huống chi nhớ được tên hàng xóm.
Nhìn gương mặt bất mãn của người đàn ông, Nam Phong không bỏ cuộc, anh cố gắng dùng thêm một vài gợi ý:
-- Cô ấy có mái tóc dài ngang lưng, xoăn nhẹ, da trắng, đôi mắt tròn và dáng người nhỏ nhắn... Anh có biết không ạ?
Nghe Nam Phong miêu tả, Bi chợt reo lên:
-- Cháu biết cô ấy ạ!
Bi ấn tượng với Hồng Anh bởi mấy lần cô ấy cho hai anh em quà vặt, và nữa là ánh nhìn dịu dàng cùng vẻ ngoài xinh xắn của Hồng Anh là điều nổi bật nhất ở khu trọ tồi tàn này.
Mắt Nam Phong như sáng lên:
-- Cô ấy ở phòng nào, cháu có biết không?
-- Biết ạ. Cô ấy ở cùng phòng với cô Hà ở cuối dãy, nhưng mà...
-- Nhưng mà sao...
-- Mấy hôm nay cháu không nhìn thấy cô ấy nữa... Hôm trước cháu thấy cô ấy xách túi đồ rời khỏi nơi này rồi ạ.
Vẻ mặt hy vọng dần chuyển sang thất vọng, Nam Phong bỗng thấy trái tim mình lỗi nhịp, giống như anh đang để tuột mất một thứ gì đó có giá trị.
-- Cháu có chắc không?
Nam Phong kiên nhẫn hỏi thêm.
Lúc này bố của hai đứa trẻ bỗng cảm thấy khó chịu, anh ta cáu kỉnh:
-- Nó trẻ con thì biết cái gì? Cậu muốn hỏi thì tìm người khác mà hỏi.
Trước nay chưa từng có ai dám bày ra thái độ khó chịu như vậy với Nam Phong, chỉ cần là một lời nói hoặc hành động không vừa ý... anh nhất định không để yên cho người đó. Nhưng thật kỳ lạ, người đàn ông trước mặt bày ra vẻ mặt dữ tợn, ánh nhìn cực kỳ thiếu thiện cảm... nhưng Nam Phong không hề thấy khó chịu, ngược lại anh còn lễ phép cúi đầu:
-- Cảm ơn anh. Cảm ơn cháu nhiều nhé!
Những ngày cuối thu tiết trời thật nhanh tối, lúc mới đến đây trời hãy còn nắng, vào trong một lát quay ra màn đêm đen đặc đã bao quanh bốn phía. Nam Phong ngồi vào xe như người mất hồn, cô gái ấy ... nhất định muốn trốn chạy anh tới mức này sao?
***
-- Đức Anh, bản kế hoạch lần này cậu làm rất tốt. Sắp tới anh sẽ cân nhắc cậu lên vị trí mới, cố gắng học hỏi thêm nữa nhé!
Ngồi trong phòng bar, Thịnh ngả người trên salon và dành tặng Đức Anh một lời khen ngợi.
-- Em cảm ơn anh.
Đức Anh khiêm tốn đáp lời.
-- Ừm. Lần đầu vào đây phải không? Lát nữa thưởng rượu cùng mỹ nhân để xem tâm trạng có thay đổi chút nào không nhé.
-- Em không uống được rượu nên chưa vào mấy nơi như vầy bao giờ.
-- Thỉnh thoảng cũng nên đi cho biết, đổi gió một chút chứ hả?
-- Vâng.
Lời vừa dứt thì cửa phòng bar bật mở, từ bên ngoài đi vào là một thân hình gợi cảm, Đức Anh gần như bị ngợp bởi mỹ nhân phục vụ ấy. Trong ánh sáng mờ ảo, mái tóc của cô nàng gần như che phủ đi một nửa khuôn mặt, chỉ biết, từ cơ thể ngọc ngà ấy tỏa ra một hương thơm nhàn nhạt đến mê người. Đức Anh lặng nhìn nữ nhân viên phục vụ, anh hồi hộp muốn nếm thử trải nghiệm được mỹ nhân rót rượu sẽ như thế nào.
-- Em mời các anh!
Giọng nói ngọt ngào ấy vừa cất lên, Đức Anh tròn mắt vì giật mình. Thanh âm quen thuộc đó... không phải là của cô nàng hàng xóm mới chuyển đến khu trọ của anh ư? Tại sao...
Đức Anh không nhịn được bèn nói:
-- Em ngẩng mặt lên nhìn anh được không?
Hồng Anh nghe xong giọng nói ấy liền cảm thấy hoang mang, cô cũng khá bất ngờ vì sự xuất hiện của anh hàng xóm tại nơi nhạy cảm này. Cảm giác đầu tiên là xấu hổ, cô im lặng không dám làm theo, phải làm gì đây, nếu mai này cả khu trọ biết cô làm cái nghề không mấy trong sạch này... mọi người sẽ nghĩ về cô như thế nào?
Thịnh tò mò chen ngang:
-- Sao thế? Hai người quen nhau à?
-- Không... không ạ... Em mời anh!
Hồng Anh lảng tránh, cô cúi mặt xuống, một giây phút cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn Đức Anh. Tâm trí cô lúc này tràn ngập nỗi nhục nhã và xấu hổ.
-- Tại sao em lựa chọn công việc này, Hồng Anh?
Đức Anh lạnh lùng hỏi, tay cầm ly rượu nhưng anh không hề có động thái muốn uống thứ chất lỏng vô bổ ấy.
Cảm nhận ban đầu của anh về cô nàng chính là sự ngây thơ thuần khiết, dẫu Hồng Anh mới chuyển đến ở chưa lâu nhưng qua tiếp xúc, Đức Anh cảm nhận cô nàng khá ngoan ngoãn, lễ phép. Có đôi lúc anh cũng tò mò về giờ giấc đi làm của cô, nhưng rồi lại nghĩ, rất có thể Hồng Anh đi làm ca xoay ở siêu thị nên về muộn.. Thật không ngờ, những gì anh thấy và cảm nhận lại khác biệt hoàn toàn với sự thật trần trụi của nó. Những gì đang hiện hữu trước mặt thực sự khiến anh cảm thấy sốc.
-- Anh dùng rượu tự nhiên ạ!
Hồng Anh cố bày ra vẻ mặt bình thản, làm như không quen biết Đức Anh nhưng trong lòng cô thực sự không dễ chịu chút nào. Sự xấu hổ, nhục nhã, những cảm xúc không tên cứ thế đẩy tâm trạng của cô rơi xuống hố sâu tuyệt vọng.
-- Đừng giả vờ như không quen biết thế chứ?
-- Em làm việc ở đây thì sao ạ?
Hồng Anh bất ngờ đáp lời, thay vì né tránh, cô lấy hết can đảm và hỏi ngược lại.
Đức Anh ngỡ ngàng, cô nàng ngây thơ mà anh vẫn thường thấy đâu mất rồi? Đối diện với anh là một gương mặt make up kỹ lưỡng, ánh nhìn cau có ẩn hiện tia giận dữ. Cô ấy như biến thành người khác vậy.
Đức Anh không biết phải đáp trả câu hỏi ấy ra sao. Đúng vậy, Hồng Anh làm ở đó thì sao? Anh có quyền gì ngăn cản việc đó?
Chưa kịp đáp lời thì cửa phòng bật mở, Minh Thiên đi vào, gương mặt anh ta không giấu được thái độ gấp gáp:
-- Xin phép các anh ạ...
Hồng Anh, em ra ngoài anh nhờ chút việc!
Hồng Anh như được cứu cánh trước tình huống khó xử này, cô vội vàng đứng dậy bỏ ra ngoài theo mệnh lệnh của Minh Thiên. Không cần biết sắp tới đây cô được phân công công việc gì, chỉ biết trước mắt, thoát được sự tra khảo của anh hàng xóm là cô mừng lắm rồi.
Hai cô nàng trẻ trung, xinh đẹp khác nhanh chóng đi vào và thay thế công việc của Hồng Anh. Đứng trước cửa phòng, Hồng Anh kiên nhẫn chờ Minh Thiên sắp xếp công việc.
-- Lên phòng Vip đi. Khách đang chờ.
-- Phòng Vip?
-- Ừ. Nhớ là phục vụ cho tốt.
Thái độ của Minh Thiên khiến Hồng Anh cảm thấy lo lắng, lại có vị khách khó tính nào nữa ư?
***
-- Nói đi, em chuyển nơi ở có phải vì muốn trốn tránh tôi không?
Ngay khi cửa phòng bar Vip bật mở, Nam Phong không chờ được mà cất lời hỏi ngay. Hồng Anh giật mình sợ hãi, anh chàng đó... lại xuất hiện rồi. Dẫu sợ hãi khi gặp lại Nam Phong, nhưng Hồng Anh thấy ở đây dù sao cũng thoải mái hơn so với ở phòng bar hạng nhì khi phải đối diện với anh hàng xóm.
-- Anh quan tâm tôi như vậy để làm gì?
Hồng Anh bày ra gương mặt vô cảm và chậm rãi quỳ gối xuống thảm trải cao cấp.
-- Tôi thích!
-- Anh uống loại rượu nào... để tôi rót cho anh!
-- Xưng "em" và "anh"!!
Nam Phong nhấn mạnh.
-- Anh uống loại rượu nào... để em rót...
Hồng Anh ngoan ngoãn nghe lời, cô cảm thấy bản thân đang bị tình cảm cá nhân ảnh hưởng tới công việc. Cô muốn bướng bỉnh với người đàn ông này nhưng lại sợ bị đuổi việc nên chỉ còn cách phục tùng mệnh lệnh.
-- Remole Toscana Rose!!
-- Vâng.
Hồng Anh thuần thục bật nắp chai vang Ý và đổ thứ chất lỏng màu hồng ấy vào đáy ly thủy tinh, ngay lập tức, mùi hương hoa hồng ngọt ngào kết hợp với tử đinh hương phảng phất trong không gian mờ ảo. Cô dâng ly kính cẩn:
-- Em mời anh...
Nam Phong cúi người xuống, anh nhận lấy ly rượu trong tay Hồng Anh và thì thầm:
-- Muốn chạy trốn tôi.... Em nghĩ cũng đừng nghĩ !!
-- Để đấy lát mẹ làm cho. Con đem cái này xuống chia cho các anh chị.
-- Hôm nay rằm à mẹ?
-- Ừ. Trái cây cúng rằm. Có 5 phòng thì con cứ chia đều ra nhé.
-- Vâng.
Huy nghe lời mẹ, cậu bưng khay trái cây đi sang dãy nhà trọ, hôm nay chủ nhật nên mọi người đều ở nhà cả. Đến căn phòng ở cuối dãy tầng 2, cửa đóng kín mít, nghe mẹ nói là con gái thuê... nên cậu có chút dè dặt. Gõ cửa hai lần không thấy bên trong có động tĩnh gì, Huy ngập ngừng định quay người đi xuống.
Nằm ở trong phòng, nghe tiếng gõ cửa Hồng Anh mơ màng tỉnh giấc. Mở mắt đã thấy trời sáng rõ, ánh nắng chan hòa khắp mọi ngõ ngách, cô uể oải đứng dậy ra mở cửa. Vì là nơi ở mới, rất có thể chủ nhà hoặc hàng xóm có điều gì cần trao đổi.
Cửa phòng hé mở, đúng lúc ấy thấy bóng lưng của cậu thanh niên quay đi, Hồng Anh tò mò hỏi:
-- Anh vừa gõ cửa phòng em à?
Nghe giọng nói, Huy giật mình quay người lại. Vào khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Huy ngỡ ngàng như không tin vào những gì mình đang tận mắt thấy. Đây là thật hay mơ? Cô gái ấy... tại sao lại xuất hiện ở nhà cậu như thế này được nhỉ?
Hồng Anh cũng ngạc nhiên không kém, cô tròn mắt nhìn Huy, không hiểu vì tình cờ hay gì nữa???
-- Ừ.
Huy gượng gạo đáp lời.
Hồng Anh bối rối, thực sự là cô cảm thấy ngượng khi chạm mặt Huy ở bên ngoài quán bar như vầy.
-- Anh tìm em có việc gì sao?
-- Mẹ anh gửi chút trái cây cúng rằm!
Huy quay người và bước đến gần, cậu đặt túi đồ vào tay Hồng Anh, ánh mắt không ngừng chăm chú quan sát. Dường như cô nàng vừa ngủ dậy, váy áo hãy còn xộc xệch, đây là lần thứ 4 cậu được tận mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp không son phấn của Hồng Anh... nhưng ở một không gian rất khác. Trái tim khẽ lóe lên những cảm xúc vui sướng không gì diễn tả được thành lời, thực sự Huy đang cảm thấy vui vẻ quá lắm. Lần trước để biết được tên gọi của Hồng Anh, Huy đã phải đóng vai một công tử nhà giàu, hào phóng boa cho cô nàng số tiền học bổng toàn phần của kỳ học vừa xong... Vậy mà, ngay lúc này, khi biết cô gái xinh đẹp ấy ở trọ ngay trong nhà mình, Huy vui sướng tới mức suýt nữa không che giấu được nội tâm của chính mình. Cậu tự nhủ, từ bây giờ, mỗi ngày trôi qua cậu đều có thể được nhìn ngắm cô nàng trước mặt này sao?
Thấy Huy nhìn mình không chớp mắt, Hồng Anh bối rối đáp:
-- Em xin, cho em gửi lời cảm ơn bác gái nhé ạ.
-- Ừ... ừ...
Huy đứng ch.ết trân tại chỗ, một cậu thanh niên đương tuổi trưởng thành lần đầu cảm thấy say nắng trước một tượng đài sắc đẹp kiều diễm như Hồng Anh. Trái tim trong ngực giống như bị ai đó đánh cắp, Huy ngập ngừng không biết nên nói gì thêm. Cậu không trò chuyện cũng không hề có động thái quay người đi xuống.
-- Anh... còn muốn nói gì nữa ạ?
Theo như cách xưng hô trong phòng bar, Hồng Anh mặc định Huy là "anh", tuy vẻ ngoài có phần "non" nhưng nhìn cậu ấy cao lớn nên cô thực sự không đoán được tuổi thật.
-- Không... không có gì cả. Anh đi xuống nhé.
-- Vâng.
Hồng Anh nhận lấy túi trái cây của Huy rồi nhẹ nhàng quay người vào phòng đóng cửa lại. Không riêng gì Huy, tâm trạng lúc này của Hồng Anh cũng đang rối bời quá lắm, ánh mắt chất chứa tâm sự của Huy cùng thái độ ngượng ngùng ấy bỗng nhiên khiến cô cảm thấy không tự nhiên.
Bỏ đi xuống nhà, Huy chạy như bay vào nhà tắm, cúi mặt xuống vòi nước lạnh, cậu không ngừng vỗ mạnh lên khuôn mặt mình chỉ để khẳng định... rằng mình không mơ. Thật sự mọi chuyện vượt quá xa sức tưởng tượng của cậu... Cô gái với ánh nhìn ngây thơ ấy... thực sự là đang ở nhà của cậu!!
***
Trời về chiều, những tia nắng nhạt dần, gió heo may thổi man mác... Đứng dựa lưng vào chiếc xe thể thao sang trọng trước con hẻm tồi tàn, Nam Phong hướng ánh nhìn vào bên trong như chờ đợi dáng hình quen thuộc. Tính cách này dường như không thích hợp với anh lắm, trước nay chưa có khi nào anh dành thời gian kiên nhẫn để chạy theo một ai đó như vầy.
Ngõ vắng lác đác có người qua lại, người muốn gặp lại không thấy tăm hơi... Nỗi tò mò kéo đến, Nam Phong nổi hứng muốn vào bên trong xem thử, rốt cuộc cô nàng ấy ăn ở ra sao.
Bóng dáng cao lớn toát lên thần thái sang trọng, Nam Phong sải từng bước chân tự tin tiến vào con hẻm tăm tối. Chung quanh phảng phất mùi ẩm mốc khiến anh hắt xì mấy cái. Đi vào sân của khu tập thể, thứ dội vào ánh nhìn của anh đầu tiên chính là những dây phơi quần áo, những chiếc áo ngực phụ nữ với đủ màu sắc và kích cỡ bay bay theo cơn gió nhẹ. Cách tân có, cổ điển có, già có, trẻ có... Thoáng nhìn một lượt, Nam Phong thầm nghĩ... của Hồng Anh không biết là cái nào? Mấy lần ở gần nhau, vì quá háo hức nên thật lòng anh cũng không chú ý đến trang phục của cô lắm. Thứ khiến anh ấn tượng lâu nhất có lẽ chính là kích thước tròn đầy mềm mại phía sau những lớp vải phức tạp ấy mà thôi.
Nghĩ tới đây, Nam Phong vô thức nuốt nước miếng. Anh không hiểu bản thân mình đang có những suy nghĩ và hành động gì nữa.
Dán ánh mắt vào những quần áo nhạy cảm của phụ nữ, gương mặt Nam Phong bỗng trở nên ngây ngốc. Ngồi bên khung cửa sổ, hai đứa trẻ ở căn phòng đầu tiên trong khu tập thể sợ hãi im lặng nhìn vị khách lạ mặt. Trong suy nghĩ ngây thơ của chúng, có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được vì sao trong khu trọ tồi tàn này lại xuất hiện một người đẹp trai và sang trọng giống như trong phim đến như vậy.
Cậu bé nhỏ tuổi hơn vì quá tò mò nên buột miệng hỏi anh:
-- Anh Bi, chú kia là ai vậy?
-- Người lạ.
Ánh mắt Bi dè dặt nhìn người đàn ông ngoài sân và thận trọng đáp. Nghe tiếng nói chuyện, Nam Phong bước đến gần ô cửa sổ, anh tháo kính râm và bày ra gương mặt tươi cười đầy thiện cảm.
-- Cho chú hỏi một xíu được không?
Thấy người lạ, hai anh em cậu bé sợ hãi vội giật lùi vào phía sát tường, ánh nhìn như đề phòng.
-- Đừng sợ. Chú chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi.
Nhìn hai anh em gương mặt lấm lem, quần áo luộm thuộm ngả màu vàng ố, có chỗ còn rách từng lỗ nhỏ, Nam Phong bỗng thấy động lòng.
-- Cậu muốn hỏi gì?
Đúng lúc ấy, bố của hai đứa trẻ từ ngoài cổng dắt xe vào, thấy người lạ đang hỏi chuyện con trai mình, anh tháo mũ bảo hiểm, gương mặt hãy còn đỏ gay vì chuyến hàng cuối ngày quá nặng nhọc. Bước đến cửa, bố hai đứa trẻ nhìn Nam Phong với ánh mắt nghi ngờ và hỏi.
-- Bố về rồi... Bống ơi, bố về rồi này.
Nghe giọng bố, Bi reo lên phấn khích.
Nam Phong đứng thẳng người và dùng thái độ lịch sự để đối đáp:
-- Em chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi.
-- Cậu muốn hỏi ai?
-- Anh cho em hỏi... ở khu này có cô gái nào tên là Hồng Anh không?
-- Chịu. Nơi này tập trung dân lao động tứ xứ, chúng tôi đi làm cả ngày, tối về nhà chỉ muốn nghỉ ngơi. Vợ chồng cả ngày còn chả hỏi nhau được một câu... huống chi nhớ được tên hàng xóm.
Nhìn gương mặt bất mãn của người đàn ông, Nam Phong không bỏ cuộc, anh cố gắng dùng thêm một vài gợi ý:
-- Cô ấy có mái tóc dài ngang lưng, xoăn nhẹ, da trắng, đôi mắt tròn và dáng người nhỏ nhắn... Anh có biết không ạ?
Nghe Nam Phong miêu tả, Bi chợt reo lên:
-- Cháu biết cô ấy ạ!
Bi ấn tượng với Hồng Anh bởi mấy lần cô ấy cho hai anh em quà vặt, và nữa là ánh nhìn dịu dàng cùng vẻ ngoài xinh xắn của Hồng Anh là điều nổi bật nhất ở khu trọ tồi tàn này.
Mắt Nam Phong như sáng lên:
-- Cô ấy ở phòng nào, cháu có biết không?
-- Biết ạ. Cô ấy ở cùng phòng với cô Hà ở cuối dãy, nhưng mà...
-- Nhưng mà sao...
-- Mấy hôm nay cháu không nhìn thấy cô ấy nữa... Hôm trước cháu thấy cô ấy xách túi đồ rời khỏi nơi này rồi ạ.
Vẻ mặt hy vọng dần chuyển sang thất vọng, Nam Phong bỗng thấy trái tim mình lỗi nhịp, giống như anh đang để tuột mất một thứ gì đó có giá trị.
-- Cháu có chắc không?
Nam Phong kiên nhẫn hỏi thêm.
Lúc này bố của hai đứa trẻ bỗng cảm thấy khó chịu, anh ta cáu kỉnh:
-- Nó trẻ con thì biết cái gì? Cậu muốn hỏi thì tìm người khác mà hỏi.
Trước nay chưa từng có ai dám bày ra thái độ khó chịu như vậy với Nam Phong, chỉ cần là một lời nói hoặc hành động không vừa ý... anh nhất định không để yên cho người đó. Nhưng thật kỳ lạ, người đàn ông trước mặt bày ra vẻ mặt dữ tợn, ánh nhìn cực kỳ thiếu thiện cảm... nhưng Nam Phong không hề thấy khó chịu, ngược lại anh còn lễ phép cúi đầu:
-- Cảm ơn anh. Cảm ơn cháu nhiều nhé!
Những ngày cuối thu tiết trời thật nhanh tối, lúc mới đến đây trời hãy còn nắng, vào trong một lát quay ra màn đêm đen đặc đã bao quanh bốn phía. Nam Phong ngồi vào xe như người mất hồn, cô gái ấy ... nhất định muốn trốn chạy anh tới mức này sao?
***
-- Đức Anh, bản kế hoạch lần này cậu làm rất tốt. Sắp tới anh sẽ cân nhắc cậu lên vị trí mới, cố gắng học hỏi thêm nữa nhé!
Ngồi trong phòng bar, Thịnh ngả người trên salon và dành tặng Đức Anh một lời khen ngợi.
-- Em cảm ơn anh.
Đức Anh khiêm tốn đáp lời.
-- Ừm. Lần đầu vào đây phải không? Lát nữa thưởng rượu cùng mỹ nhân để xem tâm trạng có thay đổi chút nào không nhé.
-- Em không uống được rượu nên chưa vào mấy nơi như vầy bao giờ.
-- Thỉnh thoảng cũng nên đi cho biết, đổi gió một chút chứ hả?
-- Vâng.
Lời vừa dứt thì cửa phòng bar bật mở, từ bên ngoài đi vào là một thân hình gợi cảm, Đức Anh gần như bị ngợp bởi mỹ nhân phục vụ ấy. Trong ánh sáng mờ ảo, mái tóc của cô nàng gần như che phủ đi một nửa khuôn mặt, chỉ biết, từ cơ thể ngọc ngà ấy tỏa ra một hương thơm nhàn nhạt đến mê người. Đức Anh lặng nhìn nữ nhân viên phục vụ, anh hồi hộp muốn nếm thử trải nghiệm được mỹ nhân rót rượu sẽ như thế nào.
-- Em mời các anh!
Giọng nói ngọt ngào ấy vừa cất lên, Đức Anh tròn mắt vì giật mình. Thanh âm quen thuộc đó... không phải là của cô nàng hàng xóm mới chuyển đến khu trọ của anh ư? Tại sao...
Đức Anh không nhịn được bèn nói:
-- Em ngẩng mặt lên nhìn anh được không?
Hồng Anh nghe xong giọng nói ấy liền cảm thấy hoang mang, cô cũng khá bất ngờ vì sự xuất hiện của anh hàng xóm tại nơi nhạy cảm này. Cảm giác đầu tiên là xấu hổ, cô im lặng không dám làm theo, phải làm gì đây, nếu mai này cả khu trọ biết cô làm cái nghề không mấy trong sạch này... mọi người sẽ nghĩ về cô như thế nào?
Thịnh tò mò chen ngang:
-- Sao thế? Hai người quen nhau à?
-- Không... không ạ... Em mời anh!
Hồng Anh lảng tránh, cô cúi mặt xuống, một giây phút cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn Đức Anh. Tâm trí cô lúc này tràn ngập nỗi nhục nhã và xấu hổ.
-- Tại sao em lựa chọn công việc này, Hồng Anh?
Đức Anh lạnh lùng hỏi, tay cầm ly rượu nhưng anh không hề có động thái muốn uống thứ chất lỏng vô bổ ấy.
Cảm nhận ban đầu của anh về cô nàng chính là sự ngây thơ thuần khiết, dẫu Hồng Anh mới chuyển đến ở chưa lâu nhưng qua tiếp xúc, Đức Anh cảm nhận cô nàng khá ngoan ngoãn, lễ phép. Có đôi lúc anh cũng tò mò về giờ giấc đi làm của cô, nhưng rồi lại nghĩ, rất có thể Hồng Anh đi làm ca xoay ở siêu thị nên về muộn.. Thật không ngờ, những gì anh thấy và cảm nhận lại khác biệt hoàn toàn với sự thật trần trụi của nó. Những gì đang hiện hữu trước mặt thực sự khiến anh cảm thấy sốc.
-- Anh dùng rượu tự nhiên ạ!
Hồng Anh cố bày ra vẻ mặt bình thản, làm như không quen biết Đức Anh nhưng trong lòng cô thực sự không dễ chịu chút nào. Sự xấu hổ, nhục nhã, những cảm xúc không tên cứ thế đẩy tâm trạng của cô rơi xuống hố sâu tuyệt vọng.
-- Đừng giả vờ như không quen biết thế chứ?
-- Em làm việc ở đây thì sao ạ?
Hồng Anh bất ngờ đáp lời, thay vì né tránh, cô lấy hết can đảm và hỏi ngược lại.
Đức Anh ngỡ ngàng, cô nàng ngây thơ mà anh vẫn thường thấy đâu mất rồi? Đối diện với anh là một gương mặt make up kỹ lưỡng, ánh nhìn cau có ẩn hiện tia giận dữ. Cô ấy như biến thành người khác vậy.
Đức Anh không biết phải đáp trả câu hỏi ấy ra sao. Đúng vậy, Hồng Anh làm ở đó thì sao? Anh có quyền gì ngăn cản việc đó?
Chưa kịp đáp lời thì cửa phòng bật mở, Minh Thiên đi vào, gương mặt anh ta không giấu được thái độ gấp gáp:
-- Xin phép các anh ạ...
Hồng Anh, em ra ngoài anh nhờ chút việc!
Hồng Anh như được cứu cánh trước tình huống khó xử này, cô vội vàng đứng dậy bỏ ra ngoài theo mệnh lệnh của Minh Thiên. Không cần biết sắp tới đây cô được phân công công việc gì, chỉ biết trước mắt, thoát được sự tra khảo của anh hàng xóm là cô mừng lắm rồi.
Hai cô nàng trẻ trung, xinh đẹp khác nhanh chóng đi vào và thay thế công việc của Hồng Anh. Đứng trước cửa phòng, Hồng Anh kiên nhẫn chờ Minh Thiên sắp xếp công việc.
-- Lên phòng Vip đi. Khách đang chờ.
-- Phòng Vip?
-- Ừ. Nhớ là phục vụ cho tốt.
Thái độ của Minh Thiên khiến Hồng Anh cảm thấy lo lắng, lại có vị khách khó tính nào nữa ư?
***
-- Nói đi, em chuyển nơi ở có phải vì muốn trốn tránh tôi không?
Ngay khi cửa phòng bar Vip bật mở, Nam Phong không chờ được mà cất lời hỏi ngay. Hồng Anh giật mình sợ hãi, anh chàng đó... lại xuất hiện rồi. Dẫu sợ hãi khi gặp lại Nam Phong, nhưng Hồng Anh thấy ở đây dù sao cũng thoải mái hơn so với ở phòng bar hạng nhì khi phải đối diện với anh hàng xóm.
-- Anh quan tâm tôi như vậy để làm gì?
Hồng Anh bày ra gương mặt vô cảm và chậm rãi quỳ gối xuống thảm trải cao cấp.
-- Tôi thích!
-- Anh uống loại rượu nào... để tôi rót cho anh!
-- Xưng "em" và "anh"!!
Nam Phong nhấn mạnh.
-- Anh uống loại rượu nào... để em rót...
Hồng Anh ngoan ngoãn nghe lời, cô cảm thấy bản thân đang bị tình cảm cá nhân ảnh hưởng tới công việc. Cô muốn bướng bỉnh với người đàn ông này nhưng lại sợ bị đuổi việc nên chỉ còn cách phục tùng mệnh lệnh.
-- Remole Toscana Rose!!
-- Vâng.
Hồng Anh thuần thục bật nắp chai vang Ý và đổ thứ chất lỏng màu hồng ấy vào đáy ly thủy tinh, ngay lập tức, mùi hương hoa hồng ngọt ngào kết hợp với tử đinh hương phảng phất trong không gian mờ ảo. Cô dâng ly kính cẩn:
-- Em mời anh...
Nam Phong cúi người xuống, anh nhận lấy ly rượu trong tay Hồng Anh và thì thầm:
-- Muốn chạy trốn tôi.... Em nghĩ cũng đừng nghĩ !!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.