Chương 24
Thanh Thanh
04/01/2022
Đêm dần khuya, phố phường chìm vào giấc ngủ yên tĩnh, ánh sáng màu vàng
nâu len lỏi qua kẽ lá lặng lẽ hắt lên ô cửa sổ tạo nên một khung cảnh
buồn ảm đạm... Đứng trước ban công, Huy thả hồn mình dưới làn sương đêm
lạnh lẽo, tâm hồn và khối óc của cậu lúc này đang cảm thấy tổn thương
quá lắm. Lại một đêm Hồng Anh không về nhà, căn phòng nhỏ bé ấy im lìm
không có tiếng động phát ra... Cứ nghĩ đến cảnh tượng cô nàng vui đùa
bên người đàn ông khác, Huy bất lực, cảm giác đau đớn giống như có ngàn
mũi kim xuyên thẳng vào tim.
Ở một nơi khác.
Trong căn phòng rộng lớn của căn biệt thự xa hoa tọa lạc trên mảnh đất triệu $, đâu đó quanh đây còn phảng phất dư vị dục tình ân ái nam nữ... Trên chiếc giường được thiết kế theo kiểu Ý, Hồng Anh, bờ vai trần trắng nõn đang nằm nghiêng người, ánh mắt nàng nhắm nghiền và chìm vào giấc ngủ thật ngon. Có lẽ sau màn mây mưa cuồng nhiệt, cơ thể cô đã bị người đàn ông ấy rút cạn sức lực... giờ đây giấc ngủ không hẹn mà tìm đến một cách rất tự nhiên!
Đứng bên khung cửa kính, tay cầm ly vang hảo hạng, cơ thể chỉ quấn hờ chiếc khăn tắm chất liệu tơ tằm mềm mại, ánh mắt trầm tư như muốn chìm sâu vào đêm đen vô tận, Nam Phong không ngừng đưa ra những suy luận liên quan đến vết thương trên cơ thể yếu mềm của người con gái ấy.
-- Điều tra cho tôi xem mấy ngày gần đây ở Selena rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mở điện thoại, Nam Phong lạnh lùng buông ra mệnh lệnh.
Đầu dây bên kia vọng lại giọng nói như phục tùng:
-- Vâng, em sẽ làm ngay!
-- Kiểm tra toàn bộ hệ thống camera an ninh ở tất cả cửa ngõ ra vào hộp đêm đó. Bỏ sót một chi tiết nào... Cậu xác định nghỉ việc đi!
-- Vâng... vâng ạ. Em sẽ cố gắng làm hết sức!
-- Tôi cần câu trả lời đủ ý!
Tắt điện thoại, Nam Phong ngửa cổ và uống cạn thứ chất lỏng trong ly thủy tinh trong suốt. Khác với mọi khi, sau mỗi lần hoan ái quật cường, anh sẽ chỉ muốn ngủ, nhưng hôm nay lại khác... Thỏa mãn xong, Nam Phong tỉnh táo đến không ngờ. Quay người bước về phía giường, Nam Phong lặng lẽ nằm xuống kế bên và chăm chú quan sát Hồng Anh say ngủ. Nhìn dáng vẻ khi ngủ của cô trông thật đáng yêu, lúc nào gặp anh cũng tỏ ra bài xích và sợ hãi, nhưng cuối cùng, khi bị anh dẫn dắt vào thứ cảm xúc mới lạ, cô nàng lại dễ dàng thỏa hiệp và đón nhận anh một cách đầy yêu thương.
Hồng Anh đang ngủ rất say, đôi hàng mi cong vút vẫn nhắm nghiền, thỉnh thoảng cô nhíu mày, bờ môi dẩu lên hờn dỗi, tay chân co giãy một chút rồi lại yên lặng như vốn có... Dáng vẻ này, thật sự ngây thơ đến động lòng! Nam Phong không lý giải được cảm xúc của con tim mình nữa, anh, cái gì cũng có. Nếu như không nói hiện tại anh đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, mỹ nhân anh muốn chỉ cần gật đầu cũng có cả ngàn cô xếp hàng đồng ý. Nhưng anh lại không có hứng thú. Sự thờ ơ và bướng bỉnh đến cố chấp của người con gái này... vô tình lại khiến anh bị quan tâm và cuốn hút. Cảm xúc này là gì đây? Là yêu hay bị ngợp trước sự ngây thơ ấy... Nam Phong cũng không phân định được rạch ròi!
Đêm đó, Hồng Anh ngủ rất ngon. Ngược lại, Nam Phong tâm tư tới mức cả đêm không chợp mắt được chút nào.
-- Tại sao em có thể ngủ ngon đến vậy?
Nam Phong nhẹ đưa cánh tay sang bên cạnh và ôm Hồng Anh vào lòng, khẽ hôn lên mái tóc nhung huyền của cô, anh thì thầm những lời hờn dỗi.
Hồng Anh bị làm phiền giấc ngủ nên cô cựa mình, cánh tay vung gạt sang hai bên một cách rất tùy hứng.
-- Ưhhh... Đang ngủ ngon mà...
Xem dáng vẻ cau có của cô nàng kìa? Nam Phong mỉm cười, anh siết chặt vòng tay mình hơn, một chút cũng không cho Hồng Anh được nhúc nhích. Hồng Anh say ngủ nên không ý thức được bản thân đang nằm cạnh một người đàn ông, chỉ đến khi cô thấy nơi bầu ngực đang bị ai đó giày vò tới méo mó... và cả ở phía dưới, có gì đó rất lớn, nóng ấm đang ghì sát vào cơ thể cô.
Hồng Anh choàng tỉnh, mở mắt ra thấy bình minh đang mơn man ẩn hiện phía chân trời. Khung cửa kính trong suốt thu về một bức tranh tuyệt đẹp về bầu trời của buổi sớm mai, từng đợt sương lạnh hờ hững giữa khoảng không mờ ảo, những ánh sáng đủ màu trong khuôn viên của biệt thự vẫn mơ mộng tô điểm cho quang cảnh trở nên lung linh...
Mùi hương nam tính nhẹ nhàng lan tỏa trong không gian, cơ thể đang nằm gọn trong vòm ngực rắn chắc, khẽ cựa mình, Hồng Anh cảm thấy các khớp xương mình rệu rã... đặc biệt là ở nơi ấy, đêm qua, dù cô đã cầu xin nhưng người đàn ông ấy không hề buông tha cho cô, không những vậy, dường như có bao nhiêu sức mạnh... anh ta đều dùng nó và trút cạn vào cơ thể cô. Nghĩ tới đây, bất giác hai má Hồng Anh lại nóng lên một cách khó hiểu.
-- Anh không ngủ à?
Hồng Anh cất lời hỏi khi thấy Nam Phong đang ôm chặt lấy mình.
-- Nằm bên em... tôi không có cách nào ngủ được!
-- Thức khuya rất có hại cho sức khỏe!
Hồng Anh nhẹ nhàng đáp, sau một giấc ngủ sâu, cô thấy thoải mái hơn rất nhiều.
-- Vậy tại sao em lựa chọn làm việc ở đó?
Nam Phong hỏi ngược trở lại.
Đúng vậy, dẫu biết thức đêm là không tốt, có hại cho sức khỏe... nhưng Hồng Anh vẫn lựa chọn công việc đó. Vì tiền, không phải là vì đồng tiền ư? Vì thời điểm đó, cô thực sự không còn lựa chọn nào khác.
Đáp lại câu hỏi đầy ẩn ý của Nam Phong, Hồng Anh dùng thái độ bất cần:
-- Có đôi lúc ... cuộc sống này không cho con người ta có quyền được lựa chọn. Ngay từ đầu nó đã sắp đặt tôi vào một hoạt cảnh tùy hứng... nên chỉ biết đối diện thôi!
Xem cách nói chuyện của cô nàng thực sự có gì đó từng trải và bất mãn. Nam Phong không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, im lặng hồi lâu, anh nhẹ nhàng nói:
-- Cuộc sống này không ngừng thay đổi, và bởi vậy con người ta cũng phải học cách thay đổi, linh hoạt làm mới bản thân mình để thích nghi với nó. Trong quá trình ấy, thử thách đương nhiên không nhỏ, khó khăn và áp lực luôn đồng hành... Tuy vậy không phải là không có cơ hội. Quan trọng là con người ta có đủ thông minh để nhìn nhận và nắm bắt hay không mà thôi!
-- Nói chuyện với một kẻ ngốc như tôi... anh làm ơn đừng nói ý tứ quá nhiều. Tôi không hiểu được mấy phần đâu!
-- Không đúng. Em rất thông minh. Chỉ là có chút cố chấp và bướng bỉnh.
-- Tôi không dám nghe lời khen từ người như anh đâu!
Hồng Anh bĩu môi đáp.
-- Tôi nhận xét thật lòng, không nịnh em. Thực tế tôi chưa bao giờ biết nịnh một ai điều gì.
-- Anh buông tôi ra...
Thấy Nam Phong dịu dàng với mình, Hồng Anh cảm thấy có chút không quen.
-- Tại sao tôi phải làm thế?
-- Tôi muốn đi vệ sinh!
-- À...
Nam Phong thộn mặt ra, anh nới lỏng cánh tay để Hồng Anh được cớ nhúc nhích, lý do chính đáng như vậy ... anh nỡ không buông tay được sao? Hồng Anh bối rối bước khỏi giường và tìm kiếm váy ngủ, trong lúc loay hoay, thứ chất lỏng đặc sệt theo cử động của cơ thể dần dà chảy tràn xuống hai chân. Cô đỏ mặt khép chân lại, không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu người đàn ông ấy trút cạn tinh túy vào sâu trong cơ thể cô như vậy nữa...
Trong lúc bước vào phòng tắm, Hồng Anh tranh thủ nhìn đồng hồ treo tường. Đã 5h sáng, có lẽ cô cũng nên đón bình minh từ bây giờ! Nghĩ vậy, Hồng Anh tranh thủ làm vệ sinh cá nhân và làm sạch cơ thể thêm lần nữa, vì nơi ấy ...
-- Em làm gì ở trong ấy mà lâu vậy?
Thấy Hồng Anh từ phòng tắm bước ra, Nam Phong không ngăn được tò mò bèn hỏi.
-- Tôi làm gì... cũng phải giải trình với anh sao?
-- Tôi... muốn biết!
-- Tôi đi vệ sinh... anh quan tâm làm gì?
-- Thì tôi lo lắng cho em thôi, gì mà trừng mắt lên nhìn tôi đáng sợ như vậy?
-- Anh ngủ đi. Bây giờ hãy còn sớm. Đêm không ngủ, ngoài làm phiền người khác ra anh còn biết làm gì nữa?
-- L.àm t.ình!
Nam Phong đáp lời mà không cần suy nghĩ.
Hồng Anh á khẩu, cô lập tức câm nín. Đúng là chưa có khi nào cô nói lại được lý lẽ của người đàn ông này. Bước đến sofa, Hồng Anh vô tư nằm xuống, bỏ mặc Nam Phong ánh nhìn ngơ ngác như không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
-- Giường rộng sao em không nằm? Nằm... ở đó... lạnh thì sao?
-- Tôi nằm ở đâu mặc kệ tôi. Tôi lạnh chứ anh có lạnh đâu. Anh ngủ đi, lát nữa trời sáng tôi sẽ rời khỏi nơi này!
-- Không lên giường nằm... thì em đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi căn phòng này nửa bước!
Hồng Anh ngồi bật dậy, anh ta lại muốn bày trò gì uy hiếp cô đây? Thật tức điên với người đàn ông này mất.
-- Anh còn muốn điều gì ở tôi nữa? Tôi xin anh đấy, anh làm ơn buông tha cho tôi...
Cuộc sống của tôi đã bị đảo lộn tới mức không thể bình thường được nữa rồi...
-- Em có thể lựa chọn cuộc sống bình yên bên tôi!
Nam Phong nhẹ nhàng đáp lời.
Hồng Anh tròn mắt:
-- Anh nói vậy là sao?
-- Lên giường!!
Nam Phong lạnh lùng buông ra mệnh lệnh.
-- Tôi không lên. Anh bỏ cái kiểu ra lệnh người khác như vậy đi. Tôi không phải con rối, càng không phải nô lệ t.ình d.ục của anh đâu.
Hồng Anh bật khóc thành tiếng, càng lúc cô càng thấy sợ người đàn ông này.
Nam Phong bối rối, nhìn Hồng Anh khóc... anh cảm thấy bản thân mình dường như có chút quá đáng.
(Ủa, có một trút's thôi xao anh Phong? )
Rời khỏi giường, Nam Phong bươc đến bên sofa, nhìn bờ vai gầy đang run lên những tiếng nấc nghẹn, anh đau đớn mà không biết cất lời từ đâu.
-- Anh lên giường ngủ đi, tránh xa tôi ra. Tôi hận anh. Anh là người đàn ông xấu xa nhất trên đời này. Tôi hận anh!
Hồng Anh bất mãn thẳng tay đấm liên tiếp vào vòm ngực rắn chắc của Nam Phong, anh ngồi im như pho tượng, để mặc cho đôi cánh tay yếu đuối tùy ý xả giận lên cơ thể mình. Không tức giận, không hề thấy đau đớn, ngược lại Nam Phong lại cảm thấy lòng mình dễ chịu đến không tưởng.
-- Đánh vậy đủ chưa?
-- Chưa đủ!
-- Tôi sợ em mệt!
-- Anh là đồ xấu xa... Tôi hận anh!
Hồng Anh lại òa khóc như một đứa trẻ, nhìn dáng vẻ bất lực của cô ngây ngốc đến đáng thương. Nam Phong không hiểu nổi, trong suy nghĩ của cô gái ấy... rốt cuộc là đang sợ hãi điều gì?
Nam Phong không để cho Hồng Anh được nói năng càn rỡ nữa, anh cúi xuống và ngang nhiên ôm gọn cô vào lòng, trong thoáng chốc đã đặt cô nằm ngay ngắn trên giường. Hồng Anh bực tức hét lên:
-- Anh là đồ điên! Anh là kẻ xấu! Anh thôi cái trò uy hiếp người khác đi!
Dường như Hồng Anh giận thật, hai mắt cô đỏ ngầu, ánh nhìn dữ tợn như đề phòng.
-- Ưhh ưm...
Nam Phong không thể kiên nhẫn được nữa, anh cúi xuống và lấp đầy khoang miệng cô bằng một nụ hôn sâu, dùng sức nặng cơ thể mình để áp đảo sự bướng bỉnh của người con gái ấy.
Hồng Anh muốn co giãy nhưng thật sự bất lực, nụ hôn ướt át như thôi miên, một lần nữa người đàn ông ấy lại dùng cảm xúc để lấn át lý trí của cô mất rồi.
Thấy Hồng Anh nằm im không bài xích nữa Nam Phong mới chịu ngưng lại nụ hôn, ánh nhìn trìu mến, anh nhẹ nhàng buông ra lời nhận xét:
-- Bướng bỉnh!!
-- Bướng bỉnh cũng mặc kệ tôi...
-- Muốn mặc kệ em... nhưng tôi không còn cách nào khác!
Ánh mắt đỏ ngầu, yết hầu trượt xuống trong vô thức, máu nóng rần rần chạy dọc khắp cơ thể, cảm giác ham muốn đang đẩy lên tới đỉnh điểm, Nam Phong khẽ cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Hồng Anh và đặt xuống nơi nhạy cảm của mình. Hồng Anh ngúng nguẩy rụt tay lại nhưng không được, tay Nam Phong vẫn giữ thật chặt, cô đỏ mặt đáp:
-- Tôi ... xấu hổ!
Nam Phong bật cười vì lời nói ấy của Hồng Anh.
-- Sao mà xấu hổ?
-- Tôi... tôi... chưa bao giờ chạm vào cái đó...
-- Có muốn được chạm thường xuyên không?
-- Không... anh là đồ xấu xa!
-- Em lại bướng bỉnh rồi!
Thoáng chút nhăn mặt, Nam Phong không hài lòng và nhận xét.
-- Anh buông tay tôi ra, tại sao anh lại bắt tôi chạm vào đó?
-- Vì tôi thích...
-- Xấu xa...
-- Xấu xa nhưng nó làm em thích...
-- Tôi không thích!
-- Thật không?
Nam Phong buông tay Hồng Anh ra, đồng thời anh đưa tay mình động chạm lên khu vực cấm địa của Hồng Anh, mới chỉ là một nụ hôn nhưng nơi ấy đã ẩm ướt đến khó hiểu. Đưa tay lên trước mặt, Nam Phong dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi lại:
-- Em không thích... mà tại sao lại ướt như vầy?
Hồng Anh xấu hổ tới đỏ mặt, cô thực sự không thể hiểu nổi vì sao nơi ấy của mình lại dễ dàng thỏa hiệp vậy nữa. Thật sự muốn độn thổ biến mất khỏi nơi này quá trời.
-- Tôi... không biết!
-- Em phải biết...
-- Ưmm...
Nam Phong cúi xuống và m.út nhẹ cánh môi mềm của Hồng Anh, đôi cánh tay thuần thục giúp cô tháo bỏ váy ngủ trên người xuống, trong phút chốc, hai cơ thể không mảnh vải lại dính lấy nhau không chịu tách rời.
-- Tôi có thể hôn em không?
-- Tôi không đồng ý... thì anh vẫn đang hôn đấy thôi?
-- Không. Ý tôi là... hôn chỗ đó!
Hồng Anh lập tức đỏ mặt, cô lắc đầu nói:
-- Không được... anh không được làm thế...
-- Tại sao không được? Tôi muốn được hôn lên chỗ đó của em...
-- Tôi... ngượng...
-- Tôi đã từng làm thế... Em ngượng gì chứ?
-- Không cho anh làm thế...
-- Một lát thôi...
-- Ưhh...
Bờ môi nóng ấm của Nam Phong trượt dài từ cằm xuống thềm ngực của Hồng Anh, anh say mê thưởng thức hai trái đào cỡ lớn, cố ý nâng niu nơi tròn đầy ấy thật lâu... cho tới khi Hồng Anh thỏa hiệp, cơ thể cô mềm nhũn ra và không ngừng bật lên những tiếng rên rỉ, Nam Phong trườn xuống phía dưới và nhẹ nhàng hôn lên vùng cấm địa.
-- Anhhh??
Hồng Anh bất ngờ vì hành động đó, cô tưởng anh ta đã từ bỏ nhưng ai ngờ...
Hai chân bị kéo sang hai bên, Nam Phong phủ cánh môi mềm của mình vào huyệt đạo bí ẩn, thỉnh thoảng chiếc lưỡi hư hỏng lại càn quét vào hang sâu tăm tối...
-- Ahhh... anhh dừng lại...
Những ngón tay nhỏ xinh của Hồng Anh tùy hứng bấu víu vào ga giường để tìm kiếm điểm tựa, sự thật là, hành động kích thích ấy khiến cô đầu hàng không lối thoát.
-- Thơm quá!
Nam Phong thốt lên khi dòng nước ấm trong cơ thể của Hồng Anh chảy tràn ra ngoài, anh tham lam níu giữ không bỏ sót một chút nào, thực sự rất tuyệt vời!
-- Anh đừng như vậy được không?
-- Tại sao lại không?
-- Anh làm tôi xấu hổ đấy!
-- Tôi muốn được yêu thương cơ thể em... như vậy có gì mà ngại chứ?
-- Nhưng mà... ưhhh... anh thật là...
Nam Phong nằm phủ lên người cô, háo hức đưa vật đàn ông đang căng tức của mình đi sâu vào địa đạo ẩm ướt ấy. Cái đó... thực sự rất lớn, sự tiếp xúc mạnh mẽ ấy khiến Hồng Anh hô hấp mệt nhọc, cổ họng vô thức bật lên tiếng rên nghe thật kích tình.
-- Ôm tôi được không?
Nam Phong ghé vào tai Hồng Anh và thì thầm, nơi thân dưới, cự vật không ngừng ra vào sâu trong cơ thể cô.
-- Không ôm anh...
-- Bướng bỉnh!
Nam Phong xoay người Hồng Anh nằm sấp xuống giường, từ phía sau, anh nằm phủ lên người cô và mạnh mẽ đi vào cấm địa ẩm ướt.
-- Ưhhh ... Phong... Anh làm nhẹ thôi được không?
-- Có ngoan ngoãn nghe lời tôi không?
-- Tôi ngoan... tôi ngoan mà...
-- Nói "Em sẽ ngoan" thì tôi sẽ làm nhẹ hơn...
Hồng Anh hết cách, trong cơn lốc tình, bờ môi run rẩy khẽ đáp:
-- Em sẽ ngoan!!
Nam Phong nghe xong đương nhiên hài lòng, nếu như cô nàng ấy lúc nào cũng ngoan ngoãn như vầy thì có phải đáng yêu hơn không?
-- Được... Tôi sẽ làm nhẹ hơn... Em có thích không?
-- Không thích!
-- Nói lại!
Vừa hỏi Nam Phong lại dùng sức và ấn sâu vào bên trong hơn nữa.
-- Ahhh... thích... thích...
-- Nói "Em thích"...
-- Em thích....
Bên ngoài khung cửa kính, những tia nắng đầu tiên của ngày mới đã bắt đầu xuất hiện, sương chùng chình từng lớp mờ ảo giữa không trung như e thẹn bởi đôi nam nữ đang triền miên chìm đắm trong căn phòng ngập tràn dục tình ấy. Năng lượng của ngày mới đang được kích hoạt một cách triệt để!!
Ở một nơi khác.
Trong căn phòng rộng lớn của căn biệt thự xa hoa tọa lạc trên mảnh đất triệu $, đâu đó quanh đây còn phảng phất dư vị dục tình ân ái nam nữ... Trên chiếc giường được thiết kế theo kiểu Ý, Hồng Anh, bờ vai trần trắng nõn đang nằm nghiêng người, ánh mắt nàng nhắm nghiền và chìm vào giấc ngủ thật ngon. Có lẽ sau màn mây mưa cuồng nhiệt, cơ thể cô đã bị người đàn ông ấy rút cạn sức lực... giờ đây giấc ngủ không hẹn mà tìm đến một cách rất tự nhiên!
Đứng bên khung cửa kính, tay cầm ly vang hảo hạng, cơ thể chỉ quấn hờ chiếc khăn tắm chất liệu tơ tằm mềm mại, ánh mắt trầm tư như muốn chìm sâu vào đêm đen vô tận, Nam Phong không ngừng đưa ra những suy luận liên quan đến vết thương trên cơ thể yếu mềm của người con gái ấy.
-- Điều tra cho tôi xem mấy ngày gần đây ở Selena rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mở điện thoại, Nam Phong lạnh lùng buông ra mệnh lệnh.
Đầu dây bên kia vọng lại giọng nói như phục tùng:
-- Vâng, em sẽ làm ngay!
-- Kiểm tra toàn bộ hệ thống camera an ninh ở tất cả cửa ngõ ra vào hộp đêm đó. Bỏ sót một chi tiết nào... Cậu xác định nghỉ việc đi!
-- Vâng... vâng ạ. Em sẽ cố gắng làm hết sức!
-- Tôi cần câu trả lời đủ ý!
Tắt điện thoại, Nam Phong ngửa cổ và uống cạn thứ chất lỏng trong ly thủy tinh trong suốt. Khác với mọi khi, sau mỗi lần hoan ái quật cường, anh sẽ chỉ muốn ngủ, nhưng hôm nay lại khác... Thỏa mãn xong, Nam Phong tỉnh táo đến không ngờ. Quay người bước về phía giường, Nam Phong lặng lẽ nằm xuống kế bên và chăm chú quan sát Hồng Anh say ngủ. Nhìn dáng vẻ khi ngủ của cô trông thật đáng yêu, lúc nào gặp anh cũng tỏ ra bài xích và sợ hãi, nhưng cuối cùng, khi bị anh dẫn dắt vào thứ cảm xúc mới lạ, cô nàng lại dễ dàng thỏa hiệp và đón nhận anh một cách đầy yêu thương.
Hồng Anh đang ngủ rất say, đôi hàng mi cong vút vẫn nhắm nghiền, thỉnh thoảng cô nhíu mày, bờ môi dẩu lên hờn dỗi, tay chân co giãy một chút rồi lại yên lặng như vốn có... Dáng vẻ này, thật sự ngây thơ đến động lòng! Nam Phong không lý giải được cảm xúc của con tim mình nữa, anh, cái gì cũng có. Nếu như không nói hiện tại anh đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, mỹ nhân anh muốn chỉ cần gật đầu cũng có cả ngàn cô xếp hàng đồng ý. Nhưng anh lại không có hứng thú. Sự thờ ơ và bướng bỉnh đến cố chấp của người con gái này... vô tình lại khiến anh bị quan tâm và cuốn hút. Cảm xúc này là gì đây? Là yêu hay bị ngợp trước sự ngây thơ ấy... Nam Phong cũng không phân định được rạch ròi!
Đêm đó, Hồng Anh ngủ rất ngon. Ngược lại, Nam Phong tâm tư tới mức cả đêm không chợp mắt được chút nào.
-- Tại sao em có thể ngủ ngon đến vậy?
Nam Phong nhẹ đưa cánh tay sang bên cạnh và ôm Hồng Anh vào lòng, khẽ hôn lên mái tóc nhung huyền của cô, anh thì thầm những lời hờn dỗi.
Hồng Anh bị làm phiền giấc ngủ nên cô cựa mình, cánh tay vung gạt sang hai bên một cách rất tùy hứng.
-- Ưhhh... Đang ngủ ngon mà...
Xem dáng vẻ cau có của cô nàng kìa? Nam Phong mỉm cười, anh siết chặt vòng tay mình hơn, một chút cũng không cho Hồng Anh được nhúc nhích. Hồng Anh say ngủ nên không ý thức được bản thân đang nằm cạnh một người đàn ông, chỉ đến khi cô thấy nơi bầu ngực đang bị ai đó giày vò tới méo mó... và cả ở phía dưới, có gì đó rất lớn, nóng ấm đang ghì sát vào cơ thể cô.
Hồng Anh choàng tỉnh, mở mắt ra thấy bình minh đang mơn man ẩn hiện phía chân trời. Khung cửa kính trong suốt thu về một bức tranh tuyệt đẹp về bầu trời của buổi sớm mai, từng đợt sương lạnh hờ hững giữa khoảng không mờ ảo, những ánh sáng đủ màu trong khuôn viên của biệt thự vẫn mơ mộng tô điểm cho quang cảnh trở nên lung linh...
Mùi hương nam tính nhẹ nhàng lan tỏa trong không gian, cơ thể đang nằm gọn trong vòm ngực rắn chắc, khẽ cựa mình, Hồng Anh cảm thấy các khớp xương mình rệu rã... đặc biệt là ở nơi ấy, đêm qua, dù cô đã cầu xin nhưng người đàn ông ấy không hề buông tha cho cô, không những vậy, dường như có bao nhiêu sức mạnh... anh ta đều dùng nó và trút cạn vào cơ thể cô. Nghĩ tới đây, bất giác hai má Hồng Anh lại nóng lên một cách khó hiểu.
-- Anh không ngủ à?
Hồng Anh cất lời hỏi khi thấy Nam Phong đang ôm chặt lấy mình.
-- Nằm bên em... tôi không có cách nào ngủ được!
-- Thức khuya rất có hại cho sức khỏe!
Hồng Anh nhẹ nhàng đáp, sau một giấc ngủ sâu, cô thấy thoải mái hơn rất nhiều.
-- Vậy tại sao em lựa chọn làm việc ở đó?
Nam Phong hỏi ngược trở lại.
Đúng vậy, dẫu biết thức đêm là không tốt, có hại cho sức khỏe... nhưng Hồng Anh vẫn lựa chọn công việc đó. Vì tiền, không phải là vì đồng tiền ư? Vì thời điểm đó, cô thực sự không còn lựa chọn nào khác.
Đáp lại câu hỏi đầy ẩn ý của Nam Phong, Hồng Anh dùng thái độ bất cần:
-- Có đôi lúc ... cuộc sống này không cho con người ta có quyền được lựa chọn. Ngay từ đầu nó đã sắp đặt tôi vào một hoạt cảnh tùy hứng... nên chỉ biết đối diện thôi!
Xem cách nói chuyện của cô nàng thực sự có gì đó từng trải và bất mãn. Nam Phong không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, im lặng hồi lâu, anh nhẹ nhàng nói:
-- Cuộc sống này không ngừng thay đổi, và bởi vậy con người ta cũng phải học cách thay đổi, linh hoạt làm mới bản thân mình để thích nghi với nó. Trong quá trình ấy, thử thách đương nhiên không nhỏ, khó khăn và áp lực luôn đồng hành... Tuy vậy không phải là không có cơ hội. Quan trọng là con người ta có đủ thông minh để nhìn nhận và nắm bắt hay không mà thôi!
-- Nói chuyện với một kẻ ngốc như tôi... anh làm ơn đừng nói ý tứ quá nhiều. Tôi không hiểu được mấy phần đâu!
-- Không đúng. Em rất thông minh. Chỉ là có chút cố chấp và bướng bỉnh.
-- Tôi không dám nghe lời khen từ người như anh đâu!
Hồng Anh bĩu môi đáp.
-- Tôi nhận xét thật lòng, không nịnh em. Thực tế tôi chưa bao giờ biết nịnh một ai điều gì.
-- Anh buông tôi ra...
Thấy Nam Phong dịu dàng với mình, Hồng Anh cảm thấy có chút không quen.
-- Tại sao tôi phải làm thế?
-- Tôi muốn đi vệ sinh!
-- À...
Nam Phong thộn mặt ra, anh nới lỏng cánh tay để Hồng Anh được cớ nhúc nhích, lý do chính đáng như vậy ... anh nỡ không buông tay được sao? Hồng Anh bối rối bước khỏi giường và tìm kiếm váy ngủ, trong lúc loay hoay, thứ chất lỏng đặc sệt theo cử động của cơ thể dần dà chảy tràn xuống hai chân. Cô đỏ mặt khép chân lại, không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu người đàn ông ấy trút cạn tinh túy vào sâu trong cơ thể cô như vậy nữa...
Trong lúc bước vào phòng tắm, Hồng Anh tranh thủ nhìn đồng hồ treo tường. Đã 5h sáng, có lẽ cô cũng nên đón bình minh từ bây giờ! Nghĩ vậy, Hồng Anh tranh thủ làm vệ sinh cá nhân và làm sạch cơ thể thêm lần nữa, vì nơi ấy ...
-- Em làm gì ở trong ấy mà lâu vậy?
Thấy Hồng Anh từ phòng tắm bước ra, Nam Phong không ngăn được tò mò bèn hỏi.
-- Tôi làm gì... cũng phải giải trình với anh sao?
-- Tôi... muốn biết!
-- Tôi đi vệ sinh... anh quan tâm làm gì?
-- Thì tôi lo lắng cho em thôi, gì mà trừng mắt lên nhìn tôi đáng sợ như vậy?
-- Anh ngủ đi. Bây giờ hãy còn sớm. Đêm không ngủ, ngoài làm phiền người khác ra anh còn biết làm gì nữa?
-- L.àm t.ình!
Nam Phong đáp lời mà không cần suy nghĩ.
Hồng Anh á khẩu, cô lập tức câm nín. Đúng là chưa có khi nào cô nói lại được lý lẽ của người đàn ông này. Bước đến sofa, Hồng Anh vô tư nằm xuống, bỏ mặc Nam Phong ánh nhìn ngơ ngác như không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
-- Giường rộng sao em không nằm? Nằm... ở đó... lạnh thì sao?
-- Tôi nằm ở đâu mặc kệ tôi. Tôi lạnh chứ anh có lạnh đâu. Anh ngủ đi, lát nữa trời sáng tôi sẽ rời khỏi nơi này!
-- Không lên giường nằm... thì em đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi căn phòng này nửa bước!
Hồng Anh ngồi bật dậy, anh ta lại muốn bày trò gì uy hiếp cô đây? Thật tức điên với người đàn ông này mất.
-- Anh còn muốn điều gì ở tôi nữa? Tôi xin anh đấy, anh làm ơn buông tha cho tôi...
Cuộc sống của tôi đã bị đảo lộn tới mức không thể bình thường được nữa rồi...
-- Em có thể lựa chọn cuộc sống bình yên bên tôi!
Nam Phong nhẹ nhàng đáp lời.
Hồng Anh tròn mắt:
-- Anh nói vậy là sao?
-- Lên giường!!
Nam Phong lạnh lùng buông ra mệnh lệnh.
-- Tôi không lên. Anh bỏ cái kiểu ra lệnh người khác như vậy đi. Tôi không phải con rối, càng không phải nô lệ t.ình d.ục của anh đâu.
Hồng Anh bật khóc thành tiếng, càng lúc cô càng thấy sợ người đàn ông này.
Nam Phong bối rối, nhìn Hồng Anh khóc... anh cảm thấy bản thân mình dường như có chút quá đáng.
(Ủa, có một trút's thôi xao anh Phong? )
Rời khỏi giường, Nam Phong bươc đến bên sofa, nhìn bờ vai gầy đang run lên những tiếng nấc nghẹn, anh đau đớn mà không biết cất lời từ đâu.
-- Anh lên giường ngủ đi, tránh xa tôi ra. Tôi hận anh. Anh là người đàn ông xấu xa nhất trên đời này. Tôi hận anh!
Hồng Anh bất mãn thẳng tay đấm liên tiếp vào vòm ngực rắn chắc của Nam Phong, anh ngồi im như pho tượng, để mặc cho đôi cánh tay yếu đuối tùy ý xả giận lên cơ thể mình. Không tức giận, không hề thấy đau đớn, ngược lại Nam Phong lại cảm thấy lòng mình dễ chịu đến không tưởng.
-- Đánh vậy đủ chưa?
-- Chưa đủ!
-- Tôi sợ em mệt!
-- Anh là đồ xấu xa... Tôi hận anh!
Hồng Anh lại òa khóc như một đứa trẻ, nhìn dáng vẻ bất lực của cô ngây ngốc đến đáng thương. Nam Phong không hiểu nổi, trong suy nghĩ của cô gái ấy... rốt cuộc là đang sợ hãi điều gì?
Nam Phong không để cho Hồng Anh được nói năng càn rỡ nữa, anh cúi xuống và ngang nhiên ôm gọn cô vào lòng, trong thoáng chốc đã đặt cô nằm ngay ngắn trên giường. Hồng Anh bực tức hét lên:
-- Anh là đồ điên! Anh là kẻ xấu! Anh thôi cái trò uy hiếp người khác đi!
Dường như Hồng Anh giận thật, hai mắt cô đỏ ngầu, ánh nhìn dữ tợn như đề phòng.
-- Ưhh ưm...
Nam Phong không thể kiên nhẫn được nữa, anh cúi xuống và lấp đầy khoang miệng cô bằng một nụ hôn sâu, dùng sức nặng cơ thể mình để áp đảo sự bướng bỉnh của người con gái ấy.
Hồng Anh muốn co giãy nhưng thật sự bất lực, nụ hôn ướt át như thôi miên, một lần nữa người đàn ông ấy lại dùng cảm xúc để lấn át lý trí của cô mất rồi.
Thấy Hồng Anh nằm im không bài xích nữa Nam Phong mới chịu ngưng lại nụ hôn, ánh nhìn trìu mến, anh nhẹ nhàng buông ra lời nhận xét:
-- Bướng bỉnh!!
-- Bướng bỉnh cũng mặc kệ tôi...
-- Muốn mặc kệ em... nhưng tôi không còn cách nào khác!
Ánh mắt đỏ ngầu, yết hầu trượt xuống trong vô thức, máu nóng rần rần chạy dọc khắp cơ thể, cảm giác ham muốn đang đẩy lên tới đỉnh điểm, Nam Phong khẽ cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Hồng Anh và đặt xuống nơi nhạy cảm của mình. Hồng Anh ngúng nguẩy rụt tay lại nhưng không được, tay Nam Phong vẫn giữ thật chặt, cô đỏ mặt đáp:
-- Tôi ... xấu hổ!
Nam Phong bật cười vì lời nói ấy của Hồng Anh.
-- Sao mà xấu hổ?
-- Tôi... tôi... chưa bao giờ chạm vào cái đó...
-- Có muốn được chạm thường xuyên không?
-- Không... anh là đồ xấu xa!
-- Em lại bướng bỉnh rồi!
Thoáng chút nhăn mặt, Nam Phong không hài lòng và nhận xét.
-- Anh buông tay tôi ra, tại sao anh lại bắt tôi chạm vào đó?
-- Vì tôi thích...
-- Xấu xa...
-- Xấu xa nhưng nó làm em thích...
-- Tôi không thích!
-- Thật không?
Nam Phong buông tay Hồng Anh ra, đồng thời anh đưa tay mình động chạm lên khu vực cấm địa của Hồng Anh, mới chỉ là một nụ hôn nhưng nơi ấy đã ẩm ướt đến khó hiểu. Đưa tay lên trước mặt, Nam Phong dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi lại:
-- Em không thích... mà tại sao lại ướt như vầy?
Hồng Anh xấu hổ tới đỏ mặt, cô thực sự không thể hiểu nổi vì sao nơi ấy của mình lại dễ dàng thỏa hiệp vậy nữa. Thật sự muốn độn thổ biến mất khỏi nơi này quá trời.
-- Tôi... không biết!
-- Em phải biết...
-- Ưmm...
Nam Phong cúi xuống và m.út nhẹ cánh môi mềm của Hồng Anh, đôi cánh tay thuần thục giúp cô tháo bỏ váy ngủ trên người xuống, trong phút chốc, hai cơ thể không mảnh vải lại dính lấy nhau không chịu tách rời.
-- Tôi có thể hôn em không?
-- Tôi không đồng ý... thì anh vẫn đang hôn đấy thôi?
-- Không. Ý tôi là... hôn chỗ đó!
Hồng Anh lập tức đỏ mặt, cô lắc đầu nói:
-- Không được... anh không được làm thế...
-- Tại sao không được? Tôi muốn được hôn lên chỗ đó của em...
-- Tôi... ngượng...
-- Tôi đã từng làm thế... Em ngượng gì chứ?
-- Không cho anh làm thế...
-- Một lát thôi...
-- Ưhh...
Bờ môi nóng ấm của Nam Phong trượt dài từ cằm xuống thềm ngực của Hồng Anh, anh say mê thưởng thức hai trái đào cỡ lớn, cố ý nâng niu nơi tròn đầy ấy thật lâu... cho tới khi Hồng Anh thỏa hiệp, cơ thể cô mềm nhũn ra và không ngừng bật lên những tiếng rên rỉ, Nam Phong trườn xuống phía dưới và nhẹ nhàng hôn lên vùng cấm địa.
-- Anhhh??
Hồng Anh bất ngờ vì hành động đó, cô tưởng anh ta đã từ bỏ nhưng ai ngờ...
Hai chân bị kéo sang hai bên, Nam Phong phủ cánh môi mềm của mình vào huyệt đạo bí ẩn, thỉnh thoảng chiếc lưỡi hư hỏng lại càn quét vào hang sâu tăm tối...
-- Ahhh... anhh dừng lại...
Những ngón tay nhỏ xinh của Hồng Anh tùy hứng bấu víu vào ga giường để tìm kiếm điểm tựa, sự thật là, hành động kích thích ấy khiến cô đầu hàng không lối thoát.
-- Thơm quá!
Nam Phong thốt lên khi dòng nước ấm trong cơ thể của Hồng Anh chảy tràn ra ngoài, anh tham lam níu giữ không bỏ sót một chút nào, thực sự rất tuyệt vời!
-- Anh đừng như vậy được không?
-- Tại sao lại không?
-- Anh làm tôi xấu hổ đấy!
-- Tôi muốn được yêu thương cơ thể em... như vậy có gì mà ngại chứ?
-- Nhưng mà... ưhhh... anh thật là...
Nam Phong nằm phủ lên người cô, háo hức đưa vật đàn ông đang căng tức của mình đi sâu vào địa đạo ẩm ướt ấy. Cái đó... thực sự rất lớn, sự tiếp xúc mạnh mẽ ấy khiến Hồng Anh hô hấp mệt nhọc, cổ họng vô thức bật lên tiếng rên nghe thật kích tình.
-- Ôm tôi được không?
Nam Phong ghé vào tai Hồng Anh và thì thầm, nơi thân dưới, cự vật không ngừng ra vào sâu trong cơ thể cô.
-- Không ôm anh...
-- Bướng bỉnh!
Nam Phong xoay người Hồng Anh nằm sấp xuống giường, từ phía sau, anh nằm phủ lên người cô và mạnh mẽ đi vào cấm địa ẩm ướt.
-- Ưhhh ... Phong... Anh làm nhẹ thôi được không?
-- Có ngoan ngoãn nghe lời tôi không?
-- Tôi ngoan... tôi ngoan mà...
-- Nói "Em sẽ ngoan" thì tôi sẽ làm nhẹ hơn...
Hồng Anh hết cách, trong cơn lốc tình, bờ môi run rẩy khẽ đáp:
-- Em sẽ ngoan!!
Nam Phong nghe xong đương nhiên hài lòng, nếu như cô nàng ấy lúc nào cũng ngoan ngoãn như vầy thì có phải đáng yêu hơn không?
-- Được... Tôi sẽ làm nhẹ hơn... Em có thích không?
-- Không thích!
-- Nói lại!
Vừa hỏi Nam Phong lại dùng sức và ấn sâu vào bên trong hơn nữa.
-- Ahhh... thích... thích...
-- Nói "Em thích"...
-- Em thích....
Bên ngoài khung cửa kính, những tia nắng đầu tiên của ngày mới đã bắt đầu xuất hiện, sương chùng chình từng lớp mờ ảo giữa không trung như e thẹn bởi đôi nam nữ đang triền miên chìm đắm trong căn phòng ngập tràn dục tình ấy. Năng lượng của ngày mới đang được kích hoạt một cách triệt để!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.