Chương 31
Thanh Thanh
04/01/2022
-- Hồng Anh, bà nấu nước lá cho con rồi đó, tắm rửa một chút đi rồi nghỉ ngơi. Đêm xuống, trời lạnh lắm!
Bà ngoại đi từ dưới bếp lên và dịu dàng nói với Hồng Anh.
Ngồi bên chiếc bàn gỗ cạnh tủ sách cũ, Hồng Anh cầm tờ báo chậm rãi đọc từng chữ cho ông ngoại nghe về một vụ án gi.êt ng.ười, cướp của. Ông ngoại đã ngoài 80 tuổi, thính giác không được tốt nên Hồng Anh phải đọc thật chậm ông mới hiểu được.
-- Vâng, lát nữa con tắm!
Hồng Anh không rời mắt khỏi tờ báo và đáp lời bà ngoại.
-- Con đi tắm đi, nghe lời bà. Ở đây gần đồi núi nên đêm xuống thời tiết rất lạnh. Lát nữa tắm xong thì vào đọc cho ông nghe cũng được.
Ông ngoại nhắc nhở.
-- Vậy con đi tắm trước, ông đợi con nhé.
-- Ừ. Đi đi con.
Căn nhà nhỏ chỉ có hai ông bà già, hôm nay có Hồng Anh về chơi nên không khí gia đình ấm cúng hơn hẳn.
Hồng Anh đi xuống nhà dưới, vẫn giống như nhà trên, căn nhà nhỏ này được dựng bằng gỗ lâu năm, ngăn thành 3 vách bằng nhau. Bên ngoài cùng là gian bếp, bà ngoại nấu ăn ở đó, gian giữa kê một bộ bàn ghế, một chiếc giường nhỏ, thỉnh thoảng ông không ngủ được sẽ xuống đó nằm và nghe radio. Gian trong cùng là nơi để tắm rửa, làm vệ sinh chung. Đặt giữa phòng là một thau nước bằng gỗ rất lớn, khói trắng bốc lên nghi ngút, bước vào phòng Hồng Anh đã cảm nhận được hương thơm nhẹ nhàng của các loại lá cây. Lần nào cũng vậy, mỗi khi về đây, bà ngoại luôn chu đáo chuẩn bị một thau nước tắm cầu kỳ cho các cô cháu gái.
Hồng Anh treo quần áo lên mắc, lần lượt cởi bỏ trang phục trên người mình xuống và thư thái ngồi vào thau nước lớn. Nước ấm và hương thơm nhẹ nhàng khiến cô thấy tâm hồn dễ chịu thật sự, những cánh hoa hồng bồng bềnh trôi trên mặt nước, Hồng Anh mơ màng nhắm mắt, khoảnh khắc ấy khiến cô bỗng nhớ lại câu chuyện lúc trước, Nam Phong cũng chuẩn bị một bồn tắm rải đầy cánh hoa hồng... và sau đó, hai người đã ân ái cùng nhau ngay tại nơi đó. Hai má Hồng Anh bất giác nóng ran, cứ nghĩ về người đàn ông đó... những cảm xúc thăng hoa dục tình lại ẩn hiện về trong tâm trí cô.
Đưa hai tay lên phía trước, Hồng Anh hứng nước và vỗ nhẹ lên mặt mình:
-- Hồng Anh, không được mơ mộng... Không được mơ mộng!!
Hồng Anh thích thú ngồi nghịch nước trong thau, những ngón tay trêu ghẹo cánh hoa hồng đỏ thắm, đang lơ đễnh bỗng ngoài đầu ngõ vọng lại âm thanh của động cơ ô tô. Chú cún con cất giọng sủa gắt gao. Hồng Anh chột dạ, chốn làng quê yên bình này cũng có nhà sắm được ô tô ư?
Cún con vẫn không ngừng sủa, không hiểu bên ngoài có chuyện gì, Hồng Anh vẫn mải miết ngâm mình trong bồn nước ấm. Bà ngoại ở trên nhà cầm đèn pin và lật đật đi ra.
-- Ai đấy? Muốn hỏi thăm nhà ai?
Đèn pha ô tô sáng rực, bước xuống xe là một dáng hình cao lớn, bà ngoại nhìn vậy liền đi giật lùi ra phía sau 2 bước.
-- Cháu chào bà! Cháu là bạn của Hồng Anh!
-- Bạn nào?
Bà ngoại ngờ vực hỏi lại.
-- Cháu là bạn đồng nghiệp của Hồng Anh. Bà cho cháu gặp Hồng Anh một lát được không ạ?
Nam Phong đáp lời với gương mặt đầy thành ý.
-- Cậu ở đây... chờ một lát nhé.
Bà ngoại quay người bước đi, Nam Phong sợ bà từ chối nên chạy theo bà:
-- Bà ơi, cháu thật sự là bạn của Hồng Anh. Bà có thể cho cháu vào nhà gặp cô ấy không ạ?
-- Đã bảo đứng ở đây chờ một lát... Tôi đi hỏi Hồng Anh xem có đúng không...
-- À... vâng!
Nam Phong đáp lời với vẻ mặt chưng hửng.
Bà ngoại tuổi cao, sức yếu nên đi lại cũng chậm chạp. Bước vào đến cửa phòng tắm, bà gõ cửa thật nhẹ.
-- Hồng Anh, tắm xong chưa con?
-- Con tắm sắp xong rồi. Ai vào nhà mình vậy ạ?
-- Tắm nhanh đi. Bên ngoài có một cậu thanh niên tự xưng là bạn của con, nói là có việc muốn gặp con đấy.
Nghe bà ngoại nói, Hồng Anh thấy chột dạ, cô đâu có bạn bè gì... mà sao họ lại tìm được đến tận đây? Thoáng rùng mình, Hồng Anh thấy sợ hãi khi suy luận người ngoài đó là Nam Phong. Âm thanh động cơ ô tô khiến cô khẳng định như vậy. Thêm nữa, cuộc sống nơi thị thành, các mối quan hệ xã hội của cô rất ít, gần như là không có ai, các mối quan hệ bạn bè cũng thu hẹp lại bởi tính chất công việc nhạy cảm. Thời gian gần đây cô chỉ qua lại với người đàn ông duy nhất là Nam Phong, nếu là Huy, chắc chắn cậu thanh niên đó không có năng lực tìm kiếm cô như thế này. Biết rõ cả địa chỉ quê nhà, thậm chí nhà bà ngoại ở đâu anh ta cũng tìm ra được.
-- Là nam hay nữ ạ?
Dẫu suy đoán như vậy nhưng Hồng Anh vẫn cẩn thận hỏi lại cho yên tâm.
-- Là nam. Cao ráo, đẹp trai lắm!
Câu trả lời của bà ngoại khiến Hồng Anh rụng rời chân tay. Đích thị là anh ấy rồi, không thể là ai khác được. Người đàn ông này, anh ta không muốn buông tha cho cô sao?
-- Vâng. Con biết rồi, bà lên nhà nghỉ ngơi đi ạ. Con ra ngay đây.
Vừa lúc Hồng Anh kịp mặc bộ quần áo ngủ và bước ra ngoài, cô hồi hộp muốn biết vị khách ngoài cổng có đúng là Nam Phong hay không. Đi đôi dép lê, Hồng Anh chạy như bay ra sân cổng. Trời về đêm, nhiệt độ xuống thấp, tắm xong Hồng Anh mặc bộ đồ ngủ mỏng manh... nhưng nghĩ đến vị khách đặc biệt, cô tò mò chạy ra mà quên đi cảm giác giá lạnh đang len lỏi qua lớp vải áo và ngấm sâu vào da thịt.
Từ phía xa, thấy bóng dáng nhỏ bé đang tiến lại gần, Nam Phong thấy trái tim mình như muốn trụy... rốt cuộc, bao nhiêu cố gắng của anh cuối cùng cũng được đền đáp. Anh tìm được cô ấy rồi!!
Hồng Anh bước đến gần, dáng hình của Nam Phong đứng ngược sáng, nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ để cô cảm nhận được ... người đó chính là anh. Người đàn ông đó, dẫu không có tình cảm gì... nhưng cô đã gần gũi với anh ta rất nhiều lần, đến mùi hương cơ thể, từng nhịp thở, giọng nói... cô cũng nhớ rất rõ. Có thể không nhận ra được sao?
-- Anh tìm tôi có việc gì?
Vẫn là thái độ bướng bỉnh như mọi khi, Hồng Anh cất lời hỏi Nam Phong.
Nam Phong không kiên nhẫn được mà trả lời câu hỏi đó, anh chạy đến và ôm chầm lấy cô, mới chỉ một ngày nhưng Nam Phong cảm giác thời gian trôi lâu tựa hồ cả thế kỷ. Sự lo lắng, mong mỏi được ở bên và cảm giác nhớ nhung khiến trái tim anh cồn cào, da diết. Có lẽ, anh đã yêu người con gái này mất rồi!
Sương đêm lạnh giá, từng đợt gió lạnh thổi hắt vào hai cơ thể đang dính lấy nhau, Hồng Anh vùng vằng đẩy người Nam Phong ra, trong lúc giằng co, cô cảm nhận được rõ nét mùi hương nam tính trên cơ thể anh, không chỉ vậy, trái tim trong ngực anh ta cũng đang đập rất mạnh... Bao tử réo lên những âm thanh ồn ào.
-- Tôi nhớ em!!
Nam Phong cúi xuống và thì thầm những lời dịu dàng bên tai Hồng Anh, khoảnh khắc ấy... Hồng Anh nghe con tim mình rung động. Tuy vậy cô vẫn cố chấp bài xích:
-- Buông tôi ra... ông bà tôi nhìn thấy sẽ không hay đâu!
-- Tôi không buông... Em có biết, tôi đã dày công tìm kiếm em như thế nào không?
Câu nói ấy thực sự khiến Hồng Anh phải suy nghĩ. Nếu như anh ta không lưu tâm đến cô thì không thể nào tìm hiểu được quê quán, ngay cả đến nơi xa xôi hẻo lánh như vầy... cũng cất công tìm ra cho kỳ được.
-- Tôi đâu có bắt anh phải làm thế??
-- Đúng. Em không bắt ép. Là tôi tự nguyện! Vì tôi lo cho em. Tôi nhớ em!
Giọng nói dịu dàng cùng thanh âm ấm áp phát ra từ bờ môi quyến rũ của Nam Phong khiến tâm can Hồng Anh lay động. Xuất phát từ mặc cảm của bản thân bao ngày qua về công việc tại sàn nhảy, điều kiện gia đình khó khăn nên cô luôn đóng cửa trái tim mình, không cho nó có cơ hội rung động trước nam nhân. Có rất nhiều lần vào những khoảnh khắc khác nhau, Nam Phong cố ý nói lên cảm nhận cũng như tâm tư của anh ta cho cô hiểu... tuy vậy, anh ấy và cô - hai người thuộc hai thế giới hoàn toàn biệt lập. Người đàn ông ấy, từ khi sinh ra đã ở vạch đích. Gia đình giàu có, học thức cao, vẻ ngoài hoàn hảo khiến bất cứ ai cũng phải khao khát và ghen tỵ. Còn cô, sở hữu vẻ bề ngoài dễ nhìn một chút nhưng cô không may mắn được như anh ta. Gia đình khó khăn, con đường công danh lận đận, liên tiếp gặp phải những rắc rối về tài chính... Hoàn cảnh đã đưa đẩy cô vào bước đường cùng, chấp nhận làm việc tại một nơi mà người đời cho rằng mạt hạng và thấp kém...
Vì những lẽ đó, Hồng Anh luôn phủ định những gì mình cảm nhận được, cô cho rằng, Nam Phong chỉ muốn trêu đùa cô trong thoáng chốc mà thôi. Những lời nói đó không đáng để tin tưởng!
Tuy nhiên, trải qua nhiều lần tiếp xúc, Hồng Anh không phủ nhận, ngoài sự bá đạo ngang ngược, năm lần bảy lượt tìm cách để tiếp cận và chiếm hữu th.ân thể cô thì anh ta chưa bao giờ làm hại cô. Những hành động quan tâm cũng rất cưng chiều!
Tâm tư rối bời, Hồng Anh như chìm sâu vào những suy nghĩ mơ hồ không lối thoát, cơ thể nhỏ bé vẫn nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của anh ta.
Không cần biết Hồng Anh đang suy tư điều gì, lúc này được ôm người con gái ấy trong vòng tay, dẫu mệt mỏi nhưng gương mặt Nam Phong có đến 10 phần mãn nguyện.
Những âm thanh ồn ào trong bao tử của Nam Phong lại tiếp tục biểu tình, Hồng Anh đẩy người anh ra và hỏi:
-- Anh chưa ăn tối à?
Nam Phong lắc đầu, anh cúi người xuống và chăm chú nhìn ngắm gương mặt nhỏ nhắn của Hồng Anh và đáp lời:
-- Cả ngày nay... tôi chưa ăn gì!
Hồng Anh tròn mắt nhìn:
-- Tại sao anh không ăn. Để bụng đói như vậy... sao chịu được?
-- Hôm nay tôi bận họp cả ngày, buổi trưa về khách sạn tìm em nhưng không được... Tôi sợ em xảy ra chuyện...
Nam Phong thật thà kể lể.
-- Chuyện gì chứ? Anh chỉ giỏi suy diễn thôi, tôi có đắc tội gì với ai... mà xảy ra chuyện?
Nam Phong định giải thích thêm vài câu về lý do anh lo lắng cho sự an nguy của cô nàng, nhưng nghĩ lại, anh thấy hiện tại chưa thích hợp để nói nên kịp thời giữ im lặng.
-- Em bỏ đi mất, tôi tìm kiếm không được, chiều nay lại tiếp tục có cuộc họp nên tôi không kịp ăn uống gì.
Hồng Anh nghe vậy bỗng động lòng thương.
-- Tan họp là tôi đi tìm em ngay đấy. Em nghĩ là tôi có mệt không?
-- Tôi có là gì đâu... tại sao anh phải hao tổn tâm tư như vậy?
-- Đúng vậy. Với thế giới ngoài kia, em chả là gì cả. Hoàn toàn vô hình. Nhưng trong trái tim và khối óc của Nam Phong tôi đây, em là cả thế giới của tôi.
Tôi nghĩ... mình đã thích em rồi!!
Một lời tỏ tình hết sức chân thành, Nam Phong cứ thế nhẹ nhàng nói lên những tâm tư dồn nén.
-- Tôi đang mơ đúng không?
Hồng Anh bối rối cất lời. Những lời tỏ tình yêu thương đó nhẹ nhàng đi sâu vào tâm trí và lan tỏa đến từng tế bào trong cơ thể cô, một cảm giác rụng động xưa nay chưa từng có... Nhưng cô vẫn thấy sợ hãi, không dám tin rằng bản thân có thể chiếm được tình cảm của người đàn ông sinh ra ở vạch đích này. Mọi thứ cứ như trong chuyện cổ tích vậy!!
-- Không phải mơ. Tất cả đều là sự thật.
Trước nay tôi chưa bao giờ hết lòng yêu thương và mong nhớ một người con gái nào. Em chính là ngoại lệ đầu tiên của tôi. Vì em, tôi không ngại làm bất cứ một điều gì. Hồng Anh, em có thể mở lòng đón nhận tình cảm của tôi không?
-- Anh... anh... đang khiến tôi khó nghĩ đấy.
-- Em đang nghĩ gì?
-- Tôi cảm thấy hôm nay anh rất lạ... Anh có thể thôi không dùng cách nói chuyện này với tôi được không?
Tôi cảm thấy không quen... Anh cứ lạnh lùng và khó tính như mọi khi, tôi thấy dễ chịu hơn!
-- Tôi muốn quan tâm em nhiều hơn... như vậy cũng không được à?
-- Chúng ta không hợp!
-- Chỗ nào không hợp? Em nói để tôi sửa!
-- Tất cả đều không hợp!!
-- Em nói sai rồi. Chuyện ái ân - chúng ta rất hợp, tôi si mê từng hơi thở, từng tiếng nấc của em, cơ thể em tôi cũng khao khát vô cùng.
Hồng Anh đỏ mặt, cô đáp lời lí nhí:
-- Anh lại nói năng bậy bạ gì thế?
-- Tôi nghiêm túc. Không hề bậy chút nào. Đó là những khoảnh khắc yêu thương khiến con người ta cảm thấy lưu luyến và khó quên nhất. Tôi trân trọng từng giây phút được ở bên em, như vậy mà em nỡ nói là bậy sao?
Hồng Anh hoàn toàn đuối lý trước lời lẽ của người đàn ông này, trong vòng tay của anh ta, cô thấy mình thật nhỏ bé, bất giác muốn được dựa dẫm và chở che.
Đúng lúc ấy, bà ngoại ở trong nhà nói vọng ra:
-- Hồng Anh, bên ngoài lạnh lắm, dẫn bạn vào nhà đi con!
Hồng Anh bối rối đẩy người anh ra, cô đáp lời bà ngoại:
-- Vâng ạ. Con vào nhà ngay đây.
Hồng Anh quay sang nói với Nam Phong:
-- Tôi phải vào nhà rồi, anh đi về đi.
Nam Phong ngạc nhiên:
-- Sao em lại đuổi tôi về?
-- Khuya rồi... anh vào nhà làm gì nữa?
-- Bà ngoại nói... em dẫn bạn vào nhà. Em bây giờ lại đuổi tôi đi. Như thế thật không công bằng!
Nhìn dáng vẻ hờn dỗi của Nam Phong, Hồng Anh suýt phì cười, lúc này nhìn anh thật giống trẻ con!
-- Không công bằng ở chỗ nào?
-- Tôi tìm kiếm em mệt mỏi như vậy, bây giờ vẫn còn ôm cái bụng đói. Em nỡ để mặc tôi mà đi vào trong nhà sao?
-- Anh tìm kiếm chỗ nào đó ăn uống rồi nghỉ ngơi đi.
-- Em nhẫn tâm thế à?
-- Vậy anh muốn tôi phải làm gì?
-- Dẫn tôi vào nhà, nấu gì đó cho tôi ăn!
-- Tại sao tôi phải làm thế?
-- Vì em nên tôi mới đói bụng mà.
-- Nhưng đó là anh tự nguyện, tôi có bắt anh phải về đây với tôi đâu?
-- Nếu như phải đưa ra sự bình bầu, tôi nghĩ nên đặt em vào danh sách Top 1 "Những sinh vật lạnh lùng và nhẫn tâm nhất hành tinh"!!
-- Anhhh...
Hồng Anh tròn mắt vì lời nhận xét đó.
-- Tôi đi vào nhà đây, bên ngoài lạnh quá. Tôi thấy đói nữa.
Mặc kệ Hồng Anh ngơ ngác, Nam Phong dứt khoát tắt động cơ xe hơi và bước đi vào bên trong. Hồng Anh chạy theo ngăn cản:
-- Anh về đi, khuya rồi, ông bà ngoại tôi cũng đi ngủ rồi.
-- Cháu chào ông bà!
Nam Phong bước vào trong nhà và tự tin cất lời chào lễ phép.
-- Đã bảo anh về mà? - Hồng Anh đến bên và trừng mắt nhắc nhở.
-- Cậu là? - Ông ngoại đeo kính lão, đang chăm chú đọc báo bên kệ sách ngưng lại và tò mò hỏi.
Bà ngoại chen ngang:
-- Bạn của Hồng Anh đấy.
-- Cháu vào đây chơi. Đã ăn uống gì chưa? - Bà ngoại quay sang nói với Nam Phong.
-- Cháu chưa ạ! - Nam Phong thành thật.
-- Hồng Anh, con đi nấu gì cho bạn ăn đi. Muộn rồi mà để bụng đói là không tốt đâu!
Bà ngoại nhắc nhở Hồng Anh. Không hiểu sao với người lạ mà bà ngoại lại nhiệt tình tiếp đón như vậy nữa.
-- Bà ơi, cháu ở thành phố về đây, hôm nay muộn quá, bà cho cháu ngủ lại qua đêm được không ạ?
Nhìn gương mặt điển trai, dễ mến của Nam Phong, bà ngoại không chút do dự mà gật đầu đồng ý ngay:
-- Được chứ. Từ xa đến đây chơi với ông bà là quý lắm rồi. Cứ ngủ lại đây, khuya rồi đừng đi ra ngoài nữa, nguy hiểm lắm.
Hồng Anh ngơ ngác nhìn bà ngoại, cô thực sự bị mất tiếng nói.
Ông ngoại nghe bảo bạn của Hồng Anh nên cũng hết lòng tin tưởng, tháo kính mắt, ông vui vẻ nói thêm:
-- Nấu gì đó cho bạn ăn đi con.
Nam Phong sung sướng cười thầm trong bụng, nhìn sang Hồng Anh, thấy cô nàng bày ra vẻ mặt bất mãn, Nam Phong vờ nhăn mặt kêu lên:
-- Bà ơi, cháu đói quá, chạy xe cả chặng dài cháu chưa được ăn gì!
Hồng Anh trừng mắt định đe dọa Nam Phong không được bày trò nhưng bà ngoại ở bên đã kịp thời bênh vực:
-- Hồng Anh xuống bếp làm món gì đó cho bạn ăn đi, khuya rồi, chuẩn bị nước cho cậu ấy tắm rửa nữa.
-- Nhưng mà... con ...
Hồng Anh ngập ngừng muốn thoái thác nhiệm vụ.
Nam Phong thấy vậy dứt khoát kéo tay cô bước ra ngoài sân, thái độ vô cùng vui vẻ.
-- Tốt nhất... em nên nghe lời ông bà!
-- Anh mua chuộc ông bà ngoại tôi từ khi nào thế?
-- Không có. Tôi là lần đầu gặp họ, sao có thể nói là mua chuộc được?
-- Nhà hết cơm rồi. Anh ăn mỳ được không?
Hồng Anh xem qua phòng bếp và nói với Nam Phong.
-- Ăn gì cũng được, miễn là em nấu!
-- Tại sao tôi phải nấu ăn cho anh chứ?
-- Em còn phải chuẩn bị nước cho tôi tắm nữa!
Nam Phong đáp lời với gương mặt giương giương đắc ý. Ngồi xuống chiếc ghế mây, anh thích thú quan sát Hồng Anh làm bếp. Đã lâu không nấu nướng gì, Hồng Anh vụng về làm từng thứ một, Nam Phong thấy vậy liền hỏi:
-- Em có biết nấu ăn không đấy? Cẩn thận đứt tay!
Lời vừa dứt thì Hồng Anh kêu ré lên. Cô bị dao cắt vào tay thật.
-- Ôi, tay em bị chảy máu rồi này!
Nam Phong thốt lên vẻ thương xót, không chút kiêng dè, anh đưa bàn tay nhỏ bé của cô lên trước mặt, tìm vị trí bị thương trên ngón tay và đưa lên miệng mút nhẹ. Hồng Anh nhăn nhó:
-- Anh làm gì vậy?
-- Giúp em cầm máu!
-- Một vết xước nhỏ thôi, không sao đâu.
-- Tôi xin lỗi... - Nam Phong bày ra bộ mặt buồn sầu.
-- Tại sao anh phải xin lỗi?
-- Vì tôi nên em bị đứt tay.
-- Tại tôi vụng về thôi, chỉ cần dán băng urgo lại sẽ không sao nữa. Anh tránh ra để tôi nấu mỳ, anh có muốn để bụng đói đi ngủ không?
Hồng Anh bối rối đẩy Nam Phong đứng sang một bên và tiếp tục nấu nướng.
-- Sau này em sẽ nấu cho tôi ăn thường xuyên chứ?
Nhìn Hồng Anh miệt mài, Nam Phong thản nhiên cất lời hỏi.
-- Tại sao tôi phải làm thế? Có phải anh đói quá nên đầu óc có vấn đề rồi không?
-- Tôi thích cảm giác này, rất bình yên. Được ở bên người con gái mình thích, đặc biệt là cảm giác được em quan tâm...
-- Anh đừng nói linh tinh nữa. Ai thèm quan tâm anh chứ?
-- Em sợ tôi bị đói bụng, nấu mỳ cho tôi ăn là quan tâm tôi rồi!!
-- Anh sẽ thấy hối hận thôi!
-- Vì sao?
-- Tôi nấu ăn dở tệ.
-- Miễn là em nấu, tôi không kén đồ ăn.
-- Anh có biết làm không? Anh đói thì tự làm đi. Ở đó nói nhiều!
-- Tôi không biết nấu.
-- Nấu mỳ cũng không biết à?
Nam Phong lắc đầu:
-- Từ nhỏ nhà tôi đã có giúp việc, tôi chưa bao giờ làm bất cứ việc gì.
-- Anh ăn đi, tôi đi chuẩn bị nước cho anh tắm!
Đặt bát mỳ lên bàn, Hồng Anh nói với Nam Phong và quay người đi vào phòng tắm.
-- Cảm giác không giống! - Nam Phong nhận xét.
-- Anh nói gì thế? Cái gì mà không giống?
-- "Em nấu xong rồi, anh ăn đi. Đợi em đi chuẩn bị nước tắm" - Nam Phong mỉm cười và đáp lại lời nói của Hồng Anh.
-- Anh đừng mơ... Tôi không dịu dàng được như thế đâu. Với cả tôi sẽ không bao giờ như vậy với anh!
-- Tôi muốn em dịu dàng như vậy, đừng có suốt ngày bướng bỉnh đến cố chấp như thế nữa...
Vì quá đói bụng, hay vì thích Hồng Anh - Nam Phong cũng không hiểu rõ nữa, một bát mỳ cực kỳ đơn giản, vài nhánh rau cải xanh, mấy cây nấm và những sợi mỳ trắng mịn... Nam Phong ăn ngon lành, thậm chí anh còn thấy ngon miệng gấp ngàn lần những bữa ăn sang trọng và đắt tiền mình đã từng ăn. Cảm xúc trong anh lúc này lâng lâng đến khó tả!
Bà ngoại đi từ dưới bếp lên và dịu dàng nói với Hồng Anh.
Ngồi bên chiếc bàn gỗ cạnh tủ sách cũ, Hồng Anh cầm tờ báo chậm rãi đọc từng chữ cho ông ngoại nghe về một vụ án gi.êt ng.ười, cướp của. Ông ngoại đã ngoài 80 tuổi, thính giác không được tốt nên Hồng Anh phải đọc thật chậm ông mới hiểu được.
-- Vâng, lát nữa con tắm!
Hồng Anh không rời mắt khỏi tờ báo và đáp lời bà ngoại.
-- Con đi tắm đi, nghe lời bà. Ở đây gần đồi núi nên đêm xuống thời tiết rất lạnh. Lát nữa tắm xong thì vào đọc cho ông nghe cũng được.
Ông ngoại nhắc nhở.
-- Vậy con đi tắm trước, ông đợi con nhé.
-- Ừ. Đi đi con.
Căn nhà nhỏ chỉ có hai ông bà già, hôm nay có Hồng Anh về chơi nên không khí gia đình ấm cúng hơn hẳn.
Hồng Anh đi xuống nhà dưới, vẫn giống như nhà trên, căn nhà nhỏ này được dựng bằng gỗ lâu năm, ngăn thành 3 vách bằng nhau. Bên ngoài cùng là gian bếp, bà ngoại nấu ăn ở đó, gian giữa kê một bộ bàn ghế, một chiếc giường nhỏ, thỉnh thoảng ông không ngủ được sẽ xuống đó nằm và nghe radio. Gian trong cùng là nơi để tắm rửa, làm vệ sinh chung. Đặt giữa phòng là một thau nước bằng gỗ rất lớn, khói trắng bốc lên nghi ngút, bước vào phòng Hồng Anh đã cảm nhận được hương thơm nhẹ nhàng của các loại lá cây. Lần nào cũng vậy, mỗi khi về đây, bà ngoại luôn chu đáo chuẩn bị một thau nước tắm cầu kỳ cho các cô cháu gái.
Hồng Anh treo quần áo lên mắc, lần lượt cởi bỏ trang phục trên người mình xuống và thư thái ngồi vào thau nước lớn. Nước ấm và hương thơm nhẹ nhàng khiến cô thấy tâm hồn dễ chịu thật sự, những cánh hoa hồng bồng bềnh trôi trên mặt nước, Hồng Anh mơ màng nhắm mắt, khoảnh khắc ấy khiến cô bỗng nhớ lại câu chuyện lúc trước, Nam Phong cũng chuẩn bị một bồn tắm rải đầy cánh hoa hồng... và sau đó, hai người đã ân ái cùng nhau ngay tại nơi đó. Hai má Hồng Anh bất giác nóng ran, cứ nghĩ về người đàn ông đó... những cảm xúc thăng hoa dục tình lại ẩn hiện về trong tâm trí cô.
Đưa hai tay lên phía trước, Hồng Anh hứng nước và vỗ nhẹ lên mặt mình:
-- Hồng Anh, không được mơ mộng... Không được mơ mộng!!
Hồng Anh thích thú ngồi nghịch nước trong thau, những ngón tay trêu ghẹo cánh hoa hồng đỏ thắm, đang lơ đễnh bỗng ngoài đầu ngõ vọng lại âm thanh của động cơ ô tô. Chú cún con cất giọng sủa gắt gao. Hồng Anh chột dạ, chốn làng quê yên bình này cũng có nhà sắm được ô tô ư?
Cún con vẫn không ngừng sủa, không hiểu bên ngoài có chuyện gì, Hồng Anh vẫn mải miết ngâm mình trong bồn nước ấm. Bà ngoại ở trên nhà cầm đèn pin và lật đật đi ra.
-- Ai đấy? Muốn hỏi thăm nhà ai?
Đèn pha ô tô sáng rực, bước xuống xe là một dáng hình cao lớn, bà ngoại nhìn vậy liền đi giật lùi ra phía sau 2 bước.
-- Cháu chào bà! Cháu là bạn của Hồng Anh!
-- Bạn nào?
Bà ngoại ngờ vực hỏi lại.
-- Cháu là bạn đồng nghiệp của Hồng Anh. Bà cho cháu gặp Hồng Anh một lát được không ạ?
Nam Phong đáp lời với gương mặt đầy thành ý.
-- Cậu ở đây... chờ một lát nhé.
Bà ngoại quay người bước đi, Nam Phong sợ bà từ chối nên chạy theo bà:
-- Bà ơi, cháu thật sự là bạn của Hồng Anh. Bà có thể cho cháu vào nhà gặp cô ấy không ạ?
-- Đã bảo đứng ở đây chờ một lát... Tôi đi hỏi Hồng Anh xem có đúng không...
-- À... vâng!
Nam Phong đáp lời với vẻ mặt chưng hửng.
Bà ngoại tuổi cao, sức yếu nên đi lại cũng chậm chạp. Bước vào đến cửa phòng tắm, bà gõ cửa thật nhẹ.
-- Hồng Anh, tắm xong chưa con?
-- Con tắm sắp xong rồi. Ai vào nhà mình vậy ạ?
-- Tắm nhanh đi. Bên ngoài có một cậu thanh niên tự xưng là bạn của con, nói là có việc muốn gặp con đấy.
Nghe bà ngoại nói, Hồng Anh thấy chột dạ, cô đâu có bạn bè gì... mà sao họ lại tìm được đến tận đây? Thoáng rùng mình, Hồng Anh thấy sợ hãi khi suy luận người ngoài đó là Nam Phong. Âm thanh động cơ ô tô khiến cô khẳng định như vậy. Thêm nữa, cuộc sống nơi thị thành, các mối quan hệ xã hội của cô rất ít, gần như là không có ai, các mối quan hệ bạn bè cũng thu hẹp lại bởi tính chất công việc nhạy cảm. Thời gian gần đây cô chỉ qua lại với người đàn ông duy nhất là Nam Phong, nếu là Huy, chắc chắn cậu thanh niên đó không có năng lực tìm kiếm cô như thế này. Biết rõ cả địa chỉ quê nhà, thậm chí nhà bà ngoại ở đâu anh ta cũng tìm ra được.
-- Là nam hay nữ ạ?
Dẫu suy đoán như vậy nhưng Hồng Anh vẫn cẩn thận hỏi lại cho yên tâm.
-- Là nam. Cao ráo, đẹp trai lắm!
Câu trả lời của bà ngoại khiến Hồng Anh rụng rời chân tay. Đích thị là anh ấy rồi, không thể là ai khác được. Người đàn ông này, anh ta không muốn buông tha cho cô sao?
-- Vâng. Con biết rồi, bà lên nhà nghỉ ngơi đi ạ. Con ra ngay đây.
Vừa lúc Hồng Anh kịp mặc bộ quần áo ngủ và bước ra ngoài, cô hồi hộp muốn biết vị khách ngoài cổng có đúng là Nam Phong hay không. Đi đôi dép lê, Hồng Anh chạy như bay ra sân cổng. Trời về đêm, nhiệt độ xuống thấp, tắm xong Hồng Anh mặc bộ đồ ngủ mỏng manh... nhưng nghĩ đến vị khách đặc biệt, cô tò mò chạy ra mà quên đi cảm giác giá lạnh đang len lỏi qua lớp vải áo và ngấm sâu vào da thịt.
Từ phía xa, thấy bóng dáng nhỏ bé đang tiến lại gần, Nam Phong thấy trái tim mình như muốn trụy... rốt cuộc, bao nhiêu cố gắng của anh cuối cùng cũng được đền đáp. Anh tìm được cô ấy rồi!!
Hồng Anh bước đến gần, dáng hình của Nam Phong đứng ngược sáng, nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ để cô cảm nhận được ... người đó chính là anh. Người đàn ông đó, dẫu không có tình cảm gì... nhưng cô đã gần gũi với anh ta rất nhiều lần, đến mùi hương cơ thể, từng nhịp thở, giọng nói... cô cũng nhớ rất rõ. Có thể không nhận ra được sao?
-- Anh tìm tôi có việc gì?
Vẫn là thái độ bướng bỉnh như mọi khi, Hồng Anh cất lời hỏi Nam Phong.
Nam Phong không kiên nhẫn được mà trả lời câu hỏi đó, anh chạy đến và ôm chầm lấy cô, mới chỉ một ngày nhưng Nam Phong cảm giác thời gian trôi lâu tựa hồ cả thế kỷ. Sự lo lắng, mong mỏi được ở bên và cảm giác nhớ nhung khiến trái tim anh cồn cào, da diết. Có lẽ, anh đã yêu người con gái này mất rồi!
Sương đêm lạnh giá, từng đợt gió lạnh thổi hắt vào hai cơ thể đang dính lấy nhau, Hồng Anh vùng vằng đẩy người Nam Phong ra, trong lúc giằng co, cô cảm nhận được rõ nét mùi hương nam tính trên cơ thể anh, không chỉ vậy, trái tim trong ngực anh ta cũng đang đập rất mạnh... Bao tử réo lên những âm thanh ồn ào.
-- Tôi nhớ em!!
Nam Phong cúi xuống và thì thầm những lời dịu dàng bên tai Hồng Anh, khoảnh khắc ấy... Hồng Anh nghe con tim mình rung động. Tuy vậy cô vẫn cố chấp bài xích:
-- Buông tôi ra... ông bà tôi nhìn thấy sẽ không hay đâu!
-- Tôi không buông... Em có biết, tôi đã dày công tìm kiếm em như thế nào không?
Câu nói ấy thực sự khiến Hồng Anh phải suy nghĩ. Nếu như anh ta không lưu tâm đến cô thì không thể nào tìm hiểu được quê quán, ngay cả đến nơi xa xôi hẻo lánh như vầy... cũng cất công tìm ra cho kỳ được.
-- Tôi đâu có bắt anh phải làm thế??
-- Đúng. Em không bắt ép. Là tôi tự nguyện! Vì tôi lo cho em. Tôi nhớ em!
Giọng nói dịu dàng cùng thanh âm ấm áp phát ra từ bờ môi quyến rũ của Nam Phong khiến tâm can Hồng Anh lay động. Xuất phát từ mặc cảm của bản thân bao ngày qua về công việc tại sàn nhảy, điều kiện gia đình khó khăn nên cô luôn đóng cửa trái tim mình, không cho nó có cơ hội rung động trước nam nhân. Có rất nhiều lần vào những khoảnh khắc khác nhau, Nam Phong cố ý nói lên cảm nhận cũng như tâm tư của anh ta cho cô hiểu... tuy vậy, anh ấy và cô - hai người thuộc hai thế giới hoàn toàn biệt lập. Người đàn ông ấy, từ khi sinh ra đã ở vạch đích. Gia đình giàu có, học thức cao, vẻ ngoài hoàn hảo khiến bất cứ ai cũng phải khao khát và ghen tỵ. Còn cô, sở hữu vẻ bề ngoài dễ nhìn một chút nhưng cô không may mắn được như anh ta. Gia đình khó khăn, con đường công danh lận đận, liên tiếp gặp phải những rắc rối về tài chính... Hoàn cảnh đã đưa đẩy cô vào bước đường cùng, chấp nhận làm việc tại một nơi mà người đời cho rằng mạt hạng và thấp kém...
Vì những lẽ đó, Hồng Anh luôn phủ định những gì mình cảm nhận được, cô cho rằng, Nam Phong chỉ muốn trêu đùa cô trong thoáng chốc mà thôi. Những lời nói đó không đáng để tin tưởng!
Tuy nhiên, trải qua nhiều lần tiếp xúc, Hồng Anh không phủ nhận, ngoài sự bá đạo ngang ngược, năm lần bảy lượt tìm cách để tiếp cận và chiếm hữu th.ân thể cô thì anh ta chưa bao giờ làm hại cô. Những hành động quan tâm cũng rất cưng chiều!
Tâm tư rối bời, Hồng Anh như chìm sâu vào những suy nghĩ mơ hồ không lối thoát, cơ thể nhỏ bé vẫn nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của anh ta.
Không cần biết Hồng Anh đang suy tư điều gì, lúc này được ôm người con gái ấy trong vòng tay, dẫu mệt mỏi nhưng gương mặt Nam Phong có đến 10 phần mãn nguyện.
Những âm thanh ồn ào trong bao tử của Nam Phong lại tiếp tục biểu tình, Hồng Anh đẩy người anh ra và hỏi:
-- Anh chưa ăn tối à?
Nam Phong lắc đầu, anh cúi người xuống và chăm chú nhìn ngắm gương mặt nhỏ nhắn của Hồng Anh và đáp lời:
-- Cả ngày nay... tôi chưa ăn gì!
Hồng Anh tròn mắt nhìn:
-- Tại sao anh không ăn. Để bụng đói như vậy... sao chịu được?
-- Hôm nay tôi bận họp cả ngày, buổi trưa về khách sạn tìm em nhưng không được... Tôi sợ em xảy ra chuyện...
Nam Phong thật thà kể lể.
-- Chuyện gì chứ? Anh chỉ giỏi suy diễn thôi, tôi có đắc tội gì với ai... mà xảy ra chuyện?
Nam Phong định giải thích thêm vài câu về lý do anh lo lắng cho sự an nguy của cô nàng, nhưng nghĩ lại, anh thấy hiện tại chưa thích hợp để nói nên kịp thời giữ im lặng.
-- Em bỏ đi mất, tôi tìm kiếm không được, chiều nay lại tiếp tục có cuộc họp nên tôi không kịp ăn uống gì.
Hồng Anh nghe vậy bỗng động lòng thương.
-- Tan họp là tôi đi tìm em ngay đấy. Em nghĩ là tôi có mệt không?
-- Tôi có là gì đâu... tại sao anh phải hao tổn tâm tư như vậy?
-- Đúng vậy. Với thế giới ngoài kia, em chả là gì cả. Hoàn toàn vô hình. Nhưng trong trái tim và khối óc của Nam Phong tôi đây, em là cả thế giới của tôi.
Tôi nghĩ... mình đã thích em rồi!!
Một lời tỏ tình hết sức chân thành, Nam Phong cứ thế nhẹ nhàng nói lên những tâm tư dồn nén.
-- Tôi đang mơ đúng không?
Hồng Anh bối rối cất lời. Những lời tỏ tình yêu thương đó nhẹ nhàng đi sâu vào tâm trí và lan tỏa đến từng tế bào trong cơ thể cô, một cảm giác rụng động xưa nay chưa từng có... Nhưng cô vẫn thấy sợ hãi, không dám tin rằng bản thân có thể chiếm được tình cảm của người đàn ông sinh ra ở vạch đích này. Mọi thứ cứ như trong chuyện cổ tích vậy!!
-- Không phải mơ. Tất cả đều là sự thật.
Trước nay tôi chưa bao giờ hết lòng yêu thương và mong nhớ một người con gái nào. Em chính là ngoại lệ đầu tiên của tôi. Vì em, tôi không ngại làm bất cứ một điều gì. Hồng Anh, em có thể mở lòng đón nhận tình cảm của tôi không?
-- Anh... anh... đang khiến tôi khó nghĩ đấy.
-- Em đang nghĩ gì?
-- Tôi cảm thấy hôm nay anh rất lạ... Anh có thể thôi không dùng cách nói chuyện này với tôi được không?
Tôi cảm thấy không quen... Anh cứ lạnh lùng và khó tính như mọi khi, tôi thấy dễ chịu hơn!
-- Tôi muốn quan tâm em nhiều hơn... như vậy cũng không được à?
-- Chúng ta không hợp!
-- Chỗ nào không hợp? Em nói để tôi sửa!
-- Tất cả đều không hợp!!
-- Em nói sai rồi. Chuyện ái ân - chúng ta rất hợp, tôi si mê từng hơi thở, từng tiếng nấc của em, cơ thể em tôi cũng khao khát vô cùng.
Hồng Anh đỏ mặt, cô đáp lời lí nhí:
-- Anh lại nói năng bậy bạ gì thế?
-- Tôi nghiêm túc. Không hề bậy chút nào. Đó là những khoảnh khắc yêu thương khiến con người ta cảm thấy lưu luyến và khó quên nhất. Tôi trân trọng từng giây phút được ở bên em, như vậy mà em nỡ nói là bậy sao?
Hồng Anh hoàn toàn đuối lý trước lời lẽ của người đàn ông này, trong vòng tay của anh ta, cô thấy mình thật nhỏ bé, bất giác muốn được dựa dẫm và chở che.
Đúng lúc ấy, bà ngoại ở trong nhà nói vọng ra:
-- Hồng Anh, bên ngoài lạnh lắm, dẫn bạn vào nhà đi con!
Hồng Anh bối rối đẩy người anh ra, cô đáp lời bà ngoại:
-- Vâng ạ. Con vào nhà ngay đây.
Hồng Anh quay sang nói với Nam Phong:
-- Tôi phải vào nhà rồi, anh đi về đi.
Nam Phong ngạc nhiên:
-- Sao em lại đuổi tôi về?
-- Khuya rồi... anh vào nhà làm gì nữa?
-- Bà ngoại nói... em dẫn bạn vào nhà. Em bây giờ lại đuổi tôi đi. Như thế thật không công bằng!
Nhìn dáng vẻ hờn dỗi của Nam Phong, Hồng Anh suýt phì cười, lúc này nhìn anh thật giống trẻ con!
-- Không công bằng ở chỗ nào?
-- Tôi tìm kiếm em mệt mỏi như vậy, bây giờ vẫn còn ôm cái bụng đói. Em nỡ để mặc tôi mà đi vào trong nhà sao?
-- Anh tìm kiếm chỗ nào đó ăn uống rồi nghỉ ngơi đi.
-- Em nhẫn tâm thế à?
-- Vậy anh muốn tôi phải làm gì?
-- Dẫn tôi vào nhà, nấu gì đó cho tôi ăn!
-- Tại sao tôi phải làm thế?
-- Vì em nên tôi mới đói bụng mà.
-- Nhưng đó là anh tự nguyện, tôi có bắt anh phải về đây với tôi đâu?
-- Nếu như phải đưa ra sự bình bầu, tôi nghĩ nên đặt em vào danh sách Top 1 "Những sinh vật lạnh lùng và nhẫn tâm nhất hành tinh"!!
-- Anhhh...
Hồng Anh tròn mắt vì lời nhận xét đó.
-- Tôi đi vào nhà đây, bên ngoài lạnh quá. Tôi thấy đói nữa.
Mặc kệ Hồng Anh ngơ ngác, Nam Phong dứt khoát tắt động cơ xe hơi và bước đi vào bên trong. Hồng Anh chạy theo ngăn cản:
-- Anh về đi, khuya rồi, ông bà ngoại tôi cũng đi ngủ rồi.
-- Cháu chào ông bà!
Nam Phong bước vào trong nhà và tự tin cất lời chào lễ phép.
-- Đã bảo anh về mà? - Hồng Anh đến bên và trừng mắt nhắc nhở.
-- Cậu là? - Ông ngoại đeo kính lão, đang chăm chú đọc báo bên kệ sách ngưng lại và tò mò hỏi.
Bà ngoại chen ngang:
-- Bạn của Hồng Anh đấy.
-- Cháu vào đây chơi. Đã ăn uống gì chưa? - Bà ngoại quay sang nói với Nam Phong.
-- Cháu chưa ạ! - Nam Phong thành thật.
-- Hồng Anh, con đi nấu gì cho bạn ăn đi. Muộn rồi mà để bụng đói là không tốt đâu!
Bà ngoại nhắc nhở Hồng Anh. Không hiểu sao với người lạ mà bà ngoại lại nhiệt tình tiếp đón như vậy nữa.
-- Bà ơi, cháu ở thành phố về đây, hôm nay muộn quá, bà cho cháu ngủ lại qua đêm được không ạ?
Nhìn gương mặt điển trai, dễ mến của Nam Phong, bà ngoại không chút do dự mà gật đầu đồng ý ngay:
-- Được chứ. Từ xa đến đây chơi với ông bà là quý lắm rồi. Cứ ngủ lại đây, khuya rồi đừng đi ra ngoài nữa, nguy hiểm lắm.
Hồng Anh ngơ ngác nhìn bà ngoại, cô thực sự bị mất tiếng nói.
Ông ngoại nghe bảo bạn của Hồng Anh nên cũng hết lòng tin tưởng, tháo kính mắt, ông vui vẻ nói thêm:
-- Nấu gì đó cho bạn ăn đi con.
Nam Phong sung sướng cười thầm trong bụng, nhìn sang Hồng Anh, thấy cô nàng bày ra vẻ mặt bất mãn, Nam Phong vờ nhăn mặt kêu lên:
-- Bà ơi, cháu đói quá, chạy xe cả chặng dài cháu chưa được ăn gì!
Hồng Anh trừng mắt định đe dọa Nam Phong không được bày trò nhưng bà ngoại ở bên đã kịp thời bênh vực:
-- Hồng Anh xuống bếp làm món gì đó cho bạn ăn đi, khuya rồi, chuẩn bị nước cho cậu ấy tắm rửa nữa.
-- Nhưng mà... con ...
Hồng Anh ngập ngừng muốn thoái thác nhiệm vụ.
Nam Phong thấy vậy dứt khoát kéo tay cô bước ra ngoài sân, thái độ vô cùng vui vẻ.
-- Tốt nhất... em nên nghe lời ông bà!
-- Anh mua chuộc ông bà ngoại tôi từ khi nào thế?
-- Không có. Tôi là lần đầu gặp họ, sao có thể nói là mua chuộc được?
-- Nhà hết cơm rồi. Anh ăn mỳ được không?
Hồng Anh xem qua phòng bếp và nói với Nam Phong.
-- Ăn gì cũng được, miễn là em nấu!
-- Tại sao tôi phải nấu ăn cho anh chứ?
-- Em còn phải chuẩn bị nước cho tôi tắm nữa!
Nam Phong đáp lời với gương mặt giương giương đắc ý. Ngồi xuống chiếc ghế mây, anh thích thú quan sát Hồng Anh làm bếp. Đã lâu không nấu nướng gì, Hồng Anh vụng về làm từng thứ một, Nam Phong thấy vậy liền hỏi:
-- Em có biết nấu ăn không đấy? Cẩn thận đứt tay!
Lời vừa dứt thì Hồng Anh kêu ré lên. Cô bị dao cắt vào tay thật.
-- Ôi, tay em bị chảy máu rồi này!
Nam Phong thốt lên vẻ thương xót, không chút kiêng dè, anh đưa bàn tay nhỏ bé của cô lên trước mặt, tìm vị trí bị thương trên ngón tay và đưa lên miệng mút nhẹ. Hồng Anh nhăn nhó:
-- Anh làm gì vậy?
-- Giúp em cầm máu!
-- Một vết xước nhỏ thôi, không sao đâu.
-- Tôi xin lỗi... - Nam Phong bày ra bộ mặt buồn sầu.
-- Tại sao anh phải xin lỗi?
-- Vì tôi nên em bị đứt tay.
-- Tại tôi vụng về thôi, chỉ cần dán băng urgo lại sẽ không sao nữa. Anh tránh ra để tôi nấu mỳ, anh có muốn để bụng đói đi ngủ không?
Hồng Anh bối rối đẩy Nam Phong đứng sang một bên và tiếp tục nấu nướng.
-- Sau này em sẽ nấu cho tôi ăn thường xuyên chứ?
Nhìn Hồng Anh miệt mài, Nam Phong thản nhiên cất lời hỏi.
-- Tại sao tôi phải làm thế? Có phải anh đói quá nên đầu óc có vấn đề rồi không?
-- Tôi thích cảm giác này, rất bình yên. Được ở bên người con gái mình thích, đặc biệt là cảm giác được em quan tâm...
-- Anh đừng nói linh tinh nữa. Ai thèm quan tâm anh chứ?
-- Em sợ tôi bị đói bụng, nấu mỳ cho tôi ăn là quan tâm tôi rồi!!
-- Anh sẽ thấy hối hận thôi!
-- Vì sao?
-- Tôi nấu ăn dở tệ.
-- Miễn là em nấu, tôi không kén đồ ăn.
-- Anh có biết làm không? Anh đói thì tự làm đi. Ở đó nói nhiều!
-- Tôi không biết nấu.
-- Nấu mỳ cũng không biết à?
Nam Phong lắc đầu:
-- Từ nhỏ nhà tôi đã có giúp việc, tôi chưa bao giờ làm bất cứ việc gì.
-- Anh ăn đi, tôi đi chuẩn bị nước cho anh tắm!
Đặt bát mỳ lên bàn, Hồng Anh nói với Nam Phong và quay người đi vào phòng tắm.
-- Cảm giác không giống! - Nam Phong nhận xét.
-- Anh nói gì thế? Cái gì mà không giống?
-- "Em nấu xong rồi, anh ăn đi. Đợi em đi chuẩn bị nước tắm" - Nam Phong mỉm cười và đáp lại lời nói của Hồng Anh.
-- Anh đừng mơ... Tôi không dịu dàng được như thế đâu. Với cả tôi sẽ không bao giờ như vậy với anh!
-- Tôi muốn em dịu dàng như vậy, đừng có suốt ngày bướng bỉnh đến cố chấp như thế nữa...
Vì quá đói bụng, hay vì thích Hồng Anh - Nam Phong cũng không hiểu rõ nữa, một bát mỳ cực kỳ đơn giản, vài nhánh rau cải xanh, mấy cây nấm và những sợi mỳ trắng mịn... Nam Phong ăn ngon lành, thậm chí anh còn thấy ngon miệng gấp ngàn lần những bữa ăn sang trọng và đắt tiền mình đã từng ăn. Cảm xúc trong anh lúc này lâng lâng đến khó tả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.