Chương 4
Thanh Thanh
04/01/2022
Hồng Anh tròn mắt ngạc nhiên vì lời đề nghị thẳng thắn ấy của Nam Phong, anh ta muốn qua đêm cùng với cô ư? Trống ngực đập loạn xạ, Hồng Anh
thực sự bị sốc trước lời lẽ bá đạo của người đàn ông trước mặt. Mới chỉ
tiếp xúc hai lần, nhưng cả hai lần Nam Phong liên tiếp đem đến những bất ngờ mà cô không thể tưởng tượng ra được.
-- Tại sao không trả lời? Cô còn đang định giá sao?
Thấy Hồng Anh im lặng, Nam Phong dùng lực mạnh hơn, những ngón tay bám chặt lên da thịt khiến vòng 1 của cô trở nên méo mó.
-- Anh.. làm ơn... buông tay!
Hành động thân mật này... khiến Hồng Anh thấy đỏ mặt. Thời gian gần đây, sự tiếp xúc và động chạm thân thể gần gũi với khách hàng ngày càng diễn ra thường xuyên hơn, Hồng Anh bắt đầu thấy lo lắng cho tương lai của mình. Đúng như Hà Lisa đã nói, Selena thực sự không phải là trò đùa. Phải làm gì để thoát khỏi vòng vây của cám dỗ mê loạn này đây?
-- Tôi đang chờ câu trả lời của cô!
Nam Phong kiên nhẫn đáp. Đây là lần đầu tiên anh ngã giá với một cô gái làng ch.ơi. Nam Phong mặc định Hồng Anh là gái làng c.hơi vì hầu hết những cô gái bước chân vào chốn này... không có ai không dùng vốn liếng tự có để làm giàu cho bản thân cả. Nhưng có vẻ như cô gái này không thích tiền. Nam Phong suy luận như vậy, vì hết thảy những cô gái anh đã gặp bọn họ luôn chủ động ngã vào lòng anh mà khiêu khích... chỉ có Hồng Anh, cô nàng từ đầu đến cuối luôn thờ ơ và không quan tâm đến biểu hiện của khách hàng. Nếu không cần tiền vậy cô ấy vào đây để làm gì? Muốn giữ sĩ diện và phẩm giá có thể tùy ý lựa chọn một vài công việc ở ngoài kia là được rồi???
-- Selena có rất nhiều cô nàng xinh đẹp và nóng bỏng, anh có thể... nói với quản lý của sàn nhảy...
Hồng Anh lí nhí đáp.
-- Đừng né tránh. Tôi đang hỏi cô đấy. Muốn ngủ với cô một đêm... tôi phải trả bao nhiêu tiền??
Nam Phong một lần nữa lại nhấn mạnh lời đề nghị ấy. Anh thực sự bị tò mò và cuốn hút bởi cô gái khó hiểu này.
-- Tôi chỉ phục vụ tại quầy bar... ngoài ra...
-- Cô đang từ chối??
Ánh mắt Nam Phong nổi hằn tia máu đỏ, thoáng chút giận dữ, anh cảm thấy sự kiên nhẫn sắp hết. Chuyện gì đang diễn ra thế nhỉ? Không lẽ anh đã vào nhầm nơi? Từ khi nào việc thương thảo ngã giá với một ả đ.iêm" lại trở nên khó khăn như vậy?
-- Xin... xin... lỗi anh!
Hồng Anh ngập ngừng đứng dậy, cô nhanh chóng quỳ gối dưới nền nhà, hai tay chỉnh đốn lại váy áo cho nghiêm túc, khẽ cúi đầu, cô im lặng chờ đợi sự phán xét của Nam Phong.
-- Làm phật ý tôi... cô có biết sẽ phải gánh chịu hậu quả gì không?
-- Xin... xin lỗi anh... thực sự xin lỗi ạ.
-- Rót rượu!!
Nam Phong lạnh lùng ra lệnh, Hồng Anh giật mình suýt vỡ tim, cánh tay run rẩy nâng ly thủy tinh và nhẹ nhàng rót rượu. Nam Phong không để tâm đến cô nữa, mặc cho Hồng Anh quỳ gối dưới nền nhà, anh mở điện thoại và thản nhiên nói chuyện.
-- Chuyện bên đó thế nào? Có ổn không? Tôi đang ở Selena.
Sao hả? Ok, lát nữa tôi sẽ qua.
Cuộc gọi thoại diễn ra chóng vánh, Nam Phong tắt điện thoại liền sau đó, Hồng Anh hồi hộp tới nín thở, ban đầu cô hy vọng anh sẽ nói chuyện với ai đó thật lâu, nhưng mà... khóe mi cụp xuống vẻ thất vọng, Nam Phong nhìn biểu hiện ấy của cô liền cất lời.
-- Vì sao lại lo lắng như vậy? Tôi đâu có ăn thịt cô?
-- Em... không có ý đó!
-- Nhưng mà cô nghĩ như vậy cũng được!!
Hồng Anh không nhịn được bèn ngẩng đầu lên nhìn Nam Phong, anh ta thật biết đùa.
-- Đừng sợ. Tôi không thích nhất là việc ép buộc người khác. Miễn cưỡng lên giường với một cái xác không hồn là một việc làm chán ghét nhất trên đời.
Hồng Anh thở phào nhẹ nhõm, như vậy có tính là cô đã vượt qua cửa ải ngày hôm nay không nhỉ? Nếu một tháng 30 ngày mà gặp cả 30 khách hàng trái tính như thế này, Hồng Anh nghĩ, mình không chết vì đau khớp gối mà sẽ chết vì đau tim mất thôi.
-- Tuy nhiên, cô có thể cân nhắc lời đề nghị của tôi!
Cảm giác ham muốn đã nguội lạnh đi không ít, tuy vậy không có nghĩa là Nam Phong đã từ bỏ ý định đó với Hồng Anh. Cầm tấm danh thiếp trong tay, anh chủ động cúi xuống và kẹp nó giữa cặp đùi trắng ngần của cô.
-- 10 ngày. Tôi đợi câu trả lời của em!!
Bờ môi còn vương chút rượu, Nam Phong nhẹ nhàng thì thầm vào tai Hồng Anh, người đàn ông này, ngay cả cách tạo bất ngờ cũng khiến cho người khác cảm thấy tâm tư chấn động. Không phủ nhận, ngoài bí ẩn, bá đạo và có chút lỗ mãng thì anh ta cực kỳ cuốn hút, vẻ đẹp nam tính và phong thái trầm ổn ấy khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng cảm thấy xao xuyến.
***
8h tối, mây đen giăng kín cả bầu trời, gió lớn từng cơn nổi lên khiến cây cối nghiêng ngả, đứng dưới gốc cây cổ thụ, ông Tâm co rúm người vì đói, khẽ châm điếu thuốc lá, ông rít một hơi thật dài cho ấm bụng, trong đầu tự nhủ "15 phút nữa xe khách mới về qua đây, cố nốt chuyến cuối ngày xem sao". Bất chợt mưa lớn đổ xuống như trút nước, đường phố vắng hiu không một bóng người qua lại. Mặc chiếc áo tơi ngả màu theo năm tháng, thỉnh thoảng ông Tâm đưa tay lên mặt để lau đi những giọt nước mưa. Độ này thời tiết thất thường quá! Ông Tâm dẫu mệt nhưng vẫn kiên nhẫn đợi chờ xe khách về bến để kiếm tí công việc cuối ngày.
Cơn mưa chưa có dấu hiệu dừng lại, thậm chí mỗi lúc một dày hạt hơn trước, xe khách đúng giờ là về tới bến, từ phía xa, nhìn biển chạy chữ nhảy loạn xạ trước kính xe khách, ông Tâm mừng rỡ phi xe máy sang bên kia đường.
-- Chị à, chị có đi xe ôm không?
Nhìn một chị khách chuẩn bị xuống xe, ông Tâm cất lời dò hỏi.
-- Không, cháu có người nhà đón rồi.
-- Cô à, cô có đi xe ôm không?
Không bỏ cuộc, ông Tâm nhìn sang vị khách bên cạnh và kiên nhẫn hỏi tiếp.
-- Mưa gió thế này đi xe ôm thì ướt hết à? Cháu không đi đâu.
Ông Tâm vẫn không nản lòng, bước hẳn lên xe ô tô, ông nài nỉ:
-- Có ai đi xe ôm không? Hôm nay mưa to quá, taxi người ta cũng bận rộn nên không có xe đâu. Cậu à, đi xe ôm nhé. Tôi lấy rẻ thôi, không đắt lắm đâu.
Nhìn cậu thanh niên dáng vẻ thư sinh, đoán là sinh viên học xa nhà chưa có người đón, ông Tâm nhiệt tình hỏi chuyện.
-- Nhà cậu ở đâu, có gần đây không, đi xe ôm đi tôi chở cho. Trong cốp xe tôi có áo mưa dự phòng đấy, không sợ ướt đâu, đi nhé!
Nhìn dáng vẻ khắc khổ của ông Tâm, cậu học sinh ái ngại nói:
-- Cháu về phố Hoàng Hoa Thám, chú lấy bao nhiêu?
-- Cho chú xin 3 chục!
-- Sao đắt vậy?
-- 5km chú lấy có 3 chục, trời lại đang mưa gió như này... nhưng mà thôi, cháu sinh viên, chú lấy 25 nghìn nhé. Có đi được không?
-- Cũng được.
Cậu sinh viên miễn cưỡng gật đầu và bước xuống xe theo ông Tâm. Trời mưa tầm tã, nước mưa hắt thẳng vào mặt khiến ông không đi nhanh được, thỉnh thoảng ông Tâm lại cất lời trò chuyện:
-- Cháu học năm thứ mấy rồi? Nhìn còn trẻ thế này chắc năm nhất hả?
-- Cháu học năm 3 rồi!
-- Ừ, trẻ quá. Con gái chú năm nay cũng học năm thứ 3, lâu lắm rồi nó chưa về.
Cuối tuần về thăm nhà hả cháu?
-- Vâng. Đến nhà cháu rồi, chú dừng xe trước cổng màu vàng giúp cháu nhé.
Đường phố không có bóng người qua lại, đưa cậu sinh viên về nhà xong ông Tâm cũng lầm lũi chạy xe quay về nhà. Kiếm thêm được mấy đồng bạc lẻ mà sao khó khăn quá, phơi mình dưới mưa gió mấy tiếng đồng hồ...
Xe đang bon chạy thì không hiểu từ đâu có một đám người từ phía sau lao vụt lên phía trước chặn đường và cất giọng ngổ ngáo:
-- Ông gi.à, ai cho ông cướp khách của bọn đây?
Ông Tâm giật mình dừng xe ngay giữa đường, thần trí hoảng hốt nhất thời chưa định hình được chuyện gì đang diễn ra.
-- Các cậu... có nhầm lẫn gì không?
-- Nhầm thế nào được? Có biết khu bến xe là địa bàn chở khách của bọn này không hả?
-- Tôi... tôi... thực sự không biết. Hàng ngày tôi vẫn đón trả khách ở khu đó mà.
-- Muốn yên ổn làm ăn ở địa bàn của bọn này ý... ông biết phải làm gì rồi chứ?
-- Tôi không biết...
-- Không biết?? Haha, nói hay nhỉ? Không biết này!!
Dứt lời đám người ngổ ngáo ấy xuống xe và túm áo ông Tâm lôi xuống đường, trời mưa, quần áo ông ướt đầm đìa, cả cơ thể còn chút sức lực cố gắng chạy xe về nhà để nghỉ ngơi nên lúc này bị lôi kéo bất ngờ, ông Tâm ngã nhào xuống đất. Gương mặt nhăn nhó vì đau đớn và sợ hãi.
-- Chăm chỉ đến giờ này chắc là kiếm ăn cũng khá đấy nhỉ? Tiền đâu, đưa đây xem nào??
Đám người bặm trợn ai nấy đều cạo đầu trọc lóc, trời mưa nhưng bọn chúng không ai mặc áo mưa, cứ thế ngang nhiên quát tháo và chửi bới một ông già.
-- Tôi xin các anh, tôi thực lòng không biết đó là địa bàn của các anh...
Ông Tâm gắng gượng nói lời cầu xin, mưa như trút nước, gương mặt khắc khổ của người đàn ông ấy co rúm lại, nước mưa ướt nhòe khiến ông không sao mở mắt ra được.
-- Đừng nhiều lời, khôn hồn thì đưa tiền ra đây. Đi cả ngày có bèo bọt thì cũng được nửa triệu, nhanh tay tự giác đi. Đừng để bọn này phải ép người quá đáng!
-- Tôi không có tiền đâu, thật đấy. Mong các anh bỏ qua cho tôi!
-- Đừng vờ vịt, bọn tôi tận mắt chứng kiến ông chở khách từ bến xe đi, bây giờ lại bảo không có tiền. Nhẽ ông ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng à? Đi làm không công cho người ta sao??
Vừa nói đám người vừa lao vào tìm kiếm tiền bạc trên người ông Tâm, cả cơ thể ướt đầm đìa bởi nước, tiền trong túi áo cũng vì thế mà dính lại với nhau. Tìm được mấy đồng bạc lẻ, đám người đó cay cú chửi bới:
-- M.á nó chứ. Đi chạy xe cả ngày mà trong người không có nổi 2 trăm à? Ông làm ăn cái kiểu gì vậy?
-- Tôi không có tiền đâu, xin các cậu tha cho tôi. Chỗ tiền này coi như tôi biếu các cậu.
-- C.úttt.
Sau một hồi ồn ào, đám người côn đồ ấy cũng chịu tha cho ông Tâm mà rời đi, cố gắng ngồi dậy, cơ thể rệu rã vì đói lả, vì mệt và sợ hãi ấy run rẩy không ngừng. Cố gắng khởi động xe để về nhà, suốt dọc đường, hai cánh tay ông Tâm run rẩy không sao bình thường được, gần đến góc cua, bỗng hai mắt ông mờ đi, tay lái mất kiểm soát, và... Rầm...!!!
***
Trong phòng bar hạng nhì, Hồng Anh quỳ gối dưới nền nhà và đon đả rót rượu cho các thượng đế. Hôm nay cô mặc chiếc áo cúp ngực màu trắng, chân váy ngắn tới mông cùng màu, suối tóc uốn lọn Hàn Quốc bồng bềnh hờ hững thả buông trước thềm ngực trắng muốt. Khuôn mặt dĩ nhiên được make up tỉ mỉ như mọi khi, ở phía sau, một bàn tay to và dài bất ngờ chạm lên bờ vai mịn màng của Hồng Anh, cô giật mình ngưng lại để nghe mệnh lệnh, lát sau không thấy vị khách nói gì, cô nhẹ nhàng tiếp tục công việc của mình.
Những ngón tay của người đàn ông bắt đầu ngả ngớn di chuyển sang vị trí khác, đến gần viền áo ngực, bàn tay ấy dừng lại và có ý định động chạm thô lỗ hơn. Hồng Anh bất giác quay người lại theo phản xạ, tay dâng ly rượu, cô dùng bộ mặt tươi cười nói:
-- Rượu của anh đây!
-- Ngồi lên đây với anh!
-- Em ngồi ở đây cũng được ạ!
-- Anh bảo ngồi là phải ngồi!
Người đàn ông trợn mắt, nghiêm giọng và nhìn Hồng Anh như đe dọa, cô biết không thể làm khác được nên bối rối ngồi lên ghế theo yêu cầu của anh ta. Thấy Hồng Anh có vẻ ngoan ngoan hơn, người đàn ông thay đổi hẳn thái độ, rút tiền từ trong ví, gã cọ cọ vào má Hồng Anh, cánh tay trượt dài từ ngực xuống dưới chân và kẹp chặt đồng tiền ở giữa hai bắp đùi.
-- Ngoan thì anh thưởng, nghe chưa?
Gã ghé sát tai Hồng Anh và thì thầm với giọng điệu ong bướm.
Hồng Anh mỉm cười giả tạo và cảm ơn, cũng không hiểu từ khi nào cô học được thái độ như này nữa.
-- Da mịn, mướt quá... Em năm nay bao nhiêu tuổi?
Gã đàn ông vòng cánh tay ôm lấy eo Hồng Anh, vừa ôm gã vừa cúi đầu và hôn nhẹ lên vai cô mà hít hà.
-- Em 24!
Hồng Anh thành thật.
-- Trẻ quá... Lại đẹp nữa... có muốn cùng anh...
Lời gã đàn ông chưa kịp nói hết thì cửa phòng bar bật mở. Là anh Minh Thiên - quản lý bar đi vào.
-- Alida, đứng dậy ra ngoài anh có chuyện muốn nói.
Hồng Anh ngạc nhiên, cô sợ hãi liên tưởng đến câu chuyện về vị khách ở phòng bar Vip hôm trước. Không lẽ anh ta lại chỉ định cô tiếp rượu ư? Lời đề nghị của anh ta "10 ngày" cũng sắp hết...
-- Nhưng em chưa làm xong việc.
Hồng Anh thắc mắc như muốn thoái thác, vì cô sợ gặp lại người đàn ông ấy, cô chấp nhận làm công việc nhạy cảm này là để kiếm tiền, không biết có thể duy trì được bao lâu, cơ mà cô không muốn b.án thân như khách đề nghị.
-- Không nói nhiều, em ra ngoài cho anh.
-- Vâng.
Hồng Anh vừa đứng dậy thì Hà Lisa từ bên ngoài bước vào, vừa nhìn thấy cô, Hà Lisa đã nháy mắt và nói nhỏ "cứ ra ngoài đi, công việc ở đây để chị làm cho".
Cửa phòng bar đóng lại, Hồng Anh theo quản lý bar đi xuống dưới, vừa đi cô vừa thắc mắc:
-- Anh Thiên, tại sao lại bảo em ra ngoài? Em có làm gì sai đâu?
-- Em không làm gì sai, chỉ là 11h có khách tới đặt phòng bar Vip và chỉ định em là người phục vụ. Em xuống dưới sửa soạn lại một chút đi, make up đẹp đẹp vào kẻo làm mất lòng khách.
-- Là ai thế ạ?
-- Đừng hỏi nhiều. Đã vào đây thì khách hàng là thượng đế, cho dù là bất cứ ai thì em cũng phải làm việc hết sức mình.
-- Nhưng...
-- Còn 30 phút nữa... xuống nghỉ ngơi chút rồi làm việc.
Minh Thiên lạnh lùng quay người bỏ đi, Hồng Anh bất lực vì nỗi sợ hãi mà cô đang tưởng tượng ra. Bước vào phòng nghỉ, mở túi xách và xem điện thoại, Hồng Anh thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của mẹ và em gái. Đã khuya như vậy... họ gọi nhiều như này là có việc gì đây?
10h30, bây giờ cũng đã khuya, Hồng Anh đắn đo không dám gọi cho mẹ, vì sợ bà ấy đi làm cả ngày mệt nên ngủ rồi. Bấm số cho Thảo Nhi, sinh viên giờ này chắc vẫn còn cú đêm, sau ba hồi chuông, đầu dây bên kia nghe máy.
-- Chị Hồng Anh, chị làm gì mà không nghe điện thoại vậy?
Thảo Nhi thút thít khóc trong điện thoại.
-- Nhi, có chuyện gì vậy? Chị mệt quá nên ngủ quên mất, vừa giật mình thì thấy cuộc gọi nhỡ của em.
Hồng Anh nói dối không chớp mắt.
-- Chị thấy cả cuộc gọi của mẹ nữa. Có chuyện gì hả em? Bình tĩnh kể cho chị nghe xem nào.
-- Chị ơi... huhu...
Thảo Nhi òa khóc trong điện thoại, Hồng Anh càng thêm phần lo lắng, cô nóng lòng muốn biết câu chuyện phía sau ấy ra sao nhưng thấy em gái xúc động như vậy chỉ biết kiên nhẫn chờ đợi.
-- Có chuyện gì em nói cho chị biết đi... Đừng khóc nữa.. ngoan nào...
-- Em đang trên đường về quê... mẹ nói... bố bị tai nạn đang cấp cứu trong bệnh viện chị ạ!
Lời nói của Thảo Nhi giống như sét đánh ngang tai, Hồng Anh bỗng thấy chân tay rụng rời, cô như người bị lấy mất hồn vía, hai mắt bỗng nhiên ướt nhòe vì nước mắt.
-- Bố... bố... vì sao... mà tai nạn... ??
-- Em cũng không rõ nữa, mẹ nói có người gọi điện báo bố đang cấp cứu trong bệnh viện. Nghe đâu trời mưa bố đi sai đường còn gây tai nạn cho một người khác nữa, tình hình cụ thể không rõ thế nào...
Hồng Anh ngồi thần mặt, cô thật sự lo lắng vì cái tin vừa nghe được. Công việc của ông Tâm ngày ngày rong ruổi trên các cung đường ngõ hẻm, cuộc sống mưu sinh vất vả... Nghĩ đến người bố nghèo khổ của mình, hai mắt Hồng Anh đẫm lệ, nếu như ông ấy có mệnh hệ gì... thực sự cô sẽ day dứt cả đời. Không phải vì đứa con gái vô dụng như cô mà ông ấy phải lao động vất vả như vậy ư?
-- Chị... sao chị không nói gì?
Thấy Hồng Anh im lặng, Thảo Nhi rối rít hỏi lại.
-- Ờ, không, không sao. Chị đây. Em về đến đâu rồi?
-- Còn 15km nữa em về đến bệnh viện. Chị có về không?
-- Bây giờ à?
Nghĩ tới lịch phân công tại phòng bar Vip lúc 11h, Hồng Anh lưỡng lự không dám đưa ra câu trả lời. Tiền lương hàng tháng cô nhận được rất cao, chưa kể tiền boa của khách. Phòng bar Vip chỉ định thì càng khó để mà thoái thác, bởi họ đã chi một khoản tiền không nhỏ khi lựa chọn hình thức phục vụ đặc biệt này. Nhưng mà bố cô... Đầu óc như muốn nổ tung vì khó xử, lát sau cô nói với em gái:
-- Bây giờ không còn xe để về quê, em về trước xem tình hình bố thế nào, có gì liên lạc lại cho chị ngay nhé. Sáng sớm mai chị sẽ đón xe về chuyến sớm nhất.
-- Vâng. Chị đừng lo lắng quá, có gì em sẽ liên lạc cho chị.
-- Ừ. Tắt máy đi.
Hồng Anh đưa tay lên gạt nước mắt, mở app banking, cô chuyển khoản cho em gái 20. Tr đồng với nội dung "Em nộp viện phí cho bố, sáng mai chị sẽ về ngay".
Lát sau Thảo Nhi soạn tin reply:
-- Chị, sao chị có nhiều tiền vậy? Chị không để dành trả nợ cho người ta sao?
-- Nhận được rồi à?
-- Vâng.
-- Ừm, chị tính trả nợ nhưng mà không may bố bị thế này... Nợ nần khoan hay nghĩ, lo cho bố trước đi. Nhà mình cũng không có tiền, em cứ nói mẹ chăm sóc bố chu đáo, cần tiền chị sẽ gửi thêm.
-- Công việc của chị... tại sao lại có nhiều tiền vậy ạ?
-- Đừng hỏi nữa, chuẩn bị xuống xe đi.
Nhìn lên đồng hồ thấy sắp 11h, Hồng Anh tạm biệt em gái rồi soi gương make up lại một lượt, nếu như để bộ dạng này cho khách nhìn... chắc chắn cô sẽ bị trách phạt rất nặng!
-- Alida chuẩn bị xong chưa? Khách đến rồi đó!
Từ bên ngoài vọng vào giọng nói của anh Minh Thiên.
-- Vâng. Em lên luôn đấy ạ!
-- Tại sao không trả lời? Cô còn đang định giá sao?
Thấy Hồng Anh im lặng, Nam Phong dùng lực mạnh hơn, những ngón tay bám chặt lên da thịt khiến vòng 1 của cô trở nên méo mó.
-- Anh.. làm ơn... buông tay!
Hành động thân mật này... khiến Hồng Anh thấy đỏ mặt. Thời gian gần đây, sự tiếp xúc và động chạm thân thể gần gũi với khách hàng ngày càng diễn ra thường xuyên hơn, Hồng Anh bắt đầu thấy lo lắng cho tương lai của mình. Đúng như Hà Lisa đã nói, Selena thực sự không phải là trò đùa. Phải làm gì để thoát khỏi vòng vây của cám dỗ mê loạn này đây?
-- Tôi đang chờ câu trả lời của cô!
Nam Phong kiên nhẫn đáp. Đây là lần đầu tiên anh ngã giá với một cô gái làng ch.ơi. Nam Phong mặc định Hồng Anh là gái làng c.hơi vì hầu hết những cô gái bước chân vào chốn này... không có ai không dùng vốn liếng tự có để làm giàu cho bản thân cả. Nhưng có vẻ như cô gái này không thích tiền. Nam Phong suy luận như vậy, vì hết thảy những cô gái anh đã gặp bọn họ luôn chủ động ngã vào lòng anh mà khiêu khích... chỉ có Hồng Anh, cô nàng từ đầu đến cuối luôn thờ ơ và không quan tâm đến biểu hiện của khách hàng. Nếu không cần tiền vậy cô ấy vào đây để làm gì? Muốn giữ sĩ diện và phẩm giá có thể tùy ý lựa chọn một vài công việc ở ngoài kia là được rồi???
-- Selena có rất nhiều cô nàng xinh đẹp và nóng bỏng, anh có thể... nói với quản lý của sàn nhảy...
Hồng Anh lí nhí đáp.
-- Đừng né tránh. Tôi đang hỏi cô đấy. Muốn ngủ với cô một đêm... tôi phải trả bao nhiêu tiền??
Nam Phong một lần nữa lại nhấn mạnh lời đề nghị ấy. Anh thực sự bị tò mò và cuốn hút bởi cô gái khó hiểu này.
-- Tôi chỉ phục vụ tại quầy bar... ngoài ra...
-- Cô đang từ chối??
Ánh mắt Nam Phong nổi hằn tia máu đỏ, thoáng chút giận dữ, anh cảm thấy sự kiên nhẫn sắp hết. Chuyện gì đang diễn ra thế nhỉ? Không lẽ anh đã vào nhầm nơi? Từ khi nào việc thương thảo ngã giá với một ả đ.iêm" lại trở nên khó khăn như vậy?
-- Xin... xin... lỗi anh!
Hồng Anh ngập ngừng đứng dậy, cô nhanh chóng quỳ gối dưới nền nhà, hai tay chỉnh đốn lại váy áo cho nghiêm túc, khẽ cúi đầu, cô im lặng chờ đợi sự phán xét của Nam Phong.
-- Làm phật ý tôi... cô có biết sẽ phải gánh chịu hậu quả gì không?
-- Xin... xin lỗi anh... thực sự xin lỗi ạ.
-- Rót rượu!!
Nam Phong lạnh lùng ra lệnh, Hồng Anh giật mình suýt vỡ tim, cánh tay run rẩy nâng ly thủy tinh và nhẹ nhàng rót rượu. Nam Phong không để tâm đến cô nữa, mặc cho Hồng Anh quỳ gối dưới nền nhà, anh mở điện thoại và thản nhiên nói chuyện.
-- Chuyện bên đó thế nào? Có ổn không? Tôi đang ở Selena.
Sao hả? Ok, lát nữa tôi sẽ qua.
Cuộc gọi thoại diễn ra chóng vánh, Nam Phong tắt điện thoại liền sau đó, Hồng Anh hồi hộp tới nín thở, ban đầu cô hy vọng anh sẽ nói chuyện với ai đó thật lâu, nhưng mà... khóe mi cụp xuống vẻ thất vọng, Nam Phong nhìn biểu hiện ấy của cô liền cất lời.
-- Vì sao lại lo lắng như vậy? Tôi đâu có ăn thịt cô?
-- Em... không có ý đó!
-- Nhưng mà cô nghĩ như vậy cũng được!!
Hồng Anh không nhịn được bèn ngẩng đầu lên nhìn Nam Phong, anh ta thật biết đùa.
-- Đừng sợ. Tôi không thích nhất là việc ép buộc người khác. Miễn cưỡng lên giường với một cái xác không hồn là một việc làm chán ghét nhất trên đời.
Hồng Anh thở phào nhẹ nhõm, như vậy có tính là cô đã vượt qua cửa ải ngày hôm nay không nhỉ? Nếu một tháng 30 ngày mà gặp cả 30 khách hàng trái tính như thế này, Hồng Anh nghĩ, mình không chết vì đau khớp gối mà sẽ chết vì đau tim mất thôi.
-- Tuy nhiên, cô có thể cân nhắc lời đề nghị của tôi!
Cảm giác ham muốn đã nguội lạnh đi không ít, tuy vậy không có nghĩa là Nam Phong đã từ bỏ ý định đó với Hồng Anh. Cầm tấm danh thiếp trong tay, anh chủ động cúi xuống và kẹp nó giữa cặp đùi trắng ngần của cô.
-- 10 ngày. Tôi đợi câu trả lời của em!!
Bờ môi còn vương chút rượu, Nam Phong nhẹ nhàng thì thầm vào tai Hồng Anh, người đàn ông này, ngay cả cách tạo bất ngờ cũng khiến cho người khác cảm thấy tâm tư chấn động. Không phủ nhận, ngoài bí ẩn, bá đạo và có chút lỗ mãng thì anh ta cực kỳ cuốn hút, vẻ đẹp nam tính và phong thái trầm ổn ấy khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng cảm thấy xao xuyến.
***
8h tối, mây đen giăng kín cả bầu trời, gió lớn từng cơn nổi lên khiến cây cối nghiêng ngả, đứng dưới gốc cây cổ thụ, ông Tâm co rúm người vì đói, khẽ châm điếu thuốc lá, ông rít một hơi thật dài cho ấm bụng, trong đầu tự nhủ "15 phút nữa xe khách mới về qua đây, cố nốt chuyến cuối ngày xem sao". Bất chợt mưa lớn đổ xuống như trút nước, đường phố vắng hiu không một bóng người qua lại. Mặc chiếc áo tơi ngả màu theo năm tháng, thỉnh thoảng ông Tâm đưa tay lên mặt để lau đi những giọt nước mưa. Độ này thời tiết thất thường quá! Ông Tâm dẫu mệt nhưng vẫn kiên nhẫn đợi chờ xe khách về bến để kiếm tí công việc cuối ngày.
Cơn mưa chưa có dấu hiệu dừng lại, thậm chí mỗi lúc một dày hạt hơn trước, xe khách đúng giờ là về tới bến, từ phía xa, nhìn biển chạy chữ nhảy loạn xạ trước kính xe khách, ông Tâm mừng rỡ phi xe máy sang bên kia đường.
-- Chị à, chị có đi xe ôm không?
Nhìn một chị khách chuẩn bị xuống xe, ông Tâm cất lời dò hỏi.
-- Không, cháu có người nhà đón rồi.
-- Cô à, cô có đi xe ôm không?
Không bỏ cuộc, ông Tâm nhìn sang vị khách bên cạnh và kiên nhẫn hỏi tiếp.
-- Mưa gió thế này đi xe ôm thì ướt hết à? Cháu không đi đâu.
Ông Tâm vẫn không nản lòng, bước hẳn lên xe ô tô, ông nài nỉ:
-- Có ai đi xe ôm không? Hôm nay mưa to quá, taxi người ta cũng bận rộn nên không có xe đâu. Cậu à, đi xe ôm nhé. Tôi lấy rẻ thôi, không đắt lắm đâu.
Nhìn cậu thanh niên dáng vẻ thư sinh, đoán là sinh viên học xa nhà chưa có người đón, ông Tâm nhiệt tình hỏi chuyện.
-- Nhà cậu ở đâu, có gần đây không, đi xe ôm đi tôi chở cho. Trong cốp xe tôi có áo mưa dự phòng đấy, không sợ ướt đâu, đi nhé!
Nhìn dáng vẻ khắc khổ của ông Tâm, cậu học sinh ái ngại nói:
-- Cháu về phố Hoàng Hoa Thám, chú lấy bao nhiêu?
-- Cho chú xin 3 chục!
-- Sao đắt vậy?
-- 5km chú lấy có 3 chục, trời lại đang mưa gió như này... nhưng mà thôi, cháu sinh viên, chú lấy 25 nghìn nhé. Có đi được không?
-- Cũng được.
Cậu sinh viên miễn cưỡng gật đầu và bước xuống xe theo ông Tâm. Trời mưa tầm tã, nước mưa hắt thẳng vào mặt khiến ông không đi nhanh được, thỉnh thoảng ông Tâm lại cất lời trò chuyện:
-- Cháu học năm thứ mấy rồi? Nhìn còn trẻ thế này chắc năm nhất hả?
-- Cháu học năm 3 rồi!
-- Ừ, trẻ quá. Con gái chú năm nay cũng học năm thứ 3, lâu lắm rồi nó chưa về.
Cuối tuần về thăm nhà hả cháu?
-- Vâng. Đến nhà cháu rồi, chú dừng xe trước cổng màu vàng giúp cháu nhé.
Đường phố không có bóng người qua lại, đưa cậu sinh viên về nhà xong ông Tâm cũng lầm lũi chạy xe quay về nhà. Kiếm thêm được mấy đồng bạc lẻ mà sao khó khăn quá, phơi mình dưới mưa gió mấy tiếng đồng hồ...
Xe đang bon chạy thì không hiểu từ đâu có một đám người từ phía sau lao vụt lên phía trước chặn đường và cất giọng ngổ ngáo:
-- Ông gi.à, ai cho ông cướp khách của bọn đây?
Ông Tâm giật mình dừng xe ngay giữa đường, thần trí hoảng hốt nhất thời chưa định hình được chuyện gì đang diễn ra.
-- Các cậu... có nhầm lẫn gì không?
-- Nhầm thế nào được? Có biết khu bến xe là địa bàn chở khách của bọn này không hả?
-- Tôi... tôi... thực sự không biết. Hàng ngày tôi vẫn đón trả khách ở khu đó mà.
-- Muốn yên ổn làm ăn ở địa bàn của bọn này ý... ông biết phải làm gì rồi chứ?
-- Tôi không biết...
-- Không biết?? Haha, nói hay nhỉ? Không biết này!!
Dứt lời đám người ngổ ngáo ấy xuống xe và túm áo ông Tâm lôi xuống đường, trời mưa, quần áo ông ướt đầm đìa, cả cơ thể còn chút sức lực cố gắng chạy xe về nhà để nghỉ ngơi nên lúc này bị lôi kéo bất ngờ, ông Tâm ngã nhào xuống đất. Gương mặt nhăn nhó vì đau đớn và sợ hãi.
-- Chăm chỉ đến giờ này chắc là kiếm ăn cũng khá đấy nhỉ? Tiền đâu, đưa đây xem nào??
Đám người bặm trợn ai nấy đều cạo đầu trọc lóc, trời mưa nhưng bọn chúng không ai mặc áo mưa, cứ thế ngang nhiên quát tháo và chửi bới một ông già.
-- Tôi xin các anh, tôi thực lòng không biết đó là địa bàn của các anh...
Ông Tâm gắng gượng nói lời cầu xin, mưa như trút nước, gương mặt khắc khổ của người đàn ông ấy co rúm lại, nước mưa ướt nhòe khiến ông không sao mở mắt ra được.
-- Đừng nhiều lời, khôn hồn thì đưa tiền ra đây. Đi cả ngày có bèo bọt thì cũng được nửa triệu, nhanh tay tự giác đi. Đừng để bọn này phải ép người quá đáng!
-- Tôi không có tiền đâu, thật đấy. Mong các anh bỏ qua cho tôi!
-- Đừng vờ vịt, bọn tôi tận mắt chứng kiến ông chở khách từ bến xe đi, bây giờ lại bảo không có tiền. Nhẽ ông ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng à? Đi làm không công cho người ta sao??
Vừa nói đám người vừa lao vào tìm kiếm tiền bạc trên người ông Tâm, cả cơ thể ướt đầm đìa bởi nước, tiền trong túi áo cũng vì thế mà dính lại với nhau. Tìm được mấy đồng bạc lẻ, đám người đó cay cú chửi bới:
-- M.á nó chứ. Đi chạy xe cả ngày mà trong người không có nổi 2 trăm à? Ông làm ăn cái kiểu gì vậy?
-- Tôi không có tiền đâu, xin các cậu tha cho tôi. Chỗ tiền này coi như tôi biếu các cậu.
-- C.úttt.
Sau một hồi ồn ào, đám người côn đồ ấy cũng chịu tha cho ông Tâm mà rời đi, cố gắng ngồi dậy, cơ thể rệu rã vì đói lả, vì mệt và sợ hãi ấy run rẩy không ngừng. Cố gắng khởi động xe để về nhà, suốt dọc đường, hai cánh tay ông Tâm run rẩy không sao bình thường được, gần đến góc cua, bỗng hai mắt ông mờ đi, tay lái mất kiểm soát, và... Rầm...!!!
***
Trong phòng bar hạng nhì, Hồng Anh quỳ gối dưới nền nhà và đon đả rót rượu cho các thượng đế. Hôm nay cô mặc chiếc áo cúp ngực màu trắng, chân váy ngắn tới mông cùng màu, suối tóc uốn lọn Hàn Quốc bồng bềnh hờ hững thả buông trước thềm ngực trắng muốt. Khuôn mặt dĩ nhiên được make up tỉ mỉ như mọi khi, ở phía sau, một bàn tay to và dài bất ngờ chạm lên bờ vai mịn màng của Hồng Anh, cô giật mình ngưng lại để nghe mệnh lệnh, lát sau không thấy vị khách nói gì, cô nhẹ nhàng tiếp tục công việc của mình.
Những ngón tay của người đàn ông bắt đầu ngả ngớn di chuyển sang vị trí khác, đến gần viền áo ngực, bàn tay ấy dừng lại và có ý định động chạm thô lỗ hơn. Hồng Anh bất giác quay người lại theo phản xạ, tay dâng ly rượu, cô dùng bộ mặt tươi cười nói:
-- Rượu của anh đây!
-- Ngồi lên đây với anh!
-- Em ngồi ở đây cũng được ạ!
-- Anh bảo ngồi là phải ngồi!
Người đàn ông trợn mắt, nghiêm giọng và nhìn Hồng Anh như đe dọa, cô biết không thể làm khác được nên bối rối ngồi lên ghế theo yêu cầu của anh ta. Thấy Hồng Anh có vẻ ngoan ngoan hơn, người đàn ông thay đổi hẳn thái độ, rút tiền từ trong ví, gã cọ cọ vào má Hồng Anh, cánh tay trượt dài từ ngực xuống dưới chân và kẹp chặt đồng tiền ở giữa hai bắp đùi.
-- Ngoan thì anh thưởng, nghe chưa?
Gã ghé sát tai Hồng Anh và thì thầm với giọng điệu ong bướm.
Hồng Anh mỉm cười giả tạo và cảm ơn, cũng không hiểu từ khi nào cô học được thái độ như này nữa.
-- Da mịn, mướt quá... Em năm nay bao nhiêu tuổi?
Gã đàn ông vòng cánh tay ôm lấy eo Hồng Anh, vừa ôm gã vừa cúi đầu và hôn nhẹ lên vai cô mà hít hà.
-- Em 24!
Hồng Anh thành thật.
-- Trẻ quá... Lại đẹp nữa... có muốn cùng anh...
Lời gã đàn ông chưa kịp nói hết thì cửa phòng bar bật mở. Là anh Minh Thiên - quản lý bar đi vào.
-- Alida, đứng dậy ra ngoài anh có chuyện muốn nói.
Hồng Anh ngạc nhiên, cô sợ hãi liên tưởng đến câu chuyện về vị khách ở phòng bar Vip hôm trước. Không lẽ anh ta lại chỉ định cô tiếp rượu ư? Lời đề nghị của anh ta "10 ngày" cũng sắp hết...
-- Nhưng em chưa làm xong việc.
Hồng Anh thắc mắc như muốn thoái thác, vì cô sợ gặp lại người đàn ông ấy, cô chấp nhận làm công việc nhạy cảm này là để kiếm tiền, không biết có thể duy trì được bao lâu, cơ mà cô không muốn b.án thân như khách đề nghị.
-- Không nói nhiều, em ra ngoài cho anh.
-- Vâng.
Hồng Anh vừa đứng dậy thì Hà Lisa từ bên ngoài bước vào, vừa nhìn thấy cô, Hà Lisa đã nháy mắt và nói nhỏ "cứ ra ngoài đi, công việc ở đây để chị làm cho".
Cửa phòng bar đóng lại, Hồng Anh theo quản lý bar đi xuống dưới, vừa đi cô vừa thắc mắc:
-- Anh Thiên, tại sao lại bảo em ra ngoài? Em có làm gì sai đâu?
-- Em không làm gì sai, chỉ là 11h có khách tới đặt phòng bar Vip và chỉ định em là người phục vụ. Em xuống dưới sửa soạn lại một chút đi, make up đẹp đẹp vào kẻo làm mất lòng khách.
-- Là ai thế ạ?
-- Đừng hỏi nhiều. Đã vào đây thì khách hàng là thượng đế, cho dù là bất cứ ai thì em cũng phải làm việc hết sức mình.
-- Nhưng...
-- Còn 30 phút nữa... xuống nghỉ ngơi chút rồi làm việc.
Minh Thiên lạnh lùng quay người bỏ đi, Hồng Anh bất lực vì nỗi sợ hãi mà cô đang tưởng tượng ra. Bước vào phòng nghỉ, mở túi xách và xem điện thoại, Hồng Anh thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của mẹ và em gái. Đã khuya như vậy... họ gọi nhiều như này là có việc gì đây?
10h30, bây giờ cũng đã khuya, Hồng Anh đắn đo không dám gọi cho mẹ, vì sợ bà ấy đi làm cả ngày mệt nên ngủ rồi. Bấm số cho Thảo Nhi, sinh viên giờ này chắc vẫn còn cú đêm, sau ba hồi chuông, đầu dây bên kia nghe máy.
-- Chị Hồng Anh, chị làm gì mà không nghe điện thoại vậy?
Thảo Nhi thút thít khóc trong điện thoại.
-- Nhi, có chuyện gì vậy? Chị mệt quá nên ngủ quên mất, vừa giật mình thì thấy cuộc gọi nhỡ của em.
Hồng Anh nói dối không chớp mắt.
-- Chị thấy cả cuộc gọi của mẹ nữa. Có chuyện gì hả em? Bình tĩnh kể cho chị nghe xem nào.
-- Chị ơi... huhu...
Thảo Nhi òa khóc trong điện thoại, Hồng Anh càng thêm phần lo lắng, cô nóng lòng muốn biết câu chuyện phía sau ấy ra sao nhưng thấy em gái xúc động như vậy chỉ biết kiên nhẫn chờ đợi.
-- Có chuyện gì em nói cho chị biết đi... Đừng khóc nữa.. ngoan nào...
-- Em đang trên đường về quê... mẹ nói... bố bị tai nạn đang cấp cứu trong bệnh viện chị ạ!
Lời nói của Thảo Nhi giống như sét đánh ngang tai, Hồng Anh bỗng thấy chân tay rụng rời, cô như người bị lấy mất hồn vía, hai mắt bỗng nhiên ướt nhòe vì nước mắt.
-- Bố... bố... vì sao... mà tai nạn... ??
-- Em cũng không rõ nữa, mẹ nói có người gọi điện báo bố đang cấp cứu trong bệnh viện. Nghe đâu trời mưa bố đi sai đường còn gây tai nạn cho một người khác nữa, tình hình cụ thể không rõ thế nào...
Hồng Anh ngồi thần mặt, cô thật sự lo lắng vì cái tin vừa nghe được. Công việc của ông Tâm ngày ngày rong ruổi trên các cung đường ngõ hẻm, cuộc sống mưu sinh vất vả... Nghĩ đến người bố nghèo khổ của mình, hai mắt Hồng Anh đẫm lệ, nếu như ông ấy có mệnh hệ gì... thực sự cô sẽ day dứt cả đời. Không phải vì đứa con gái vô dụng như cô mà ông ấy phải lao động vất vả như vậy ư?
-- Chị... sao chị không nói gì?
Thấy Hồng Anh im lặng, Thảo Nhi rối rít hỏi lại.
-- Ờ, không, không sao. Chị đây. Em về đến đâu rồi?
-- Còn 15km nữa em về đến bệnh viện. Chị có về không?
-- Bây giờ à?
Nghĩ tới lịch phân công tại phòng bar Vip lúc 11h, Hồng Anh lưỡng lự không dám đưa ra câu trả lời. Tiền lương hàng tháng cô nhận được rất cao, chưa kể tiền boa của khách. Phòng bar Vip chỉ định thì càng khó để mà thoái thác, bởi họ đã chi một khoản tiền không nhỏ khi lựa chọn hình thức phục vụ đặc biệt này. Nhưng mà bố cô... Đầu óc như muốn nổ tung vì khó xử, lát sau cô nói với em gái:
-- Bây giờ không còn xe để về quê, em về trước xem tình hình bố thế nào, có gì liên lạc lại cho chị ngay nhé. Sáng sớm mai chị sẽ đón xe về chuyến sớm nhất.
-- Vâng. Chị đừng lo lắng quá, có gì em sẽ liên lạc cho chị.
-- Ừ. Tắt máy đi.
Hồng Anh đưa tay lên gạt nước mắt, mở app banking, cô chuyển khoản cho em gái 20. Tr đồng với nội dung "Em nộp viện phí cho bố, sáng mai chị sẽ về ngay".
Lát sau Thảo Nhi soạn tin reply:
-- Chị, sao chị có nhiều tiền vậy? Chị không để dành trả nợ cho người ta sao?
-- Nhận được rồi à?
-- Vâng.
-- Ừm, chị tính trả nợ nhưng mà không may bố bị thế này... Nợ nần khoan hay nghĩ, lo cho bố trước đi. Nhà mình cũng không có tiền, em cứ nói mẹ chăm sóc bố chu đáo, cần tiền chị sẽ gửi thêm.
-- Công việc của chị... tại sao lại có nhiều tiền vậy ạ?
-- Đừng hỏi nữa, chuẩn bị xuống xe đi.
Nhìn lên đồng hồ thấy sắp 11h, Hồng Anh tạm biệt em gái rồi soi gương make up lại một lượt, nếu như để bộ dạng này cho khách nhìn... chắc chắn cô sẽ bị trách phạt rất nặng!
-- Alida chuẩn bị xong chưa? Khách đến rồi đó!
Từ bên ngoài vọng vào giọng nói của anh Minh Thiên.
-- Vâng. Em lên luôn đấy ạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.