Chương 53
Thanh Thanh
04/01/2022
Trên con đường khúc khuỷu và gập ghềnh sỏi đá, chiếc xe hơi đen bóng lầm lũi tiến về phía trước. Tiết trời ngày xuân thật đẹp, hai bên đường là
những dãy núi cao trùng điệp, cỏ cây xanh mướt, mặt trời đã lên cao
nhưng dưới thung lũng, bóng mát vẫn rộng ngợp bởi độ che phủ của những
vách núi. Vệ sỹ Trung ngồi trước ghế lái, thỉnh thoảng anh ta cúi xuống
và nhìn bản đồ chỉ dẫn trên màn hình xe hơi.
-- Thưa phu nhân, càng đi sâu vào đây đường càng khó đi. Cát sỏi và những vết lằn của bánh xe thồ trên đường rất khó để lưu thông bằng xe ô tô.
Ánh nhìn cương nghị, nắm chắc tay lái, Trung vệ sĩ thật thà nói với bà chủ.
-- Khó đi thì đi chậm một chút cũng được. Dù sao ta cũng không bận gì, cứ thong thả mà đi.
Bà Mai Phương bình thản đáp. Nói đoạn, bà quay sang nhìn Nhã đang ngả người dựa vào cửa kính xe, gương mặt nhăn nhó... vì say xe. Khẽ lay lay vào tay Nhã, bà Mai Phương cất lời:
-- Nhã, say xe lắm phải không?
Nghe giọng bà chủ, Nhã mơ màng mở mắt nhìn.
-- Phu nhân, cháu thấy hơi chóng mặt nên nhắm mắt ngủ một chút ạ.
-- Buồn nôn thì phải nói nhé.
-- Vâng.
-- Nhưng mà sao đường về nhà cô khó đi như vậy?
-- Quê cháu ở miền núi mà, đường như thế này là còn đẹp chán rồi ấy. Ngày xưa, mỗi lần cháu đi học mà gặp ngày mưa, quần xắn tới b ẹn nhưng bùn đất vẫn bắn lên tận đầu tóc đấy ạ.
-- Đường xá đi lại khó khăn như này, mỗi khi mà có bệnh tật đau ốm... Muốn đến bệnh viện thì phải làm sao?
-- Bà con trong bản người ta toàn dùng thuốc Nam thôi, thưa phu nhân. Ở đây xa xôi, hẻo lánh, nhiều phong tục tập quán và hủ tục rất lạc hậu. Có bệnh thì người ta dùng thuốc Nam để chữa trị, bệnh qua loa thì không vấn đề gì, cơ mà nếu mắc phải bệnh nghiêm trọng, thuốc không chữa được... người ta sẽ đổ lỗi cho con ma rừng và mời thầy mo về cúng ạ.
Trung vệ sỹ nghe Nhã nói vậy liền cắt ngang câu chuyện:
-- Cô Nhã có biết bắt ma không đấy?
-- Dạ không, thưa anh. Em mà biết bắt ma thì bây giờ làm thầy mo lâu rồi!!
-- Từ đây về đến nhà cô còn xa nữa không? - Bà Mai Phương hỏi Nhã.
-- Thưa phu nhân, đường về nhà cháu thì còn xa lắm, bên kia dãy núi kia cơ ạ. Còn đường đến nhà thầy lang thì sắp đến rồi. Đi qua đoạn dốc này, qua con suối trước mặt là tới ạ.
-- Vậy cũng sắp đến rồi. Nếu mà còn đi thêm... chỉ sợ đến tối cũng không đến nơi.
-- Phu nhân có mệt không ạ?
-- Không sao. Ta chịu được.
-- Phu nhân cố gắng nhé. Đồ ăn cháu đã chuẩn bị rất nhiều và ủ nóng cẩn thận. Phu nhân thấy đói bụng thì cứ nói với cháu ạ.
-- Đi ra ngoài thế này ta thấy dễ chịu hơn nhiều ấy. Ngắm thiên nhiên, cỏ cây... Nơi này tuy có chút hoang vắng nhưng không khí rất trong lành.
-- Đi vào bản có bắt được vợ không nhỉ, Nhã ơi? - Trung vệ sỹ đùa ghẹo.
-- Anh Trung có hứng thú với gái bản từ khi nào thế??
-- Non nước hữu tình thế này... đột nhiên nổi hứng thôi. Nghe nói mấy cô gái hay tắm nước suối nên da dẻ mịn màng và trắng trẻo lắm.
-- Ôi dào, đó là anh xem tivi đấy thôi. Người ta quay phim, làm phóng sự toàn chọn mấy cô xinh xắn lên cho bắt mắt... Anh nghĩ, chị em phụ nữ quanh năm suốt tháng lam lũ trên nương, trên rẫy, nắng cháy da thịt... có thể trắng trẻo, mịn màng được không?
Trung vệ sỹ và Nhã cứ huyên thuyên qua lại, xe đi qua con dốc, rẽ vào lối mòn êm ái hơn và tiến thẳng vào bản.
***
Lang y Trần Dần.
Hôm nay thời tiết đẹp, Mai và Lâm được thầy phân công vào rừng tìm cây thuốc. Hồng Anh vì vướng bận Harry nên ở nhà chăm con, tranh thủ lúc Harry ngủ cô sẽ đi sang nhà kho và phân loại thuốc. Thầy Dần ngồi trước tủ thuốc, tay cầm quyển sách toàn chữ Nho và chậm rãi ngâm cứu. Tủ thuốc đã cũ, từng ngăn nhỏ được phân loại ra những vị thuốc khác nhau, hương thơm của các vị thuốc nhàn nhạt, thầy Dần thong thả thưởng thức ly trà xanh mà mỗi ngày đệ tử lên núi hái thuốc và đem về. Nước trà trong xanh, thơm mát, nhấp môi một ngụm thầy Dần cảm thấy vị thanh mát lan tỏa nơi đầu lưỡi và nhanh chóng kích thích đến từng tế bào thần kinh. Cực kỳ khoan khoái và tỉnh táo. Lá trà này mọc ở trên núi cao, hứng trọn những giọt sương đêm và những tia nắng mặt trời... thực sự là hảo hạng!
Thầy Dần đang ngâm cứu sách Nho thì Hồng Anh từ dưới nhà đi lên, trên tay ẵm theo Harry. Vừa nhìn thấy thầy, Harry thích thú khua chân tay và đòi thầy bế.
-- Thầy ơi, phiền thầy trông Harry giúp con một lát được không ạ?
Thầy Dần tháo kính mắt, chăm chú nhìn Harry đang cười toe miệng và đáp lời Hồng Anh:
-- Bận gì hả? Bận thì để Harry đây thầy trông giúp cho. Harry ở đây chơi với ông nhé, mẹ Hồng Anh bận chút việc, có được không nào?
-- A a a...
Harry bi bô những tiếng a a cực kỳ dễ thương, hai bàn tay búp măng bụ bẫm cứ thế đưa vào miệng và gặm nhấm đầy thích thú. Ngồi trong lòng thầy Dần, Harry co giãy không ngừng, chân tay khua giãy đạp mạnh khiến thầy mệt bở hơi tai.
-- Harry hư quá. Ông mệt lắm rồi đây này. Con mà còn giãy nữa là hai ông cháu ngã xuống đất đấy nhé. Ông mà ngã xuống, ông bị đau, không có ai bốc thuốc chữa bệnh, không có ai bế Harry nữa đâu nhé.
Nghe ông mắng, Harry bĩu môi, ánh mắt long lanh như muốn khóc, cu cậu ngồi im ngả người vào lòng ông và nhìn chăm chú như muốn lấy lòng thầy Dần. Nhìn biểu hiện cực kỳ đáng yêu đó, thầy Dần không nhịn được mà bật cười sảng khoái:
-- Hahaa... Ông chỉ đùa Harry thôi mà, Harry của ông rất ngoan, ông yêu còn không hết... sao có thể giận Harry được chứ. Ngoan, không khóc nhè nha. Ông thương Harry nhất nhà. Thương Harry hơn bác Mai, hơn bác Lâm và hơn cả mẹ Hồng Anh nữa.
Không hiểu Harry có hiểu lời thầy nói không nhưng liền sau đó cu cậu lại cười toe miệng, đôi mắt tròn xoe đen láy chăm chú nhìn thầy vẻ phấn khích.
-- Ôi ôi... Harry sao lại tè dầm ra người ông thế này... Ôi trời ơi, mẹ Harry đâu rồi... Ông trả này, Harry tè dầm ướt hết quần áo ông rồi. Hư quá đi thôi...
Thầy Dần giật mình khi thứ nước nóng hổi từ người Harry chảy ra và ngấm hết lên người. Harry thấy ông nói to nên sợ hãi, cu cậu nhăn mặt lại và khóc ăn vạ.
Đúng lúc ấy, từ ngoài cổng bước vào là hai người phụ nữ và một người đàn ông. Người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen, mắt kính đen, thần thái toát lên vẻ lạnh lùng. Hai người phụ nữ, một già, một trẻ. Người phụ nữ tuổi trung niên ăn vận sang trọng, tai đeo kim cương lấp lánh, đi bên cạnh là người phụ nữ ngoài 30 tuổi, ăn vận giản dị... Thoạt nhìn vào ngoại hình đã cảm thấy người phụ nữ tuổi trung niên là chủ, hai người kia là đầy tớ.
Thầy Dần thấy có khách vào nên luống cuống hết chân tay, Harry không ngừng khóc, quần áo thì ướt hết. Thầy cất lời gọi to:
-- Mẹ Harry đâu rồi. Lên bế con này. Ông bận rồi, nhà có khách. Nhanh chân lên nào!!
-- Chào thầy ạ!
Người phụ nữ tuổi trung niên nhẹ nhàng tháo kính mắt và nghiêng mình kính cẩn trước thầy lang. Người đàn ông mặc đồ đen cũng tháo kính theo, người phụ nữ trẻ hơn cũng cúi đầu lễ phép chào hỏi.
-- Vâng. Mời anh chị ngồi!!
Harry ngồi trong lòng thầy, thấy người lạ, cu cậu im bặt không khóc nữa. Đôi mắt tròn xoe cứ thế chăm chú nhìn vào mấy vị khách lạ mặt. Nhìn thẳng người phụ nữ trung niên, dù là gặp lần đầu tiên... nhưng không hiểu sao Harry lại có cảm giác quen thuộc, cu cậu ê a rõ nhiều, không những vậy, hai cánh tay bụ bẫm cứ giơ lên phía trước và đòi người phụ nữ lạ mặt ấy bế.
Nhìn Harry, một cậu bé chừng 8 - 9 tháng tuổi, gương mặt sáng ngời, đôi mắt phượng tròn xoe dưới hàng lông mày sắc bén, sống mũi cao và cái miệng cực kỳ xinh xắn... Trong thoáng chốc, người phụ nữ trung niên ấy cảm thấy động lòng. Nhìn đứa trẻ đáng yêu như vậy... Ước gì bà cũng có một đứa cháu như thế.
-- Xin lỗi anh chị, mẹ nó bận chút việc nên nhờ tôi trông hộ. Nhà có trẻ con nên mệt lắm, anh chị ngồi đây chờ tôi một lát được không?
Thầy Dần cười cười và nói với khách, Harry vẫn không ngừng ê a. Nhìn cu cậu đáng yêu quá, người phụ nữ tuổi trung niên muốn được ẵm một chút nên mạnh dạn cất lời:
-- Trộm vía cháu bé bụ bẫm, đáng yêu quá. Thầy cho tôi xin được bế cháu một lát không ạ?
Người phụ nữ trẻ tuổi hơn đứng ở phía sau nghe vậy vội nói:
-- Thưa phu nhân, sức khỏe người không được tốt. Đứa trẻ đó trộm vía bụ bẫm, cân nặng chắc cũng không nhỏ. Người đi đường dài đã mệt rồi... Không nên ẵm trẻ con nữa ạ!
Nhìn phong thái sang trọng của người phụ nữ, thầy Dần ái ngại nói:
-- Xin lỗi chị. Thằng bé hiếu động quá, nó vừa tè bậy ra người tôi nữa...
Người phụ nữ trung niên mỉm cười thật tươi rồi quay sang nói với người đứng bên cạnh mình:
-- Nhã, cởi chiếc quần ướt của cậu bé ra đi. Lấy chiếc khăn này của ta quấn vào rồi bế đến đây cho ta. Nhìn thằng bé yêu quá, có vẻ như nó rất thích ta.
-- Thưa phu nhân, sao có thể làm vậy được ạ. Em bé vừa tè bậy, cần phải vệ sinh sạch sẽ và mặc đồ mới... Cứ thế quấn khăn của phu nhân... sẽ bị dơ đó ạ!
-- Không được nói vậy!! - Bà Mai Phương trừng mắt nhắc nhở Nhã.
-- Đúng đấy, cô ấy nói đúng rồi. Thằng bé vừa tè bậy, không nên quấn khăn của phu nhân đâu.
Thầy Dần nhanh miệng nói thêm.
-- Chỉ là một chiếc khăn thôi, ta nói thì phải nghe lời!!
Bà Mai Phương nghiêm giọng nói với Nhã, ánh mắt trìu mến nhìn em bé trong tay thầy lang chan chứa sự khao khát được ẵm bồng.
Nhã nghe lời, đón Harry từ vòng tay của thầy lang và nhanh chóng cởi chiếc quần ướt trên người cu cậu xuống. Thân hình bụ bẫm, nước da trắng hồng... thật sự khiến bà Mai Phương ngạc nhiên. Không hiểu vì sao giữa chốn vùng quê xa xôi hẻo lánh này lại có một em bé xinh xắn và đáng yêu đến như vậy. Bố mẹ của em bé... chắc hẳn phải rất xinh. Bà Mai Phương thầm nghĩ.
Nhân lúc có người bế Harry, Thầy Dần chạy vội vào trong để thay bộ đồ khác rồi ra tiếp khách. Trái với mọi khi, mỗi lần thấy người lạ Harry sẽ khóc ầm ĩ đòi mẹ, nhưng lạ thay, ngồi trong vòng tay của Nhã, cu cậu hớn hở quẫy đạp chân tay, cái miệng xinh xắn bi bô không ngừng.
-- Đưa em bé cho ta!!
Bà Mai Phương ra lệnh.
-- Thưa phu nhân, em bé khá nặng ạ, chỉ sợ phu nhân không ôm nổi. Thằng bẽ giãy khỏe lắm.
Chiếc khăn màu bee quấn xung quanh vòng 3 nhạy cảm của Harry, cu cậu không hiểu gì, cứ thế đưa tay lên trước mặt đòi bà Mai Phương bế.
-- Để bà bế em một lát nhé. Yêu quá cơ. Con ai mà lại xinh xắn, đáng yêu thế này?
Bà Mai Phương dứt khoát đón lấy Harry từ tay của Nhã, ngồi vào lòng bà Mai Phương, Harry ngây ngô đưa tay lên chạm vào mặt, sờ vào bờ môi đỏ mọng và bật cười giòn tan.
Thầy Dần từ bên trong bước ra, thấy Harry thích thú sờ mặt khách, thầy vui vẻ nói:
-- Thằng bé mới được hơn 8 tháng tuổi, mẹ nó bận việc nên nhờ tôi trông hộ. Phiền các anh chị quá!
-- Em bé đáng yêu quá thầy ạ, da trắng như trứng gà bóc, bố mẹ cháu chắc cũng rất xinh gái, đẹp trai, phải không thầy?
Bà Mai Phương cưng nựng Harry và nhận xét.
Đúng lúc ấy Hồng Anh ở bên nhà kho chạy sang, không biết trong nhà có khách nên cô cứ thế đi thẳng vào trong nhà.
-- Harry, Harry của mẹ đâu? Mẹ xong việc rồi... Harry có phá ông đọc sách không đấy?
Nói xong câu đó, Hồng Anh chợt sững người vì sự xuất hiện của 3 vị khách lạ mặt. Harry đang ngồi trong lòng người phụ nữ ấy... Trải qua một thời gian khá dài chưa gặp mặt, trước mặt cô bây giờ là một thân hình gầy yếu, gương mặt nhăn nheo, hốc mắt trũng sâu thâm cuồng...Nhưng Hồng Anh vẫn nhận ra người phụ nữ ấy. Bà ấy là mẹ của Nam Phong. Tại sao bà ta lại xuất hiện ở đây? Tại sao lại bế Harry của cô?? Trong lúc hoảng loạn, Hồng Anh thầm suy nghĩ, cô đã cố gắng trốn thật xa khỏi tầm mắt của họ, không liên lạc, không chút thông tin... Lẽ nào có ai đó đã lén thông báo với họ ư? Là chị Mai? Không lẽ chị ấy thấy cô chăm con cực quá nên đã bí mật thông báo cho mẹ Nam Phong biết? Và bây giờ bà ấy xuất hiện ở đây để đòi con của cô ư? Không thể nào... Không thể có chuyện đó được. Harry là của cô, không cho phép bất kỳ ai được đem cu cậu rời khỏi nơi này cả.
Không riêng gì Hồng Anh, bà Mai Phương lúc này cũng cực kỳ sửng sốt, cô gái trước mặt trong bộ đồ màu nâu giản dị, mái tóc buộc gọn phía sau gáy, cơ mà gương mặt xinh đẹp ấy... thật sự vẫn không lẫn đi đâu được. Nét đẹp của Hồng Anh quả thực lay động lòng người. Nhìn Hồng Anh một lượt, bà Mai Phương cúi xuống và nhìn Harry, cu cậu.. là con của Hồng Anh sao??
Hồng Anh không nghĩ được gì thêm, cô không chào hỏi mà chạy thẳng đến và ôm Harry vào lòng. Nhận ra mẹ, Harry dụi đầu vào ngực và đòi ti ti, cu cậu nũng nịu ê a giọng hờn dỗi.
Thầy Dần không phát hiện ra điều gì bất thường, thấy Hồng Anh, ông nhẹ nhàng nhắc nhở:
-- Con bế cháu qua bên nhà đi, thầy đang có khách!
-- Vâng ạ!
Hồng Anh đáp lời như người mất hồn, bế con xuống căn nhỏ ở kế bên, cô ngồi vào phòng mà trong đầu ngập tràn những câu hỏi không biết phải giải đáp như thế nào. Harry vẫn say sưa ti mẹ, thỉnh thoảng cu cậu đưa tay lên sờ mặt mẹ rồi ê a cười thích thú. Lúc này Hồng Anh mới chú ý đến Harry, cu cậu không mặc quần mà quấn tạm chiếc khăn... ngửi mùi thơm cùng với chất liệu vải đắt tiền, cô biết đó là khăn của bà Mai Phương. Cô vẫn chưa thể hiểu được tại vì sao bà ấy lại xuất hiện ở đây giờ này.
-- Thưa phu nhân, càng đi sâu vào đây đường càng khó đi. Cát sỏi và những vết lằn của bánh xe thồ trên đường rất khó để lưu thông bằng xe ô tô.
Ánh nhìn cương nghị, nắm chắc tay lái, Trung vệ sĩ thật thà nói với bà chủ.
-- Khó đi thì đi chậm một chút cũng được. Dù sao ta cũng không bận gì, cứ thong thả mà đi.
Bà Mai Phương bình thản đáp. Nói đoạn, bà quay sang nhìn Nhã đang ngả người dựa vào cửa kính xe, gương mặt nhăn nhó... vì say xe. Khẽ lay lay vào tay Nhã, bà Mai Phương cất lời:
-- Nhã, say xe lắm phải không?
Nghe giọng bà chủ, Nhã mơ màng mở mắt nhìn.
-- Phu nhân, cháu thấy hơi chóng mặt nên nhắm mắt ngủ một chút ạ.
-- Buồn nôn thì phải nói nhé.
-- Vâng.
-- Nhưng mà sao đường về nhà cô khó đi như vậy?
-- Quê cháu ở miền núi mà, đường như thế này là còn đẹp chán rồi ấy. Ngày xưa, mỗi lần cháu đi học mà gặp ngày mưa, quần xắn tới b ẹn nhưng bùn đất vẫn bắn lên tận đầu tóc đấy ạ.
-- Đường xá đi lại khó khăn như này, mỗi khi mà có bệnh tật đau ốm... Muốn đến bệnh viện thì phải làm sao?
-- Bà con trong bản người ta toàn dùng thuốc Nam thôi, thưa phu nhân. Ở đây xa xôi, hẻo lánh, nhiều phong tục tập quán và hủ tục rất lạc hậu. Có bệnh thì người ta dùng thuốc Nam để chữa trị, bệnh qua loa thì không vấn đề gì, cơ mà nếu mắc phải bệnh nghiêm trọng, thuốc không chữa được... người ta sẽ đổ lỗi cho con ma rừng và mời thầy mo về cúng ạ.
Trung vệ sỹ nghe Nhã nói vậy liền cắt ngang câu chuyện:
-- Cô Nhã có biết bắt ma không đấy?
-- Dạ không, thưa anh. Em mà biết bắt ma thì bây giờ làm thầy mo lâu rồi!!
-- Từ đây về đến nhà cô còn xa nữa không? - Bà Mai Phương hỏi Nhã.
-- Thưa phu nhân, đường về nhà cháu thì còn xa lắm, bên kia dãy núi kia cơ ạ. Còn đường đến nhà thầy lang thì sắp đến rồi. Đi qua đoạn dốc này, qua con suối trước mặt là tới ạ.
-- Vậy cũng sắp đến rồi. Nếu mà còn đi thêm... chỉ sợ đến tối cũng không đến nơi.
-- Phu nhân có mệt không ạ?
-- Không sao. Ta chịu được.
-- Phu nhân cố gắng nhé. Đồ ăn cháu đã chuẩn bị rất nhiều và ủ nóng cẩn thận. Phu nhân thấy đói bụng thì cứ nói với cháu ạ.
-- Đi ra ngoài thế này ta thấy dễ chịu hơn nhiều ấy. Ngắm thiên nhiên, cỏ cây... Nơi này tuy có chút hoang vắng nhưng không khí rất trong lành.
-- Đi vào bản có bắt được vợ không nhỉ, Nhã ơi? - Trung vệ sỹ đùa ghẹo.
-- Anh Trung có hứng thú với gái bản từ khi nào thế??
-- Non nước hữu tình thế này... đột nhiên nổi hứng thôi. Nghe nói mấy cô gái hay tắm nước suối nên da dẻ mịn màng và trắng trẻo lắm.
-- Ôi dào, đó là anh xem tivi đấy thôi. Người ta quay phim, làm phóng sự toàn chọn mấy cô xinh xắn lên cho bắt mắt... Anh nghĩ, chị em phụ nữ quanh năm suốt tháng lam lũ trên nương, trên rẫy, nắng cháy da thịt... có thể trắng trẻo, mịn màng được không?
Trung vệ sỹ và Nhã cứ huyên thuyên qua lại, xe đi qua con dốc, rẽ vào lối mòn êm ái hơn và tiến thẳng vào bản.
***
Lang y Trần Dần.
Hôm nay thời tiết đẹp, Mai và Lâm được thầy phân công vào rừng tìm cây thuốc. Hồng Anh vì vướng bận Harry nên ở nhà chăm con, tranh thủ lúc Harry ngủ cô sẽ đi sang nhà kho và phân loại thuốc. Thầy Dần ngồi trước tủ thuốc, tay cầm quyển sách toàn chữ Nho và chậm rãi ngâm cứu. Tủ thuốc đã cũ, từng ngăn nhỏ được phân loại ra những vị thuốc khác nhau, hương thơm của các vị thuốc nhàn nhạt, thầy Dần thong thả thưởng thức ly trà xanh mà mỗi ngày đệ tử lên núi hái thuốc và đem về. Nước trà trong xanh, thơm mát, nhấp môi một ngụm thầy Dần cảm thấy vị thanh mát lan tỏa nơi đầu lưỡi và nhanh chóng kích thích đến từng tế bào thần kinh. Cực kỳ khoan khoái và tỉnh táo. Lá trà này mọc ở trên núi cao, hứng trọn những giọt sương đêm và những tia nắng mặt trời... thực sự là hảo hạng!
Thầy Dần đang ngâm cứu sách Nho thì Hồng Anh từ dưới nhà đi lên, trên tay ẵm theo Harry. Vừa nhìn thấy thầy, Harry thích thú khua chân tay và đòi thầy bế.
-- Thầy ơi, phiền thầy trông Harry giúp con một lát được không ạ?
Thầy Dần tháo kính mắt, chăm chú nhìn Harry đang cười toe miệng và đáp lời Hồng Anh:
-- Bận gì hả? Bận thì để Harry đây thầy trông giúp cho. Harry ở đây chơi với ông nhé, mẹ Hồng Anh bận chút việc, có được không nào?
-- A a a...
Harry bi bô những tiếng a a cực kỳ dễ thương, hai bàn tay búp măng bụ bẫm cứ thế đưa vào miệng và gặm nhấm đầy thích thú. Ngồi trong lòng thầy Dần, Harry co giãy không ngừng, chân tay khua giãy đạp mạnh khiến thầy mệt bở hơi tai.
-- Harry hư quá. Ông mệt lắm rồi đây này. Con mà còn giãy nữa là hai ông cháu ngã xuống đất đấy nhé. Ông mà ngã xuống, ông bị đau, không có ai bốc thuốc chữa bệnh, không có ai bế Harry nữa đâu nhé.
Nghe ông mắng, Harry bĩu môi, ánh mắt long lanh như muốn khóc, cu cậu ngồi im ngả người vào lòng ông và nhìn chăm chú như muốn lấy lòng thầy Dần. Nhìn biểu hiện cực kỳ đáng yêu đó, thầy Dần không nhịn được mà bật cười sảng khoái:
-- Hahaa... Ông chỉ đùa Harry thôi mà, Harry của ông rất ngoan, ông yêu còn không hết... sao có thể giận Harry được chứ. Ngoan, không khóc nhè nha. Ông thương Harry nhất nhà. Thương Harry hơn bác Mai, hơn bác Lâm và hơn cả mẹ Hồng Anh nữa.
Không hiểu Harry có hiểu lời thầy nói không nhưng liền sau đó cu cậu lại cười toe miệng, đôi mắt tròn xoe đen láy chăm chú nhìn thầy vẻ phấn khích.
-- Ôi ôi... Harry sao lại tè dầm ra người ông thế này... Ôi trời ơi, mẹ Harry đâu rồi... Ông trả này, Harry tè dầm ướt hết quần áo ông rồi. Hư quá đi thôi...
Thầy Dần giật mình khi thứ nước nóng hổi từ người Harry chảy ra và ngấm hết lên người. Harry thấy ông nói to nên sợ hãi, cu cậu nhăn mặt lại và khóc ăn vạ.
Đúng lúc ấy, từ ngoài cổng bước vào là hai người phụ nữ và một người đàn ông. Người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen, mắt kính đen, thần thái toát lên vẻ lạnh lùng. Hai người phụ nữ, một già, một trẻ. Người phụ nữ tuổi trung niên ăn vận sang trọng, tai đeo kim cương lấp lánh, đi bên cạnh là người phụ nữ ngoài 30 tuổi, ăn vận giản dị... Thoạt nhìn vào ngoại hình đã cảm thấy người phụ nữ tuổi trung niên là chủ, hai người kia là đầy tớ.
Thầy Dần thấy có khách vào nên luống cuống hết chân tay, Harry không ngừng khóc, quần áo thì ướt hết. Thầy cất lời gọi to:
-- Mẹ Harry đâu rồi. Lên bế con này. Ông bận rồi, nhà có khách. Nhanh chân lên nào!!
-- Chào thầy ạ!
Người phụ nữ tuổi trung niên nhẹ nhàng tháo kính mắt và nghiêng mình kính cẩn trước thầy lang. Người đàn ông mặc đồ đen cũng tháo kính theo, người phụ nữ trẻ hơn cũng cúi đầu lễ phép chào hỏi.
-- Vâng. Mời anh chị ngồi!!
Harry ngồi trong lòng thầy, thấy người lạ, cu cậu im bặt không khóc nữa. Đôi mắt tròn xoe cứ thế chăm chú nhìn vào mấy vị khách lạ mặt. Nhìn thẳng người phụ nữ trung niên, dù là gặp lần đầu tiên... nhưng không hiểu sao Harry lại có cảm giác quen thuộc, cu cậu ê a rõ nhiều, không những vậy, hai cánh tay bụ bẫm cứ giơ lên phía trước và đòi người phụ nữ lạ mặt ấy bế.
Nhìn Harry, một cậu bé chừng 8 - 9 tháng tuổi, gương mặt sáng ngời, đôi mắt phượng tròn xoe dưới hàng lông mày sắc bén, sống mũi cao và cái miệng cực kỳ xinh xắn... Trong thoáng chốc, người phụ nữ trung niên ấy cảm thấy động lòng. Nhìn đứa trẻ đáng yêu như vậy... Ước gì bà cũng có một đứa cháu như thế.
-- Xin lỗi anh chị, mẹ nó bận chút việc nên nhờ tôi trông hộ. Nhà có trẻ con nên mệt lắm, anh chị ngồi đây chờ tôi một lát được không?
Thầy Dần cười cười và nói với khách, Harry vẫn không ngừng ê a. Nhìn cu cậu đáng yêu quá, người phụ nữ tuổi trung niên muốn được ẵm một chút nên mạnh dạn cất lời:
-- Trộm vía cháu bé bụ bẫm, đáng yêu quá. Thầy cho tôi xin được bế cháu một lát không ạ?
Người phụ nữ trẻ tuổi hơn đứng ở phía sau nghe vậy vội nói:
-- Thưa phu nhân, sức khỏe người không được tốt. Đứa trẻ đó trộm vía bụ bẫm, cân nặng chắc cũng không nhỏ. Người đi đường dài đã mệt rồi... Không nên ẵm trẻ con nữa ạ!
Nhìn phong thái sang trọng của người phụ nữ, thầy Dần ái ngại nói:
-- Xin lỗi chị. Thằng bé hiếu động quá, nó vừa tè bậy ra người tôi nữa...
Người phụ nữ trung niên mỉm cười thật tươi rồi quay sang nói với người đứng bên cạnh mình:
-- Nhã, cởi chiếc quần ướt của cậu bé ra đi. Lấy chiếc khăn này của ta quấn vào rồi bế đến đây cho ta. Nhìn thằng bé yêu quá, có vẻ như nó rất thích ta.
-- Thưa phu nhân, sao có thể làm vậy được ạ. Em bé vừa tè bậy, cần phải vệ sinh sạch sẽ và mặc đồ mới... Cứ thế quấn khăn của phu nhân... sẽ bị dơ đó ạ!
-- Không được nói vậy!! - Bà Mai Phương trừng mắt nhắc nhở Nhã.
-- Đúng đấy, cô ấy nói đúng rồi. Thằng bé vừa tè bậy, không nên quấn khăn của phu nhân đâu.
Thầy Dần nhanh miệng nói thêm.
-- Chỉ là một chiếc khăn thôi, ta nói thì phải nghe lời!!
Bà Mai Phương nghiêm giọng nói với Nhã, ánh mắt trìu mến nhìn em bé trong tay thầy lang chan chứa sự khao khát được ẵm bồng.
Nhã nghe lời, đón Harry từ vòng tay của thầy lang và nhanh chóng cởi chiếc quần ướt trên người cu cậu xuống. Thân hình bụ bẫm, nước da trắng hồng... thật sự khiến bà Mai Phương ngạc nhiên. Không hiểu vì sao giữa chốn vùng quê xa xôi hẻo lánh này lại có một em bé xinh xắn và đáng yêu đến như vậy. Bố mẹ của em bé... chắc hẳn phải rất xinh. Bà Mai Phương thầm nghĩ.
Nhân lúc có người bế Harry, Thầy Dần chạy vội vào trong để thay bộ đồ khác rồi ra tiếp khách. Trái với mọi khi, mỗi lần thấy người lạ Harry sẽ khóc ầm ĩ đòi mẹ, nhưng lạ thay, ngồi trong vòng tay của Nhã, cu cậu hớn hở quẫy đạp chân tay, cái miệng xinh xắn bi bô không ngừng.
-- Đưa em bé cho ta!!
Bà Mai Phương ra lệnh.
-- Thưa phu nhân, em bé khá nặng ạ, chỉ sợ phu nhân không ôm nổi. Thằng bẽ giãy khỏe lắm.
Chiếc khăn màu bee quấn xung quanh vòng 3 nhạy cảm của Harry, cu cậu không hiểu gì, cứ thế đưa tay lên trước mặt đòi bà Mai Phương bế.
-- Để bà bế em một lát nhé. Yêu quá cơ. Con ai mà lại xinh xắn, đáng yêu thế này?
Bà Mai Phương dứt khoát đón lấy Harry từ tay của Nhã, ngồi vào lòng bà Mai Phương, Harry ngây ngô đưa tay lên chạm vào mặt, sờ vào bờ môi đỏ mọng và bật cười giòn tan.
Thầy Dần từ bên trong bước ra, thấy Harry thích thú sờ mặt khách, thầy vui vẻ nói:
-- Thằng bé mới được hơn 8 tháng tuổi, mẹ nó bận việc nên nhờ tôi trông hộ. Phiền các anh chị quá!
-- Em bé đáng yêu quá thầy ạ, da trắng như trứng gà bóc, bố mẹ cháu chắc cũng rất xinh gái, đẹp trai, phải không thầy?
Bà Mai Phương cưng nựng Harry và nhận xét.
Đúng lúc ấy Hồng Anh ở bên nhà kho chạy sang, không biết trong nhà có khách nên cô cứ thế đi thẳng vào trong nhà.
-- Harry, Harry của mẹ đâu? Mẹ xong việc rồi... Harry có phá ông đọc sách không đấy?
Nói xong câu đó, Hồng Anh chợt sững người vì sự xuất hiện của 3 vị khách lạ mặt. Harry đang ngồi trong lòng người phụ nữ ấy... Trải qua một thời gian khá dài chưa gặp mặt, trước mặt cô bây giờ là một thân hình gầy yếu, gương mặt nhăn nheo, hốc mắt trũng sâu thâm cuồng...Nhưng Hồng Anh vẫn nhận ra người phụ nữ ấy. Bà ấy là mẹ của Nam Phong. Tại sao bà ta lại xuất hiện ở đây? Tại sao lại bế Harry của cô?? Trong lúc hoảng loạn, Hồng Anh thầm suy nghĩ, cô đã cố gắng trốn thật xa khỏi tầm mắt của họ, không liên lạc, không chút thông tin... Lẽ nào có ai đó đã lén thông báo với họ ư? Là chị Mai? Không lẽ chị ấy thấy cô chăm con cực quá nên đã bí mật thông báo cho mẹ Nam Phong biết? Và bây giờ bà ấy xuất hiện ở đây để đòi con của cô ư? Không thể nào... Không thể có chuyện đó được. Harry là của cô, không cho phép bất kỳ ai được đem cu cậu rời khỏi nơi này cả.
Không riêng gì Hồng Anh, bà Mai Phương lúc này cũng cực kỳ sửng sốt, cô gái trước mặt trong bộ đồ màu nâu giản dị, mái tóc buộc gọn phía sau gáy, cơ mà gương mặt xinh đẹp ấy... thật sự vẫn không lẫn đi đâu được. Nét đẹp của Hồng Anh quả thực lay động lòng người. Nhìn Hồng Anh một lượt, bà Mai Phương cúi xuống và nhìn Harry, cu cậu.. là con của Hồng Anh sao??
Hồng Anh không nghĩ được gì thêm, cô không chào hỏi mà chạy thẳng đến và ôm Harry vào lòng. Nhận ra mẹ, Harry dụi đầu vào ngực và đòi ti ti, cu cậu nũng nịu ê a giọng hờn dỗi.
Thầy Dần không phát hiện ra điều gì bất thường, thấy Hồng Anh, ông nhẹ nhàng nhắc nhở:
-- Con bế cháu qua bên nhà đi, thầy đang có khách!
-- Vâng ạ!
Hồng Anh đáp lời như người mất hồn, bế con xuống căn nhỏ ở kế bên, cô ngồi vào phòng mà trong đầu ngập tràn những câu hỏi không biết phải giải đáp như thế nào. Harry vẫn say sưa ti mẹ, thỉnh thoảng cu cậu đưa tay lên sờ mặt mẹ rồi ê a cười thích thú. Lúc này Hồng Anh mới chú ý đến Harry, cu cậu không mặc quần mà quấn tạm chiếc khăn... ngửi mùi thơm cùng với chất liệu vải đắt tiền, cô biết đó là khăn của bà Mai Phương. Cô vẫn chưa thể hiểu được tại vì sao bà ấy lại xuất hiện ở đây giờ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.