Chương 13: "Chủ nghĩa không ăn cỏ"
Sơn Trà
18/03/2023
"Lão đại, theo lịch trình thì chiều nay sẽ đến lô đất phía nam để khảo sát."
Triệu Chí Viễn đứng trước bàn làm việc của anh, báo cáo lịch trình.
"Ừm."
"Có cần để trợ lý Khương đi theo không?"
"Trợ lý Khương?"
Lệ Thành đột nhiên nhắc lại.
"Cô ấy nói gọi như thế sẽ thoải mái hơn."
Cậu ta hiểu ý liền giải thích, nhưng trong lòng đã vang lên cảnh báo. Những ngày qua đều gọi trước mặt anh như vậy, đột nhiên tỏ thái độ, thật khiến người khác không khỏi liên tưởng.
"Để cô ấy đi theo."
"Chí Viễn, xong việc chưa. Tôi..."
Cái đầu nhỏ chợt ló vào ở ngoài cửa.
"Đi ra ngoài đi."
Lệ Thành đột nhiên hừ lạnh, phất tay bảo cả hai đi ra ngoài.
Thấy anh mấy ngày nay cứ khó chịu, khiến cho Triệu Chí Viễn đau đầu. Không biết là lại chọc giận gì anh.
...
Lệ Thành ngồi vào xe Triệu Chí Viễn chờ sẵn phía dưới.
"Khương Nhiễm đâu?"
Không thấy cô đâu, anh vờ hỏi.
"Đi vệ sinh rồi."
"..."
Năm phút sau, ai đó mới đi đến. Mở cửa xe, ngồi vào cạnh anh.
Triệu Chí Viễn xoay vô lăng cho xe chạy đi.
Không khí trên xe ngột ngạt vì chẳng ai nói gì. Lệ Thành vài lần nhìn sang Khương Nhiễm, thấy cô rất chăm chú xem cuốn sổ ghi chú của mình. Mấy ngày nay nghe Triệu Chí Viễn báo cáo cô đã có tiến bộ trong công việc, anh đột nhiên thấy không vui.
Lô đất ở phía nam chỉ mất nửa tiếng đường xe chạy.
Để đến chỗ đó còn phải đi qua một đoạn đường đá gồ ghề khó đi, chỉ có thể đi bộ sang.
Ba người họ đành phải xuống xe, Lệ Thành đi trước. Còn sợ là Khương Nhiễm không đi được, cố ý quay lại xem cô thế nào. Ai ngờ bị cảnh tượng cô bám vào tay Triệu Chí Viễn đập vào mắt, vừa đi miệng còn liến thoắng hỏi hết cái này đến cái khác, cậu ta cũng kiên nhẫn trả lời.
Ai đó không hiểu vì sao, đùng đùng tức giận đi đến cắp ngang nách cô bế đi. Cô như một đứa nhỏ trên tay, mặc anh bế đi đâu thì bế.
Lệ Thành trong đầu lúc này nhiều ý nghĩ mặc niệm.
Tự hỏi vì sao bản thân lại làm như thế?
Tự hỏi vì sao cô lại nhỏ như vậy? Hằng ngày cô đều ăn cơm với anh, phải nói là cô nấu gì anh ăn nấy. Vì sao vẫn nhẹ như lần đầu anh bế cô chạy đến bệnh viện vậy.
Đến khi qua khỏi con đường đá, Lệ Thành vẫn đang chìm vào dòng suy nghĩ của bản thân.
"Anh đã đủ chưa vậy?"
Khương Nhiễm trong tay anh đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Anh lúc này mới chịu thả cô xuống.
Chỉ thấy cô đã không biết ơn còn trừng mắt với anh, quay phắt đầu đi.
"Biến thái, lát nữa sẽ biết tay bà."
Cô lầm bầm mắng anh.
Vừa rồi Khương Nhiễm không phản kháng mà cứng đờ người để anh cắp đi là vì bàn tay của hắn bóp chặt một bên ngực để giữ cô lại. Anh không để ý nhưng cô để ý.
Càng nghĩ càng giận, cô cứ đi thẳng về phía trước. Chợt đầu đâm trúng người ta, theo quán tính ngã ra sau. May nhờ có anh đỡ lấy, đưa bàn tay lớn ôm chặt lấy eo nhỏ.
Khương Nhiễm còn đang định thoát ra thì lại bị anh nắm chặt kéo sát vào mình. Đưa mắt nhìn lên, lúc này cô mới biết bản thân đã đụng trúng ai.
"Ồ, nhị thiếu. Đã lâu không gặp."
John mỉm cười với anh nhưng đôi mắt xanh lại nhìn chằm chằm vào cô.
"Phu nhân của tôi không thích bị người lạ nhìn mình như vậy, anh nên thu tầm mắt lại thì hơn."
Lệ Thành nheo mắt cảnh cáo.
Triệu Chí Viễn phía sau hiểu ý liền đi lên trước chắn ngang cô.
"Chỉ là lần trước chạm mặt, đến bây giờ tôi vẫn nhớ vẻ quyến rũ ấy."
"Anh đừng nên nhớ nữa sẽ tốt hơn cho bản thân mình."
Anh lạnh lùng bỏ lại một câu, rồi ôm eo kéo cô đi.
Khương Nhiễm không lên tiếng, cô biết ánh mắt đó của John là có ý gì. Xưa nay trong giới đều biết rõ, John là một kẻ rất háo sắc, nếu đã nhắm trúng ai thì sẽ không từ thủ đoạn.
Càng nghĩ thân thể cô càng run lên. Đột nhiên cảm thấy có Lệ Thành ở đây thật tốt, chí ích anh có thể bảo vệ cho cô khỏi tên đó.
Một giây trước còn tức giận, một giây sau đã cảm kích đến quên vừa rồi bản thân đã mắng anh trong lòng thậm tệ đến mức nào.
...
Đến khi trời tối, họ mới trở về Vân Đế.
Vừa bước vào nhà, Khương Nhiễm liền chạy vào bếp.
"Không lên tắm rửa?"
Anh nhìn cô lời ra trước suy nghĩ.
"Tôi ăn cơm xong rồi tắm sau."
Cô lắc đầu trả lời.
Lệ Thành nhướn mày nhìn cô, sau đó tự mình đi lên lầu tắm rửa.
Lúc xuống nhà bếp cô đã dọn đồ ăn ra bàn rồi. Vẫn như cũ, màu xanh chiếm phần lớn trên bàn. Chỉ có một đĩa thịt nhỏ ở giữa.
Anh cảm thấy loại người trước giờ theo "chủ nghĩa không ăn cỏ" như mình, từ khi gặp cô thì ăn không thiếu một ngày rất khó tin.
Ngồi vào bàn ăn, anh lại nhìn thấy Khương Nhiễm bê một bát canh ra đặt cạnh mình.
"Canh cá tôi đặc biệt nấu riêng cho anh đấy."
Cô vừa tháo tạp dề vừa nói với anh.
"Cô không ăn?"
Thấy cô chỉ bê ra một bát cho mình, anh thuận miệng hỏi.
"Tôi trước giờ không ăn cá."
Khương Nhiễm lắc đầu đáp.
Hai người bắt đầu nâng bát, mỗi người tự ăn phần của mình. Đến khi đồ ăn trên bàn đều bị ăn sạch, Khương Nhiễm đứng lên định dọn bát đũa.
"Đi lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi."
Thấy vậy anh nhắc nhở.
"Còn..."
"Chẳng phải lúc trước nói chỉ nấu ăn một ngày ba bữa, rửa bát đũa không nằm trong phạm vi của mình sao?"
Lệ Thành nhướn mày.
"..."
Đúng là cô có nói như vậy đó.
Cuối cùng Khương Nhiễm đành phải đi về phòng, bát đũa vẫn do Enzo mang đi như thường ngày.
***
Triệu Chí Viễn đứng trước bàn làm việc của anh, báo cáo lịch trình.
"Ừm."
"Có cần để trợ lý Khương đi theo không?"
"Trợ lý Khương?"
Lệ Thành đột nhiên nhắc lại.
"Cô ấy nói gọi như thế sẽ thoải mái hơn."
Cậu ta hiểu ý liền giải thích, nhưng trong lòng đã vang lên cảnh báo. Những ngày qua đều gọi trước mặt anh như vậy, đột nhiên tỏ thái độ, thật khiến người khác không khỏi liên tưởng.
"Để cô ấy đi theo."
"Chí Viễn, xong việc chưa. Tôi..."
Cái đầu nhỏ chợt ló vào ở ngoài cửa.
"Đi ra ngoài đi."
Lệ Thành đột nhiên hừ lạnh, phất tay bảo cả hai đi ra ngoài.
Thấy anh mấy ngày nay cứ khó chịu, khiến cho Triệu Chí Viễn đau đầu. Không biết là lại chọc giận gì anh.
...
Lệ Thành ngồi vào xe Triệu Chí Viễn chờ sẵn phía dưới.
"Khương Nhiễm đâu?"
Không thấy cô đâu, anh vờ hỏi.
"Đi vệ sinh rồi."
"..."
Năm phút sau, ai đó mới đi đến. Mở cửa xe, ngồi vào cạnh anh.
Triệu Chí Viễn xoay vô lăng cho xe chạy đi.
Không khí trên xe ngột ngạt vì chẳng ai nói gì. Lệ Thành vài lần nhìn sang Khương Nhiễm, thấy cô rất chăm chú xem cuốn sổ ghi chú của mình. Mấy ngày nay nghe Triệu Chí Viễn báo cáo cô đã có tiến bộ trong công việc, anh đột nhiên thấy không vui.
Lô đất ở phía nam chỉ mất nửa tiếng đường xe chạy.
Để đến chỗ đó còn phải đi qua một đoạn đường đá gồ ghề khó đi, chỉ có thể đi bộ sang.
Ba người họ đành phải xuống xe, Lệ Thành đi trước. Còn sợ là Khương Nhiễm không đi được, cố ý quay lại xem cô thế nào. Ai ngờ bị cảnh tượng cô bám vào tay Triệu Chí Viễn đập vào mắt, vừa đi miệng còn liến thoắng hỏi hết cái này đến cái khác, cậu ta cũng kiên nhẫn trả lời.
Ai đó không hiểu vì sao, đùng đùng tức giận đi đến cắp ngang nách cô bế đi. Cô như một đứa nhỏ trên tay, mặc anh bế đi đâu thì bế.
Lệ Thành trong đầu lúc này nhiều ý nghĩ mặc niệm.
Tự hỏi vì sao bản thân lại làm như thế?
Tự hỏi vì sao cô lại nhỏ như vậy? Hằng ngày cô đều ăn cơm với anh, phải nói là cô nấu gì anh ăn nấy. Vì sao vẫn nhẹ như lần đầu anh bế cô chạy đến bệnh viện vậy.
Đến khi qua khỏi con đường đá, Lệ Thành vẫn đang chìm vào dòng suy nghĩ của bản thân.
"Anh đã đủ chưa vậy?"
Khương Nhiễm trong tay anh đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Anh lúc này mới chịu thả cô xuống.
Chỉ thấy cô đã không biết ơn còn trừng mắt với anh, quay phắt đầu đi.
"Biến thái, lát nữa sẽ biết tay bà."
Cô lầm bầm mắng anh.
Vừa rồi Khương Nhiễm không phản kháng mà cứng đờ người để anh cắp đi là vì bàn tay của hắn bóp chặt một bên ngực để giữ cô lại. Anh không để ý nhưng cô để ý.
Càng nghĩ càng giận, cô cứ đi thẳng về phía trước. Chợt đầu đâm trúng người ta, theo quán tính ngã ra sau. May nhờ có anh đỡ lấy, đưa bàn tay lớn ôm chặt lấy eo nhỏ.
Khương Nhiễm còn đang định thoát ra thì lại bị anh nắm chặt kéo sát vào mình. Đưa mắt nhìn lên, lúc này cô mới biết bản thân đã đụng trúng ai.
"Ồ, nhị thiếu. Đã lâu không gặp."
John mỉm cười với anh nhưng đôi mắt xanh lại nhìn chằm chằm vào cô.
"Phu nhân của tôi không thích bị người lạ nhìn mình như vậy, anh nên thu tầm mắt lại thì hơn."
Lệ Thành nheo mắt cảnh cáo.
Triệu Chí Viễn phía sau hiểu ý liền đi lên trước chắn ngang cô.
"Chỉ là lần trước chạm mặt, đến bây giờ tôi vẫn nhớ vẻ quyến rũ ấy."
"Anh đừng nên nhớ nữa sẽ tốt hơn cho bản thân mình."
Anh lạnh lùng bỏ lại một câu, rồi ôm eo kéo cô đi.
Khương Nhiễm không lên tiếng, cô biết ánh mắt đó của John là có ý gì. Xưa nay trong giới đều biết rõ, John là một kẻ rất háo sắc, nếu đã nhắm trúng ai thì sẽ không từ thủ đoạn.
Càng nghĩ thân thể cô càng run lên. Đột nhiên cảm thấy có Lệ Thành ở đây thật tốt, chí ích anh có thể bảo vệ cho cô khỏi tên đó.
Một giây trước còn tức giận, một giây sau đã cảm kích đến quên vừa rồi bản thân đã mắng anh trong lòng thậm tệ đến mức nào.
...
Đến khi trời tối, họ mới trở về Vân Đế.
Vừa bước vào nhà, Khương Nhiễm liền chạy vào bếp.
"Không lên tắm rửa?"
Anh nhìn cô lời ra trước suy nghĩ.
"Tôi ăn cơm xong rồi tắm sau."
Cô lắc đầu trả lời.
Lệ Thành nhướn mày nhìn cô, sau đó tự mình đi lên lầu tắm rửa.
Lúc xuống nhà bếp cô đã dọn đồ ăn ra bàn rồi. Vẫn như cũ, màu xanh chiếm phần lớn trên bàn. Chỉ có một đĩa thịt nhỏ ở giữa.
Anh cảm thấy loại người trước giờ theo "chủ nghĩa không ăn cỏ" như mình, từ khi gặp cô thì ăn không thiếu một ngày rất khó tin.
Ngồi vào bàn ăn, anh lại nhìn thấy Khương Nhiễm bê một bát canh ra đặt cạnh mình.
"Canh cá tôi đặc biệt nấu riêng cho anh đấy."
Cô vừa tháo tạp dề vừa nói với anh.
"Cô không ăn?"
Thấy cô chỉ bê ra một bát cho mình, anh thuận miệng hỏi.
"Tôi trước giờ không ăn cá."
Khương Nhiễm lắc đầu đáp.
Hai người bắt đầu nâng bát, mỗi người tự ăn phần của mình. Đến khi đồ ăn trên bàn đều bị ăn sạch, Khương Nhiễm đứng lên định dọn bát đũa.
"Đi lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi."
Thấy vậy anh nhắc nhở.
"Còn..."
"Chẳng phải lúc trước nói chỉ nấu ăn một ngày ba bữa, rửa bát đũa không nằm trong phạm vi của mình sao?"
Lệ Thành nhướn mày.
"..."
Đúng là cô có nói như vậy đó.
Cuối cùng Khương Nhiễm đành phải đi về phòng, bát đũa vẫn do Enzo mang đi như thường ngày.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.