Chương 10: Không biết điều
Sơn Trà
18/03/2023
Khương Nhiễm cùng hai anh em nhà họ Cố dùng bữa xong.
"Em vào nhà vệ sinh chút."
Cô đứng lên nói rồi đi đến mở cửa.
Cánh cửa phòng vừa bật ra, cô liền ngẩn người.
Lệ Thành quay đầu đã thấy người phụ nữ phòng đối diện. Bốn mắt nhìn nhau.
"Anh và Tiểu Nhị xuống xe đợi em nhé."
Cố Sơ Thần vừa lúc đó cũng dắt theo em trai đi ra ngoài.
Anh ta đứng phía sau cô nhìn thấy Lệ Thành thì kinh ngạc. Còn có thể trùng hợp như vậy.
"Này, cậu đi vệ sinh thì mau đi. Còn đứng ngoài đây ồn ào gì đó."
Lục Quân trong phòng thấy anh mở cửa nhưng không có đi, còn lời ra tiếng vào gì đó với người bên ngoài liền chạy ra mắng.
"Em dâu."
Khi thấy cô gái xinh đẹp đứng đối diện ngoài kia, anh ta bật thốt. Không dự lễ cưới của bọn họ, không có nghĩa là anh ta không biết mặt "vợ" của anh.
"Tình cờ thật..."
Nhưng khi Khương Nhiễm vừa mở miệng thì Lệ Thành đã quay đầu đi mất.
"Đi đâu đó, không có được trốn."
Lục Quân nhìn theo hướng anh đi không phải là nhà vệ sinh liền gắt gỏng.
"Cái thằng này, ông đây rủ đến. Đã không uống thì chớ, đến ăn cũng không ăn. Bị gì thế?"
Rồi tự mình lẩm bẩm.
Vừa hay để cô nghe được. Khương Nhiễm chợt chột dạ. Không phải là thật sự đợi mình về nấu cơm cho ăn đấy chứ.
"Em dâu, em..."
Lục Quân lại quay sang muốn hỏi cô, đã không thấy người đâu.
"Anh Tiểu Nhất, em về trước. Anh cùng Tiểu Nhị đi đường cẩn thận đó."
Cô vẫy tay với hai anh em nhà họ Cố rồi chạy ra ngoài.
...
Tối, ở Vân Đế.
Cộc cộc cộc.
Cửa phòng Lệ Thành vang lên tiếng gõ của, anh đang nằm trên giường liền mở mắt nhìn ra cửa. Nhưng không có ý định trả lời.
Cộc cộc cộc.
Người kia lại tiếp tục gõ cửa.
Thấy anh không trả lời, Khương Nhiễm đặt khay đồ ăn đặc biệt có một đĩa thịt lớn ở giữa xuống cạnh cửa.
Từ lúc trở về Vân Đế đến giờ, anh vẫn ở trong phòng đóng cửa, không có ra ngoài.
"Tôi để cơm ngoài cửa nhé, anh mau mang vào ăn đi. Để nguội ăn vào không tốt."
Rồi cô nói vọng vào trong.
Đứng nhìn một hồi cửa vẫn không mở, cô thở dài trở về phòng mình. Giận dỗi gì chứ, cũng là anh nói không muốn đợi để chết đói cơ mà.
Vừa về đến phòng mình, Khương Nhiễm chợt "hắc xì" một cái. Nước mắt chảy ra, tự dưng cảm thấy lạnh cả người.
"Có người chửi hay bị cảm thế?"
Cô lầm bầm đi vào trong.
Lệ Thành bên kia thấy cô không gọi nữa, đợi một hồi cũng không nghe thấy gì.
Lăn qua lộn lại, một người chế độ sinh hoạt đúng giờ như anh. Hôm nay lại vì con bé kia mà nhịn ăn cả một ngày, tự cảm thấy bản thân như bị trúng tà.
Thả chân dài xuống, anh bật đèn lên đi vào phòng vệ sinh. Lúc đi ra, không biết vì sao lại đi đến cửa đẩy nhẹ.
Nhìn khay đồ ăn để trên sàn, Lệ Thành cúi xuống mang vào, đi đến sofa để lên bàn, còn mình thì trở lại giường.
...
Sáng sớm hôm sau.
Khương Nhiễm thức dậy từ sớm, thân thể mệt mỏi, đầu đau nhức.
Đi xuống lầu, nhưng trước đó cô còn cố ý đi ngang phòng của anh. Vừa thấy khay thức ăn đã sạch trơn để lại bên ngoài, cô cười khẽ mang giúp ai đó.
Đúng bảy giờ sáng, như thường ngày Lệ Thành từ trên phòng đi xuống. Nhưng hôm nay trong nhà đột nhiên không nghe thấy gì.
Ánh mắt anh chú ý đến người con gái đang nằm co ro trên ghế sofa trong phòng khách.
Anh bước đến chỗ Khương Nhiễm, thấy sắc mặt cô lại trắng bệt, trán đổ đầy mồ hôi giống hôm trước liền biết không ổn. Anh tự nhiên cúi xuống bế cô lên nhưng lần này không ra ngoài nữa mà trực tiếp lên phòng.
"Đến đây."
Đặt cô xuống giường, ang lấy điện thoại từ trong túi, gọi cho ai đó chỉ nói hai chữ rồi ngắt máy.
Mười lăm phút sau, một người đàn ông đeo túi sơ cứu trên vai đi vào Đế Vân, chạy đến biệt thự của anh đã mở sẵn cổng.
"Xem cô ấy thế nào."
Lệ Thành vừa nhìn thấy Hồ An liền ra lệnh.
Hồ An là bác sĩ gia đình anh đặc biết tìm riêng cho cô từ sau lần đến bệnh viện đó.
"Nhị thiếu, cô ấy chỉ sốt vì cảm lạnh mà thôi. Nghĩ ngơi, chăm sóc tốt là sẽ không sao nữa."
"Cảm lạnh?"
Anh nhíu mày, không biết là đang nghĩ gì.
"Sắp vào đông rồi, thân thể yếu dễ nhiễm bệnh. Nhị thiếu không cần lo lắng."
Lệ Thành không tiễn bác sĩ mà ở lại cạnh giường. Lúc này mới để ý phòng cô dường như là đã được trang trí lại. Tone màu sáng hơn lúc trước Triệu Chí Viễn chuẩn bị nhiều.
Bàn ở đầu giường còn để một xấp giấy vẽ. Anh tiến đến cầm lên vài tờ giấy xem thử.
"Không tệ."
Đây là số bản phác thảo ngẫu hứng của Khương Nhiễm. Tuy là chưa hoàn thiện rõ ràng, nhưng cũng đủ để chứng minh năng lực của cô.
Cái gì cũng biết, chỉ là không biết điều.
Anh khẽ lắc đầu, rồi đưa tay đặt lên trán cô để đo nhiệt độ.
...
"Em vào nhà vệ sinh chút."
Cô đứng lên nói rồi đi đến mở cửa.
Cánh cửa phòng vừa bật ra, cô liền ngẩn người.
Lệ Thành quay đầu đã thấy người phụ nữ phòng đối diện. Bốn mắt nhìn nhau.
"Anh và Tiểu Nhị xuống xe đợi em nhé."
Cố Sơ Thần vừa lúc đó cũng dắt theo em trai đi ra ngoài.
Anh ta đứng phía sau cô nhìn thấy Lệ Thành thì kinh ngạc. Còn có thể trùng hợp như vậy.
"Này, cậu đi vệ sinh thì mau đi. Còn đứng ngoài đây ồn ào gì đó."
Lục Quân trong phòng thấy anh mở cửa nhưng không có đi, còn lời ra tiếng vào gì đó với người bên ngoài liền chạy ra mắng.
"Em dâu."
Khi thấy cô gái xinh đẹp đứng đối diện ngoài kia, anh ta bật thốt. Không dự lễ cưới của bọn họ, không có nghĩa là anh ta không biết mặt "vợ" của anh.
"Tình cờ thật..."
Nhưng khi Khương Nhiễm vừa mở miệng thì Lệ Thành đã quay đầu đi mất.
"Đi đâu đó, không có được trốn."
Lục Quân nhìn theo hướng anh đi không phải là nhà vệ sinh liền gắt gỏng.
"Cái thằng này, ông đây rủ đến. Đã không uống thì chớ, đến ăn cũng không ăn. Bị gì thế?"
Rồi tự mình lẩm bẩm.
Vừa hay để cô nghe được. Khương Nhiễm chợt chột dạ. Không phải là thật sự đợi mình về nấu cơm cho ăn đấy chứ.
"Em dâu, em..."
Lục Quân lại quay sang muốn hỏi cô, đã không thấy người đâu.
"Anh Tiểu Nhất, em về trước. Anh cùng Tiểu Nhị đi đường cẩn thận đó."
Cô vẫy tay với hai anh em nhà họ Cố rồi chạy ra ngoài.
...
Tối, ở Vân Đế.
Cộc cộc cộc.
Cửa phòng Lệ Thành vang lên tiếng gõ của, anh đang nằm trên giường liền mở mắt nhìn ra cửa. Nhưng không có ý định trả lời.
Cộc cộc cộc.
Người kia lại tiếp tục gõ cửa.
Thấy anh không trả lời, Khương Nhiễm đặt khay đồ ăn đặc biệt có một đĩa thịt lớn ở giữa xuống cạnh cửa.
Từ lúc trở về Vân Đế đến giờ, anh vẫn ở trong phòng đóng cửa, không có ra ngoài.
"Tôi để cơm ngoài cửa nhé, anh mau mang vào ăn đi. Để nguội ăn vào không tốt."
Rồi cô nói vọng vào trong.
Đứng nhìn một hồi cửa vẫn không mở, cô thở dài trở về phòng mình. Giận dỗi gì chứ, cũng là anh nói không muốn đợi để chết đói cơ mà.
Vừa về đến phòng mình, Khương Nhiễm chợt "hắc xì" một cái. Nước mắt chảy ra, tự dưng cảm thấy lạnh cả người.
"Có người chửi hay bị cảm thế?"
Cô lầm bầm đi vào trong.
Lệ Thành bên kia thấy cô không gọi nữa, đợi một hồi cũng không nghe thấy gì.
Lăn qua lộn lại, một người chế độ sinh hoạt đúng giờ như anh. Hôm nay lại vì con bé kia mà nhịn ăn cả một ngày, tự cảm thấy bản thân như bị trúng tà.
Thả chân dài xuống, anh bật đèn lên đi vào phòng vệ sinh. Lúc đi ra, không biết vì sao lại đi đến cửa đẩy nhẹ.
Nhìn khay đồ ăn để trên sàn, Lệ Thành cúi xuống mang vào, đi đến sofa để lên bàn, còn mình thì trở lại giường.
...
Sáng sớm hôm sau.
Khương Nhiễm thức dậy từ sớm, thân thể mệt mỏi, đầu đau nhức.
Đi xuống lầu, nhưng trước đó cô còn cố ý đi ngang phòng của anh. Vừa thấy khay thức ăn đã sạch trơn để lại bên ngoài, cô cười khẽ mang giúp ai đó.
Đúng bảy giờ sáng, như thường ngày Lệ Thành từ trên phòng đi xuống. Nhưng hôm nay trong nhà đột nhiên không nghe thấy gì.
Ánh mắt anh chú ý đến người con gái đang nằm co ro trên ghế sofa trong phòng khách.
Anh bước đến chỗ Khương Nhiễm, thấy sắc mặt cô lại trắng bệt, trán đổ đầy mồ hôi giống hôm trước liền biết không ổn. Anh tự nhiên cúi xuống bế cô lên nhưng lần này không ra ngoài nữa mà trực tiếp lên phòng.
"Đến đây."
Đặt cô xuống giường, ang lấy điện thoại từ trong túi, gọi cho ai đó chỉ nói hai chữ rồi ngắt máy.
Mười lăm phút sau, một người đàn ông đeo túi sơ cứu trên vai đi vào Đế Vân, chạy đến biệt thự của anh đã mở sẵn cổng.
"Xem cô ấy thế nào."
Lệ Thành vừa nhìn thấy Hồ An liền ra lệnh.
Hồ An là bác sĩ gia đình anh đặc biết tìm riêng cho cô từ sau lần đến bệnh viện đó.
"Nhị thiếu, cô ấy chỉ sốt vì cảm lạnh mà thôi. Nghĩ ngơi, chăm sóc tốt là sẽ không sao nữa."
"Cảm lạnh?"
Anh nhíu mày, không biết là đang nghĩ gì.
"Sắp vào đông rồi, thân thể yếu dễ nhiễm bệnh. Nhị thiếu không cần lo lắng."
Lệ Thành không tiễn bác sĩ mà ở lại cạnh giường. Lúc này mới để ý phòng cô dường như là đã được trang trí lại. Tone màu sáng hơn lúc trước Triệu Chí Viễn chuẩn bị nhiều.
Bàn ở đầu giường còn để một xấp giấy vẽ. Anh tiến đến cầm lên vài tờ giấy xem thử.
"Không tệ."
Đây là số bản phác thảo ngẫu hứng của Khương Nhiễm. Tuy là chưa hoàn thiện rõ ràng, nhưng cũng đủ để chứng minh năng lực của cô.
Cái gì cũng biết, chỉ là không biết điều.
Anh khẽ lắc đầu, rồi đưa tay đặt lên trán cô để đo nhiệt độ.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.