Chương 39: Chúc Cô Giáo Hướng Ngủ Ngon
Lục Nhị Kiêu
06/03/2023
Có đôi khi mệt đến muốn nghỉ nghơi nhưng công việc vẫn chưa xong, cô cũng chỉ có thể cắn răng vừa viết vừa khóc, cố gắng chống đỡ cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ.
Dần dần rồi cô cũng quen với sự mệt mỏi đó.
Sau khi gửi xong tin nhắn, ở góc bên trái màn hình không còn hiện dòng chữ “Đối phương đang nhập ..” nữa, không có tin nhắn mới nào.
Đôi mắt của cô trở nên ảm đạm, định cất điện thoại đi tiếp tục viết bản thảo.
Lại không nghĩ rằng Sở Vân Kiêu trực tiếp gọi video trò chuyện tới.
Tay Hướng Ca bất chợt run lên, ấn vào nút chấp nhận cuộc gọi đến.
Cuộc gọi được kết nối, khoảnh khắng khuôn mặt điển trai của Sở Vân Kiêu đập vào mắt, hô hấp của cô dường như nghẹn lại.
Ánh đèn từ đỉnh đầu hắt xuống, phác họa đường nét tỉnh tế rõ ràng trên gương mặt Sở Vân Kiêu.
Bên Hướng Ca hơi tối, nhưng vẫn có thể chiếu rõ dáng vẻ của cô hiện giờ.
Nhìn băng đô rửa mặt hình vịt con, Sở Vân Kiêu lặng lẽ cong môi cười mỉm.
Anh không đeo kính, đôi mắt sâu hơi nheo lại như muốn nói: "Rất đáng yêu.”
Hướng Ca nhìn khuôn mặt tròn trĩnh của mình trong camera, vội vàng tháo băng đô xuống, sau đó kéo tóc che bớt khuôn mặt lại.
Nhưng nhìn thế nào có vẻ hơi đáng sợ, vậy nên cô chỉ đảnh đeo băng đô lên.
Cô dùng ánh mắt hỏi lý do vì sao Sở Vân Kiêu lại gọi video cho mình.
Sở Vân Kiêu giơ tay chỉ vào tai, ý bảo cô đeo tai nghe vào.
Hướng Ca tìm tai nghe đeo vào.
Giọng nói trầm khản của Sở Vân Kiêu truyền từ tai nghe đến tai cô.
Anh nói: "Bây giờ là hai người rồi."
Như có một sợi lông vũ cọ qua trái tim cô, Hướng Ca khẽ run lên.
Cũng may ánh đèn bên này lờ mờ, dù cô đỏ mặt cũng không dễ bị phát hiện.
Sở Vân Kiêu đem điện thoại cố định lại, sau đó cũng đeo tai nghe vào.
Sỡ Vân Kiêu: "Chúng a không nói chuyện, cứ thế yên tĩnh làm việc cùng nhau, thế nào?"
Hướng Ca hiểu ý của Sở Vân Kiêu, cô nhẹ nhàng gật đầu.
Cô có thể nhìn thầy rất rõ, sau khi cô gật đầu, khóe miệng Sở Vân Kiêu hơi cong lên, trong mắt lộ ra ý cười mãn nguyện.
Giọng nói của anh quanh quần bên tai: "Ừ, bắt đầu đi."
Sở Vân Kiêu không nói gì nữa, im lặng cúi đầu xem tài liệu
Tai nghe truyền đến tiếng lật giấy, rất nhẹ nhưng vẫn có thể nghe thấy.
Màn đêm tình lặng bỗng không còn hiu quạnh nữa, giống như đang có người ở bên cạnh mình thật vậy.
"Không được mất tập trung, chăm chỉ làm việc đi." Người đàn ông không ngẩng đầu lên nhưng vần biết cô đang làm gì liền thấp giọng nhắc nhở.
Hướng Ca vội vàng thu hồi tầm mắt, đặt điện thoại cố định vào một chỗ rồi bắt đầu làm việc.
Thỉnh thoảng bên tai truyền đến tiếng lật giấy để cô biết rằng Sở Vân Kiêu vẫn đang ở đây với mình.
Chưa được mấy phút, cô lại lén ngẩng đầu nhìn điện thoại một cái, nhìn Sở Vân Kiêu cúi đầu làm việc chăm chú, nhất thời cảm thấy hình như việc viết bản thảo cũng không còn khô khan nữa.
Bỗng nhiên cảm hứng dâng trào, cô viết được nhiều hơn bao giờ hết, vô tình đắm mình trong câu chuyện.
Mãi đến khi xong việc, cô mới ngửa đầu vận động gân cốt, hai tay đan vào xoay cổ tay.
Bỗng nhận ra tai nghe không phát ra tiếng động, cô dừng lại, giương mắt nhìn về phía màn hình điện thoại.
Thầy Sở Vân Kiêu vẫn đang ở đây, sợi dây thần kinh đang căng cứng mới thả lỏng ra.
Nhưng lúc này anh không đọc tài liệu nữa mà hai tay chống cằm, nhìn về phía ống kính với ánh mắt đầy hứng thú.
Chắc chắn là đêm khuya làm cho đầu óc choáng váng cho nên Hướng Ca mới có ảo giác "anh ấy đang nhìn mình".
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Vân Kiêu, chỉ sợ không cần thận sẽ lún sâu vào trong đó.
Bạn cùng phòng đã ngủ say, Hướng Ca không dám lên tiếng.
Bên cạnh Sở Vân Kiêu không có ai nhưng anh vẫn nói nhỏ lại. "Xong việc rồi à?" Giọng nói khàn khàn xen lẫn chút lười biếng.
Hướng Ca gật đầu.
Sở Vân Kiêu buông tay xuống, chỉ vào tập văn kiện chất đống bên cạnh: "Tôi cũng làm xong rồi."
Một tập văn kiện dày như thế, nếu đổi thành người khác chỉ sợ thức thâu đêm cũng chưa chắc đã xem xong.
Người đàn ông cũng nghiêng đầu vận động gân cốt, yết hầu nhô lên rõ mồn một. Mỗi lần anh nói chuyện, yết hầu trượt lên trượt xuống, tràn ngập vẻ mê người.
Ngay cả giọng nói cũng tràn đầy sự dịu dàng: "Ừm, chúc cô giáo Hướng ngủ ngon."
Dần dần rồi cô cũng quen với sự mệt mỏi đó.
Sau khi gửi xong tin nhắn, ở góc bên trái màn hình không còn hiện dòng chữ “Đối phương đang nhập ..” nữa, không có tin nhắn mới nào.
Đôi mắt của cô trở nên ảm đạm, định cất điện thoại đi tiếp tục viết bản thảo.
Lại không nghĩ rằng Sở Vân Kiêu trực tiếp gọi video trò chuyện tới.
Tay Hướng Ca bất chợt run lên, ấn vào nút chấp nhận cuộc gọi đến.
Cuộc gọi được kết nối, khoảnh khắng khuôn mặt điển trai của Sở Vân Kiêu đập vào mắt, hô hấp của cô dường như nghẹn lại.
Ánh đèn từ đỉnh đầu hắt xuống, phác họa đường nét tỉnh tế rõ ràng trên gương mặt Sở Vân Kiêu.
Bên Hướng Ca hơi tối, nhưng vẫn có thể chiếu rõ dáng vẻ của cô hiện giờ.
Nhìn băng đô rửa mặt hình vịt con, Sở Vân Kiêu lặng lẽ cong môi cười mỉm.
Anh không đeo kính, đôi mắt sâu hơi nheo lại như muốn nói: "Rất đáng yêu.”
Hướng Ca nhìn khuôn mặt tròn trĩnh của mình trong camera, vội vàng tháo băng đô xuống, sau đó kéo tóc che bớt khuôn mặt lại.
Nhưng nhìn thế nào có vẻ hơi đáng sợ, vậy nên cô chỉ đảnh đeo băng đô lên.
Cô dùng ánh mắt hỏi lý do vì sao Sở Vân Kiêu lại gọi video cho mình.
Sở Vân Kiêu giơ tay chỉ vào tai, ý bảo cô đeo tai nghe vào.
Hướng Ca tìm tai nghe đeo vào.
Giọng nói trầm khản của Sở Vân Kiêu truyền từ tai nghe đến tai cô.
Anh nói: "Bây giờ là hai người rồi."
Như có một sợi lông vũ cọ qua trái tim cô, Hướng Ca khẽ run lên.
Cũng may ánh đèn bên này lờ mờ, dù cô đỏ mặt cũng không dễ bị phát hiện.
Sở Vân Kiêu đem điện thoại cố định lại, sau đó cũng đeo tai nghe vào.
Sỡ Vân Kiêu: "Chúng a không nói chuyện, cứ thế yên tĩnh làm việc cùng nhau, thế nào?"
Hướng Ca hiểu ý của Sở Vân Kiêu, cô nhẹ nhàng gật đầu.
Cô có thể nhìn thầy rất rõ, sau khi cô gật đầu, khóe miệng Sở Vân Kiêu hơi cong lên, trong mắt lộ ra ý cười mãn nguyện.
Giọng nói của anh quanh quần bên tai: "Ừ, bắt đầu đi."
Sở Vân Kiêu không nói gì nữa, im lặng cúi đầu xem tài liệu
Tai nghe truyền đến tiếng lật giấy, rất nhẹ nhưng vẫn có thể nghe thấy.
Màn đêm tình lặng bỗng không còn hiu quạnh nữa, giống như đang có người ở bên cạnh mình thật vậy.
"Không được mất tập trung, chăm chỉ làm việc đi." Người đàn ông không ngẩng đầu lên nhưng vần biết cô đang làm gì liền thấp giọng nhắc nhở.
Hướng Ca vội vàng thu hồi tầm mắt, đặt điện thoại cố định vào một chỗ rồi bắt đầu làm việc.
Thỉnh thoảng bên tai truyền đến tiếng lật giấy để cô biết rằng Sở Vân Kiêu vẫn đang ở đây với mình.
Chưa được mấy phút, cô lại lén ngẩng đầu nhìn điện thoại một cái, nhìn Sở Vân Kiêu cúi đầu làm việc chăm chú, nhất thời cảm thấy hình như việc viết bản thảo cũng không còn khô khan nữa.
Bỗng nhiên cảm hứng dâng trào, cô viết được nhiều hơn bao giờ hết, vô tình đắm mình trong câu chuyện.
Mãi đến khi xong việc, cô mới ngửa đầu vận động gân cốt, hai tay đan vào xoay cổ tay.
Bỗng nhận ra tai nghe không phát ra tiếng động, cô dừng lại, giương mắt nhìn về phía màn hình điện thoại.
Thầy Sở Vân Kiêu vẫn đang ở đây, sợi dây thần kinh đang căng cứng mới thả lỏng ra.
Nhưng lúc này anh không đọc tài liệu nữa mà hai tay chống cằm, nhìn về phía ống kính với ánh mắt đầy hứng thú.
Chắc chắn là đêm khuya làm cho đầu óc choáng váng cho nên Hướng Ca mới có ảo giác "anh ấy đang nhìn mình".
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Vân Kiêu, chỉ sợ không cần thận sẽ lún sâu vào trong đó.
Bạn cùng phòng đã ngủ say, Hướng Ca không dám lên tiếng.
Bên cạnh Sở Vân Kiêu không có ai nhưng anh vẫn nói nhỏ lại. "Xong việc rồi à?" Giọng nói khàn khàn xen lẫn chút lười biếng.
Hướng Ca gật đầu.
Sở Vân Kiêu buông tay xuống, chỉ vào tập văn kiện chất đống bên cạnh: "Tôi cũng làm xong rồi."
Một tập văn kiện dày như thế, nếu đổi thành người khác chỉ sợ thức thâu đêm cũng chưa chắc đã xem xong.
Người đàn ông cũng nghiêng đầu vận động gân cốt, yết hầu nhô lên rõ mồn một. Mỗi lần anh nói chuyện, yết hầu trượt lên trượt xuống, tràn ngập vẻ mê người.
Ngay cả giọng nói cũng tràn đầy sự dịu dàng: "Ừm, chúc cô giáo Hướng ngủ ngon."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.