Mộng Ước

Chương 29: Cô dạy là được

Lục Nhị Kiêu

23/02/2023

Sở Vân Kiêu ngẩng đầu lên, trên gương mặt tuấn dật tràn đầy vẻ khó hiểu: "Có phải một loại virus nào đó đang khống chế chương trình máy tính của tôi không?"

Khóe miệng của Hướng Ca khẽ giật lên mấy cái: "Tôi nghĩ không phải đâu."

"Hả?" Sở Vân Kiêu nhíu mày: "Vậy là vấn đề ở ổ cứng?"

Nhìn trang web Tân Thủ Thôn trước mắt, Hướng Ca không khỏi rơi vào trầm tư.

Cô vẫn luôn nghĩ không có chuyện gì Sở Vân Kiêu không làm được, bao gồm cả việc chơi trò chơi.

Nhưng hiện tại xem ra, ông trời rất công bằng, mở tất cả cửa ra vào cho Sở Vân Kiêu nhưng lại đóng hết cửa sổ lại.

"Lấy kiến thức chuyên môn của tôi..." Hướng Ca đang suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào sao cho thật uyển chuyển, tránh làm Sở Vân Kiêu mất mặt.

Cô ngập ngừng không nói, trên khuôn mặt tinh xảo hiện ra vẻ khó xử.

Sở Vân Kiêu: "Khó giải quyết lắm à?"

Anh trực tiếp đứng dậy, vẫy tay với Giang Khâm: "Rót cho Hướng tiểu thư một chén trà nóng, để cô ấy từ từ suy nghĩ."

Giang Khâm vẫn luôn làm người vô hình ở ngoài cửa, lúc này tự nhiên nghe Sở tổng gọi mình thì không khỏi sững người, trong ánh mắt chăm chú lộ ra biểu tình phức tạp.

Tổng giám đốc thân yêu à, tôi sắp lượn ra chỗ khác để cho hai người có cơ hội ở riêng với nhau rồi. Tự nhiên anh mở miệng gọi tôi vào là chê phòng làm việc quá tối, cần bóng đèn sao?



"Tôi vừa nhớ ra có một văn kiện cần về tổng công ty lấy gấp." Giang Khâm nói dối mà mặt không đổi sắc: "Anh tự rót trà cho Hướng tiểu thư đi."

Nói xong, Giang Khâm nhanh chóng rời đi, thoạt nhìn có vẻ rất gấp gáp.

Hiện giờ ở đây không còn ai khác, Hướng Ca lúng túng sờ gáy, nhỏ giọng nói với Sở Vân Kiêu: "Máy tính không có vấn đề gì hết, có lẽ là do anh không hiểu trò chơi này lắm nên không hợp làm loại chuyện này."

Sở Vân Kiêu: "..."

Anh nghe ra rồi, Hướng Ca đang nói anh chơi "gà".

Hướng Ca thấy Sở Vân Kiêu thừ người ra một lúc lâu thì tưởng rằng lời nói của mình đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh, khiến anh không vui.

"Bình thường công việc của anh quá bận rộn, tất nhiên sẽ không để ý đến mấy thứ này. Có điều tôi tin rằng với năng lực của anh, rất nhanh có thể thích ứng với trò chơi này."

"Ừ." Giọng điệu của Sở Vân Kiêu rất bình thường, con ngươi lạnh như đàm hàn chớp lóe, sau đó lại giống như vừa nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt chợt khựng lại.

Tiếng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn lại vang lên, từng khớp xương trên mu bàn tay hiện lên theo từng chuyển động của anh, nhưng âm điệu đã nhẹ nhàng hơn lúc vừa rồi.

"Đúng là hơi khó." Anh uể oải nói.

Sau đó, cả người rời khỏi lưng ghế, nghiêng người về phía trước rồi đứng dậy, kéo gần khoảng cách với Hướng Ca.

Anh không cần ngửa mặt lên mà cũng có thể nhìn thẳng vào mặt Hướng Ca, đuôi lông mày hơi nhướng lên, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: "Cô là dân chuyên nghiệp, có thể dạy tôi không?"

"Hả?" Hướng Ca sững cả người.



"Cô có thể tranh thủ thời gian rảnh để dạy tôi không? Tôi chỉ cần học căn bản thôi."

Thật ra anh không cần học, dù sao công ty cũng có chuyên gia, mấy chuyện đơn giản này cứ giao cho bọn họ xử lý là được, chỉ là xuất phát từ thói quen nên anh muốn tìm hiểu một chút thôi.

Hoặc có thể nói đây là... cách anh vừa mới nghĩ ra để có thể tiếp tục liên lạc với Hướng Ca.

Cả chăn lông và khăn tay đều đã được trả lại, hai người không có lý do gì để gặp lại nhau.

Hướng Ca chớp mắt: "Được... được ạ. Tôi sao cũng được."

Vừa nghĩ đến sau này vẫn có cơ hội gặp lại Sở Vân Kiêu, trái tim Hướng Ca lại không kìm được rung động.

Cô không rõ đây là cảm giác gì, có điều bước đầu có thể chắc chắn đây không phải sự yêu mến nam nữ, bởi vì khi cô và Sở Hạ Phàm yêu nhau cũng không có cảm giác này.

Có thể là sự sùng bái của cô đối với đại lão, và cũng có thể là được sủng mà kinh?

Cô không suy nghĩ quá nhiều về thứ tình cảm này, quay sang nói với Sở Vân Kiêu: "Nhưng tôi chỉ am hiểu việc thiết kế cốt truyện của trò chơi, còn đối với việc chơi game, tôi không phải dân chuyên nghiệp lắm."

Sở Vân Kiêu đứng thẳng người: "Ừ."

Dù sao anh cũng đâu có để ý đến chuyện cô có phải dân chuyên nghiệp hay không: "Cô dạy là được."

Anh rất cao, dáng người đứng thẳng lên phải được 1m85, chỉ bằng mỗi điểm này đã đủ để chèn ép phần lớn các chàng trai về mặt khí thế rồi. Hơn nữa bản thân anh còn mang trên mình khí chất rất nổi bật, điều đó khiến anh trở thành cực phẩm trong mắt mọi người, đặc biệt là những cô gái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Ước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook