Chương 34: Được Tôi Thành Toàn Cho Hai Người
Lục Nhị Kiêu
06/03/2023
Lâm Thanh Cách tức đến mức sắc mặt chuyển từ xanh sang trắng, bị Tiểu Thu núi trúng tim đen hết lần này đến lần khác khiến cô ta không thể phản bác được.
Cứng họng khoảng chừng mấy giây sau, cô ta mới nổi giận gắt lên với tiểu Thu, “ Liên quan gì tới cô chứ?”
Tiểu Thu bảo vệ Hướng Ca đứng phía sau, hừng hực trừng mắt nhìn Lâm Thanh Cách: “Tôi ngứa mắt với cô đấy thì làm sao?”
Lâm Thanh Cách: “Tôi khuyên cô đừng có mà xen vào chuyện của người khác.”
Tiểu Thu, “Tôi cứ xem vào đấy, cô làm gì được tôi?”
“Cô....” Lâm Thanh Cách bị Tiểu Thu làm tức giận đến á khẩu.
“Tức giận rất dễ bị động thau đó.” Tiểu Thu tốt bụng nhắc nhở.
Lâm Thanh Cách thẹn quá hóa giận, giơ tay lên định đánh Tiểu Thu: “Con nhóc này nói chuyện láo toét, đồ mất dạy.”
Trong những năm đấu trí đấu dũng với mẹ kế, Hướng Ca đã rút ra được bài học đó là người không động đến cô thì cô sẽ không động đến người đó, nhưng không có nghĩa là người khác có thể tùy tiện bắt nạt được cô.
Lâm Thanh Cách muốn thị uy với cô như thế nào cũng được, Hướng Ca cô không thèm để ý đến. Nhưng mà nếu Lâm Thanh Cách động đến một sợi tóc của Tiểu Thu thì cô tuyệt đối không đồng ý.
Hướng Ca ngước mắt lên, trong ánh mắt phát ra hơi lạnh khiến người ta không rét mà run.
Cô bắt lấy cổ tay của Lâm Thanh Cách, lạnh lùng nói: "Cái thứ được dạy dỗ như cô mà lại đi quyến rũ bạn trai của người khác? Còn chạy đến trường để quấy rối bạn gái cũ của đối phương nữa?”
Hướng Ca không kiềm chế sức lực, siết chặt tay Lâm Thanh Cách khiến cô ta liên tục kêu đau.
"Cô coi Sở Hạ Phàm là báu vật, nhưng tôi thì không. Cô và anh ta mới là một cặp trời sinh, không ai thèm giành với cô đâu."
Lâm Thanh Cách nào ngờ Hướng Ca lại ghê gớm như vậy, hôm qua nhìn thấy còn tưởng Hướng Ca là một cô gái ngoan ngoãn dễ bắt nạt, kết quả hiện giờ lại là mình bị chỉnh đến thảm.
Cô ta ôm tay cô kêu đau, bảo Hướng Ca mau buông tay.
"Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!" Lâm Thanh Cách cầu xin tha thứ.
Hướng Ca không chịu buông tay, quát vào mặt cô ta: "Xin lỗi bạn tôi."
Lâm Thanh Cách trừng mắt tỏ ý không phục, kết quả Hướng Ca lại tăng thêm sức lực, cô ta chỉ đành nhanh chóng xin lỗi Tiểu Thu.
Tiểu Thu cũng bị thái độ ác liệt của Hướng Ca dọa hết cả hồn, đầu óc choáng váng một lúc lâu.
"Tiểu Ca, dọa cô ta như thế là được rồi." Tiểu Thu vừa hoàn hồn lại ra vẻ bình tĩnh can ngăn.
Lúc này Hướng Ca mới thả tay Lâm Thanh Cách ra.
Lâm Thanh Cách lập tức mất đi dáng vẻ kiêu ngạo hồng hách vừa rồi, ngay cả ánh mắt nhìn Hướng Ca cũng mang theo sợ hãi.
"Tóm lại hôm nay tôi tới đây tìm cô là muốn cô thành toàn cho tôi và Hạ Phàm." Lâm Thanh Cách cắn răng, lần nữa biến thành bộ dạng điềm đạm đáng yêu.
Hướng Ca ghét nhất là cái giọng điệu này, da gà da vịt trên người lập tức nồi hết lên.
Càng ngày cô càng cảm thầy Lâm Thanh Cách và Sở Hạ Phàm xứng đôi, hai người này không giữ chặt lấy nhau thì sẽ chỉ làm cho người khác khổ.
Cô vội vàng nói: "Được, tôi thành toàn cho các người."
"Tôi làm cách nào chứng minh lời cô nói là thật?” Lâm Thanh Cách được đà lần tới.
Đúng lúc chuông điện thoại của Hướng Ca vang lên, Hướng Ca không nói gì mà chỉ liếc Lâm Thanh Cách một cái, sau đó lấy điện thoại ra xem.
Khi nhìn thấy cái tên "Vân Kiêu", Hướng Ca không khỏi sững người.
Là Sở Vân Kiêu gọi tới.
Cô chợt nghĩ ra điều gì đó, lập tức thay vào dáng vẻ ngượng ngùng ngọt ngào, sau khi cuộc gọi được kết nối liền nũng nịu gọi một tiếng: "Anh yêu à?"
Sở Vân Kiêu ở đầu dây bên kia nghe vậy giật cả mình, nhìn dòng ghi chú với ánh mắt hoài nghi, tin chắc mình không gọi nhằm, đây chính là phương thức liên lạc của Hướng Ca.
"Không có gì, chỉ muốn hỏi cô đã về đền nơi chưa?" Sở Vân Kiêu bình tĩnh hỏi.
Hướng Ca ngạc nhiên vì Sở Vân Kiêu không cúp máy sau khi nghe thầy giọng điệu nói chuyện giả tạo của cô, vậy là cô tiếp tục nhập vai: "Ôi trời, không phải vừa mới tạm biệt xong hay sao? Chưa gì đã nhớ em rồi à?"
Sở Vân Kiêu nghịch cây bút trên tay, dường như đã hiểu được tình cảnh hiện giờ của Hướng Ca.
Giọng nói của anh trầm xuống: "Làm thế nào mới giúp được cô?"
Không ngờ Sở Vân Kiêu lại đoán được ý đồ của mình nhanh như vậy, Hướng Ca cảm thấy hơi kinh ngạc.
Lại nhìn sắc mặt Lâm Thanh Cách thay đổi trong nháy mắt, trong mắt cô hiện lên một tia giảo hoạt.
Cô tiếp tục dùng giọng điệu nũng nịu đó đề nói chuyện: "Um, anh là bạn trai của em, tất nhiên em cũng nhớ anh rồi."
Hai chữ nhớ anh được cô cố tình ngân dài.
Cứng họng khoảng chừng mấy giây sau, cô ta mới nổi giận gắt lên với tiểu Thu, “ Liên quan gì tới cô chứ?”
Tiểu Thu bảo vệ Hướng Ca đứng phía sau, hừng hực trừng mắt nhìn Lâm Thanh Cách: “Tôi ngứa mắt với cô đấy thì làm sao?”
Lâm Thanh Cách: “Tôi khuyên cô đừng có mà xen vào chuyện của người khác.”
Tiểu Thu, “Tôi cứ xem vào đấy, cô làm gì được tôi?”
“Cô....” Lâm Thanh Cách bị Tiểu Thu làm tức giận đến á khẩu.
“Tức giận rất dễ bị động thau đó.” Tiểu Thu tốt bụng nhắc nhở.
Lâm Thanh Cách thẹn quá hóa giận, giơ tay lên định đánh Tiểu Thu: “Con nhóc này nói chuyện láo toét, đồ mất dạy.”
Trong những năm đấu trí đấu dũng với mẹ kế, Hướng Ca đã rút ra được bài học đó là người không động đến cô thì cô sẽ không động đến người đó, nhưng không có nghĩa là người khác có thể tùy tiện bắt nạt được cô.
Lâm Thanh Cách muốn thị uy với cô như thế nào cũng được, Hướng Ca cô không thèm để ý đến. Nhưng mà nếu Lâm Thanh Cách động đến một sợi tóc của Tiểu Thu thì cô tuyệt đối không đồng ý.
Hướng Ca ngước mắt lên, trong ánh mắt phát ra hơi lạnh khiến người ta không rét mà run.
Cô bắt lấy cổ tay của Lâm Thanh Cách, lạnh lùng nói: "Cái thứ được dạy dỗ như cô mà lại đi quyến rũ bạn trai của người khác? Còn chạy đến trường để quấy rối bạn gái cũ của đối phương nữa?”
Hướng Ca không kiềm chế sức lực, siết chặt tay Lâm Thanh Cách khiến cô ta liên tục kêu đau.
"Cô coi Sở Hạ Phàm là báu vật, nhưng tôi thì không. Cô và anh ta mới là một cặp trời sinh, không ai thèm giành với cô đâu."
Lâm Thanh Cách nào ngờ Hướng Ca lại ghê gớm như vậy, hôm qua nhìn thấy còn tưởng Hướng Ca là một cô gái ngoan ngoãn dễ bắt nạt, kết quả hiện giờ lại là mình bị chỉnh đến thảm.
Cô ta ôm tay cô kêu đau, bảo Hướng Ca mau buông tay.
"Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!" Lâm Thanh Cách cầu xin tha thứ.
Hướng Ca không chịu buông tay, quát vào mặt cô ta: "Xin lỗi bạn tôi."
Lâm Thanh Cách trừng mắt tỏ ý không phục, kết quả Hướng Ca lại tăng thêm sức lực, cô ta chỉ đành nhanh chóng xin lỗi Tiểu Thu.
Tiểu Thu cũng bị thái độ ác liệt của Hướng Ca dọa hết cả hồn, đầu óc choáng váng một lúc lâu.
"Tiểu Ca, dọa cô ta như thế là được rồi." Tiểu Thu vừa hoàn hồn lại ra vẻ bình tĩnh can ngăn.
Lúc này Hướng Ca mới thả tay Lâm Thanh Cách ra.
Lâm Thanh Cách lập tức mất đi dáng vẻ kiêu ngạo hồng hách vừa rồi, ngay cả ánh mắt nhìn Hướng Ca cũng mang theo sợ hãi.
"Tóm lại hôm nay tôi tới đây tìm cô là muốn cô thành toàn cho tôi và Hạ Phàm." Lâm Thanh Cách cắn răng, lần nữa biến thành bộ dạng điềm đạm đáng yêu.
Hướng Ca ghét nhất là cái giọng điệu này, da gà da vịt trên người lập tức nồi hết lên.
Càng ngày cô càng cảm thầy Lâm Thanh Cách và Sở Hạ Phàm xứng đôi, hai người này không giữ chặt lấy nhau thì sẽ chỉ làm cho người khác khổ.
Cô vội vàng nói: "Được, tôi thành toàn cho các người."
"Tôi làm cách nào chứng minh lời cô nói là thật?” Lâm Thanh Cách được đà lần tới.
Đúng lúc chuông điện thoại của Hướng Ca vang lên, Hướng Ca không nói gì mà chỉ liếc Lâm Thanh Cách một cái, sau đó lấy điện thoại ra xem.
Khi nhìn thấy cái tên "Vân Kiêu", Hướng Ca không khỏi sững người.
Là Sở Vân Kiêu gọi tới.
Cô chợt nghĩ ra điều gì đó, lập tức thay vào dáng vẻ ngượng ngùng ngọt ngào, sau khi cuộc gọi được kết nối liền nũng nịu gọi một tiếng: "Anh yêu à?"
Sở Vân Kiêu ở đầu dây bên kia nghe vậy giật cả mình, nhìn dòng ghi chú với ánh mắt hoài nghi, tin chắc mình không gọi nhằm, đây chính là phương thức liên lạc của Hướng Ca.
"Không có gì, chỉ muốn hỏi cô đã về đền nơi chưa?" Sở Vân Kiêu bình tĩnh hỏi.
Hướng Ca ngạc nhiên vì Sở Vân Kiêu không cúp máy sau khi nghe thầy giọng điệu nói chuyện giả tạo của cô, vậy là cô tiếp tục nhập vai: "Ôi trời, không phải vừa mới tạm biệt xong hay sao? Chưa gì đã nhớ em rồi à?"
Sở Vân Kiêu nghịch cây bút trên tay, dường như đã hiểu được tình cảnh hiện giờ của Hướng Ca.
Giọng nói của anh trầm xuống: "Làm thế nào mới giúp được cô?"
Không ngờ Sở Vân Kiêu lại đoán được ý đồ của mình nhanh như vậy, Hướng Ca cảm thấy hơi kinh ngạc.
Lại nhìn sắc mặt Lâm Thanh Cách thay đổi trong nháy mắt, trong mắt cô hiện lên một tia giảo hoạt.
Cô tiếp tục dùng giọng điệu nũng nịu đó đề nói chuyện: "Um, anh là bạn trai của em, tất nhiên em cũng nhớ anh rồi."
Hai chữ nhớ anh được cô cố tình ngân dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.