Chương 4: Lên Xe
Lục Nhị Kiêu
23/02/2023
Hướng Ca vừa dầm mưa nên quần áo ẩm ướt, đế giày cũng bị dính một ít bùn đất, nhìn cô vô cùng nhếch nhác.
Mà Sở Vân Kiêu bên cạnh lại là một thân âu phục đắt tiền, lạnh lùng cao quý, giày da dưới chân sạch sẽ bóng loáng.
Sự tương phản rõ rệt như vậy khiến Hướng Ca lập tức đứng khựng lại.
Bàn tay mảnh khảnh đặt bên cửa xe nhưng không dám ngồi vào.
Cảm giác lúc này mà ngồi bên cạnh Sở Vân Kiêu thì sẽ làm ô uế anh mất.
Hai người quả nhiên không hợp nhau.
Hướng Ca cắn môi dưới, đang định lùi về sau.
Bỗng nhiên giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Sở Vân Kiêu ở trong xe vang lên: "Lên xe." Giọng điệu nghe có vẻ hơi giận dữ, ngoài ra còn mang theo chút mất kiên nhẫn.
Hướng Ca nghe Sở Hạ Phàm nói tính tình của ông chú này rất xấu, anh không thích dây dưa dài dòng, cũng không thích người ta làm trái ý của mình.
Nếu bây giờ cô từ chối lên xe, liệu có khiến Sở Vân Kiêu giận tím người hay không?
Trong đầu Hướng Ca bỗng hiện lên gương mặt âm trầm của Sở Vân Kiêu khi đối phó mình, lập tức bị dọa sợ tới mức rụt cả cổ lại.
Động tác nho nhỏ này lọt vào mắt Sở Vân Kiêu lại mang ý tứ khác.
Sao hả? Anh tốt bụng giúp đỡ cô, cô còn sợ cái gì?
Nhìn anh giống kẻ xấu lắm à?
Nghĩ đến đây, hai hàng lông mày của Sở Vân Kiêu nhíu chặt lại.
Tài xế nhận thấy tâm trạng của Sở Vân Kiêu có gì đó không ổn, vội vàng nói với Hướng Ca: "Hướng tiểu thư, mưa càng lúc càng nặng hạt, chúng ta cứ lên xe trước rồi có gì nói sau."
Không đợi Hướng Ca do dự, tài xế đã đẩy cô lên xe.
Vừa ngồi vào xe, Hướng Ca đã ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, hình như mùi hương này toát ra từ trên người Sở Vân Kiêu.
Mùi hương thanh mát cộng với cặp kính gọng vàng kim trên sống mũi, chẳng hiểu sao lại khiến người ta cảm nhận được hơi thở thanh nhã cấm dục.
Lúc này, tâm trạng hụt hẫng vì người ngợm nhếch nhác bẩn thỉu của Hướng Ca cũng nhanh chóng được xoa dịu.
"Làm phiền ạ." Hướng Ca nói với Sở Vân Kiêu.
Tay trái Sở Vân Kiêu cầm một tập văn kiện, tay phải giữ một góc giấy, ngón tay lơ đãng miết chặt.
Nghe Hướng Ca nói, anh thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi đầu đọc tài liệu.
"Ừ." Giọng nói trầm thấp trong trẻo lạnh lùng đi kèm với tiếng lật giấy.
Hướng Ca không nói gì nữa, cố gắng nép mình về phía cửa, không dám lại gần Sở Vân Kiêu.
Suốt quãng đường đi, Sở Vân Kiêu vẫn luôn chăm chú cúi đầu xem tài liệu, không hề chú ý đến Hướng Ca.
Hướng Ca cũng không dám quấy rầy anh, tự lấy điện thoại ra nghịch gϊếŧ thời gian.
Bạn cùng phòng đã đăng tải ảnh chụp buổi tụ tập hôm nay lên vòng bạn bè, Hướng Ca lướt xuống dưới rồi ấn like.
Cô còn nhìn thấy một bài đăng trên vòng bạn bè của một người bạn của Sở Hạ Phàm.
Người nọ đăng một đoạn video ngắn với dòng caption: "Tiệc của Sở Thiếu, ai muốn uống rượu thì đến hết đây."
Sau đó, anh ta trả lời một bình luận ở phía dưới: "Ừ, Lâm Thanh Cách vừa ở nước ngoài về."
Vừa nãy người này còn nói mình không gặp Sở Hạ Phàm, nhưng bây giờ lại đang uống rượu với anh ta.
Hướng Ca nhíu mày, mở video ra xem.
Cô quên chỉnh lại âm lượng, video vừa chạy thì tiếng nhạc đinh tai nhức óc đã truyền từ loa ra ngoài, vang vọng trong xe.
Hướng Ca cả kinh, tay chân luống cuống vội vàng tắt video rồi điều chỉnh âm lượng xuống mức thấp nhất.
Cô lén nghiêng mặt nhìn Sở Vân Kiêu xem anh có tức giận hay không.
Nhưng hình như Sở Vân Kiêu đang đắm mình trong công việc, vẫn chưa để ý đến tình huống vừa rồi.
Hướng Ca ôm ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhanh tay ấn like, sau đó thoát khỏi vòng bạn bè, không nghịch điện thoại nữa.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng Sở Vân Kiêu lật tài liệu, ngay cả hô hấp mà Hướng Ca cũng không dám dùng sức quá mạnh.
Hiện giờ cô đã hiểu vì sao Sở Hạ Phàm lại sợ Sở Vân Kiêu đến vậy, ở cùng một chỗ với người như anh, áp lực trong lòng thật sự rất lớn.
Nhưng áp lực lớn hơn vẫn còn ở phía sau, đang ngồi, bỗng nhiên điện thoại của Hướng Ca đổ chuông.
Tuy âm lượng không quá lớn nhưng lại là lần thứ hai phát ra tiếng ồn.
Ngay cả Sở Vân Kiêu cũng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn về phía cô.
Mà Sở Vân Kiêu bên cạnh lại là một thân âu phục đắt tiền, lạnh lùng cao quý, giày da dưới chân sạch sẽ bóng loáng.
Sự tương phản rõ rệt như vậy khiến Hướng Ca lập tức đứng khựng lại.
Bàn tay mảnh khảnh đặt bên cửa xe nhưng không dám ngồi vào.
Cảm giác lúc này mà ngồi bên cạnh Sở Vân Kiêu thì sẽ làm ô uế anh mất.
Hai người quả nhiên không hợp nhau.
Hướng Ca cắn môi dưới, đang định lùi về sau.
Bỗng nhiên giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Sở Vân Kiêu ở trong xe vang lên: "Lên xe." Giọng điệu nghe có vẻ hơi giận dữ, ngoài ra còn mang theo chút mất kiên nhẫn.
Hướng Ca nghe Sở Hạ Phàm nói tính tình của ông chú này rất xấu, anh không thích dây dưa dài dòng, cũng không thích người ta làm trái ý của mình.
Nếu bây giờ cô từ chối lên xe, liệu có khiến Sở Vân Kiêu giận tím người hay không?
Trong đầu Hướng Ca bỗng hiện lên gương mặt âm trầm của Sở Vân Kiêu khi đối phó mình, lập tức bị dọa sợ tới mức rụt cả cổ lại.
Động tác nho nhỏ này lọt vào mắt Sở Vân Kiêu lại mang ý tứ khác.
Sao hả? Anh tốt bụng giúp đỡ cô, cô còn sợ cái gì?
Nhìn anh giống kẻ xấu lắm à?
Nghĩ đến đây, hai hàng lông mày của Sở Vân Kiêu nhíu chặt lại.
Tài xế nhận thấy tâm trạng của Sở Vân Kiêu có gì đó không ổn, vội vàng nói với Hướng Ca: "Hướng tiểu thư, mưa càng lúc càng nặng hạt, chúng ta cứ lên xe trước rồi có gì nói sau."
Không đợi Hướng Ca do dự, tài xế đã đẩy cô lên xe.
Vừa ngồi vào xe, Hướng Ca đã ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, hình như mùi hương này toát ra từ trên người Sở Vân Kiêu.
Mùi hương thanh mát cộng với cặp kính gọng vàng kim trên sống mũi, chẳng hiểu sao lại khiến người ta cảm nhận được hơi thở thanh nhã cấm dục.
Lúc này, tâm trạng hụt hẫng vì người ngợm nhếch nhác bẩn thỉu của Hướng Ca cũng nhanh chóng được xoa dịu.
"Làm phiền ạ." Hướng Ca nói với Sở Vân Kiêu.
Tay trái Sở Vân Kiêu cầm một tập văn kiện, tay phải giữ một góc giấy, ngón tay lơ đãng miết chặt.
Nghe Hướng Ca nói, anh thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi đầu đọc tài liệu.
"Ừ." Giọng nói trầm thấp trong trẻo lạnh lùng đi kèm với tiếng lật giấy.
Hướng Ca không nói gì nữa, cố gắng nép mình về phía cửa, không dám lại gần Sở Vân Kiêu.
Suốt quãng đường đi, Sở Vân Kiêu vẫn luôn chăm chú cúi đầu xem tài liệu, không hề chú ý đến Hướng Ca.
Hướng Ca cũng không dám quấy rầy anh, tự lấy điện thoại ra nghịch gϊếŧ thời gian.
Bạn cùng phòng đã đăng tải ảnh chụp buổi tụ tập hôm nay lên vòng bạn bè, Hướng Ca lướt xuống dưới rồi ấn like.
Cô còn nhìn thấy một bài đăng trên vòng bạn bè của một người bạn của Sở Hạ Phàm.
Người nọ đăng một đoạn video ngắn với dòng caption: "Tiệc của Sở Thiếu, ai muốn uống rượu thì đến hết đây."
Sau đó, anh ta trả lời một bình luận ở phía dưới: "Ừ, Lâm Thanh Cách vừa ở nước ngoài về."
Vừa nãy người này còn nói mình không gặp Sở Hạ Phàm, nhưng bây giờ lại đang uống rượu với anh ta.
Hướng Ca nhíu mày, mở video ra xem.
Cô quên chỉnh lại âm lượng, video vừa chạy thì tiếng nhạc đinh tai nhức óc đã truyền từ loa ra ngoài, vang vọng trong xe.
Hướng Ca cả kinh, tay chân luống cuống vội vàng tắt video rồi điều chỉnh âm lượng xuống mức thấp nhất.
Cô lén nghiêng mặt nhìn Sở Vân Kiêu xem anh có tức giận hay không.
Nhưng hình như Sở Vân Kiêu đang đắm mình trong công việc, vẫn chưa để ý đến tình huống vừa rồi.
Hướng Ca ôm ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhanh tay ấn like, sau đó thoát khỏi vòng bạn bè, không nghịch điện thoại nữa.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng Sở Vân Kiêu lật tài liệu, ngay cả hô hấp mà Hướng Ca cũng không dám dùng sức quá mạnh.
Hiện giờ cô đã hiểu vì sao Sở Hạ Phàm lại sợ Sở Vân Kiêu đến vậy, ở cùng một chỗ với người như anh, áp lực trong lòng thật sự rất lớn.
Nhưng áp lực lớn hơn vẫn còn ở phía sau, đang ngồi, bỗng nhiên điện thoại của Hướng Ca đổ chuông.
Tuy âm lượng không quá lớn nhưng lại là lần thứ hai phát ra tiếng ồn.
Ngay cả Sở Vân Kiêu cũng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn về phía cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.