Chương 48: Theo dấu Đức Thánh Trần 17
Thập Hoàng
27/08/2023
Theo như tính toán, đến phủ Nhân Đạo Vương và tìm cách lẻn vào tốn chừng 3
khắc (1 khắc \= 15 phút). Còn Trần Thần vào hoàng thành sẽ tốn chừng nửa canh giờ, đứng chầu chực, gặp được Thụy Bảo công chúa mất thêm 2 khắc,
công chúa xin gặp vua cũng mất chừng 3 khắc. Đi đến phủ Nhân Đạo Vương
mất thêm già 3 khắc nữa. Như vậy tốn ngót nghét 1 canh giờ 2 khắc (2
tiếng rưỡi) mới đến được phủ vương gia, chuyện gì cần xong cũng sẽ xong
trong lúc đó. Ta và Trần Thần vừa đi đường vừa trao đổi tính toán qua
lại, chúng ta che miệng cười phấn khích nghĩ tới cái chuyện “cần xong sẽ xong ấy”.
Ta hỏi Trần Thần: “này, nhà ngươi nói xem, Hầu gia có thể thuận lợi vào trong phủ sớm không”.
Hắn tự tin nói: “ta theo Chủ tử nhiều năm, khả năng trinh sát và phản trinh sát của Chủ tử rất mạnh, đừng nói cái phủ Vương gia bé xíu ấy. Ngay đến Hoàng cung chủ tử cũng có thể đột nhập ra vào mà không ai phát hiện”.
"Ngươi tự tin thế sao”. Ta hỏi.
"Đương nhiên, ngày còn bé 2 chúng ta từng chơi trò này rất nhiều lần. Tính ra từ khi còn sống trong cung với Thụy Bảo công chúa hay sau này khi đã có phủ đệ riêng trong kinh thành Thăng Long, bọn ta đã lẻn ra vào Hoàng thành, đi khắp các cung vô số lần mà chưa từng bị bắt”. Hắn cao hứng khoe khoang.
“Thế các ngươi hay đến cung nào nhất”. Ta hỏi dò.
"Ờ, ngày bé đương nhiên là đến nơi thánh thượng thiết triều để lén nghe ngài cùng các đại thần bàn việc chính sự. Khi lớn lên chúng ta đường hoàng đi vào mà không cần phải lén lút đến nữa”. Trần Thần trả lời.
“Thế còn khi lớn thì các ngươi hay đến đâu”. Ta cố moi tin tức, để xem phỏng đoán của mình chuẩn hay không.
"Haha, từ hồi ra phủ đệ riêng chúng ta hay lén đến cung của Thiên Thành công chúa chơi. Chủ tử rất cưng chiều cô đường muội này nên cứ 2, 3 ngày ngài lại lẻn vào chơi cùng công chúa nhỏ, 2 năm gần đây dù có nhiệm vụ ở A sào nhưng vài tuần chủ tử lại trở về 1 lần, ngài ấy cũng bắt đầu lẻn đến vào buổi tối nữa, nhưng chủ tử chỉ ở ngoài trộm nhìn công chúa thôi, ta thì chịu trách nhiệm canh gác”. Trần Thần vui vẻ trả lời. Hắn như thể chẳng có chút xíu nào cảm thấy lương tâm cắn rứt khi nói toẹt ra bí mật của chủ nhân hắn như vậy.
Ta giơ ngón cái lên cho hắn 1 like, “huynh đệ, 2 chủ tớ các ngươi được lắm!”.
"Haha, quá khen, quá khen”, hắn cười ha hả đáp lời.
"Vậy mà lúc trước nhà ngươi dám mắng ta là biến thái, các ngươi thì hay rồi, lẻn đến khuê phòng của con gái nhà người ta luôn”. Ta bồi cho hắn 1 câu.
“hì, hì”. Trần Thần vẫn cười hềnh hệch, “là chủ tử, không phải ta. Ta chỉ theo chân ngài ấy thôi, thân làm nô bộc, chủ tử đi đâu ta theo đó, cơ mà chủ tử không có làm gì quá đáng, chỉ là lúc nhớ công chúa, ngài trộm đến ngắm công chúa đọc sách, ngâm thơ, chơi đàn thôi.”
“Ngụy biện, bọn đàn ông con trai đúng là cùng 1 giuộc, chẳn ai tốt lành cả”. Ta kết luận.
Chẳng mấy chốc chúng ta đã đến cổng hoàng thành. Trần Thần nhanh chóng tới bên lính canh: “huynh đệ, ta là Trần Thần, gia nô của Hầu gia Trần Quốc Tuấn, ngài ấy lệnh cho ta đến cung Thụy Bà công chúa có việc khẩn cấp”.
Tên lính canh này là người mới được cử đến, chịu trách nhiệm ghi chép việc xuất nhập cung. Trần Thần không quen biết hắn nên đành phải tự giới thiệu. Nói đoạn, y cầm ra 1 lệnh bài bằng ngọc, là Thụy Bảo công chúa cho Hầu gia khi ngài ra phủ đệ riêng để Hầu gia có thể tự do xuất nhập cung Khánh An của Thụy Bảo công chúa. Tên lính nhìn lệnh bài, thoáng chút bối rối, quy định ở đây nhiều quá, hắn lại mới đến không nhớ hết. Nghĩ nghĩ, hắn cầm lệnh bài nói: “phiền ngài chờ 1 chút”, nói đoạn, hắn chạy về phía 2 tên gác cổng, lên tiếng hỏi “huynh đệ, các ngươi nhận biết lệnh bài này chứ?”. Cả 2 cùng nhìn vào lệnh bài, 1 tên xác nhận: “là lệnh bài của Thụy Bảo công chúa. Người kia là nô gia của Hầu gia Trần Quốc Tuấn, ta biết y, lệnh bài này do công chúa cấp cho Hầu gia để ngài ấy được phép đến cung của công chúa bất cứ lúc nào, ngươi nhớ kĩ, lệnh bài hiệu lực chỉ được phép nhập phủ công chúa Thụy Bảo”.
"Cảm ơn huynh đệ”. Hắn nói câu cảm ơn rồi chạy về chỗ cũ, đưa lại lệnh bài cho Trần Thần, “để ngài chờ lâu, thật xin lỗi, ngài có thể đi rồi ạ”.
Trần Thần gật đầu nói cảm ơn với hắn rồi hiên ngang đi vào. Đến cửa cung Thụy Bảo công chúa, hắn cầm lên vòng sắt treo trên miệng của 1 đầu kì lân trạm trổ tinh xảo trên cánh cửa gõ vào cửa 3 lần. 1 viên thái giám trung tuổi đi ra, nhìn thấy hắn, Trần Thần liền khẽ chắp tay cúi người 1 chút nói: “Từ công công, ta có việc gấp cần bẩm báo Thụy BảoBảo công chúa, xin ngài giúp ta chuyển lời với công chúa”.
" Là tiểu Trần đấy à, ngươi theo ta vào trong chờ 1 chút”. Viên thái giám họ Từ quay người đi vào, Trần Thần mau chóng nối gót. Từ công công dẫn hắn vào đợi tại phòng khách, còn y đi thông tri với công chúa. 1 lát sau Thụy Bảo công chúa đến.
Ta hỏi Trần Thần: “này, nhà ngươi nói xem, Hầu gia có thể thuận lợi vào trong phủ sớm không”.
Hắn tự tin nói: “ta theo Chủ tử nhiều năm, khả năng trinh sát và phản trinh sát của Chủ tử rất mạnh, đừng nói cái phủ Vương gia bé xíu ấy. Ngay đến Hoàng cung chủ tử cũng có thể đột nhập ra vào mà không ai phát hiện”.
"Ngươi tự tin thế sao”. Ta hỏi.
"Đương nhiên, ngày còn bé 2 chúng ta từng chơi trò này rất nhiều lần. Tính ra từ khi còn sống trong cung với Thụy Bảo công chúa hay sau này khi đã có phủ đệ riêng trong kinh thành Thăng Long, bọn ta đã lẻn ra vào Hoàng thành, đi khắp các cung vô số lần mà chưa từng bị bắt”. Hắn cao hứng khoe khoang.
“Thế các ngươi hay đến cung nào nhất”. Ta hỏi dò.
"Ờ, ngày bé đương nhiên là đến nơi thánh thượng thiết triều để lén nghe ngài cùng các đại thần bàn việc chính sự. Khi lớn lên chúng ta đường hoàng đi vào mà không cần phải lén lút đến nữa”. Trần Thần trả lời.
“Thế còn khi lớn thì các ngươi hay đến đâu”. Ta cố moi tin tức, để xem phỏng đoán của mình chuẩn hay không.
"Haha, từ hồi ra phủ đệ riêng chúng ta hay lén đến cung của Thiên Thành công chúa chơi. Chủ tử rất cưng chiều cô đường muội này nên cứ 2, 3 ngày ngài lại lẻn vào chơi cùng công chúa nhỏ, 2 năm gần đây dù có nhiệm vụ ở A sào nhưng vài tuần chủ tử lại trở về 1 lần, ngài ấy cũng bắt đầu lẻn đến vào buổi tối nữa, nhưng chủ tử chỉ ở ngoài trộm nhìn công chúa thôi, ta thì chịu trách nhiệm canh gác”. Trần Thần vui vẻ trả lời. Hắn như thể chẳng có chút xíu nào cảm thấy lương tâm cắn rứt khi nói toẹt ra bí mật của chủ nhân hắn như vậy.
Ta giơ ngón cái lên cho hắn 1 like, “huynh đệ, 2 chủ tớ các ngươi được lắm!”.
"Haha, quá khen, quá khen”, hắn cười ha hả đáp lời.
"Vậy mà lúc trước nhà ngươi dám mắng ta là biến thái, các ngươi thì hay rồi, lẻn đến khuê phòng của con gái nhà người ta luôn”. Ta bồi cho hắn 1 câu.
“hì, hì”. Trần Thần vẫn cười hềnh hệch, “là chủ tử, không phải ta. Ta chỉ theo chân ngài ấy thôi, thân làm nô bộc, chủ tử đi đâu ta theo đó, cơ mà chủ tử không có làm gì quá đáng, chỉ là lúc nhớ công chúa, ngài trộm đến ngắm công chúa đọc sách, ngâm thơ, chơi đàn thôi.”
“Ngụy biện, bọn đàn ông con trai đúng là cùng 1 giuộc, chẳn ai tốt lành cả”. Ta kết luận.
Chẳng mấy chốc chúng ta đã đến cổng hoàng thành. Trần Thần nhanh chóng tới bên lính canh: “huynh đệ, ta là Trần Thần, gia nô của Hầu gia Trần Quốc Tuấn, ngài ấy lệnh cho ta đến cung Thụy Bà công chúa có việc khẩn cấp”.
Tên lính canh này là người mới được cử đến, chịu trách nhiệm ghi chép việc xuất nhập cung. Trần Thần không quen biết hắn nên đành phải tự giới thiệu. Nói đoạn, y cầm ra 1 lệnh bài bằng ngọc, là Thụy Bảo công chúa cho Hầu gia khi ngài ra phủ đệ riêng để Hầu gia có thể tự do xuất nhập cung Khánh An của Thụy Bảo công chúa. Tên lính nhìn lệnh bài, thoáng chút bối rối, quy định ở đây nhiều quá, hắn lại mới đến không nhớ hết. Nghĩ nghĩ, hắn cầm lệnh bài nói: “phiền ngài chờ 1 chút”, nói đoạn, hắn chạy về phía 2 tên gác cổng, lên tiếng hỏi “huynh đệ, các ngươi nhận biết lệnh bài này chứ?”. Cả 2 cùng nhìn vào lệnh bài, 1 tên xác nhận: “là lệnh bài của Thụy Bảo công chúa. Người kia là nô gia của Hầu gia Trần Quốc Tuấn, ta biết y, lệnh bài này do công chúa cấp cho Hầu gia để ngài ấy được phép đến cung của công chúa bất cứ lúc nào, ngươi nhớ kĩ, lệnh bài hiệu lực chỉ được phép nhập phủ công chúa Thụy Bảo”.
"Cảm ơn huynh đệ”. Hắn nói câu cảm ơn rồi chạy về chỗ cũ, đưa lại lệnh bài cho Trần Thần, “để ngài chờ lâu, thật xin lỗi, ngài có thể đi rồi ạ”.
Trần Thần gật đầu nói cảm ơn với hắn rồi hiên ngang đi vào. Đến cửa cung Thụy Bảo công chúa, hắn cầm lên vòng sắt treo trên miệng của 1 đầu kì lân trạm trổ tinh xảo trên cánh cửa gõ vào cửa 3 lần. 1 viên thái giám trung tuổi đi ra, nhìn thấy hắn, Trần Thần liền khẽ chắp tay cúi người 1 chút nói: “Từ công công, ta có việc gấp cần bẩm báo Thụy BảoBảo công chúa, xin ngài giúp ta chuyển lời với công chúa”.
" Là tiểu Trần đấy à, ngươi theo ta vào trong chờ 1 chút”. Viên thái giám họ Từ quay người đi vào, Trần Thần mau chóng nối gót. Từ công công dẫn hắn vào đợi tại phòng khách, còn y đi thông tri với công chúa. 1 lát sau Thụy Bảo công chúa đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.