Chương 83: Theo dấu Đức Thánh Trần 52
Thập Hoàng
03/09/2023
“Ngươi trở lại luôn rồi sao”. Trần Thần cất tiếng hỏi.
“Uhm, chào Thần đại ca, lại gặp nhau rồi”. Ta đáp lời hắn, bản tính thích hóng hớt lại nổi lên, ta hỏi “3 năm rồi có gì hay không, ngươi cập nhật ta nghe với”.
Trần Thần bật cười ha hả: "cái gì mà lâu rồi không gặp, 3 năm nay ? ngươi mới đi được 1 lát thôi”.
Ta ngỡ ngàng, ngơ ngác, bật ngửa: "Thần ca, ngươi nói cái gì, ta chỉ mới rời đi 1 lúc thôi sao, ta nhẹ dạ cả tin, ngươi đừng lừa ta”.
"Thật, ta lừa ngươi làm gì, ngươi mới rời đi chừng 1 khắc, không tin thì ngươi xem, ván cờ tướng của Hưng Đạo Vương và Phạm Ngũ Lão đương chơi dở vẫn còn kia kìa”, nói rồi hắn đi 1 mạch ra sân, nơi có 1 bộ bàn ghế bằng đá, trên mặt bàn quả thực có ván cờ dần đi vào kết cục, phần thắng hình như đang nghiêng về Hưng Đạo Vương. Ta cũng có chút biết về cờ tướng, lại cùng Trần Thần đứng hầu 1 bên xem 2 người đánh cờ nên còn nhớ rõ các nước đi.
"Thấy chưa, ta không lừa ngươi đúng không”. Trần Thần hỏi lại.
“Chuyện gì xảy ra thế này, không phải ta đã xin về cuộc kháng chiến chống quân Nguyên Mông lần 3 sao. Tại sao lại chỉ rời đi có 15 phút. Rõ ràng cuộc chiến này diễn ra năm 1288, tức là 3 năm sau cơ mà...không lẽ ta bị kẹt lại nơi này, không thể tiếp tục xuyên đến thời gian khác ... thậm chí có thể là không quay về được thời hiện đại”. Ta nói ra phỏng đoán, lo lắng toát mồ hôi hột, lần đâu tiên cảm thấy thực sự sợ hãi.
“Huynh đệ, ngươi bình tĩnh chút. Hay ngươi thử lại lần nữa xem sao”. Trần Thần an ủi, khuyên ta thử xin xuyên thời không lần nữa.
Ta nghe lời hắn, cố gắng lấy lại bình tĩnh, sau đó lại nhắm mắt, động ý niệm, lần này khi mở mắt ra, ta vội vàng hỏi hắn: “Trần ca, là huynh phải không, ta xuyên đến thời gian 3 năm sau chưa vậy”.
“Ầy, xem ra hỏng rồi, không được rồi, ngươi vẫn ở đây”. Hắn vò đầu trả lời.
Không nản chí ta lại thử thêm 2 lần nữa, nhưng kết quả vẫn vậy.
“Chết tiệt”, ta chửi thề 1 câu, “Rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu, tại sao lại không xuyên được”.
Trần Thần lại an ủi: “hay thần linh đang bận đi đâu đó, không có giúp ngươi xuyên thời không được luôn”.
“cũng có thể”, ta tặc lưỡi đáp, “nhưng mà không đúng, thần linh vốn có hằng hà sa số, vị này bận sẽ có vị kia giúp, hơn nữa chỉ cần động 1 ý niệm nhất tâm thì ngươi sẽ lập tức kết nối được với thần linh, các ngài ấy cũng chỉ dùng 1 ý niệm là đưa ngươi tới được nơi khác rồi, đâu có gì to tát mà các ngài ấy bị ảnh hưởng đến nỗi không đưa ta đi được cơ chứ”.
"Vậy có khi nào ngươi nhớ sai mốc thời gian rồi không”. Trần Thần nói, “Theo ta, với tính cách của Nguyên đế Hốt Tất Liệt, hắn sẽ không chịu được nỗi nhục thua trận lần này được đâu, quân Mông Nguyên sẽ quay trở lại nhanh thôi”.
Ta nghe hắn nói cũng có lý, bèn phụ họa: “ừ nhỉ, khả năng cuộc chiến đã sớm diễn ra, nhưng đỉnh điểm là mốc năm 1288... hoặc thời gian này sẽ có những sự kiện quan trọng gì đó nên thay vì rời đi luôn, ta lại được cho ở lại để chứng kiến”. Nghĩ như vậy, ta cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
Ngày hôm sau, chúng ta lại vui vẻ theo chân Hưng Đạo Vương rong ruổi khắp nơi thị sát tình hình lập phòng tuyến chống giặc, xây dựng lại nhà ở cho người dân, dân chúng đa số là phụ nữ và trẻ em và người cao tuổi được hỗ trợ đi sơ tán ở núi cao rừng sâu đã được binh lính hỗ trợ đưa trở về quê hương. Tới tháng 8 việc xây dựng lại trên cả nước mới kết thúc, các binh sĩ lần lượt được nghỉ phép về thăm nhà.
Hôm nay là ngày nắng đẹp, trời vào hạ nhưng thời tiết mấy hôm nay ôn hòa hơn, không còn nắng chói chang như tuần trước đó, thời đại này rừng núi cây cối hãy còn rậm rạp, chưa bị khai thác bừa bãi hay chuyển đổi mục đích sử dụng sai lầm như hiện đại nên không khí rất dễ chịu, thi thoảng ta lại đề nghị Trần Thần cho ta mượn thân xác hắn 1 chút để được tận hưởng bầu không khí trong lành tươi mát này. Hắn cũng vui vẻ nhường cơ thể cho ta sử dụng 1 lúc. Nhìn lên mặt trời giờ này áng chừng khoản 9 giờ sáng, ta đương dùng cơ thể Trần Thần ra hồ sen chèo thuyền dạo mát, ngắm hoa thì 1 tên lính canh chạy đến gọi: “Trần thúc, Vương cho gọi Trần thúc về nghị sự”.
“Được, ta về ngay đây”. Ta trả lời rồi nhẹ nhàng buông quyền điều khiển cơ thể cho Trần Thần, hắn vội vã chèo thuyền trở lại, leo lên bờ rồi đi về phía thư phòng của Hưng Đạo Vương.
“Uhm, chào Thần đại ca, lại gặp nhau rồi”. Ta đáp lời hắn, bản tính thích hóng hớt lại nổi lên, ta hỏi “3 năm rồi có gì hay không, ngươi cập nhật ta nghe với”.
Trần Thần bật cười ha hả: "cái gì mà lâu rồi không gặp, 3 năm nay ? ngươi mới đi được 1 lát thôi”.
Ta ngỡ ngàng, ngơ ngác, bật ngửa: "Thần ca, ngươi nói cái gì, ta chỉ mới rời đi 1 lúc thôi sao, ta nhẹ dạ cả tin, ngươi đừng lừa ta”.
"Thật, ta lừa ngươi làm gì, ngươi mới rời đi chừng 1 khắc, không tin thì ngươi xem, ván cờ tướng của Hưng Đạo Vương và Phạm Ngũ Lão đương chơi dở vẫn còn kia kìa”, nói rồi hắn đi 1 mạch ra sân, nơi có 1 bộ bàn ghế bằng đá, trên mặt bàn quả thực có ván cờ dần đi vào kết cục, phần thắng hình như đang nghiêng về Hưng Đạo Vương. Ta cũng có chút biết về cờ tướng, lại cùng Trần Thần đứng hầu 1 bên xem 2 người đánh cờ nên còn nhớ rõ các nước đi.
"Thấy chưa, ta không lừa ngươi đúng không”. Trần Thần hỏi lại.
“Chuyện gì xảy ra thế này, không phải ta đã xin về cuộc kháng chiến chống quân Nguyên Mông lần 3 sao. Tại sao lại chỉ rời đi có 15 phút. Rõ ràng cuộc chiến này diễn ra năm 1288, tức là 3 năm sau cơ mà...không lẽ ta bị kẹt lại nơi này, không thể tiếp tục xuyên đến thời gian khác ... thậm chí có thể là không quay về được thời hiện đại”. Ta nói ra phỏng đoán, lo lắng toát mồ hôi hột, lần đâu tiên cảm thấy thực sự sợ hãi.
“Huynh đệ, ngươi bình tĩnh chút. Hay ngươi thử lại lần nữa xem sao”. Trần Thần an ủi, khuyên ta thử xin xuyên thời không lần nữa.
Ta nghe lời hắn, cố gắng lấy lại bình tĩnh, sau đó lại nhắm mắt, động ý niệm, lần này khi mở mắt ra, ta vội vàng hỏi hắn: “Trần ca, là huynh phải không, ta xuyên đến thời gian 3 năm sau chưa vậy”.
“Ầy, xem ra hỏng rồi, không được rồi, ngươi vẫn ở đây”. Hắn vò đầu trả lời.
Không nản chí ta lại thử thêm 2 lần nữa, nhưng kết quả vẫn vậy.
“Chết tiệt”, ta chửi thề 1 câu, “Rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu, tại sao lại không xuyên được”.
Trần Thần lại an ủi: “hay thần linh đang bận đi đâu đó, không có giúp ngươi xuyên thời không được luôn”.
“cũng có thể”, ta tặc lưỡi đáp, “nhưng mà không đúng, thần linh vốn có hằng hà sa số, vị này bận sẽ có vị kia giúp, hơn nữa chỉ cần động 1 ý niệm nhất tâm thì ngươi sẽ lập tức kết nối được với thần linh, các ngài ấy cũng chỉ dùng 1 ý niệm là đưa ngươi tới được nơi khác rồi, đâu có gì to tát mà các ngài ấy bị ảnh hưởng đến nỗi không đưa ta đi được cơ chứ”.
"Vậy có khi nào ngươi nhớ sai mốc thời gian rồi không”. Trần Thần nói, “Theo ta, với tính cách của Nguyên đế Hốt Tất Liệt, hắn sẽ không chịu được nỗi nhục thua trận lần này được đâu, quân Mông Nguyên sẽ quay trở lại nhanh thôi”.
Ta nghe hắn nói cũng có lý, bèn phụ họa: “ừ nhỉ, khả năng cuộc chiến đã sớm diễn ra, nhưng đỉnh điểm là mốc năm 1288... hoặc thời gian này sẽ có những sự kiện quan trọng gì đó nên thay vì rời đi luôn, ta lại được cho ở lại để chứng kiến”. Nghĩ như vậy, ta cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
Ngày hôm sau, chúng ta lại vui vẻ theo chân Hưng Đạo Vương rong ruổi khắp nơi thị sát tình hình lập phòng tuyến chống giặc, xây dựng lại nhà ở cho người dân, dân chúng đa số là phụ nữ và trẻ em và người cao tuổi được hỗ trợ đi sơ tán ở núi cao rừng sâu đã được binh lính hỗ trợ đưa trở về quê hương. Tới tháng 8 việc xây dựng lại trên cả nước mới kết thúc, các binh sĩ lần lượt được nghỉ phép về thăm nhà.
Hôm nay là ngày nắng đẹp, trời vào hạ nhưng thời tiết mấy hôm nay ôn hòa hơn, không còn nắng chói chang như tuần trước đó, thời đại này rừng núi cây cối hãy còn rậm rạp, chưa bị khai thác bừa bãi hay chuyển đổi mục đích sử dụng sai lầm như hiện đại nên không khí rất dễ chịu, thi thoảng ta lại đề nghị Trần Thần cho ta mượn thân xác hắn 1 chút để được tận hưởng bầu không khí trong lành tươi mát này. Hắn cũng vui vẻ nhường cơ thể cho ta sử dụng 1 lúc. Nhìn lên mặt trời giờ này áng chừng khoản 9 giờ sáng, ta đương dùng cơ thể Trần Thần ra hồ sen chèo thuyền dạo mát, ngắm hoa thì 1 tên lính canh chạy đến gọi: “Trần thúc, Vương cho gọi Trần thúc về nghị sự”.
“Được, ta về ngay đây”. Ta trả lời rồi nhẹ nhàng buông quyền điều khiển cơ thể cho Trần Thần, hắn vội vã chèo thuyền trở lại, leo lên bờ rồi đi về phía thư phòng của Hưng Đạo Vương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.