Chương 18: Rắc Rối Ở Thư Viện.
Dâu Thích Ăn Dâu
25/11/2023
Cuối cùng, thứ ánh sáng duy nhất rọi vào đôi đồng tử yếu đuối vẫn còn lờ mờ chẳng rõ hình bóng khiến tôi phải dụi mắt vài ba lần cho đến khi mình lấy lại nhận thức.
Vẫn là chiếc bàn dài với dãy ghế xếp dọc hai bên, những chiếc kệ sách được phân loại đâu ra đấy với từng thể loại là từng khu riêng biệt. Tiếng rè rè của dàn điều hoà âm tường công suất lớn, ngoài ra còn âm thanh lặp đi lặp lại như một bài hát với chiếc đài đã quá cũ đã lâu không được sử dụng đến.
Chiếc đồng hồ treo tường chỉ chín giờ bốn mươi lăm phút tối, nếu so với kiếp trước thì giờ này tôi vẫn còn đang OT với cái đống giấy tờ trên bàn mà những đồng lương bạc bẽo vẫn nằm lì ở đó. Nhưng cứ hễ từng giây trôi qua chiếc đồng hồ ấy lại vang lên tiếng tíc tắc như một bản giao hưởng kinh dị đến từ cõi âm phủ.
Đã trễ vậy rồi sao. Chắc mình cũng phải về thôi rồi tôi nhanh chóng dọn dẹp mấy cuốn sách về vị trí cũ, sau đó dọc bước theo dãy hành lang hướng ra phía cửa.
Áp lực khi trong một đêm phải học cả đống kiến thức thế này, đã vậy tôi còn chẳng mang tập bút để ghi chép lại nữa. Một phần lý do nữa vì tôi tự tin mình có khả năng ghi nhớ, sau đó bắt chước và cải biến lại những gì người khác đã làm qua, dù chỉ nhìn một lần. Nhưng cũng chính vì thế lại khiến tôi đôi khi bị “quá tải” kiến thức, chẳng biết từ lúc nào bản thân mình lại thiếp đi nữa.
Ủa mà sao bên phía nhà vệ sinh vẫn còn sáng đèn ta? Hay mình đến đó thử xem sao, đằng nào cũng phải rửa mặt tỉnh táo rồi mới về. Nhưng chỉ bước được vài bước, đôi chân tôi như bị hoá đá tại chỗ trước hình ảnh đang xảy ra trước mắt mình.
Hai bóng hình một nam một nữ. Người nữ thì hai tay chống lên thành bồn rửa mặt, mông hất về phía sau để người nam nhè nhẹ để thứ ấy chậm rãi vào sau khiến cô bỗng rên lên một thứ âm thanh đầy dâm dục. Thấy thế cậu trai phía sau nói khẽ vào tai cô những lời nhạy cảm, rồi sau như được đà từng cú từng cú húc từ phía sau tưởng chừng như có thể lấy mạng người khác nhưng biểu cảm trên gương mặt cô gái cùng câu từ mà cô gái kia thốt ra lại có vẻ rằng mình đang thỏa mãn vô cùng với điều mình đang làm.
Thôi dù sao mình vẫn nên đi về thì hơn. Nghĩ thế, tôi liền nhẹ nhàng bước đi, cố gắng để không phát ra tiếng động. Tuy nhiên mọi việc lại xảy ra ngoài dự đoán của tôi.
Bất chợt tiếng chuông điện thoại trong túi quần tôi vang lên làm hai chiếc bóng trong nhà vệ sinh phía xa kia cũng phải vội vàng mặc lại quần áo. Là số điện thoại của My.
Tôi thầm biết kiếp này mình khó tránh khỏi tình huống khó xử này rồi, thôi đành phải tìm cách nói chuyện với hai người này vậy. Dù tỷ lệ thành công mình biết chắc sẽ không quá một phần trăm rồi và tối nay về phải đối mặt với những lời chất vấn từ My nữa. Đúng là tránh vỏ dưa thì lại chẳng thể nào thoát khỏi vỏ dừa mà.
“Ngươi là ai!”
Bóng hình bước ra từ nhà vệ sinh là một chàng trai đẹp đến mức cứ ngỡ là bước ra từ trong truyện.
Mái tóc xõa lãng tử khoác lên mình chiếc áo phông neon dọc theo từng đường chỉ làm cho bóng hình của chàng trai càng nổi bật hơn trong đêm tối, kèm theo đó là đôi bông tai, vòng và chiếc nhẫn cậu đeo ở ngón áp út. Tưởng chừng nếu chỉ nhìn thoáng qua có lẽ sẽ hiểu lầm cậu là tomboy. Bảo sao con gái lại nghe hắn nguyện dâng thứ trinh trắng mình hằng giữ bấy lâu nay gìn giữ cho một kẻ tồi như hắn chứ.
“À, tôi chỉ đến đây mượn sách đọc thôi.”
“Mượn sách? Trông ngươi hình như không giống người ở đây thì phải.”
“Tôi là người vùng khác mới chuyển đến.”
Giây tiếp theo tôi cứ nghĩ rằng mình đã chết rồi chứ. May mắn sao chỉ trong vài giây ngắn ngủi đấy ngũ quan tôi được đẩy lên đến mức tối đa, mọi vật xung quanh dần chậm lại, đến mức tôi có thể thấy rõ hàng chục mũi tên màu vàng phóng ra từ vòng tròn ma pháp đối diện. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, so về tốc độ đôi chân tôi hẳn là thua xa, mà dù cho có là cử động được đi chăng nữa ít nhất cơ thể tôi cũng chẳng khác nào miếng ba rọi heo bị người ta đâm hàng chục lỗ nhưng may sao nơi những mũi tên kia hướng đến chỉ cách tôi chỉ vài mi-li mét. Chỉ cần tôi kích hoạt ma pháp “Trầm Tiên Pháp Quyền: Thánh Địa Thời Không” chậm hơn một khoảnh khắc nữa thôi liệu ngày này năm sau chắc có lẽ là ngày giỗ của mình rồi.
“Ma pháp bậc Thánh cấp!”
Chưa kịp để tôi trả lời, hắn lập tức dịch chuyển đến sát mặt rồi ấn chặt cơ thể tôi vào tường. Gương mặt lãng tử lúc này như được gỡ ra khỏi chiếc mặt nạ giả tạo, để lộ ra vẻ khát máu. Ánh mắt của hắn hệt hai viên đá quý đen thẳm, sắc lạnh như lưỡi dao. Đôi mắt đen sâu tràn đầy sự lạnh lẽo ấy không chịu bất kỳ sự rung động nào, mà thậm chí chúng còn là ngọn lửa hủy diệt nuốt chửng mọi hy vọng của bất kì con mồi nào lọt vào tầm ngắm.
“Ngươi thật ra là ai?”
“Tôi nói rồi, tôi chỉ là một người đến đây đọc sách thôi.”
“Đọc sách? Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao? Một kẻ sử dụng ma pháp bậc Thánh cấp mà lại đến một thư viện “Bãi tha quận Năm” chỉ để mượn sách thôi sao?”
Bãi tha ma quận Năm! Hình như hồi chiều My có nhắc qua cái tên này một lần. Cô ấy còn nói đây là một nơi những ánh đèn neon lung linh chỉ giống như những tia hy vọng nhỏ nhen nhóm khi màn đêm phủ xuống nơi đây. Các cành cây khô khốc uốn lượn tạo hình chẳng khác nào những cánh tay đang chào đón những linh hồn đang lang thang vô hương. Cùng với màn sương mù dày đặc bao phủ như một lớp vải mờ ảo. Bầu không khí rùng rợn, nồng nặc mùi xác chết lan tỏa khắp nơi. Nơi mà cả ánh sáng từ mặt trời cũng không thể tiếp cận và mỗi khi bước vào đây, con người đều phải đặt cược mạng sống của mình để đặt chân qua “Cánh cửa hư vô” này.
Mà ngay đến cả tôi cũng chẳng nhớ rõ làm sao mình đến được quận Năm này nữa. Ký ức cuối cùng mà tôi có thể nhớ là lúc mình đang nói chuyện với tên nhóc Thánh Nhân về cô bé tên Mai Trần Nhật Quyên, rồi khi tỉnh dậy tôi lại ở trong phòng của My rồi. Mà chẳng lẽ mình nói với tên này là mình từ thế giới khác đến thì liệu có mấy ai tin? Chắc tên này sẽ nghĩ mình bịa ra câu chuyện gì đó rồi tẩn mình một trận ra trò thôi. Thôi thì trước mắt vẫn nên giả điên giả khùng vậy.
“À... Tôi chỉ biết mỗi ma pháp này thôi chứ đến ngay cả mấy ma pháp cơ bản tôi còn chẳng biết thi triển nữa là. Cậu không tin tôi cũng chẳng biết nói sao cho cậu tin nữa.”
“ Ngươi...”
Ngón tay hắn dài và sắc nhọn hệt những gông xiềng đang siết chặt lấy con mồi. Những ngón tay ấy ngoài việc chỉ là công cụ, mà còn là biểu tượng của sự giết chóc, một vẻ đẹp mà khi nhìn vào, ta phải đắm say đến mức vô thức thốt lên rằng tại sao cái chết và sự đau khổ lại có thể tồn tại như một tác phẩm nghệ thuật độc đáo đến thế.
Trước câu trả lời bắt bẻ lấy mọi quan điểm mà tên điển trai này đưa ra, hắn liên tục đập mạnh tôi vào tường khiến cho mấy kệ sách theo đó cũng bị ảnh hưởng tan vỡ theo. Những cuốn sách ngăn nắp đang xếp thành hàng trên tủ bỗng thành một mớ hỗn độn, ngổn ngang dưới nền nhà. Chưa dừng lại đó, tên điển trai đó thấy tôi vẫn không có lấy một vết xước lại càng hăng máu hơn, liên tục là các mũi tên ma pháp nhắm vào các điểm chí mạng trên cơ thể tôi. Chẳng hiểu sao tên này lì thế, mình đã dùng ma pháp “Thanh Quảng Nhật Nguyệt” bao bọc lấy cơ thể. Một lớp lá chắn có thế ngăn chặn được cả đòn tấn công vật lý lẫn ma pháp từ ma pháp bậc Thánh cấp trở lên rồi, thì dù hắn đánh đến sáng người mệt cũng chỉ là kẻ tấn công mà thôi.
Đặc điểm quan trọng của “Thanh Quảng Nhật Nguyệt” chính là thời gian tồn tại của lớp lá chắn. Thông thường, thời gian duy trì lớp bảo vệ này sẽ phụ thuộc vào mức độ sức mạnh và trình độ của người sử dụng. Người dùng có thể cần duy trì ma pháp liên tục hoặc tái tạo nó đều đặn để giữ cho nó luôn hoạt động hiệu quả mà không cần đến việc phải đốt cháy ma pháp liên tục, nói thẳng ra là lớp lá chắn này tôi sử dụng không cần xài đến ma pháp nên có thể nói lúc này tôi là bất khả xâm phạm.
“Tại sao! Tại sao! Tại sao! Ngươi chẳng hề trầy xước gì, với ma pháp “Thần Xạ Tinh Lực” của ta chắc chắn ngươi không tàn thì cũng phế. Vậy mà ngươi... ngươi...”
Thật ra với trận chiến vô nghĩa này tôi cũng chả muốn tốn ma lực để làm gì vì sức mạnh của cả hai quả thật chênh lệch quá lớn nên tôi chỉ chăm chăm vào phòng thủ thôi, chứ mình mà ra tay chắc hắn đã về chầu diêm vương từ lâu rồi chứ không phải ở đây múa rìu qua mắt thợ, ba láp ba xàm nhức hết cả đầu.
“Hay ngươi chỉ là kẻ hèn, chỉ biết xài một hai chiêu ma pháp bậc Thánh cấp để bảo vệ lấy bản thân mình, chứ thử ra đây thực chiến ma pháp với ta xem.”
Rồi rồi tới rồi đó, chiêu bài cuối cùng khi bất lực nhất chính là kích tướng đối thủ đây mà. Tuyệt chiêu này quả thật không hổ danh là tuyệt chiêu quốc dân, bất kể ai cũng sử dụng được, bất kể tình huống nào cũng có thể nói ra.
“Thật ra thì...”
“Hahaha, thấy chưa, thấy chưa, ngươi làm gì có khả năng thực chiến nào, ta không tin không đập vỡ lớp phòng ngự của ngươi!”
Chẳng lẽ mình lại nói hắn quá yếu đối với mình chắc lúc đó hắn tự ái dữ lắm. Mà lúc này trên gương mặt điển trai ấy càng lúc càng bộc lộ ra vẻ hăng máu hơn, hắn lùi lại vài bước sau đó liền triệu hồi lên vô vàn các vòng tròn ma pháp màu ánh kim, chẳng lẽ hắn ta là một ma pháp sư bậc Thánh cấp sao!
“Anh...”
Bất ngờ lúc này cô gái đã từng trao sự trong trắng của mình cho tên đểu cáng như hắn lại lên tiếng, dường như ngay cả người ngoài cuộc như cô ấy cũng biết tôi là người chẳng dễ đối phó và lần này thật sự khi chỉ vì một chuyện cỏn con như người khác vô tình nhìn thấy hắn làm tình ở nơi công cộng vào buổi trăng thanh gió mát để rồi dẫn tới việc giết người diệt khẩu thì quả thật là không thể chấp nhận được.
Tuy nhiên đối với tôi điều khiến tôi ngạc nhiên hơn tất thảy là việc tên đểu cáng ấy máu lạnh đến mức nhẫn tâm dùng ma pháp hất văng người yêu hắn sang một bên làm cho chiếc tủ gỗ đang đứng ở một góc cũng phải theo lực đổ sầm xuống người cô gái.
“Ngươi... Ngươi... Ngươi đấu không lại ta nên ngươi đã ủ âm mưu hãm hại bạn gái ta chứ gì!”
“Uây, uây, ẩu rồi đó ba. Ăn bậy uống bậy chứ đừng có nói bậy nha ba.”
“Ngươi...”
Tiếp sau đó hắn liền dồn tất cả các đòn từ tấn công vật lý như muốn đoạt mạng người khác đến những đòn tấn công ma pháp trực tiếp làm suy nhược tinh thần đối thủ. Vậy mà trên môi hắn vẫn có thể nhếch lên một nụ cười đầy man rợ, có lẽ tất thảy mọi diễn biến suốt từ nãy đến giờ chỉ toàn là một vở kịch do tên này tự biên tự diễn, rồi cuối cùng hắn sẽ tìm đến kẻ có thể “đổ vỏ” thay cho hắn. Quả thật nếu tên này không đi làm đạo diễn thì tiếc quá.
“Ha.”
“Ngươi cười cái gì!”
Vừa nói, tên đểu cáng kia vừa bước đến chỗ người yêu hắn rồi đỡ cô dậy, dĩ nhiên với một tên tiểu nhân như hắn thì lại chẳng có gì tốt đẹp cả.
“À, ta chỉ tự hỏi lý do nào có thể khiến một tên đạo diễn hạng nhất lại biến bản thân mình thành một tên diễn viên hạng ba.”
“Vy à, em không sao chứ. Cái tên này, nhất định ta sẽ đưa ngươi về chầu diêm vương.”
“Để ta xem khi nào ngươi mới đập vỡ lớp lá chắn này thì khi đó hẵng nói đến việc giết ta..”
Đến khi tôi vừa dứt câu, màn đêm đang bị xé toạc bởi hàng loạt cơn mưa ánh sáng đang lao đến với tốc độ chóng mặt, chúng biến cảnh quan nơi thư viện thành một bức tranh huyền ảo. Nhưng đằng sau vẻ đẹp ấy, giữa không gian và thời gian, những cơn mưa tên cắt xuyên qua điểm yếu mục tiêu với sự chính xác tuyệt đối.
Vẫn là chiếc bàn dài với dãy ghế xếp dọc hai bên, những chiếc kệ sách được phân loại đâu ra đấy với từng thể loại là từng khu riêng biệt. Tiếng rè rè của dàn điều hoà âm tường công suất lớn, ngoài ra còn âm thanh lặp đi lặp lại như một bài hát với chiếc đài đã quá cũ đã lâu không được sử dụng đến.
Chiếc đồng hồ treo tường chỉ chín giờ bốn mươi lăm phút tối, nếu so với kiếp trước thì giờ này tôi vẫn còn đang OT với cái đống giấy tờ trên bàn mà những đồng lương bạc bẽo vẫn nằm lì ở đó. Nhưng cứ hễ từng giây trôi qua chiếc đồng hồ ấy lại vang lên tiếng tíc tắc như một bản giao hưởng kinh dị đến từ cõi âm phủ.
Đã trễ vậy rồi sao. Chắc mình cũng phải về thôi rồi tôi nhanh chóng dọn dẹp mấy cuốn sách về vị trí cũ, sau đó dọc bước theo dãy hành lang hướng ra phía cửa.
Áp lực khi trong một đêm phải học cả đống kiến thức thế này, đã vậy tôi còn chẳng mang tập bút để ghi chép lại nữa. Một phần lý do nữa vì tôi tự tin mình có khả năng ghi nhớ, sau đó bắt chước và cải biến lại những gì người khác đã làm qua, dù chỉ nhìn một lần. Nhưng cũng chính vì thế lại khiến tôi đôi khi bị “quá tải” kiến thức, chẳng biết từ lúc nào bản thân mình lại thiếp đi nữa.
Ủa mà sao bên phía nhà vệ sinh vẫn còn sáng đèn ta? Hay mình đến đó thử xem sao, đằng nào cũng phải rửa mặt tỉnh táo rồi mới về. Nhưng chỉ bước được vài bước, đôi chân tôi như bị hoá đá tại chỗ trước hình ảnh đang xảy ra trước mắt mình.
Hai bóng hình một nam một nữ. Người nữ thì hai tay chống lên thành bồn rửa mặt, mông hất về phía sau để người nam nhè nhẹ để thứ ấy chậm rãi vào sau khiến cô bỗng rên lên một thứ âm thanh đầy dâm dục. Thấy thế cậu trai phía sau nói khẽ vào tai cô những lời nhạy cảm, rồi sau như được đà từng cú từng cú húc từ phía sau tưởng chừng như có thể lấy mạng người khác nhưng biểu cảm trên gương mặt cô gái cùng câu từ mà cô gái kia thốt ra lại có vẻ rằng mình đang thỏa mãn vô cùng với điều mình đang làm.
Thôi dù sao mình vẫn nên đi về thì hơn. Nghĩ thế, tôi liền nhẹ nhàng bước đi, cố gắng để không phát ra tiếng động. Tuy nhiên mọi việc lại xảy ra ngoài dự đoán của tôi.
Bất chợt tiếng chuông điện thoại trong túi quần tôi vang lên làm hai chiếc bóng trong nhà vệ sinh phía xa kia cũng phải vội vàng mặc lại quần áo. Là số điện thoại của My.
Tôi thầm biết kiếp này mình khó tránh khỏi tình huống khó xử này rồi, thôi đành phải tìm cách nói chuyện với hai người này vậy. Dù tỷ lệ thành công mình biết chắc sẽ không quá một phần trăm rồi và tối nay về phải đối mặt với những lời chất vấn từ My nữa. Đúng là tránh vỏ dưa thì lại chẳng thể nào thoát khỏi vỏ dừa mà.
“Ngươi là ai!”
Bóng hình bước ra từ nhà vệ sinh là một chàng trai đẹp đến mức cứ ngỡ là bước ra từ trong truyện.
Mái tóc xõa lãng tử khoác lên mình chiếc áo phông neon dọc theo từng đường chỉ làm cho bóng hình của chàng trai càng nổi bật hơn trong đêm tối, kèm theo đó là đôi bông tai, vòng và chiếc nhẫn cậu đeo ở ngón áp út. Tưởng chừng nếu chỉ nhìn thoáng qua có lẽ sẽ hiểu lầm cậu là tomboy. Bảo sao con gái lại nghe hắn nguyện dâng thứ trinh trắng mình hằng giữ bấy lâu nay gìn giữ cho một kẻ tồi như hắn chứ.
“À, tôi chỉ đến đây mượn sách đọc thôi.”
“Mượn sách? Trông ngươi hình như không giống người ở đây thì phải.”
“Tôi là người vùng khác mới chuyển đến.”
Giây tiếp theo tôi cứ nghĩ rằng mình đã chết rồi chứ. May mắn sao chỉ trong vài giây ngắn ngủi đấy ngũ quan tôi được đẩy lên đến mức tối đa, mọi vật xung quanh dần chậm lại, đến mức tôi có thể thấy rõ hàng chục mũi tên màu vàng phóng ra từ vòng tròn ma pháp đối diện. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, so về tốc độ đôi chân tôi hẳn là thua xa, mà dù cho có là cử động được đi chăng nữa ít nhất cơ thể tôi cũng chẳng khác nào miếng ba rọi heo bị người ta đâm hàng chục lỗ nhưng may sao nơi những mũi tên kia hướng đến chỉ cách tôi chỉ vài mi-li mét. Chỉ cần tôi kích hoạt ma pháp “Trầm Tiên Pháp Quyền: Thánh Địa Thời Không” chậm hơn một khoảnh khắc nữa thôi liệu ngày này năm sau chắc có lẽ là ngày giỗ của mình rồi.
“Ma pháp bậc Thánh cấp!”
Chưa kịp để tôi trả lời, hắn lập tức dịch chuyển đến sát mặt rồi ấn chặt cơ thể tôi vào tường. Gương mặt lãng tử lúc này như được gỡ ra khỏi chiếc mặt nạ giả tạo, để lộ ra vẻ khát máu. Ánh mắt của hắn hệt hai viên đá quý đen thẳm, sắc lạnh như lưỡi dao. Đôi mắt đen sâu tràn đầy sự lạnh lẽo ấy không chịu bất kỳ sự rung động nào, mà thậm chí chúng còn là ngọn lửa hủy diệt nuốt chửng mọi hy vọng của bất kì con mồi nào lọt vào tầm ngắm.
“Ngươi thật ra là ai?”
“Tôi nói rồi, tôi chỉ là một người đến đây đọc sách thôi.”
“Đọc sách? Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao? Một kẻ sử dụng ma pháp bậc Thánh cấp mà lại đến một thư viện “Bãi tha quận Năm” chỉ để mượn sách thôi sao?”
Bãi tha ma quận Năm! Hình như hồi chiều My có nhắc qua cái tên này một lần. Cô ấy còn nói đây là một nơi những ánh đèn neon lung linh chỉ giống như những tia hy vọng nhỏ nhen nhóm khi màn đêm phủ xuống nơi đây. Các cành cây khô khốc uốn lượn tạo hình chẳng khác nào những cánh tay đang chào đón những linh hồn đang lang thang vô hương. Cùng với màn sương mù dày đặc bao phủ như một lớp vải mờ ảo. Bầu không khí rùng rợn, nồng nặc mùi xác chết lan tỏa khắp nơi. Nơi mà cả ánh sáng từ mặt trời cũng không thể tiếp cận và mỗi khi bước vào đây, con người đều phải đặt cược mạng sống của mình để đặt chân qua “Cánh cửa hư vô” này.
Mà ngay đến cả tôi cũng chẳng nhớ rõ làm sao mình đến được quận Năm này nữa. Ký ức cuối cùng mà tôi có thể nhớ là lúc mình đang nói chuyện với tên nhóc Thánh Nhân về cô bé tên Mai Trần Nhật Quyên, rồi khi tỉnh dậy tôi lại ở trong phòng của My rồi. Mà chẳng lẽ mình nói với tên này là mình từ thế giới khác đến thì liệu có mấy ai tin? Chắc tên này sẽ nghĩ mình bịa ra câu chuyện gì đó rồi tẩn mình một trận ra trò thôi. Thôi thì trước mắt vẫn nên giả điên giả khùng vậy.
“À... Tôi chỉ biết mỗi ma pháp này thôi chứ đến ngay cả mấy ma pháp cơ bản tôi còn chẳng biết thi triển nữa là. Cậu không tin tôi cũng chẳng biết nói sao cho cậu tin nữa.”
“ Ngươi...”
Ngón tay hắn dài và sắc nhọn hệt những gông xiềng đang siết chặt lấy con mồi. Những ngón tay ấy ngoài việc chỉ là công cụ, mà còn là biểu tượng của sự giết chóc, một vẻ đẹp mà khi nhìn vào, ta phải đắm say đến mức vô thức thốt lên rằng tại sao cái chết và sự đau khổ lại có thể tồn tại như một tác phẩm nghệ thuật độc đáo đến thế.
Trước câu trả lời bắt bẻ lấy mọi quan điểm mà tên điển trai này đưa ra, hắn liên tục đập mạnh tôi vào tường khiến cho mấy kệ sách theo đó cũng bị ảnh hưởng tan vỡ theo. Những cuốn sách ngăn nắp đang xếp thành hàng trên tủ bỗng thành một mớ hỗn độn, ngổn ngang dưới nền nhà. Chưa dừng lại đó, tên điển trai đó thấy tôi vẫn không có lấy một vết xước lại càng hăng máu hơn, liên tục là các mũi tên ma pháp nhắm vào các điểm chí mạng trên cơ thể tôi. Chẳng hiểu sao tên này lì thế, mình đã dùng ma pháp “Thanh Quảng Nhật Nguyệt” bao bọc lấy cơ thể. Một lớp lá chắn có thế ngăn chặn được cả đòn tấn công vật lý lẫn ma pháp từ ma pháp bậc Thánh cấp trở lên rồi, thì dù hắn đánh đến sáng người mệt cũng chỉ là kẻ tấn công mà thôi.
Đặc điểm quan trọng của “Thanh Quảng Nhật Nguyệt” chính là thời gian tồn tại của lớp lá chắn. Thông thường, thời gian duy trì lớp bảo vệ này sẽ phụ thuộc vào mức độ sức mạnh và trình độ của người sử dụng. Người dùng có thể cần duy trì ma pháp liên tục hoặc tái tạo nó đều đặn để giữ cho nó luôn hoạt động hiệu quả mà không cần đến việc phải đốt cháy ma pháp liên tục, nói thẳng ra là lớp lá chắn này tôi sử dụng không cần xài đến ma pháp nên có thể nói lúc này tôi là bất khả xâm phạm.
“Tại sao! Tại sao! Tại sao! Ngươi chẳng hề trầy xước gì, với ma pháp “Thần Xạ Tinh Lực” của ta chắc chắn ngươi không tàn thì cũng phế. Vậy mà ngươi... ngươi...”
Thật ra với trận chiến vô nghĩa này tôi cũng chả muốn tốn ma lực để làm gì vì sức mạnh của cả hai quả thật chênh lệch quá lớn nên tôi chỉ chăm chăm vào phòng thủ thôi, chứ mình mà ra tay chắc hắn đã về chầu diêm vương từ lâu rồi chứ không phải ở đây múa rìu qua mắt thợ, ba láp ba xàm nhức hết cả đầu.
“Hay ngươi chỉ là kẻ hèn, chỉ biết xài một hai chiêu ma pháp bậc Thánh cấp để bảo vệ lấy bản thân mình, chứ thử ra đây thực chiến ma pháp với ta xem.”
Rồi rồi tới rồi đó, chiêu bài cuối cùng khi bất lực nhất chính là kích tướng đối thủ đây mà. Tuyệt chiêu này quả thật không hổ danh là tuyệt chiêu quốc dân, bất kể ai cũng sử dụng được, bất kể tình huống nào cũng có thể nói ra.
“Thật ra thì...”
“Hahaha, thấy chưa, thấy chưa, ngươi làm gì có khả năng thực chiến nào, ta không tin không đập vỡ lớp phòng ngự của ngươi!”
Chẳng lẽ mình lại nói hắn quá yếu đối với mình chắc lúc đó hắn tự ái dữ lắm. Mà lúc này trên gương mặt điển trai ấy càng lúc càng bộc lộ ra vẻ hăng máu hơn, hắn lùi lại vài bước sau đó liền triệu hồi lên vô vàn các vòng tròn ma pháp màu ánh kim, chẳng lẽ hắn ta là một ma pháp sư bậc Thánh cấp sao!
“Anh...”
Bất ngờ lúc này cô gái đã từng trao sự trong trắng của mình cho tên đểu cáng như hắn lại lên tiếng, dường như ngay cả người ngoài cuộc như cô ấy cũng biết tôi là người chẳng dễ đối phó và lần này thật sự khi chỉ vì một chuyện cỏn con như người khác vô tình nhìn thấy hắn làm tình ở nơi công cộng vào buổi trăng thanh gió mát để rồi dẫn tới việc giết người diệt khẩu thì quả thật là không thể chấp nhận được.
Tuy nhiên đối với tôi điều khiến tôi ngạc nhiên hơn tất thảy là việc tên đểu cáng ấy máu lạnh đến mức nhẫn tâm dùng ma pháp hất văng người yêu hắn sang một bên làm cho chiếc tủ gỗ đang đứng ở một góc cũng phải theo lực đổ sầm xuống người cô gái.
“Ngươi... Ngươi... Ngươi đấu không lại ta nên ngươi đã ủ âm mưu hãm hại bạn gái ta chứ gì!”
“Uây, uây, ẩu rồi đó ba. Ăn bậy uống bậy chứ đừng có nói bậy nha ba.”
“Ngươi...”
Tiếp sau đó hắn liền dồn tất cả các đòn từ tấn công vật lý như muốn đoạt mạng người khác đến những đòn tấn công ma pháp trực tiếp làm suy nhược tinh thần đối thủ. Vậy mà trên môi hắn vẫn có thể nhếch lên một nụ cười đầy man rợ, có lẽ tất thảy mọi diễn biến suốt từ nãy đến giờ chỉ toàn là một vở kịch do tên này tự biên tự diễn, rồi cuối cùng hắn sẽ tìm đến kẻ có thể “đổ vỏ” thay cho hắn. Quả thật nếu tên này không đi làm đạo diễn thì tiếc quá.
“Ha.”
“Ngươi cười cái gì!”
Vừa nói, tên đểu cáng kia vừa bước đến chỗ người yêu hắn rồi đỡ cô dậy, dĩ nhiên với một tên tiểu nhân như hắn thì lại chẳng có gì tốt đẹp cả.
“À, ta chỉ tự hỏi lý do nào có thể khiến một tên đạo diễn hạng nhất lại biến bản thân mình thành một tên diễn viên hạng ba.”
“Vy à, em không sao chứ. Cái tên này, nhất định ta sẽ đưa ngươi về chầu diêm vương.”
“Để ta xem khi nào ngươi mới đập vỡ lớp lá chắn này thì khi đó hẵng nói đến việc giết ta..”
Đến khi tôi vừa dứt câu, màn đêm đang bị xé toạc bởi hàng loạt cơn mưa ánh sáng đang lao đến với tốc độ chóng mặt, chúng biến cảnh quan nơi thư viện thành một bức tranh huyền ảo. Nhưng đằng sau vẻ đẹp ấy, giữa không gian và thời gian, những cơn mưa tên cắt xuyên qua điểm yếu mục tiêu với sự chính xác tuyệt đối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.