Chương 29
Tg Kha Nguyễn
15/05/2024
Băng Y đang ngồi trầm tư trong phòng thì bên ngoài có tiếng động, nàng ngước mặt lên thì nhìn thấy Mã Lực Vô mở cửa bước vào. Thấy hấn nàng cũng chẳng nói gì mà nhìn vào khoảng không cho đến khi hắn mở lời.
" Lão Lão tìm muội .."
Không nói lời nào, Băng Y tức tốc đến phòng Lão Lão. Thấy bà ngồi trầm lạnh một lúc lâu rồi nói .
" Nếu Tuyết Cơ vẩn chậm chạp không ra tay, ngươi mau xử lý Ôn Huyết đi "
Băng Y cuối đầu tuân mệnh nhưng vẫn không quên hỏi đến xử lý Tuyết Cơ thế nào.
"Bắt nó về trước đã, còn mọi chuyện cứ tính sau "
Băng Y khẽ gật đầu tán thành rồi về phòng chuẩn bị cho phi vụ đêm nay.
Đêm nay là một ngày rất âm u, gió thổi làm những tán lá cọ vào nhau tạo ra âm thanh lào xào, ánh trăng phía trên rọi xuống làm cho phong cảnh trở nên sáng sủa . Có thể nhìn thấy một thân ảnh đi từng bước đạp lên những chiếc lá khô dưới đất, tay cầm kiếm, y phục màu đen lại mang thêm mạng che mặt.
Đứng cách xa Tây Ô Cốc một đoạn, Băng Y nhìn chăm chú vào từng cử chỉ của tên lính gác cổng . Nếu vô từ cửa trước là một chuyện không thể, nàng suy xét một lúc rồi cũng chọn cách leo tường. Leo qua khỏi một cách cực khổ, nàng lách đi tránh những tên lính gác dày đặc, trước mắt nàng là một căn phòng vẫn còn sáng đèn. Không ai khác chính là phòng của Tuyết Cơ , nàng lén lén đến gần mở cửa sổ rồi bay vào trong.
Tiểu Vân đang thơ thẩn thì nhìn thấy thân ảnh màu đen từ đâu xuất hiện, cô vô cùng mừng rỡ chạy đến bên người vừa leo từ cửa sổ vào lên tiếng.
"Tiểu thư ! Cuối cùng người cũng về rồi "
Vừa nói xong Tiểu Vân liền chạy tới ôm Băng Y thật chặt, nước mắt rưng rưng .
Băng Y lạnh lùng gỡ bỏ tay Tiểu Vân ra, rút thanh kiếm kề sát vào cổ cô, lạnh lẽo truy hỏi.
" Phòng của Ôn Huyết ở đâu ?"
Nghe câu hỏi của nàng, lúc này Tiểu Vân mới lau đi nước mắt nhìn lên, tuy y phục, mạng che mặt đến ánh mắt rất giống với tiểu thư, chỉ có điều người này toát ra vẻ lạnh lùng đáng sợ. Tay chân Tiểu Vân bắt đầu run rẩy , những lời nói ra cũng trở nên áp úng. Tay vô thức chỉ về phía mé cửa sổ.
" Là... Là bên kia!"
Băng Y lúc này mới rút kiếm lại rồi bước đi vài bước, vô thức quay đầu nhìn lại.
"Chuyện hôm nay nếu ngươi để lộ ra ngoài, nhất định ngươi không sống qua nỗi ngày mai "
Nói xong không đợi Tiểu Vân kịp trả lời, Băng Y đã leo cửa sổ bay ra ngoài mất dạng. Tiểu Vân lúc này ngã khụy xuống thần sắc nhợt nhạt .
Đến trước phòng của Ôn Huyết, ánh đèn mờ ảo phản chiếu bên trong rất yên lặng, không một tiếng động. Nàng khoét một lỗ nhìn vào trong , chỉ thấy trong phòng không có ai, yên tĩnh như tờ.
Rón rén từng bước chân mở cửa vào trong , xác định trong phòng không có ai, nàng lục lọi khắp nơi., từ tủ đến giường, vẫn chẳng thấy được cái gì bất thường .
Bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân mỗi lúc một gần kèm với tiếng nói của nữ nhân như đang báo cáo chuyện gì đó.
Của phòng mở ra, nữ hầu kia bắt đầu châm thêm đèn làm ánh sáng trong căn phòng lập tức sáng rực. A Sở đang thao thao bất tuyệt về chuyện lô hàng sắp chuẩn bị đi ngang qua. Nhưng sự chú ý của Ôn Huyết chỉ nhìn đến chiếc giường đã có một chút nhỏ thay đổi. Vì hắn trước nay tính đề phòng rất cao, chỉ cần một dấu vết cũng khiến cho hắn chú ý.
Ôn Huyết nhếch mép cười khẩy, phất tay cho A Sở lui ra ngoài mặc dù nàng ta chua nói xong. Nhưng thấy tâm trạng mấy ngày nay của Ôn Huyết không tốt, nàng cũng không muốn hắn nổi giận liền trực tiếp lui ra ngoài đóng cửa lại.
" Lão Lão tìm muội .."
Không nói lời nào, Băng Y tức tốc đến phòng Lão Lão. Thấy bà ngồi trầm lạnh một lúc lâu rồi nói .
" Nếu Tuyết Cơ vẩn chậm chạp không ra tay, ngươi mau xử lý Ôn Huyết đi "
Băng Y cuối đầu tuân mệnh nhưng vẫn không quên hỏi đến xử lý Tuyết Cơ thế nào.
"Bắt nó về trước đã, còn mọi chuyện cứ tính sau "
Băng Y khẽ gật đầu tán thành rồi về phòng chuẩn bị cho phi vụ đêm nay.
Đêm nay là một ngày rất âm u, gió thổi làm những tán lá cọ vào nhau tạo ra âm thanh lào xào, ánh trăng phía trên rọi xuống làm cho phong cảnh trở nên sáng sủa . Có thể nhìn thấy một thân ảnh đi từng bước đạp lên những chiếc lá khô dưới đất, tay cầm kiếm, y phục màu đen lại mang thêm mạng che mặt.
Đứng cách xa Tây Ô Cốc một đoạn, Băng Y nhìn chăm chú vào từng cử chỉ của tên lính gác cổng . Nếu vô từ cửa trước là một chuyện không thể, nàng suy xét một lúc rồi cũng chọn cách leo tường. Leo qua khỏi một cách cực khổ, nàng lách đi tránh những tên lính gác dày đặc, trước mắt nàng là một căn phòng vẫn còn sáng đèn. Không ai khác chính là phòng của Tuyết Cơ , nàng lén lén đến gần mở cửa sổ rồi bay vào trong.
Tiểu Vân đang thơ thẩn thì nhìn thấy thân ảnh màu đen từ đâu xuất hiện, cô vô cùng mừng rỡ chạy đến bên người vừa leo từ cửa sổ vào lên tiếng.
"Tiểu thư ! Cuối cùng người cũng về rồi "
Vừa nói xong Tiểu Vân liền chạy tới ôm Băng Y thật chặt, nước mắt rưng rưng .
Băng Y lạnh lùng gỡ bỏ tay Tiểu Vân ra, rút thanh kiếm kề sát vào cổ cô, lạnh lẽo truy hỏi.
" Phòng của Ôn Huyết ở đâu ?"
Nghe câu hỏi của nàng, lúc này Tiểu Vân mới lau đi nước mắt nhìn lên, tuy y phục, mạng che mặt đến ánh mắt rất giống với tiểu thư, chỉ có điều người này toát ra vẻ lạnh lùng đáng sợ. Tay chân Tiểu Vân bắt đầu run rẩy , những lời nói ra cũng trở nên áp úng. Tay vô thức chỉ về phía mé cửa sổ.
" Là... Là bên kia!"
Băng Y lúc này mới rút kiếm lại rồi bước đi vài bước, vô thức quay đầu nhìn lại.
"Chuyện hôm nay nếu ngươi để lộ ra ngoài, nhất định ngươi không sống qua nỗi ngày mai "
Nói xong không đợi Tiểu Vân kịp trả lời, Băng Y đã leo cửa sổ bay ra ngoài mất dạng. Tiểu Vân lúc này ngã khụy xuống thần sắc nhợt nhạt .
Đến trước phòng của Ôn Huyết, ánh đèn mờ ảo phản chiếu bên trong rất yên lặng, không một tiếng động. Nàng khoét một lỗ nhìn vào trong , chỉ thấy trong phòng không có ai, yên tĩnh như tờ.
Rón rén từng bước chân mở cửa vào trong , xác định trong phòng không có ai, nàng lục lọi khắp nơi., từ tủ đến giường, vẫn chẳng thấy được cái gì bất thường .
Bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân mỗi lúc một gần kèm với tiếng nói của nữ nhân như đang báo cáo chuyện gì đó.
Của phòng mở ra, nữ hầu kia bắt đầu châm thêm đèn làm ánh sáng trong căn phòng lập tức sáng rực. A Sở đang thao thao bất tuyệt về chuyện lô hàng sắp chuẩn bị đi ngang qua. Nhưng sự chú ý của Ôn Huyết chỉ nhìn đến chiếc giường đã có một chút nhỏ thay đổi. Vì hắn trước nay tính đề phòng rất cao, chỉ cần một dấu vết cũng khiến cho hắn chú ý.
Ôn Huyết nhếch mép cười khẩy, phất tay cho A Sở lui ra ngoài mặc dù nàng ta chua nói xong. Nhưng thấy tâm trạng mấy ngày nay của Ôn Huyết không tốt, nàng cũng không muốn hắn nổi giận liền trực tiếp lui ra ngoài đóng cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.