Chương 13: Nói Ra Sự Thật
Aki Tưởng Hát Trân Châu Nãi Trà
09/09/2023
“Em…” Lông mày anh ta nhíu lại.
Lily nhìn anh ta chằm chằm, cố kìm nước mắt.
Cô thầm tự an ủi mình: Không sao đâu, đây là nơi công cộng, anh ta không dám làm điều gì phạm pháp.
“Đi theo tôi một chút.”
Dường như Kylo đang nghĩ đến điều gì đó, anh ta mím môi, trông hơi bối rối.
“Không.” Lily từ chối mà không suy nghĩ.
Cô bắt đầu lo lắng đối phương sẽ giết người giệt khẩu, cô muốn viết một bản tuyên bố rằng mình không tự tử ngay lập tức.
“Đi theo tôi đến đây!” Cuối cùng Kylo cũng để lộ cảm xúc một cách rõ ràng, gân xanh trên trán giật giật: “Đây không phải là nơi để nói chuyện.”
“Không… " Lily sẽ không bao giờ ở một mình với anh ta.
“Lại đây!”
Kylo bước tới và nắm lấy cổ tay của cô.
Phản ứng đầu tiên của Lily là hét lên, nhưng lập tức đã bị anh ta bịt miệng lại, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm.
Tất cả những ký ức tồi tệ trong giấc mơ đều ùa về, nỗi đau vô cùng chân thật cùng nỗi sợ bị xé nát khiến cô không kìm được nước mắt. Cô vùng vẫy kháng cự, nhưng đáng tiếc sự chênh lệch sức mạnh quá lớn, hoàn toàn không thể thoát khỏi sự khống chế của cánh tay cứng như sắt ấy.
Xung quanh đây có ai đang chạy nhanh qua không, hãy chú ý đến đây đi!
Lily thầm kêu cứu.
“... Bình tĩnh một chút.” Kylo buông ba ngón tay đang che miệng cô ra, rất ngạc nhiên.
Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy học sinh nào khóc như thế này trước mặt mình - ngay cả khi cả lớp cùng trượt nhưng vẫn không khóc. Còn tân sinh viên này thậm chí đã bắt đầu run lên.
“Dừng lại mau!” Kylo cao giọng, Lily càng giãy giụa mạnh hơn nữa, anh ta chỉ có thể nhẹ nhàng hơn một chút: “Tôi chỉ muốn hỏi em vài câu thôi.”
Lily lắc đầu.
Kylo buông tay ra, Lily lập tức cách xa anh ta.
“Đi theo tôi đến văn phòng.”
Nói xong anh ta rời đi mà không thèm ngoảnh lại, cũng chẳng buồn quan tâm Lily có đuổi theo kịp hay không.
Ban đầu Lily muốn chạy trốn, nhưng sau khi nghĩ lại, nếu bây giờ chạy trốn thì những giấc mơ đó có thể sẽ quay trở lại, trở thành cơn ác mộng mà cả đời cô sẽ không bao giờ thoát ra được.
Ký túc xá cũng là nơi công cộng, giáo viên và học sinh cũng thường xuyên ra vào ở hành lang nên tương đối an toàn, Lily lấy một chiếc kéo trên bàn của ai đó rồi đi theo.
Kylo đi đến văn phòng của mình, mở cửa ra, ra hiệu cho cô vào trong.
“Mở cửa ra đi ạ.” Lily đứng ở cửa một cách cảnh giác.
“Tất nhiên. Tôi không bao giờ đóng cửa rồi ở một mình với học sinh của mình đâu.” Kylo nói với giọng tức giận.
Lily nhìn anh ta chằm chằm, cố kìm nước mắt.
Cô thầm tự an ủi mình: Không sao đâu, đây là nơi công cộng, anh ta không dám làm điều gì phạm pháp.
“Đi theo tôi một chút.”
Dường như Kylo đang nghĩ đến điều gì đó, anh ta mím môi, trông hơi bối rối.
“Không.” Lily từ chối mà không suy nghĩ.
Cô bắt đầu lo lắng đối phương sẽ giết người giệt khẩu, cô muốn viết một bản tuyên bố rằng mình không tự tử ngay lập tức.
“Đi theo tôi đến đây!” Cuối cùng Kylo cũng để lộ cảm xúc một cách rõ ràng, gân xanh trên trán giật giật: “Đây không phải là nơi để nói chuyện.”
“Không… " Lily sẽ không bao giờ ở một mình với anh ta.
“Lại đây!”
Kylo bước tới và nắm lấy cổ tay của cô.
Phản ứng đầu tiên của Lily là hét lên, nhưng lập tức đã bị anh ta bịt miệng lại, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm.
Tất cả những ký ức tồi tệ trong giấc mơ đều ùa về, nỗi đau vô cùng chân thật cùng nỗi sợ bị xé nát khiến cô không kìm được nước mắt. Cô vùng vẫy kháng cự, nhưng đáng tiếc sự chênh lệch sức mạnh quá lớn, hoàn toàn không thể thoát khỏi sự khống chế của cánh tay cứng như sắt ấy.
Xung quanh đây có ai đang chạy nhanh qua không, hãy chú ý đến đây đi!
Lily thầm kêu cứu.
“... Bình tĩnh một chút.” Kylo buông ba ngón tay đang che miệng cô ra, rất ngạc nhiên.
Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy học sinh nào khóc như thế này trước mặt mình - ngay cả khi cả lớp cùng trượt nhưng vẫn không khóc. Còn tân sinh viên này thậm chí đã bắt đầu run lên.
“Dừng lại mau!” Kylo cao giọng, Lily càng giãy giụa mạnh hơn nữa, anh ta chỉ có thể nhẹ nhàng hơn một chút: “Tôi chỉ muốn hỏi em vài câu thôi.”
Lily lắc đầu.
Kylo buông tay ra, Lily lập tức cách xa anh ta.
“Đi theo tôi đến văn phòng.”
Nói xong anh ta rời đi mà không thèm ngoảnh lại, cũng chẳng buồn quan tâm Lily có đuổi theo kịp hay không.
Ban đầu Lily muốn chạy trốn, nhưng sau khi nghĩ lại, nếu bây giờ chạy trốn thì những giấc mơ đó có thể sẽ quay trở lại, trở thành cơn ác mộng mà cả đời cô sẽ không bao giờ thoát ra được.
Ký túc xá cũng là nơi công cộng, giáo viên và học sinh cũng thường xuyên ra vào ở hành lang nên tương đối an toàn, Lily lấy một chiếc kéo trên bàn của ai đó rồi đi theo.
Kylo đi đến văn phòng của mình, mở cửa ra, ra hiệu cho cô vào trong.
“Mở cửa ra đi ạ.” Lily đứng ở cửa một cách cảnh giác.
“Tất nhiên. Tôi không bao giờ đóng cửa rồi ở một mình với học sinh của mình đâu.” Kylo nói với giọng tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.