Mộng Xuân (Nph, Ntr)

Chương 49: Phá Thân

Aki Tưởng Hát Trân Châu Nãi Trà

06/10/2023

Giọng nói dịu dàng trở nên lạnh lùng.

“Tôi chấp nhận hiện trạng hối thúc bây giờ, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ giúp thầy săn thú dị tộc. Đây là hành vi phản đồ.”

“Đừng quên điều khoản, tiên sinh Aran.” Giọng nói cảnh cáo.

Một giọng nói khác trả lời: “Mười lăm năm qua, tôi tuân thủ điều khoản sở hữu. Không thể giết người, không thể lộ chân thân, không bỏ học viện mà đi… Tôi là tù nhân ưu tú. Hơn nữa, anh vốn có thể bắt con rồng kia nhưng lại yêu cầu ưu tiên bảo vệ người bên bờ…”

“Nếu một con rồng tàn sát học sinh ở đây, không thể nghi ngờ rằng các quý tộc hay thậm chí là hoàng thất sẽ chú ý.” Anh ta nói: “Con rồng bị thương kia, chạy không xa… Nghĩ cách tìm ra nó đi.”

“Có khen thưởng không?” Giọng điệu chờ mong.

“Đưa em ấy đến phòng y tế, không được đụng vào em ấy.”



Giọng nói càng lúc càng xa.

Không biết qua bao lâu, Lily mới khôi phục tri giác.

Cô từ từ mở mắt, thích ứng với ánh đèn một lát thì thấy chữ thập đỏ ở phòng y tế.

“Này.” Bạn học bên cạnh giường hỏi cô.



“... Cậu cũng bị thương à?” Ký ức của Lily vẫn đang dừng lại lúc ở dưới nước kia. Rất nhanh, cô nhớ tới việc người cá cứu cô rồi xâm phạm cô dưới nước.

Cô nhịn không được mà rùng mình.

“Không có. Mình vẫn ổn, chỉ vì rơi xuống nước mà bị cảm.” Bạn học thấy may mắn: “Đúng là phúc lớn! Mọi người chỉ bị thương nhẹ. Con thằn lằn to kia ném trên đất rồi bò vào rừng chẳng thấy đâu.”

“Thằn lằn? Ý cậu là rồng sao?” Lily chỉ liếc mắt dưới nước một cái, tuy không thấy rõ nhưng thứ to lớn kia chắc chắn không phải thằn lằn.

“Là thằn lằn. Cậu còn chưa xem tin trên tập san của trường à?”

Bạn học ríu rít miêu tả.

“Bảo là lúc cử hành nghi thức trao giải kia, gần đó có núi lửa phun trào, có một loài thằn lằn cổ xưa to lớn sống trong đó. Thằn lằn to theo độc khí của núi lửa phun mà chạy tới trường học, sau đó gây ra chuyện.”

“...” Lily khó tin: “Thằn lằn á? Cậu nhìn tận mắt rồi à?”

“Mình rơi vào trong nước, không thấy.” Bạn học lắc đầu: “Nhưng ai gặp cũng nói đó là con thằn lằn màu đỏ. Rất to!”

Lily chẳng dám nói kết luận nào cũng khó tin.

Là thằn lằn to chui ra từ núi lửa phun trào hay là một con rồng lửa tấn công học viện.

Cô nghiêng đầu, thấy báo cáo chữa bệnh ở đầu giường viết mấy chữ “không có vết thương ngoài da rõ ràng”.



Lily thử cử động, ngồi dậy từ trên giường.

Cả người cô không có thương tổn nào, bên dưới cũng không đau. Chỉ có thứ kỳ lạ là rõ ràng lúc ở dưới nước thì bị hoa pha lên làm cho thương tích, nhưng làn da giờ lại trơn láng, chẳng thấy miệng vết thương.

“Là mở sao…” Lily rùng mình.

Mộng này thật hơn cả quá khứ.

“À quên mất, ai cứu mình thế?” Lily bất ngờ nghĩ đến.

“Tiên sinh Aran.” Bạn học sùng bái mà nói: “Anh ấy cứu tất cả chúng ta. Lúc ấy sóng to gió lớn, ngay cả người biết bơi cũng không vớt được. Là tiên sinh Aran đi tới đi lui mấy bận để vớt mọi người lên.”

Bạn học càng nói càng kích động.

“Lúc cậu lên đài đi khá chậm nên rơi rất xa chỗ chúng mình. Lúc mình lên bờ thì cậu đã chìm hẳn rồi! Ophelia có quan hệ không tồi với cậu phải không? Cô ấy còn định tìm cậu về, nhưng mà giáo viên ngăn lại.

Thật ra lúc ấy mình còn nghĩ cậu đã chết đuối. May sao tiên sinh Aran không bỏ cuộc, anh ấy bất chấp sóng gió mà mang cậu lên. Quá ghê gớm. Nghe đâu anh ấy còn từ chối ghi danh vào báo, muốn làm anh hùng vô danh.”

Aran. Người cá. Aran. Người cá.

Mấy từ này đan xen không ngừng trong đầu cô.

Cô càng không rõ những gì trong hồ là mơ hay là hiện thực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Xuân (Nph, Ntr)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook