Chương 47: Rơi Xuống Nước (Dưới Nước, Ma Sát Hoa Huyệt)
Aki Tưởng Hát Trân Châu Nãi Trà
06/10/2023
Lily là đứa đứng hạng chót trong nhóm cho nên đối với việc đoạt giải cô cũng không có ý kiến gì, chỉ đơn giản là gặp may mà thôi.
Những người đồng đội khác lại vô cùng kích động.
“Lễ hội thể thao của trường thường do thành viên hội đồng trao huy chương, chúng ta có cơ hội nắm tay với những người truyền kỳ trong hội đồng không?”
“Có lẽ có?”
“Ôi, mong chờ quá.”
Lily biết hội đồng học viện rất ghê gớm nhưng không rõ tình hình cụ thể thế nào.
Có người trong đội ngũ quán quân lớp A bên cạnh bọn họ chợt mở miệng. “Không thể nào.”
Ánh mắt của nhiều người bị thu hút.
Ophelia cũng ở trong nhóm quán quân này, cô ấy nhẹ nhàng cười một tiếng rồi giải thích: “Mọi người có trông thấy bảy cái ghế trống ở giữa hồ không? Đó chính là vị trí của bảy vị quản sự. Từ trước đến giờ bọn họ chưa từng xuất hiện. Huy chương sẽ do thư ký trưởng của hội đồng thay mặt trao tặng, trước giờ đều là thế.”
Các bạn học của Lily phát ra tiếng thở dài thất vọng.
Lily trông về phía giữa hồ, quả thực có bảy cái ghế trống, trên mỗi cái ghế đều đặt một cái bảng tên làm từ châu báu.
Từ trái sang phải theo thứ tự là: Ngọc xanh biển [cá], thủy tinh hồng [hoa], ngọc trai [ngựa một sừng], cẩm thạch [dơi], đá thạch lựu [thằn lằn], đá fenspat [sói].
Có một chiếc ghế lớn hơn, lộng lẫy đặt ở giữa chúng.
Phía trên là phỉ thúy xanh [cú mèo].
“Vì sao cú mèo ở giữa?” Có người nhỏ giọng hỏi.
Lily thấp giọng giải thích: “Ở thời cổ đại, cú mèo là biểu tượng của trí tuệ. Rất nhiều thuật sĩ ký hiệu đều dùng hình tượng của nó để điêu khắc bùa hộ mệnh, vì nó là thú dữ săn mồi trong màn đêm đen tối, có thể bảo vệ thuật sĩ khỏi sự quấy rầy của những sinh vật hắc ám. Đặt nó ở giữa, có thể cân bằng quan hệ của những loài khác.”
“Ồ, cậu biết nhiều thật đấy.” Bạn học tán thưởng.
“Sách lịch sử viết như thế đấy.” Lily có chút ngượng ngùng.
“Ngựa một sừng là sinh vật hắc ám sao?” Có người nghi ngờ.
“Không…” Lily đỏ mặt, có chút không tự tin: “Tớ chỉ là phỏng đoán...”
“Chị nghĩ em nói rất có lý.”
Ophelia mỉm cười với cô.
“Chỗ ngồi của hội đồng Học viện Thánh Chân có lịch sử truyền thừa lâu đời, gần như tiếp cận với vị vua bất diệt. Đại diện bảy cái ghế này, là quan niệm về bảy loài sinh vật thần bí cổ xưa, chúng ta không nên nên dùng “Thường thức” của hiện tại đến phỏng đoán về bọn họ.”
Trong lúc bọn họ trò chuyện thì nghi thức trao giải đã diễn ra được hơn phân nửa. Chương trình xong xuôi, người chủ trì tuyên bố để bọn họ lên đài nhận thưởng.
Lily nơm nớp lo sợ mà bước lên thủy tinh trong suốt.
Giấc mơ với người cá làm cho cô có ám ảnh không nhỏ, cho tới bây giờ cô cũng rất sợ nước. Cô bước đi cực kỳ chậm, khi những người khác sắp đến ghế trống trước mặt, cô vẫn còn đang di chuyển giữa đường.
“Nhanh lên!” Bạn học của cô vẫy tay với cô.
Aran mặc một bộ đồ đuôi tôm rất trang trọng, mái tóc dài màu xanh lam buộc gọn, đứng ở bên cạnh cái ghế chờ người đoạt giải vào chỗ. Kể cả khi cách xa như vậy, cũng có thể nhìn ra thân hình đẹp đẽ và gương mặt hoàn mỹ của anh ta. Làn da dưới ánh mặt trời của anh ta trắng đến mức phản quang.
Những người đồng đội khác lại vô cùng kích động.
“Lễ hội thể thao của trường thường do thành viên hội đồng trao huy chương, chúng ta có cơ hội nắm tay với những người truyền kỳ trong hội đồng không?”
“Có lẽ có?”
“Ôi, mong chờ quá.”
Lily biết hội đồng học viện rất ghê gớm nhưng không rõ tình hình cụ thể thế nào.
Có người trong đội ngũ quán quân lớp A bên cạnh bọn họ chợt mở miệng. “Không thể nào.”
Ánh mắt của nhiều người bị thu hút.
Ophelia cũng ở trong nhóm quán quân này, cô ấy nhẹ nhàng cười một tiếng rồi giải thích: “Mọi người có trông thấy bảy cái ghế trống ở giữa hồ không? Đó chính là vị trí của bảy vị quản sự. Từ trước đến giờ bọn họ chưa từng xuất hiện. Huy chương sẽ do thư ký trưởng của hội đồng thay mặt trao tặng, trước giờ đều là thế.”
Các bạn học của Lily phát ra tiếng thở dài thất vọng.
Lily trông về phía giữa hồ, quả thực có bảy cái ghế trống, trên mỗi cái ghế đều đặt một cái bảng tên làm từ châu báu.
Từ trái sang phải theo thứ tự là: Ngọc xanh biển [cá], thủy tinh hồng [hoa], ngọc trai [ngựa một sừng], cẩm thạch [dơi], đá thạch lựu [thằn lằn], đá fenspat [sói].
Có một chiếc ghế lớn hơn, lộng lẫy đặt ở giữa chúng.
Phía trên là phỉ thúy xanh [cú mèo].
“Vì sao cú mèo ở giữa?” Có người nhỏ giọng hỏi.
Lily thấp giọng giải thích: “Ở thời cổ đại, cú mèo là biểu tượng của trí tuệ. Rất nhiều thuật sĩ ký hiệu đều dùng hình tượng của nó để điêu khắc bùa hộ mệnh, vì nó là thú dữ săn mồi trong màn đêm đen tối, có thể bảo vệ thuật sĩ khỏi sự quấy rầy của những sinh vật hắc ám. Đặt nó ở giữa, có thể cân bằng quan hệ của những loài khác.”
“Ồ, cậu biết nhiều thật đấy.” Bạn học tán thưởng.
“Sách lịch sử viết như thế đấy.” Lily có chút ngượng ngùng.
“Ngựa một sừng là sinh vật hắc ám sao?” Có người nghi ngờ.
“Không…” Lily đỏ mặt, có chút không tự tin: “Tớ chỉ là phỏng đoán...”
“Chị nghĩ em nói rất có lý.”
Ophelia mỉm cười với cô.
“Chỗ ngồi của hội đồng Học viện Thánh Chân có lịch sử truyền thừa lâu đời, gần như tiếp cận với vị vua bất diệt. Đại diện bảy cái ghế này, là quan niệm về bảy loài sinh vật thần bí cổ xưa, chúng ta không nên nên dùng “Thường thức” của hiện tại đến phỏng đoán về bọn họ.”
Trong lúc bọn họ trò chuyện thì nghi thức trao giải đã diễn ra được hơn phân nửa. Chương trình xong xuôi, người chủ trì tuyên bố để bọn họ lên đài nhận thưởng.
Lily nơm nớp lo sợ mà bước lên thủy tinh trong suốt.
Giấc mơ với người cá làm cho cô có ám ảnh không nhỏ, cho tới bây giờ cô cũng rất sợ nước. Cô bước đi cực kỳ chậm, khi những người khác sắp đến ghế trống trước mặt, cô vẫn còn đang di chuyển giữa đường.
“Nhanh lên!” Bạn học của cô vẫy tay với cô.
Aran mặc một bộ đồ đuôi tôm rất trang trọng, mái tóc dài màu xanh lam buộc gọn, đứng ở bên cạnh cái ghế chờ người đoạt giải vào chỗ. Kể cả khi cách xa như vậy, cũng có thể nhìn ra thân hình đẹp đẽ và gương mặt hoàn mỹ của anh ta. Làn da dưới ánh mặt trời của anh ta trắng đến mức phản quang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.