Chương 28
xielinfen0109
17/08/2020
Edit: Phong | Beta: Long Nhi
Tới giờ lên đèn, Bạch Ngọc Đường xách hộp cơm đẩy cửa phòng, thấy Triển Chiêu đang thất thần ngồi bên bàn lau Cự Khuyết, ngay cả khi Bạch Ngọc Đường bước vào rồi cũng chưa hồi thần lại. Bạch Ngọc Đường bước tới đặt hộp cơm trong tay lên bàn, tay trái giành Cự Khuyết trong tay Triển Chiêu, tay phải đoạt lấy khăn vải lau kiếm trong tay y.
“Ây…” Triển Chiêu đương lúc xuất thần, vật trong tay đột nhiên không cánh mà bay, có chút ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi mỉm cười, “Ngọc Đường, ngươi vào khi nào vậy?”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn Triển Chiêu chẳng mấy khi lại hồ đồ như vậy, nhẹ nhàng vuốt mũi y: “Chính là lúc ngươi đang bận xuất thần!”
“À!” Triển Chiêu gật gật đầu, cũng không nói thêm gì. Ở bên cạnh Bạch Ngọc Đường, y không tự chủ được mà luôn thả lỏng người. Thậm chí không cần hắn ở ngay sát bên, mà chỉ cần biết rằng chỉ có hắn mới tới cạnh mình, liền thả lỏng rất nhiều. Nếu không, với công lực của Triển Chiêu, làm sao có chuyện có người đến gần mà y lại chẳng hề hay biết?
“Lại đây, Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường đồ ăn bên trong hộp cơm ra, “Chúng ta ăn cơm thôi.” Chỉ thấy trên bàn bày bốn món một canh, còn đang bốc khói nghi ngút. Hơn nữa, món ăn bày trí cũng cực kỳ đẹp mắt, còn toả ra hương thơm ngào ngạt khiến người ta thèm muốn nhỏ dãi. Bạch Ngọc Đường lấy hai chén cơm xếp dưới cùng ra, hỏi Triển Chiêu: “Miêu Nhi, đừng ngồi thừ ra đó nữa, ngươi cơm trưa không ăn, chẳng lẽ còn chưa đói hay sao?” Vì mải thương nghị bước tiếp theo cùng Nhan Tra, mấy người họ ngay cả bữa trưa cũng quên dùng.
“Ngọc Đường, ngươi lại đi làm những món này sao?” Triển Chiêu hỏi.
Thật ra thì không cần phải hỏi, kể từ sau khi đến Tương Dương, một ngày ba bữa của Triển Chiêu căn bản đều do một tay Bạch Ngọc Đường lo hết. Ngay cả Triển Chiêu cũng than thở rằng thiên phú của Bạch Ngọc Đường thật khiến người ta phải ghen tỵ – ngay cả nấu ăn cũng học được trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, hơn nữa món ăn làm ra còn ngon hơn cả Thái Bạch cư và Nhất Phẩm Hương ở Đông Kinh. Lần nào cũng khiến Triển Chiêu bất giác ăn nhiều hơn bình thường.
“Con mèo này!” Bạch Ngọc Đường cười cười, “Quản những chuyện đó làm gì? Có đồ ăn thì lo mà ăn đi, chưa từng thấy con mèo nào như ngươi!”
“Ngọc Đường!” Triển Chiêu có chút ngập ngừng mở miệng, “Ngươi cứ như vậy, sau này ta sẽ không ăn được món ăn do người khác nấu mất!” Triển Chiêu thật sự rất sợ khẩu vị bị nuông chiều quá thành ra kén ăn, đến lúc đó phải làm sao?
“Ta còn đang mong con mèo ngươi kén chọn một chút đây!” Bạch Ngọc Đường thoả mãn, hiển nhiên rất hài lòng với việc Triển Chiêu sẽ bị nuôi thành kén ăn, “Như vậy, ngươi sẽ không ăn qua loa cho xong nữa! Vả lại, chờ khi chúng ta về nhà rồi, Bạch gia cũng sẽ nuôi con mèo nhà ngươi, ngươi còn lo cái gì?!”
Triển Chiêu trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, cúi đầu lẳng lặng ăn cơm. Bạch Ngọc Đường hiển nhiên rất thích chí vì Triển Chiêu không phản bác, không ngừng gắp thức ăn cho Triển Chiêu, Triển Chiêu yên lặng ăn, thỉnh thoảng cũng thêm thức ăn cho Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường tất nhiên là càng thêm cao hứng, đôi mắt hoa đào hớn hở tới mức không còn nhìn được gì. Hai người cơm nước xong, Bạch Ngọc Đuờng dọn dẹp đi ra ngoài, lúc trở về, lại thấy Triển Chiêu đứng thẫn thờ trước cửa sổ.
“Miêu Nhi, ngươi làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường đi tới sau lưng Triển Chiêu, ôm lấy y, nhẹ nhàng hỏi, “Sao từ sau khi trở về cứ thất thần mãi?”
Triển Chiêu thả lỏng người dựa vào ngực Bạch Ngọc Đường, từ từ nhắm mắt lại, hiển nhiên là có chút mệt mỏi. “Ngọc Đường, ta đang nghĩ, có phải nếu không có ta, ngươi sẽ không gặp phải nhiều bất lợi và kiếp nạn như vậy, ngươi hẳn sẽ vui vẻ hơn rất nhiều đi?” Bạch Ngọc Đường luôn ngạo tiếu giang hồ, tiêu sái tự tại. Nhưng lại vì mình mà con người lúc nào cũng tuỳ tâm sở dục (thích làm gì thì làm) này lại phải cẩn thận mọi chuyện, còn chiếu cố mình mọi chuyện, mỗi lần nghĩ tới, đáy lòng Triển Chiêu lại dậy lên niềm đau xót khôn nguôi, nếu không phải vì mình, hẳn là hắn sẽ vô cùng tự tại đi?
“Con mèo ngốc này! Rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì vậy hả?!” Bạch Ngọc Đường có chút tức giận xoay người Triển Chiêu lại, để y đối mặt với mình, sau đó hung hăng hôn lên môi y. Tất cả lửa giận cùng oán khí, sau khi tiếp xúc với bờ môi mềm mại của Triển Chiêu, liền hoá thành từng nỗi thương tiếc.
Triển Chiêu cảm nhận được tâm tình của Bạch Ngọc Đường, bờ môi cuối cùng nỉ non hai tiếng – “Ngọc Đường…” Bạch Ngọc Đường nghe tiếng Triển Chiêu nỉ non tựa như rên tỉ ấy, lại càng hôn y điên cuồng hơn. Một lúc sau, Triển Chiêu xụi lơ trong ngực Bạch Ngọc Đường, thở dốc không ngớt.
“Miêu Nhi, xem ngươi còn dám nói những lời như thế nữa không!” Bạch Ngọc Đường ôm lấy người trong ngực, mở miệng uy hiếp, “Lần sau còn dám nói như vậy nữa, con mèo nhà ngươi đừng hòng chạy thoát!” Bạch Ngọc Đường nhìn đôi môi bị mình hôn mà ướt át, gò má đỏ bừng, hơn nữa còn nằm trong ngực mình mà không ngừng thở dốc, không khỏi thương tiếc vuốt ve sống lưng Triển Chiêu, giúp y thuận khí. Sau một lát, nhìn lại Triển Chiêu đã thấy y nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn mà ngủ thiếp đi, không ngăn nổi một nụ cười bất đắc dĩ, lắc đầu một cái, đoạn bế Triển Chiêu lên giường, tháo dây buộc tóc của y, lại giúp y cởi áo khoác lẫn giày rồi mới cởi y phục của mình, ôm Triển Chiêu chìm vào giấc mộng. Có chuyện gì chờ trời sáng rồi nói, tối rồi, đi ngủ thôi!
Sáng sớm hôm sau, khi Triển Chiêu tỉnh lại thì phát hiện Bạch Ngọc Đường đã không còn bên cạnh mình, ngồi dậy, chỉ thấy trên chiếc đôn cạnh giường đặt một chậu nước nóng. Triển Chiêu mặc quần áo tử tế, đi tới bên bàn rửa mặt. Mới vừa rửa mặt xong, liền thấy Bạch Ngọc Đường tay bưng một cái khaylớn tiến vào. Thấy Triển Chiêu xong xuôi rồi bèn nhoẻn miệng cười, đem cháo trên tay cùng một ít thức ăn đặt lên bàn, rồi gọi Triển Chiêu đến ăn sáng. Hai người cũng không nói nhiều, cứ như vậy ngồi xuống ăn cháo Bạch Ngọc Đường nấu.
“Đúng rồi!” Triển Chiêu đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Ngọc Đường, vết sẹo trên tay ngươi làm cách nào mà hôm qua không thấy nữa vậy?” Hôm qua khi người trẻ tuổi kia nằng nặc đòi kiểm tra vết thương, Triển Chiêu cũng căng thẳng tới mức suýt nữa thì rút kiếm, nhưng cuối cùng không thấy trên cánh tay Bạch Ngọc Đường có vết thương do phi tiêu để lại, cũng cảm thấy kì quái. Chỉ là hôm qua Triển Chiêu suy nghĩ nhiều chuyện ngổn ngang, quên mất hỏi chuyện này.
“Cái đó à!” Bạch Ngọc Đường dương dương đắc ý mở miệng, “Đại tẩu cho ta một lọ ‘Bích Ngọc cao’, để ta xoá sạch vết thương kia! Miêu Nhi, ngươi không biết, ‘Bích Ngọc cao’ này là độc môn của đại tẩu nghiên cứu chế tạo ra, dùng để chữa những vết sẹo lớn để lại. Đại tẩu nói vết thương do phi tiêu gây ra rất dễ nhận biết, sợ có người cố ý tìm tới cửa điều tra, nói để phòng ngừa vạn nhất. Cho nên vết sẹo kia mới biến mất đó.”
Triển Chiêu khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm, có Lô đại tẩu ở đây, rất nhiều chuyện đều trở nên rất thuận lợi. Hơn nữa minh thư cũng sắp tới tay, bây giờ chỉ cần một thời cơ, một thời cơ có thể giảm nguy hiểm xuống mức thấp nhất.
“Ngũ đệ! Tiểu Miêu!” Thanh âm lanh lảnh vang lên từ ngoài cửa, hai người quay lại, liền thấy Lô đại tẩu đang ở ngoài cửa phòng, “Nhị ca các ngươi đang tìm các ngươi!”
Hai người Triển Bạch vừa nghe thấy lập tức mừng rỡ, Hàn Chương trở về rồi, quyền chủ động lớn như vậy, thật sự có thể nằm trong tay rồi.
Tới giờ lên đèn, Bạch Ngọc Đường xách hộp cơm đẩy cửa phòng, thấy Triển Chiêu đang thất thần ngồi bên bàn lau Cự Khuyết, ngay cả khi Bạch Ngọc Đường bước vào rồi cũng chưa hồi thần lại. Bạch Ngọc Đường bước tới đặt hộp cơm trong tay lên bàn, tay trái giành Cự Khuyết trong tay Triển Chiêu, tay phải đoạt lấy khăn vải lau kiếm trong tay y.
“Ây…” Triển Chiêu đương lúc xuất thần, vật trong tay đột nhiên không cánh mà bay, có chút ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi mỉm cười, “Ngọc Đường, ngươi vào khi nào vậy?”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn Triển Chiêu chẳng mấy khi lại hồ đồ như vậy, nhẹ nhàng vuốt mũi y: “Chính là lúc ngươi đang bận xuất thần!”
“À!” Triển Chiêu gật gật đầu, cũng không nói thêm gì. Ở bên cạnh Bạch Ngọc Đường, y không tự chủ được mà luôn thả lỏng người. Thậm chí không cần hắn ở ngay sát bên, mà chỉ cần biết rằng chỉ có hắn mới tới cạnh mình, liền thả lỏng rất nhiều. Nếu không, với công lực của Triển Chiêu, làm sao có chuyện có người đến gần mà y lại chẳng hề hay biết?
“Lại đây, Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường đồ ăn bên trong hộp cơm ra, “Chúng ta ăn cơm thôi.” Chỉ thấy trên bàn bày bốn món một canh, còn đang bốc khói nghi ngút. Hơn nữa, món ăn bày trí cũng cực kỳ đẹp mắt, còn toả ra hương thơm ngào ngạt khiến người ta thèm muốn nhỏ dãi. Bạch Ngọc Đường lấy hai chén cơm xếp dưới cùng ra, hỏi Triển Chiêu: “Miêu Nhi, đừng ngồi thừ ra đó nữa, ngươi cơm trưa không ăn, chẳng lẽ còn chưa đói hay sao?” Vì mải thương nghị bước tiếp theo cùng Nhan Tra, mấy người họ ngay cả bữa trưa cũng quên dùng.
“Ngọc Đường, ngươi lại đi làm những món này sao?” Triển Chiêu hỏi.
Thật ra thì không cần phải hỏi, kể từ sau khi đến Tương Dương, một ngày ba bữa của Triển Chiêu căn bản đều do một tay Bạch Ngọc Đường lo hết. Ngay cả Triển Chiêu cũng than thở rằng thiên phú của Bạch Ngọc Đường thật khiến người ta phải ghen tỵ – ngay cả nấu ăn cũng học được trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, hơn nữa món ăn làm ra còn ngon hơn cả Thái Bạch cư và Nhất Phẩm Hương ở Đông Kinh. Lần nào cũng khiến Triển Chiêu bất giác ăn nhiều hơn bình thường.
“Con mèo này!” Bạch Ngọc Đường cười cười, “Quản những chuyện đó làm gì? Có đồ ăn thì lo mà ăn đi, chưa từng thấy con mèo nào như ngươi!”
“Ngọc Đường!” Triển Chiêu có chút ngập ngừng mở miệng, “Ngươi cứ như vậy, sau này ta sẽ không ăn được món ăn do người khác nấu mất!” Triển Chiêu thật sự rất sợ khẩu vị bị nuông chiều quá thành ra kén ăn, đến lúc đó phải làm sao?
“Ta còn đang mong con mèo ngươi kén chọn một chút đây!” Bạch Ngọc Đường thoả mãn, hiển nhiên rất hài lòng với việc Triển Chiêu sẽ bị nuôi thành kén ăn, “Như vậy, ngươi sẽ không ăn qua loa cho xong nữa! Vả lại, chờ khi chúng ta về nhà rồi, Bạch gia cũng sẽ nuôi con mèo nhà ngươi, ngươi còn lo cái gì?!”
Triển Chiêu trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, cúi đầu lẳng lặng ăn cơm. Bạch Ngọc Đường hiển nhiên rất thích chí vì Triển Chiêu không phản bác, không ngừng gắp thức ăn cho Triển Chiêu, Triển Chiêu yên lặng ăn, thỉnh thoảng cũng thêm thức ăn cho Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường tất nhiên là càng thêm cao hứng, đôi mắt hoa đào hớn hở tới mức không còn nhìn được gì. Hai người cơm nước xong, Bạch Ngọc Đuờng dọn dẹp đi ra ngoài, lúc trở về, lại thấy Triển Chiêu đứng thẫn thờ trước cửa sổ.
“Miêu Nhi, ngươi làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường đi tới sau lưng Triển Chiêu, ôm lấy y, nhẹ nhàng hỏi, “Sao từ sau khi trở về cứ thất thần mãi?”
Triển Chiêu thả lỏng người dựa vào ngực Bạch Ngọc Đường, từ từ nhắm mắt lại, hiển nhiên là có chút mệt mỏi. “Ngọc Đường, ta đang nghĩ, có phải nếu không có ta, ngươi sẽ không gặp phải nhiều bất lợi và kiếp nạn như vậy, ngươi hẳn sẽ vui vẻ hơn rất nhiều đi?” Bạch Ngọc Đường luôn ngạo tiếu giang hồ, tiêu sái tự tại. Nhưng lại vì mình mà con người lúc nào cũng tuỳ tâm sở dục (thích làm gì thì làm) này lại phải cẩn thận mọi chuyện, còn chiếu cố mình mọi chuyện, mỗi lần nghĩ tới, đáy lòng Triển Chiêu lại dậy lên niềm đau xót khôn nguôi, nếu không phải vì mình, hẳn là hắn sẽ vô cùng tự tại đi?
“Con mèo ngốc này! Rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì vậy hả?!” Bạch Ngọc Đường có chút tức giận xoay người Triển Chiêu lại, để y đối mặt với mình, sau đó hung hăng hôn lên môi y. Tất cả lửa giận cùng oán khí, sau khi tiếp xúc với bờ môi mềm mại của Triển Chiêu, liền hoá thành từng nỗi thương tiếc.
Triển Chiêu cảm nhận được tâm tình của Bạch Ngọc Đường, bờ môi cuối cùng nỉ non hai tiếng – “Ngọc Đường…” Bạch Ngọc Đường nghe tiếng Triển Chiêu nỉ non tựa như rên tỉ ấy, lại càng hôn y điên cuồng hơn. Một lúc sau, Triển Chiêu xụi lơ trong ngực Bạch Ngọc Đường, thở dốc không ngớt.
“Miêu Nhi, xem ngươi còn dám nói những lời như thế nữa không!” Bạch Ngọc Đường ôm lấy người trong ngực, mở miệng uy hiếp, “Lần sau còn dám nói như vậy nữa, con mèo nhà ngươi đừng hòng chạy thoát!” Bạch Ngọc Đường nhìn đôi môi bị mình hôn mà ướt át, gò má đỏ bừng, hơn nữa còn nằm trong ngực mình mà không ngừng thở dốc, không khỏi thương tiếc vuốt ve sống lưng Triển Chiêu, giúp y thuận khí. Sau một lát, nhìn lại Triển Chiêu đã thấy y nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn mà ngủ thiếp đi, không ngăn nổi một nụ cười bất đắc dĩ, lắc đầu một cái, đoạn bế Triển Chiêu lên giường, tháo dây buộc tóc của y, lại giúp y cởi áo khoác lẫn giày rồi mới cởi y phục của mình, ôm Triển Chiêu chìm vào giấc mộng. Có chuyện gì chờ trời sáng rồi nói, tối rồi, đi ngủ thôi!
Sáng sớm hôm sau, khi Triển Chiêu tỉnh lại thì phát hiện Bạch Ngọc Đường đã không còn bên cạnh mình, ngồi dậy, chỉ thấy trên chiếc đôn cạnh giường đặt một chậu nước nóng. Triển Chiêu mặc quần áo tử tế, đi tới bên bàn rửa mặt. Mới vừa rửa mặt xong, liền thấy Bạch Ngọc Đường tay bưng một cái khaylớn tiến vào. Thấy Triển Chiêu xong xuôi rồi bèn nhoẻn miệng cười, đem cháo trên tay cùng một ít thức ăn đặt lên bàn, rồi gọi Triển Chiêu đến ăn sáng. Hai người cũng không nói nhiều, cứ như vậy ngồi xuống ăn cháo Bạch Ngọc Đường nấu.
“Đúng rồi!” Triển Chiêu đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Ngọc Đường, vết sẹo trên tay ngươi làm cách nào mà hôm qua không thấy nữa vậy?” Hôm qua khi người trẻ tuổi kia nằng nặc đòi kiểm tra vết thương, Triển Chiêu cũng căng thẳng tới mức suýt nữa thì rút kiếm, nhưng cuối cùng không thấy trên cánh tay Bạch Ngọc Đường có vết thương do phi tiêu để lại, cũng cảm thấy kì quái. Chỉ là hôm qua Triển Chiêu suy nghĩ nhiều chuyện ngổn ngang, quên mất hỏi chuyện này.
“Cái đó à!” Bạch Ngọc Đường dương dương đắc ý mở miệng, “Đại tẩu cho ta một lọ ‘Bích Ngọc cao’, để ta xoá sạch vết thương kia! Miêu Nhi, ngươi không biết, ‘Bích Ngọc cao’ này là độc môn của đại tẩu nghiên cứu chế tạo ra, dùng để chữa những vết sẹo lớn để lại. Đại tẩu nói vết thương do phi tiêu gây ra rất dễ nhận biết, sợ có người cố ý tìm tới cửa điều tra, nói để phòng ngừa vạn nhất. Cho nên vết sẹo kia mới biến mất đó.”
Triển Chiêu khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm, có Lô đại tẩu ở đây, rất nhiều chuyện đều trở nên rất thuận lợi. Hơn nữa minh thư cũng sắp tới tay, bây giờ chỉ cần một thời cơ, một thời cơ có thể giảm nguy hiểm xuống mức thấp nhất.
“Ngũ đệ! Tiểu Miêu!” Thanh âm lanh lảnh vang lên từ ngoài cửa, hai người quay lại, liền thấy Lô đại tẩu đang ở ngoài cửa phòng, “Nhị ca các ngươi đang tìm các ngươi!”
Hai người Triển Bạch vừa nghe thấy lập tức mừng rỡ, Hàn Chương trở về rồi, quyền chủ động lớn như vậy, thật sự có thể nằm trong tay rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.