Chương 31
xielinfen0109
17/08/2020
Edit: Phong | Beta: Long Nhi
Mọi người nghe tiếng thét kia cũng bất giác thấy mũi mình cay cay. Nhưng càng khiến mọi người kinh hãi khôn cùng chính là biến hoá của Triển Chiêu – mái tóc vốn đen nhánh, theo tiếng thét lắng dần đi mà từ từ biến sắc. Những sợi tóc bay bay trong không trung chầm chậm trút đi màu sắc vốn có, để lại một màu trắng xóa gần như trong suốt.
Trắng, từ chân tóc chậm rãi đến tận đuôi tóc. Cuối cùng, là cả một mái đầu trắng như tuyết đâm nhói ánh mắt mọi người. Chầm chậm, tay Triển Chiêu nắm chặt Cự Khuyết, trên gương mặt vốn trắng nõn như ngọc bàn mơ hồ hiện lên một vết hồng, cùng với mái đầu bạc trắng kia, vừa có vẻ mị hoặc lại vừa tỏa ra tà khí.
“Đáng chết! Tất cả các ngươi đều đáng chết!” Triển Chiêu nắm chặt Cự Khuyết, chậm rãi đặt Bạch Ngọc Đường trong ngực xuống, giao cho Lô đại tẩu, sau đó phi thân về phía trước, thoát khỏi vòng người bên này, chủ động xông vào vòng vây sát thủ bên kia.
Sự chết chóc bây giờ mới thật sự bắt đầu, Cự Khuyết của Triển Chiêu xuất ra võng kiếm dày đặc, vây lấy một đám sát thủ. Võ công Triển Chiêu so với bình thường rõ ràng tăng lên không ít, kiếm thế lướt qua, còn mang theo kiếm khí mãnh liệt, làm cho kẻ khác không có chỗ nào để trốn, cũng không có chỗ nào có thể trốn thoát được, cửa địa ngục cũng từ đó mà mở ra. Ánh máu văng đầy không trung, giống như một cơn mưa máu trút xuống, máu tươi nóng hổi rớt xuống mặt đất, có khi còn rơi xuống một vài cái tay chân đã cụt, thậm chí còn có nửa thân “người sống” bị chém ngang vẫn không ngừng kêu gào. Mọi người đều là người đã quen với cảnh máu tanh, nhưng tới bây giờ cũng chưa từng chứng kiến cảnh tượng khiến người ta không rét mà run như vậy, thậm chí có người còn bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Rõ ràng là ánh mặt trời chói chang sau ngọ, nhưng trong mắt những người ở đây lại chẳng khác gì trời đông giá rét. Trầm Hoành kia tiến lên chắn trước người Triệu Tuệ, nhưng chỉ mấy chiêu đã bị Triển Chiêu dồn đến tuyệt cảnh, thậm chí đến ám khí cũng bị Cự Khuyết đánh bay từng cái từng cái, không còn đường lui, Trầm Hoành giật lùi đến chân tường, phóng phi tiêu cuối cùng của mình ra như điên. Triển Chiêu dùng một kiếm đánh bay hai cái, tay trái bắt được cái thứ ba, trở kiếm đánh ngược trở về. “‘Tam nhật đoạn trường’, bây giờ ta trả lại cho ngươi!” Triển Chiêu tới gần Trầm Hoành, nhìn hắn hoảng sợ nhìn chằm chằm phi tiêu đang ghim trên tay trái mình, nở một nụ cười, ghé vào tai hắn thấp giọng thì thầm. Sau đó chuyển hướng sang Triệu Tuệ và Tương Dương vương. Đối với y mà nói, hai người kia mới thật sự là kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện.
“Mau! Ngăn y lại!” Nhan Tra Tán thấy Triển Chiêu đánh về phía Tương Dương vương, vội vàng gọi người ngăn cản. Những kẻ khác thì không sao cả, chỉ có Tương Dương vương này là trăm triệu lần không thể chết được, nếu không, Triển Chiêu sẽ thật sự vạn kiếp bất phục. Mọi người vội hồi phục lại từ trạng thái trợn mắt há hốc mồm, đều muốn tiến lên ngăn cản Triển Chiêu, nhưng khi nhìn đến con người đã đỏ mắt vì giết người ấy, lại không tự chủ được mà lùi về phía sau – Triển Chiêu bây giờ, đã không còn là ‘Nam hiệp’ Triển Chiêu, mà là một ma vương giết người như ngóe. Sát ý kinh người kia khiến tất cả mọi người có ảo giác – không ai có thể ngăn cản y được! Triển Chiêu bây giờ, đã không còn là Triển Chiêu mà mọi người vẫn biết, mà là Diêm La đoạt mệnh tới từ Địa ngục.
“Đương gia, mau ngăn Tiểu Miêu lại!” Lô đại tẩu thấy Triển Chiêu kiếm kiếm đều hướng thẳng tới hai người Tương Dương vương và Triệu Tuệ, vội vàng gọi tướng công mình vẫn còn đang đứng sững ra đó, vừa hô vừa nhanh tay cấp cứu cho Bạch Ngọc Đường, “Đương gia, chàng để Nhị đệ ở lại giúp chàng, Tứ đệ, đệ mau tìm một căn phòng cho Ngũ đệ, không cần trở về công quán, phòng trong vương phủ còn nhiều, mượn dùng đi!”
Lô Phương cùng Hàn Chương liếc nhìn nhau, mặc dù không cho là mình có bản lĩnh cản Triển Chiêu lại, nhưng cũng không thể không xông lên. Triển Chiêu thấy hai người tới ngăn mình, kiếm thế cũng không giảm, chỉ lui chút sát khí: “ Đại ca, các huynh tránh ra!” Chỉ một kiếm, liền ép lui hai người, Cự Khuyết run lên, lại thẳng tắp đâm về phía Triệu Tuệ.
Triệu Tuệ giơ Trạm Lô lên, mặc dù trên người đã có mấy vết thương lớn nhỏ do kiếm khí của Triển Chiêu gây nên, nhưng cũng không phải là vết thương trí mạng. Lại một nhát kiếm lướt qua, má trái Triệu Tuệ xuất hiện một vết thương sâu hoắm. “Có phải mi rất hài lòng với dung mạo của mi phải không?” Triển Chiêu tới gần Triệu Tuệ, “Vậy thì, ta sẽ hủy dung mạo mi!” Kiếm khí bắn ra, khiến cho mái tóc bạc của Triển Chiêu tung bay, mà má phải của Triệu Tuệ lại bị kiếm rạch thêm một vết thương. Máu trên mặt Triệu Tuệ, vì Triển Chiêu ở quá gần, bắn tung tóe lên gương mặt y, sau đó từ từ nhỏ xuống trên y phục, hòa vào dòng máu trước đó vương trên người y, càng khiến cho màu áo lam thêm u buồn.
Cự Khuyết sượt qua, Triệu Tuệ vừa nhịn đau giơ Trạm Lô lên đã bị đánh bay, vẽ ra một đường cung trên không trung. Triệu Tuệ hoảng sợ nhìn Triển Chiêu, không kịp nhớ đến vết thương trên mặt, cũng không kịp nhớ tới đau đớn trên người, chỉ một mực lui về sau. Nàng còn chưa muốn chết, nhưng chuyện đó cũng không do nàng quyết định. Huynh đệ Đinh Triệu Lan muốn tiến lên ngăn cản, Triển Chiêu đối với bọn họ cũng không khách khí, Cự Khuyết vung lên vẽ ra một vòng kiếm, ép hai người không thể không chật vật mà tránh ra. Triển Chiêu tiếp tục hướng tới Triệu Tuệ đã bị bức lui đến góc tường, những người khác thừa dịp lực chú ý Triển Chiêu đang đặt trên người Triệu Tuệ, vội vàng bắt lấy Tương Dương vương, giải đến trước mặt Nhan Tra Tán, chờ nghe xử lý sau.
Triển Chiêu chậm rãi ép sát Triệu Tuệ, không nhanh không chậm tiêu sái mà đi, bước chân thong thả kia giống như một con báo săn kiêu ngạo hướng về phía con mồi của mình. Triệu Tuệ lui đến góc tường, miệng lắp bắp kêu: “Đừng giết ta! Đừng giết ta!”
Khóe miệng Triển Chiêu hơi nhếch lên, như thể nghe được chyện gì đó thật nực cười: “Đừng giết mi ư!” Sau đó gương mặt lập tức biến sắc, “Vậy còn Bạch Ngọc Đường! Tại sao mi lại muốn giết hắn?! Mi đáng chết!” Liền đó, Cự Khuyết trực tiếp xuyên qua cổ họng Triệu Tuệ, sau đó lưỡi kiếm được chậm rãi rút ra. Triệu Tuệ chết không nhắm mắt, hai mắt trợn trừng lên, ngoại trừ sự sợ hãi đến cực độ, còn xen lẫn cả không dám tin. Triển Chiêu thấy Triệu Tuệ đã chết, chầm chậm xoay người, chậm rãi lê mũi kiếm Cự Khuyết đi tới người đang ở trước Nhan Tra Tán, Tương Dương vương – y, ai cũng không có ý định buông tha.
“Triển hộ vệ, ngươi mau buông kiếm xuống!” Nhan Tra Tán ra lệnh, nhưng Triển Chiêu làm như không nghe thấy, vẫn chậm rãi đi về phía Tương Dương vương. Mọi người tiến lên ngăn cản, cũng bị y đẩy ra toàn bộ, ngoại trừ Lô Phương và Hàn Chương, những người khác trên người cũng mang đầy những vết thương lớn nhỏ – Triển Chiêu đối với người khác đều không lưu tình, nhưng độc với người Hãm Không đảo, chỉ ép tránh đi chứ không làm bị thương.
Mắt thấy Triển Chiêu càng lúc càng đến gần mà toàn bộ người đều bị y bức lui, ai cũng không muốn tiến lên nữa – tiếp theo, ai biết y có muốn mạng sống của mình hay không chứ!
“Ngươi, ngươi cũng phải chết!” Kiếm của Triển Chiêu chĩa thẳng vào Tương Dương vương. Mà Tương Dương vương, từ đầu đến cuối cũng không nói được lời nào – lúc mới bắt đầu, là lão không thèm nói, mà bây giờ, trước mắt diễn ra cảnh tượng thảm khốc như vậy, lão ta đã sớm sợ tới mức nói không ra lời. Bây giờ Triệu Tước lão chỉ muốn được sống.
“Triển Chiêu!” Đột nhiên, thanh âm Tưởng Bình truyền tới, Tưởng Bình nãy giờ vẫn bận rộn giúp Lô đại tẩu trị thương cho Bạch Ngọc Đường cứ như vậy phi thân xuất hiện tới trước mặt Triển Chiêu, bắt lấy hai tay y, “Tiểu Miêu, đệ mau tỉnh lại, Ngũ đệ còn chưa chết! Bạch Ngọc Đường chưa chết!”
“Thật sao?” Triển Chiêu hoang mang nhìn Tưởng Bình, rồi lại kiên trì nói, “Nhưng mà, Ngọc Đường vừa rồi không hề để ý đến ta! Tứ ca, không phải huynh gạt ta đấy chứ?”
“Không có, Bạch Ngọc Đường vẫn còn sống! Đệ xem, có đại tẩu ở đây, đại tẩu là thần y a!” Tưởng Bình kiên định nhìn thẳng vào mắt Triển Chiêu, cẩn thận dụ dỗ, “Vì lẽ đó, đệ phải đến gặp nó, không thể để cho nó một mình, có đúng không?” Thấy Triển Chiêu gật đầu, lại mở miệng nói tiếp, “Cho nên, chúng ta không cần lo đến cái tên vương gia giẻ rách này, lại đây, buông thanh kiếm xuống! Tốt lắm, mau lại đây, đi cùng Tứ ca!”
“Keng” một tiếng, Cự Khuyết của Triển Chiêu rơi xuống đất, sau đó dưới sự dẫn dắt của Tưởng Bình, chầm chậm đi về phía hậu viện. Lô Phương bước tới nhặt Cự Khuyết cùng vỏ kiếm của Triển Chiêu lên, sau đó tra kiếm vào vỏ, thở dài, cùng Hàn Chương cũng đi về phía hậu viện. Những người khác đều không khỏi thở hắt ra một hơi thật dài – cuối cùng cũng nhặt được cái mạng về. Nhan Tra Tán lập tức lấy thánh chỉ làm lý do, để Tương Dương vương uống bình “rượu độc” kỳ thực là thuốc giả chết kia, sau đó than một tiếng, để Công Tôn Sách mang ‘thi thể’ về công quán.
Mọi người nghe tiếng thét kia cũng bất giác thấy mũi mình cay cay. Nhưng càng khiến mọi người kinh hãi khôn cùng chính là biến hoá của Triển Chiêu – mái tóc vốn đen nhánh, theo tiếng thét lắng dần đi mà từ từ biến sắc. Những sợi tóc bay bay trong không trung chầm chậm trút đi màu sắc vốn có, để lại một màu trắng xóa gần như trong suốt.
Trắng, từ chân tóc chậm rãi đến tận đuôi tóc. Cuối cùng, là cả một mái đầu trắng như tuyết đâm nhói ánh mắt mọi người. Chầm chậm, tay Triển Chiêu nắm chặt Cự Khuyết, trên gương mặt vốn trắng nõn như ngọc bàn mơ hồ hiện lên một vết hồng, cùng với mái đầu bạc trắng kia, vừa có vẻ mị hoặc lại vừa tỏa ra tà khí.
“Đáng chết! Tất cả các ngươi đều đáng chết!” Triển Chiêu nắm chặt Cự Khuyết, chậm rãi đặt Bạch Ngọc Đường trong ngực xuống, giao cho Lô đại tẩu, sau đó phi thân về phía trước, thoát khỏi vòng người bên này, chủ động xông vào vòng vây sát thủ bên kia.
Sự chết chóc bây giờ mới thật sự bắt đầu, Cự Khuyết của Triển Chiêu xuất ra võng kiếm dày đặc, vây lấy một đám sát thủ. Võ công Triển Chiêu so với bình thường rõ ràng tăng lên không ít, kiếm thế lướt qua, còn mang theo kiếm khí mãnh liệt, làm cho kẻ khác không có chỗ nào để trốn, cũng không có chỗ nào có thể trốn thoát được, cửa địa ngục cũng từ đó mà mở ra. Ánh máu văng đầy không trung, giống như một cơn mưa máu trút xuống, máu tươi nóng hổi rớt xuống mặt đất, có khi còn rơi xuống một vài cái tay chân đã cụt, thậm chí còn có nửa thân “người sống” bị chém ngang vẫn không ngừng kêu gào. Mọi người đều là người đã quen với cảnh máu tanh, nhưng tới bây giờ cũng chưa từng chứng kiến cảnh tượng khiến người ta không rét mà run như vậy, thậm chí có người còn bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Rõ ràng là ánh mặt trời chói chang sau ngọ, nhưng trong mắt những người ở đây lại chẳng khác gì trời đông giá rét. Trầm Hoành kia tiến lên chắn trước người Triệu Tuệ, nhưng chỉ mấy chiêu đã bị Triển Chiêu dồn đến tuyệt cảnh, thậm chí đến ám khí cũng bị Cự Khuyết đánh bay từng cái từng cái, không còn đường lui, Trầm Hoành giật lùi đến chân tường, phóng phi tiêu cuối cùng của mình ra như điên. Triển Chiêu dùng một kiếm đánh bay hai cái, tay trái bắt được cái thứ ba, trở kiếm đánh ngược trở về. “‘Tam nhật đoạn trường’, bây giờ ta trả lại cho ngươi!” Triển Chiêu tới gần Trầm Hoành, nhìn hắn hoảng sợ nhìn chằm chằm phi tiêu đang ghim trên tay trái mình, nở một nụ cười, ghé vào tai hắn thấp giọng thì thầm. Sau đó chuyển hướng sang Triệu Tuệ và Tương Dương vương. Đối với y mà nói, hai người kia mới thật sự là kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện.
“Mau! Ngăn y lại!” Nhan Tra Tán thấy Triển Chiêu đánh về phía Tương Dương vương, vội vàng gọi người ngăn cản. Những kẻ khác thì không sao cả, chỉ có Tương Dương vương này là trăm triệu lần không thể chết được, nếu không, Triển Chiêu sẽ thật sự vạn kiếp bất phục. Mọi người vội hồi phục lại từ trạng thái trợn mắt há hốc mồm, đều muốn tiến lên ngăn cản Triển Chiêu, nhưng khi nhìn đến con người đã đỏ mắt vì giết người ấy, lại không tự chủ được mà lùi về phía sau – Triển Chiêu bây giờ, đã không còn là ‘Nam hiệp’ Triển Chiêu, mà là một ma vương giết người như ngóe. Sát ý kinh người kia khiến tất cả mọi người có ảo giác – không ai có thể ngăn cản y được! Triển Chiêu bây giờ, đã không còn là Triển Chiêu mà mọi người vẫn biết, mà là Diêm La đoạt mệnh tới từ Địa ngục.
“Đương gia, mau ngăn Tiểu Miêu lại!” Lô đại tẩu thấy Triển Chiêu kiếm kiếm đều hướng thẳng tới hai người Tương Dương vương và Triệu Tuệ, vội vàng gọi tướng công mình vẫn còn đang đứng sững ra đó, vừa hô vừa nhanh tay cấp cứu cho Bạch Ngọc Đường, “Đương gia, chàng để Nhị đệ ở lại giúp chàng, Tứ đệ, đệ mau tìm một căn phòng cho Ngũ đệ, không cần trở về công quán, phòng trong vương phủ còn nhiều, mượn dùng đi!”
Lô Phương cùng Hàn Chương liếc nhìn nhau, mặc dù không cho là mình có bản lĩnh cản Triển Chiêu lại, nhưng cũng không thể không xông lên. Triển Chiêu thấy hai người tới ngăn mình, kiếm thế cũng không giảm, chỉ lui chút sát khí: “ Đại ca, các huynh tránh ra!” Chỉ một kiếm, liền ép lui hai người, Cự Khuyết run lên, lại thẳng tắp đâm về phía Triệu Tuệ.
Triệu Tuệ giơ Trạm Lô lên, mặc dù trên người đã có mấy vết thương lớn nhỏ do kiếm khí của Triển Chiêu gây nên, nhưng cũng không phải là vết thương trí mạng. Lại một nhát kiếm lướt qua, má trái Triệu Tuệ xuất hiện một vết thương sâu hoắm. “Có phải mi rất hài lòng với dung mạo của mi phải không?” Triển Chiêu tới gần Triệu Tuệ, “Vậy thì, ta sẽ hủy dung mạo mi!” Kiếm khí bắn ra, khiến cho mái tóc bạc của Triển Chiêu tung bay, mà má phải của Triệu Tuệ lại bị kiếm rạch thêm một vết thương. Máu trên mặt Triệu Tuệ, vì Triển Chiêu ở quá gần, bắn tung tóe lên gương mặt y, sau đó từ từ nhỏ xuống trên y phục, hòa vào dòng máu trước đó vương trên người y, càng khiến cho màu áo lam thêm u buồn.
Cự Khuyết sượt qua, Triệu Tuệ vừa nhịn đau giơ Trạm Lô lên đã bị đánh bay, vẽ ra một đường cung trên không trung. Triệu Tuệ hoảng sợ nhìn Triển Chiêu, không kịp nhớ đến vết thương trên mặt, cũng không kịp nhớ tới đau đớn trên người, chỉ một mực lui về sau. Nàng còn chưa muốn chết, nhưng chuyện đó cũng không do nàng quyết định. Huynh đệ Đinh Triệu Lan muốn tiến lên ngăn cản, Triển Chiêu đối với bọn họ cũng không khách khí, Cự Khuyết vung lên vẽ ra một vòng kiếm, ép hai người không thể không chật vật mà tránh ra. Triển Chiêu tiếp tục hướng tới Triệu Tuệ đã bị bức lui đến góc tường, những người khác thừa dịp lực chú ý Triển Chiêu đang đặt trên người Triệu Tuệ, vội vàng bắt lấy Tương Dương vương, giải đến trước mặt Nhan Tra Tán, chờ nghe xử lý sau.
Triển Chiêu chậm rãi ép sát Triệu Tuệ, không nhanh không chậm tiêu sái mà đi, bước chân thong thả kia giống như một con báo săn kiêu ngạo hướng về phía con mồi của mình. Triệu Tuệ lui đến góc tường, miệng lắp bắp kêu: “Đừng giết ta! Đừng giết ta!”
Khóe miệng Triển Chiêu hơi nhếch lên, như thể nghe được chyện gì đó thật nực cười: “Đừng giết mi ư!” Sau đó gương mặt lập tức biến sắc, “Vậy còn Bạch Ngọc Đường! Tại sao mi lại muốn giết hắn?! Mi đáng chết!” Liền đó, Cự Khuyết trực tiếp xuyên qua cổ họng Triệu Tuệ, sau đó lưỡi kiếm được chậm rãi rút ra. Triệu Tuệ chết không nhắm mắt, hai mắt trợn trừng lên, ngoại trừ sự sợ hãi đến cực độ, còn xen lẫn cả không dám tin. Triển Chiêu thấy Triệu Tuệ đã chết, chầm chậm xoay người, chậm rãi lê mũi kiếm Cự Khuyết đi tới người đang ở trước Nhan Tra Tán, Tương Dương vương – y, ai cũng không có ý định buông tha.
“Triển hộ vệ, ngươi mau buông kiếm xuống!” Nhan Tra Tán ra lệnh, nhưng Triển Chiêu làm như không nghe thấy, vẫn chậm rãi đi về phía Tương Dương vương. Mọi người tiến lên ngăn cản, cũng bị y đẩy ra toàn bộ, ngoại trừ Lô Phương và Hàn Chương, những người khác trên người cũng mang đầy những vết thương lớn nhỏ – Triển Chiêu đối với người khác đều không lưu tình, nhưng độc với người Hãm Không đảo, chỉ ép tránh đi chứ không làm bị thương.
Mắt thấy Triển Chiêu càng lúc càng đến gần mà toàn bộ người đều bị y bức lui, ai cũng không muốn tiến lên nữa – tiếp theo, ai biết y có muốn mạng sống của mình hay không chứ!
“Ngươi, ngươi cũng phải chết!” Kiếm của Triển Chiêu chĩa thẳng vào Tương Dương vương. Mà Tương Dương vương, từ đầu đến cuối cũng không nói được lời nào – lúc mới bắt đầu, là lão không thèm nói, mà bây giờ, trước mắt diễn ra cảnh tượng thảm khốc như vậy, lão ta đã sớm sợ tới mức nói không ra lời. Bây giờ Triệu Tước lão chỉ muốn được sống.
“Triển Chiêu!” Đột nhiên, thanh âm Tưởng Bình truyền tới, Tưởng Bình nãy giờ vẫn bận rộn giúp Lô đại tẩu trị thương cho Bạch Ngọc Đường cứ như vậy phi thân xuất hiện tới trước mặt Triển Chiêu, bắt lấy hai tay y, “Tiểu Miêu, đệ mau tỉnh lại, Ngũ đệ còn chưa chết! Bạch Ngọc Đường chưa chết!”
“Thật sao?” Triển Chiêu hoang mang nhìn Tưởng Bình, rồi lại kiên trì nói, “Nhưng mà, Ngọc Đường vừa rồi không hề để ý đến ta! Tứ ca, không phải huynh gạt ta đấy chứ?”
“Không có, Bạch Ngọc Đường vẫn còn sống! Đệ xem, có đại tẩu ở đây, đại tẩu là thần y a!” Tưởng Bình kiên định nhìn thẳng vào mắt Triển Chiêu, cẩn thận dụ dỗ, “Vì lẽ đó, đệ phải đến gặp nó, không thể để cho nó một mình, có đúng không?” Thấy Triển Chiêu gật đầu, lại mở miệng nói tiếp, “Cho nên, chúng ta không cần lo đến cái tên vương gia giẻ rách này, lại đây, buông thanh kiếm xuống! Tốt lắm, mau lại đây, đi cùng Tứ ca!”
“Keng” một tiếng, Cự Khuyết của Triển Chiêu rơi xuống đất, sau đó dưới sự dẫn dắt của Tưởng Bình, chầm chậm đi về phía hậu viện. Lô Phương bước tới nhặt Cự Khuyết cùng vỏ kiếm của Triển Chiêu lên, sau đó tra kiếm vào vỏ, thở dài, cùng Hàn Chương cũng đi về phía hậu viện. Những người khác đều không khỏi thở hắt ra một hơi thật dài – cuối cùng cũng nhặt được cái mạng về. Nhan Tra Tán lập tức lấy thánh chỉ làm lý do, để Tương Dương vương uống bình “rượu độc” kỳ thực là thuốc giả chết kia, sau đó than một tiếng, để Công Tôn Sách mang ‘thi thể’ về công quán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.