Chương 1027: Ám sát
Mai Bát Gia
10/05/2021
Mà bây giờ đột nhiên xuất hiện một nhà họ Vương, cậu chủ của nhà họ Vương này lại bỏ ra rất nhiều tiền để theo đuổi cô ta, theo lý mà nói, một gia đình gia thế với tướng mạo cũng như sự cố chấp trong tình cảm với Long Linh Linh như cậu chủ Vương này thì Long Linh Linh hẳn là nên cảm động mới đúng.
Nhưng mà Long Linh Linh lại không, ngược lại còn cảm thấy Vương Gia Tuấn này có chút tự cao, nói thẳng ra là, coi thường người khác.
Hơn nữa Long Linh Linh cảm thấy Vương Gia Tuấn theo đuổi cô ta không chỉ vì ngoại hình của cô ta, mà phần nhiều nguyên nhân trong đó là do tập đoàn Phi Tuyết.
Cho nên Long Linh Linh lại càng không có cảm giác gì với hắn ta, cô ta cũng âm thầm lập lời thề, cô ta tuyệt đối sẽ không phản bội Bạch Diệc Phi.
Long Linh Linh đang suy nghĩ thì Lưu Hiểu Anh bên cạnh đột nhiên hỏi: “Linh Linh, mùi gì ở đâu vậy? Hay là cậu xịt nước hoa à?”
Long Linh Linh hít hít rồi đáp lời: “Không biết, sắp ngủ rồi còn xịt nước hoa làm gì?”
“Cũng phải…”.
Hai người Lưu Hiểu Anh và Long Linh Linh cùng thư giãn sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.
Qua một lúc, một bóng đen từ ngoài cửa sổ nhảy vào trong phòng, đi đến bên giường.
Bóng đen đột nhiên khẽ do dự.
Bởi vì trên giường có hai người phụ nữ xinh đẹp đang nằm, không chỉ như vậy, một người phụ nữ khác còn xinh đẹp hơn cả mục tiêu của hắn ta.
Bóng đen suy nghĩ: người mà cậu chủ muốn là người này, nhưng người kia lại xinh đẹp hơn, nếu đưa cả về thì… thôi bỏ đi, bỏ đi, tốt nhất là đừng làm việc thừa thãi.
Cho nên bóng đen dùng tấm chăn cuốn Long Linh Linh vác lên người rồi nhảy qua cửa sổ chạy ra ngoài.
Đợi đến khi bóng đen đi khuất, Lưu Hiểu Anh mới từ từ mở mắt ra.
Cô ta vội vàng chống người dậy đi đến trước bàn trang điểm, lật tìm bên trong chiếc túi của mình lấy ra một viên thuốc sau đó uống vào, tiếp đó lại cầm điện thoại lên.
Sau đó khi cô ta bấm điện thoại gọi đi thì phát hiện ra điện thoại của đối phương đang bận.
Lưu Hiểu Anh cực kỳ sốt ruột, mặc kệ mọi thứ, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ chân đi dép tông chạy thẳng ra ngoài, vừa chạy vừa gọi điện cho Bạch Diệc Phi.
“Xin lỗi! Số điện thoại quý khách đang gọi hiện đang bận…”.
…
Lúc này Bạch Diệc Phi đang nói chuyện điện thoại với Trương Hoa Bân, Trương Hoa Bân nói: “Không tra được chút thông tin nào cả”.
Bạch Diệc Phi nghe xong khẽ nhíu mày.
Tên Vương Gia Tuấn này như thể tự nhiên mọc ra từ không khí vậy, không những như vậy, còn có con át chủ bài và vốn lớn như thế, vừa nhìn đã biết là không đơn giản, nhưng lại không thể tra được thông tin gì.
Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Đến người đứng sau chống lưng cho bọn họ cũng không tra được à?”
Trương Hoa Bân nói bằng giọng nghiêm túc: “Không tra được, tôi đã tra tất cả những công ty có liên quan đến tập đoàn Phong Hoả, cả thông tin và số điện thoại cá nhân nhưng không có gì bất thường”.
“Nhưng mà… có một số điện thoại khá là quen mắt, để tôi gửi cho anh”.
“Được”.
Bạch Diệc Phi rất nhanh đã nhận được tin nhắn mà Trương Hoa Bân gửi đến.
Mà khi anh nhìn thấy số điện thoại này thì đột nhiên giật mình, số điện thoại này quả thực rất quen mắt, bởi vì anh đã từng bảo Trương Hoa Bân đi điều tra một lần.
Là lúc anh chuẩn bị rời khỏi đảo Lam, Vân Anh nói với anh có người muốn tìm cô ta hợp tác, số điện thoại mà Vân Anh cho Bạch Diệc Phi chính là số này.
Mà kết quả điều tra của Trương Hoa Bân là số điện thoại này đến từ nhà họ Tùng ở thủ đô.
Lúc đó anh còn nghi ngờ là Tùng Thảo Giác, sau lại xảy ra một việc khiến anh nghi ngờ đó là Tùng Vưu Minh, mà bây giờ thì tất cả mọi thứ đã được sắp xếp rõ ràng rồi, tất cả những điều này đều là do Vân Anh sắp đặt, như vậy số điện thoại này hẳn cũng là giả, mục đích chỉ vì muốn anh và nhà họ Tùng nảy sinh mâu thuẫn.
Nhưng mà, bây giờ số điện thoại này lại xuất hiện.
Như vậy có lẽ là nhà họ Vương và nhà họ Tùng có quan hệ với nhau, hoặc là có quan hệ với Liên minh võ giả?
Bạch Diệc Phi hít một hơi thuốc rồi lại từ từ nhả ra, hờ hững nói: “Anh Trương, việc này anh tạm thời không cần để ý nữa, để tôi tự đi điều tra”.
“Được, vậy anh cẩn thận một chút”, Trương Hoa Bân đáp.
Vừa ngắt điện thoại thì máy anh lại reo lên lần nữa.
Bạch Diệc Phi nhấn nút nghe rất nhanh, bởi vì đây là cuộc điện thoại của Lý Tuyết gọi đến.
Lý Tuyết nói: “Ông xã, có thể về nhà rồi chứ”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy câu này thì rất kích động, anh vui vẻ hoan hô một tiếng: “Bà xã đang đợi anh à!”
Nói xong Bạch Diệc Phi ngắt điện thoại, dập tắt điếu thuốc sau đó đi về phía cạnh xe ô tô.
Đi ra ngoài môt chuyến cũng mất một khoảng thời gian, sự nhớ nhung của anh dành cho Lý Tuyết, dành cho hai đứa nhỏ cuối cùng cũng có thể kể lể được hết ra rồi.
Cho nên, đêm hôm nay, bất luận xảy ra việc gì, cũng đều không thể ngăn được anh thể hiện tình cảm nhớ thương của mình với Lý Tuyết.
Nhưng khi anh vừa mới đi đến bên cạnh xe thì lại nhìn thấy một chiếc bóng xuất hiện cách đó không xa.
Người nọ cách anh không xa, hơn nữa còn đứng mãi ở một chỗ, rõ ràng là đang đợi anh.
Dưới ánh đèn đường, Bạch Diệc Phi nhận ra được tướng mạo của người nọ, đó chính là vệ sĩ của Vương Gia Tuấn.
Người nọ sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì dùng ánh mắt như của người chết nhìn anh nói: “Tối hôm nay mày phải chết!”
Bạch Diệc Phi dừng lại nhìn hắn ta, rất tò mò hỏi: “Làm sao mà anh biết tôi ở đây?”
Tên vệ sĩ nọ nói: “Người chết không cần thiết phải biết nhiều như vậy”.
Bạch Diệc Phi vẫn hiếu kỳ như cũ, chỉ là anh đã đổi một chủ đề hiếu kỳ khác: “Anh ít nhất cũng là cao thủ cấp một, tại sao lại bằng lòng đi làm vệ sĩ cho người ta?”
“Hay là anh thiếu tiền tiêu? Nếu thiếu thì đi theo tôi, đồng ý không? Tôi có rất nhiều tiền”.
“Hừ!”, người nọ lạnh lùng hừ một tiếng: “Tao không phải là vì tiền, là vì tín ngưỡng!”
“Tao cũng không cần thiết phải nói với mày nhiều như thế, bất kể mày hỏi chuyện gì thì mày cũng không cần thiết phải biết, nói chung mày sắp phải chết rồi”.
Bạch Diệc Phi thấy vậy lại nói: “Thế cũng được, tôi lại hỏi anh một vấn đề cuối cùng, anh đến nhà họ Vương làm vệ sĩ từ lúc nào? Nhà họ Vương rốt cuộc là thế nào? Tín ngưỡng mà anh nói đến là cái gì?”
Tên vệ sĩ nọ đột nhiên nổi điên: “Mày bị điếc à? Không nghe hiểu tiếng người à? Tao đã nói rồi, bất kể mày hỏi chuyện gì thì tao cũng sẽ không đi giải thích cho một người chết!”
Bạch Diệc Phi bất lực nhún vai: “Xem ra không hỏi được gì rồi”.
Tên vệ sĩ nọ thấy bộ dạng Bạch Diệc Phi bình tĩnh như không thì càng nổi điên: “Mày có hiểu được vấn đề không? Tao đến đây để giết mày, bên cạnh mày không có vệ sĩ đi theo, chẳng lẽ mày không sợ à? Mày nên quỳ xuống đất xin tha mạng chứ hả?”
Nhưng Bạch Diệc Phi lại càng khó hiểu: “Tại sao tôi cần phải sợ?”
Tên vệ sĩ kia cứng họng, ngay sau đó cơn tức xông lên não: “Con mẹ nó tao thèm vào nói nhảm với mày nữa, chịu chết đi!”
Tên vệ sĩ nọ lập tức lấy ra thanh đao cong hình lưỡi liềm xông về phía Bạch Diệc Phi.
“Rầm!”
Sau một tiếng động lớn, tên vệ sĩ kia bay ra ngoài.
Bạch Diệc Phi từ tốn bước đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn ta, nói: “Tại sao mày lại cho rằng tao không có vệ sĩ thì ắt sẽ phải chết?”
Khuôn mặt tên vệ sĩ nọ cực kỳ khó tin ngẩng đầu lên nhìn, khoé miệng hắn còn vương lại một vệt máu: “Điều này không thể…”.
Thiên Bắc chỉ là một thành phố nhỏ ở nước Hoa, ở cái thành phố bé tẹo này đến cả cao thủ cấp hai còn ít đến đáng thương, càng đừng nói là cao thủ cấp một.
Nhưng hôm nay, đầu tiên là gặp được người phụ nữ kia, cô ta chỉ nhẹ nhàng đã đá bay hai gã cao thủ cấp một.
Sau mới biết người phụ nữ kia là người của Nam Môn thì bọn họ còn hiểu được.
Nhưng bây giờ người đàn ông này là sao? Anh ta rõ ràng là người của đại lục phương Bắc, thực lực của anh ta lại có thể vượt qua được cả cao thủ cấp một!
Cho nên, tên vệ sĩ cực kỳ kinh hãi, sau khi kinh hãi thì lại càng cảm thấy khủng hoảng.
Bạch Diệc Phi ngồi xổm xuống nói bằng giọng hờ hững: “Nhìn bộ dạng của mày hình như không biết tao là ai, nhưng mày lại có thể biết được tao ở đây, hoặc mày là người có thể dễ dàng tra được camera trên đường tao đi, hoặc chính là do nhà hàng này có vấn đề”.
Biểu cảm của tên vệ sĩ lại càng kinh hãi, cùng lúc đó, hắn ta rốt cuộc cũng ý thức được một vấn đề, vội vàng hỏi: “Mày là ai?”
Bạch Diệc Phi không trả lời hắn mà quan sát phản ứng của tên vệ sĩ rồi nói: “Xem ra là nhà hàng có vấn đề rồi”.
Lúc mà bọn họ đi vào, anh đã cảm thấy có chút không đúng, trong không khí có một thứ mùi nhàn nhạt thoang thoảng lúc có lúc không, nhưng lúc đó anh cũng không để ý quá nhiều.
Bạch Diệc Phi đứng dậy nói: “Đi theo tao đi”.
Mặt tên vệ sĩ đầy khủng hoảng: “Đi? Đi đâu?”
Bạch Diệc Phi hờ hững đáp: “Mày đúng là kỳ lạ, không phải mày đến để giết tao à? Bây giờ đã không còn sức để đánh trả nữa rồi, chẳng lẽ mày còn mong là tao sẽ thả mày ra nữa à?”
Tên vệ sĩ nghe vậy thì mặt khẽ biến sắc sau đó âm thầm lấy sức rồi đứng bật dậy cầm lấy thanh đao xông về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi khẽ dùng đầu gối đẩy nhẹ vào cổ tay của tên vệ sĩ.
“Loeng choeng!”
Thanh đao rơi xuống nền đất, đồng thời còn truyền đến một tiếng “khục”, xương cổ tay của hắn ta đã bị gãy nát.
“A!”
Nhưng mà Long Linh Linh lại không, ngược lại còn cảm thấy Vương Gia Tuấn này có chút tự cao, nói thẳng ra là, coi thường người khác.
Hơn nữa Long Linh Linh cảm thấy Vương Gia Tuấn theo đuổi cô ta không chỉ vì ngoại hình của cô ta, mà phần nhiều nguyên nhân trong đó là do tập đoàn Phi Tuyết.
Cho nên Long Linh Linh lại càng không có cảm giác gì với hắn ta, cô ta cũng âm thầm lập lời thề, cô ta tuyệt đối sẽ không phản bội Bạch Diệc Phi.
Long Linh Linh đang suy nghĩ thì Lưu Hiểu Anh bên cạnh đột nhiên hỏi: “Linh Linh, mùi gì ở đâu vậy? Hay là cậu xịt nước hoa à?”
Long Linh Linh hít hít rồi đáp lời: “Không biết, sắp ngủ rồi còn xịt nước hoa làm gì?”
“Cũng phải…”.
Hai người Lưu Hiểu Anh và Long Linh Linh cùng thư giãn sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.
Qua một lúc, một bóng đen từ ngoài cửa sổ nhảy vào trong phòng, đi đến bên giường.
Bóng đen đột nhiên khẽ do dự.
Bởi vì trên giường có hai người phụ nữ xinh đẹp đang nằm, không chỉ như vậy, một người phụ nữ khác còn xinh đẹp hơn cả mục tiêu của hắn ta.
Bóng đen suy nghĩ: người mà cậu chủ muốn là người này, nhưng người kia lại xinh đẹp hơn, nếu đưa cả về thì… thôi bỏ đi, bỏ đi, tốt nhất là đừng làm việc thừa thãi.
Cho nên bóng đen dùng tấm chăn cuốn Long Linh Linh vác lên người rồi nhảy qua cửa sổ chạy ra ngoài.
Đợi đến khi bóng đen đi khuất, Lưu Hiểu Anh mới từ từ mở mắt ra.
Cô ta vội vàng chống người dậy đi đến trước bàn trang điểm, lật tìm bên trong chiếc túi của mình lấy ra một viên thuốc sau đó uống vào, tiếp đó lại cầm điện thoại lên.
Sau đó khi cô ta bấm điện thoại gọi đi thì phát hiện ra điện thoại của đối phương đang bận.
Lưu Hiểu Anh cực kỳ sốt ruột, mặc kệ mọi thứ, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ chân đi dép tông chạy thẳng ra ngoài, vừa chạy vừa gọi điện cho Bạch Diệc Phi.
“Xin lỗi! Số điện thoại quý khách đang gọi hiện đang bận…”.
…
Lúc này Bạch Diệc Phi đang nói chuyện điện thoại với Trương Hoa Bân, Trương Hoa Bân nói: “Không tra được chút thông tin nào cả”.
Bạch Diệc Phi nghe xong khẽ nhíu mày.
Tên Vương Gia Tuấn này như thể tự nhiên mọc ra từ không khí vậy, không những như vậy, còn có con át chủ bài và vốn lớn như thế, vừa nhìn đã biết là không đơn giản, nhưng lại không thể tra được thông tin gì.
Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Đến người đứng sau chống lưng cho bọn họ cũng không tra được à?”
Trương Hoa Bân nói bằng giọng nghiêm túc: “Không tra được, tôi đã tra tất cả những công ty có liên quan đến tập đoàn Phong Hoả, cả thông tin và số điện thoại cá nhân nhưng không có gì bất thường”.
“Nhưng mà… có một số điện thoại khá là quen mắt, để tôi gửi cho anh”.
“Được”.
Bạch Diệc Phi rất nhanh đã nhận được tin nhắn mà Trương Hoa Bân gửi đến.
Mà khi anh nhìn thấy số điện thoại này thì đột nhiên giật mình, số điện thoại này quả thực rất quen mắt, bởi vì anh đã từng bảo Trương Hoa Bân đi điều tra một lần.
Là lúc anh chuẩn bị rời khỏi đảo Lam, Vân Anh nói với anh có người muốn tìm cô ta hợp tác, số điện thoại mà Vân Anh cho Bạch Diệc Phi chính là số này.
Mà kết quả điều tra của Trương Hoa Bân là số điện thoại này đến từ nhà họ Tùng ở thủ đô.
Lúc đó anh còn nghi ngờ là Tùng Thảo Giác, sau lại xảy ra một việc khiến anh nghi ngờ đó là Tùng Vưu Minh, mà bây giờ thì tất cả mọi thứ đã được sắp xếp rõ ràng rồi, tất cả những điều này đều là do Vân Anh sắp đặt, như vậy số điện thoại này hẳn cũng là giả, mục đích chỉ vì muốn anh và nhà họ Tùng nảy sinh mâu thuẫn.
Nhưng mà, bây giờ số điện thoại này lại xuất hiện.
Như vậy có lẽ là nhà họ Vương và nhà họ Tùng có quan hệ với nhau, hoặc là có quan hệ với Liên minh võ giả?
Bạch Diệc Phi hít một hơi thuốc rồi lại từ từ nhả ra, hờ hững nói: “Anh Trương, việc này anh tạm thời không cần để ý nữa, để tôi tự đi điều tra”.
“Được, vậy anh cẩn thận một chút”, Trương Hoa Bân đáp.
Vừa ngắt điện thoại thì máy anh lại reo lên lần nữa.
Bạch Diệc Phi nhấn nút nghe rất nhanh, bởi vì đây là cuộc điện thoại của Lý Tuyết gọi đến.
Lý Tuyết nói: “Ông xã, có thể về nhà rồi chứ”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy câu này thì rất kích động, anh vui vẻ hoan hô một tiếng: “Bà xã đang đợi anh à!”
Nói xong Bạch Diệc Phi ngắt điện thoại, dập tắt điếu thuốc sau đó đi về phía cạnh xe ô tô.
Đi ra ngoài môt chuyến cũng mất một khoảng thời gian, sự nhớ nhung của anh dành cho Lý Tuyết, dành cho hai đứa nhỏ cuối cùng cũng có thể kể lể được hết ra rồi.
Cho nên, đêm hôm nay, bất luận xảy ra việc gì, cũng đều không thể ngăn được anh thể hiện tình cảm nhớ thương của mình với Lý Tuyết.
Nhưng khi anh vừa mới đi đến bên cạnh xe thì lại nhìn thấy một chiếc bóng xuất hiện cách đó không xa.
Người nọ cách anh không xa, hơn nữa còn đứng mãi ở một chỗ, rõ ràng là đang đợi anh.
Dưới ánh đèn đường, Bạch Diệc Phi nhận ra được tướng mạo của người nọ, đó chính là vệ sĩ của Vương Gia Tuấn.
Người nọ sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì dùng ánh mắt như của người chết nhìn anh nói: “Tối hôm nay mày phải chết!”
Bạch Diệc Phi dừng lại nhìn hắn ta, rất tò mò hỏi: “Làm sao mà anh biết tôi ở đây?”
Tên vệ sĩ nọ nói: “Người chết không cần thiết phải biết nhiều như vậy”.
Bạch Diệc Phi vẫn hiếu kỳ như cũ, chỉ là anh đã đổi một chủ đề hiếu kỳ khác: “Anh ít nhất cũng là cao thủ cấp một, tại sao lại bằng lòng đi làm vệ sĩ cho người ta?”
“Hay là anh thiếu tiền tiêu? Nếu thiếu thì đi theo tôi, đồng ý không? Tôi có rất nhiều tiền”.
“Hừ!”, người nọ lạnh lùng hừ một tiếng: “Tao không phải là vì tiền, là vì tín ngưỡng!”
“Tao cũng không cần thiết phải nói với mày nhiều như thế, bất kể mày hỏi chuyện gì thì mày cũng không cần thiết phải biết, nói chung mày sắp phải chết rồi”.
Bạch Diệc Phi thấy vậy lại nói: “Thế cũng được, tôi lại hỏi anh một vấn đề cuối cùng, anh đến nhà họ Vương làm vệ sĩ từ lúc nào? Nhà họ Vương rốt cuộc là thế nào? Tín ngưỡng mà anh nói đến là cái gì?”
Tên vệ sĩ nọ đột nhiên nổi điên: “Mày bị điếc à? Không nghe hiểu tiếng người à? Tao đã nói rồi, bất kể mày hỏi chuyện gì thì tao cũng sẽ không đi giải thích cho một người chết!”
Bạch Diệc Phi bất lực nhún vai: “Xem ra không hỏi được gì rồi”.
Tên vệ sĩ nọ thấy bộ dạng Bạch Diệc Phi bình tĩnh như không thì càng nổi điên: “Mày có hiểu được vấn đề không? Tao đến đây để giết mày, bên cạnh mày không có vệ sĩ đi theo, chẳng lẽ mày không sợ à? Mày nên quỳ xuống đất xin tha mạng chứ hả?”
Nhưng Bạch Diệc Phi lại càng khó hiểu: “Tại sao tôi cần phải sợ?”
Tên vệ sĩ kia cứng họng, ngay sau đó cơn tức xông lên não: “Con mẹ nó tao thèm vào nói nhảm với mày nữa, chịu chết đi!”
Tên vệ sĩ nọ lập tức lấy ra thanh đao cong hình lưỡi liềm xông về phía Bạch Diệc Phi.
“Rầm!”
Sau một tiếng động lớn, tên vệ sĩ kia bay ra ngoài.
Bạch Diệc Phi từ tốn bước đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn ta, nói: “Tại sao mày lại cho rằng tao không có vệ sĩ thì ắt sẽ phải chết?”
Khuôn mặt tên vệ sĩ nọ cực kỳ khó tin ngẩng đầu lên nhìn, khoé miệng hắn còn vương lại một vệt máu: “Điều này không thể…”.
Thiên Bắc chỉ là một thành phố nhỏ ở nước Hoa, ở cái thành phố bé tẹo này đến cả cao thủ cấp hai còn ít đến đáng thương, càng đừng nói là cao thủ cấp một.
Nhưng hôm nay, đầu tiên là gặp được người phụ nữ kia, cô ta chỉ nhẹ nhàng đã đá bay hai gã cao thủ cấp một.
Sau mới biết người phụ nữ kia là người của Nam Môn thì bọn họ còn hiểu được.
Nhưng bây giờ người đàn ông này là sao? Anh ta rõ ràng là người của đại lục phương Bắc, thực lực của anh ta lại có thể vượt qua được cả cao thủ cấp một!
Cho nên, tên vệ sĩ cực kỳ kinh hãi, sau khi kinh hãi thì lại càng cảm thấy khủng hoảng.
Bạch Diệc Phi ngồi xổm xuống nói bằng giọng hờ hững: “Nhìn bộ dạng của mày hình như không biết tao là ai, nhưng mày lại có thể biết được tao ở đây, hoặc mày là người có thể dễ dàng tra được camera trên đường tao đi, hoặc chính là do nhà hàng này có vấn đề”.
Biểu cảm của tên vệ sĩ lại càng kinh hãi, cùng lúc đó, hắn ta rốt cuộc cũng ý thức được một vấn đề, vội vàng hỏi: “Mày là ai?”
Bạch Diệc Phi không trả lời hắn mà quan sát phản ứng của tên vệ sĩ rồi nói: “Xem ra là nhà hàng có vấn đề rồi”.
Lúc mà bọn họ đi vào, anh đã cảm thấy có chút không đúng, trong không khí có một thứ mùi nhàn nhạt thoang thoảng lúc có lúc không, nhưng lúc đó anh cũng không để ý quá nhiều.
Bạch Diệc Phi đứng dậy nói: “Đi theo tao đi”.
Mặt tên vệ sĩ đầy khủng hoảng: “Đi? Đi đâu?”
Bạch Diệc Phi hờ hững đáp: “Mày đúng là kỳ lạ, không phải mày đến để giết tao à? Bây giờ đã không còn sức để đánh trả nữa rồi, chẳng lẽ mày còn mong là tao sẽ thả mày ra nữa à?”
Tên vệ sĩ nghe vậy thì mặt khẽ biến sắc sau đó âm thầm lấy sức rồi đứng bật dậy cầm lấy thanh đao xông về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi khẽ dùng đầu gối đẩy nhẹ vào cổ tay của tên vệ sĩ.
“Loeng choeng!”
Thanh đao rơi xuống nền đất, đồng thời còn truyền đến một tiếng “khục”, xương cổ tay của hắn ta đã bị gãy nát.
“A!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.