Chương 672: Anh đi đi
Mai Bát Gia
03/03/2021
Bạch Diệc Phi không hiểu, tại sao lại là Ngưu Vọng? Tất cả những việc này là sao?
Ngưu Vọng thấy anh không hiểu thì cười khổ một tiếng, ông ta dập điếu thuốc rồi nói: "Cậu biết đấy, anh có một đứa con trai đang học ở đại học thủ đô".
Bạch Diệc Phi im lặng gật đầu.
Ngưu Vọng tiếp tục: "Một tháng trước nó bị mất tích".
"Anh nhận được một cuộc điện thoại, người ta nói nếu như anh không làm theo lời bọn họ, thì bọn họ sẽ giết con trai anh".
"Ban đầu anh định nói chuyện này với cậu, nhưng hình như bọn họ biết anh định làm gì, nên ngày hôm sau anh đã nhận được một ngón tay của con trai".
Khóe mắt Ngưu Vọng đã đỏ hoe, ông ta yếu ớt nằm trên lan can bên bờ sông, nghẹn ngào nói: "Anh không thể trơ mắt nhìn con trai chết đi được, anh chỉ có một đứa con trai này..."
Bạch Diệc Phi ra sức hít một hơi thuốc, nhưng không nhả khói ra, anh muốn dùng khói để làm cho bản thân tỉnh táo lại.
"Cho nên bọn họ muốn em chết để đổi lấy mạng con trai anh?", Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói.
Ngưu Vọng vẫn nằm như cũ, ông ta ra sức đập vào lan can, đau khổ nói: "Anh không muốn, nhưng cũng không còn cách nào..."
Trong lòng Bạch Diệc Phi không ngừng chua xót.
Anh không muốn nhìn thấy con trai anh chết, chẳng lẽ vợ em, anh em của em lại chấp nhận thấy em chết sao?
Đúng, nghĩ lại thì Ngưu Vọng làm như vậy cũng không sai, nhưng Ngưu Vọng cũng là anh em của anh, Ngưu Vọng không coi anh là anh em sao?
Anh ấy đồng ý nhìn người anh em của mình phải chết hả?
Bạch Diệc Phi trầm giọng nói: "Em không muốn chết".
Ngưu Vọng đột nhiên khóc lớn, khóc đến mức không còn chút hình tượng nào.
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi mà có thể khóc lớn như vậy, có lẽ đã ông ta thực sự rất bất lực, rất áy náy, mọi nỗi buồn đều chất chứa trong đó.
Nhưng khóc cũng không thể giúp ông ta bù đắp được chuyện bản thân đã làm.
Có câu nói rằng, con người đều rất ích kỷ.
Đúng vậy, Ngưu Vọng ích kỷ, ông ta nghiêng về con trai mình, Bạch Diệc Phi cũng ích kỷ, anh cũng không muốn chết.
Bạch Diệc Phi hiểu những gì ông ta làm, cũng không có tư cách trách mắng ông ta, nhưng vì ông ta đã làm lộ một vài chuyện mà suýt chút nữa hại chết Từ Lãng, đây là chuyện Bạch Diệc Phi không thể chấp nhận được.
Bạch Diệc Phi nhìn Ngưu Vọng khóc đến cạn nước mắt thì nhả ra một hơi thuốc rồi lạnh lùng nói: "Anh đi đi".
Ngưu Vọng ngừng lại, ngưng khóc, ông ta nhìn anh hết sức kinh ngạc: "Cậu không giết anh sao?"
Bạch Diệc Phi lắc đầu, anh không nói câu nào mà xoay người rời đi.
Ngưu Vọng đứng một mình bên bờ sông, gió nhẹ mơn trớn, rõ ràng không lạnh nhưng ông ta lại cảm thấy rất lạnh, cả người còn vô thức run rẩy.
Ông ta hiểu ý Bạch Diệc Phi, anh nói đi đi không phải là bảo ông ta rời khỏi đây đi, mà là bảo ông ta hãy rời hẳn khỏi đám người Bạch Diệc Phi.
Ngưu Vọng nhắm mắt lại, sau đó cắn răng lấy ra một con dao giải phẫu từ trong ngực, ông ta xông về phía Bạch Diệc Phi.
Nhưng Ngưu Vọng mới đi được hai bước thì Bạch Diệc Phi đột nhiên xoay người, chỉ về phía Ngưu Vọng, anh tức giận nói: "Đứng lại!"
Ngưu Vọng dừng lại, không dám làm gì.
Bạch Diệc Phi không kìm được cơn tức giận: "Rõ ràng là anh sai, tại sao lại bắt em phải gánh chịu thay anh?"
"Cạch!"
Con dao giải phẫu trong tay Ngưu Vọng rơi xuống đất, ông ta chỉ là một người bình thường, vốn không phải đối thủ của Bạch Diệc Phi, ông ta hoàn toàn không có khả năng giết được anh.
Vì vậy hành động này của Ngưu Vọng chỉ là muốn để Bạch Diệc Phi giết ông ta mà thôi.
Ông ta muốn chết.
Nếu quả thật như vậy thì trong lòng Bạch Diệc Phi sẽ rất áy náy, vì vậy vừa rồi anh mới nói, tại sao anh phải gánh vác hậu quả cho ông ta.
Bạch Diệc Phi lên xe, lúc đi ngang qua Ngưu Vọng thì anh quay đầu nói: "Đăng tin lên trang web thủ đô, mười cân vàng đổi lấy tung tích của con trai anh, đừng để lại tên".
Bạch Diệc Phi nói xong thì lái xe rời đi.
Ngưu Vọng kinh ngạc nhìn chiếc xe dần biến mất.
...
Bạch Diệc Phi làm như vậy thật ra là muốn để Đạo Trưởng thấy được tin này.
Ông ta không quan tâm mười cân vàng, nhưng ông ta nhất định sẽ quan tâm số vàng này từ đâu tới?
Nếu thế mạng của con trai Ngưu Vọng sẽ không có gì đáng lo ngại.
Còn Ngưu Vọng, cho dù Bạch Diệc Phi nặng tình nghĩa, nhưng anh sẽ không bao giờ tha thứ cho sự phản bội.
...
Trời sáng, Long Linh Linh ở khách sạn đã hạ sốt, cô ta mở mắt ra, mơ màng nhìn xung quanh rồi ngồi dậy.
Cô ta lấy tay lau mồ hôi trên trán, sau đó vén chăn ra, định xuống giường.
Nhưng sau khi vén chăn ra thì cô ta lập tức ngây người.
Tất của cô ta đã bị người ta xé ra, lộ ra đôi chân nhỏ nhắn.
Trên tủ ở đầu giường còn nửa chai rượu vang, sau khi nhìn thấy thì Long Linh Linh dường như đã hiểu ra, vì vậy cô ấy đưa tay lên ngửi, lập tức ngửi thấy mùi cồn của rượu.
Không chỉ tay cô ta mà cả phòng đều có mùi cồn.
Long Linh Linh nghĩ rằng có lẽ Bạch Diệc Phi muốn hạ sốt nên mới lấy rượu lau tay và chân giúp cô ta.
Nhưng Long Linh Linh nghĩ đến việc Bạch Diệc Phi xé tất mình để lau lòng bàn chân cho cô ta thì gương mặt lập tức đỏ ửng.
Đúng lúc ấy cửa phòng vệ sinh mở ra.
Bạch Diệc Phi đi từ bên trong ra, rõ ràng anh vừa mới tắm xong, sau khi thấy Long Linh Linh thì anh cười nói: "Tỉnh rồi à!"
Sau khi Long Linh Linh nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì lập tức ngượng ngùng giấu chân vào trong chăn, sau đó cô ta cúi đầu khẽ ừ một tiếng.
Bạch Diệc Phi vờ như không thấy, anh chỉ lạnh lùng nói: "Tôi vừa xem qua rồi, cô đã hạ sốt, chắc cũng không sao nữa, tôi vừa gọi một bát cháo, cũng sắp đến nơi rồi, cô đi rửa mặt trước đi".
"Ừ", Long Linh Linh vẫn cúi đầu, hơn nữa sau khi trả lời thì giống như sợ Bạch Diệc Phi nhìn thấy chân mình, nên cô ta vẫn không nhúc nhích.
Thật ra thì chuyện này cũng không có gì, chủ yếu là Long Linh Linh cảm thấy có lỗi, lúc thấy Bạch Diệc Phi không nhìn cô ta nữa thì mới lặng lẽ vén chăn ra, đi xuống giường.
Đúng lúc ấy Long Linh Linh nhìn thấy đối diện giường đột nhiên có một cái chân dài trắng như tuyết, đôi chân dài ấy đang kẹp lấy chăn.
Long Linh Linh chợt sợ hãi, cô ta lùi về phía đầu giường.
Long Linh Linh rất bối rối, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
Phương Nhiên cũng tỉnh lại, cô ta ngồi dậy.
Sau đó ba người cô nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Trong phòng đột nhiên tĩnh lặng trong phút chốc, sau đó.
Long Linh Linh: "Á!"
Phương Nhiên: "Á!"
Long Linh Linh bị Phương Nhiên dọa sợ.
Còn Phương Nhiên, do cô ta phát hiện bản thân đang không mặc quần áo, lại thêm hoàn cảnh xa lạ, hơn nữa còn có một người đàn ông trong phòng, cho nên cô ta vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ.
Nói về tối hôm qua, lúc Bạch Diệc Phi đưa cô ta lên giường thì váy cô ta bị ngấm nước ướt sũng, ngủ như vậy sẽ dễ bị cảm, nên Bạch Diệc Phi mới phải nhắm mắt vào cởi quần áo cho cô ta.
Lúc này Bạch Diệc Phi vì tiếng thét này mà giật mình ngã xuống ghế sa lon.
...
Hai mươi phút sau, Bạch Diệc Phi không biết phải giải thích bao nhiêu lần, cuối cùng cũng giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Phương Nhiên nghe xong thì cũng hơi tin tưởng, nhưng về vụ quần áo thì cô ta nghi ngờ nhìn Bạch Diệc Phi: "Tự tôi cởi quần áo?"
Bạch Diệc Phi gật đầu: "Đúng vậy, cô vừa vào đã không nói gì mà lập tức cởi quần áo, tôi cũng không cản được, kết quả còn bị cô nôn cả ra người".
Phương Nhiên dừng một lát: "Tôi nôn ra người anh?"
Bạch Diệc Phi gật đầu.
Phương Nhiên nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi: "Tự bản thân tôi sao? Không ai động vào tôi chứ?"
Bạch Diệc Phi nói: "Tự bản thân cô, không ai động vào cô cả".
Ngưu Vọng thấy anh không hiểu thì cười khổ một tiếng, ông ta dập điếu thuốc rồi nói: "Cậu biết đấy, anh có một đứa con trai đang học ở đại học thủ đô".
Bạch Diệc Phi im lặng gật đầu.
Ngưu Vọng tiếp tục: "Một tháng trước nó bị mất tích".
"Anh nhận được một cuộc điện thoại, người ta nói nếu như anh không làm theo lời bọn họ, thì bọn họ sẽ giết con trai anh".
"Ban đầu anh định nói chuyện này với cậu, nhưng hình như bọn họ biết anh định làm gì, nên ngày hôm sau anh đã nhận được một ngón tay của con trai".
Khóe mắt Ngưu Vọng đã đỏ hoe, ông ta yếu ớt nằm trên lan can bên bờ sông, nghẹn ngào nói: "Anh không thể trơ mắt nhìn con trai chết đi được, anh chỉ có một đứa con trai này..."
Bạch Diệc Phi ra sức hít một hơi thuốc, nhưng không nhả khói ra, anh muốn dùng khói để làm cho bản thân tỉnh táo lại.
"Cho nên bọn họ muốn em chết để đổi lấy mạng con trai anh?", Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói.
Ngưu Vọng vẫn nằm như cũ, ông ta ra sức đập vào lan can, đau khổ nói: "Anh không muốn, nhưng cũng không còn cách nào..."
Trong lòng Bạch Diệc Phi không ngừng chua xót.
Anh không muốn nhìn thấy con trai anh chết, chẳng lẽ vợ em, anh em của em lại chấp nhận thấy em chết sao?
Đúng, nghĩ lại thì Ngưu Vọng làm như vậy cũng không sai, nhưng Ngưu Vọng cũng là anh em của anh, Ngưu Vọng không coi anh là anh em sao?
Anh ấy đồng ý nhìn người anh em của mình phải chết hả?
Bạch Diệc Phi trầm giọng nói: "Em không muốn chết".
Ngưu Vọng đột nhiên khóc lớn, khóc đến mức không còn chút hình tượng nào.
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi mà có thể khóc lớn như vậy, có lẽ đã ông ta thực sự rất bất lực, rất áy náy, mọi nỗi buồn đều chất chứa trong đó.
Nhưng khóc cũng không thể giúp ông ta bù đắp được chuyện bản thân đã làm.
Có câu nói rằng, con người đều rất ích kỷ.
Đúng vậy, Ngưu Vọng ích kỷ, ông ta nghiêng về con trai mình, Bạch Diệc Phi cũng ích kỷ, anh cũng không muốn chết.
Bạch Diệc Phi hiểu những gì ông ta làm, cũng không có tư cách trách mắng ông ta, nhưng vì ông ta đã làm lộ một vài chuyện mà suýt chút nữa hại chết Từ Lãng, đây là chuyện Bạch Diệc Phi không thể chấp nhận được.
Bạch Diệc Phi nhìn Ngưu Vọng khóc đến cạn nước mắt thì nhả ra một hơi thuốc rồi lạnh lùng nói: "Anh đi đi".
Ngưu Vọng ngừng lại, ngưng khóc, ông ta nhìn anh hết sức kinh ngạc: "Cậu không giết anh sao?"
Bạch Diệc Phi lắc đầu, anh không nói câu nào mà xoay người rời đi.
Ngưu Vọng đứng một mình bên bờ sông, gió nhẹ mơn trớn, rõ ràng không lạnh nhưng ông ta lại cảm thấy rất lạnh, cả người còn vô thức run rẩy.
Ông ta hiểu ý Bạch Diệc Phi, anh nói đi đi không phải là bảo ông ta rời khỏi đây đi, mà là bảo ông ta hãy rời hẳn khỏi đám người Bạch Diệc Phi.
Ngưu Vọng nhắm mắt lại, sau đó cắn răng lấy ra một con dao giải phẫu từ trong ngực, ông ta xông về phía Bạch Diệc Phi.
Nhưng Ngưu Vọng mới đi được hai bước thì Bạch Diệc Phi đột nhiên xoay người, chỉ về phía Ngưu Vọng, anh tức giận nói: "Đứng lại!"
Ngưu Vọng dừng lại, không dám làm gì.
Bạch Diệc Phi không kìm được cơn tức giận: "Rõ ràng là anh sai, tại sao lại bắt em phải gánh chịu thay anh?"
"Cạch!"
Con dao giải phẫu trong tay Ngưu Vọng rơi xuống đất, ông ta chỉ là một người bình thường, vốn không phải đối thủ của Bạch Diệc Phi, ông ta hoàn toàn không có khả năng giết được anh.
Vì vậy hành động này của Ngưu Vọng chỉ là muốn để Bạch Diệc Phi giết ông ta mà thôi.
Ông ta muốn chết.
Nếu quả thật như vậy thì trong lòng Bạch Diệc Phi sẽ rất áy náy, vì vậy vừa rồi anh mới nói, tại sao anh phải gánh vác hậu quả cho ông ta.
Bạch Diệc Phi lên xe, lúc đi ngang qua Ngưu Vọng thì anh quay đầu nói: "Đăng tin lên trang web thủ đô, mười cân vàng đổi lấy tung tích của con trai anh, đừng để lại tên".
Bạch Diệc Phi nói xong thì lái xe rời đi.
Ngưu Vọng kinh ngạc nhìn chiếc xe dần biến mất.
...
Bạch Diệc Phi làm như vậy thật ra là muốn để Đạo Trưởng thấy được tin này.
Ông ta không quan tâm mười cân vàng, nhưng ông ta nhất định sẽ quan tâm số vàng này từ đâu tới?
Nếu thế mạng của con trai Ngưu Vọng sẽ không có gì đáng lo ngại.
Còn Ngưu Vọng, cho dù Bạch Diệc Phi nặng tình nghĩa, nhưng anh sẽ không bao giờ tha thứ cho sự phản bội.
...
Trời sáng, Long Linh Linh ở khách sạn đã hạ sốt, cô ta mở mắt ra, mơ màng nhìn xung quanh rồi ngồi dậy.
Cô ta lấy tay lau mồ hôi trên trán, sau đó vén chăn ra, định xuống giường.
Nhưng sau khi vén chăn ra thì cô ta lập tức ngây người.
Tất của cô ta đã bị người ta xé ra, lộ ra đôi chân nhỏ nhắn.
Trên tủ ở đầu giường còn nửa chai rượu vang, sau khi nhìn thấy thì Long Linh Linh dường như đã hiểu ra, vì vậy cô ấy đưa tay lên ngửi, lập tức ngửi thấy mùi cồn của rượu.
Không chỉ tay cô ta mà cả phòng đều có mùi cồn.
Long Linh Linh nghĩ rằng có lẽ Bạch Diệc Phi muốn hạ sốt nên mới lấy rượu lau tay và chân giúp cô ta.
Nhưng Long Linh Linh nghĩ đến việc Bạch Diệc Phi xé tất mình để lau lòng bàn chân cho cô ta thì gương mặt lập tức đỏ ửng.
Đúng lúc ấy cửa phòng vệ sinh mở ra.
Bạch Diệc Phi đi từ bên trong ra, rõ ràng anh vừa mới tắm xong, sau khi thấy Long Linh Linh thì anh cười nói: "Tỉnh rồi à!"
Sau khi Long Linh Linh nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì lập tức ngượng ngùng giấu chân vào trong chăn, sau đó cô ta cúi đầu khẽ ừ một tiếng.
Bạch Diệc Phi vờ như không thấy, anh chỉ lạnh lùng nói: "Tôi vừa xem qua rồi, cô đã hạ sốt, chắc cũng không sao nữa, tôi vừa gọi một bát cháo, cũng sắp đến nơi rồi, cô đi rửa mặt trước đi".
"Ừ", Long Linh Linh vẫn cúi đầu, hơn nữa sau khi trả lời thì giống như sợ Bạch Diệc Phi nhìn thấy chân mình, nên cô ta vẫn không nhúc nhích.
Thật ra thì chuyện này cũng không có gì, chủ yếu là Long Linh Linh cảm thấy có lỗi, lúc thấy Bạch Diệc Phi không nhìn cô ta nữa thì mới lặng lẽ vén chăn ra, đi xuống giường.
Đúng lúc ấy Long Linh Linh nhìn thấy đối diện giường đột nhiên có một cái chân dài trắng như tuyết, đôi chân dài ấy đang kẹp lấy chăn.
Long Linh Linh chợt sợ hãi, cô ta lùi về phía đầu giường.
Long Linh Linh rất bối rối, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
Phương Nhiên cũng tỉnh lại, cô ta ngồi dậy.
Sau đó ba người cô nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Trong phòng đột nhiên tĩnh lặng trong phút chốc, sau đó.
Long Linh Linh: "Á!"
Phương Nhiên: "Á!"
Long Linh Linh bị Phương Nhiên dọa sợ.
Còn Phương Nhiên, do cô ta phát hiện bản thân đang không mặc quần áo, lại thêm hoàn cảnh xa lạ, hơn nữa còn có một người đàn ông trong phòng, cho nên cô ta vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ.
Nói về tối hôm qua, lúc Bạch Diệc Phi đưa cô ta lên giường thì váy cô ta bị ngấm nước ướt sũng, ngủ như vậy sẽ dễ bị cảm, nên Bạch Diệc Phi mới phải nhắm mắt vào cởi quần áo cho cô ta.
Lúc này Bạch Diệc Phi vì tiếng thét này mà giật mình ngã xuống ghế sa lon.
...
Hai mươi phút sau, Bạch Diệc Phi không biết phải giải thích bao nhiêu lần, cuối cùng cũng giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Phương Nhiên nghe xong thì cũng hơi tin tưởng, nhưng về vụ quần áo thì cô ta nghi ngờ nhìn Bạch Diệc Phi: "Tự tôi cởi quần áo?"
Bạch Diệc Phi gật đầu: "Đúng vậy, cô vừa vào đã không nói gì mà lập tức cởi quần áo, tôi cũng không cản được, kết quả còn bị cô nôn cả ra người".
Phương Nhiên dừng một lát: "Tôi nôn ra người anh?"
Bạch Diệc Phi gật đầu.
Phương Nhiên nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi: "Tự bản thân tôi sao? Không ai động vào tôi chứ?"
Bạch Diệc Phi nói: "Tự bản thân cô, không ai động vào cô cả".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.