Chương 484: Cao thủ số hai của kinh đô
Mai Bát Gia
31/01/2021
Bạch Diệc Phi vừa chạy vừa ngoái lại nhìn, anh cảm thấy không đành lòng
đồng thời cũng cầu nguyện thuyền của Trương Hoa Bân có thể mau chóng tìm thấy bọn họ.
Chạy được nửa đường thì Bạch Diệc phi nhìn thấy phía xa xa kia có một chiếc thuyền đang tiến lại gần bọn họ, nhưng chiếc thuyền quá nhỏ, cùng lắm cũng chỉ chứa được mấy người.
Bạch Diệc Phi không còn thời gian để suy tính nhiều như vậy, chỉ cần nhìn thấy thuyền là có hy vọng rồi, vì vậy anh dừng lại nói với Lý Tuyết: "Tuyết Nhi, em ở chỗ này chờ thuyền tới, anh đi giúp bọn họ".
Nói xong, Bạch Diệc Phi vừa muốn quay người xông tới thì bị Lý Tuyết kéo lại: "Chồng, anh phải cẩn thận nhé!"
Bạch Diệc Phi ngừng lại một lát, trịnh trọng gật đầu: "Ừ, anh biết rồi".
Lý Tuyết thả tay ra, ngay lập tức Bạch Diệc Phi vọt tới, nói với người của mình: "Xông lên!"
Tất cả mọi người hiển nhiên đã hiểu lời Bạch Diệc Phi nói, vì vậy bọn họ cũng nhìn thấy niềm hy vọng vào sự sống, càng ra sức chiến đấu mạnh mẽ hơn.
Tuy nhiên Trường Tiễu lại cảm thấy hơi khó hiểu, điện thoại mới gọi có mười mấy phút mà thuyền đã tới rồi sao? Nhanh như vậy sao?
Trường Tiễu đang định hỏi thì lại bị mấy người gần đấy quấy rối, vì thế nhanh chóng ra tay, tham gia chiến đấu một lần nữa.
Lý Tuyết ở bên kia nhìn thấy thuyền ngày càng gần liền không ngừng vẫy tay, ra hiệu cho bọn họ nhanh tới một chút.
Chỉ vài phút sau, chiếc thuyền cũng tới, dừng tại chỗ Lý Tuyết.
Lý Tuyết vô cùng mừng rỡ nhưng cũng không lập tức lên thuyền, mà hét lớn: "Tôi đi gọi người, các anh đợi một chút, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng sẵn sàng lên đường".
Nhưng mà một người đàn ông từ trong thuyền đi ra, mặc quần áo bình thường màu vàng nhạt, nhìn cũng tầm hai bảy hai tám tuổi, dáng vẻ cực kỳ hèn hạ đặc biệt là đôi mắt nhỏ hẹp dài khiến cho người ta cảm thấy khó chịu kia.
"Cô gái xinh đẹp này, tôi nghĩ là cô hiểu nhầm rồi".
Lý Tuyết ngừng một lát, quay người nhìn thì phát hiện cô không biết người đàn ông này, cô tự hỏi trong lòng rằng đây cũng là người của Bạch Diệc Phi sao? Sao cô lại có cảm giác không giống lắm?
"Anh là...", Lý Tuyết cảnh giác hỏi lại.
Người đàn ông cười một tiếng, không thèm nói lời nào mà trực tiếp móc một con dao ra.
Ngay sao đó người đàn ông nhảy xuống bãi cát, đi mấy bước liền tóm được Lý Tuyết.
Lý Tuyết vùng vẫy kêu to: "Thả tôi ra!"
Người đàn ông kéo tóc Lý Tuyết, kề dao trên cổ cô: "Đừng có nhúc nhích, dao kiếm không có mắt đâu!"
Lý Tuyết cảm nhận rõ ràng con dao đang kề trên cổ mình một cách lạnh lẽo, chỉ cần cô giãy giụa một chút thì nó sẽ cứa đứt cổ họng cô.
Lý Tuyết giả vờ bình tĩnh hỏi: "Anh là ai? Bắt tôi làm gì?"
Người đàn ông hừ một tiếng, nói: "Tôi á, tôi là Triệu Long, người nhà họ Tùng".
Vừa dứt lời, Lý Tuyết lập tức trợn trừng đôi mắt, người nhà họ Tùng? Không phải là đến để tìm Bạch Diệc Phi báo thù sao?
Cơ thể Lý Tuyết không ngừng run lên, cô muốn gọi Bạch Diệc Phi chạy nhanh đi, nhưng lại không dám lên tiếng, sợ rằng một khi phát ra tiếng động Bạch Diệc Phi sẽ vì cô mà phân tâm, bị đám người kia tìm thấy sơ hở tạo cơ hội cho bọn chúng làm anh bị thương.
Nhưng lúc này cô nên làm gì đây?
Cô lại bị kẻ xấu bắt được, cô không muốn bọn chúng dùng cô để uy hiếp anh.
Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi đang chém giết với một đám người cách đó không xa, đôi mắt cô đỏ hoe, bất giác cô nhớ lại từng chút kí ức cùng Bạch Diệc Phi chung sống trong ba năm qua.
Trong hai năm đầu bọn họ chung sống với nhau như hai người xa lạ, dần dần từ thân thuộc rồi trở thành bạn bè, cuối cùng bọn họ cũng trở thành người yêu và sau này chính thức nên duyên vợ chồng.
Nhưng ngày tháng đẹp đẽ ấy như vừa mới bắt đầu ấy liền kết thúc như vậy sao?
Lý Tuyết không muốn bản thân trở thành gánh nặng cho Bạch Diệc Phi nữa, cô không muốn người ta dùng cô để uy hiếp anh.
Lý Tuyết siết chặt tay thành nắm đấm: "Chồng... Em yêu anh..."
Nói xong, Lý Tuyết hít một hơi thật sâu rồi giơ tay lên nắm tay của Triệu Long: "Giết tôi đi! Giết tôi luôn đi!"
Triệu Long sửng sốt một chút, gã chưa từng thấy người nào không sợ chết như vậy, lại còn chủ động đòi chết cơ đấy!
Đáng tiếc, gã sẽ không để cho cô chết dễ dàng như vậy nếu không thì làm sao có thể uy hiếp Bạch Diệc Phi?
"Nằm mơ đi", Triệu Long hừ lạnh một tiếng.
Lý Tuyết thấy vậy hai mắt lóe lên, nắm lấy tay Triệu Long, ra sức cứa vào cổ mình.
Chỉ cần cô chết thì không ai có thể uy hiếp Bạch Diêc Phi được nữa, Bạch Diệc Phi cũng không cần phải kiềm chế rồi.
Triệu Long đương nhiên sẽ không cho cô cơ hội này.
"Con mẹ nó! Muốn chết cũng không dễ như thế đâu!", sức lực của Triệu Long lớn hơn Lý Tuyết rất nhiều, lúc Lý Tuyết đang ra sức thì Triệu Long liền lập tức thu tay về, nhưng vì hai người lôi kéo nên con dao vẫn vô tình làm xước cổ của Lý Tuyết.
Cô ban đầu đã có một vết thương, bây giờ vết thương ấy lại sâu hơn, vết máu đã khô lại chảy xuống một lần nữa.
Triệu Long thấy vậy thì xì một tiếng: "Mẹ kiếp! Muốn chết như vậy thì đợi lát nữa ông đây thành toàn cho chúng mày, bây giờ mày ngoan ngoãn đợi ở đây nếu không tao lập tức giết chết Bạch Diệc Phi!"
Lý Tuyết ngẩn ra, không dám manh động nữa.
Lúc này, Bạch Diệc Phi ở bên kia đột nhiên hét lớn, sau đó chạy vọt tới.
Bạch Diệc Phi vừa mới nhìn thấy cảnh kia.
Anh vốn tưởng là thuyền của Trương Hoa Bân phái tới, nhưng anh xem nhẹ hai vấn đề, một là chiếc thuyền này tới quá nhanh, hai là chiếc thuyền này quá nhỏ căn bản không chứa nổi mười mấy người bọn họ.
"Dám động vào vợ của tao, tao liều chết với mày!"
Đôi mắt Bạch Diệc Phi đỏ bừng, anh vội vàng vọt tới.
Triệu Long thấy vậy định dùng Lý Tuyết để uy hiếp Bạch Diệc Phi, còn Lý Tuyết lúc này nhìn thấy Bạch Diệc Phi đang xông đến, cô theo bản năng không muốn người khác dùng mình để uy hiếp anh nên đã thừa dịp Triệu Long không để ý mà cắn vào tay gã một cái.
"Á!"
Triệu Long kêu lên một tiếng thảm thiết.
Do đó Lý Tuyết có thể thuận lợi thoát khỏi sự khống chế của Triệu Long, sau đó lập tức vọt sang một bên.
Cùng lúc đó, Bạch Diệc Phi lao tới trước mặt, giơ chân đá lên, Triệu Long chưa kịp phản ứng chỉ có thể giơ tay chống cự, theo quán tính gã bị đá lùi lại phía sau mấy bước.
Sau khi Bạch Diệc phi tiếp đất, anh nhân lúc Triệu Long không chú ý mà tung ra một cú đấm, nhưng lần này Bạch Diệc Phi không thành công.
Triệu Long lập tức nắm được nắm chặt nắm đấm của Bạch Diệc Phi sau đó thúc cùi chỏ, giơ chân đó bay Bạch Diệc Phi ra ngoài.
"Bịch!"
Bạch Diệc Phi bị đập mạnh xuống bãi cát, khóe miệng chảy ra một ít máu tươi.
Lý Tuyết chạy tới đỡ lấy Bạch Diệc Phi, cô vô cùng lo lắng nói: "Bạch Diệc Phi. anh sao rồi? Anh đừng dọa em sợ..."
Bạch Diệc Phi dựa vào Lý Tuyết mà đứng lên, một tay lau khóe miệng, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Long: "Anh không sao".
Triệu Long cũng dừng lại, nhìn Bạch Diệc Phi, trong mắt đầy vẻ châm chọc: "Rác rưởi!"
Ánh mắt Bạch Diệc Phi tối sầm lại, vừa rồi gã chỉ đánh hai chiêu, nhưng Bạch Diệc Phàm cảm thấy gã quả thực rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả Trường Tiễu.
"Mày là ai?", Bạch Diệc Phi hỏi.
Triệu Long không trả lời, nhưng Lý Tuyết đã trả lời anh: "Anh ta nói tên là Triệu Long, người nhà họ Tùng."
Bạch Diệc Phi ngây ra: "Người nhà họ Tùng?"
"Đúng vậy, hôm nay tao tới đây là để báo thù cho cậu chủ", Triệu Long không có chút vội vàng, Bạch Diệc Phi ở trong mắt gã cũng chỉ như con cá nằm trên thớt.
Bạch Diệc Phi trầm giọng nói: "Mày muốn tận tay giết chết tao?"
"Tất nhiên", Triệu Long nói xong liền ngừng lại: "Có thể, cô chủ của tao cũng muốn đích thân ra tay".
"Tùng Lệ Nhã?", Bạch Diệc Phi ngước mắt lên nhìn gã: "Cô ta cũng tới đây sao?"
Trong đầu Bạch Diệc Phi nghĩ tới dáng vẻ của cô gái ngây thơ chỉ tầm mười bảy tuổi ấy, không thể ngờ lại muốn người khác ra tay giết anh.
"Triệu Long!"
Giọng nói đột ngột vang lên, hóa ra là người đàn ông cầm súng đã cứu Bạch Diệc Phi, ông ta nhìn thấy Bạch Diệc Phi chạy qua đây cũng nhanh chóng giải quyết đám người bên cạnh để theo tới, bởi vì nhiệm vụ của anh ta từ đầu đến cuối là bảo vệ Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhìn anh ta một chút, đôi mắt hơi nhíu lại: "Hai người quen nhau?"
Người đàn ông ngừng một lát, cười gượng gạo nói: "Quen chứ, cao thủ số hai ở kinh đô, trên Trường Tiễu một bậc".
Vẻ mặt Bạch Diệc Phi ngây ra, chẳng trách, hóa ra gã chính là cao thủ thứ hai.
Triệu Long cười mỉa mai một tiếng: "Không ngờ có thể gặp anh Sáu ở chỗ này".
Chạy được nửa đường thì Bạch Diệc phi nhìn thấy phía xa xa kia có một chiếc thuyền đang tiến lại gần bọn họ, nhưng chiếc thuyền quá nhỏ, cùng lắm cũng chỉ chứa được mấy người.
Bạch Diệc Phi không còn thời gian để suy tính nhiều như vậy, chỉ cần nhìn thấy thuyền là có hy vọng rồi, vì vậy anh dừng lại nói với Lý Tuyết: "Tuyết Nhi, em ở chỗ này chờ thuyền tới, anh đi giúp bọn họ".
Nói xong, Bạch Diệc Phi vừa muốn quay người xông tới thì bị Lý Tuyết kéo lại: "Chồng, anh phải cẩn thận nhé!"
Bạch Diệc Phi ngừng lại một lát, trịnh trọng gật đầu: "Ừ, anh biết rồi".
Lý Tuyết thả tay ra, ngay lập tức Bạch Diệc Phi vọt tới, nói với người của mình: "Xông lên!"
Tất cả mọi người hiển nhiên đã hiểu lời Bạch Diệc Phi nói, vì vậy bọn họ cũng nhìn thấy niềm hy vọng vào sự sống, càng ra sức chiến đấu mạnh mẽ hơn.
Tuy nhiên Trường Tiễu lại cảm thấy hơi khó hiểu, điện thoại mới gọi có mười mấy phút mà thuyền đã tới rồi sao? Nhanh như vậy sao?
Trường Tiễu đang định hỏi thì lại bị mấy người gần đấy quấy rối, vì thế nhanh chóng ra tay, tham gia chiến đấu một lần nữa.
Lý Tuyết ở bên kia nhìn thấy thuyền ngày càng gần liền không ngừng vẫy tay, ra hiệu cho bọn họ nhanh tới một chút.
Chỉ vài phút sau, chiếc thuyền cũng tới, dừng tại chỗ Lý Tuyết.
Lý Tuyết vô cùng mừng rỡ nhưng cũng không lập tức lên thuyền, mà hét lớn: "Tôi đi gọi người, các anh đợi một chút, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng sẵn sàng lên đường".
Nhưng mà một người đàn ông từ trong thuyền đi ra, mặc quần áo bình thường màu vàng nhạt, nhìn cũng tầm hai bảy hai tám tuổi, dáng vẻ cực kỳ hèn hạ đặc biệt là đôi mắt nhỏ hẹp dài khiến cho người ta cảm thấy khó chịu kia.
"Cô gái xinh đẹp này, tôi nghĩ là cô hiểu nhầm rồi".
Lý Tuyết ngừng một lát, quay người nhìn thì phát hiện cô không biết người đàn ông này, cô tự hỏi trong lòng rằng đây cũng là người của Bạch Diệc Phi sao? Sao cô lại có cảm giác không giống lắm?
"Anh là...", Lý Tuyết cảnh giác hỏi lại.
Người đàn ông cười một tiếng, không thèm nói lời nào mà trực tiếp móc một con dao ra.
Ngay sao đó người đàn ông nhảy xuống bãi cát, đi mấy bước liền tóm được Lý Tuyết.
Lý Tuyết vùng vẫy kêu to: "Thả tôi ra!"
Người đàn ông kéo tóc Lý Tuyết, kề dao trên cổ cô: "Đừng có nhúc nhích, dao kiếm không có mắt đâu!"
Lý Tuyết cảm nhận rõ ràng con dao đang kề trên cổ mình một cách lạnh lẽo, chỉ cần cô giãy giụa một chút thì nó sẽ cứa đứt cổ họng cô.
Lý Tuyết giả vờ bình tĩnh hỏi: "Anh là ai? Bắt tôi làm gì?"
Người đàn ông hừ một tiếng, nói: "Tôi á, tôi là Triệu Long, người nhà họ Tùng".
Vừa dứt lời, Lý Tuyết lập tức trợn trừng đôi mắt, người nhà họ Tùng? Không phải là đến để tìm Bạch Diệc Phi báo thù sao?
Cơ thể Lý Tuyết không ngừng run lên, cô muốn gọi Bạch Diệc Phi chạy nhanh đi, nhưng lại không dám lên tiếng, sợ rằng một khi phát ra tiếng động Bạch Diệc Phi sẽ vì cô mà phân tâm, bị đám người kia tìm thấy sơ hở tạo cơ hội cho bọn chúng làm anh bị thương.
Nhưng lúc này cô nên làm gì đây?
Cô lại bị kẻ xấu bắt được, cô không muốn bọn chúng dùng cô để uy hiếp anh.
Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi đang chém giết với một đám người cách đó không xa, đôi mắt cô đỏ hoe, bất giác cô nhớ lại từng chút kí ức cùng Bạch Diệc Phi chung sống trong ba năm qua.
Trong hai năm đầu bọn họ chung sống với nhau như hai người xa lạ, dần dần từ thân thuộc rồi trở thành bạn bè, cuối cùng bọn họ cũng trở thành người yêu và sau này chính thức nên duyên vợ chồng.
Nhưng ngày tháng đẹp đẽ ấy như vừa mới bắt đầu ấy liền kết thúc như vậy sao?
Lý Tuyết không muốn bản thân trở thành gánh nặng cho Bạch Diệc Phi nữa, cô không muốn người ta dùng cô để uy hiếp anh.
Lý Tuyết siết chặt tay thành nắm đấm: "Chồng... Em yêu anh..."
Nói xong, Lý Tuyết hít một hơi thật sâu rồi giơ tay lên nắm tay của Triệu Long: "Giết tôi đi! Giết tôi luôn đi!"
Triệu Long sửng sốt một chút, gã chưa từng thấy người nào không sợ chết như vậy, lại còn chủ động đòi chết cơ đấy!
Đáng tiếc, gã sẽ không để cho cô chết dễ dàng như vậy nếu không thì làm sao có thể uy hiếp Bạch Diệc Phi?
"Nằm mơ đi", Triệu Long hừ lạnh một tiếng.
Lý Tuyết thấy vậy hai mắt lóe lên, nắm lấy tay Triệu Long, ra sức cứa vào cổ mình.
Chỉ cần cô chết thì không ai có thể uy hiếp Bạch Diêc Phi được nữa, Bạch Diệc Phi cũng không cần phải kiềm chế rồi.
Triệu Long đương nhiên sẽ không cho cô cơ hội này.
"Con mẹ nó! Muốn chết cũng không dễ như thế đâu!", sức lực của Triệu Long lớn hơn Lý Tuyết rất nhiều, lúc Lý Tuyết đang ra sức thì Triệu Long liền lập tức thu tay về, nhưng vì hai người lôi kéo nên con dao vẫn vô tình làm xước cổ của Lý Tuyết.
Cô ban đầu đã có một vết thương, bây giờ vết thương ấy lại sâu hơn, vết máu đã khô lại chảy xuống một lần nữa.
Triệu Long thấy vậy thì xì một tiếng: "Mẹ kiếp! Muốn chết như vậy thì đợi lát nữa ông đây thành toàn cho chúng mày, bây giờ mày ngoan ngoãn đợi ở đây nếu không tao lập tức giết chết Bạch Diệc Phi!"
Lý Tuyết ngẩn ra, không dám manh động nữa.
Lúc này, Bạch Diệc Phi ở bên kia đột nhiên hét lớn, sau đó chạy vọt tới.
Bạch Diệc Phi vừa mới nhìn thấy cảnh kia.
Anh vốn tưởng là thuyền của Trương Hoa Bân phái tới, nhưng anh xem nhẹ hai vấn đề, một là chiếc thuyền này tới quá nhanh, hai là chiếc thuyền này quá nhỏ căn bản không chứa nổi mười mấy người bọn họ.
"Dám động vào vợ của tao, tao liều chết với mày!"
Đôi mắt Bạch Diệc Phi đỏ bừng, anh vội vàng vọt tới.
Triệu Long thấy vậy định dùng Lý Tuyết để uy hiếp Bạch Diệc Phi, còn Lý Tuyết lúc này nhìn thấy Bạch Diệc Phi đang xông đến, cô theo bản năng không muốn người khác dùng mình để uy hiếp anh nên đã thừa dịp Triệu Long không để ý mà cắn vào tay gã một cái.
"Á!"
Triệu Long kêu lên một tiếng thảm thiết.
Do đó Lý Tuyết có thể thuận lợi thoát khỏi sự khống chế của Triệu Long, sau đó lập tức vọt sang một bên.
Cùng lúc đó, Bạch Diệc Phi lao tới trước mặt, giơ chân đá lên, Triệu Long chưa kịp phản ứng chỉ có thể giơ tay chống cự, theo quán tính gã bị đá lùi lại phía sau mấy bước.
Sau khi Bạch Diệc phi tiếp đất, anh nhân lúc Triệu Long không chú ý mà tung ra một cú đấm, nhưng lần này Bạch Diệc Phi không thành công.
Triệu Long lập tức nắm được nắm chặt nắm đấm của Bạch Diệc Phi sau đó thúc cùi chỏ, giơ chân đó bay Bạch Diệc Phi ra ngoài.
"Bịch!"
Bạch Diệc Phi bị đập mạnh xuống bãi cát, khóe miệng chảy ra một ít máu tươi.
Lý Tuyết chạy tới đỡ lấy Bạch Diệc Phi, cô vô cùng lo lắng nói: "Bạch Diệc Phi. anh sao rồi? Anh đừng dọa em sợ..."
Bạch Diệc Phi dựa vào Lý Tuyết mà đứng lên, một tay lau khóe miệng, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Long: "Anh không sao".
Triệu Long cũng dừng lại, nhìn Bạch Diệc Phi, trong mắt đầy vẻ châm chọc: "Rác rưởi!"
Ánh mắt Bạch Diệc Phi tối sầm lại, vừa rồi gã chỉ đánh hai chiêu, nhưng Bạch Diệc Phàm cảm thấy gã quả thực rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả Trường Tiễu.
"Mày là ai?", Bạch Diệc Phi hỏi.
Triệu Long không trả lời, nhưng Lý Tuyết đã trả lời anh: "Anh ta nói tên là Triệu Long, người nhà họ Tùng."
Bạch Diệc Phi ngây ra: "Người nhà họ Tùng?"
"Đúng vậy, hôm nay tao tới đây là để báo thù cho cậu chủ", Triệu Long không có chút vội vàng, Bạch Diệc Phi ở trong mắt gã cũng chỉ như con cá nằm trên thớt.
Bạch Diệc Phi trầm giọng nói: "Mày muốn tận tay giết chết tao?"
"Tất nhiên", Triệu Long nói xong liền ngừng lại: "Có thể, cô chủ của tao cũng muốn đích thân ra tay".
"Tùng Lệ Nhã?", Bạch Diệc Phi ngước mắt lên nhìn gã: "Cô ta cũng tới đây sao?"
Trong đầu Bạch Diệc Phi nghĩ tới dáng vẻ của cô gái ngây thơ chỉ tầm mười bảy tuổi ấy, không thể ngờ lại muốn người khác ra tay giết anh.
"Triệu Long!"
Giọng nói đột ngột vang lên, hóa ra là người đàn ông cầm súng đã cứu Bạch Diệc Phi, ông ta nhìn thấy Bạch Diệc Phi chạy qua đây cũng nhanh chóng giải quyết đám người bên cạnh để theo tới, bởi vì nhiệm vụ của anh ta từ đầu đến cuối là bảo vệ Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhìn anh ta một chút, đôi mắt hơi nhíu lại: "Hai người quen nhau?"
Người đàn ông ngừng một lát, cười gượng gạo nói: "Quen chứ, cao thủ số hai ở kinh đô, trên Trường Tiễu một bậc".
Vẻ mặt Bạch Diệc Phi ngây ra, chẳng trách, hóa ra gã chính là cao thủ thứ hai.
Triệu Long cười mỉa mai một tiếng: "Không ngờ có thể gặp anh Sáu ở chỗ này".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.