Chương 317: Cầu xin bác sĩ
Mai Bát Gia
09/01/2021
Người đàn ông vô cùng lo lắng: “Bác sĩ, cầu xin bác sĩ hãy cứu cậu bé trước, cầu xin ông hãy cứu cậu bé trước. Tôi thật sự sẽ đi lấy tiền
ngay lập tức. Bác sĩ, cầu xin ông, cầu xin ông mà!”
Bác sĩ Chương bình tĩnh đứng đó rồi nói: “Vừa rồi có phải cậu nói đây là tai nạn xe cộ, mà cậu chính là người gây ra tai nạn đúng không?”
Người đàn ông sững sờ, sau đó nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy”.
Bác sĩ Chương nói: “Cậu đâm người ta, mà hai người không có quan hệ ruột thịt nào, cậu bảo đi lấy tiền, chúng tôi làm sao tin tưởng cậu được chứ? Nhỡ may cậu lấy cớ trốn mất thì chúng tôi biết đòi tiền ai đây?”
“Tôi…tôi…”, người đàn ông vô cùng luống cuống, cuối cùng người đó quỳ bộp xuống đất: “Bác sĩ, tôi không chạy trốn đâu, thật đó. Xin ông mau cứu người trước đi, xin ông đó. Tôi không có tiền nhưng có thể vay tiền được. Tôi nhất định sẽ thanh toán mà!”
“Bác sĩ, cầu xin ông, ông mau cứu người trước đi!”, người đàn ông đó vừa nói vừa dập đầu.
Nhưng bác sĩ Chương với đám y tá trước mặt lại dửng dưng và thờ ơ, không ai bước tới kéo người ta đứng dậy cả. Bác sĩ Chương dửng dưng nói: “Cậu có dập đầu cũng vô dụng thôi. Nếu như cậu không trả tiền thì chúng tôi sẽ không tiến hành phẫu thuật”.
“Đây là bệnh viện tư nhân, không phải bệnh viện công. Muốn phẫu thuật ở bệnh viện tư nhân thì phải thanh toán tiền trước. Cậu cầu xin tôi cũng vô ích thôi. Nên giờ tranh thủ thời gian nghĩ cách xoay tiền đi!”
“Nếu không trong lúc cậu đứng đây cầu xin thì bé trai kia đã chết từ lâu rồi đấy!”
Người đàn ông rất lo lắng, anh ta không ngừng dập đầu cầu xin bác sĩ, xin bác sĩ mau phẫu thuật cho đứa bé kia. Nhưng đám bác sĩ Chương chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn, không có bất cứ phản ứng gì.
Lúc này mấy người đi ngang qua đều đã vây xung quanh, bọn họ nhìn thấy cảnh này nhiều đến nỗi giờ cũng quen luôn rồi, thậm chí còn có người đến khuyên bảo: “Người anh em, bệnh viện tư nhân là như vậy đấy. Nếu như không trả tiền thì sẽ không chịu phẫu thuật đâu”.
“Đúng đấy, anh nhanh chóng đi xoay sở tiền nong đi! Không thì không cứu nổi đâu”.
“Anh có dập đầu cũng vô ích thôi!”
“Haiz, cứ cách vài ngày lại có một cảnh như này…”
Bạch Diệc Phi cũng rất tò mò nên mới đi theo đến đây, không ngờ anh lại nhìn thấy cảnh này, trong lòng lập tức bùng lên lửa giận.
Nơi này là bệnh viện, mà bác sĩ và y tá có trách nhiệm chăm sóc và cứu chữa người bị thương, khi đối diện với tình huống thế này thì chẳng phải bọn họ nên nhanh chóng làm phẫu thuật cứu người sao?
Vậy mà bọn họ làm gì thế? Cứ nhất quyết phải chờ đến khi giao tiền mới chịu tiến hành phẫu thuật. Nếu như bệnh viện nào cũng làm ăn như thế này thì còn cứu ai được nữa?
“Mấy người là bác sĩ, không phải là quân tư bản độc ác. Trách nhiệm của mấy người là cứu người chứ không phải mòi tiền!”
Bác sĩ Chương nhìn lại, ông ta không vừa lòng với lời nói của Bạch Diệc Phi: “Anh là ai? Đã không biết gì thì đừng nói linh tinh”.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn bọn họ: “Tôi không hiểu hả? Ha ha, vậy ông nói cho tôi biết bác sĩ phải làm những gì đi? Không phải cứu người à? Đừng nói với tôi bác sĩ đến đây là để thu tiền nhé!”
“Anh!”, sắc mặt bác sĩ Chương sầm xuống: “Anh thì biết cái gì? Đúng là bác sĩ thì phải cứu người, nhưng bác sĩ cũng là người, cũng cần phải sống. Chẳng lẽ chúng tôi có thể sống sót được bằng việc cứu người hả?”
“Chúng tôi cũng cần tiền, cần nuôi gia đình. Nếu như không có tiền thì ai sẽ chữa bệnh cứu người chứ?”
“Anh có biết chuyện gì đang xảy ra không? Cậu ta là người gây ra tai nạn. Nếu cậu ta bỏ trốn thì chúng tôi phải làm sao bây giờ?”
“Anh cho rằng điều hành cả một bệnh viện lớn thế này thì không cần tiền sao? Không cần tiền trả cho bác sĩ y tá, không cần tiền mua thiết bị y tế hả?”
“Vậy nên đã không hiểu thì đừng có mà nói linh tinh!”
Lúc này những người xung quanh cũng đã bắt đầu bàn tán ầm ĩ.
“Chuyện này cũng không thể trách bác sĩ Chương được, dù sao đây cũng là bệnh viện tư nhân”.
“Đúng vậy, bác sĩ Chương làm phẫu thuật rất tốt. Chắc chắn ông ta bị ép buộc thôi”.
“Haiz, anh bạn trẻ này quá xúc động rồi”.
“…”
Bạch Diệc Phi siết chặt nắm đấm. Tiền, mở miệng ngậm miệng đều chỉ có tiền, mẹ nó chứ, đây là những gì bác sĩ nên nói sao?
Mà những người này đều là bệnh nhân hoặc là người nhà, vậy mà cũng thốt ra câu đó được, chẳng qua chỉ muốn lấy lòng bác sĩ Chương mà thôi. Nói trắng ra bọn họ cũng không thực sự đồng ý điểm này của bệnh viện.
Trong lòng Bạch Diệc Phi cảm thấy có chút khó chịu. Đây chính là bản tính của con người. Khi đối mặt với chuyện của người khác thì bọn họ sẽ không đứng ở góc độ của người đó để suy nghĩ vấn đề, thậm chí còn ích kỷ cho rằng đó là đúng.
Nhưng mà đến bây giờ bọn họ vẫn không thử nghĩ xem, nếu như đổi lại người bị thương kia là người nhà của họ thì sao? Liệu bọn họ có còn mạnh dạn đồng ý với bác sĩ Chương nữa không?
Bỏ đi, đám người như thế rất nhiều, có nói cũng không lại bọn họ, cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của bọn họ đâu.
Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi, anh cố gắng dằn cơn tức lại. Dù sao cứu người là quan trọng nhất: “Muốn tiền đúng không? Được thôi, mấy người cứu người đi, tôi trả tiền”.
“Cái gì?”, bác sĩ Chương giống như đang nghe chuyện cười: “Anh trả tiền sao? Anh là ai hả? Anh có tiền à? Anh cũng giống cậu ta đúng không? Hay là mấy người cùng một giuộc với nhau?”
Bạch Diệc Phi thẳng thừng lấy ra một tấm thẻ đen rồi đưa cho y tá.
Vẻ mặt bác sĩ Chương lạnh lùng: “Mau đi quẹt thẻ đi, tôi muốn xem thử thẻ anh ta có thể thanh toán được hay không.”
Bọn họ chưa từng nhìn thấy tấm thẻ như của Bạch Diệc Phi, thẻ này quẹt được ấy hả? Chuyện viển vông? Chắc vì không có tiền nên thấy sốt ruột, vì thế mới đứng ra diễn kịch cùng với đồng bọn đúng không!
Bác sĩ Chương đưa tấm thẻ đen của Bạch Diệc Phi cho một y tá đi thanh toán.
Bác sĩ Chương hừ lạnh một tiếng, ông ta đứng đó đợi kết quả.
Những người xung quanh thấy thế thì xì xào bàn tán.
“Tôi chưa từng thấy thứ đó! Đây là thẻ ngân hàng hả?”
“Không biết nữa, tôi cũng chưa nhìn thấy bao giờ, không phải lừa đảo đấy chứ?”
“Tôi cũng cảm thấy vậy, nhìn quần áo mà anh ta mặc xem, trông không người có tiền cho lắm?”
Bạch Diệc Phi đứng yên ở đó, trong lòng anh rất lo lắng, anh hy vọng cô y tá kia trở về nhanh một chút. Lúc nãy đã kéo dài mất một lúc rồi, không biết đứa bé kia thế nào rồi? Không biết còn kịp thời cứu chữa hay không?
Anh nhìn sang người đàn ông còn đang dập đầu, sau đó nhíu mày lại vươn tay ra kéo người đó dậy: “Không sao rồi, tôi đã trả tiền rồi, sẽ tiến hành phẫu thuật nhanh thôi”.
“Hả?”, người đàn ông kia ngơ ngác, giống như không nghe thấy những lời mà bọn họ vừa nói.
Bạch Diệc Phi cảm thấy có chút quái lạ, nhưng cũng không để trong lòng: “Bọn họ sẽ tiến hành phẫu thuật nhanh thôi, anh đứng lên trước đi”.
Lúc này y tá vội vàng chạy về, trên mặt cô ta tràn ngập vẻ sợ hãi.
Bác sĩ Chương thấy thế thì nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Thẻ này, thẻ…”
Y tá không nói được một câu hoàn chỉnh, còn bác sĩ Chương nghe thấy thế thì tưởng là trong thẻ không có tiền, ông ta nói với Bạch Diệc Phi: “Trong thẻ này không có tiền, anh còn giả vờ giả vịt cái gì nữa?”
“Không có tiền?”, Bạch Diệc Phi nhìn cô y tá kia.
Y tá nhanh chóng lắc đầu: “Không phải. Có, có, chỉ là tôi…tôi không cẩn thận…không cẩn thận quẹt hơi nhiều…”
Cô ta nói xong thì bác sĩ Chương kinh ngạc. Ca phẫu thuật này bình thường sẽ thu trước hai trăm ngàn, sau này sẽ tính toán lại sau. Mà y tá này nói quẹt hơi nhiều, ý là trong thẻ này không chỉ có tiền, mà còn có nhiều hơn hai trăm ngàn sao!
Bạch Diệc Phi chỉ thản nhiên hỏi lại: “Tổng cộng đã quẹt hết bao nhiêu?”
“Hai…hai triệu”, y tá nói xong thì như sắp khóc đến nơi.
Chỉ trong nháy mắt ngoài cửa phòng cấp cứu đột nhiên yên lặng đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Lúc này bác sĩ Chương đã trợn tròn hai mắt, ông ta không tin vào tai mình, vì thế đã hỏi lại lần nữa: “Bao nhiêu?”
Người đàn ông sững sờ, sau đó nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy”.
Bác sĩ Chương nói: “Cậu đâm người ta, mà hai người không có quan hệ ruột thịt nào, cậu bảo đi lấy tiền, chúng tôi làm sao tin tưởng cậu được chứ? Nhỡ may cậu lấy cớ trốn mất thì chúng tôi biết đòi tiền ai đây?”
“Tôi…tôi…”, người đàn ông vô cùng luống cuống, cuối cùng người đó quỳ bộp xuống đất: “Bác sĩ, tôi không chạy trốn đâu, thật đó. Xin ông mau cứu người trước đi, xin ông đó. Tôi không có tiền nhưng có thể vay tiền được. Tôi nhất định sẽ thanh toán mà!”
“Bác sĩ, cầu xin ông, ông mau cứu người trước đi!”, người đàn ông đó vừa nói vừa dập đầu.
Nhưng bác sĩ Chương với đám y tá trước mặt lại dửng dưng và thờ ơ, không ai bước tới kéo người ta đứng dậy cả. Bác sĩ Chương dửng dưng nói: “Cậu có dập đầu cũng vô dụng thôi. Nếu như cậu không trả tiền thì chúng tôi sẽ không tiến hành phẫu thuật”.
“Đây là bệnh viện tư nhân, không phải bệnh viện công. Muốn phẫu thuật ở bệnh viện tư nhân thì phải thanh toán tiền trước. Cậu cầu xin tôi cũng vô ích thôi. Nên giờ tranh thủ thời gian nghĩ cách xoay tiền đi!”
“Nếu không trong lúc cậu đứng đây cầu xin thì bé trai kia đã chết từ lâu rồi đấy!”
Người đàn ông rất lo lắng, anh ta không ngừng dập đầu cầu xin bác sĩ, xin bác sĩ mau phẫu thuật cho đứa bé kia. Nhưng đám bác sĩ Chương chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn, không có bất cứ phản ứng gì.
Lúc này mấy người đi ngang qua đều đã vây xung quanh, bọn họ nhìn thấy cảnh này nhiều đến nỗi giờ cũng quen luôn rồi, thậm chí còn có người đến khuyên bảo: “Người anh em, bệnh viện tư nhân là như vậy đấy. Nếu như không trả tiền thì sẽ không chịu phẫu thuật đâu”.
“Đúng đấy, anh nhanh chóng đi xoay sở tiền nong đi! Không thì không cứu nổi đâu”.
“Anh có dập đầu cũng vô ích thôi!”
“Haiz, cứ cách vài ngày lại có một cảnh như này…”
Bạch Diệc Phi cũng rất tò mò nên mới đi theo đến đây, không ngờ anh lại nhìn thấy cảnh này, trong lòng lập tức bùng lên lửa giận.
Nơi này là bệnh viện, mà bác sĩ và y tá có trách nhiệm chăm sóc và cứu chữa người bị thương, khi đối diện với tình huống thế này thì chẳng phải bọn họ nên nhanh chóng làm phẫu thuật cứu người sao?
Vậy mà bọn họ làm gì thế? Cứ nhất quyết phải chờ đến khi giao tiền mới chịu tiến hành phẫu thuật. Nếu như bệnh viện nào cũng làm ăn như thế này thì còn cứu ai được nữa?
“Mấy người là bác sĩ, không phải là quân tư bản độc ác. Trách nhiệm của mấy người là cứu người chứ không phải mòi tiền!”
Bác sĩ Chương nhìn lại, ông ta không vừa lòng với lời nói của Bạch Diệc Phi: “Anh là ai? Đã không biết gì thì đừng nói linh tinh”.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn bọn họ: “Tôi không hiểu hả? Ha ha, vậy ông nói cho tôi biết bác sĩ phải làm những gì đi? Không phải cứu người à? Đừng nói với tôi bác sĩ đến đây là để thu tiền nhé!”
“Anh!”, sắc mặt bác sĩ Chương sầm xuống: “Anh thì biết cái gì? Đúng là bác sĩ thì phải cứu người, nhưng bác sĩ cũng là người, cũng cần phải sống. Chẳng lẽ chúng tôi có thể sống sót được bằng việc cứu người hả?”
“Chúng tôi cũng cần tiền, cần nuôi gia đình. Nếu như không có tiền thì ai sẽ chữa bệnh cứu người chứ?”
“Anh có biết chuyện gì đang xảy ra không? Cậu ta là người gây ra tai nạn. Nếu cậu ta bỏ trốn thì chúng tôi phải làm sao bây giờ?”
“Anh cho rằng điều hành cả một bệnh viện lớn thế này thì không cần tiền sao? Không cần tiền trả cho bác sĩ y tá, không cần tiền mua thiết bị y tế hả?”
“Vậy nên đã không hiểu thì đừng có mà nói linh tinh!”
Lúc này những người xung quanh cũng đã bắt đầu bàn tán ầm ĩ.
“Chuyện này cũng không thể trách bác sĩ Chương được, dù sao đây cũng là bệnh viện tư nhân”.
“Đúng vậy, bác sĩ Chương làm phẫu thuật rất tốt. Chắc chắn ông ta bị ép buộc thôi”.
“Haiz, anh bạn trẻ này quá xúc động rồi”.
“…”
Bạch Diệc Phi siết chặt nắm đấm. Tiền, mở miệng ngậm miệng đều chỉ có tiền, mẹ nó chứ, đây là những gì bác sĩ nên nói sao?
Mà những người này đều là bệnh nhân hoặc là người nhà, vậy mà cũng thốt ra câu đó được, chẳng qua chỉ muốn lấy lòng bác sĩ Chương mà thôi. Nói trắng ra bọn họ cũng không thực sự đồng ý điểm này của bệnh viện.
Trong lòng Bạch Diệc Phi cảm thấy có chút khó chịu. Đây chính là bản tính của con người. Khi đối mặt với chuyện của người khác thì bọn họ sẽ không đứng ở góc độ của người đó để suy nghĩ vấn đề, thậm chí còn ích kỷ cho rằng đó là đúng.
Nhưng mà đến bây giờ bọn họ vẫn không thử nghĩ xem, nếu như đổi lại người bị thương kia là người nhà của họ thì sao? Liệu bọn họ có còn mạnh dạn đồng ý với bác sĩ Chương nữa không?
Bỏ đi, đám người như thế rất nhiều, có nói cũng không lại bọn họ, cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của bọn họ đâu.
Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi, anh cố gắng dằn cơn tức lại. Dù sao cứu người là quan trọng nhất: “Muốn tiền đúng không? Được thôi, mấy người cứu người đi, tôi trả tiền”.
“Cái gì?”, bác sĩ Chương giống như đang nghe chuyện cười: “Anh trả tiền sao? Anh là ai hả? Anh có tiền à? Anh cũng giống cậu ta đúng không? Hay là mấy người cùng một giuộc với nhau?”
Bạch Diệc Phi thẳng thừng lấy ra một tấm thẻ đen rồi đưa cho y tá.
Vẻ mặt bác sĩ Chương lạnh lùng: “Mau đi quẹt thẻ đi, tôi muốn xem thử thẻ anh ta có thể thanh toán được hay không.”
Bọn họ chưa từng nhìn thấy tấm thẻ như của Bạch Diệc Phi, thẻ này quẹt được ấy hả? Chuyện viển vông? Chắc vì không có tiền nên thấy sốt ruột, vì thế mới đứng ra diễn kịch cùng với đồng bọn đúng không!
Bác sĩ Chương đưa tấm thẻ đen của Bạch Diệc Phi cho một y tá đi thanh toán.
Bác sĩ Chương hừ lạnh một tiếng, ông ta đứng đó đợi kết quả.
Những người xung quanh thấy thế thì xì xào bàn tán.
“Tôi chưa từng thấy thứ đó! Đây là thẻ ngân hàng hả?”
“Không biết nữa, tôi cũng chưa nhìn thấy bao giờ, không phải lừa đảo đấy chứ?”
“Tôi cũng cảm thấy vậy, nhìn quần áo mà anh ta mặc xem, trông không người có tiền cho lắm?”
Bạch Diệc Phi đứng yên ở đó, trong lòng anh rất lo lắng, anh hy vọng cô y tá kia trở về nhanh một chút. Lúc nãy đã kéo dài mất một lúc rồi, không biết đứa bé kia thế nào rồi? Không biết còn kịp thời cứu chữa hay không?
Anh nhìn sang người đàn ông còn đang dập đầu, sau đó nhíu mày lại vươn tay ra kéo người đó dậy: “Không sao rồi, tôi đã trả tiền rồi, sẽ tiến hành phẫu thuật nhanh thôi”.
“Hả?”, người đàn ông kia ngơ ngác, giống như không nghe thấy những lời mà bọn họ vừa nói.
Bạch Diệc Phi cảm thấy có chút quái lạ, nhưng cũng không để trong lòng: “Bọn họ sẽ tiến hành phẫu thuật nhanh thôi, anh đứng lên trước đi”.
Lúc này y tá vội vàng chạy về, trên mặt cô ta tràn ngập vẻ sợ hãi.
Bác sĩ Chương thấy thế thì nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Thẻ này, thẻ…”
Y tá không nói được một câu hoàn chỉnh, còn bác sĩ Chương nghe thấy thế thì tưởng là trong thẻ không có tiền, ông ta nói với Bạch Diệc Phi: “Trong thẻ này không có tiền, anh còn giả vờ giả vịt cái gì nữa?”
“Không có tiền?”, Bạch Diệc Phi nhìn cô y tá kia.
Y tá nhanh chóng lắc đầu: “Không phải. Có, có, chỉ là tôi…tôi không cẩn thận…không cẩn thận quẹt hơi nhiều…”
Cô ta nói xong thì bác sĩ Chương kinh ngạc. Ca phẫu thuật này bình thường sẽ thu trước hai trăm ngàn, sau này sẽ tính toán lại sau. Mà y tá này nói quẹt hơi nhiều, ý là trong thẻ này không chỉ có tiền, mà còn có nhiều hơn hai trăm ngàn sao!
Bạch Diệc Phi chỉ thản nhiên hỏi lại: “Tổng cộng đã quẹt hết bao nhiêu?”
“Hai…hai triệu”, y tá nói xong thì như sắp khóc đến nơi.
Chỉ trong nháy mắt ngoài cửa phòng cấp cứu đột nhiên yên lặng đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Lúc này bác sĩ Chương đã trợn tròn hai mắt, ông ta không tin vào tai mình, vì thế đã hỏi lại lần nữa: “Bao nhiêu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.