Chương 674: Chiến trường tại khu nhà máy bỏ hoang
Mai Bát Gia
03/03/2021
Phương Nhiên vẫn ngồi trên xe, sau khi nhìn thấy đám người kia thì ngẩn
ra một lúc mới hiểu được vấn đề, lúc nãy cô ta đã hiểu lầm rồi. Cô ta
kinh ngạc quay sang nhìn Long Linh Linh: “Lúc nãy có phải là bọn họ đang đuổi theo xe chúng ta phải không?”
Long Linh Linh gật đầu.
Phương Nhiên nuốt nước bọt: “Vậy anh hai kia… thực ra là muốn cắt đuôi bọn bọ?”
Long Linh Linh không gật đầu, chỉ nói: “Có lẽ, là muốn dụ bọn họ vào đây”.
“Ý là gì?”, Phương Nhiên sững sờ: “Chỗ này không có camera giám sát, đối phương lại nhiều người thế, anh hai kia há chẳng phải…”.
Long Linh Linh nhìn Phương Nhiên, cười nhẹ nhưng không nói gì.
...
Bên ngoài xe, người đàn ông mặt mũi bầm dập, thái độ vênh váo nói: “Bạch Diệc Phi! Hôm nay cũng không hẳn là phải lấy bằng được mạng của mày, mày chỉ cần ngoan ngoãn đi theo chúng tao là được!”
Người đàn ông này là sư đệ của Đạo Trưởng, trước đó ông ta vẫn luôn ở thành phố thuộc vùng phía tây, gần đây mới đến thủ đô, mà bản lĩnh của ông ta gần như ngoài Đạo Trưởng ra thì có thể nói là vô địch, hơn nữa ông ta có một tuyệt chiêu là ám kình.
Tuy nhiên, mới vài ngày trước đây, ở khu nghĩa trang Kinh Hải lại bị một người đàn ông ăn mặc lôi thôi đập cho một trận te tua mà không hề có cơ hội phản đòn, quả thực khiến cho ông ta cảm thấy không còn lòng tin với cuộc đời nữa.
Nếu như không phải nghe sư huynh Đạo Trưởng nói rằng ông ta cũng chẳng chiếm được ưu thế gì khi đối mặt với người đàn ông nọ thì ông ta còn cho rằng bản thân mình quá yếu đuối.
Lần này, ông ta bị Đạo Trưởng phái đến đây để giết Bạch Diệc Phi.
Đây là chính là một cơ hội tuyệt vời! Là một cơ hội tốt để ông ta trút giận.
Ông ta khinh thường nghĩ, một người ở thành phố nhỏ thì có thể mạnh đến mức nào?
Vừa hay có thể nhân cơ hội này để biểu hiện bản thân trước mặt sư huynh Đạo Trưởng, sau đó tìm lại sự tự tin cho chính bản thân mình.
Vì vậy, người đàn ông trung niên tỏ vẻ khinh thường và ngạo mạn nhìn vào Bạch Diệc Phi và Sa Phi Dương, trong mắt ông ta, hai người này giờ chẳng khác nào hai người đã chết cả.
Người đàn ông này muốn giải toả cơn giận, mà Bạch Diệc Phi cũng đang muốn phát tiết cảm xúc trong lòng bởi việc của Ngưu Vọng.
Giờ thì vừa hay có người mò đến tận cửa để cho anh trút giận, cho nên anh nở nụ cười lạnh lùng nói: “Mày bị ngu à? Cho rằng tao dẫn chúng mày vào đây là muốn đàm phán với chúng mày hay sao?”
Người đàn ông nghe thấy câu này thì lập tức phát khùng lên quát: “Con mẹ mày, muốn chết à!”
Lỗ tai ông ta vẫn luôn được nghe người ta khen ngợi từ nhỏ đến tận bây giờ, chưa từng có một người nào dám nhục mạ ông ta như vậy, quả thực là khiến ông ta muốn tức điên lên!
Cho nên ông ta rống lên một tiếng rồi phất tay nói: “Lên, giết chết chúng nó!”
Tiếp đó, hơn chục người trên tay đều cầm mã tấu xông về phía Bạch Diệc Phi và Sa Phi Dương.
"Rầm!"
"Aaa!"
Phương Nhiên ngồi trên xe căng thẳng thần kinh nhìn vào cảnh tượng đang diễn ra bên ngoài, đột nhiên có một người bay về phía này, nện lên xe của bọn họ, cô ta giật mình lập tức kêu ầm lên, lùi người về phía sau mấy bước, suýt chút nữa thì lăn ra khỏi ghế.
Trên ô cửa kính nho nhỏ của xe ô tô có một vệt máu kéo dài.
Phương Nhiên từ nhỏ đã được cưng nựng sống trong nhung lụa, nào đã được chứng kiến những cảnh tượng thế này, nên đã sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Long Linh Linh thấy vậy an ủi cô ta: “Đừng sợ, không sao đâu”.
Phương Nhiên vừa rồi vẫn còn đắm chìm trong nỗi sợ hãi, phải một lúc sau mới phản ứng lại được, ngạc nhiên nhìn Long Linh Linh: “Sao chị lại không sợ?”
Long Linh Linh cười đáp: “Bởi vì tôi tin tưởng anh ấy”.
Cô ta vẫn luôn tin tưởng Bạch Diệc Phi, cho nên dù ở trong hoàn cảnh như thế này thì cô ta cũng không hề sợ hãi.
Nhưng Phương Nhiên thì khác, cô ta chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng đánh nhau rồi cầm đao giết người chân thực như vậy, lại thấy Long Linh Linh chỉ là một người phụ nữ mà có thể bình tĩnh như vậy thì cô ta bèn đoán ra, chắc chắn phải thường xuyên trải qua những việc như vậy thì mới không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Giờ phút này, Phương Nhiên rất hối hận, cô ta không nên đi theo bọn họ.
Phương Nhiên đột nhiên gào lên: “Các người rốt cuộc là ai?”
Đúng vào lúc này, Phương Nhiên đang đối mặt với cửa sổ xe, cô ta nhìn thấy có người hình như đang định chém về phía sau lưng của Bạch Diệc Phi, cô ta liền hét lên theo phản xạ: “Cẩn thận!”
Đây là chỉ là phản ứng xảy ra theo phản xạ, dù gì thì cô ta cũng đi theo Bạch Diệc Phi, tự nhiên sẽ đứng về phía bọn họ, cho nên mới hét lên như vậy.
Nhưng tiếng hét này gần như không có tác dụng, bởi vì trong xe cách âm quá tốt, Bạch Diệc Phi không nghe thấy được.
Mà Bạch Diệc Phi, cho dù không nghe thấy, nhưng cảm giác về sự nguy hiểm của anh lại rất nhạy bén khiến anh lập tức xoay người lại, nhấc chân tung ra một cú đá, người nọ bị đá cho văng ra xa mấy mét.
Phương Nhiên thấy cảnh này thì giật mình sững sờ.
"Cái này… đá một cú mà văng xa như thế… cứ thấy giống như đang đóng phim”.
Long Linh Linh nhìn Phương Nhiên đầy ẩn ý: “Vừa rồi cô vẫn còn đang sợ hãi mà? Bây giờ thế nào lại lo lắng cho anh hai của tôi vậy?”
Phương Nhiên khựng lại: “Thế à?”
Long Linh Linh cười nhẹ nói: “Anh hai của tôi đã có vợ rồi, hơn nữa bọn họ còn rất yêu thương nhau, cô đừng nghĩ đến nữa”.
Nghe thấy câu này Phương Nhiên đột nhiên đỏ mặt hơi giận nói: “Đâu có? Tôi mới không có suy nghĩ đó đâu!”
Lời thì nói vậy, nhưng Long Linh Linh đã nhận thấy ánh mắt của Phương Nhiên vẫn luôn chăm chú dán vào Bạch Diệc Phi.
Trận chiến bên ngoài vô cùng quyết liệt, Bạch Diệc Phi đã chém hết bảy tám người.
Đương nhiên, ở bên phía Sa Phi Dương mới thực sự gọi là quyết liệt.
Không, không hẳn là quyết liệt, mà nên nói là một loại nghệ thuật giết người thì đúng hơn.
Vẫn giống hệt như đêm hôm qua, tư thế như đang đi dạo trong vườn hoa, mỗi một bước chân đi đều vô cùng nhẹ nhàng nhưng đã kết liễu được một người bằng một nhát đao.
Người đàn ông trung niên mặt mũi bầm dập nọ sau khi trông thấy cảnh này thì trong lòng cực kỳ kinh hãi, lập tức nhận ra Sa Phi Dương là một cao thủ.
Khi còn ở vùng phía Tây, sự tồn tại của ông ta gần như là vô địch, nhưng vừa mới đến thủ độ được vài ngày mà ông ta đã gặp được hai cao thủ, cao thủ ở đây nhiều như thế sao?
Nhưng mà điều khiến ông ta yên tâm chính là, nhìn Sa Phi Dương trông có vẻ đoán được kiểu ra đòn, không giống như người đàn ông gặp ở nghĩa trang Kinh Hải, ra đòn hầu như chả có chiêu thức gì cả, chỉ nhằm vào ông ta mà chăm chăm đấm đá loạn xạ.
Ông ta cảm thấy Sa Phi Dương dù có giỏi cỡ nào đi chăng nữa, xét về công phu ám kình thì chắc chắn sẽ không thể đánh lại được ông ta.
Gặp phải một cao thủ như vậy, có thể đánh thắng hoặc đánh chết được ông ta, nếu như sư huynh Đạo Trưởng biết được thì chắc chắn sẽ khen ngợi ông ta, danh dự của ông ta trước mặt sư huynh Đạo Trưởng cũng sẽ nhiều hơn một chút.
Cho nên, người đàn ông lập tức lấy con dao ngắn ra bắt đầu tham chiến, mục tiêu chính là nhằm vào Sa Phi Dương.
Ông ta di chuyển ám kình lên thân dao, vào lúc ông ta tiến đến gần người của Sa Phi Dương thì con dao bắt đầu chấn động, kéo theo luồng không khí xung quanh đó cũng bị chấn động theo.
Sau khi Sa Phi Dương giải quyết xong một tên lâu la, cảm giác được không khí xung quanh đang chấn động, hơi nhíu mày quay người lại nhìn.
Sau khi nhìn rõ thì lạnh lùng hừ một tiếng: “Nhóc con, ám kình không phải dùng như vậy đâu”.
Sa Phi Dương từ từ vung mã tấu của mình lên, vừa hay chém trúng vào con dao nhỏ của người đàn ông. Chỉ với một động tác nhìn vô cùng nhẹ nhàng, cảm giác như chẳng hề có tí sức lực nào.
Nhưng đúng vào lúc mà hai thanh đao chạm vào nhau liền “Ong” lên một tiếng.
Liền sau đó là một tiếng “Rắc!”
Con dao nhỏ của người đàn ông bị gãy làm đôi.
Ông ta lập tức ngây dại cả người.
Trước đó ông ta không hề nhìn thấy Sa Phi Dương sử dụng ám kình, cứ cho rằng ông ta không biết, nhưng mà khi hai thanh đao va chạm nhau, sức mạnh của ám kình mới bộc phát ra vô cùng mạnh mẽ.
Ông ta còn chưa kịp hoàn hồn thì Sa Phi Dương đã áp sát về phía ông ta rồi tung ra một quyền trúng ngực người đàn ông.
Người đàn ông vội vàng dùng tay để đỡ, đồng thời cũng sử dụng ám kình.
Cũng giống như lúc nãy, một cú đấm nhìn như chẳng hề sử dụng lực ám kình, nhưng khi hai bên chạm nhau thì sức mạnh phun trào như núi lửa.
Người đàn ông bị đấm bay thẳng ra ngoài.
“Rầm!”
“Phụt!”
Người đàn ông rơi trên mặt đất nôn ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt ông ta nhìn ngu không thể tả.
Đồng thời, ông ta lập tức bò dậy, xoay người liền chạy vắt giò lên cổ.
Bây giờ tâm trạng của người đàn ông cực kỳ phức tạp: “Con mẹ nó thế này là thế nào? Sao lại toàn gặp phải cao thủ không thế? Mẹ kiếp, sao ai cũng có thể hạ gục mình bằng một cú đấm?”
Sa Phi Dương không đuổi theo ông ta mà đứng lại tại chỗ.
Những người còn lại đều đã bị đánh gục.
Bạch Diệc Phi có thể không hiểu về ám kình, nhưng Sa Phi Dương lại hiểu rất rõ.
Người đàn ông kia kỳ thực vận dụng ám kình rất tốt, có thể tuỳ ý chuyển kình lên dao hoặc lên tay, nhưng mà đáng tiếc là, cách dùng của ông ta sai rồi.
Ám kình có thể tăng thêm tức mạnh cho đầu hoặc là vũ khí, nhưng cũng chính vì vậy đã tăng thêm lực cản trong không khí, cho nên người thực sự biết cách sử dụng đều sẽ phát kình vào lúc sắp tiếp cận đến cơ thể người.
Bạch Diệc Phi ném thanh mã tấu đi, tỏ vẻ không hiểu hỏi Sa Phi Dương: “Tại sao lại thả đi?”
Long Linh Linh gật đầu.
Phương Nhiên nuốt nước bọt: “Vậy anh hai kia… thực ra là muốn cắt đuôi bọn bọ?”
Long Linh Linh không gật đầu, chỉ nói: “Có lẽ, là muốn dụ bọn họ vào đây”.
“Ý là gì?”, Phương Nhiên sững sờ: “Chỗ này không có camera giám sát, đối phương lại nhiều người thế, anh hai kia há chẳng phải…”.
Long Linh Linh nhìn Phương Nhiên, cười nhẹ nhưng không nói gì.
...
Bên ngoài xe, người đàn ông mặt mũi bầm dập, thái độ vênh váo nói: “Bạch Diệc Phi! Hôm nay cũng không hẳn là phải lấy bằng được mạng của mày, mày chỉ cần ngoan ngoãn đi theo chúng tao là được!”
Người đàn ông này là sư đệ của Đạo Trưởng, trước đó ông ta vẫn luôn ở thành phố thuộc vùng phía tây, gần đây mới đến thủ đô, mà bản lĩnh của ông ta gần như ngoài Đạo Trưởng ra thì có thể nói là vô địch, hơn nữa ông ta có một tuyệt chiêu là ám kình.
Tuy nhiên, mới vài ngày trước đây, ở khu nghĩa trang Kinh Hải lại bị một người đàn ông ăn mặc lôi thôi đập cho một trận te tua mà không hề có cơ hội phản đòn, quả thực khiến cho ông ta cảm thấy không còn lòng tin với cuộc đời nữa.
Nếu như không phải nghe sư huynh Đạo Trưởng nói rằng ông ta cũng chẳng chiếm được ưu thế gì khi đối mặt với người đàn ông nọ thì ông ta còn cho rằng bản thân mình quá yếu đuối.
Lần này, ông ta bị Đạo Trưởng phái đến đây để giết Bạch Diệc Phi.
Đây là chính là một cơ hội tuyệt vời! Là một cơ hội tốt để ông ta trút giận.
Ông ta khinh thường nghĩ, một người ở thành phố nhỏ thì có thể mạnh đến mức nào?
Vừa hay có thể nhân cơ hội này để biểu hiện bản thân trước mặt sư huynh Đạo Trưởng, sau đó tìm lại sự tự tin cho chính bản thân mình.
Vì vậy, người đàn ông trung niên tỏ vẻ khinh thường và ngạo mạn nhìn vào Bạch Diệc Phi và Sa Phi Dương, trong mắt ông ta, hai người này giờ chẳng khác nào hai người đã chết cả.
Người đàn ông này muốn giải toả cơn giận, mà Bạch Diệc Phi cũng đang muốn phát tiết cảm xúc trong lòng bởi việc của Ngưu Vọng.
Giờ thì vừa hay có người mò đến tận cửa để cho anh trút giận, cho nên anh nở nụ cười lạnh lùng nói: “Mày bị ngu à? Cho rằng tao dẫn chúng mày vào đây là muốn đàm phán với chúng mày hay sao?”
Người đàn ông nghe thấy câu này thì lập tức phát khùng lên quát: “Con mẹ mày, muốn chết à!”
Lỗ tai ông ta vẫn luôn được nghe người ta khen ngợi từ nhỏ đến tận bây giờ, chưa từng có một người nào dám nhục mạ ông ta như vậy, quả thực là khiến ông ta muốn tức điên lên!
Cho nên ông ta rống lên một tiếng rồi phất tay nói: “Lên, giết chết chúng nó!”
Tiếp đó, hơn chục người trên tay đều cầm mã tấu xông về phía Bạch Diệc Phi và Sa Phi Dương.
"Rầm!"
"Aaa!"
Phương Nhiên ngồi trên xe căng thẳng thần kinh nhìn vào cảnh tượng đang diễn ra bên ngoài, đột nhiên có một người bay về phía này, nện lên xe của bọn họ, cô ta giật mình lập tức kêu ầm lên, lùi người về phía sau mấy bước, suýt chút nữa thì lăn ra khỏi ghế.
Trên ô cửa kính nho nhỏ của xe ô tô có một vệt máu kéo dài.
Phương Nhiên từ nhỏ đã được cưng nựng sống trong nhung lụa, nào đã được chứng kiến những cảnh tượng thế này, nên đã sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Long Linh Linh thấy vậy an ủi cô ta: “Đừng sợ, không sao đâu”.
Phương Nhiên vừa rồi vẫn còn đắm chìm trong nỗi sợ hãi, phải một lúc sau mới phản ứng lại được, ngạc nhiên nhìn Long Linh Linh: “Sao chị lại không sợ?”
Long Linh Linh cười đáp: “Bởi vì tôi tin tưởng anh ấy”.
Cô ta vẫn luôn tin tưởng Bạch Diệc Phi, cho nên dù ở trong hoàn cảnh như thế này thì cô ta cũng không hề sợ hãi.
Nhưng Phương Nhiên thì khác, cô ta chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng đánh nhau rồi cầm đao giết người chân thực như vậy, lại thấy Long Linh Linh chỉ là một người phụ nữ mà có thể bình tĩnh như vậy thì cô ta bèn đoán ra, chắc chắn phải thường xuyên trải qua những việc như vậy thì mới không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Giờ phút này, Phương Nhiên rất hối hận, cô ta không nên đi theo bọn họ.
Phương Nhiên đột nhiên gào lên: “Các người rốt cuộc là ai?”
Đúng vào lúc này, Phương Nhiên đang đối mặt với cửa sổ xe, cô ta nhìn thấy có người hình như đang định chém về phía sau lưng của Bạch Diệc Phi, cô ta liền hét lên theo phản xạ: “Cẩn thận!”
Đây là chỉ là phản ứng xảy ra theo phản xạ, dù gì thì cô ta cũng đi theo Bạch Diệc Phi, tự nhiên sẽ đứng về phía bọn họ, cho nên mới hét lên như vậy.
Nhưng tiếng hét này gần như không có tác dụng, bởi vì trong xe cách âm quá tốt, Bạch Diệc Phi không nghe thấy được.
Mà Bạch Diệc Phi, cho dù không nghe thấy, nhưng cảm giác về sự nguy hiểm của anh lại rất nhạy bén khiến anh lập tức xoay người lại, nhấc chân tung ra một cú đá, người nọ bị đá cho văng ra xa mấy mét.
Phương Nhiên thấy cảnh này thì giật mình sững sờ.
"Cái này… đá một cú mà văng xa như thế… cứ thấy giống như đang đóng phim”.
Long Linh Linh nhìn Phương Nhiên đầy ẩn ý: “Vừa rồi cô vẫn còn đang sợ hãi mà? Bây giờ thế nào lại lo lắng cho anh hai của tôi vậy?”
Phương Nhiên khựng lại: “Thế à?”
Long Linh Linh cười nhẹ nói: “Anh hai của tôi đã có vợ rồi, hơn nữa bọn họ còn rất yêu thương nhau, cô đừng nghĩ đến nữa”.
Nghe thấy câu này Phương Nhiên đột nhiên đỏ mặt hơi giận nói: “Đâu có? Tôi mới không có suy nghĩ đó đâu!”
Lời thì nói vậy, nhưng Long Linh Linh đã nhận thấy ánh mắt của Phương Nhiên vẫn luôn chăm chú dán vào Bạch Diệc Phi.
Trận chiến bên ngoài vô cùng quyết liệt, Bạch Diệc Phi đã chém hết bảy tám người.
Đương nhiên, ở bên phía Sa Phi Dương mới thực sự gọi là quyết liệt.
Không, không hẳn là quyết liệt, mà nên nói là một loại nghệ thuật giết người thì đúng hơn.
Vẫn giống hệt như đêm hôm qua, tư thế như đang đi dạo trong vườn hoa, mỗi một bước chân đi đều vô cùng nhẹ nhàng nhưng đã kết liễu được một người bằng một nhát đao.
Người đàn ông trung niên mặt mũi bầm dập nọ sau khi trông thấy cảnh này thì trong lòng cực kỳ kinh hãi, lập tức nhận ra Sa Phi Dương là một cao thủ.
Khi còn ở vùng phía Tây, sự tồn tại của ông ta gần như là vô địch, nhưng vừa mới đến thủ độ được vài ngày mà ông ta đã gặp được hai cao thủ, cao thủ ở đây nhiều như thế sao?
Nhưng mà điều khiến ông ta yên tâm chính là, nhìn Sa Phi Dương trông có vẻ đoán được kiểu ra đòn, không giống như người đàn ông gặp ở nghĩa trang Kinh Hải, ra đòn hầu như chả có chiêu thức gì cả, chỉ nhằm vào ông ta mà chăm chăm đấm đá loạn xạ.
Ông ta cảm thấy Sa Phi Dương dù có giỏi cỡ nào đi chăng nữa, xét về công phu ám kình thì chắc chắn sẽ không thể đánh lại được ông ta.
Gặp phải một cao thủ như vậy, có thể đánh thắng hoặc đánh chết được ông ta, nếu như sư huynh Đạo Trưởng biết được thì chắc chắn sẽ khen ngợi ông ta, danh dự của ông ta trước mặt sư huynh Đạo Trưởng cũng sẽ nhiều hơn một chút.
Cho nên, người đàn ông lập tức lấy con dao ngắn ra bắt đầu tham chiến, mục tiêu chính là nhằm vào Sa Phi Dương.
Ông ta di chuyển ám kình lên thân dao, vào lúc ông ta tiến đến gần người của Sa Phi Dương thì con dao bắt đầu chấn động, kéo theo luồng không khí xung quanh đó cũng bị chấn động theo.
Sau khi Sa Phi Dương giải quyết xong một tên lâu la, cảm giác được không khí xung quanh đang chấn động, hơi nhíu mày quay người lại nhìn.
Sau khi nhìn rõ thì lạnh lùng hừ một tiếng: “Nhóc con, ám kình không phải dùng như vậy đâu”.
Sa Phi Dương từ từ vung mã tấu của mình lên, vừa hay chém trúng vào con dao nhỏ của người đàn ông. Chỉ với một động tác nhìn vô cùng nhẹ nhàng, cảm giác như chẳng hề có tí sức lực nào.
Nhưng đúng vào lúc mà hai thanh đao chạm vào nhau liền “Ong” lên một tiếng.
Liền sau đó là một tiếng “Rắc!”
Con dao nhỏ của người đàn ông bị gãy làm đôi.
Ông ta lập tức ngây dại cả người.
Trước đó ông ta không hề nhìn thấy Sa Phi Dương sử dụng ám kình, cứ cho rằng ông ta không biết, nhưng mà khi hai thanh đao va chạm nhau, sức mạnh của ám kình mới bộc phát ra vô cùng mạnh mẽ.
Ông ta còn chưa kịp hoàn hồn thì Sa Phi Dương đã áp sát về phía ông ta rồi tung ra một quyền trúng ngực người đàn ông.
Người đàn ông vội vàng dùng tay để đỡ, đồng thời cũng sử dụng ám kình.
Cũng giống như lúc nãy, một cú đấm nhìn như chẳng hề sử dụng lực ám kình, nhưng khi hai bên chạm nhau thì sức mạnh phun trào như núi lửa.
Người đàn ông bị đấm bay thẳng ra ngoài.
“Rầm!”
“Phụt!”
Người đàn ông rơi trên mặt đất nôn ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt ông ta nhìn ngu không thể tả.
Đồng thời, ông ta lập tức bò dậy, xoay người liền chạy vắt giò lên cổ.
Bây giờ tâm trạng của người đàn ông cực kỳ phức tạp: “Con mẹ nó thế này là thế nào? Sao lại toàn gặp phải cao thủ không thế? Mẹ kiếp, sao ai cũng có thể hạ gục mình bằng một cú đấm?”
Sa Phi Dương không đuổi theo ông ta mà đứng lại tại chỗ.
Những người còn lại đều đã bị đánh gục.
Bạch Diệc Phi có thể không hiểu về ám kình, nhưng Sa Phi Dương lại hiểu rất rõ.
Người đàn ông kia kỳ thực vận dụng ám kình rất tốt, có thể tuỳ ý chuyển kình lên dao hoặc lên tay, nhưng mà đáng tiếc là, cách dùng của ông ta sai rồi.
Ám kình có thể tăng thêm tức mạnh cho đầu hoặc là vũ khí, nhưng cũng chính vì vậy đã tăng thêm lực cản trong không khí, cho nên người thực sự biết cách sử dụng đều sẽ phát kình vào lúc sắp tiếp cận đến cơ thể người.
Bạch Diệc Phi ném thanh mã tấu đi, tỏ vẻ không hiểu hỏi Sa Phi Dương: “Tại sao lại thả đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.