Chương 801: Chôn xác cùng nhà họ Hồng
Mai Bát Gia
30/03/2021
Khi biết rõ hắn ta là ai, tất cả mọi người đều nghẹn lời.
Hồng Quân!
Bạch Diệc Phi sau khi nhìn thấy hắn ta thì khẽ cau mày, trong lòng lại có rất nhiều điều nghi vấn.
Hồng Quân đến rồi, anh không hề kinh ngạc, dù gì nhà họ Hồng cũng bị anh giết, hắn ta muốn đến báo thù, làm loạn thì cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng hắn ta lại ẩn thân, chứng tỏ hắn biết không thể đánh lại bọn họ, vậy tại sao không giấu diếm đến cùng để Bạch Diệc Phi không phát hiện ra.
Nhưng hiện tại, sự che giấu của hắn không tính là quá khéo léo, ngược lại còn lộ ra rõ rệt trước mặt Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cười lạnh nói: “Qủa nhiên là anh!”
Sau đó anh chỉ vào Hồng Quân và nói: “Bây giờ mọi người đã thấy rồi, đám người phản đối vừa rồi đều do anh ta tìm đến để cố tình gây sự, anh ta tên là Hồng Quân, là cậu chủ lớn nhà họ Hồng, tôi giết cả nhà bọn họ, anh ta đến đây là để báo thù”.
“Ở đây, tôi hi vọng mọi người không bị lừa dối bởi những lời đàm tiếu, hãy tin tưởng chúng tôi, chúng ta sẽ có một tương lai tươi sáng tốt đẹp hơn”.
Sau khi nghe điều này, mọi người lập tức hiểu ra, ánh mắt nhìn về phía Hồng Quân trở nên cảnh giác và bất mãn.
Hồng Quân nghe xong liền bước đến trên bục cao, chế nhạo và khinh thường nói: “Các người không cần dùng những lời lẽ vớ vẩn này, ông Khúc căn bản sẽ không nghe theo đâu, càng không làm theo, nếu đã như vậy, chúng ta nói thẳng ra đi”.
Bạch Diệc Phi nhìn Hồng Quân đang đi tới, vị trí của hắn ta cách đó không xa, trong lòng không khỏi dâng lên cảnh giác, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi nói: “Anh một mình đến đây, không sợ bị chúng tôi giết sao?”
Vết sẹo trên mặt Hồng Quân hằn lên cùng với nụ cười của hắn ta: “Nếu muốn giết tao thì mày đã sớm giết rồi, nhưng mày không làm, mày đã hứa với Lục Tây sẽ không làm hại tao”.
“Thế nên hôm nay, đến phiên tao giết mày”.
Lời này vừa nói ra, những người bên cạnh Bạch Diệc Phi lập tức vây quanh Hồng Quân.
Bạch Diệc Phi thấy vậy lạnh lùng nói: “Lúc đầu là anh thua tôi, bây giờ có tư cách gì nói với tôi những thứ này? Ai cho anh tự tin như vậy?”
“Thuốc nổ”, Hồng Quân nói một cách dứt khoát.
“Cái gì?”
Bạch Diệc Phi và những người khác sửng sốt.
Hồng Quân cười nói: “Mày giết nhà họ Hồng bọn tao, còn cướp đi khu số 4, tưởng tao không đấu lại với mày thì sẽ không đến báo thù sao?”
“Tao nói cho mày biết, nếu như bọn tao đã không có được thì mày cũng đừng hòng”.
“Bọn tao đã chôn thuốc nổ quanh đây rồi, đủ để nổ tung toàn bộ khu vực số 4”.
Sau đó Hồng Quân nhìn thời gian, lạnh giọng nói: “Vẫn còn mười phút nữa, nếu muốn thoát khỏi đây thì vẫn còn một tia hi vọng đấy”.
Mọi người đều chết lặng.
Hồng Quân muốn lấy mạng tất cả người ở khu số 4 để báo thù, e rằng hắn cũng trốn không thoát.
Hồng Quân chính là một thằng điên.
Mà lúc này, Lục Tây đang mưa Lục Miêu Miêu và Lục Dương chuẩn bị chạy trốn cũng nhìn thấy cảnh này, cô ta như chết lặng.
Mười phút làm sao có thể chạy khỏi khu số 4 chứ?
Ban đầu, mười mấy người của nhà họ Lục bị giết chết, chỉ còn lại 3 chị em họ, vốn dĩ chuẩn bị chạy thoát rồi, Lục Tây sao có thể cam tâm cứ như vậy mà chết được?
Vì vậy, Lục Tây lo lắng vội vàng chạy lên bục cao.
“Đừng mà!”
Lục Tây xông đến chỗ Hồng Quân và cố gắng cầu xin hắn ta.
Sau khi nhìn thấy Lục Tây thì Hồng Quân ngây ra.
Trên thực tế, lí do mà Hồng Quân bày mưu thật ra là để lừa Lục Tây xuất hiện, cũng bởi vì hắn thật sự yêu người phụ nữ này.
Nhưng mà.
Người phụ nữ hắn yêu nhất đã giết chính bố của hắn.
Một bên là bố ruột, bên khác là người phụ nữ hết mực yêu thương, Hồng Quân rất khau khổ, đồng thời cũng không biết phải đối mặt với Lục Tây như thế nào.
Vì vậy, đến cuối cùng, hắn ta đổ mọi tội lỗi cho Bạch Diệc Phi.
Chính Bạch Diệc Phi đã gián tiếp gây ra tất cả những chuyện này.
Nếu Bạch Diệc Phi không xuất hiện, nhà họ Hồng sẽ không bị tiêu diệt, Lục Tây cũng không giết bố hắn.
Tất cả đều do Bạch Diệc Phi.
Mắt Lục Tây đỏ hoe vì khóc, van xin Hồng Quân: “Em xin anh, đừng làm như vậy, xin anh bỏ qua cho chúng em, nhà họ Lục chỉ còn lại ba chị em em thôi...”
Tuy nhiên, câu nói này không những không khiến Hồng Quân động lòng mà ngược lại còn khiến hắn ta bùng nổ mối hận thù đã kìm nén trong lòng trước đó, hắn ta hét lớn: “Vậy con mẹ nó nhà họ Hồng chúng tôi thì còn ai sao?”
Lục Tây dừng lại.
Hồng Quân tức giận nhìn vào Bạch Diệc Phi, chỉ vào anh mà nói: “Tất cả đều tại hắn ta!”
“Hắn là cái thá gì chứ? Tại sao lại có thể nắm giữ vận mệnh của người khác. Chúng ta mới là vợ chồng, dựa vào cái gì mà hắn không cho chúng ta gặp mặt, em thật sự không gặp mặt anh!”
“Còn có đám dân đen ti tiện này, nhà họ Hồng chúng ta đã cai trị ở khu số 4 nhiều năm như vậy, nếu không phải có chúng ta, liệu bọn chúng có sống an nhàn đến hôm nay không?”
“Mẹ nó, bây giờ đám dân đen này thấy nhà họ Hồng bị lật đổ, lập tức trở mặt đi theo Bạch Diệc Phi, vậy bọn họ có khác gì nhà họ Hồng chúng ta? Dựa vào cái gì mà bọn họ là anh hùng, còn chúng ta lại trở thành tội nhân?”
Hồng Quân bộc phát nỗi hận trong lòng ra, vẻ mặt hắn hằn học nói: “Nếu mày đã không cho vợ chồng tao gặp mặt nhau, vậy thì chúng ta sẽ cùng chết!”
“Còn có đám người ngu đần này nữa, không phải muốn hỗ trợ hắn sao? Tao sẽ giúp chúng mày, con mẹ nó tất cả đều cùng xuống địa ngục”.
Nhìn thấy một Hồng Quân điên cuồng như vậy, những người bình thường sớm đã bị dọa cho sợ mà la hét ầm ĩ, muốn chạy trốn.
“Ha ha ha...”, Hồng Quân vui vẻ cười lớn: “Sợ rồi chứ gì, cuối cùng thì các người cũng biết sợ, nhưng mà, con mẹ nó có sợ cũng vô ích, hôm nay tất cả sẽ phải chết!”
Lục Tây nhìn Hồng Quân như vậy, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ.
Khi mới cưới, Lục Tây không thích hắn ta, thậm chí còn có chút chán ghét, nhưng cuối cùng, cô ta vẫn phải thỏa hiệp, cô ta thậm chí còn nghĩ cứ như vậy sống với Hồng Quân đến cuối đời cũng không có gì không tốt cả, chưa kể Hồng Quân đối xử với Lục Tây cũng không tồi.
Nhưng đúng lúc này Bạch Diệc Phi lại đến, làm thay đổi tất cả.
Lục Tây từ lâu đã coi Hồng Quân là gia đình của mình, bây giờ thấy bộ dạng điên cuồng đó cô ta cũng rất đau lòng.
Lục Tây cũng biết, Hồng Quân thậm chí còn khó chịu hơn mình, thế nên mới làm hành động mất trí này.
Lục Tây lại nghĩ đến em trai em gái mình, nhìn về phía Hồng Quân hạ quyết tâm, nghiến răng nói: “Chồng ơi, anh hận Bạch Diệc Phi đúng không?”
“Tất cả đều là do anh ta, hại nhà họ Hồng và nhà họ Lục có tình cảnh như hôm nay”.
“Anh muốn anh ta chết chứ gì?”
“Anh không cần dùng thuốc nổ!”
“Bởi vì hôm nay, anh ta sẽ phải chết!”
Khi lời nói vừa dứt, tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ.
Tuy nhiên Hồng Quân nhìn vào Lục Tây, hắn ta cười khổ nói: “Vợ à, bây giờ em lừa anh cũng chẳng có ý nghĩa gì”.
“Anh đã thề sẽ làm cho tất cả mọi người cùng chết, cùng chôn cất với nhà họ Hồng”.
Lục Tây lập tức lắc đầu, nói chắc chắn: “Em không lừa anh, anh tin em, hôm nay anh ta nhất định phải chết, bởi vì em đã hạ độc anh ta rồi”.
“Anh ta uống phải rượu có độc”.
Những người trên sân khấu nghe thấy điều này thì bắt đầu hoảng sợ.
Bạch Diệc Phi cũng nhíu mày.
Bây giờ nghĩ đến ly rượu mà Lục Tây đã đưa cho anh, anh còn tưởng rằng Lục Tây đã nghĩ thông, còn định tha thứ cho cô ta.
Nhưng anh đã nhầm, Lục Tây căn bản không hề hiểu, cô ta vẫn hận anh, thậm chí còn ra tay đầu độc anh.
Đột nhiên, Bạch Diệc Phi đột nhiên thấy bụng mình quặn đau, sau đó bắt đầu chảy máu mũi.
“Mẹ kiếp!”
Từ Lãng thấy vậy vừa kinh ngạc vừa tức giận, lập tức đi đến trước mặt Lục Tây, kề dao vào cổ cô ta nói: “Giao thuốc giải ra đây, không thì tôi sẽ lập tức giết chết cô”.
Hồng Quân nhìn vậy thì bước đến bảo vệ Lục Tây, Trần Ngạo Kiều đứng dậy tung một cú đá vào hắn ta ép hắn lùi lại.
“Dừng tay!”
Bạch Diệc Phi hét lên.
- ------------------
Hồng Quân!
Bạch Diệc Phi sau khi nhìn thấy hắn ta thì khẽ cau mày, trong lòng lại có rất nhiều điều nghi vấn.
Hồng Quân đến rồi, anh không hề kinh ngạc, dù gì nhà họ Hồng cũng bị anh giết, hắn ta muốn đến báo thù, làm loạn thì cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng hắn ta lại ẩn thân, chứng tỏ hắn biết không thể đánh lại bọn họ, vậy tại sao không giấu diếm đến cùng để Bạch Diệc Phi không phát hiện ra.
Nhưng hiện tại, sự che giấu của hắn không tính là quá khéo léo, ngược lại còn lộ ra rõ rệt trước mặt Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cười lạnh nói: “Qủa nhiên là anh!”
Sau đó anh chỉ vào Hồng Quân và nói: “Bây giờ mọi người đã thấy rồi, đám người phản đối vừa rồi đều do anh ta tìm đến để cố tình gây sự, anh ta tên là Hồng Quân, là cậu chủ lớn nhà họ Hồng, tôi giết cả nhà bọn họ, anh ta đến đây là để báo thù”.
“Ở đây, tôi hi vọng mọi người không bị lừa dối bởi những lời đàm tiếu, hãy tin tưởng chúng tôi, chúng ta sẽ có một tương lai tươi sáng tốt đẹp hơn”.
Sau khi nghe điều này, mọi người lập tức hiểu ra, ánh mắt nhìn về phía Hồng Quân trở nên cảnh giác và bất mãn.
Hồng Quân nghe xong liền bước đến trên bục cao, chế nhạo và khinh thường nói: “Các người không cần dùng những lời lẽ vớ vẩn này, ông Khúc căn bản sẽ không nghe theo đâu, càng không làm theo, nếu đã như vậy, chúng ta nói thẳng ra đi”.
Bạch Diệc Phi nhìn Hồng Quân đang đi tới, vị trí của hắn ta cách đó không xa, trong lòng không khỏi dâng lên cảnh giác, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi nói: “Anh một mình đến đây, không sợ bị chúng tôi giết sao?”
Vết sẹo trên mặt Hồng Quân hằn lên cùng với nụ cười của hắn ta: “Nếu muốn giết tao thì mày đã sớm giết rồi, nhưng mày không làm, mày đã hứa với Lục Tây sẽ không làm hại tao”.
“Thế nên hôm nay, đến phiên tao giết mày”.
Lời này vừa nói ra, những người bên cạnh Bạch Diệc Phi lập tức vây quanh Hồng Quân.
Bạch Diệc Phi thấy vậy lạnh lùng nói: “Lúc đầu là anh thua tôi, bây giờ có tư cách gì nói với tôi những thứ này? Ai cho anh tự tin như vậy?”
“Thuốc nổ”, Hồng Quân nói một cách dứt khoát.
“Cái gì?”
Bạch Diệc Phi và những người khác sửng sốt.
Hồng Quân cười nói: “Mày giết nhà họ Hồng bọn tao, còn cướp đi khu số 4, tưởng tao không đấu lại với mày thì sẽ không đến báo thù sao?”
“Tao nói cho mày biết, nếu như bọn tao đã không có được thì mày cũng đừng hòng”.
“Bọn tao đã chôn thuốc nổ quanh đây rồi, đủ để nổ tung toàn bộ khu vực số 4”.
Sau đó Hồng Quân nhìn thời gian, lạnh giọng nói: “Vẫn còn mười phút nữa, nếu muốn thoát khỏi đây thì vẫn còn một tia hi vọng đấy”.
Mọi người đều chết lặng.
Hồng Quân muốn lấy mạng tất cả người ở khu số 4 để báo thù, e rằng hắn cũng trốn không thoát.
Hồng Quân chính là một thằng điên.
Mà lúc này, Lục Tây đang mưa Lục Miêu Miêu và Lục Dương chuẩn bị chạy trốn cũng nhìn thấy cảnh này, cô ta như chết lặng.
Mười phút làm sao có thể chạy khỏi khu số 4 chứ?
Ban đầu, mười mấy người của nhà họ Lục bị giết chết, chỉ còn lại 3 chị em họ, vốn dĩ chuẩn bị chạy thoát rồi, Lục Tây sao có thể cam tâm cứ như vậy mà chết được?
Vì vậy, Lục Tây lo lắng vội vàng chạy lên bục cao.
“Đừng mà!”
Lục Tây xông đến chỗ Hồng Quân và cố gắng cầu xin hắn ta.
Sau khi nhìn thấy Lục Tây thì Hồng Quân ngây ra.
Trên thực tế, lí do mà Hồng Quân bày mưu thật ra là để lừa Lục Tây xuất hiện, cũng bởi vì hắn thật sự yêu người phụ nữ này.
Nhưng mà.
Người phụ nữ hắn yêu nhất đã giết chính bố của hắn.
Một bên là bố ruột, bên khác là người phụ nữ hết mực yêu thương, Hồng Quân rất khau khổ, đồng thời cũng không biết phải đối mặt với Lục Tây như thế nào.
Vì vậy, đến cuối cùng, hắn ta đổ mọi tội lỗi cho Bạch Diệc Phi.
Chính Bạch Diệc Phi đã gián tiếp gây ra tất cả những chuyện này.
Nếu Bạch Diệc Phi không xuất hiện, nhà họ Hồng sẽ không bị tiêu diệt, Lục Tây cũng không giết bố hắn.
Tất cả đều do Bạch Diệc Phi.
Mắt Lục Tây đỏ hoe vì khóc, van xin Hồng Quân: “Em xin anh, đừng làm như vậy, xin anh bỏ qua cho chúng em, nhà họ Lục chỉ còn lại ba chị em em thôi...”
Tuy nhiên, câu nói này không những không khiến Hồng Quân động lòng mà ngược lại còn khiến hắn ta bùng nổ mối hận thù đã kìm nén trong lòng trước đó, hắn ta hét lớn: “Vậy con mẹ nó nhà họ Hồng chúng tôi thì còn ai sao?”
Lục Tây dừng lại.
Hồng Quân tức giận nhìn vào Bạch Diệc Phi, chỉ vào anh mà nói: “Tất cả đều tại hắn ta!”
“Hắn là cái thá gì chứ? Tại sao lại có thể nắm giữ vận mệnh của người khác. Chúng ta mới là vợ chồng, dựa vào cái gì mà hắn không cho chúng ta gặp mặt, em thật sự không gặp mặt anh!”
“Còn có đám dân đen ti tiện này, nhà họ Hồng chúng ta đã cai trị ở khu số 4 nhiều năm như vậy, nếu không phải có chúng ta, liệu bọn chúng có sống an nhàn đến hôm nay không?”
“Mẹ nó, bây giờ đám dân đen này thấy nhà họ Hồng bị lật đổ, lập tức trở mặt đi theo Bạch Diệc Phi, vậy bọn họ có khác gì nhà họ Hồng chúng ta? Dựa vào cái gì mà bọn họ là anh hùng, còn chúng ta lại trở thành tội nhân?”
Hồng Quân bộc phát nỗi hận trong lòng ra, vẻ mặt hắn hằn học nói: “Nếu mày đã không cho vợ chồng tao gặp mặt nhau, vậy thì chúng ta sẽ cùng chết!”
“Còn có đám người ngu đần này nữa, không phải muốn hỗ trợ hắn sao? Tao sẽ giúp chúng mày, con mẹ nó tất cả đều cùng xuống địa ngục”.
Nhìn thấy một Hồng Quân điên cuồng như vậy, những người bình thường sớm đã bị dọa cho sợ mà la hét ầm ĩ, muốn chạy trốn.
“Ha ha ha...”, Hồng Quân vui vẻ cười lớn: “Sợ rồi chứ gì, cuối cùng thì các người cũng biết sợ, nhưng mà, con mẹ nó có sợ cũng vô ích, hôm nay tất cả sẽ phải chết!”
Lục Tây nhìn Hồng Quân như vậy, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ.
Khi mới cưới, Lục Tây không thích hắn ta, thậm chí còn có chút chán ghét, nhưng cuối cùng, cô ta vẫn phải thỏa hiệp, cô ta thậm chí còn nghĩ cứ như vậy sống với Hồng Quân đến cuối đời cũng không có gì không tốt cả, chưa kể Hồng Quân đối xử với Lục Tây cũng không tồi.
Nhưng đúng lúc này Bạch Diệc Phi lại đến, làm thay đổi tất cả.
Lục Tây từ lâu đã coi Hồng Quân là gia đình của mình, bây giờ thấy bộ dạng điên cuồng đó cô ta cũng rất đau lòng.
Lục Tây cũng biết, Hồng Quân thậm chí còn khó chịu hơn mình, thế nên mới làm hành động mất trí này.
Lục Tây lại nghĩ đến em trai em gái mình, nhìn về phía Hồng Quân hạ quyết tâm, nghiến răng nói: “Chồng ơi, anh hận Bạch Diệc Phi đúng không?”
“Tất cả đều là do anh ta, hại nhà họ Hồng và nhà họ Lục có tình cảnh như hôm nay”.
“Anh muốn anh ta chết chứ gì?”
“Anh không cần dùng thuốc nổ!”
“Bởi vì hôm nay, anh ta sẽ phải chết!”
Khi lời nói vừa dứt, tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ.
Tuy nhiên Hồng Quân nhìn vào Lục Tây, hắn ta cười khổ nói: “Vợ à, bây giờ em lừa anh cũng chẳng có ý nghĩa gì”.
“Anh đã thề sẽ làm cho tất cả mọi người cùng chết, cùng chôn cất với nhà họ Hồng”.
Lục Tây lập tức lắc đầu, nói chắc chắn: “Em không lừa anh, anh tin em, hôm nay anh ta nhất định phải chết, bởi vì em đã hạ độc anh ta rồi”.
“Anh ta uống phải rượu có độc”.
Những người trên sân khấu nghe thấy điều này thì bắt đầu hoảng sợ.
Bạch Diệc Phi cũng nhíu mày.
Bây giờ nghĩ đến ly rượu mà Lục Tây đã đưa cho anh, anh còn tưởng rằng Lục Tây đã nghĩ thông, còn định tha thứ cho cô ta.
Nhưng anh đã nhầm, Lục Tây căn bản không hề hiểu, cô ta vẫn hận anh, thậm chí còn ra tay đầu độc anh.
Đột nhiên, Bạch Diệc Phi đột nhiên thấy bụng mình quặn đau, sau đó bắt đầu chảy máu mũi.
“Mẹ kiếp!”
Từ Lãng thấy vậy vừa kinh ngạc vừa tức giận, lập tức đi đến trước mặt Lục Tây, kề dao vào cổ cô ta nói: “Giao thuốc giải ra đây, không thì tôi sẽ lập tức giết chết cô”.
Hồng Quân nhìn vậy thì bước đến bảo vệ Lục Tây, Trần Ngạo Kiều đứng dậy tung một cú đá vào hắn ta ép hắn lùi lại.
“Dừng tay!”
Bạch Diệc Phi hét lên.
- ------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.