Chương 508: Chu Khúc Nhi ở đâu?
Mai Bát Gia
04/02/2021
"Chồng à, chắc chắn còn lâu mới đến lượt em, hay chúng ta ra ngoài một
chút đi?", Lý Tuyết rốt cuộc cũng không học thuộc được, cô cảm thấy nhàm chán nên đề nghị.
Bạch Diệc Phi không muốn ngồi bên trong này nữa, anh lập tức gật đầu, sau đó chỉ vào Chu Khúc Nhi.
Lý Tuyết quay đầu hỏi: "Khúc Nhi, cậu muốn đi ra ngoài không? Trong này chán quá, còn rất lâu mới đến chúng ta".
"Cũng được", Chu Khúc Nhi gật đầu, trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện người giống Tần Hoa như đúc vừa nãy.
Ba người cùng nhau đứng dậy, rời khỏi phòng khách đến boong tàu.
Bầu trời xanh thẳm, biển xanh biếc, gió thổi nhè nhẹ khiến cho người nhìn không khỏi mở lòng, cả người thoải mái.
Nơi này là chỗ trước đây Chu Khúc Nhi đã đứng, Chu Khúc Nhi lại nhìn chỗ người đàn ông đang đọc báo lần nữa.
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết theo ánh mắt Chu Khúc Nhi nhìn sang, Lý Tuyết không phát hiện chỗ này có gì đặc biệt.
Mà Bạch Diệc Phi híp mắt lại, anh không biết người đàn ông này, nhưng trực giác cho anh biết người đàn ông này rất nguy hiểm.
"Cô biết anh ta sao?", Bạch Diệc Phi nhẹ giọng hỏi Chu Khúc Nhi.
Chu Khúc Nhi quay đầu lại: "Không biết, nhưng mà vừa rồi cũng thấy anh ta ở chỗ này".
"Ồ", Bạch Diệc Phi liếc mắt nhìn người đàn ông kia lần nữa, anh cũng không hỏi nhiều.
Ngắm biển một lúc thì Chu Khúc Nhi nói: "Tớ đi vệ sinh".
Nói xong thì không đợi hai người lên tiếng đã đi vào bên trong.
Lý Tuyết thấy có chút lo lắng: "Không biết lần này đưa cô ấy đến đây có đúng không?"
Bạch Diệc Phi ôm vai Lý Tuyết: "Tuyết Nhi, cô ấy tốt hơn trước kia rất nhiều rồi, đừng lo lắng".
Một lát sau Chu Khúc Nhi quay lại, đứng ở bên cạnh họ, cô ta không nói một lời.
Hai người cũng không cảm thấy gì, Bạch Diệc Phi nhìn đồng hồ rồi đề nghị: "Chúng ta vào thôi!"
"Được", Lý Tuyết gật đầu, cô nói với Chu Khúc Nhi: "Cậu muốn vào chung không?"
Chu Khúc Nhi không cần tham gia tranh cử, nên có thể tiếp tục đợi ở bên ngoài.
Chu Khúc Nhi nói: "Giờ vào á? Không chờ thêm một chút sao? Không khí bên ngoài rất tốt!"
"Chắc sắp đến lượt tớ rồi, tớ muốn vào trước chuẩn bị", Lý Tuyết nghĩ tới đây thì theo bản năng lập tức khẩn trương: "Nếu không cậu ở bên ngoài đi!"
"Như vậy sao được?", Chu Khúc Nhi xua tay: "Tớ đương nhiên phải đi ủng hộ cậu rồi!"
Vì vậy ba người lại quay trở vào.
Vừa mới ngồi chưa được bao lâu thì đã nghe Hứa Xương kêu lên: "Người tiếp theo, Tần Sơn".
Người tên Tần Sơn lập tức đứng lên, đi lên sân khấu, dưới sân khấu tiếng vỗ tay thưa thớt.
Tần Sơn là một thanh niên trẻ mặc âu phục màu xanh đậm, vẻ ngoài không thể nói là khôi ngô nhưng trông rất cường tráng, còn cộng thêm một chút khí chất vô lại nữa, nên khiến cho người ta có một cảm giác khác về sự đẹp trai.
"Xin chào mọi người, tôi là Tần Sơn..."
Khoảnh khắc Tần Sơn bước lên sân khấu thì Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đều kinh hãi.
Chỉ vì Tần Sơn này giống Tần Hoa như đúc, nếu không phải khí chất giữa hai người khác nhau thì hoàn toàn không nhận ra sự khác biệt gì.
Lúc này hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới lời Chu Khúc Nhi mới nói, cô ta nhìn thấy một người giống Tần Hoa như đúc, bây giờ mới chắc chắn không phải là ảo giác, đúng là sự thật!
Lúc Bạch Diệc Phi nhìn thấy Tần Sơn thì anh thậm chí còn cho là Tần Hoa tới đây, nhưng khi Tần Sơn mở miệng nói chuyện thì anh phát hiện đây không phải là Tần Hoa.
Tần Hoa là người chính trực, không cần nói lời nào đã khiến người khác cảm giác nghiêm túc thành thật.
Nhưng Tần Sơn không giống vậy, Tần Sơn vừa nhìn qua đã biết là người giảo hoạt, anh ta khôn khéo, ánh mắt tinh khôn, có vẻ không dễ chọc vào.
Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói: "Trên đời này có người giống nhau như đúc vậy sao?"
"Liệu có phải sinh đôi không nhỉ?", Lý Tuyết lẩm bẩm.
Bạch Diệc Phi đột nhiên kinh ngạc, sau đó anh lấy điện thoại ra gọi cho Trần Hạo: "Cậu thấy người trên sân khấu kia không? Lập tức đi điều tra, anh muốn tất cả tài liệu của anh ta".
Nếu quả thật giống như Lý Tuyết nói thì Tần Sơn kia rất có thể là anh em sinh đôi của Tần Hoa!
Bạch Diệc Phi có chút kích động, giống như thấy Tần Hoa đứng trên đó vậy.
Nhưng sau khi kích động qua đi thì Bạch Diệc Phi lập tức tỉnh táo lại, Tần Hoa từng nói bản thân không có anh em, ngay cả cha mẹ cũng mất, Tần Sơn kia…
"Khúc Nhi, cậu...", Lý Tuyết muốn an ủi Chu Khúc Nhi, dù sao thấy một Tần Sơn giống như đúc vậy thì chắc chắn trong lòng cô ta rất phức tạp.
Nhưng Lý Tuyết thấy Chu Khúc Nhi nhìn Tần Sơn với vẻ mặt bình thản, không có một chút kích động nào.
Bạch Diệc Phi nhìn lại, anh phát hiện Chu Khúc Nhi như vậy thì ánh mắt chợt lóe, anh hỏi một câu: "Cô cảm thấy người phía trên thế nào?"
Chu Khúc Nhi nghe vậy thì chớp mắt: "Anh nói anh ta hả? Không làm sao cả? Tôi thấy anh ta không tốt bằng Lý Tuyết, chờ lát nữa Lý Tuyết đi lên chắc chắn sẽ nghiền nát anh ta!"
Trong lòng Lý Tuyết bỗng nổi lên nghi ngờ, cô nhìn về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu, anh nói với Chu Khúc Nhi: "Khúc Nhi, tôi đột nhiên nhớ ra có thứ này muốn đưa cho cô, ở đây nhiều người không tiện, chúng ta ra ngoài đi?"
"Hả, thứ gì?", Chu Khúc Nhi sửng sốt một chút, sau đó cô ta dịch ra xa: "Anh định làm gì? Lý Tuyết vẫn đang ở đây đấy, anh chú ý thân phận một chút đi!"
Lý Tuyết nghe vậy thì trừng mắt một cái: "Nói gì vậy?"
Chu Khúc Nhi cười ha ha: "Chỉ đùa một chút thôi!"
Dứt lời thì Chu Khúc Nhi chủ động đứng lên: "Đi thôi! Đừng lề mề nữa, tôi còn chờ lát nữa xem Lý Tuyết".
Bạch Diệc Phi đứng lên theo, anh bị Lý Tuyết kéo lại, Bạch Diệc Phi chỉ thản nhiên nói: "Chờ anh quay lại".
Lý Tuyết thấy vậy thì không thể làm gì khác hơn ngoài buông tay ra, cô mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng lại không nghĩ ra không đúng ở chỗ nào, cho nên mới theo bản năng kéo Bạch Diệc Phi lại.
Bạch Diệc Phi đi theo Chu Khúc Nhi ra ngoài.
Hai người đi tới một góc vắng vẻ, nơi này chỉ có hai người bọn họ.
Chu Khúc Nhi đứng lại rồi cười hỏi: "Muốn đưa tôi thứ gì vậy?"
Bạch Diệc Phi nhìn thẳng Chu Khúc Nhi rồi cười lạnh một tiếng: "Chu Khúc Nhi đang ở đâu?"
Chu Khúc Nhi ngừng một lát: "Không phải tôi đang đứng trước mặt anh hả?"
"Đừng giả bộ nữa, nói cho tôi biết Chu Khúc Nhi đang ở nơi đâu?", ánh mắt Bạch Diệc Phi càng lạnh hơn, lúc đang nói chuyện còn nhanh chóng ra tay, kẹp cổ Chu Khúc Nhi!
Chu Khúc Nhi không nghĩ tới việc Bạch Diệc Phi đột nhiên ra tay, cô ta chưa kịp phản ứng thì đã trực tiếp bị Bạch Diệc Phi ép về phía sau tường: "Khụ..."
"Nói! Cô ta đang ở đâu?", Bạch Diệc Phi đột nhiên dùng sức, mặt Chu Khúc Nhi bị ép đến đỏ bừng.
Ánh mắt Chu Khúc Nhi tối sầm lại, cô ta bắt lấy cổ tay Bạch Diệc Phi, đuối lý chống lại.
Bạch Diệc Phi đề phòng cô ta, ngay lúc cô ta vừa cử động đã buông tay đang bóp cổ cô ta rồi lập tức đỡ đòn, tay còn lại túm lấy cổ tay Chu Khúc Nhi.
Chu Khúc Nhi thấy tấn công không trúng thì ra tay lần nữa, cô ta lập tức móc một con dao từ hông ra đâm tới.
Bạch Diệc Phi kinh hãi, anh nghiêng đầu tránh đi, sau đó lại dùng sức vung nắm đấm, Chu Khúc Nhi cũng theo đà tránh đi, Bạch Diệc Phi thấy vậy thì đạp một cú, trực tiếp đạp Chu Khúc Nhi vào tường.
Bạch Diệc Phi thấy đúng thời cơ thì tiến lên dùng chân đè hai chân Chu Khúc Nhi lại, dùng tay khóa tay Chu Khúc Nhi ở phía sau, gắt gao chế trụ cô ta.
Chu Khúc Nhi ra sức giãy giụa, nhưng cũng không giãy giụa được.
Bạch Diệc Phi ở sau lưng cô ta lạnh lùng nói: "Nói! Chu Khúc Nhi đang ở đâu?"
'Chu Khúc Nhi' không cam lòng: "Làm sao anh nhận ra?"
Cô ta tự nhận là đã ngụy trang rất tốt, cho dù là tướng mạo hay là cách nói chuyện, cách đi đứng, hoàn toàn không có vấn đề gì, người này tại sao lại nhận ra được?
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng: "Chu Khúc Nhi không có võ công như cô!"
"Anh nhận ra từ tôi trước lúc đó!", 'Chu Khúc Nhi' rất chắc chắn, bằng không anh sẽ không cố ý dẫn cô ta tới góc xó xỉnh không có ai này.
Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói: "Bởi vì Tần Sơn".
"Ai?", 'Chu Khúc Nhi' sửng sốt một lát, cô ta chớp mắt mới nhớ ra Tần Sơn là ai, nhưng vẫn không hiểu, chẳng lẽ Tần Sơn và cô ta biết nhau? Không đúng, trong lúc điều tra không có nói qua chuyện này!
Bản thân cô ta không biết, nhưng Bạch Diệc Phi cùng Lý Tuyết biết, Tần Sơn có dáng vẻ giống Tần Hoa như đúc, Chu Khúc Nhi có thể không kích động sao?
Lúc trước Chu Khúc Nhi vì một bóng lưng mà kích động không thôi, bây giờ thấy được tận mắt nhưng bản thân lại hoàn toàn thờ ơ, việc này chứng tỏ cô ta có vấn đề?
Bạch Diệc Phi không muốn ngồi bên trong này nữa, anh lập tức gật đầu, sau đó chỉ vào Chu Khúc Nhi.
Lý Tuyết quay đầu hỏi: "Khúc Nhi, cậu muốn đi ra ngoài không? Trong này chán quá, còn rất lâu mới đến chúng ta".
"Cũng được", Chu Khúc Nhi gật đầu, trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện người giống Tần Hoa như đúc vừa nãy.
Ba người cùng nhau đứng dậy, rời khỏi phòng khách đến boong tàu.
Bầu trời xanh thẳm, biển xanh biếc, gió thổi nhè nhẹ khiến cho người nhìn không khỏi mở lòng, cả người thoải mái.
Nơi này là chỗ trước đây Chu Khúc Nhi đã đứng, Chu Khúc Nhi lại nhìn chỗ người đàn ông đang đọc báo lần nữa.
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết theo ánh mắt Chu Khúc Nhi nhìn sang, Lý Tuyết không phát hiện chỗ này có gì đặc biệt.
Mà Bạch Diệc Phi híp mắt lại, anh không biết người đàn ông này, nhưng trực giác cho anh biết người đàn ông này rất nguy hiểm.
"Cô biết anh ta sao?", Bạch Diệc Phi nhẹ giọng hỏi Chu Khúc Nhi.
Chu Khúc Nhi quay đầu lại: "Không biết, nhưng mà vừa rồi cũng thấy anh ta ở chỗ này".
"Ồ", Bạch Diệc Phi liếc mắt nhìn người đàn ông kia lần nữa, anh cũng không hỏi nhiều.
Ngắm biển một lúc thì Chu Khúc Nhi nói: "Tớ đi vệ sinh".
Nói xong thì không đợi hai người lên tiếng đã đi vào bên trong.
Lý Tuyết thấy có chút lo lắng: "Không biết lần này đưa cô ấy đến đây có đúng không?"
Bạch Diệc Phi ôm vai Lý Tuyết: "Tuyết Nhi, cô ấy tốt hơn trước kia rất nhiều rồi, đừng lo lắng".
Một lát sau Chu Khúc Nhi quay lại, đứng ở bên cạnh họ, cô ta không nói một lời.
Hai người cũng không cảm thấy gì, Bạch Diệc Phi nhìn đồng hồ rồi đề nghị: "Chúng ta vào thôi!"
"Được", Lý Tuyết gật đầu, cô nói với Chu Khúc Nhi: "Cậu muốn vào chung không?"
Chu Khúc Nhi không cần tham gia tranh cử, nên có thể tiếp tục đợi ở bên ngoài.
Chu Khúc Nhi nói: "Giờ vào á? Không chờ thêm một chút sao? Không khí bên ngoài rất tốt!"
"Chắc sắp đến lượt tớ rồi, tớ muốn vào trước chuẩn bị", Lý Tuyết nghĩ tới đây thì theo bản năng lập tức khẩn trương: "Nếu không cậu ở bên ngoài đi!"
"Như vậy sao được?", Chu Khúc Nhi xua tay: "Tớ đương nhiên phải đi ủng hộ cậu rồi!"
Vì vậy ba người lại quay trở vào.
Vừa mới ngồi chưa được bao lâu thì đã nghe Hứa Xương kêu lên: "Người tiếp theo, Tần Sơn".
Người tên Tần Sơn lập tức đứng lên, đi lên sân khấu, dưới sân khấu tiếng vỗ tay thưa thớt.
Tần Sơn là một thanh niên trẻ mặc âu phục màu xanh đậm, vẻ ngoài không thể nói là khôi ngô nhưng trông rất cường tráng, còn cộng thêm một chút khí chất vô lại nữa, nên khiến cho người ta có một cảm giác khác về sự đẹp trai.
"Xin chào mọi người, tôi là Tần Sơn..."
Khoảnh khắc Tần Sơn bước lên sân khấu thì Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đều kinh hãi.
Chỉ vì Tần Sơn này giống Tần Hoa như đúc, nếu không phải khí chất giữa hai người khác nhau thì hoàn toàn không nhận ra sự khác biệt gì.
Lúc này hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới lời Chu Khúc Nhi mới nói, cô ta nhìn thấy một người giống Tần Hoa như đúc, bây giờ mới chắc chắn không phải là ảo giác, đúng là sự thật!
Lúc Bạch Diệc Phi nhìn thấy Tần Sơn thì anh thậm chí còn cho là Tần Hoa tới đây, nhưng khi Tần Sơn mở miệng nói chuyện thì anh phát hiện đây không phải là Tần Hoa.
Tần Hoa là người chính trực, không cần nói lời nào đã khiến người khác cảm giác nghiêm túc thành thật.
Nhưng Tần Sơn không giống vậy, Tần Sơn vừa nhìn qua đã biết là người giảo hoạt, anh ta khôn khéo, ánh mắt tinh khôn, có vẻ không dễ chọc vào.
Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói: "Trên đời này có người giống nhau như đúc vậy sao?"
"Liệu có phải sinh đôi không nhỉ?", Lý Tuyết lẩm bẩm.
Bạch Diệc Phi đột nhiên kinh ngạc, sau đó anh lấy điện thoại ra gọi cho Trần Hạo: "Cậu thấy người trên sân khấu kia không? Lập tức đi điều tra, anh muốn tất cả tài liệu của anh ta".
Nếu quả thật giống như Lý Tuyết nói thì Tần Sơn kia rất có thể là anh em sinh đôi của Tần Hoa!
Bạch Diệc Phi có chút kích động, giống như thấy Tần Hoa đứng trên đó vậy.
Nhưng sau khi kích động qua đi thì Bạch Diệc Phi lập tức tỉnh táo lại, Tần Hoa từng nói bản thân không có anh em, ngay cả cha mẹ cũng mất, Tần Sơn kia…
"Khúc Nhi, cậu...", Lý Tuyết muốn an ủi Chu Khúc Nhi, dù sao thấy một Tần Sơn giống như đúc vậy thì chắc chắn trong lòng cô ta rất phức tạp.
Nhưng Lý Tuyết thấy Chu Khúc Nhi nhìn Tần Sơn với vẻ mặt bình thản, không có một chút kích động nào.
Bạch Diệc Phi nhìn lại, anh phát hiện Chu Khúc Nhi như vậy thì ánh mắt chợt lóe, anh hỏi một câu: "Cô cảm thấy người phía trên thế nào?"
Chu Khúc Nhi nghe vậy thì chớp mắt: "Anh nói anh ta hả? Không làm sao cả? Tôi thấy anh ta không tốt bằng Lý Tuyết, chờ lát nữa Lý Tuyết đi lên chắc chắn sẽ nghiền nát anh ta!"
Trong lòng Lý Tuyết bỗng nổi lên nghi ngờ, cô nhìn về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu, anh nói với Chu Khúc Nhi: "Khúc Nhi, tôi đột nhiên nhớ ra có thứ này muốn đưa cho cô, ở đây nhiều người không tiện, chúng ta ra ngoài đi?"
"Hả, thứ gì?", Chu Khúc Nhi sửng sốt một chút, sau đó cô ta dịch ra xa: "Anh định làm gì? Lý Tuyết vẫn đang ở đây đấy, anh chú ý thân phận một chút đi!"
Lý Tuyết nghe vậy thì trừng mắt một cái: "Nói gì vậy?"
Chu Khúc Nhi cười ha ha: "Chỉ đùa một chút thôi!"
Dứt lời thì Chu Khúc Nhi chủ động đứng lên: "Đi thôi! Đừng lề mề nữa, tôi còn chờ lát nữa xem Lý Tuyết".
Bạch Diệc Phi đứng lên theo, anh bị Lý Tuyết kéo lại, Bạch Diệc Phi chỉ thản nhiên nói: "Chờ anh quay lại".
Lý Tuyết thấy vậy thì không thể làm gì khác hơn ngoài buông tay ra, cô mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng lại không nghĩ ra không đúng ở chỗ nào, cho nên mới theo bản năng kéo Bạch Diệc Phi lại.
Bạch Diệc Phi đi theo Chu Khúc Nhi ra ngoài.
Hai người đi tới một góc vắng vẻ, nơi này chỉ có hai người bọn họ.
Chu Khúc Nhi đứng lại rồi cười hỏi: "Muốn đưa tôi thứ gì vậy?"
Bạch Diệc Phi nhìn thẳng Chu Khúc Nhi rồi cười lạnh một tiếng: "Chu Khúc Nhi đang ở đâu?"
Chu Khúc Nhi ngừng một lát: "Không phải tôi đang đứng trước mặt anh hả?"
"Đừng giả bộ nữa, nói cho tôi biết Chu Khúc Nhi đang ở nơi đâu?", ánh mắt Bạch Diệc Phi càng lạnh hơn, lúc đang nói chuyện còn nhanh chóng ra tay, kẹp cổ Chu Khúc Nhi!
Chu Khúc Nhi không nghĩ tới việc Bạch Diệc Phi đột nhiên ra tay, cô ta chưa kịp phản ứng thì đã trực tiếp bị Bạch Diệc Phi ép về phía sau tường: "Khụ..."
"Nói! Cô ta đang ở đâu?", Bạch Diệc Phi đột nhiên dùng sức, mặt Chu Khúc Nhi bị ép đến đỏ bừng.
Ánh mắt Chu Khúc Nhi tối sầm lại, cô ta bắt lấy cổ tay Bạch Diệc Phi, đuối lý chống lại.
Bạch Diệc Phi đề phòng cô ta, ngay lúc cô ta vừa cử động đã buông tay đang bóp cổ cô ta rồi lập tức đỡ đòn, tay còn lại túm lấy cổ tay Chu Khúc Nhi.
Chu Khúc Nhi thấy tấn công không trúng thì ra tay lần nữa, cô ta lập tức móc một con dao từ hông ra đâm tới.
Bạch Diệc Phi kinh hãi, anh nghiêng đầu tránh đi, sau đó lại dùng sức vung nắm đấm, Chu Khúc Nhi cũng theo đà tránh đi, Bạch Diệc Phi thấy vậy thì đạp một cú, trực tiếp đạp Chu Khúc Nhi vào tường.
Bạch Diệc Phi thấy đúng thời cơ thì tiến lên dùng chân đè hai chân Chu Khúc Nhi lại, dùng tay khóa tay Chu Khúc Nhi ở phía sau, gắt gao chế trụ cô ta.
Chu Khúc Nhi ra sức giãy giụa, nhưng cũng không giãy giụa được.
Bạch Diệc Phi ở sau lưng cô ta lạnh lùng nói: "Nói! Chu Khúc Nhi đang ở đâu?"
'Chu Khúc Nhi' không cam lòng: "Làm sao anh nhận ra?"
Cô ta tự nhận là đã ngụy trang rất tốt, cho dù là tướng mạo hay là cách nói chuyện, cách đi đứng, hoàn toàn không có vấn đề gì, người này tại sao lại nhận ra được?
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng: "Chu Khúc Nhi không có võ công như cô!"
"Anh nhận ra từ tôi trước lúc đó!", 'Chu Khúc Nhi' rất chắc chắn, bằng không anh sẽ không cố ý dẫn cô ta tới góc xó xỉnh không có ai này.
Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói: "Bởi vì Tần Sơn".
"Ai?", 'Chu Khúc Nhi' sửng sốt một lát, cô ta chớp mắt mới nhớ ra Tần Sơn là ai, nhưng vẫn không hiểu, chẳng lẽ Tần Sơn và cô ta biết nhau? Không đúng, trong lúc điều tra không có nói qua chuyện này!
Bản thân cô ta không biết, nhưng Bạch Diệc Phi cùng Lý Tuyết biết, Tần Sơn có dáng vẻ giống Tần Hoa như đúc, Chu Khúc Nhi có thể không kích động sao?
Lúc trước Chu Khúc Nhi vì một bóng lưng mà kích động không thôi, bây giờ thấy được tận mắt nhưng bản thân lại hoàn toàn thờ ơ, việc này chứng tỏ cô ta có vấn đề?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.