Chương 737: Cơ quan trong đường hầm
Mai Bát Gia
13/03/2021
Ngay từ khi bước vào tầng hầm, Bạch Diệc Phi đã rất căng thẳng, bởi vì anh thật sự sợ Lý Tuyết đã xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên sau khi bước vào mà không tìm thấy ai cả, lòng anh càng hồi hộp hơn.
Bạch Diệc Phi bước tới bên cạnh chiếc ghế, sờ lên đó thì phát hiện trên ghế vẫn còn hơi ấm, có nghĩa là người vừa mới bị bắt đi không lâu.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, hai mắt anh lập tức đỏ lên.
Trong đầu anh xuất hiện hình ảnh Lý Tuyết bị trói trên ghế và bị bạo hành.
Vừa nghĩ đến đây thì anh không kìm nén được cơn giận của mình nữa.
Lập tức đi tới trước mặt tên vệ sĩ, nắm lấy cổ áo hắn ta, anh tức giận nói: “Dẫn đường!”
Tên đó nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của anh liền sững sờ.
Hắn ta biết rằng có một số người bị xung huyết ở mắt, nhưng chưa bao giờ thấy đôi mắt nào đỏ đến vậy.
Tên vệ sĩ rùng mình một cái, chỉ vào bức tường phía Tây Bắc.
Bạch Diệc Phi ném hắn đi, chạy tới ấn vào bức tường.
Một lúc sau Bạch Diệc Phi ấn vào công tắc, bức tường từ từ mở ra như một cánh cửa.
Bạch Diệc Phi căn bản không nghĩ nhiều, thấy cở mửa thì liền xông vào.
Lúc này Bạch Vân Bằng xông lên trước giữ chặt Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi vừa giãy dụa vừa hét lên: “Buông tôi ra!”
Bạch Vân Bằng không buông anh ra mà ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Sa Phi Dương: “Anh Sa, làm phiền anh rồi”.
Sa Phi Dương gật đầu, đồng thời lập tức lao đến, dùng một con dao đánh vào cổ Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lập tức ngất đi.
Trần Ngạo Kiều và những người khác nhìn thấy vậy thì vội vã tiến lên, muốn bảo vệ Bạch Diệc Phi.
“Các người muốn làm gì?”
Trần Ngạo Kiều vươn tay túm lấy Bạch Diệc Phi.
Sa Phi Dương lùi về sau hai bước, đồng thời đánh một chiêu về phía Trần Ngạo Kiều.
Trần Ngạo Kiều cũng lùi lại vài bước, cùng lúc đó rút dao trong người ra.
Không chỉ Trần Ngạo Kiều và còn có Bạch Hổ, Từ Lãng bọn họ, tất cả đều rút vũ khí ra.
Sau đó người của nhà họ Diệp và nhà họ Lâm cũng vậy.
Bạch Vân Bằng thấy vậy lập tức hét lên: “Dừng tay lại hết cho tôi?”
Trần Ngạo Kiều nhìn bọn họ lạnh lùng hỏi: “Ông có ý gì?”
Diệp Gỉa bước ra phía trước nói: “Bạch Diệc Phi bây giờ đã mất tỉnh táo, không thể để trạng thái này tiếp tục duy trì, nếu không cậu ta sẽ mất mạng!”
Trần Ngạo Kiều nghe vậy thì khẽ cau mày.
Bạch Vân Bằng thở dài nói: “Đây là bệnh di truyền của nhà họ Bạch!”
“Bởi vì tức giận, tâm trạng kích động sẽ làm cho nó thành như vậy, sau đó sẽ bởi vì không sợ hãi bất cứ thứ gì mà sức mạnh và tốc độ tăng nhanh đột ngột!”
“Trạng thái này nhìn bề ngoài thì có vẻ tốt, nhưng thật ra nó đang bóp chết tiềm năng của một người. Nếu tiềm năng bị vắt kiệt thì sẽ có hại cho cơ thể”.
Diệp Gỉa lại nói tiếp: “Ở đây rõ ràng là có vấn đề”.
“Sau khi Hồ Phi Hồng và Chu Truyền Võ giết chết Tiểu Thất, họ để lại xác hắn ta và công cụ gây án tại hiện trường, bọn họ không phải đồ ngốc, làm như vậy nhất định có mục đích!”
“Tôi nghĩ họ muốn nói với chúng ta rằng, đây là do ông ba nhà họ Lâm ép họ”.
“Hơn nữa, khi bọn họ chạy trốn, tại sao lại phải đem theo Lý Tuyết mà không trực tiếp giết hoặc thả cô ấy đi?”
“Cho dù là thêm một lá bùa hộ mệnh, cũng sẽ không mang theo gánh nặng như vậy cùng chạy trốn, đương nhiên họ muốn chạy càng xa càng tốt”.
“Thế nên, tôi đoán họ muốn chúng ta đuổi theo mình”.
Sau khi nghe những gì Diệp Gỉa nói, mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh.
Lời Diệp Gỉa nói rất có lý, nhưng dường như lại có gì đó không ổn.
Trần Ngạo Kiều cau mày nói: “Trong đường hầm này có mai phục?”
“Rất có khả năng”, Diệp Gỉa gật đầu.
Mà tên vệ sĩ kia nghe vậy thì lập tức hoảng hốt nói: “Hoàn toàn không có mai phục, tuyệt đối không có, tôi có thể vào trước”.
Tên vệ sĩ này đang nghĩ, nếu đường hầm thật sự có mai phục, đám người này sẽ tưởng là do hắn ta cố ý dụ họ đến đây, thế nên để chứng minh mình vô tội, hắn xông vào đường hầm trước.
Đi được một đoạn, hắn ta hét lên với những người phía sau: “Không có mai phục, sau khi ra khỏi đây...”
“Bùm!”
Đột nhiên có một tiếng động lớn.
Tên vệ sĩ còn chưa nói xong thì âm thanh càng ngày càng lớn.
Sau đó, toàn bộ biệt thự bắt đầu rung chuyển.
Mọi người đứng không vững, đồ vật rơi vỡ.
Bạch Vân Bằng hét lên một tiếng: “Rút lui”.
Mọi người cũng phản ứng lại, vội vã chạy nhanh ra ngoài.
Không lâu sau khi bọn họ chạy ra khỏi biệt thự, toàn bộ căn biệt thự đã sụp đổ.
Mọi người đều sững sờ.
Tất cả đều cho rằng có người phục kích trong đường hầm nhưng lại không ngờ rằng trong đó có cơ quan.
Và cơ quan này trực tiếp làm sụp đổ biệt thự, nếu bọn họ đi vào thì sẽ bị chôn vùi trong đó.
Phải biết rằng, ở đây ngoài Bạch Diệc Phi ra, còn có người của ba gia tộc lớn nữa.
Diệp Gỉa vỗ nhẹ vào lớp bụi trên người, hỏi Bạch Vân Bằng: “Anh có nghĩ rằng việc này là do Hồ Phi Hồng và Chu Truyền Võ làm không?”
“Không thể!”, sắc mặt Bạch Vân Bằng âm trầm nói: “Bọn họ không có cái gan đó!”
Nếu chuyện này thành công, bọn họ sẽ trực tiếp tiêu diệt toàn bộ quân chủ lực của ba gia tộc lớn.
Hồ Phi Hồng và Chu Truyền Võ không có gan này, đừng nói đến bọn họ, ngay cả nhà họ Tùng cũng không có cái gan ấy.
Sau đó ông lại nghĩ đến Đạo Trưởng.
Diệp Gỉa lắc đầu nói: “Đạo Trưởng từ trước đến nay làm việc gì cũng rất cẩn thận, vừa nhìn là biết đây không phải phong cách của ông ta, nhưng cũng không thể phủ nhận việc này có sự tham gia của ông ta”.
Bạch Vân Bằng cau mày khi nghe điều này: “Vậy nên phía sau việc này vẫn còn có người khác”.
Diệp Gỉa gật đầu: “Rất có thể chuyện này do Đạo Trưởng tính kế, nhưng mục tiêu của ông ta không phải chúng ta”.
“Cũng có thể nói, đây không phải mục tiêu chủ yếu”.
Bạch Vân Bằng trầm giọng hỏi: “Vậy rốt cuộc là ai?”
Lúc này, Diệp Gỉa đột nhiên hỏi Bạch Vân Bằng: “Anh còn nhớ cái chết của Lương Minh Nguyệt không?”
Tim Bạch Vân Bằng đập thình thịch khi nghe câu hỏi này, sau đó ánh mắt lóe lên, lập tức gật đầu: “Đương nhiên là nhớ”.
Diệp Gỉa cũng không để ý tới ánh mắt của Bạch Vân Bằng mà tiếp tục nói: “Mục đích của Đạo Trưởng luôn là kho vàng!”
Sắc mặt Bạch Vân Bằng u ám, lông màu nhíu chặt hơn.
Ở một bên, Trần Ngạo Kiều với khuôn mặt đầy bụi nhìn vào Bạch Diệc Phi, bất giác cười khổ nói: “Đợi lát nữa anh ấy tỉnh, chúng ta biết ăn nói thế nào?”
Bởi vì lời nói của anh ta, ánh mắt của mọi người đều nhìn sang.
...
Cùng lúc đó, trong một căn phòng đổ nát gần ngoại ô thủ đô, Lý Tuyết bị ném lên một chiếc giường lớn rách nát.
Khăn trải giường rất ẩm, toàn mùi ẩm mốc, chỉ cần ngửi thấy thôi đã thấy khó chịu, huống chi là nằm trên đó.
Hồ Phi Hồng và Chu Truyền Võ đưa Lý Tuyết ra khỏi đường hầm, sau đó lái một chiếc xe không biển số đưa họ đến đây.
Trong lòng Lý Tuyết rất tuyệt vọng,
Bởi vì trong quá trình đến đây cô bị họ bịt mắt lại, thế nên khi nhìn thấy nơi đổ nát này, cô nghĩ Bạch Diệc Phi gần như không thể tìm thấy cô được.
Mà hai người này cũng không có chút gì kiêng nể, điều đó cho thấy cô nhất định phải chết, thế nên mới không sợ cô nhìn rõ mặt họ.
Lúc đi trên đường, Chu Truyền Võ lái xe còn Hồ Phi Hồng ngồi cạnh cô.
Hồ Phi Hồng luôn muốn có được Lý Tuyết. Cả đoạn đường nhìn cô chằm ch.
Lý Tuyết rất sợ hãi, trong bụng cô có đứa con của Bạch Diệc Phi, cô không muốn cứ như vậy mà mất đi đứa trẻ, không muốn bị người này làm nhục, cô chỉ muốn thuộc về một mình Bạch Diệc Phi.
Bây giờ bị ném lên giường, bên cạnh lại không có người, dù có giãy dụa thế nào cũng vô dụng
Tuy nhiên sau khi bước vào mà không tìm thấy ai cả, lòng anh càng hồi hộp hơn.
Bạch Diệc Phi bước tới bên cạnh chiếc ghế, sờ lên đó thì phát hiện trên ghế vẫn còn hơi ấm, có nghĩa là người vừa mới bị bắt đi không lâu.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, hai mắt anh lập tức đỏ lên.
Trong đầu anh xuất hiện hình ảnh Lý Tuyết bị trói trên ghế và bị bạo hành.
Vừa nghĩ đến đây thì anh không kìm nén được cơn giận của mình nữa.
Lập tức đi tới trước mặt tên vệ sĩ, nắm lấy cổ áo hắn ta, anh tức giận nói: “Dẫn đường!”
Tên đó nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của anh liền sững sờ.
Hắn ta biết rằng có một số người bị xung huyết ở mắt, nhưng chưa bao giờ thấy đôi mắt nào đỏ đến vậy.
Tên vệ sĩ rùng mình một cái, chỉ vào bức tường phía Tây Bắc.
Bạch Diệc Phi ném hắn đi, chạy tới ấn vào bức tường.
Một lúc sau Bạch Diệc Phi ấn vào công tắc, bức tường từ từ mở ra như một cánh cửa.
Bạch Diệc Phi căn bản không nghĩ nhiều, thấy cở mửa thì liền xông vào.
Lúc này Bạch Vân Bằng xông lên trước giữ chặt Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi vừa giãy dụa vừa hét lên: “Buông tôi ra!”
Bạch Vân Bằng không buông anh ra mà ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Sa Phi Dương: “Anh Sa, làm phiền anh rồi”.
Sa Phi Dương gật đầu, đồng thời lập tức lao đến, dùng một con dao đánh vào cổ Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lập tức ngất đi.
Trần Ngạo Kiều và những người khác nhìn thấy vậy thì vội vã tiến lên, muốn bảo vệ Bạch Diệc Phi.
“Các người muốn làm gì?”
Trần Ngạo Kiều vươn tay túm lấy Bạch Diệc Phi.
Sa Phi Dương lùi về sau hai bước, đồng thời đánh một chiêu về phía Trần Ngạo Kiều.
Trần Ngạo Kiều cũng lùi lại vài bước, cùng lúc đó rút dao trong người ra.
Không chỉ Trần Ngạo Kiều và còn có Bạch Hổ, Từ Lãng bọn họ, tất cả đều rút vũ khí ra.
Sau đó người của nhà họ Diệp và nhà họ Lâm cũng vậy.
Bạch Vân Bằng thấy vậy lập tức hét lên: “Dừng tay lại hết cho tôi?”
Trần Ngạo Kiều nhìn bọn họ lạnh lùng hỏi: “Ông có ý gì?”
Diệp Gỉa bước ra phía trước nói: “Bạch Diệc Phi bây giờ đã mất tỉnh táo, không thể để trạng thái này tiếp tục duy trì, nếu không cậu ta sẽ mất mạng!”
Trần Ngạo Kiều nghe vậy thì khẽ cau mày.
Bạch Vân Bằng thở dài nói: “Đây là bệnh di truyền của nhà họ Bạch!”
“Bởi vì tức giận, tâm trạng kích động sẽ làm cho nó thành như vậy, sau đó sẽ bởi vì không sợ hãi bất cứ thứ gì mà sức mạnh và tốc độ tăng nhanh đột ngột!”
“Trạng thái này nhìn bề ngoài thì có vẻ tốt, nhưng thật ra nó đang bóp chết tiềm năng của một người. Nếu tiềm năng bị vắt kiệt thì sẽ có hại cho cơ thể”.
Diệp Gỉa lại nói tiếp: “Ở đây rõ ràng là có vấn đề”.
“Sau khi Hồ Phi Hồng và Chu Truyền Võ giết chết Tiểu Thất, họ để lại xác hắn ta và công cụ gây án tại hiện trường, bọn họ không phải đồ ngốc, làm như vậy nhất định có mục đích!”
“Tôi nghĩ họ muốn nói với chúng ta rằng, đây là do ông ba nhà họ Lâm ép họ”.
“Hơn nữa, khi bọn họ chạy trốn, tại sao lại phải đem theo Lý Tuyết mà không trực tiếp giết hoặc thả cô ấy đi?”
“Cho dù là thêm một lá bùa hộ mệnh, cũng sẽ không mang theo gánh nặng như vậy cùng chạy trốn, đương nhiên họ muốn chạy càng xa càng tốt”.
“Thế nên, tôi đoán họ muốn chúng ta đuổi theo mình”.
Sau khi nghe những gì Diệp Gỉa nói, mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh.
Lời Diệp Gỉa nói rất có lý, nhưng dường như lại có gì đó không ổn.
Trần Ngạo Kiều cau mày nói: “Trong đường hầm này có mai phục?”
“Rất có khả năng”, Diệp Gỉa gật đầu.
Mà tên vệ sĩ kia nghe vậy thì lập tức hoảng hốt nói: “Hoàn toàn không có mai phục, tuyệt đối không có, tôi có thể vào trước”.
Tên vệ sĩ này đang nghĩ, nếu đường hầm thật sự có mai phục, đám người này sẽ tưởng là do hắn ta cố ý dụ họ đến đây, thế nên để chứng minh mình vô tội, hắn xông vào đường hầm trước.
Đi được một đoạn, hắn ta hét lên với những người phía sau: “Không có mai phục, sau khi ra khỏi đây...”
“Bùm!”
Đột nhiên có một tiếng động lớn.
Tên vệ sĩ còn chưa nói xong thì âm thanh càng ngày càng lớn.
Sau đó, toàn bộ biệt thự bắt đầu rung chuyển.
Mọi người đứng không vững, đồ vật rơi vỡ.
Bạch Vân Bằng hét lên một tiếng: “Rút lui”.
Mọi người cũng phản ứng lại, vội vã chạy nhanh ra ngoài.
Không lâu sau khi bọn họ chạy ra khỏi biệt thự, toàn bộ căn biệt thự đã sụp đổ.
Mọi người đều sững sờ.
Tất cả đều cho rằng có người phục kích trong đường hầm nhưng lại không ngờ rằng trong đó có cơ quan.
Và cơ quan này trực tiếp làm sụp đổ biệt thự, nếu bọn họ đi vào thì sẽ bị chôn vùi trong đó.
Phải biết rằng, ở đây ngoài Bạch Diệc Phi ra, còn có người của ba gia tộc lớn nữa.
Diệp Gỉa vỗ nhẹ vào lớp bụi trên người, hỏi Bạch Vân Bằng: “Anh có nghĩ rằng việc này là do Hồ Phi Hồng và Chu Truyền Võ làm không?”
“Không thể!”, sắc mặt Bạch Vân Bằng âm trầm nói: “Bọn họ không có cái gan đó!”
Nếu chuyện này thành công, bọn họ sẽ trực tiếp tiêu diệt toàn bộ quân chủ lực của ba gia tộc lớn.
Hồ Phi Hồng và Chu Truyền Võ không có gan này, đừng nói đến bọn họ, ngay cả nhà họ Tùng cũng không có cái gan ấy.
Sau đó ông lại nghĩ đến Đạo Trưởng.
Diệp Gỉa lắc đầu nói: “Đạo Trưởng từ trước đến nay làm việc gì cũng rất cẩn thận, vừa nhìn là biết đây không phải phong cách của ông ta, nhưng cũng không thể phủ nhận việc này có sự tham gia của ông ta”.
Bạch Vân Bằng cau mày khi nghe điều này: “Vậy nên phía sau việc này vẫn còn có người khác”.
Diệp Gỉa gật đầu: “Rất có thể chuyện này do Đạo Trưởng tính kế, nhưng mục tiêu của ông ta không phải chúng ta”.
“Cũng có thể nói, đây không phải mục tiêu chủ yếu”.
Bạch Vân Bằng trầm giọng hỏi: “Vậy rốt cuộc là ai?”
Lúc này, Diệp Gỉa đột nhiên hỏi Bạch Vân Bằng: “Anh còn nhớ cái chết của Lương Minh Nguyệt không?”
Tim Bạch Vân Bằng đập thình thịch khi nghe câu hỏi này, sau đó ánh mắt lóe lên, lập tức gật đầu: “Đương nhiên là nhớ”.
Diệp Gỉa cũng không để ý tới ánh mắt của Bạch Vân Bằng mà tiếp tục nói: “Mục đích của Đạo Trưởng luôn là kho vàng!”
Sắc mặt Bạch Vân Bằng u ám, lông màu nhíu chặt hơn.
Ở một bên, Trần Ngạo Kiều với khuôn mặt đầy bụi nhìn vào Bạch Diệc Phi, bất giác cười khổ nói: “Đợi lát nữa anh ấy tỉnh, chúng ta biết ăn nói thế nào?”
Bởi vì lời nói của anh ta, ánh mắt của mọi người đều nhìn sang.
...
Cùng lúc đó, trong một căn phòng đổ nát gần ngoại ô thủ đô, Lý Tuyết bị ném lên một chiếc giường lớn rách nát.
Khăn trải giường rất ẩm, toàn mùi ẩm mốc, chỉ cần ngửi thấy thôi đã thấy khó chịu, huống chi là nằm trên đó.
Hồ Phi Hồng và Chu Truyền Võ đưa Lý Tuyết ra khỏi đường hầm, sau đó lái một chiếc xe không biển số đưa họ đến đây.
Trong lòng Lý Tuyết rất tuyệt vọng,
Bởi vì trong quá trình đến đây cô bị họ bịt mắt lại, thế nên khi nhìn thấy nơi đổ nát này, cô nghĩ Bạch Diệc Phi gần như không thể tìm thấy cô được.
Mà hai người này cũng không có chút gì kiêng nể, điều đó cho thấy cô nhất định phải chết, thế nên mới không sợ cô nhìn rõ mặt họ.
Lúc đi trên đường, Chu Truyền Võ lái xe còn Hồ Phi Hồng ngồi cạnh cô.
Hồ Phi Hồng luôn muốn có được Lý Tuyết. Cả đoạn đường nhìn cô chằm ch.
Lý Tuyết rất sợ hãi, trong bụng cô có đứa con của Bạch Diệc Phi, cô không muốn cứ như vậy mà mất đi đứa trẻ, không muốn bị người này làm nhục, cô chỉ muốn thuộc về một mình Bạch Diệc Phi.
Bây giờ bị ném lên giường, bên cạnh lại không có người, dù có giãy dụa thế nào cũng vô dụng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.