Chương 494: Dám ức hiếp vợ tôi à
Mai Bát Gia
01/02/2021
Thân người Lý Tuyết ngã sụp giống như bị thứ gì đó đè xuống, đè đến nỗi cô không gượng dậy được.
Hoàng Vĩ thấy thế thì đắc ý cười: “Cô Lý, mọi người coi như chung sống hòa bình vậy, chúng tôi đưa ra quyết định còn cô ký tên, vậy không phải tốt hơn sao?
Lý Tuyết đặt tay xuống để bên dưới bàn. Cô nắm chặt nắm đấm, cuối cùng lạnh lùng nói: “Vì vậy, các người định biến công ty thành cái vỏ thôi đúng không?”
“Cô Lý đừng nói khó nghe thế chứ”, Hoàng Vĩ ngả người về sau, tư thế rất tùy tiện, giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong tay ông ta vậy.
Sắc mặt Lý Tuyết trở nên khó coi, nhất thời không nói nên lời.
Trương Vinh thấy thế đành phải đứng ra giảng hòa: “Mọi người cứ bình tĩnh đã, hay là cứ làm theo trình tự, nói về các dự án của công ty đã”.
“Nói lâu như vậy chắc mọi người khát nước rồi, tôi bảo người vào rót nước nha”, nói xong Trương Vinh liền rời khỏi phòng họp.
Trương Vinh đi ra thực chất là gọi điện thoại cho Bạch Diệc Phi, nói đơn giản sự việc cho anh nghe, hy vọng anh có thể đến xử lý.
Sở dĩ Trương Vinh tìm Bạch Diệc Phi vì dù sao Lý Tuyết cũng là vợ của Bạch Diệc Phi, hơn nữa công ty này vẫn là công ty của anh, không có liên quan gì đến Hầu Tước cả. Còn một điều nữa là ông ta muốn lập công với Bạch Diệc Phi, nếu sau này Bạch Diệc Phi thật sự lấy lại quyền chủ động thì lúc đó ông ta muốn có chút lợi, cũng đâu có khó?
Còn trong phòng họp, sau khi Trương Vinh đi thì Hoàng Vĩ lại lên tiếng: “Cô Lý, Trương Vinh là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước à? Ông ta đứng vào bên nào vậy?”
“Nghe nói chủ tịch Trương là người rất giỏi làm việc, ông nghĩ thế nào?”
“À vậy tôi hiểu rồi, ông ta đến giám sát công ty chúng ta?”
“Đừng quên, ông ta là do Bạch Diệc Phi cử đến”.
“Vậy thì đã sao?”
“…”.
Lý Tuyết chau mày khi nghe thấy họ nói thế. Tất nhiên là cô biết Trương Vinh là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước nhưng ban đầu khi Trương Vinh đến đây là do Bạch Diệc Phi bảo ông ta đến giúp mình. Nhưng giờ thì sao? Thái độ của ông ta đối với cô cũng được, nhưng liệu đó có phải là thật không?
Sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, Lý Tuyết đã không còn dễ dàng đi tin người khác nữa rồi, chuyện gì cô cũng giữ thái độ kiên định.
Không lâu sau, Trương Vinh dẫn theo một người đẹp đi vào. Cô gái rót nước cho tất cả mọi người rồi mới đi ra. Trương Vinh cười nói với mọi người: “Chúng ta nói về dự án của công ty đi”.
“Vấn đề là có nói thì cô Lý cũng không hiểu”, Hoàng Vĩ nói với kiểu bức ép, thậm chí còn nói với vẻ châm biếm: “Nếu cô Lý có thể nhìn hiểu dự án này thì tôi nói cũng không sao mà”.
“Ông không nói thì làm sao tôi hiểu được?”, Lý Tuyết trầm giọng nói.
Hoàng Vĩ thốt ra một câu: “Mọi người nhìn thấy chưa, đây rõ ràng là không có kinh nghiệm. Nếu như không có kinh nghiệm thì đưa ra phán đoán cũng không có giá trị tham khảo gì”.
“Ông…”, Lý Tuyết đập bàn, nói: “Hoàng Vĩ, ông đừng ức hiếp người quá đáng”.
“Tôi ức hiếp đấy, thì đã làm sao?”, Hoàng Vĩ nói với vẻ không sợ: “Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, cô cũng thừa hiểu nếu như không có tôi thì công ty sẽ sụp đổ càng nhanh”, ý ông ta là Lý Tuyết nếu vì công ty thì sẽ không dám đuổi việc họ.
Lý Tuyết quả thật không thể đuổi việc họ, công ty vốn đã chịu sức ép rồi, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn. Nếu như còn đuổi đám người này vậy thì công ty còn mở làm gì? Cứ vậy mà đóng cửa ý chứ.
Vừa nghĩ đến đây, thái độ của Lý Tuyết không còn cương quyết nữa, nói: “Tôi chỉ muốn mọi người đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn lần này chứ không phải biến công ty thành cái vỏ rỗng”.
“Nếu như vượt qua khó khăn lần này thì công ty vẫn còn hy vọng. Các người đều lớn tuổi nên nghĩ xa hơn chứ không phải chỉ nhìn cái trước mắt”.
Hoàng Vĩ vẫn chưa nói gì thì có một người đàn ông đeo gọng kính đen châm biếm nói: “Vượt qua khó khăn? Cô Lý đang nói đùa với chúng tôi à? Tập đoàn Hầu Tước đã thay chủ rồi, còn vượt qua khó khăn kiểu gì nữa?”
“Đúng vậy, lẽ nào Bạch Diệc Phi còn quay lại làm chủ tịch tập đoàn Hầu Tước nữa sao?”
“Chắc chắn không được, hiện giờ phía sau tập đoàn Hầu Tước đó là nhà họ Diệp mà”.
“Có ai đấu lại được với nhà họ Diệp đâu?”
“…”.
Lý Tuyết nghe thấy lời nói của mọi người thì trong lòng khó chịu, không phải vì mình mà vì Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cả đời sống chật vật, khó khăn lắm mới có ngày được mở mày mở mặt thì lại gặp biến cố này, lại một lần nữa khiến anh thành người bị kẻ khác coi thường. Để rồi bất cứ ai cũng chế giễu anh.
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà Bạch Diệc Phi phải trải qua những chuyện này?
Lý Tuyết ngẫm nghĩ, khóe mắt đỏ ửng nhưng vẫn cố kìm chế. Cô không thể để lộ ra vẻ yếu đuối của mình, không thể để kẻ khác coi thường, cô phải gánh vác gia đình mình.
Lý Tuyết hít một hơi sâu, trầm giọng nói: “Đủ rồi”.
Nhất thời, mọi người đều bị hù dọa với âm thanh đột ngột của Lý Tuyết, mọi người đều ngậm miệng lại.
“Tình hình hiện giờ của công ty không được lạc quan cho lắm, việc chúng ta cần làm là làm thế nào để công ty phát triển tốt chứ không phải ngồi đây nghĩ làm sao để bảo toàn bản thân. Chuyện ban nãy tôi có thể không để bụng”.
“Hiện giờ cuộc họp tiếp tục, tôi muốn nghe nội dung cụ thể của dự án lần này”, Lý Tuyết cố gắng nói xong rồi nhìn về phía Hoàng Vĩ.
Hoàng Vĩ nghe thấy vậy thì bĩu môi, ngẫm nghĩ chút rồi vẫn cầm văn bản ra, bắt đầu nói về dự án lần này.
…
Nửa tiếng sau, Hoàng Vĩ nói xong thì không kìm nổi mà bổ sung: “Chúng tôi đã nghĩ xong chủ đề của dự án này rồi, cô Lý cứ nghe là được”.
“Chủ đề là gì?”, sắc mặt Lý Tuyết trở nên khó coi và cô cũng không nói nhiều.
Hoàng Vĩ nói với vẻ không vui: “Sao cô phải nghiêm túc như vậy? Mọi người ở đây lãng phí thời gian nghe cô họp đã là nể mặt cô lắm rồi đấy, cô đừng không nhìn rõ thực tế như vậy”.
“Nếu cô muốn làm Tổng giám đốc, muốn hưởng thụ đãi ngộ của lãnh đạo thì tôi khuyên cô tốt nhất hãy rời khỏi đây. Ở đây không phải là nơi cô đến để trải nghiệm”.
Lý Tuyết lập tức phẫn nộ, đập bàn nói: “Hoàng Vĩ, ông tưởng tôi không dám đuổi ông sao?”
“Cô dám không?”, Hoàng Vĩ nhìn thẳng vào mắt Lý Tuyết, hỏi.
Lý Tuyết vừa định nói gì thì cửa phòng họp bị người ta đá ra.
Tiếp đó Bạch Diệc Phi mang theo vẻ mặt phẫn nộ bước vào. Anh đi đến bên cạnh Lý Tuyết, hai mắt nhìn chằm chằm Hoàng Vĩ, nói: “Sao lại không dám?”
“Trương Vinh, hiện giờ lập tức đuổi việc ông ta, dẫn ông ta đi làm thủ tục đi”, mọi người đều bị chấn động bởi cảnh này, nhưng quan trọng là…
“Mẹ kiếp anh là ai? Dựa vào đâu đòi đuổi tôi?”, Hoàng Vĩ hỏi với vẻ khó hiểu.
Bạch Diệc Phi cười lạnh nói: “Tôi chính là Bạch Diệc Phi”.
Anh đã đến được một lúc, đứng ở bên ngoài cửa nghe một đoạn, vừa đúng lúc nghe thấy Hoàng Vĩ nói với Lý Tuyết. Anh mất nửa tiếng đến được đây, vừa nghe một đoạn mà đã thế này, như vậy có thể tưởng tượng trước đó Lý Tuyết đã bị ức hiếp thê thảm biết nhường nào.
Vừa nghĩ đến đám này ức hiếp Lý Tuyết thì Bạch Diệc Phi không kìm nổi mà đá cửa đi vào.
Nhưng mọi người sau khi nghe thấy tên của Bạch Diệc Phi thì trợn trừng hai mắt: “Anh chính là Bạch Diệc Phi?”
“Sao? Không quen tôi sao?”, Bạch Diệc Phi cười nói.
Hoàng Vĩ phản ứng nhanh nhất, sau khi ông ta biết được đây là Bạch Diệc Phi thì nói với vẻ không kiêng nể gì: “Anh còn mặt mũi đến đây sao? Sợ là anh điên rồi chăng?”
“Ở Hầu Tước không làm chủ tịch được nên muốn đến đây chăng?”
Hoàng Vĩ thấy thế thì đắc ý cười: “Cô Lý, mọi người coi như chung sống hòa bình vậy, chúng tôi đưa ra quyết định còn cô ký tên, vậy không phải tốt hơn sao?
Lý Tuyết đặt tay xuống để bên dưới bàn. Cô nắm chặt nắm đấm, cuối cùng lạnh lùng nói: “Vì vậy, các người định biến công ty thành cái vỏ thôi đúng không?”
“Cô Lý đừng nói khó nghe thế chứ”, Hoàng Vĩ ngả người về sau, tư thế rất tùy tiện, giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong tay ông ta vậy.
Sắc mặt Lý Tuyết trở nên khó coi, nhất thời không nói nên lời.
Trương Vinh thấy thế đành phải đứng ra giảng hòa: “Mọi người cứ bình tĩnh đã, hay là cứ làm theo trình tự, nói về các dự án của công ty đã”.
“Nói lâu như vậy chắc mọi người khát nước rồi, tôi bảo người vào rót nước nha”, nói xong Trương Vinh liền rời khỏi phòng họp.
Trương Vinh đi ra thực chất là gọi điện thoại cho Bạch Diệc Phi, nói đơn giản sự việc cho anh nghe, hy vọng anh có thể đến xử lý.
Sở dĩ Trương Vinh tìm Bạch Diệc Phi vì dù sao Lý Tuyết cũng là vợ của Bạch Diệc Phi, hơn nữa công ty này vẫn là công ty của anh, không có liên quan gì đến Hầu Tước cả. Còn một điều nữa là ông ta muốn lập công với Bạch Diệc Phi, nếu sau này Bạch Diệc Phi thật sự lấy lại quyền chủ động thì lúc đó ông ta muốn có chút lợi, cũng đâu có khó?
Còn trong phòng họp, sau khi Trương Vinh đi thì Hoàng Vĩ lại lên tiếng: “Cô Lý, Trương Vinh là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước à? Ông ta đứng vào bên nào vậy?”
“Nghe nói chủ tịch Trương là người rất giỏi làm việc, ông nghĩ thế nào?”
“À vậy tôi hiểu rồi, ông ta đến giám sát công ty chúng ta?”
“Đừng quên, ông ta là do Bạch Diệc Phi cử đến”.
“Vậy thì đã sao?”
“…”.
Lý Tuyết chau mày khi nghe thấy họ nói thế. Tất nhiên là cô biết Trương Vinh là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước nhưng ban đầu khi Trương Vinh đến đây là do Bạch Diệc Phi bảo ông ta đến giúp mình. Nhưng giờ thì sao? Thái độ của ông ta đối với cô cũng được, nhưng liệu đó có phải là thật không?
Sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, Lý Tuyết đã không còn dễ dàng đi tin người khác nữa rồi, chuyện gì cô cũng giữ thái độ kiên định.
Không lâu sau, Trương Vinh dẫn theo một người đẹp đi vào. Cô gái rót nước cho tất cả mọi người rồi mới đi ra. Trương Vinh cười nói với mọi người: “Chúng ta nói về dự án của công ty đi”.
“Vấn đề là có nói thì cô Lý cũng không hiểu”, Hoàng Vĩ nói với kiểu bức ép, thậm chí còn nói với vẻ châm biếm: “Nếu cô Lý có thể nhìn hiểu dự án này thì tôi nói cũng không sao mà”.
“Ông không nói thì làm sao tôi hiểu được?”, Lý Tuyết trầm giọng nói.
Hoàng Vĩ thốt ra một câu: “Mọi người nhìn thấy chưa, đây rõ ràng là không có kinh nghiệm. Nếu như không có kinh nghiệm thì đưa ra phán đoán cũng không có giá trị tham khảo gì”.
“Ông…”, Lý Tuyết đập bàn, nói: “Hoàng Vĩ, ông đừng ức hiếp người quá đáng”.
“Tôi ức hiếp đấy, thì đã làm sao?”, Hoàng Vĩ nói với vẻ không sợ: “Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, cô cũng thừa hiểu nếu như không có tôi thì công ty sẽ sụp đổ càng nhanh”, ý ông ta là Lý Tuyết nếu vì công ty thì sẽ không dám đuổi việc họ.
Lý Tuyết quả thật không thể đuổi việc họ, công ty vốn đã chịu sức ép rồi, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn. Nếu như còn đuổi đám người này vậy thì công ty còn mở làm gì? Cứ vậy mà đóng cửa ý chứ.
Vừa nghĩ đến đây, thái độ của Lý Tuyết không còn cương quyết nữa, nói: “Tôi chỉ muốn mọi người đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn lần này chứ không phải biến công ty thành cái vỏ rỗng”.
“Nếu như vượt qua khó khăn lần này thì công ty vẫn còn hy vọng. Các người đều lớn tuổi nên nghĩ xa hơn chứ không phải chỉ nhìn cái trước mắt”.
Hoàng Vĩ vẫn chưa nói gì thì có một người đàn ông đeo gọng kính đen châm biếm nói: “Vượt qua khó khăn? Cô Lý đang nói đùa với chúng tôi à? Tập đoàn Hầu Tước đã thay chủ rồi, còn vượt qua khó khăn kiểu gì nữa?”
“Đúng vậy, lẽ nào Bạch Diệc Phi còn quay lại làm chủ tịch tập đoàn Hầu Tước nữa sao?”
“Chắc chắn không được, hiện giờ phía sau tập đoàn Hầu Tước đó là nhà họ Diệp mà”.
“Có ai đấu lại được với nhà họ Diệp đâu?”
“…”.
Lý Tuyết nghe thấy lời nói của mọi người thì trong lòng khó chịu, không phải vì mình mà vì Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cả đời sống chật vật, khó khăn lắm mới có ngày được mở mày mở mặt thì lại gặp biến cố này, lại một lần nữa khiến anh thành người bị kẻ khác coi thường. Để rồi bất cứ ai cũng chế giễu anh.
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà Bạch Diệc Phi phải trải qua những chuyện này?
Lý Tuyết ngẫm nghĩ, khóe mắt đỏ ửng nhưng vẫn cố kìm chế. Cô không thể để lộ ra vẻ yếu đuối của mình, không thể để kẻ khác coi thường, cô phải gánh vác gia đình mình.
Lý Tuyết hít một hơi sâu, trầm giọng nói: “Đủ rồi”.
Nhất thời, mọi người đều bị hù dọa với âm thanh đột ngột của Lý Tuyết, mọi người đều ngậm miệng lại.
“Tình hình hiện giờ của công ty không được lạc quan cho lắm, việc chúng ta cần làm là làm thế nào để công ty phát triển tốt chứ không phải ngồi đây nghĩ làm sao để bảo toàn bản thân. Chuyện ban nãy tôi có thể không để bụng”.
“Hiện giờ cuộc họp tiếp tục, tôi muốn nghe nội dung cụ thể của dự án lần này”, Lý Tuyết cố gắng nói xong rồi nhìn về phía Hoàng Vĩ.
Hoàng Vĩ nghe thấy vậy thì bĩu môi, ngẫm nghĩ chút rồi vẫn cầm văn bản ra, bắt đầu nói về dự án lần này.
…
Nửa tiếng sau, Hoàng Vĩ nói xong thì không kìm nổi mà bổ sung: “Chúng tôi đã nghĩ xong chủ đề của dự án này rồi, cô Lý cứ nghe là được”.
“Chủ đề là gì?”, sắc mặt Lý Tuyết trở nên khó coi và cô cũng không nói nhiều.
Hoàng Vĩ nói với vẻ không vui: “Sao cô phải nghiêm túc như vậy? Mọi người ở đây lãng phí thời gian nghe cô họp đã là nể mặt cô lắm rồi đấy, cô đừng không nhìn rõ thực tế như vậy”.
“Nếu cô muốn làm Tổng giám đốc, muốn hưởng thụ đãi ngộ của lãnh đạo thì tôi khuyên cô tốt nhất hãy rời khỏi đây. Ở đây không phải là nơi cô đến để trải nghiệm”.
Lý Tuyết lập tức phẫn nộ, đập bàn nói: “Hoàng Vĩ, ông tưởng tôi không dám đuổi ông sao?”
“Cô dám không?”, Hoàng Vĩ nhìn thẳng vào mắt Lý Tuyết, hỏi.
Lý Tuyết vừa định nói gì thì cửa phòng họp bị người ta đá ra.
Tiếp đó Bạch Diệc Phi mang theo vẻ mặt phẫn nộ bước vào. Anh đi đến bên cạnh Lý Tuyết, hai mắt nhìn chằm chằm Hoàng Vĩ, nói: “Sao lại không dám?”
“Trương Vinh, hiện giờ lập tức đuổi việc ông ta, dẫn ông ta đi làm thủ tục đi”, mọi người đều bị chấn động bởi cảnh này, nhưng quan trọng là…
“Mẹ kiếp anh là ai? Dựa vào đâu đòi đuổi tôi?”, Hoàng Vĩ hỏi với vẻ khó hiểu.
Bạch Diệc Phi cười lạnh nói: “Tôi chính là Bạch Diệc Phi”.
Anh đã đến được một lúc, đứng ở bên ngoài cửa nghe một đoạn, vừa đúng lúc nghe thấy Hoàng Vĩ nói với Lý Tuyết. Anh mất nửa tiếng đến được đây, vừa nghe một đoạn mà đã thế này, như vậy có thể tưởng tượng trước đó Lý Tuyết đã bị ức hiếp thê thảm biết nhường nào.
Vừa nghĩ đến đám này ức hiếp Lý Tuyết thì Bạch Diệc Phi không kìm nổi mà đá cửa đi vào.
Nhưng mọi người sau khi nghe thấy tên của Bạch Diệc Phi thì trợn trừng hai mắt: “Anh chính là Bạch Diệc Phi?”
“Sao? Không quen tôi sao?”, Bạch Diệc Phi cười nói.
Hoàng Vĩ phản ứng nhanh nhất, sau khi ông ta biết được đây là Bạch Diệc Phi thì nói với vẻ không kiêng nể gì: “Anh còn mặt mũi đến đây sao? Sợ là anh điên rồi chăng?”
“Ở Hầu Tước không làm chủ tịch được nên muốn đến đây chăng?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.