Chương 384: Đến tìm Tùng Vưu Duy 1
Mai Bát Gia
17/01/2021
Tùng Vưu Duy không thể tin được đẩy một người phụ nữ xinh đẹp ra khỏi người gã: "Ông nói cái gì? Hắn ta đến đây?”
"Đúng, giờ đang ở ngoài cửa”.
Tùng Vưu Duy nhìn ông lão mặc đồ thời Đường, chỉ trong vài giây liền hiểu được hết chuyện gì đang xảy ra: “Bạch Diệc Phi quả là có bản lĩnh, đã lừa được tất cả mọi người!”
Ông lão mặc đồ thời Đường cúi đầu, đúng vậy, Bạch Diệc Phi đã lừa được hết tất cả mọi người, hơn nữa bọn họ còn coi thường anh ta nữa, cũng may mà lúc ra ngoài bọn họ còn đưa theo ông ta với vài tên vệ sĩ.
Tùng Vưu Duy bình tĩnh lại: "Xem ra bên cạnh Bạch Diệc Phi không còn ai nữa?”
"Đúng vậy, cậu chủ, ngoài hắn ta ra chỉ còn một nam một nữ nữa, hai người này không hề biết võ, không đáng sợ chút nào cả”.
Nói như vậy thì…
Tùng Vưu Duy cười: "Hắn bị ngu à? Không có ai bảo vệ cũng dám đến tìm tôi? Muốn báo thù đến phát điên rồi à?”
Vừa dứt lời, ông lão mặc đồ thời Đường nhắc nhở: “Cậu chủ, hay là để bọn họ vào đây, hơn nữa, nếu lúc đó xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ là phòng vệ chính đáng, như vậy thì người nhà họ Bạch cũng không thể nói được gì”.
Tùng Vưu Duy hiểu ngay lập tức, rồi nói một cách âm hiểm: "Cũng được, đây là do bọn chúng tự đâm đầu vào, đừng trách tôi!”
Vì vậy, Tùng Vưu Duy nhanh chóng đứng dậy, mặc quần áo vào, sau đó quay ra bảo hai cô gái xinh đẹp mặc xong quần áo rồi đi ra ngoài, gã không thích đám người này có mặt trong lúc gã giải quyết công việc.
Mười phút sau, hai cô gái xinh đẹp sắc mặt ửng đỏ bước ra, tiếp sau đó là ông lão mặc đồ thời Đường.
“Vào đi!”, ông lão mặc đồ thời Đường nói với đám người Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi kéo Chu Khúc Nhi bước vào bên trong phòng, Trương Hoa Bân cũng đi sát theo phía sau.
Trong gian phòng VIP, Tùng Vưu Duy vắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, hai bàn tay để mở thả tự do đặt trên ghế, gã lấy tư thế của một bậc vương giả nhìn sang Bạch Diệc Phi.
“Bạch Diệc Phi, không thể không thừa nhận, tao khá là khâm phục lòng dũng cảm của mày”, Tùng Vưu Duy cười khẩy.
Nhóm ba người Bạch Diệc Phi đứng trước mặt Tùng Vưu Duy, ở giữa là chiếc bàn của hộp đêm, mà ông lão mặc đồ thời Đường thì đứng ở bên cạnh Tùng Vưu Duy, đám vệ sĩ thì đứng ở bên cạnh cửa.
Thấy Bạch Diệc Phi không nói gì, Tùng Vưu Duy lại nói: “Nói đi, còn có di ngôn gì không”.
“Người tìm mày, là anh ấy”, Bạch Diệc Phi kéo Chu Khúc Nhi lùi về phía sau một bước để Trương Hoa Bân đứng lên phía trước.
Vẻ mặt của đám người bên phía Tùng Vưu Duy ngớ ra: “Anh ta là ai?”
Trương Hoa Bân đột nhiên thấy mình có cảm giác tồn tại, khí thế cũng trở nên âm trầm hơn rất nhiều, nhìn chằm chằm đám người Tùng Vưu Duy nhấn mạnh từng chữ nói: “Tìm mày để đòi lại công lý!”
“Cái gì?”, Tùng Vưu Duy như thể nghe được một câu chuyện cười: “Tìm tao để đòi lại công lý? Mày chắc không? Con mẹ mày là ai hả?”
Nhiều năm như vậy, người bị Tùng Vưu Duy chơi nhiều không đếm xuể, ai biết được người đàn ông này là ai? Hơn nữa, chỉ cần là người biết đến thân phận của gã, thì còn chưa có ai dám đi tìm gã để đòi lại công lý.
“Tao là cháu của Vương Hải”, Trương Hoa Bân mở miệng.
Tùng Vưu Duy ngây ra: "Cái quái gì vậy?"
Ông lão mặc đồ thời Đương khẽ chau mày, dò xét nhìn Trương Hoa Bân.
“Mẹ kiếp mày là cháu trai của Vương Hải thì liên quan gì đến ông?”, Tùng Vưu Duy nổi khùng.
Trương Hoa Bân nhìn chằm chằm vào Tùng Vưu Duy vô cùng tức giận nói: "Tại sao lại không liên quan? Là mày giết ông ấy! Tao đến đây để đòi nợ!
Lời vừa dứt, Tùng Vưu Duy mở miệng liền chửi: "Mẹ kiếp! Người giết Vương Hải rõ ràng là Bạch Diệc Phi! Đang đứng sau lưng mày kia kìa, con mẹ mày không có mắt à?”
“Chính là mày!”, Trương Hoa Bân vô cùng khẳng định nói: “Bởi vì mày và ông ấy đều nhìn trúng một người phụ nữ, cô ta tên Đào Yêu!”
Câu này thì đúng, nhưng con mẹ nó Tùng Vưu Duy gã không có giết người nha.
"Tao với ông ta tranh nhau Đào Yêu thì có làm sao? Tao không giết Vương Hải, là Bạch Diệc Phi!”
“Đào Yêu đang mang thai, mày có biết chuyện này không?”, Trương Hoa Bân hỏi.
Ánh mắt Tùng Vưu Duy theo phản xạ lảng tránh đi, quả thực gã biết chuyện này, đứa bé trong bụng của Đào Yêu cũng là của gã, chỉ là gã bắt Đào Yêu không được nói cho bất cứ ai biết.
Trương Hoa Bân lại nói: "Đáng tiếc, mày bắt Đào Yêu phải giấu kín chuyện này, nhưng một người phụ nữ mang thai thì giấu kiểu gì, trừ khi không ai gặp cô ta. Vương Hải biết chuyện Đào Yêu mang thai nhưng lại không phải con của ông ấy cho nên muốn bỏ thai”.
"Sau khi mày biết chuyện này thì bí mật tìm người đi giết Vương Hải sau đó giá hoạ cho Bạch Diệc Phi.
Tùng Vưu Duy nghe đến đây thì ngây ra như phỗng, những việc này đều là sự thật nhưng mà việc giết Vương Hải và giá hoạ cho Bạch Diệc Phi còn chưa kịp làm thì Vương Hải đã chết rồi.
“Nói năng linh tinh!”, Tùng Vưu Duy rống lên: “Không có chứng cứ thì mày đừng có nói linh tinh!”
Nói đến đây, qua ánh mắt của Tùng Vưu Duy, ông lão mặc đồ thời Đường đã có thể khẳng định những việc này đều là thật, còn về việc Vương Hải bị ai giết thì ông ta vẫn chưa dám xác định một cách tuỳ tiện.
Vì vậy, ông lão mặc đồ thời Đường bước đến gần Tùng Vưu Duy nói nhỏ: “Cậu chủ, Vương Hải thực sự là do cậu giết à? Nếu là thật thì hôm nay dứt khoát xử lý một mẻ, tránh sau này phát sinh rắc rối”.
“Không phải tôi!”, Tùng Vưu Duy rống lên: “Mẹ kiếp tôi còn chưa kịp ra tay!”
Ông lão mặc đồ thời Đường nghe vậy thì cúi đầu, đứng thẳng người dậy không hỏi thêm gì nữa.
Tùng Vưu Duy khinh bỉ: "Muốn đến đây vu oan cho tao à? Mày cũng không nhìn lại xem mày có tư cách đó không?”
Trương Hoa Bân không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Tùng Vưu Duy: “Đây đều là do Đào Yêu nói cho tao”.
"Cái gì? Không thể nào!", mặt Tùng Vưu Duy đầy vẻ không thể tin nổi.
Vào lúc này, Bạch Diệc Phi vốn vẫn tự khiến mình trở nên lu mờ cuối cùng đã mở miệng nói: “Tại sao lại không thể?”
Tùng Vưu Duy nghẹn họng mới giật mình nhớ lại, gã đã tặng Đào Yêu cho Bạch Diệc Phi, Đào Yêu vì muốn được sống yên ổn bên chỗ Bạch Diệc Phi thì đương nhiên sẽ nói ra một số tin tức có giá trị.
Tuy nhiên, Tùng Vưu Duy vẫn không hề bối rối.
"Tao đã tặng Đào Yêu cho mày, nhưng cô ta vẫn là người tình của tao, mày nghĩ là những gì cô ta nói với mày đều là thật à?”
Bạch Diệc Phi tiến lên phía trước một bước, lạnh giọng nói: “Có phải thật hay không, điều tra là sẽ biết, đến lúc đó nhân chứng vật chứng đầy đủ, thì dù mày có nguỵ biện cũng chẳng có tác dụng gì!”
“Mày!”, Tùng Vưu Duy phát khùng: “Con mẹ mày hôm nay đến đây là vì chuyện này à?”
Nếu như nói Bạch Diệc Phi đến đây chỉ là vì để gã nhận tội giết người thì gã chỉ có thể nói là Bạch Diệc Phi đã quá ngây thơ rồi!
Thực lực của nhà họ Tùng vốn không thể xem thường, cho dù gã có giết người đi nữa thì có nhà họ Tùng đứng sau thao túng, lại không có chứng cứ cụ thể thì chắc chắn không ai có thể bắt được gã, lại càng không thể kết tội cho gã được.
Gã còn tưởng là Bạch Diệc Phi vứt đám cao thủ kia ở lại thì sẽ tự tay đến để đối phó với gã, kết quả lại chỉ mang lời nói không biết là thật hay giả của một người phụ nữ đến để uy hiếp gã?
Ha, ngu xuẩn!
“Bạch Diệc Phi, lúc nãy tao còn đánh giá cao mày, nhưng bây giờ, trong mắt tao thì mày chả là cái thá gì!”, Từng Vưu Duy bật cười nói.
Bạch Diệc Phi cười chế nhạo: "Thế mày có biết, trong mắt tao mày là cái gì không?”
“Cái gì?”, Tùng Vưu Duy hỏi lại theo phản xạ.
Bạch Diệc Phi cong khoé miệng, nói bằng giọng âm hiểm: “Người chết!”
Lời vừa dứt, Tùng Vưu Duy đột nhiên đứng bật dậy, ông lão mặc đồ thời Đường cũng vội vàng bảo vệ phía trước của Tùng Vưu Duy, đám vệ sĩ thì càng tiến sát đến chỗ Chu Khúc Nhi và Trương Hoa Bân.
Ánh mắt của Bạch Diệc Phi hờ hững liếc qua đám vệ sĩ: “Không biết có thể mượn tạm toilet của phòng VIP này chút không?”
? ? ?
Đang lúc giương cung bạt kiếm thế này, con mẹ nó đòi mượn toilet? Không lẽ sợ quá nên muốn đi toilet trước?
Nghĩ đến đây, Tùng Vưu Duy cười nói: “Ha ha… Bạch Diệc Phi, sợ rồi à? Còn muốn đi toilet nữa à? Con mẹ mày làm tao buồn cười chết mất, mày có từng thấy ai trước khi đánh nhau còn phải đi toilet trước không?”
Trương Hoa Bân không có biểu cảm gì, ngược lại Chu Khúc Nhi từ khi bước chân vào gian phòng này đến giờ, ánh mắt cô ta chưa từng rời khỏi Tùng Vưu Duy.
Trong lúc đôi bên nói qua nói lại, cô ta đã biết, đây chính là người đã hại chồng cô trở thành người thực vật vào đúng ngày cưới của bọn họ, chính gã đã hại cô ta mất đi cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.
Cô ta hận! Hận không thể nhào lên bóp chết Tùng Vưu Duy, nhưng mà cô ta phải nhịn.
Cô ta biết Bạch Diệc Phi sẽ tự ra tay để trả thù, mà cô ta, không thể vì sự tuỳ hứng của mình mà làm loạn kế hoạch của Bạch Diệc Phi.
Bây giờ Bạch Diệc Phi lại nói muốn dùng toilet, cô ta cũng cảm thấy hơi khó hiểu.
Bạch Diệc Phi không quan tâm đến sự chế giễu của mọi người, chỉ hỏi: “Tao cứ coi như là mày ngầm đồng ý rồi nhé”.
Nói xong, hai tay Bạch Diệc Phi mỗi tay kéo một người Trương Hoa Bân và Chu Khúc Nhi đi vào trong toilet của gian phòng VIP.
Gian phòng VIP rất rộng nhưng khoảng cách đến toilet thì lại rất gần, chỉ đi vài bước là đã đến, đến trước cửa, Bạch Diệc Phi nói nhỏ với hai người: “Vào đi, khoá trái cửa lại, đợi đến khi nào cảnh sát đến gõ cửa thì mới được đi ra”.
Nói xong Bạch Diệc Phi đẩy hai người vào bên trong.
Tùng Vưu Duy nhìn ông lão mặc đồ thời Đường, chỉ trong vài giây liền hiểu được hết chuyện gì đang xảy ra: “Bạch Diệc Phi quả là có bản lĩnh, đã lừa được tất cả mọi người!”
Ông lão mặc đồ thời Đường cúi đầu, đúng vậy, Bạch Diệc Phi đã lừa được hết tất cả mọi người, hơn nữa bọn họ còn coi thường anh ta nữa, cũng may mà lúc ra ngoài bọn họ còn đưa theo ông ta với vài tên vệ sĩ.
Tùng Vưu Duy bình tĩnh lại: "Xem ra bên cạnh Bạch Diệc Phi không còn ai nữa?”
"Đúng vậy, cậu chủ, ngoài hắn ta ra chỉ còn một nam một nữ nữa, hai người này không hề biết võ, không đáng sợ chút nào cả”.
Nói như vậy thì…
Tùng Vưu Duy cười: "Hắn bị ngu à? Không có ai bảo vệ cũng dám đến tìm tôi? Muốn báo thù đến phát điên rồi à?”
Vừa dứt lời, ông lão mặc đồ thời Đường nhắc nhở: “Cậu chủ, hay là để bọn họ vào đây, hơn nữa, nếu lúc đó xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ là phòng vệ chính đáng, như vậy thì người nhà họ Bạch cũng không thể nói được gì”.
Tùng Vưu Duy hiểu ngay lập tức, rồi nói một cách âm hiểm: "Cũng được, đây là do bọn chúng tự đâm đầu vào, đừng trách tôi!”
Vì vậy, Tùng Vưu Duy nhanh chóng đứng dậy, mặc quần áo vào, sau đó quay ra bảo hai cô gái xinh đẹp mặc xong quần áo rồi đi ra ngoài, gã không thích đám người này có mặt trong lúc gã giải quyết công việc.
Mười phút sau, hai cô gái xinh đẹp sắc mặt ửng đỏ bước ra, tiếp sau đó là ông lão mặc đồ thời Đường.
“Vào đi!”, ông lão mặc đồ thời Đường nói với đám người Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi kéo Chu Khúc Nhi bước vào bên trong phòng, Trương Hoa Bân cũng đi sát theo phía sau.
Trong gian phòng VIP, Tùng Vưu Duy vắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, hai bàn tay để mở thả tự do đặt trên ghế, gã lấy tư thế của một bậc vương giả nhìn sang Bạch Diệc Phi.
“Bạch Diệc Phi, không thể không thừa nhận, tao khá là khâm phục lòng dũng cảm của mày”, Tùng Vưu Duy cười khẩy.
Nhóm ba người Bạch Diệc Phi đứng trước mặt Tùng Vưu Duy, ở giữa là chiếc bàn của hộp đêm, mà ông lão mặc đồ thời Đường thì đứng ở bên cạnh Tùng Vưu Duy, đám vệ sĩ thì đứng ở bên cạnh cửa.
Thấy Bạch Diệc Phi không nói gì, Tùng Vưu Duy lại nói: “Nói đi, còn có di ngôn gì không”.
“Người tìm mày, là anh ấy”, Bạch Diệc Phi kéo Chu Khúc Nhi lùi về phía sau một bước để Trương Hoa Bân đứng lên phía trước.
Vẻ mặt của đám người bên phía Tùng Vưu Duy ngớ ra: “Anh ta là ai?”
Trương Hoa Bân đột nhiên thấy mình có cảm giác tồn tại, khí thế cũng trở nên âm trầm hơn rất nhiều, nhìn chằm chằm đám người Tùng Vưu Duy nhấn mạnh từng chữ nói: “Tìm mày để đòi lại công lý!”
“Cái gì?”, Tùng Vưu Duy như thể nghe được một câu chuyện cười: “Tìm tao để đòi lại công lý? Mày chắc không? Con mẹ mày là ai hả?”
Nhiều năm như vậy, người bị Tùng Vưu Duy chơi nhiều không đếm xuể, ai biết được người đàn ông này là ai? Hơn nữa, chỉ cần là người biết đến thân phận của gã, thì còn chưa có ai dám đi tìm gã để đòi lại công lý.
“Tao là cháu của Vương Hải”, Trương Hoa Bân mở miệng.
Tùng Vưu Duy ngây ra: "Cái quái gì vậy?"
Ông lão mặc đồ thời Đương khẽ chau mày, dò xét nhìn Trương Hoa Bân.
“Mẹ kiếp mày là cháu trai của Vương Hải thì liên quan gì đến ông?”, Tùng Vưu Duy nổi khùng.
Trương Hoa Bân nhìn chằm chằm vào Tùng Vưu Duy vô cùng tức giận nói: "Tại sao lại không liên quan? Là mày giết ông ấy! Tao đến đây để đòi nợ!
Lời vừa dứt, Tùng Vưu Duy mở miệng liền chửi: "Mẹ kiếp! Người giết Vương Hải rõ ràng là Bạch Diệc Phi! Đang đứng sau lưng mày kia kìa, con mẹ mày không có mắt à?”
“Chính là mày!”, Trương Hoa Bân vô cùng khẳng định nói: “Bởi vì mày và ông ấy đều nhìn trúng một người phụ nữ, cô ta tên Đào Yêu!”
Câu này thì đúng, nhưng con mẹ nó Tùng Vưu Duy gã không có giết người nha.
"Tao với ông ta tranh nhau Đào Yêu thì có làm sao? Tao không giết Vương Hải, là Bạch Diệc Phi!”
“Đào Yêu đang mang thai, mày có biết chuyện này không?”, Trương Hoa Bân hỏi.
Ánh mắt Tùng Vưu Duy theo phản xạ lảng tránh đi, quả thực gã biết chuyện này, đứa bé trong bụng của Đào Yêu cũng là của gã, chỉ là gã bắt Đào Yêu không được nói cho bất cứ ai biết.
Trương Hoa Bân lại nói: "Đáng tiếc, mày bắt Đào Yêu phải giấu kín chuyện này, nhưng một người phụ nữ mang thai thì giấu kiểu gì, trừ khi không ai gặp cô ta. Vương Hải biết chuyện Đào Yêu mang thai nhưng lại không phải con của ông ấy cho nên muốn bỏ thai”.
"Sau khi mày biết chuyện này thì bí mật tìm người đi giết Vương Hải sau đó giá hoạ cho Bạch Diệc Phi.
Tùng Vưu Duy nghe đến đây thì ngây ra như phỗng, những việc này đều là sự thật nhưng mà việc giết Vương Hải và giá hoạ cho Bạch Diệc Phi còn chưa kịp làm thì Vương Hải đã chết rồi.
“Nói năng linh tinh!”, Tùng Vưu Duy rống lên: “Không có chứng cứ thì mày đừng có nói linh tinh!”
Nói đến đây, qua ánh mắt của Tùng Vưu Duy, ông lão mặc đồ thời Đường đã có thể khẳng định những việc này đều là thật, còn về việc Vương Hải bị ai giết thì ông ta vẫn chưa dám xác định một cách tuỳ tiện.
Vì vậy, ông lão mặc đồ thời Đường bước đến gần Tùng Vưu Duy nói nhỏ: “Cậu chủ, Vương Hải thực sự là do cậu giết à? Nếu là thật thì hôm nay dứt khoát xử lý một mẻ, tránh sau này phát sinh rắc rối”.
“Không phải tôi!”, Tùng Vưu Duy rống lên: “Mẹ kiếp tôi còn chưa kịp ra tay!”
Ông lão mặc đồ thời Đường nghe vậy thì cúi đầu, đứng thẳng người dậy không hỏi thêm gì nữa.
Tùng Vưu Duy khinh bỉ: "Muốn đến đây vu oan cho tao à? Mày cũng không nhìn lại xem mày có tư cách đó không?”
Trương Hoa Bân không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Tùng Vưu Duy: “Đây đều là do Đào Yêu nói cho tao”.
"Cái gì? Không thể nào!", mặt Tùng Vưu Duy đầy vẻ không thể tin nổi.
Vào lúc này, Bạch Diệc Phi vốn vẫn tự khiến mình trở nên lu mờ cuối cùng đã mở miệng nói: “Tại sao lại không thể?”
Tùng Vưu Duy nghẹn họng mới giật mình nhớ lại, gã đã tặng Đào Yêu cho Bạch Diệc Phi, Đào Yêu vì muốn được sống yên ổn bên chỗ Bạch Diệc Phi thì đương nhiên sẽ nói ra một số tin tức có giá trị.
Tuy nhiên, Tùng Vưu Duy vẫn không hề bối rối.
"Tao đã tặng Đào Yêu cho mày, nhưng cô ta vẫn là người tình của tao, mày nghĩ là những gì cô ta nói với mày đều là thật à?”
Bạch Diệc Phi tiến lên phía trước một bước, lạnh giọng nói: “Có phải thật hay không, điều tra là sẽ biết, đến lúc đó nhân chứng vật chứng đầy đủ, thì dù mày có nguỵ biện cũng chẳng có tác dụng gì!”
“Mày!”, Tùng Vưu Duy phát khùng: “Con mẹ mày hôm nay đến đây là vì chuyện này à?”
Nếu như nói Bạch Diệc Phi đến đây chỉ là vì để gã nhận tội giết người thì gã chỉ có thể nói là Bạch Diệc Phi đã quá ngây thơ rồi!
Thực lực của nhà họ Tùng vốn không thể xem thường, cho dù gã có giết người đi nữa thì có nhà họ Tùng đứng sau thao túng, lại không có chứng cứ cụ thể thì chắc chắn không ai có thể bắt được gã, lại càng không thể kết tội cho gã được.
Gã còn tưởng là Bạch Diệc Phi vứt đám cao thủ kia ở lại thì sẽ tự tay đến để đối phó với gã, kết quả lại chỉ mang lời nói không biết là thật hay giả của một người phụ nữ đến để uy hiếp gã?
Ha, ngu xuẩn!
“Bạch Diệc Phi, lúc nãy tao còn đánh giá cao mày, nhưng bây giờ, trong mắt tao thì mày chả là cái thá gì!”, Từng Vưu Duy bật cười nói.
Bạch Diệc Phi cười chế nhạo: "Thế mày có biết, trong mắt tao mày là cái gì không?”
“Cái gì?”, Tùng Vưu Duy hỏi lại theo phản xạ.
Bạch Diệc Phi cong khoé miệng, nói bằng giọng âm hiểm: “Người chết!”
Lời vừa dứt, Tùng Vưu Duy đột nhiên đứng bật dậy, ông lão mặc đồ thời Đường cũng vội vàng bảo vệ phía trước của Tùng Vưu Duy, đám vệ sĩ thì càng tiến sát đến chỗ Chu Khúc Nhi và Trương Hoa Bân.
Ánh mắt của Bạch Diệc Phi hờ hững liếc qua đám vệ sĩ: “Không biết có thể mượn tạm toilet của phòng VIP này chút không?”
? ? ?
Đang lúc giương cung bạt kiếm thế này, con mẹ nó đòi mượn toilet? Không lẽ sợ quá nên muốn đi toilet trước?
Nghĩ đến đây, Tùng Vưu Duy cười nói: “Ha ha… Bạch Diệc Phi, sợ rồi à? Còn muốn đi toilet nữa à? Con mẹ mày làm tao buồn cười chết mất, mày có từng thấy ai trước khi đánh nhau còn phải đi toilet trước không?”
Trương Hoa Bân không có biểu cảm gì, ngược lại Chu Khúc Nhi từ khi bước chân vào gian phòng này đến giờ, ánh mắt cô ta chưa từng rời khỏi Tùng Vưu Duy.
Trong lúc đôi bên nói qua nói lại, cô ta đã biết, đây chính là người đã hại chồng cô trở thành người thực vật vào đúng ngày cưới của bọn họ, chính gã đã hại cô ta mất đi cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.
Cô ta hận! Hận không thể nhào lên bóp chết Tùng Vưu Duy, nhưng mà cô ta phải nhịn.
Cô ta biết Bạch Diệc Phi sẽ tự ra tay để trả thù, mà cô ta, không thể vì sự tuỳ hứng của mình mà làm loạn kế hoạch của Bạch Diệc Phi.
Bây giờ Bạch Diệc Phi lại nói muốn dùng toilet, cô ta cũng cảm thấy hơi khó hiểu.
Bạch Diệc Phi không quan tâm đến sự chế giễu của mọi người, chỉ hỏi: “Tao cứ coi như là mày ngầm đồng ý rồi nhé”.
Nói xong, hai tay Bạch Diệc Phi mỗi tay kéo một người Trương Hoa Bân và Chu Khúc Nhi đi vào trong toilet của gian phòng VIP.
Gian phòng VIP rất rộng nhưng khoảng cách đến toilet thì lại rất gần, chỉ đi vài bước là đã đến, đến trước cửa, Bạch Diệc Phi nói nhỏ với hai người: “Vào đi, khoá trái cửa lại, đợi đến khi nào cảnh sát đến gõ cửa thì mới được đi ra”.
Nói xong Bạch Diệc Phi đẩy hai người vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.