Chương 644: Diệp Ngải xuất hiện
Mai Bát Gia
26/02/2021
“Đám người Bạch Diệc Phi không muốn nhảy vào tranh vũng nước đục này nên đã rời khỏi Bắc Hải và quay về thành phố Thiên Bắc rồi, cô cả, cô có
muốn giữa đường chúng ta...”
Kinh La vừa nói vừa làm ra động tác cắt cổ.
Cô cả không trả lời hắn ngay mà chỉ lạnh nhạt nói: “Trước đó nghe nói Đạo Trưởng đến thành phố Thiên Bắc bị người ta ép phải quay trở về, có biết người đó là ai không?”
“Thưa cô cả, ngoại trừ hai người kia thì tôi không biết trên đời này còn có ai có thể đánh bại được Đạo Trưởng, nhưng lần này lại không phải hai người đó”.
Cô ta cười khẽ một tiếng: “Vậy mới nói chúng ta không nên đi tới thành phố Thiên Bắc góp vui".
Nói xong thì cô ta chậm rãi xoay người, dung mạo của cô ta rất xinh đẹp, nhìn kỹ mới có thể phát hiện ra gương mặt cô ta với Bạch Diệc Phi có phần giống nhau.
Cô ta chỉ cười lạnh một tiếng: “Tôi tin rằng nhất định sẽ có ai đó diệt trừ hắn giúp chúng ta".
...
Lúc trở lại thành phố Thiên Bắc đã là ba giờ sáng.
Bạch Diệc Phi để mọi người đi nghỉ ngơi, còn anh dự tính nghỉ lại bệnh viện một đêm.
Ngay lúc này sau lưng anh đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Sếp à!”
Bạch Diệc Phi xoay người, anh bắt gặp khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi của Phùng Trác.
Phùng Trác là chuyên gia nghiên cứu thuốc giải các loại độc dược. Từ sau khi cậu ta đi theo Bạch Diệc Phi thì không đi lừa đảo nữa, mà tận tâm tận lực ở lại bệnh viện điều chế các loại thuốc giải cho Bạch Diệc Phi.
Phùng Trác vẫn luôn an phận, thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, đáng ra lúc này cậu ta đang ngủ mới đúng chứ.
Bạch Diệc Phi hơi kinh ngạc: “Sao cậu còn chưa ngủ?”
Phùng Trác ngáp một cái rồi đưa di động cho Bạch Diệc Phi: “Hơn nửa đêm có người gọi điện cho tôi, bảo tôi ra lấy hàng”.
“Ai gọi đến vậy?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Phùng Trác lắc đầu: “Không biết nữa, số điện thoại là một dãy số lạ, giọng hơi the thé, chắc là cố ý thay đổi giọng".
Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Còn món hàng kia thì sao?”
Phùng Trác lập tức chỉ về phía đại sảnh của bệnh viện.
Bạch Diệc Phi thuận theo tay cậu ta nhìn sang, anh phát hiện trong đại sảnh có để một chiếc hòm rất lớn.
Hai người Bạch Diệc Phi bước đến, đứng trước mặt chiếc hòm. Đầu tiên Bạch Diệc Phi giơ tay nhấn vào thiết bị trên tay, thiết bị không phát ra âm thanh, có nghĩa bên trong này không phải bom.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, Bạch Diệc Phi hỏi: “Đã kiểm tra camera giám sát chưa?”
Phùng Trác gật đầu: “Kiểm tra rồi, nhưng mà người này có vẻ rất quen thuộc với bệnh viện chúng ta, người đó tránh được toàn bộ camera giám sát, không ghi lại được tí gì".
Bạch Diệc Phi nghe cậu ta nói xong thì nhíu mày. Nói thế thì trong mấy người này thật sự có nội ứng.
Bạch Diệc Phi im lặng một lúc rồi quyết định mở hòm ra nhìn thử, nhỡ may là mấy đồ có lợi cho anh thì sao?
Nhưng mà Bạch Diệc Phi vừa vươn tay ra thì Phùng Trác lập tức lui về phía sau mấy bước, Bạch Diệc Phi bị dọa cho ngừng lại: “Cậu làm gì vậy?”
Phùng Trác thấy hơi sợ hãi: “Nhỡ đâu là một xác chết thì sao?”
Bạch Diệc Phi: “...”
Mặc kệ Phùng Trác, Bạch Diệc Phi mở thẳng chiếc hòm ra, sau đó ánh mắt anh co rụt lại, sững sờ ngay tại chỗ.
Đúng là bị Phùng Trác nói trúng, bên trong thật sự là người, một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng không phải là xác chết.
Người phụ nữ hình như chỉ ngủ thiếp đi.
Nguyên nhân khiến sắc mặt Bạch Diệc Phi thay đổi chính là, người phụ nữ trong hòm là Diệp Ngải!
Phùng Trác lập tức kinh ngạc: “Ôi trời ơi, còn có người gửi tặng người đẹp đến đây hả!”
Bạch Diệc Phi nhíu mày suy nghĩ sâu xa rồi nói: “Quà tặng này chỉ sợ không nhận nổi”.
Bây giờ Diệp Hoan vì chuyện Diệp Ngải mất tích mà rơi vào trạng thái điên cuồng, đã trở nên vô cùng hung ác. Có thể nói nếu như tìm được người bắt Diệp Ngải đi thì chưa biết kẻ đó sẽ có kết cục gì đâu.
Nhưng mà không ai ngờ được rằng Diệp Ngải sẽ ở trong tay Bạch Diệc Phi.
Mẹ nó, người đã gửi cô ta đến kia rõ ràng là muốn đổ hết chuyện này lên đầu anh. Nếu như Diệp Hoan biết Diệp Ngải ở trong tay Bạch Diệc Phi, vậy thì không phải gã sẽ liều mạng với Bạch Diệc Phi luôn sao?
Tuy nói bây giờ Bạch Diệc Phi cũng chẳng e ngại Diệp Hoan, nhưng có người đem Diệp Ngải đến đây rõ ràng vì muốn thấy anh và Diệp Hoan đánh giết lẫn nhau, cuối cùng cả hai đều thiệt hại.
Lúc này Bạch Diệc Phi đột nhiên xoay người nhìn quanh bốn phía.
Nếu như có người núp trong tối chụp ảnh, còn lấy ảnh gửi cho Diệp Hoan, vậy thì anh sẽ hết đường chối cãi.
Nhưng mà anh không phát hiện có người nấp trong chỗ tối, anh nhanh chóng đóng kỹ hòm lại rồi nói với Phùng Trác: “Chuyện này không được nói cho bất kỳ ai, hiểu chưa?”
Phùng Trác lập tức gật đầu: “Hiểu rồi".
Bạch Diệc Phi kéo theo chiếc hòm, sau đó tùy tiện chọn một phòng ôm Diệp Ngải ra ngoài, đặt lên giường.
Hơi thở của Diệp Ngải đều đều, đang ngủ thiếp đi, có lẽ cô ta bị trúng thuốc mê.
Nhưng nhìn qua quần áo trên người cô ta thì hình như đã bị người khác thay cho. Trên người chỉ mặc mỗi nội y, không mặc thêm gì khác.
Nếu đưa cho bất kỳ người đàn ông nào khác thì khi nhìn thấy sợ rằng đều không cầm lòng được.
Chẳng qua Bạch Diệc Phi cũng không có tâm trạng làm chuyện đó.
Mẹ nó, chuyện này rõ ràng là âm mưu nhằm vào anh, nếu anh còn có tâm trạng nghĩ đến mấy việc này thì chắc đã chết vô số lần rồi.
Bạch Diệc Phi lập tức mở chăn đệm ra đắp cho Diệp Ngải.
Sau đó tự mình ngồi cạnh giường, đôi mắt nghĩ ngợi sâu xa.
Phạm Quang Minh bị giết, Diệp Ngải thì mất tích, sau khi Diệp Hoan phát điên thì lập tức nhằm vào Lý Chúc.
Hơn nữa Diệp Ngải lại bị đưa đến chỗ anh, mục đích là muốn để anh hoàn toàn kết thù với Diệp Hoan.
Bố cục những chuyện xảy ra lần này không lớn lắm, không giống với cách làm của Đạo Trưởng.
Nhưng mà vì sao Diệp Hoan lại nhằm vào Lý Chúc?
Chẳng lẽ Diệp Hoan biết gì đó sao? Không thì sao gã lại nhằm vào Lý Chúc làm gì?
Lúc này hình như Bạch Diệc Phi đã nghĩ thông suốt một điểm nào đó, đôi mắt anh lập tức lóe sáng, sau đó anh bỗng thấy trước mặt xuất hiện một đôi mắt rất to, nhìn anh không chớp mắt.
Diệp Ngải tỉnh lại nhưng lại không làm loạn như trong dự kiến, mà cô ta còn rất bình tĩnh. Trong sự bình tĩnh còn mang theo chút thẹn thùng.
Bạch Diệc Phi nhìn một lúc mới hoàn hồn: “Cô đã tỉnh rồi sao?”
Diệp Ngải thẹn thùng chớp mắt, cô ta nhẹ giọng nói: “Anh có thể nói thẳng luôn đi".
“Hả?”, Bạch Diệc Phi không hiểu lắm, anh sững sờ một lúc lâu mới phản ứng lại, sau đó lập tức nói: “Không phải đâu, cô hiểu lầm rồi, không phải cô nghĩ...”
Diệp Ngải trả lời Bạch Diệc Phi: “Tôi hiểu mà. Dù sao tôi cũng không ép anh phải chịu trách nhiệm”.
Bạch Diệc Phi: “...”
Trong suy nghĩ của Diệp Ngải thì Bạch Diệc Phi cố ý bỏ thuốc mê cô ta, sau đó làm chuyện đó...
Bạch Diệc Phi bó tay rồi, anh hít sâu một hơi rồi nói: “Cô không quan tâm bây giờ mình đang ở chỗ nào sao?”
Diệp Ngải cười nói: “Mấy chuyện này không quan trọng”.
Bạch Diệc Phi bó tay, thậm chí anh còn muốn chửi ầm lên luôn: “Con mẹ nó chuyện này rất quan trọng!”
“Cô nghe cho rõ đây, chỗ này là thành phố Thiên Bắc".
“Nếu như tôi thật sự muốn làm gì đó với cô, thì đem về thành phố Thiên Bắc làm gì?”
Diệp Ngải nghe anh nói xong thì lập tức ngây người, cô ta không thể tin được mà hỏi: “Chỗ này là thành phố Thiên Bắc á? Sao có thể chứ?”
Bạch Diệc Phi thấy Diệp Ngải cuối cùng cũng phát hiện ra mấy điểm không bình thường thì lập tức hỏi: “Cô còn nhớ mình bị ngất ở chỗ nào không? Lúc ngất xỉu có nhìn thấy ai không?”
Diệp Ngải nghe xong cũng nhíu mày, cô ta vừa muốn nói chuyện thì điện thoại của Bạch Diệc Phi kêu lên.
Bạch Diệc Phi lấy điện thoại ra nhìn, thấy người gọi đến là Lý Tuyết thì sắc mặt lập tức thay đổi, anh tranh thủ nói với Diệp Ngải: “Đừng lên tiếng".
Điện thoại được kết nối, Bạch Diệc Phi còn chưa kịp lên tiếng thì Lý Tuyết đã mở miệng trước: “Bạch Diệc Phi, bây giờ bên cạnh anh có phải đang có người không?”
Bạch Diệc Phi liếc nhìn Diệp Ngải, vẻ mặt cứng ngắc.
Trong lòng thấy hơi kinh hãi, sao Lý Tuyết lại biết bên cạnh anh có người chứ?
Xem ra cô còn biết người này là Diệp Ngải nữa!
Bây giờ tình cảm của Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết rất tốt, vậy nên chỉ cần anh giải thích rõ ràng thì Lý Tuyết sẽ không hiểu lầm. Nhưng vấn đề là sao Lý Tuyết lại biết chuyện này?
Nếu Lý Tuyết đã biết, vậy thì những người giấu mặt kia nhất định đã có đầy đủ bằng chứng để phát tán chuyện này ra ngoài.
Bạch Diệc Phi tạm thời ném hết mấy chuyện này ra sau đầu: “Vợ à, trước tiên em hãy nghe anh giải thích đã".
Kinh La vừa nói vừa làm ra động tác cắt cổ.
Cô cả không trả lời hắn ngay mà chỉ lạnh nhạt nói: “Trước đó nghe nói Đạo Trưởng đến thành phố Thiên Bắc bị người ta ép phải quay trở về, có biết người đó là ai không?”
“Thưa cô cả, ngoại trừ hai người kia thì tôi không biết trên đời này còn có ai có thể đánh bại được Đạo Trưởng, nhưng lần này lại không phải hai người đó”.
Cô ta cười khẽ một tiếng: “Vậy mới nói chúng ta không nên đi tới thành phố Thiên Bắc góp vui".
Nói xong thì cô ta chậm rãi xoay người, dung mạo của cô ta rất xinh đẹp, nhìn kỹ mới có thể phát hiện ra gương mặt cô ta với Bạch Diệc Phi có phần giống nhau.
Cô ta chỉ cười lạnh một tiếng: “Tôi tin rằng nhất định sẽ có ai đó diệt trừ hắn giúp chúng ta".
...
Lúc trở lại thành phố Thiên Bắc đã là ba giờ sáng.
Bạch Diệc Phi để mọi người đi nghỉ ngơi, còn anh dự tính nghỉ lại bệnh viện một đêm.
Ngay lúc này sau lưng anh đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Sếp à!”
Bạch Diệc Phi xoay người, anh bắt gặp khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi của Phùng Trác.
Phùng Trác là chuyên gia nghiên cứu thuốc giải các loại độc dược. Từ sau khi cậu ta đi theo Bạch Diệc Phi thì không đi lừa đảo nữa, mà tận tâm tận lực ở lại bệnh viện điều chế các loại thuốc giải cho Bạch Diệc Phi.
Phùng Trác vẫn luôn an phận, thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, đáng ra lúc này cậu ta đang ngủ mới đúng chứ.
Bạch Diệc Phi hơi kinh ngạc: “Sao cậu còn chưa ngủ?”
Phùng Trác ngáp một cái rồi đưa di động cho Bạch Diệc Phi: “Hơn nửa đêm có người gọi điện cho tôi, bảo tôi ra lấy hàng”.
“Ai gọi đến vậy?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Phùng Trác lắc đầu: “Không biết nữa, số điện thoại là một dãy số lạ, giọng hơi the thé, chắc là cố ý thay đổi giọng".
Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Còn món hàng kia thì sao?”
Phùng Trác lập tức chỉ về phía đại sảnh của bệnh viện.
Bạch Diệc Phi thuận theo tay cậu ta nhìn sang, anh phát hiện trong đại sảnh có để một chiếc hòm rất lớn.
Hai người Bạch Diệc Phi bước đến, đứng trước mặt chiếc hòm. Đầu tiên Bạch Diệc Phi giơ tay nhấn vào thiết bị trên tay, thiết bị không phát ra âm thanh, có nghĩa bên trong này không phải bom.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, Bạch Diệc Phi hỏi: “Đã kiểm tra camera giám sát chưa?”
Phùng Trác gật đầu: “Kiểm tra rồi, nhưng mà người này có vẻ rất quen thuộc với bệnh viện chúng ta, người đó tránh được toàn bộ camera giám sát, không ghi lại được tí gì".
Bạch Diệc Phi nghe cậu ta nói xong thì nhíu mày. Nói thế thì trong mấy người này thật sự có nội ứng.
Bạch Diệc Phi im lặng một lúc rồi quyết định mở hòm ra nhìn thử, nhỡ may là mấy đồ có lợi cho anh thì sao?
Nhưng mà Bạch Diệc Phi vừa vươn tay ra thì Phùng Trác lập tức lui về phía sau mấy bước, Bạch Diệc Phi bị dọa cho ngừng lại: “Cậu làm gì vậy?”
Phùng Trác thấy hơi sợ hãi: “Nhỡ đâu là một xác chết thì sao?”
Bạch Diệc Phi: “...”
Mặc kệ Phùng Trác, Bạch Diệc Phi mở thẳng chiếc hòm ra, sau đó ánh mắt anh co rụt lại, sững sờ ngay tại chỗ.
Đúng là bị Phùng Trác nói trúng, bên trong thật sự là người, một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng không phải là xác chết.
Người phụ nữ hình như chỉ ngủ thiếp đi.
Nguyên nhân khiến sắc mặt Bạch Diệc Phi thay đổi chính là, người phụ nữ trong hòm là Diệp Ngải!
Phùng Trác lập tức kinh ngạc: “Ôi trời ơi, còn có người gửi tặng người đẹp đến đây hả!”
Bạch Diệc Phi nhíu mày suy nghĩ sâu xa rồi nói: “Quà tặng này chỉ sợ không nhận nổi”.
Bây giờ Diệp Hoan vì chuyện Diệp Ngải mất tích mà rơi vào trạng thái điên cuồng, đã trở nên vô cùng hung ác. Có thể nói nếu như tìm được người bắt Diệp Ngải đi thì chưa biết kẻ đó sẽ có kết cục gì đâu.
Nhưng mà không ai ngờ được rằng Diệp Ngải sẽ ở trong tay Bạch Diệc Phi.
Mẹ nó, người đã gửi cô ta đến kia rõ ràng là muốn đổ hết chuyện này lên đầu anh. Nếu như Diệp Hoan biết Diệp Ngải ở trong tay Bạch Diệc Phi, vậy thì không phải gã sẽ liều mạng với Bạch Diệc Phi luôn sao?
Tuy nói bây giờ Bạch Diệc Phi cũng chẳng e ngại Diệp Hoan, nhưng có người đem Diệp Ngải đến đây rõ ràng vì muốn thấy anh và Diệp Hoan đánh giết lẫn nhau, cuối cùng cả hai đều thiệt hại.
Lúc này Bạch Diệc Phi đột nhiên xoay người nhìn quanh bốn phía.
Nếu như có người núp trong tối chụp ảnh, còn lấy ảnh gửi cho Diệp Hoan, vậy thì anh sẽ hết đường chối cãi.
Nhưng mà anh không phát hiện có người nấp trong chỗ tối, anh nhanh chóng đóng kỹ hòm lại rồi nói với Phùng Trác: “Chuyện này không được nói cho bất kỳ ai, hiểu chưa?”
Phùng Trác lập tức gật đầu: “Hiểu rồi".
Bạch Diệc Phi kéo theo chiếc hòm, sau đó tùy tiện chọn một phòng ôm Diệp Ngải ra ngoài, đặt lên giường.
Hơi thở của Diệp Ngải đều đều, đang ngủ thiếp đi, có lẽ cô ta bị trúng thuốc mê.
Nhưng nhìn qua quần áo trên người cô ta thì hình như đã bị người khác thay cho. Trên người chỉ mặc mỗi nội y, không mặc thêm gì khác.
Nếu đưa cho bất kỳ người đàn ông nào khác thì khi nhìn thấy sợ rằng đều không cầm lòng được.
Chẳng qua Bạch Diệc Phi cũng không có tâm trạng làm chuyện đó.
Mẹ nó, chuyện này rõ ràng là âm mưu nhằm vào anh, nếu anh còn có tâm trạng nghĩ đến mấy việc này thì chắc đã chết vô số lần rồi.
Bạch Diệc Phi lập tức mở chăn đệm ra đắp cho Diệp Ngải.
Sau đó tự mình ngồi cạnh giường, đôi mắt nghĩ ngợi sâu xa.
Phạm Quang Minh bị giết, Diệp Ngải thì mất tích, sau khi Diệp Hoan phát điên thì lập tức nhằm vào Lý Chúc.
Hơn nữa Diệp Ngải lại bị đưa đến chỗ anh, mục đích là muốn để anh hoàn toàn kết thù với Diệp Hoan.
Bố cục những chuyện xảy ra lần này không lớn lắm, không giống với cách làm của Đạo Trưởng.
Nhưng mà vì sao Diệp Hoan lại nhằm vào Lý Chúc?
Chẳng lẽ Diệp Hoan biết gì đó sao? Không thì sao gã lại nhằm vào Lý Chúc làm gì?
Lúc này hình như Bạch Diệc Phi đã nghĩ thông suốt một điểm nào đó, đôi mắt anh lập tức lóe sáng, sau đó anh bỗng thấy trước mặt xuất hiện một đôi mắt rất to, nhìn anh không chớp mắt.
Diệp Ngải tỉnh lại nhưng lại không làm loạn như trong dự kiến, mà cô ta còn rất bình tĩnh. Trong sự bình tĩnh còn mang theo chút thẹn thùng.
Bạch Diệc Phi nhìn một lúc mới hoàn hồn: “Cô đã tỉnh rồi sao?”
Diệp Ngải thẹn thùng chớp mắt, cô ta nhẹ giọng nói: “Anh có thể nói thẳng luôn đi".
“Hả?”, Bạch Diệc Phi không hiểu lắm, anh sững sờ một lúc lâu mới phản ứng lại, sau đó lập tức nói: “Không phải đâu, cô hiểu lầm rồi, không phải cô nghĩ...”
Diệp Ngải trả lời Bạch Diệc Phi: “Tôi hiểu mà. Dù sao tôi cũng không ép anh phải chịu trách nhiệm”.
Bạch Diệc Phi: “...”
Trong suy nghĩ của Diệp Ngải thì Bạch Diệc Phi cố ý bỏ thuốc mê cô ta, sau đó làm chuyện đó...
Bạch Diệc Phi bó tay rồi, anh hít sâu một hơi rồi nói: “Cô không quan tâm bây giờ mình đang ở chỗ nào sao?”
Diệp Ngải cười nói: “Mấy chuyện này không quan trọng”.
Bạch Diệc Phi bó tay, thậm chí anh còn muốn chửi ầm lên luôn: “Con mẹ nó chuyện này rất quan trọng!”
“Cô nghe cho rõ đây, chỗ này là thành phố Thiên Bắc".
“Nếu như tôi thật sự muốn làm gì đó với cô, thì đem về thành phố Thiên Bắc làm gì?”
Diệp Ngải nghe anh nói xong thì lập tức ngây người, cô ta không thể tin được mà hỏi: “Chỗ này là thành phố Thiên Bắc á? Sao có thể chứ?”
Bạch Diệc Phi thấy Diệp Ngải cuối cùng cũng phát hiện ra mấy điểm không bình thường thì lập tức hỏi: “Cô còn nhớ mình bị ngất ở chỗ nào không? Lúc ngất xỉu có nhìn thấy ai không?”
Diệp Ngải nghe xong cũng nhíu mày, cô ta vừa muốn nói chuyện thì điện thoại của Bạch Diệc Phi kêu lên.
Bạch Diệc Phi lấy điện thoại ra nhìn, thấy người gọi đến là Lý Tuyết thì sắc mặt lập tức thay đổi, anh tranh thủ nói với Diệp Ngải: “Đừng lên tiếng".
Điện thoại được kết nối, Bạch Diệc Phi còn chưa kịp lên tiếng thì Lý Tuyết đã mở miệng trước: “Bạch Diệc Phi, bây giờ bên cạnh anh có phải đang có người không?”
Bạch Diệc Phi liếc nhìn Diệp Ngải, vẻ mặt cứng ngắc.
Trong lòng thấy hơi kinh hãi, sao Lý Tuyết lại biết bên cạnh anh có người chứ?
Xem ra cô còn biết người này là Diệp Ngải nữa!
Bây giờ tình cảm của Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết rất tốt, vậy nên chỉ cần anh giải thích rõ ràng thì Lý Tuyết sẽ không hiểu lầm. Nhưng vấn đề là sao Lý Tuyết lại biết chuyện này?
Nếu Lý Tuyết đã biết, vậy thì những người giấu mặt kia nhất định đã có đầy đủ bằng chứng để phát tán chuyện này ra ngoài.
Bạch Diệc Phi tạm thời ném hết mấy chuyện này ra sau đầu: “Vợ à, trước tiên em hãy nghe anh giải thích đã".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.