Chương 791: Điệu hổ ly sơn
Mai Bát Gia
30/03/2021
Tiếp sau đó, tất cả mọi người của nhà họ Hồng đã bày sẵn thế trận chờ đợi Bạch Diệc Phi chui vào lưới.
Xong, bọn họ đợi đã hai tiếng đồng hồ mà Bạch Diệc Phi vẫn không xuất hiện.
Hồng Quân nhíu chặt lông mày, nói: “Thế là sao, đáng lẽ anh ta phải tới rồi mới đúng”.
Nhưng Hồng Phạm bật cười: “Xem ra là bị thế trận của chúng ta doạ cho sợ hết hồn, không dám đến rồi”.
Hồng Quân nhíu mày lắc đầu nói: “Không, điều này rất bất thường”.
“Có cái gì mà bất thường?”, Hồng Phạm chẳng để tâm nói: “Quân Nhi, có phải con suy nghĩ phức tạp quá không?”
Biểu cảm của Hồng Quân nghiêm túc, lắc đầu nói: “Bố, chẳng lẽ bố không cảm thấy bất hợp lý sao?”
“Nếu như anh ta thực sự muốn tìm đến nhà họ Hồng của chúng ta báo thù, phản ứng đầu tiên hẳn là phải dốc hết sức xông vào nhà chúng ta mới đúng”.
“Nhưng anh ta lại không hề làm vậy, mà anh ta lại giết dần từng người ở bên ngoài của chúng ta, như vậy, có khác gì đang nói cho chúng ta, bọn họ đến trả thù, sau đó cố ý cho chúng ta thời gian để đưa ra đối sách”.
Nghe vậy, Hồng Phạm khẽ nhíu mày đăm chiêu suy nghĩ, nói: “Anh ta có phải đang cảm thấy là giết được người nào hay người đấy, chứ không nghĩ nhiều như vậy?”
Hồng Quân lắc đầu, không nói gì.
Thấy vậy, Hồng phạm không khỏi than thở: “Kỳ Nhi cũng không biết đã đi đâu rồi? Nó mà ở đây, chắc chắn sẽ suy nghĩ kỹ càng hơn”.
“Hay là con gọi cho em trai con đi, bố gọi cho nó mà nó không nghe máy”, Hồng Phạm quay đầu nói với Hồng Quân.
Hồng Quân nghe vậy thì mặt lập tức biến sắc.
Gọi điện thoại cho Hồng Kỳ, đương nhiên gã sẽ không nghe máy, bởi vì gã đã bị Bạch Diệc Phi giết chết rồi.
Nhưng hắn ta làm sao có thể nói chuyện này cho Hồng Phạm biết được, Hồng Phạm đã hơn bảy mươi tuổi rồi, giờ nói với ông ta con trai ông ta chết rồi, ông ta có chịu đựng được nổi cú sốc này không?
Hồng Quân vẫn không nói ra, chỉ trả lời: “Cứ đợi mọi việc bên này kết thúc rồi con sẽ phái người đi tìm nó”.
“Haiz, đây là thời khắc quan trọng của gia đình, cũng chẳng biết nó chạy đi đâu rồi, đúng là không để cho người ta bớt lo được”, Hồng Phạm bất đắc dĩ thở dài.
Lúc này, Hồng Phạm đột nhiên nhìn xung quanh rồi nghi hoặc hỏi: “Chủ tịch đi đâu rồi?”
Hồng Quân cũng giật mình nhìn xung quanh bốn phía nhưng không tìm thấy bóng dáng của Đạo Trưởng đâu cả.
Lúc này, một người bên dưới đáp: “Gia chủ, ngài Chủ tịch mới vừa rời đi rồi”.
Nghe vậy, Hồng Phạm lập tức mỉm cười, nói với Hồng Quân: “Xem ra Đạo Trưởng rất yên tâm với thực lực của chúng ta cho nên mới rời đi, nếu không ông ta chắc chắn sẽ ở lại đây cùng đợi”.
Nhưng Hồng Quân lại không nghĩ vậy, lông mày hắn ta nhíu lại sâu hơn.
Đột nhiên, trong đầu hắn ta loé lên một suy đoán.
“Bố, hỏng rồi, chúng ta trúng kế rồi”.
Hồng Phạm nghe vậy thì khựng lại, nghi hoặc nhìn Hồng Quân.
Sắc mặt Hồng Quân nghiêm trọng, nói: “Anh ta… anh ta không chỉ đơn giản là tìm chúng ta trả thù, mà là muốn lấy được đảo Lam!”
“Mau lên! Bây giờ, ngay lập tức gọi cho mỏ vàng của khu số 4”.
Hồng Phạm thấy hắn ta như vậy thì lại càng khó hiểu, thậm chí là ngơ ngác.
Chẳng qua mặc dù ông ta chưa hiểu ý của Hồng Quân nhưng cũng ý thức được việc này có chút không đúng, cho nên ông ta lập tức lấy điện thoại ra gọi điện.
Nhưng sau khi bấm hai cuộc gọi, Hồng Phạm có chút lấy làm lạ nói: “Mỏ số 2 và số 6 không liên lạc được…”.
Hồng Quân nghe vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Hắn giờ này phút này đã hiểu được vì sao mà Đạo Trưởng rời đi rồi, bởi vì ông ta đã quá thất vọng với nhà họ Hồng, thậm chí ông ta đã coi nhà họ Hồng là một tấm bia đỡ đạn.
Mà Hồng Phạm lúc này cuối cùng cũng ý thức được sự việc không hề đơn giản như ông ta đã nghĩ, có chút hoảng loạn hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Hồng Quân cười khổ lắc đầu nói: “Ở đảo Lam, mỏ vàng chính là mạch máu, ai có nhiều mỏ vàng thì người đó quyền nói chuyện, là do chúng ta sơ sót rồi”.
“Bạch Diệc Phi rất thông minh, bề ngoài anh ta muốn tìm chúng ta báo thù, cố ý giết nhiều người của chúng ta như vậy là để chúng ta cho rằng mục tiêu tiếp theo của anh ta chính là xào huyệt của chúng ta”.
“Trên thực tế, anh ta đã âm thầm khiến chúng ta tập trung hết người của mình về đây, để anh ta có thời gian đi lấy mỏ vàng của chúng ta”.
“Chiêu này, quả là độc ác”.
Nghe xong những lời này, Hồng Phạm lại càng hoảng hốt, ông ta nói bằng giọng sốt ruột: “Vậy con nói giờ chúng ta phải làm gì đây?”
“Như vậy đi”, Hồng Quân suy nghĩ một chốc: “Mau bảo người của chúng ta mang theo súng, lập tức đi cứu viện mỏ vàng số 4 và số 5, hai mỏ vàng này cách hai mỏ vàng đã bị mất liên lạc kia khá xa, bọn họ hẳn là vẫn còn chưa kịp đi đến đó”.
“Nhưng nếu như vậy…”.
Hồng Phạm chẳng có nhiều kiên nhẫn như vậy, nghe hắn ta nói hết bèn nói: “Đừng chỉ là nữa, mau theo cách của con mà làm đi”.
Bạch Diệc Phi từ đầu tới cuối đều không xuất hiện, cho nên Hồng Phạm lại càng tin vào lời của Hồng Quân.
Hồng Phạm lúc này mới thấy sợ, đồng thời cũng ý thức được ông ta quả thực đã coi thường Bạch Diệc Phi rồi, lời nhắc nhở của Đạo Trưởng không phải bởi vì ông ta quá mức cẩn thận mà là bởi vì Bạch Diệc Phi quả thực không đơn giản.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Hồng Quân, hơn một trăm người còn lại đều xuất phát, chia làm hai đội đi đến mỏ vàng số 4 và số 5.
...
Đúng vào lúc mà bọn họ xuất phát, Đạo Trưởng đã đến được mỏ vàng số 4.
Tổng cộng có sáu mỏ vàng tại khu số 4, trong đó mỏ vàng to nhất là mỏ số 4, nó to đến mức bằng năm mỏ vàng kia cộng lại.
Cho nên sau khi Đạo Trưởng cân nhắc, bèn lập tức chạy đến mỏ vàng số 4 này, đợi Bạch Diệc Phi xuất hiện.
Đương nhiên ông ta không đến đây một mình, ông ta còn đưa theo sư đệ của ông ta cùng với sáu người cao thủ cấp hai còn lại.
Bọn họ lúc này đang đứng trên toà tháp của mỏ vàng.
Sư đệ của Đạo Trưởng và Đạo Trưởng đứng chung với nhau, ông ta nhìn về phía xa xa, khinh khỉnh cười nói: “Quả thực Bạch Diệc Phi có chút khôn vặt, nhưng đáng tiếc là, đối thủ của anh ta lại chính là sư huynh đây”.
“Hắn ta chắc chắn không thể ngờ tới được, sư huynh đã nhìn thấu hắn ta từ lâu rồi, chỉ cần hắn ta tới, chắc chắn sẽ khiến cho hắn chết tại đây”.
Đạo Trưởng nghe câu này thì trên mặt chẳng có biểu cảm gì, nhưng trong ánh mắt lại lộ rõ vẻ tự tin, sau đó hờ hững nói: “Vẫn không được lơ là, thực lực mấy người thủ hạ của hắn ta không tính là yếu”.
Sư đệ của Đạo Trưởng tâng bốc: “Đám người đó cũng chỉ có mỗi Trần Ngạo Kiều và Sa Phi Dương còn được, em giữ chân một người, người còn lại không phải sẽ dễ dàng bị sư huynh giải quyết hay sao?”
“Còn về những người khác, để sáu cao thủ hạng hai còn lại đi giải quyết, chắc chắn là không có vấn đề gì”.
“Hơn nữa lần này chúng ta không giở chiêu trò gì với bọn họ, sau khi nhìn thấy người thì việc đầu tiên là bắt lấy Bạch Diệc Phi, những người khác cũng sẽ không dám xằng bậy nữa”.
Sáu cao thủ hạng hai đứng phía sau bọn họ đều gật đầu đồng ý.
Xong, Đạo Trưởng vẫn nhíu chặt lông mày rồi mới trả lời: “Đã qua bao lâu rồi?”
Sư đệ của Đạo Trưởng liếc nhìn thời gian, trả lời: “Hơn ba giờ đồng hồ rồi”.
Sau đó ông ta cười khinh bỉ nói: “Em thấy Bạch Diệc Phi chắc là sợ rồi, lâu như vậy mà còn chưa đến, có lẽ là biết chúng ta đã đoán được kế hoạch của hắn ta cho nên mới không dám đến nữa”.
“Không!”, Đạo trưởng nhíu mày lắc đầu. “Hắn ta không phải không dám tới”.
Lúc này, từ phía xa có mấy chiếc xe tải đang lao tới.
Sư đệ của Đạo Trưởng nhìn thấy, chỉ vào mấy chiếc xe kia cười nói: “Sư huynh, bọn họ tới rồi!”
Vẻ mặt của đám người còn lại rất nghiêm túc, tất cả đều nhìn về phía mấy chiếc xe tải kia.
Nhưng đợi khi xe tải đến gần, bọn họ mới phát hiện người trên xe đều mặc bộ đồng phục của nhà họ Hồng, thậm chí có người tay còn đang cầm súng.
Đám người này đáng lẽ đều phải bảo vệ ở Biệt phủ hoàng gia mới đúng.
Thấy cảnh này, mặt Đạo Trưởng liền biến sắc: “Hỏng rồi, trúng kế rồi!”
“Hả?”, sư đệ của Đạo Trưởng mặt thộn ra nhìn về phía Đạo Trưởng.
...
Nhưng Bạch Diệc Phi lúc này đã xuất hiện ở bên trong Biệt phủ của nhà họ Hồng.
Biệt phủ của nhà họ Hồng bây giờ gần như trống không, đám người còn lại kia đều đã bị Hồng Quân đưa đi chi viện cho mỏ vàng số 4 hết rồi.
Cho nên, sau khi Từ Lãng dẫn theo người của đội Cuồng Sa lẻn vào bên trong, rất nhanh đã hạ gục mười mấy tên bảo vệ.
Trong sảnh chính chỉ còn lại Hồng Phạm cùng với mấy gia quyến của ông ta
Tất cả bọn họ đều đang quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy.
Bạch Diệc Phi bước vào trong sảnh chính, ung dung ngồi xuống chiếc ghế sô pha, còn lôi ra một điếu thuốc châm lên, hít một hơi rồi mới liếc mắt hờ hững nhìn về phía Hồng Phạm: “Ông là gia chủ của nhà họ Hồng, Hồng Phạm?”
Hồng Phạm ngẩng đầu nhìn Bạch Diệc Phi, rất sợ sệt hỏi: “Anh… anh là ai?”
Bạch Diệc Phi thờ ơ đáp: “Tôi tên là Bạch Diệc Phi”.
Sắc mặt Hồng Phạm lập tức cắt không còn hột máu.
Đây chính là Bạch Diệc Phi?
Là người mà ông ta vẫn luôn khinh thường, thậm chị ông ta còn cho rằng Bạch Diệc Phi chỉ đơn độc một mình?
- ------------------
Xong, bọn họ đợi đã hai tiếng đồng hồ mà Bạch Diệc Phi vẫn không xuất hiện.
Hồng Quân nhíu chặt lông mày, nói: “Thế là sao, đáng lẽ anh ta phải tới rồi mới đúng”.
Nhưng Hồng Phạm bật cười: “Xem ra là bị thế trận của chúng ta doạ cho sợ hết hồn, không dám đến rồi”.
Hồng Quân nhíu mày lắc đầu nói: “Không, điều này rất bất thường”.
“Có cái gì mà bất thường?”, Hồng Phạm chẳng để tâm nói: “Quân Nhi, có phải con suy nghĩ phức tạp quá không?”
Biểu cảm của Hồng Quân nghiêm túc, lắc đầu nói: “Bố, chẳng lẽ bố không cảm thấy bất hợp lý sao?”
“Nếu như anh ta thực sự muốn tìm đến nhà họ Hồng của chúng ta báo thù, phản ứng đầu tiên hẳn là phải dốc hết sức xông vào nhà chúng ta mới đúng”.
“Nhưng anh ta lại không hề làm vậy, mà anh ta lại giết dần từng người ở bên ngoài của chúng ta, như vậy, có khác gì đang nói cho chúng ta, bọn họ đến trả thù, sau đó cố ý cho chúng ta thời gian để đưa ra đối sách”.
Nghe vậy, Hồng Phạm khẽ nhíu mày đăm chiêu suy nghĩ, nói: “Anh ta có phải đang cảm thấy là giết được người nào hay người đấy, chứ không nghĩ nhiều như vậy?”
Hồng Quân lắc đầu, không nói gì.
Thấy vậy, Hồng phạm không khỏi than thở: “Kỳ Nhi cũng không biết đã đi đâu rồi? Nó mà ở đây, chắc chắn sẽ suy nghĩ kỹ càng hơn”.
“Hay là con gọi cho em trai con đi, bố gọi cho nó mà nó không nghe máy”, Hồng Phạm quay đầu nói với Hồng Quân.
Hồng Quân nghe vậy thì mặt lập tức biến sắc.
Gọi điện thoại cho Hồng Kỳ, đương nhiên gã sẽ không nghe máy, bởi vì gã đã bị Bạch Diệc Phi giết chết rồi.
Nhưng hắn ta làm sao có thể nói chuyện này cho Hồng Phạm biết được, Hồng Phạm đã hơn bảy mươi tuổi rồi, giờ nói với ông ta con trai ông ta chết rồi, ông ta có chịu đựng được nổi cú sốc này không?
Hồng Quân vẫn không nói ra, chỉ trả lời: “Cứ đợi mọi việc bên này kết thúc rồi con sẽ phái người đi tìm nó”.
“Haiz, đây là thời khắc quan trọng của gia đình, cũng chẳng biết nó chạy đi đâu rồi, đúng là không để cho người ta bớt lo được”, Hồng Phạm bất đắc dĩ thở dài.
Lúc này, Hồng Phạm đột nhiên nhìn xung quanh rồi nghi hoặc hỏi: “Chủ tịch đi đâu rồi?”
Hồng Quân cũng giật mình nhìn xung quanh bốn phía nhưng không tìm thấy bóng dáng của Đạo Trưởng đâu cả.
Lúc này, một người bên dưới đáp: “Gia chủ, ngài Chủ tịch mới vừa rời đi rồi”.
Nghe vậy, Hồng Phạm lập tức mỉm cười, nói với Hồng Quân: “Xem ra Đạo Trưởng rất yên tâm với thực lực của chúng ta cho nên mới rời đi, nếu không ông ta chắc chắn sẽ ở lại đây cùng đợi”.
Nhưng Hồng Quân lại không nghĩ vậy, lông mày hắn ta nhíu lại sâu hơn.
Đột nhiên, trong đầu hắn ta loé lên một suy đoán.
“Bố, hỏng rồi, chúng ta trúng kế rồi”.
Hồng Phạm nghe vậy thì khựng lại, nghi hoặc nhìn Hồng Quân.
Sắc mặt Hồng Quân nghiêm trọng, nói: “Anh ta… anh ta không chỉ đơn giản là tìm chúng ta trả thù, mà là muốn lấy được đảo Lam!”
“Mau lên! Bây giờ, ngay lập tức gọi cho mỏ vàng của khu số 4”.
Hồng Phạm thấy hắn ta như vậy thì lại càng khó hiểu, thậm chí là ngơ ngác.
Chẳng qua mặc dù ông ta chưa hiểu ý của Hồng Quân nhưng cũng ý thức được việc này có chút không đúng, cho nên ông ta lập tức lấy điện thoại ra gọi điện.
Nhưng sau khi bấm hai cuộc gọi, Hồng Phạm có chút lấy làm lạ nói: “Mỏ số 2 và số 6 không liên lạc được…”.
Hồng Quân nghe vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Hắn giờ này phút này đã hiểu được vì sao mà Đạo Trưởng rời đi rồi, bởi vì ông ta đã quá thất vọng với nhà họ Hồng, thậm chí ông ta đã coi nhà họ Hồng là một tấm bia đỡ đạn.
Mà Hồng Phạm lúc này cuối cùng cũng ý thức được sự việc không hề đơn giản như ông ta đã nghĩ, có chút hoảng loạn hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Hồng Quân cười khổ lắc đầu nói: “Ở đảo Lam, mỏ vàng chính là mạch máu, ai có nhiều mỏ vàng thì người đó quyền nói chuyện, là do chúng ta sơ sót rồi”.
“Bạch Diệc Phi rất thông minh, bề ngoài anh ta muốn tìm chúng ta báo thù, cố ý giết nhiều người của chúng ta như vậy là để chúng ta cho rằng mục tiêu tiếp theo của anh ta chính là xào huyệt của chúng ta”.
“Trên thực tế, anh ta đã âm thầm khiến chúng ta tập trung hết người của mình về đây, để anh ta có thời gian đi lấy mỏ vàng của chúng ta”.
“Chiêu này, quả là độc ác”.
Nghe xong những lời này, Hồng Phạm lại càng hoảng hốt, ông ta nói bằng giọng sốt ruột: “Vậy con nói giờ chúng ta phải làm gì đây?”
“Như vậy đi”, Hồng Quân suy nghĩ một chốc: “Mau bảo người của chúng ta mang theo súng, lập tức đi cứu viện mỏ vàng số 4 và số 5, hai mỏ vàng này cách hai mỏ vàng đã bị mất liên lạc kia khá xa, bọn họ hẳn là vẫn còn chưa kịp đi đến đó”.
“Nhưng nếu như vậy…”.
Hồng Phạm chẳng có nhiều kiên nhẫn như vậy, nghe hắn ta nói hết bèn nói: “Đừng chỉ là nữa, mau theo cách của con mà làm đi”.
Bạch Diệc Phi từ đầu tới cuối đều không xuất hiện, cho nên Hồng Phạm lại càng tin vào lời của Hồng Quân.
Hồng Phạm lúc này mới thấy sợ, đồng thời cũng ý thức được ông ta quả thực đã coi thường Bạch Diệc Phi rồi, lời nhắc nhở của Đạo Trưởng không phải bởi vì ông ta quá mức cẩn thận mà là bởi vì Bạch Diệc Phi quả thực không đơn giản.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Hồng Quân, hơn một trăm người còn lại đều xuất phát, chia làm hai đội đi đến mỏ vàng số 4 và số 5.
...
Đúng vào lúc mà bọn họ xuất phát, Đạo Trưởng đã đến được mỏ vàng số 4.
Tổng cộng có sáu mỏ vàng tại khu số 4, trong đó mỏ vàng to nhất là mỏ số 4, nó to đến mức bằng năm mỏ vàng kia cộng lại.
Cho nên sau khi Đạo Trưởng cân nhắc, bèn lập tức chạy đến mỏ vàng số 4 này, đợi Bạch Diệc Phi xuất hiện.
Đương nhiên ông ta không đến đây một mình, ông ta còn đưa theo sư đệ của ông ta cùng với sáu người cao thủ cấp hai còn lại.
Bọn họ lúc này đang đứng trên toà tháp của mỏ vàng.
Sư đệ của Đạo Trưởng và Đạo Trưởng đứng chung với nhau, ông ta nhìn về phía xa xa, khinh khỉnh cười nói: “Quả thực Bạch Diệc Phi có chút khôn vặt, nhưng đáng tiếc là, đối thủ của anh ta lại chính là sư huynh đây”.
“Hắn ta chắc chắn không thể ngờ tới được, sư huynh đã nhìn thấu hắn ta từ lâu rồi, chỉ cần hắn ta tới, chắc chắn sẽ khiến cho hắn chết tại đây”.
Đạo Trưởng nghe câu này thì trên mặt chẳng có biểu cảm gì, nhưng trong ánh mắt lại lộ rõ vẻ tự tin, sau đó hờ hững nói: “Vẫn không được lơ là, thực lực mấy người thủ hạ của hắn ta không tính là yếu”.
Sư đệ của Đạo Trưởng tâng bốc: “Đám người đó cũng chỉ có mỗi Trần Ngạo Kiều và Sa Phi Dương còn được, em giữ chân một người, người còn lại không phải sẽ dễ dàng bị sư huynh giải quyết hay sao?”
“Còn về những người khác, để sáu cao thủ hạng hai còn lại đi giải quyết, chắc chắn là không có vấn đề gì”.
“Hơn nữa lần này chúng ta không giở chiêu trò gì với bọn họ, sau khi nhìn thấy người thì việc đầu tiên là bắt lấy Bạch Diệc Phi, những người khác cũng sẽ không dám xằng bậy nữa”.
Sáu cao thủ hạng hai đứng phía sau bọn họ đều gật đầu đồng ý.
Xong, Đạo Trưởng vẫn nhíu chặt lông mày rồi mới trả lời: “Đã qua bao lâu rồi?”
Sư đệ của Đạo Trưởng liếc nhìn thời gian, trả lời: “Hơn ba giờ đồng hồ rồi”.
Sau đó ông ta cười khinh bỉ nói: “Em thấy Bạch Diệc Phi chắc là sợ rồi, lâu như vậy mà còn chưa đến, có lẽ là biết chúng ta đã đoán được kế hoạch của hắn ta cho nên mới không dám đến nữa”.
“Không!”, Đạo trưởng nhíu mày lắc đầu. “Hắn ta không phải không dám tới”.
Lúc này, từ phía xa có mấy chiếc xe tải đang lao tới.
Sư đệ của Đạo Trưởng nhìn thấy, chỉ vào mấy chiếc xe kia cười nói: “Sư huynh, bọn họ tới rồi!”
Vẻ mặt của đám người còn lại rất nghiêm túc, tất cả đều nhìn về phía mấy chiếc xe tải kia.
Nhưng đợi khi xe tải đến gần, bọn họ mới phát hiện người trên xe đều mặc bộ đồng phục của nhà họ Hồng, thậm chí có người tay còn đang cầm súng.
Đám người này đáng lẽ đều phải bảo vệ ở Biệt phủ hoàng gia mới đúng.
Thấy cảnh này, mặt Đạo Trưởng liền biến sắc: “Hỏng rồi, trúng kế rồi!”
“Hả?”, sư đệ của Đạo Trưởng mặt thộn ra nhìn về phía Đạo Trưởng.
...
Nhưng Bạch Diệc Phi lúc này đã xuất hiện ở bên trong Biệt phủ của nhà họ Hồng.
Biệt phủ của nhà họ Hồng bây giờ gần như trống không, đám người còn lại kia đều đã bị Hồng Quân đưa đi chi viện cho mỏ vàng số 4 hết rồi.
Cho nên, sau khi Từ Lãng dẫn theo người của đội Cuồng Sa lẻn vào bên trong, rất nhanh đã hạ gục mười mấy tên bảo vệ.
Trong sảnh chính chỉ còn lại Hồng Phạm cùng với mấy gia quyến của ông ta
Tất cả bọn họ đều đang quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy.
Bạch Diệc Phi bước vào trong sảnh chính, ung dung ngồi xuống chiếc ghế sô pha, còn lôi ra một điếu thuốc châm lên, hít một hơi rồi mới liếc mắt hờ hững nhìn về phía Hồng Phạm: “Ông là gia chủ của nhà họ Hồng, Hồng Phạm?”
Hồng Phạm ngẩng đầu nhìn Bạch Diệc Phi, rất sợ sệt hỏi: “Anh… anh là ai?”
Bạch Diệc Phi thờ ơ đáp: “Tôi tên là Bạch Diệc Phi”.
Sắc mặt Hồng Phạm lập tức cắt không còn hột máu.
Đây chính là Bạch Diệc Phi?
Là người mà ông ta vẫn luôn khinh thường, thậm chị ông ta còn cho rằng Bạch Diệc Phi chỉ đơn độc một mình?
- ------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.