Chương 363: Giải đố
Mai Bát Gia
15/01/2021
Chủ doanh nghiệp thì đương nhiên phải dựa vào doanh nghiệp của mình mà kiếm tiền!
Nhưng đáp án đơn giản như vậy thì đương nhiên sẽ không đúng, vậy thì rốt cuộc phải dựa vào cái gì?
Bạch Diệc Phi không nghĩ ra vì vậy hỏi: “Có gợi ý không?”
“Không có”, trưởng nhóm lắc đầu, đẩy kính mắt: “Trông anh có vẻ là người thành đạt, câu này hẳn rất dễ với anh. Anh cứ nghĩ đơn giản thôi thử xem”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì khựng lại. Anh cũng được coi là người thành đạt ư? Hẳn là phải đi! Nhưng nếu cái giá của nó là mất đi người thân và sự an toàn của mình thì anh tình nguyện không thành đạt.
Hai phút sau, Bạch Diệc Phi vẫn chưa nghĩ ra đáp án.
Anh bất đắc dĩ nhún vai, đang định bỏ cuộc thì bị Lý Tuyết kéo một cái: “Em biết đáp án”.
“Hả?”, Bạch Diệc Phi tò mò nhìn cô.
Lý Tuyết ra hiệu cho anh yên tâm rồi nói với trưởng nhóm: “Dựa vào miệng kiếm cơm”.
Cho dù là ai, chỉ cần là người thì đều dùng miệng mà ăn cơm.
Trưởng nhóm và nhân viên nữ đều ngây ra.
Đúng vậy, đáp án chính xác!
Người bình thường gặp câu này thường cũng sẽ trả lời được. Nhưng anh ta trông Bạch Diệc Phi có thể mua được đồng hồ hai trăm nghìn tệ thì chắc phải là một cấp cao trong công ty nào đó, hẳn anh sẽ không nghĩ đến đáp án đơn giản như thế.
Nhưng không ngờ rằng Lý Tuyết lại nghĩ ra.
Bạch Diệc Phi cười nói với trưởng nhóm: “Đáp án đúng rồi chứ?”
Trưởng nhóm cười cứng ngắc: “Đáp án đúng rồi”.
“Vậy chẳng phải các người phải giảm thêm tiền cùng làm thẻ thành viên cho tôi à?”, Bạch Diệc Phi chậm rãi nói.
Nhân viên nữ mặt trắng bệch. Trời ơi, không những không đòi lại được 40 ngàn tệ mà còn phải giảm thêm 32 ngàn, ông chủ mà biết thì nhất định sẽ đuổi việc cô ta!
Trưởng nhóm không rõ chuyện nhưng lời đã nói ra thì không thể thu lại nếu không sẽ mất hết uy tín. Vì thế anh ta chỉ đành giảm giá, còn làm thẻ thành viên cho Bạch Diệc Phi.
Bởi vì trưởng nhóm không biết lúc Bạch Diệc Phi mua chiếc đồng hồ đã được giảm 20% nên lúc này anh ta trả lại 40 ngàn.
Bạch Diệc Phi cũng không chú ý là bao tiền, vì thế không biết anh ta đã trả thừa, nên sau khi cầm thẻ thành viên thì cùng Lý Tuyết rời đi luôn.
“Trưởng nhóm…”, nhân viên nữ mếu máo, cảm giác tận thế đã đến rồi.
…
Trong một căn biết thự ở tỉnh Bắc Hải.
Tùng Vưu Duy nhàm chán phơi nắng trên chiếc ghế nằm cạnh bể bơi, vươn tay cầm lấy một cốc nước ép trái cây.
Lúc này, một người đàn ông mặc vest đen tiến vào: “Cậu chủ, Lương Minh Nguyệt chỉ đi qua thành phố Thiên Bắc nhưng vì đột ngột phát bệnh mà gặp được Bạch Diệc Phi, cuối cùng còn được hắn ta cứu. Sau này, để cảm ơn, Lương Vĩ Siêu đã đưa hắn ta một chiếc nhẫn”.
“Tình cờ à?”, Tùng Vưu Duy hừ một tiếng: “Tôi còn cho rằng hắn thật sự có quan hệ gì với tên họ Lương chứ! Nếu đã vậy thì có thể yên tâm rồi”.
“Cậu chủ, bước tiếp theo phải làm gì?”
“Đương nhiên là phải ngồi lên vị trí chủ tịch liên minh doanh nghiệp rồi. Chỉ có vậy chúng ta mới có thể trở về”, Tùng Vưu Duy trầm giọng nói.
…
Phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Diệp Thị.
Một nữ thư ký mặc đồ công sở đứng trước bàn làm việc của Diệp Hoan: “Chủ tịch, Tùng Vưu Duy định ra tay rồi nhưng lại sắp xếp rất ít người”.
Diệp Hoan ngẩng đầu: “Tùng Vưu Duy có biết thân phận của Bạch Diệc Phi không?”
“Có lẽ… không biết”, nữ thư ký trả lời.
Diệp Hoan cười lạnh: “Tùng Vưu Duy quá coi thường Bạch Diệc Phi rồi. Trước khi ra tay cũng không biết điều tra thân phận người mình nhắm vào, đến lúc đó thất bại thì phải làm sao?”
“Chủ tịch, vậy chúng ta có cần tiết lộ thông tin không?”
Diệp Hoan đồng ý: “Đi đi, vẫn cần nhắc nhở một chút, nếu không màn kịch sẽ không còn hấp dẫn nữa. Đúng rồi, có phải Bạch Diệc Phi có thù oán với một người tên Hồ Thiên Cẩm không?”
“Vâng”, thư ký gật đầu.
“Vậy thì đi tìm Hồ Thiên Cẩm rồi tiết lộ những tin tức cần thiết cho ông ta”.
Sau khi sắp xếp xong, Diệp Hoan lại nhớ đến em gái mình: “Có tin tức về Diệp Ngải chưa?”
“Còn chưa có”, thư ký lắc đầu.
“Tiếp tục tra, có tin tức thì báo ngay cho tôi”.
…
Một tuần rất nhanh đã trôi qua.
Trong thời gian này, Lý Tuyết mỗi ngày đều ở bên Lý Cường Đông và Lưu Tử Vân, không trở về biệt thự của mình. Bạch Diệc Phi một mình một giường cảm thấy vô cùng lẻ loi.
Cũng may khoảng thời gian này có Bạch Hổ tập luyện cùng anh, dạy anh võ thuật. Buổi tối anh mệt mỏi rồi cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện khác.
Tập đoàn Hầu Tước cũng dần đi vào quỹ đạo, hồi phục lại như trước đây. Có Long Linh Linh và Trương Vinh ở đó, anh cũng không lo lắng.
Điều duy nhất khiến Bạch Diệc Phi không cam tâm là anh đã lâu không được gặp Lý Tuyết, lại không thể đi tìm cô nên chỉ đành chịu đựng.
Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội.
Tần Hoa gọi điện cho Bạch Diệc Phi: “Cùng đi ăn đi, bọn anh đăng ký kết hôn rồi”.
“Được!”, Bạch Diệc Phi vui mừng đáp ứng.
Anh vui không chỉ bởi vì Tần Hoa và Chu Khúc Nhi đăng ký kết hôn mà còn bởi có cơ hội để gặp Lý Tuyết rồi. Vì chuyện này, anh đã chải chuốt lại bản thân một lượt, trông ra dáng hơn nhiều.
Bạch Diệc Phi đến nhà Lưu Tử Vân đón Lý Tuyết.
…
Lần này, Tần Hoa đổi một nhà hàng Trung cao cấp hơn. Bốn người cùng ăn một bữa ăn kiểu Trung chân chính.
Trên bàn, Chu Khúc Nhi còn hoạt bát hơn trước đây, mọi người cùng hưởng thụ bầu không khí vui vẻ.
Bạch Diệc Phi không nghĩ ra vì vậy hỏi: “Có gợi ý không?”
“Không có”, trưởng nhóm lắc đầu, đẩy kính mắt: “Trông anh có vẻ là người thành đạt, câu này hẳn rất dễ với anh. Anh cứ nghĩ đơn giản thôi thử xem”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì khựng lại. Anh cũng được coi là người thành đạt ư? Hẳn là phải đi! Nhưng nếu cái giá của nó là mất đi người thân và sự an toàn của mình thì anh tình nguyện không thành đạt.
Hai phút sau, Bạch Diệc Phi vẫn chưa nghĩ ra đáp án.
Anh bất đắc dĩ nhún vai, đang định bỏ cuộc thì bị Lý Tuyết kéo một cái: “Em biết đáp án”.
“Hả?”, Bạch Diệc Phi tò mò nhìn cô.
Lý Tuyết ra hiệu cho anh yên tâm rồi nói với trưởng nhóm: “Dựa vào miệng kiếm cơm”.
Cho dù là ai, chỉ cần là người thì đều dùng miệng mà ăn cơm.
Trưởng nhóm và nhân viên nữ đều ngây ra.
Đúng vậy, đáp án chính xác!
Người bình thường gặp câu này thường cũng sẽ trả lời được. Nhưng anh ta trông Bạch Diệc Phi có thể mua được đồng hồ hai trăm nghìn tệ thì chắc phải là một cấp cao trong công ty nào đó, hẳn anh sẽ không nghĩ đến đáp án đơn giản như thế.
Nhưng không ngờ rằng Lý Tuyết lại nghĩ ra.
Bạch Diệc Phi cười nói với trưởng nhóm: “Đáp án đúng rồi chứ?”
Trưởng nhóm cười cứng ngắc: “Đáp án đúng rồi”.
“Vậy chẳng phải các người phải giảm thêm tiền cùng làm thẻ thành viên cho tôi à?”, Bạch Diệc Phi chậm rãi nói.
Nhân viên nữ mặt trắng bệch. Trời ơi, không những không đòi lại được 40 ngàn tệ mà còn phải giảm thêm 32 ngàn, ông chủ mà biết thì nhất định sẽ đuổi việc cô ta!
Trưởng nhóm không rõ chuyện nhưng lời đã nói ra thì không thể thu lại nếu không sẽ mất hết uy tín. Vì thế anh ta chỉ đành giảm giá, còn làm thẻ thành viên cho Bạch Diệc Phi.
Bởi vì trưởng nhóm không biết lúc Bạch Diệc Phi mua chiếc đồng hồ đã được giảm 20% nên lúc này anh ta trả lại 40 ngàn.
Bạch Diệc Phi cũng không chú ý là bao tiền, vì thế không biết anh ta đã trả thừa, nên sau khi cầm thẻ thành viên thì cùng Lý Tuyết rời đi luôn.
“Trưởng nhóm…”, nhân viên nữ mếu máo, cảm giác tận thế đã đến rồi.
…
Trong một căn biết thự ở tỉnh Bắc Hải.
Tùng Vưu Duy nhàm chán phơi nắng trên chiếc ghế nằm cạnh bể bơi, vươn tay cầm lấy một cốc nước ép trái cây.
Lúc này, một người đàn ông mặc vest đen tiến vào: “Cậu chủ, Lương Minh Nguyệt chỉ đi qua thành phố Thiên Bắc nhưng vì đột ngột phát bệnh mà gặp được Bạch Diệc Phi, cuối cùng còn được hắn ta cứu. Sau này, để cảm ơn, Lương Vĩ Siêu đã đưa hắn ta một chiếc nhẫn”.
“Tình cờ à?”, Tùng Vưu Duy hừ một tiếng: “Tôi còn cho rằng hắn thật sự có quan hệ gì với tên họ Lương chứ! Nếu đã vậy thì có thể yên tâm rồi”.
“Cậu chủ, bước tiếp theo phải làm gì?”
“Đương nhiên là phải ngồi lên vị trí chủ tịch liên minh doanh nghiệp rồi. Chỉ có vậy chúng ta mới có thể trở về”, Tùng Vưu Duy trầm giọng nói.
…
Phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Diệp Thị.
Một nữ thư ký mặc đồ công sở đứng trước bàn làm việc của Diệp Hoan: “Chủ tịch, Tùng Vưu Duy định ra tay rồi nhưng lại sắp xếp rất ít người”.
Diệp Hoan ngẩng đầu: “Tùng Vưu Duy có biết thân phận của Bạch Diệc Phi không?”
“Có lẽ… không biết”, nữ thư ký trả lời.
Diệp Hoan cười lạnh: “Tùng Vưu Duy quá coi thường Bạch Diệc Phi rồi. Trước khi ra tay cũng không biết điều tra thân phận người mình nhắm vào, đến lúc đó thất bại thì phải làm sao?”
“Chủ tịch, vậy chúng ta có cần tiết lộ thông tin không?”
Diệp Hoan đồng ý: “Đi đi, vẫn cần nhắc nhở một chút, nếu không màn kịch sẽ không còn hấp dẫn nữa. Đúng rồi, có phải Bạch Diệc Phi có thù oán với một người tên Hồ Thiên Cẩm không?”
“Vâng”, thư ký gật đầu.
“Vậy thì đi tìm Hồ Thiên Cẩm rồi tiết lộ những tin tức cần thiết cho ông ta”.
Sau khi sắp xếp xong, Diệp Hoan lại nhớ đến em gái mình: “Có tin tức về Diệp Ngải chưa?”
“Còn chưa có”, thư ký lắc đầu.
“Tiếp tục tra, có tin tức thì báo ngay cho tôi”.
…
Một tuần rất nhanh đã trôi qua.
Trong thời gian này, Lý Tuyết mỗi ngày đều ở bên Lý Cường Đông và Lưu Tử Vân, không trở về biệt thự của mình. Bạch Diệc Phi một mình một giường cảm thấy vô cùng lẻ loi.
Cũng may khoảng thời gian này có Bạch Hổ tập luyện cùng anh, dạy anh võ thuật. Buổi tối anh mệt mỏi rồi cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện khác.
Tập đoàn Hầu Tước cũng dần đi vào quỹ đạo, hồi phục lại như trước đây. Có Long Linh Linh và Trương Vinh ở đó, anh cũng không lo lắng.
Điều duy nhất khiến Bạch Diệc Phi không cam tâm là anh đã lâu không được gặp Lý Tuyết, lại không thể đi tìm cô nên chỉ đành chịu đựng.
Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội.
Tần Hoa gọi điện cho Bạch Diệc Phi: “Cùng đi ăn đi, bọn anh đăng ký kết hôn rồi”.
“Được!”, Bạch Diệc Phi vui mừng đáp ứng.
Anh vui không chỉ bởi vì Tần Hoa và Chu Khúc Nhi đăng ký kết hôn mà còn bởi có cơ hội để gặp Lý Tuyết rồi. Vì chuyện này, anh đã chải chuốt lại bản thân một lượt, trông ra dáng hơn nhiều.
Bạch Diệc Phi đến nhà Lưu Tử Vân đón Lý Tuyết.
…
Lần này, Tần Hoa đổi một nhà hàng Trung cao cấp hơn. Bốn người cùng ăn một bữa ăn kiểu Trung chân chính.
Trên bàn, Chu Khúc Nhi còn hoạt bát hơn trước đây, mọi người cùng hưởng thụ bầu không khí vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.