Chương 506: Giấy mời của tôi
Mai Bát Gia
04/02/2021
Thật ra Liễu Chiêu Phong lo lắng là đúng.
Đã mười phút trôi qua mà không có bất kỳ ai đến đây, mà rõ ràng không có ai trên thuyền làm mất thư mời cả.
Lý Tuyết thấy thế thì thầm thở dài một hơi, cô chủ động nói: “Không có ai làm mất thư mời cả, thư mời của chồng tôi là thật, anh ấy có thể đi vào”.
Bạch Diệc Phi cười, anh nhìn về phía Phùng Tiên Tiên, Phùng Tiên Tiên vẫn tỏ vẻ do tình thế bắt buộc, ánh mắt Bạch Diệc Phi lóe lên, sau đó anh nháy mắt với Trần Hạo.
Trần Hạo lập tức hiểu ý, hắn ta âm thầm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Sắc mặt Liễu Chiêu Phong rất khó coi, gã náo loạn ra một trận như thế, nhưng Bạch Diệc Phi căn bản không trộm thư mời, vậy thư mời của hắn ta từ đâu ra? Không thể là do người của liên minh doanh nghiệp gửi được?
Sắc mặt của bảo vệ cũng rất xấu, nhưng cũng chỉ tức giận với Liễu Chiêu Phong và Phùng Tiên Tiên.
“Thưa hai vị, sự thật đã được chứng minh, không có người nào làm mất thư mời cả, mấy người đừng náo loạn vô lý nữa”, sau khi bảo vệ nói xong thì muốn rời đi, nhưng lại bị Phùng Tiên Tiên cắt ngang.
“Từ từ đã, ai nói thế hả?", Phùng Tiên Tiên gọi bảo vệ lại: “Tôi còn chưa kiểm tra mà”, nói xong thì Phùng Tiên Tiên kiểm tra túi xách của mình ở trước mặt mọi người, sau đó gương mặt cô ta hoảng sợ nói: “Trời ạ, thư mời của tôi không thấy đâu!"
Cảnh này khiến cho mọi người đều trầm mặt xuống.
Trước tiên không nói về việc Phùng Tiên Tiên này diễn kịch như thế nào, quan trọng là nhiều người đều đang nhìn, cô ta rõ ràng muốn làm khó Bạch Diệc Phi?
Mọi người cũng không phải đồ ngu!
Bảo vệ nhìn thấy cũng im lặng, nhưng đã như vậy rồi thì đành phải nói với Bạch Diệc Phi: “Thưa anh, thư mời của anh…”
“Từ từ", Bạch Diệc Phi đưa tay cắt ngang lời bảo vệ: “Nếu như tôi nhớ không lầm thì Phùng Tiên Tiên cô là vợ của Diệp Hoan, nói cách khác cô chỉ là người được mời kèm theo thư mời của chồng cô, như vậy xin hỏi thư mời của cô ở đâu ra?”
“Tôi…”, Phùng Tiên Tiên ngây ngẩn cả người, cô ta lập tức nhanh chóng phản ứng: “Thư mời đương nhiên là mời chồng tôi, chồng tôi cũng đã giao cho tôi giữ, thư mời đã mất đương nhiên là do anh trộm của chồng tôi!”
Liễu Chiêu Phong cũng nói theo: “Đúng vậy, chắc chắn anh đã trộm thư mời của giám đốc Diệp!”
Bạch Diệc Phi cũng thật sự khâm phục trí thông minh bằng không của tên này: “Vậy làm phiền mấy người nhìn cho rõ ràng, trên thư mời của tôi đã viết rõ ràng tên tôi, không có bất kỳ dấu vết thay đổi nào cả".
Mỗi một thư mời đều có ghi tên để làm rõ tên của người đến, đây cũng là để phòng ngừa có người trộm cắp, hiện giờ nó đã phát huy được tác dụng.
Bảo vệ nghe vậy thì lập tức nhớ ra, khi nhìn thư mời đúng là có viết ba chữ Bạch Diệc Phi, còn về phần doanh nghiệp nào thì không thấy rõ ràng.
“Đúng vậy, quả thật là tên Bạch Diệc Phi, tôi đã thấy rồi, không có bất kỳ vết tích thay đổi nào cả".
“Cái gì?”
“Không thể như thế được!”
Gương mặt Phùng Tiên Tiên và Liễu Chiêu Phong tràn đầy vẻ không tin.
Tại sao Bạch Diệc Phi lại có thư mời chứ?
Đây quả thật là trò cười lớn!
Nhưng trên thực tế Bạch Diệc Phi thật sự có thư mời!
Bảo vệ thấy đã làm mất thời gian quá nhiều ở đây rồi, vì vậy thản nhiên nói: "Mọi chuyện đã rất rõ ràng, xin hai vị đừng tiếp tục làm loạn nữa, chúng tôi còn có nhiệm vụ cần làm”.
Nói xong thì lần này bảo vệ rời đi thật.
Phùng Tiên Tiên và Liễu Chiêu Phong căm tức nhìn Bạch Diệc Phi.
Phùng Tiên Tiên khẽ nói: “Coi như anh có thư mời thì thế nào? Anh cũng không được chọn đâu! Anh nằm mơ đi!”
Liễu Chiêu Phong gật đầu, gã hung ác nói: “Bạch Diệc Phi, mày cứ chờ xem, nhìn cho rõ xem tao làm thế nào để đoạt được vị trí chủ tịch liên minh doanh nghiệp, đến lúc đó tao sẽ xử lý mày!”
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng, anh thản nhiên nhìn lướt qua Phùng Tiên Tiên, sau đó đến gần Liễu Chiêu Phong nói nhỏ: “Mày không biết là chủ tịch liên minh doanh nghiệp đó đã bị tao giết chết rồi sao?”
Nói xong thì Bạch Diệc Phi kéo Lý Tuyết bình tĩnh rời đi.
Liễu Chiêu Phong sững sờ tại chỗ, gã vô thức run rẩy.
Phùng Tiên Tiên nhìn thấy bọn họ rời đi thì vô cùng không vui, sau đó lại thấy dáng vẻ này của Liễu Chiêu Phong thì lập tức tức giận nói: “Tại sao lại vô dụng đến vậy chứ?”
“Đồ vô dụng!”
Nói xong Phùng Tiên Tiên cũng rời đi.
Liễu Chiêu Phong bị Bạch Diệc Phi hù dọa.
Hắn ta dám giết cả chủ tịch liên minh doanh nghiệp, vậy chẳng phải hắn ta cũng có thể giết chết chủ tịch kế tiếp sao?
Liễu Chiêu Phong đột nhiên có suy nghĩ muốn lùi bước, nhưng vào lúc này gã lại nghĩ tới Lý Tuyết, người phụ nữ mà gã nhớ thương, nhất định gã phải đoạt được cô!
Cùng lắm thì chết vì gái thôi mà!
Liễu Chiêu Phong quyết tâm liều mạng, dù sao trên thuyền cũng có nhiều người như vậy, chỉ cần gã không đi một mình thì Bạch Diệc Phi sẽ không có khả năng giết gã!
Sau khi suy nghĩ xong thì Liễu Chiêu Phong tự tin quay người đi vào.
Đúng lúc này sau lưng Liễu Chiêu Phong đột nhiên xuất hiện một bàn chân, bàn chân kia bỗng đạp một cú.
“Bịch!”
Liễu Chiêu Phong bị đạp rơi xuống biển.
“Á!”
Tiếng kêu của Liễu Chiêu Phong bị tiếng gió cuốn đi, khiến những người xung quanh chỉ nghe được âm thanh nhỏ.
“Vừa rồi hình như có âm thanh gì đó thì phải?”
“Có sao? Tôi không nghe thấy mà?”
“Hình như tôi có nghe thấy, là âm thanh ai đó kêu lên?”
“Không biết nữa…”
Sau khi Trần Hạo đã ra tay thành công thì quay về bên cạnh Bạch Diệc Phi.
Nếu không phải do hoàn cảnh không thích hợp thì Bạch Diệc Phi đã sớm giết chết Liễu Chiêu Phong rồi, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến việc anh xử lý Liễu Chiêu Phong, dù sao người tới đây nhiều như vậy, đạp một người trong đó xuống biển chơi một chuyến cũng sẽ không có ai biết.
Còn cuối cùng gã có thể đi lên hay không thì phải dựa vào bản thân gã.
…
Sau khi đi vào Lý Tuyết kéo tay Bạch Diệc Phi, cô nhỏ giọng hỏi: “Thư mời của anh ở đâu ra thế?”
Bạch Diệc Phi hơi nhíu mày, anh ăn ngay nói thật: “Là bố cho anh, em tin không?”
“Hả?”, Lý Tuyết sững sờ, sau đó cô hờn dỗi một tiếng: “Anh không muốn nói thì thôi?”
Lý Cường Đông có một tập đoàn, nhưng bây giờ đã thuộc về tập đoàn Thuỷ Tinh, làm sao có thể có thư mời của lần tranh cử này được.
Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ nhún vai, anh nói thật mà!
Chu Khúc Nhi nhìn thấy hai người thân mật như thế thì trong lòng cũng vui mừng, nhưng sau đó lại hơi thất thần, cô ta nghĩ đến Tần Hoa.
Nếu như Tần Hoa không sao thì có phải là hai người bọn họ cũng sẽ như vậy, có thể liếc mắt đưa tình, có thể cười đùa, khi cô ta gặp quấy rối thì anh ấy cũng sẽ đứng ra.
Thế nhưng…
Bây giờ anh ấy đang nằm trên giường bệnh…
Sau đó mấy người cùng đi vào trong đại sảnh, đại sảnh rất lớn, du thuyền lớn này có thể chứa được hơn nghìn người.
Lúc này trong đại sảnh đã có rất nhiều người tới, chỗ ngồi cũng không còn mấy, xung quanh có vài người đang đi lại, ở giữa là một khán đài cao, mấy vị trí ở trên đài cao chắc hẳn được sắp xếp cho người của liên minh doanh nghiệp thủ đô.
Màn tranh cử sẽ bắt đầu lúc chín giờ, bây giờ cách chín giờ vẫn còn hai mươi phút.
Đám người Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết tìm một chỗ ngồi xuống.
Chu Khúc Nhi chỉ đến để giải sầu, không cần thiết phải ngồi ở bên trong, cho nên sau khi nói với Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết một tiếng thì đã đi đến phía boong tàu hóng gió.
Cô ta cố ý tìm một vị trí vắng vẻ để ngồi, nơi này chỉ có mấy người, bọn họ ngắm nhìn một lúc thì rời đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình cô ta ngồi ở đó với một người đàn ông trên ghế dài.
Người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, đang xem báo, dường như không có hứng thú với mọi người xung quanh.
Chu Khúc Nhi vịn vào lan can hít vào một hơi thật sâu, cô ta nhìn bờ biển màu xanh trải dài mênh mông, nơi mặt biển tiếp xúc với đất trời, tâm trạng lập tức thoải mái hơn rất nhiều.
Đã mười phút trôi qua mà không có bất kỳ ai đến đây, mà rõ ràng không có ai trên thuyền làm mất thư mời cả.
Lý Tuyết thấy thế thì thầm thở dài một hơi, cô chủ động nói: “Không có ai làm mất thư mời cả, thư mời của chồng tôi là thật, anh ấy có thể đi vào”.
Bạch Diệc Phi cười, anh nhìn về phía Phùng Tiên Tiên, Phùng Tiên Tiên vẫn tỏ vẻ do tình thế bắt buộc, ánh mắt Bạch Diệc Phi lóe lên, sau đó anh nháy mắt với Trần Hạo.
Trần Hạo lập tức hiểu ý, hắn ta âm thầm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Sắc mặt Liễu Chiêu Phong rất khó coi, gã náo loạn ra một trận như thế, nhưng Bạch Diệc Phi căn bản không trộm thư mời, vậy thư mời của hắn ta từ đâu ra? Không thể là do người của liên minh doanh nghiệp gửi được?
Sắc mặt của bảo vệ cũng rất xấu, nhưng cũng chỉ tức giận với Liễu Chiêu Phong và Phùng Tiên Tiên.
“Thưa hai vị, sự thật đã được chứng minh, không có người nào làm mất thư mời cả, mấy người đừng náo loạn vô lý nữa”, sau khi bảo vệ nói xong thì muốn rời đi, nhưng lại bị Phùng Tiên Tiên cắt ngang.
“Từ từ đã, ai nói thế hả?", Phùng Tiên Tiên gọi bảo vệ lại: “Tôi còn chưa kiểm tra mà”, nói xong thì Phùng Tiên Tiên kiểm tra túi xách của mình ở trước mặt mọi người, sau đó gương mặt cô ta hoảng sợ nói: “Trời ạ, thư mời của tôi không thấy đâu!"
Cảnh này khiến cho mọi người đều trầm mặt xuống.
Trước tiên không nói về việc Phùng Tiên Tiên này diễn kịch như thế nào, quan trọng là nhiều người đều đang nhìn, cô ta rõ ràng muốn làm khó Bạch Diệc Phi?
Mọi người cũng không phải đồ ngu!
Bảo vệ nhìn thấy cũng im lặng, nhưng đã như vậy rồi thì đành phải nói với Bạch Diệc Phi: “Thưa anh, thư mời của anh…”
“Từ từ", Bạch Diệc Phi đưa tay cắt ngang lời bảo vệ: “Nếu như tôi nhớ không lầm thì Phùng Tiên Tiên cô là vợ của Diệp Hoan, nói cách khác cô chỉ là người được mời kèm theo thư mời của chồng cô, như vậy xin hỏi thư mời của cô ở đâu ra?”
“Tôi…”, Phùng Tiên Tiên ngây ngẩn cả người, cô ta lập tức nhanh chóng phản ứng: “Thư mời đương nhiên là mời chồng tôi, chồng tôi cũng đã giao cho tôi giữ, thư mời đã mất đương nhiên là do anh trộm của chồng tôi!”
Liễu Chiêu Phong cũng nói theo: “Đúng vậy, chắc chắn anh đã trộm thư mời của giám đốc Diệp!”
Bạch Diệc Phi cũng thật sự khâm phục trí thông minh bằng không của tên này: “Vậy làm phiền mấy người nhìn cho rõ ràng, trên thư mời của tôi đã viết rõ ràng tên tôi, không có bất kỳ dấu vết thay đổi nào cả".
Mỗi một thư mời đều có ghi tên để làm rõ tên của người đến, đây cũng là để phòng ngừa có người trộm cắp, hiện giờ nó đã phát huy được tác dụng.
Bảo vệ nghe vậy thì lập tức nhớ ra, khi nhìn thư mời đúng là có viết ba chữ Bạch Diệc Phi, còn về phần doanh nghiệp nào thì không thấy rõ ràng.
“Đúng vậy, quả thật là tên Bạch Diệc Phi, tôi đã thấy rồi, không có bất kỳ vết tích thay đổi nào cả".
“Cái gì?”
“Không thể như thế được!”
Gương mặt Phùng Tiên Tiên và Liễu Chiêu Phong tràn đầy vẻ không tin.
Tại sao Bạch Diệc Phi lại có thư mời chứ?
Đây quả thật là trò cười lớn!
Nhưng trên thực tế Bạch Diệc Phi thật sự có thư mời!
Bảo vệ thấy đã làm mất thời gian quá nhiều ở đây rồi, vì vậy thản nhiên nói: "Mọi chuyện đã rất rõ ràng, xin hai vị đừng tiếp tục làm loạn nữa, chúng tôi còn có nhiệm vụ cần làm”.
Nói xong thì lần này bảo vệ rời đi thật.
Phùng Tiên Tiên và Liễu Chiêu Phong căm tức nhìn Bạch Diệc Phi.
Phùng Tiên Tiên khẽ nói: “Coi như anh có thư mời thì thế nào? Anh cũng không được chọn đâu! Anh nằm mơ đi!”
Liễu Chiêu Phong gật đầu, gã hung ác nói: “Bạch Diệc Phi, mày cứ chờ xem, nhìn cho rõ xem tao làm thế nào để đoạt được vị trí chủ tịch liên minh doanh nghiệp, đến lúc đó tao sẽ xử lý mày!”
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng, anh thản nhiên nhìn lướt qua Phùng Tiên Tiên, sau đó đến gần Liễu Chiêu Phong nói nhỏ: “Mày không biết là chủ tịch liên minh doanh nghiệp đó đã bị tao giết chết rồi sao?”
Nói xong thì Bạch Diệc Phi kéo Lý Tuyết bình tĩnh rời đi.
Liễu Chiêu Phong sững sờ tại chỗ, gã vô thức run rẩy.
Phùng Tiên Tiên nhìn thấy bọn họ rời đi thì vô cùng không vui, sau đó lại thấy dáng vẻ này của Liễu Chiêu Phong thì lập tức tức giận nói: “Tại sao lại vô dụng đến vậy chứ?”
“Đồ vô dụng!”
Nói xong Phùng Tiên Tiên cũng rời đi.
Liễu Chiêu Phong bị Bạch Diệc Phi hù dọa.
Hắn ta dám giết cả chủ tịch liên minh doanh nghiệp, vậy chẳng phải hắn ta cũng có thể giết chết chủ tịch kế tiếp sao?
Liễu Chiêu Phong đột nhiên có suy nghĩ muốn lùi bước, nhưng vào lúc này gã lại nghĩ tới Lý Tuyết, người phụ nữ mà gã nhớ thương, nhất định gã phải đoạt được cô!
Cùng lắm thì chết vì gái thôi mà!
Liễu Chiêu Phong quyết tâm liều mạng, dù sao trên thuyền cũng có nhiều người như vậy, chỉ cần gã không đi một mình thì Bạch Diệc Phi sẽ không có khả năng giết gã!
Sau khi suy nghĩ xong thì Liễu Chiêu Phong tự tin quay người đi vào.
Đúng lúc này sau lưng Liễu Chiêu Phong đột nhiên xuất hiện một bàn chân, bàn chân kia bỗng đạp một cú.
“Bịch!”
Liễu Chiêu Phong bị đạp rơi xuống biển.
“Á!”
Tiếng kêu của Liễu Chiêu Phong bị tiếng gió cuốn đi, khiến những người xung quanh chỉ nghe được âm thanh nhỏ.
“Vừa rồi hình như có âm thanh gì đó thì phải?”
“Có sao? Tôi không nghe thấy mà?”
“Hình như tôi có nghe thấy, là âm thanh ai đó kêu lên?”
“Không biết nữa…”
Sau khi Trần Hạo đã ra tay thành công thì quay về bên cạnh Bạch Diệc Phi.
Nếu không phải do hoàn cảnh không thích hợp thì Bạch Diệc Phi đã sớm giết chết Liễu Chiêu Phong rồi, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến việc anh xử lý Liễu Chiêu Phong, dù sao người tới đây nhiều như vậy, đạp một người trong đó xuống biển chơi một chuyến cũng sẽ không có ai biết.
Còn cuối cùng gã có thể đi lên hay không thì phải dựa vào bản thân gã.
…
Sau khi đi vào Lý Tuyết kéo tay Bạch Diệc Phi, cô nhỏ giọng hỏi: “Thư mời của anh ở đâu ra thế?”
Bạch Diệc Phi hơi nhíu mày, anh ăn ngay nói thật: “Là bố cho anh, em tin không?”
“Hả?”, Lý Tuyết sững sờ, sau đó cô hờn dỗi một tiếng: “Anh không muốn nói thì thôi?”
Lý Cường Đông có một tập đoàn, nhưng bây giờ đã thuộc về tập đoàn Thuỷ Tinh, làm sao có thể có thư mời của lần tranh cử này được.
Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ nhún vai, anh nói thật mà!
Chu Khúc Nhi nhìn thấy hai người thân mật như thế thì trong lòng cũng vui mừng, nhưng sau đó lại hơi thất thần, cô ta nghĩ đến Tần Hoa.
Nếu như Tần Hoa không sao thì có phải là hai người bọn họ cũng sẽ như vậy, có thể liếc mắt đưa tình, có thể cười đùa, khi cô ta gặp quấy rối thì anh ấy cũng sẽ đứng ra.
Thế nhưng…
Bây giờ anh ấy đang nằm trên giường bệnh…
Sau đó mấy người cùng đi vào trong đại sảnh, đại sảnh rất lớn, du thuyền lớn này có thể chứa được hơn nghìn người.
Lúc này trong đại sảnh đã có rất nhiều người tới, chỗ ngồi cũng không còn mấy, xung quanh có vài người đang đi lại, ở giữa là một khán đài cao, mấy vị trí ở trên đài cao chắc hẳn được sắp xếp cho người của liên minh doanh nghiệp thủ đô.
Màn tranh cử sẽ bắt đầu lúc chín giờ, bây giờ cách chín giờ vẫn còn hai mươi phút.
Đám người Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết tìm một chỗ ngồi xuống.
Chu Khúc Nhi chỉ đến để giải sầu, không cần thiết phải ngồi ở bên trong, cho nên sau khi nói với Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết một tiếng thì đã đi đến phía boong tàu hóng gió.
Cô ta cố ý tìm một vị trí vắng vẻ để ngồi, nơi này chỉ có mấy người, bọn họ ngắm nhìn một lúc thì rời đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình cô ta ngồi ở đó với một người đàn ông trên ghế dài.
Người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, đang xem báo, dường như không có hứng thú với mọi người xung quanh.
Chu Khúc Nhi vịn vào lan can hít vào một hơi thật sâu, cô ta nhìn bờ biển màu xanh trải dài mênh mông, nơi mặt biển tiếp xúc với đất trời, tâm trạng lập tức thoải mái hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.