Chương 471: Giết sạch
Mai Bát Gia
29/01/2021
Gã mặt sẹo thấy vậy thì quyết tâm, kệ mẹ nó, bọn chúng nhiều người như vậy lẽ nào không giết được một Bạch Diệc Phi hay sao?
“Mọi người cùng xông lên, công chia đều, thế nào?”, gã mặt sẹo bắt đầu thương lượng cùng mọi người.
Gã một mắt nghe vậy thì cười khẩy: “Cũng tốt, dù sao mục tiêu của mọi người giống nhau, không phải sao?”
“Không thành vấn đề”, đầu trọc là người nhà họ Diệp, gã mặt sẹo thuộc nhà họ Tùng, hai nhà vốn đã hợp tác với nhau nên gã không phản đối ý kiến của gã mặt sẹo.
Gã đàn ông da ngăm đen lại suy nghĩ một lát. Gã là người của liên minh doanh nghiệp thủ đô, công lao mà gã muốn đương nhiên không giống với 4 dòng họ kia.
Bạch Diệc Phi cảm thấy thật phiền: “Tao không có thời gian đợi chúng mày thương lượng, muốn giết thì xông lên đi, nếu không thì bọn tao sẽ ra tay trước”.
“Cái gì?”
Đám người ngây ra.
Tiếp theo, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Giết! Một tên cũng không chừa!”
Lời vừa dứt, đám người Trần Ngạo Kiều lập tức cùng xông lên.
Lúc này bọn chúng mới hiểu được thì ra bọn chúng đã lầm rồi.
11 người này không phải người nhà họ Bạch mà là người của Bạch Diệc Phi.
Nhưng bọn họ rất kinh hãi. Từ khi nào mà Bạch Diệc Phi lại có một đội ngũ mạnh mẽ như vậy? Tư liệu điều tra được hoàn toàn không thấy nhắc đến!
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Thêm Bạch Diệc Phi thì có tổng cộng 12 người.
Bọn họ như hồn ma xông vào giữa đám người, cướp đi tính mạng của từng người một.
Trong tay bọn họ không có vũ khí nhưng ra đòn trí mạng.
Trần Ngạo Kiều một mình đấu với thủ lĩnh của liên minh thủ đô – gã da ngăm đen. Trước mắt thì người này là người mạnh nhất trong đám người.
Nhưng Trần Ngạo Kiều đã đánh giá cao gã rồi.
Tốc độ của tên da ngăm đen trong mắt Trần Ngạo Kiều chậm như rùa bò.
Anh ta rút con dao găm ra, vung một cái đã cắt đứt cổ họng của gã.
Tên dã ngăm đen trợn to mắt, ngã thẳng ra đất.
“Yếu ớt!”, Trần Ngạo Kiều nhún vai khinh thường, lại quay vào đám người chém giết.
Bạch Diệc Phi cũng vậy. Anh nhàn nhã mà né tránh con dao đâm về phía mình, rồi vung tay lên lấy mạng của đối phương.
12 người gần như chỉ cần vung tay một cái đã kết liễu một người.
“Mẹ kiếp! Sao bọn nó lại trâu bò vậy?”, gã mặt sẹo nhìn thấy tên da ngăm bị Trần Ngạo Kiều xử lý thì trở nên sợ hãi.
Tên một mắt cũng kinh hoảng, nhìn gã mặt sẹo nói: “Chúng ta đánh không lại, cứ thế này thì sẽ chết!”
“Chúng ta rút lui!”, gã mặt sẹo không hề do dự mà chạy ra ngoài biệt thự.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì không ngăn cản mà càng nhanh chóng giết người.
Vài phút sau, anh lùi sang một bên, nhìn khắp một lượt, cảm thấy có vấn đề.
“Quá yếu!”
Đây mới là vấn đề lớn nhất.
Bốn gia tộc cùng liên minh sao có thể phái ra đám người yếu nhớt thế này?
Lúc trước Tùng Vưu Duy phái người đến giết anh, ai nấy đều là cao thủ số 1 số 2, còn có cao thủ mà Trương Hoa Bân đưa đến, ai ai cũng mạnh hơn đám này rất nhiều.
Đám người này như một lũ tạp nham, chỉ biết tý ngón võ mèo cào, hoàn toàn không đáng để mắt đến.
Ánh mắt Bạch Diệc Phi càng trở nên nghiêm trọng, người thực sự muốn giết anh còn chưa đến!
10 phút sau, đám người đều đã bị xử lý sạch sẽ, ngoại trừ gã mặt sẹo và gã một mắt chạy thoát được.
…
Sau khi chạy đi, gã mặt sẹo và một mắt chia nhau một người đi cửa Đông, một người đi cửa Tây.
Gã mặt sẹo chạy đến cửa Đông, vội vàng muốn ra ngoài nhưng bảo vệ không thả. Gã ấn mạnh vào chuông cửa: “Mẹ nó, mau mở cửa!”
“Mở cửa ra!”
Lời vừa dứt, cánh cửa phòng bảo vệ bật mở, Bạch Hổ và Chung Liên cùng bước ra.
Gã mặt sẹo thấy bọn họ thì khựng lại, hoảng hốt: “Bạch Hổ!”
Bạch Hổ vung nắm đấm, cánh cửa xe bằng thủy tinh bị đập cho nát vụn.
“Cạch” một tiếng, gã mặt sẹo trong chớp mắt đã cởi đai an toàn, chuyển sang ghế phó lái, chui ra từ một bên cửa khác định trèo qua hàng rào bỏ chạy.
Nhưng gã vừa mở cửa đã bị Chung Liên đấm một phát đập vào xe.
“Rầm!”
“A!”
Chung Liên tuy thấp lại béo nhưng sức lực lại không hề nhỏ, một đấm vừa nãy là minh chứng rõ ràng nhất.
“Tha mạng, chị gái, người đẹp, tha mạng…”, gã mặt sẹo khiếp đảm.
Chung Liên không nhiều lời mà tiếp tục đấm vào mặt gã mặt sẹo khiến gã nôn cả ra máu, vùng ngực đau rát.
Bạch Hổ cũng đi đến, xách gã mặt sẹo lên như xách một con gà, sau đó nhìn Chung Liên: “Đi thôi”.
Bên cửa Tây cũng xảy ra cảnh tương tự, tên một mắt bị Từ Lãng và Trương Hoa Bân ngăn lại.
Từ Lãng vung quyền hai lần, tên một mắt đã hôn mê.
…
Ngoài cửa biệt thự, Bạch Hổ và Từ Lãng vứt hai người kia ra đất.
Bạch Diệc Phi chỉ nhìn thoáng qua rồi nói: “Giết đi!”
Nghe vậy, Bạch Hổ bẻ gãy cổ gã mặt sẹo, còn Từ Lãng thì dùng dao cắt cổ tên còn lại.
Lúc này, gần một trăm người đến đây đều chết hết.
Mà bên Bạch Diệc Phi thì hoàn toàn không bị tổn hại gì.
“Nhóm Linh Linh có lẽ đã trở về rồi, mấy người chúng ta đối phó với người phía sau là đủ”.
Nói xong, Bạch Diệc Phi lại nhìn Trương Hoa Bân: “Hoa Bân, anh cũng về đi!”
“Tôi có thể cung cấp tình báo kịp thời”, Trương Hoa Bân nói. Anh ta không biết võ nhưng về phương diện tình báo thì là số 1. Nếu có thể sớm thu được tin tức thì nhóm Bạch Diệc Phi sẽ bớt nguy hiểm hơn.
Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Sau khi trở về thì liên lạc cũng được”.
Trương Hoa Bân còn đang muốn nói gì đó thì Bạch Diệc Phi đã ngắt lời: “Chị dâu cần anh”.
Nghe vậy Trương Hoa Bân không nói gì nữa, bất đắc dĩ thở dài: “Được, tôi về”.
Trương Hoa Bân một mình lái xe rời đi, những người còn lại lên mấy chiếc xe khác cũng ra khỏi biệt thự.
“Mọi người cùng xông lên, công chia đều, thế nào?”, gã mặt sẹo bắt đầu thương lượng cùng mọi người.
Gã một mắt nghe vậy thì cười khẩy: “Cũng tốt, dù sao mục tiêu của mọi người giống nhau, không phải sao?”
“Không thành vấn đề”, đầu trọc là người nhà họ Diệp, gã mặt sẹo thuộc nhà họ Tùng, hai nhà vốn đã hợp tác với nhau nên gã không phản đối ý kiến của gã mặt sẹo.
Gã đàn ông da ngăm đen lại suy nghĩ một lát. Gã là người của liên minh doanh nghiệp thủ đô, công lao mà gã muốn đương nhiên không giống với 4 dòng họ kia.
Bạch Diệc Phi cảm thấy thật phiền: “Tao không có thời gian đợi chúng mày thương lượng, muốn giết thì xông lên đi, nếu không thì bọn tao sẽ ra tay trước”.
“Cái gì?”
Đám người ngây ra.
Tiếp theo, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Giết! Một tên cũng không chừa!”
Lời vừa dứt, đám người Trần Ngạo Kiều lập tức cùng xông lên.
Lúc này bọn chúng mới hiểu được thì ra bọn chúng đã lầm rồi.
11 người này không phải người nhà họ Bạch mà là người của Bạch Diệc Phi.
Nhưng bọn họ rất kinh hãi. Từ khi nào mà Bạch Diệc Phi lại có một đội ngũ mạnh mẽ như vậy? Tư liệu điều tra được hoàn toàn không thấy nhắc đến!
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Thêm Bạch Diệc Phi thì có tổng cộng 12 người.
Bọn họ như hồn ma xông vào giữa đám người, cướp đi tính mạng của từng người một.
Trong tay bọn họ không có vũ khí nhưng ra đòn trí mạng.
Trần Ngạo Kiều một mình đấu với thủ lĩnh của liên minh thủ đô – gã da ngăm đen. Trước mắt thì người này là người mạnh nhất trong đám người.
Nhưng Trần Ngạo Kiều đã đánh giá cao gã rồi.
Tốc độ của tên da ngăm đen trong mắt Trần Ngạo Kiều chậm như rùa bò.
Anh ta rút con dao găm ra, vung một cái đã cắt đứt cổ họng của gã.
Tên dã ngăm đen trợn to mắt, ngã thẳng ra đất.
“Yếu ớt!”, Trần Ngạo Kiều nhún vai khinh thường, lại quay vào đám người chém giết.
Bạch Diệc Phi cũng vậy. Anh nhàn nhã mà né tránh con dao đâm về phía mình, rồi vung tay lên lấy mạng của đối phương.
12 người gần như chỉ cần vung tay một cái đã kết liễu một người.
“Mẹ kiếp! Sao bọn nó lại trâu bò vậy?”, gã mặt sẹo nhìn thấy tên da ngăm bị Trần Ngạo Kiều xử lý thì trở nên sợ hãi.
Tên một mắt cũng kinh hoảng, nhìn gã mặt sẹo nói: “Chúng ta đánh không lại, cứ thế này thì sẽ chết!”
“Chúng ta rút lui!”, gã mặt sẹo không hề do dự mà chạy ra ngoài biệt thự.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì không ngăn cản mà càng nhanh chóng giết người.
Vài phút sau, anh lùi sang một bên, nhìn khắp một lượt, cảm thấy có vấn đề.
“Quá yếu!”
Đây mới là vấn đề lớn nhất.
Bốn gia tộc cùng liên minh sao có thể phái ra đám người yếu nhớt thế này?
Lúc trước Tùng Vưu Duy phái người đến giết anh, ai nấy đều là cao thủ số 1 số 2, còn có cao thủ mà Trương Hoa Bân đưa đến, ai ai cũng mạnh hơn đám này rất nhiều.
Đám người này như một lũ tạp nham, chỉ biết tý ngón võ mèo cào, hoàn toàn không đáng để mắt đến.
Ánh mắt Bạch Diệc Phi càng trở nên nghiêm trọng, người thực sự muốn giết anh còn chưa đến!
10 phút sau, đám người đều đã bị xử lý sạch sẽ, ngoại trừ gã mặt sẹo và gã một mắt chạy thoát được.
…
Sau khi chạy đi, gã mặt sẹo và một mắt chia nhau một người đi cửa Đông, một người đi cửa Tây.
Gã mặt sẹo chạy đến cửa Đông, vội vàng muốn ra ngoài nhưng bảo vệ không thả. Gã ấn mạnh vào chuông cửa: “Mẹ nó, mau mở cửa!”
“Mở cửa ra!”
Lời vừa dứt, cánh cửa phòng bảo vệ bật mở, Bạch Hổ và Chung Liên cùng bước ra.
Gã mặt sẹo thấy bọn họ thì khựng lại, hoảng hốt: “Bạch Hổ!”
Bạch Hổ vung nắm đấm, cánh cửa xe bằng thủy tinh bị đập cho nát vụn.
“Cạch” một tiếng, gã mặt sẹo trong chớp mắt đã cởi đai an toàn, chuyển sang ghế phó lái, chui ra từ một bên cửa khác định trèo qua hàng rào bỏ chạy.
Nhưng gã vừa mở cửa đã bị Chung Liên đấm một phát đập vào xe.
“Rầm!”
“A!”
Chung Liên tuy thấp lại béo nhưng sức lực lại không hề nhỏ, một đấm vừa nãy là minh chứng rõ ràng nhất.
“Tha mạng, chị gái, người đẹp, tha mạng…”, gã mặt sẹo khiếp đảm.
Chung Liên không nhiều lời mà tiếp tục đấm vào mặt gã mặt sẹo khiến gã nôn cả ra máu, vùng ngực đau rát.
Bạch Hổ cũng đi đến, xách gã mặt sẹo lên như xách một con gà, sau đó nhìn Chung Liên: “Đi thôi”.
Bên cửa Tây cũng xảy ra cảnh tương tự, tên một mắt bị Từ Lãng và Trương Hoa Bân ngăn lại.
Từ Lãng vung quyền hai lần, tên một mắt đã hôn mê.
…
Ngoài cửa biệt thự, Bạch Hổ và Từ Lãng vứt hai người kia ra đất.
Bạch Diệc Phi chỉ nhìn thoáng qua rồi nói: “Giết đi!”
Nghe vậy, Bạch Hổ bẻ gãy cổ gã mặt sẹo, còn Từ Lãng thì dùng dao cắt cổ tên còn lại.
Lúc này, gần một trăm người đến đây đều chết hết.
Mà bên Bạch Diệc Phi thì hoàn toàn không bị tổn hại gì.
“Nhóm Linh Linh có lẽ đã trở về rồi, mấy người chúng ta đối phó với người phía sau là đủ”.
Nói xong, Bạch Diệc Phi lại nhìn Trương Hoa Bân: “Hoa Bân, anh cũng về đi!”
“Tôi có thể cung cấp tình báo kịp thời”, Trương Hoa Bân nói. Anh ta không biết võ nhưng về phương diện tình báo thì là số 1. Nếu có thể sớm thu được tin tức thì nhóm Bạch Diệc Phi sẽ bớt nguy hiểm hơn.
Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Sau khi trở về thì liên lạc cũng được”.
Trương Hoa Bân còn đang muốn nói gì đó thì Bạch Diệc Phi đã ngắt lời: “Chị dâu cần anh”.
Nghe vậy Trương Hoa Bân không nói gì nữa, bất đắc dĩ thở dài: “Được, tôi về”.
Trương Hoa Bân một mình lái xe rời đi, những người còn lại lên mấy chiếc xe khác cũng ra khỏi biệt thự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.