Chương 867: Hai người phụ nữ
Mai Bát Gia
02/04/2021
Mà người đàn ông đeo kính râm kia lại trở nên phấn khích: “Nhìn thấy chưa? Bọn tao nhiều người như vậy, cao thủ cấp 3 như mày thì đã sao? Biết sợ chưa? Ha ha…”
Lý Tuyết có chút sợ hãi khi nhìn thấy nhiều người như vậy, cô vô thức túm chặt lấy tay áo của Bạch Diệc Phi: "Ông xã, nhiều người quá, anh chạy trước đi, em là phụ nữ mang thai, bọn họ sẽ không dám làm gì em đâu".
Bạch Diệc Phi nghe vậy trong lòng rất cảm động, anh cười mà nói với lý: "Vợ à, đừng sợ".
Bọn họ không cần phải chạy.
"Lần này anh vốn muốn trải nghiệm cuộc sống của người bình thường một chút, muốn xem họ sẽ đối mặt với những vấn đề rắc rối của mình như thế nào”.
Trong khi nói chuyện, anh vẫn bước tới chỗ nhóm người kia.
Lý Tuyết có chút ngờ vực nhìn theo Bạch Diệc Phi, bất giác thả lỏng tay áo anh.
Những người khác sợ hãi đến mức không dám bước lên, lực lượng cứu hỏa thì vừa chuẩn bị ứng cứu người phụ nữ muốn nhảy lầu kia vừa theo dõi tình huống bên này.
Một số người thậm chí đã gọi cảnh sát khi thấy có điều gì đó không ổn. truyện đam mỹ
Nhưng những điều này đều không cần thiết.
Bạch Diệc Phi bước tới trước mặt người đàn ông đeo kính râm kia hỏi: “Quen biết Lưu đầu trọc không?”
“Ai?”, người đàn ông kia trầm mặt: “Chưa từng nghe qua!”
Bạch Diệc Phi ngược lại có chút ngạc nhiên: “Ngay cả Lưu đầu trọc cũng không biết, là ai cho anh tự tin?”
“Mày có ý gì?”, người đàn ông đeo kính râm cau mày nhìn Bạch Diệc Phi chằm chằm.
Đúng lúc này, đám người cầm gậy tràn vào vừa rồi đều cung kính hô lên với Bạch Diệc Phi: “Đại ca!”
Người đàn ông đeo kính râm thấy cảnh này thì choáng váng.
Cùng lúc đó, Lưu đầu trọc bước ra khỏi đám người với dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Làm kinh doanh lâu rồi, không còn ai nhận ra tôi nữa thì phải”.
Nói xong, gã đi tới trước mặt Bạch Diệc Phi, cười hì hì: “Ông chủ Bạch, thực sự là đã lâu không gặp!”
Người đàn ông đeo kính râm và nhóm đàn em của hắn ta đều chết lặng.
Bọn họ còn tưởng rằng những người vừa xông vào đều là người của mình.
Nhưng bây giờ đã rõ ràng, những người này đều là người của Bạch Diệc Phi.
Và họ dường như đã chọc phải một một nhân vật máu mặt.
“Không lăn lộn trong giới một thời gian đã có người không coi tôi ra gì rồi, ở đâu ra một dám có mắt như mù thế này!”, Lưu đầu trọc liếc nhìn bọn họ với vẻ khinh bỉ.
Kể từ khi tiếp quản dự án khu nghỉ dưỡng, Lưu đầu trọc liền trở thành một doanh nhân, hiếm khi quan tâm đến những việc của thế giới ngầm, cũng coi như tẩy trắng thành một người tử tế.
Có điều trong giới xã hội đen, hôm nay không có lão đại thì ngày mai sẽ lập tức xuất hiện người mới.
Bạch Diệc Phi liếc gã một cái, đáp: “Bây giờ đều đã là người đàng hoàng rồi, đừng quản chuyện trong giới nữa”.
Nghe được lời này, Lưu đầu trọc liền cười hắc hắc: “Cũng đúng, cũng đúng, chủ yếu là thấy anh đã trở lại nên vui mừng quá thôi”.
Nói xong, gã lập tức đưa cho Bạch Diệc Phi một tờ giấy: “Nhắc mới nhớ, bọn họ còn có chút liên quan tới anh đó”.
Bạch Diệc Phi vô cùng ngạc nhiên nhận lấy tờ giấy, đọc xong thì sắc mặt khẽ tối sầm, nâng mắt nhìn hướng người đàn ông đeo kính râm.
Người đàn ông đeo kính râm vừa bị nhìn tới thì sợ tới mức chân mềm nhũn, run cầm cập trực tiếp quỳ xuống trước Bạch Diệc Phi: “Đại…đại ca, tôi…tôi sai rồi, xin đại ca tha mạng”
Bạch Diệc Phi lại không để ý đến hắn ta, thay vào đó anh xé vụn tờ giấy trên tay, nói với Lưu đầu trọc: “Tôi sẽ xử lý việc này, anh đừng nhúng tay vào”.
Lưu đầu trọc lập tức gật đầu: “Được thôi”.
Bạch Diệc Phi nhàn nhạt đáp: “Được rồi, giải tán đi”.
Sau đó Lưu đầu trọc vừa vẫy tay, đám người vừa đến lại nối đuôi nhau rút khỏi bệnh viện.
Bệnh viện bỗng chốc vắng tanh trở lại.
Bạch Diệc Phi không thèm đếm xỉa đến người đàn ông đeo kính râm cùng nhóm đàn em đã bị dọa sợ ngây người kia, mà xoay người đỡ Lý Tuyết đi vào bệnh viện.
Mấy người Bạch Diệc Phi rời đi rất lâu sau đó, người đàn ông đeo kính râm vẫn không dám đứng lên, bởi hắn thực sự sợ hãi.
Bọn họ có thể vùng lên là do Lưu đầu trọc đã chuyển hướng sang kinh doanh, nếu không đâu đến lượt họ?
Lúc này hắn mới rõ ràng nhận ra, cho dù hắn hiện tại đã là ông chủ, nhưng so với Lưu đầu trọc trước kia, căn bản không đáng nhắc tới.
...
Lúc nhóm người Bạch Diệc Phi quay lại, người phụ nữ định nhảy lầu kia đã được cứu xuống và đưa về phòng bệnh.
Vợ lão Từ đang ngồi ở bên an ủi cô ta.
Khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đi vào, họ bỗng nhiên đều không nói chuyện nữa, trong mắt họ vơi đi sự nhiệt tình, nhiều thêm phần kính sợ.
Họ đã biết thân phận của Bạch Diệc Phi không đơn giản, không cùng một tầng lớp với mình.
Bạch Diệc Phi kêu người sắp xếp một căn phòng nghỉ ngơi riêng cho Lý Tuyết, còn đặc biệt tìm tới hai y tá tới chăm sóc cho cô, dù sao thì ngày lâm bồn cũng sắp tới, anh không thể để xảy ra sai sót.
Còn anh vẫn ở trong phòng bệnh phổ thông, trải qua cuộc sống bình thường.
Buổi tối, mọi người đều đã ngủ từ sớm, Bạch Diệc Phi có chút mệt mỏi nên ngủ thiếp đi.
Nhưng đến nửa đêm thì anh bị đánh thức bởi tiếng khóc của phụ nữ.
Bạch Diệc Phi lập tức ngồi dậy, phát hiện chính là người phụ nữ ban ngày định nhảy lầu kia đang giấu mình vào chăn bông mà khóc, còn người thanh niên vẫn luôn bên cạnh không biết đã đi đâu rồi.
Nhìn ra phía gần cửa, vợ chồng lão Từ đã ngủ từ lâu, không bị đánh thức.
Sau đó Bạch Diệc Phi lại một lần nữa nằm trở lại giường, nhưng lần này đối mặt với người phụ nữ kia, nhỏ giọng hỏi: “Vì chuyện tình cảm sao?”
Âm thanh đột ngột vang lên khiến người phụ nữ bị dọa tới im bặt tiếng khóc, sao đó mới chậm chạp vén một góc chăn bông lên, phát hiện là Bạch Diệc Phi đang nhìn mình, có chút xấu hổ đồng thời gật đầu.
Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói: “Hiện tại có thể kể cho tôi nghe chuyện của cô được chưa?"
Người phụ nữ trầm mặc một lúc, dường như đang đấu tranh tư tưởng, hồi lâu sau mới đáp: “Có lẽ anh sẽ không muốn nghe”.
“Tại sao?”, Bạch Diệc Phi tiếp tục hỏi: “Cô còn chưa nói, làm sao biết tôi không muốn nghe?”
Người phụ nữ nở một nụ cười gượng gạo: “So với anh, những trải nghiệm này của tôi chẳng là gì cả”.
Bạch Diệc Phi nghe được lời này thì thở dài một hơi, thờ ơ nói: “Loại vấn đề trải nghiệm này không phân biệt lớn nhỏ, đều giống nhau cả thôi”.
"Những người khác nhau thì có những trải nghiệm khác nhau, chỉ có chính bản thân họ mới có thể phán xét mức lớn nhỏ của trải nghiệm đó, cũng giống như tôi vậy, tôi bị ép buộc làm những điều mình không muốn, từ nhỏ đã không có bao nhiêu ngày tháng tốt đẹp, bởi vậy mới càng thất bại lại càng can đảm hơn, sức chịu đựng cũng mạnh hơn những người bình thường”.
“Nhưng cô không giống vậy, tôi nghĩ cô có lẽ được bảo vệ kỹ càng nên mới dễ dàng bị đánh bại như vậy”.
“Nếu đổi lại là tôi lớn lên trong môi trường giống như cô thì khả năng chịu đựng của tôi cũng sẽ tương đương với cô thôi”.
Người phụ nữ nghe xong những lời này thì nhàn nhạt đáp: “Anh thật biết nói chuyện”.
Bạch Diệc Phi không kìm được mà bật cười, nếu anh thực sự là người biết nói chuyện cũng không làm mọi chuyện rối tung rối mù lên như bây giờ.
Anh vẫn có chút sợ hãi khi phải đối mặt với Lưu Hiểu Anh, cho dù anh luôn muốn khắc phục, nhưng mấy ngày nay anh chưa bao giờ dám chủ động nhắc tới, có thể thấy anh căn bản không có dũng khí đối diện với cô ta.
Sau đó, người phụ nữ dường như đã nghĩ thông suốt, liền kể cho Bạch Diệc Phi nghe câu chuyện của mình.
Bạch Diệc Phi bên này đang nghe chuyện cũ của người phụ nữ, ở bên kia lại có một bóng dáng gầy gò đi tới phòng bệnh của Lý Tuyết.
Chính là Lưu Hiểu Anh, người đã rời đi.
Lưu Hiểu Anh im lặng ngồi trên sofa.
Lý Tuyết nhìn cô ta, cũng chìm trong trầm mặc.
Không biết đã qua bao lâu, Lý Tuyết đột nhiên lên tiếng: “Ban ngày Bạch Diệc Phi đã đồng ý với tôi, chuyện này sẽ do tôi xử lý”.
Nghe vậy, Lưu Hiểu Anh liền đỏ hồng con mắt.
Vành mắt Lý Tuyết cũng ngấn lệ.
Hai người phụ nữ rơm rớm nước mắt, nhưng đều cố nín nhịn, ngăn không cho nước mắt tràn mi.
“Hiểu Anh, hãy nói thực cho tôi biết, trong lòng cô, Bạch Diệc Phi rốt cuộc chiếm vị trí như thế nào?”, Lý Tuyết kìm nén nghẹn ngào mà hỏi Lưu Hiểu Anh.
Lưu Hiểu Anh cũng nghẹn lại khi nghe câu này: “Một chút thôi”.
Nhưng vừa dứt lời, nước mắt của Lưu Hiểu Anh không kìm nổi nữa mà lăn dài trên má, từng giọt từng giọt rơi xuống đùi của cô ta, thấm ướt một mảng.
Lý Tuyết thấy vậy liền biết cô ta không nói lời thực lòng, cô hít một hơi rồi nói: “Nếu đàn ông ngày nay có thể ba vợ bốn nàng hầu, tôi nghĩ tôi nên khuyên cô gả cho chồng của tôi, nhưng… bây giờ là chế độ một vợ một chồng”.
“Xin lỗi, Hiểu Anh, là tôi có lỗi với cô, Bạch Diệc Phi không có quan hệ với chuyện này, là do tôi lúc đầu không có chừng mực, nếu không cũng sẽ không…”
Lý Tuyết có chút sợ hãi khi nhìn thấy nhiều người như vậy, cô vô thức túm chặt lấy tay áo của Bạch Diệc Phi: "Ông xã, nhiều người quá, anh chạy trước đi, em là phụ nữ mang thai, bọn họ sẽ không dám làm gì em đâu".
Bạch Diệc Phi nghe vậy trong lòng rất cảm động, anh cười mà nói với lý: "Vợ à, đừng sợ".
Bọn họ không cần phải chạy.
"Lần này anh vốn muốn trải nghiệm cuộc sống của người bình thường một chút, muốn xem họ sẽ đối mặt với những vấn đề rắc rối của mình như thế nào”.
Trong khi nói chuyện, anh vẫn bước tới chỗ nhóm người kia.
Lý Tuyết có chút ngờ vực nhìn theo Bạch Diệc Phi, bất giác thả lỏng tay áo anh.
Những người khác sợ hãi đến mức không dám bước lên, lực lượng cứu hỏa thì vừa chuẩn bị ứng cứu người phụ nữ muốn nhảy lầu kia vừa theo dõi tình huống bên này.
Một số người thậm chí đã gọi cảnh sát khi thấy có điều gì đó không ổn. truyện đam mỹ
Nhưng những điều này đều không cần thiết.
Bạch Diệc Phi bước tới trước mặt người đàn ông đeo kính râm kia hỏi: “Quen biết Lưu đầu trọc không?”
“Ai?”, người đàn ông kia trầm mặt: “Chưa từng nghe qua!”
Bạch Diệc Phi ngược lại có chút ngạc nhiên: “Ngay cả Lưu đầu trọc cũng không biết, là ai cho anh tự tin?”
“Mày có ý gì?”, người đàn ông đeo kính râm cau mày nhìn Bạch Diệc Phi chằm chằm.
Đúng lúc này, đám người cầm gậy tràn vào vừa rồi đều cung kính hô lên với Bạch Diệc Phi: “Đại ca!”
Người đàn ông đeo kính râm thấy cảnh này thì choáng váng.
Cùng lúc đó, Lưu đầu trọc bước ra khỏi đám người với dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Làm kinh doanh lâu rồi, không còn ai nhận ra tôi nữa thì phải”.
Nói xong, gã đi tới trước mặt Bạch Diệc Phi, cười hì hì: “Ông chủ Bạch, thực sự là đã lâu không gặp!”
Người đàn ông đeo kính râm và nhóm đàn em của hắn ta đều chết lặng.
Bọn họ còn tưởng rằng những người vừa xông vào đều là người của mình.
Nhưng bây giờ đã rõ ràng, những người này đều là người của Bạch Diệc Phi.
Và họ dường như đã chọc phải một một nhân vật máu mặt.
“Không lăn lộn trong giới một thời gian đã có người không coi tôi ra gì rồi, ở đâu ra một dám có mắt như mù thế này!”, Lưu đầu trọc liếc nhìn bọn họ với vẻ khinh bỉ.
Kể từ khi tiếp quản dự án khu nghỉ dưỡng, Lưu đầu trọc liền trở thành một doanh nhân, hiếm khi quan tâm đến những việc của thế giới ngầm, cũng coi như tẩy trắng thành một người tử tế.
Có điều trong giới xã hội đen, hôm nay không có lão đại thì ngày mai sẽ lập tức xuất hiện người mới.
Bạch Diệc Phi liếc gã một cái, đáp: “Bây giờ đều đã là người đàng hoàng rồi, đừng quản chuyện trong giới nữa”.
Nghe được lời này, Lưu đầu trọc liền cười hắc hắc: “Cũng đúng, cũng đúng, chủ yếu là thấy anh đã trở lại nên vui mừng quá thôi”.
Nói xong, gã lập tức đưa cho Bạch Diệc Phi một tờ giấy: “Nhắc mới nhớ, bọn họ còn có chút liên quan tới anh đó”.
Bạch Diệc Phi vô cùng ngạc nhiên nhận lấy tờ giấy, đọc xong thì sắc mặt khẽ tối sầm, nâng mắt nhìn hướng người đàn ông đeo kính râm.
Người đàn ông đeo kính râm vừa bị nhìn tới thì sợ tới mức chân mềm nhũn, run cầm cập trực tiếp quỳ xuống trước Bạch Diệc Phi: “Đại…đại ca, tôi…tôi sai rồi, xin đại ca tha mạng”
Bạch Diệc Phi lại không để ý đến hắn ta, thay vào đó anh xé vụn tờ giấy trên tay, nói với Lưu đầu trọc: “Tôi sẽ xử lý việc này, anh đừng nhúng tay vào”.
Lưu đầu trọc lập tức gật đầu: “Được thôi”.
Bạch Diệc Phi nhàn nhạt đáp: “Được rồi, giải tán đi”.
Sau đó Lưu đầu trọc vừa vẫy tay, đám người vừa đến lại nối đuôi nhau rút khỏi bệnh viện.
Bệnh viện bỗng chốc vắng tanh trở lại.
Bạch Diệc Phi không thèm đếm xỉa đến người đàn ông đeo kính râm cùng nhóm đàn em đã bị dọa sợ ngây người kia, mà xoay người đỡ Lý Tuyết đi vào bệnh viện.
Mấy người Bạch Diệc Phi rời đi rất lâu sau đó, người đàn ông đeo kính râm vẫn không dám đứng lên, bởi hắn thực sự sợ hãi.
Bọn họ có thể vùng lên là do Lưu đầu trọc đã chuyển hướng sang kinh doanh, nếu không đâu đến lượt họ?
Lúc này hắn mới rõ ràng nhận ra, cho dù hắn hiện tại đã là ông chủ, nhưng so với Lưu đầu trọc trước kia, căn bản không đáng nhắc tới.
...
Lúc nhóm người Bạch Diệc Phi quay lại, người phụ nữ định nhảy lầu kia đã được cứu xuống và đưa về phòng bệnh.
Vợ lão Từ đang ngồi ở bên an ủi cô ta.
Khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đi vào, họ bỗng nhiên đều không nói chuyện nữa, trong mắt họ vơi đi sự nhiệt tình, nhiều thêm phần kính sợ.
Họ đã biết thân phận của Bạch Diệc Phi không đơn giản, không cùng một tầng lớp với mình.
Bạch Diệc Phi kêu người sắp xếp một căn phòng nghỉ ngơi riêng cho Lý Tuyết, còn đặc biệt tìm tới hai y tá tới chăm sóc cho cô, dù sao thì ngày lâm bồn cũng sắp tới, anh không thể để xảy ra sai sót.
Còn anh vẫn ở trong phòng bệnh phổ thông, trải qua cuộc sống bình thường.
Buổi tối, mọi người đều đã ngủ từ sớm, Bạch Diệc Phi có chút mệt mỏi nên ngủ thiếp đi.
Nhưng đến nửa đêm thì anh bị đánh thức bởi tiếng khóc của phụ nữ.
Bạch Diệc Phi lập tức ngồi dậy, phát hiện chính là người phụ nữ ban ngày định nhảy lầu kia đang giấu mình vào chăn bông mà khóc, còn người thanh niên vẫn luôn bên cạnh không biết đã đi đâu rồi.
Nhìn ra phía gần cửa, vợ chồng lão Từ đã ngủ từ lâu, không bị đánh thức.
Sau đó Bạch Diệc Phi lại một lần nữa nằm trở lại giường, nhưng lần này đối mặt với người phụ nữ kia, nhỏ giọng hỏi: “Vì chuyện tình cảm sao?”
Âm thanh đột ngột vang lên khiến người phụ nữ bị dọa tới im bặt tiếng khóc, sao đó mới chậm chạp vén một góc chăn bông lên, phát hiện là Bạch Diệc Phi đang nhìn mình, có chút xấu hổ đồng thời gật đầu.
Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói: “Hiện tại có thể kể cho tôi nghe chuyện của cô được chưa?"
Người phụ nữ trầm mặc một lúc, dường như đang đấu tranh tư tưởng, hồi lâu sau mới đáp: “Có lẽ anh sẽ không muốn nghe”.
“Tại sao?”, Bạch Diệc Phi tiếp tục hỏi: “Cô còn chưa nói, làm sao biết tôi không muốn nghe?”
Người phụ nữ nở một nụ cười gượng gạo: “So với anh, những trải nghiệm này của tôi chẳng là gì cả”.
Bạch Diệc Phi nghe được lời này thì thở dài một hơi, thờ ơ nói: “Loại vấn đề trải nghiệm này không phân biệt lớn nhỏ, đều giống nhau cả thôi”.
"Những người khác nhau thì có những trải nghiệm khác nhau, chỉ có chính bản thân họ mới có thể phán xét mức lớn nhỏ của trải nghiệm đó, cũng giống như tôi vậy, tôi bị ép buộc làm những điều mình không muốn, từ nhỏ đã không có bao nhiêu ngày tháng tốt đẹp, bởi vậy mới càng thất bại lại càng can đảm hơn, sức chịu đựng cũng mạnh hơn những người bình thường”.
“Nhưng cô không giống vậy, tôi nghĩ cô có lẽ được bảo vệ kỹ càng nên mới dễ dàng bị đánh bại như vậy”.
“Nếu đổi lại là tôi lớn lên trong môi trường giống như cô thì khả năng chịu đựng của tôi cũng sẽ tương đương với cô thôi”.
Người phụ nữ nghe xong những lời này thì nhàn nhạt đáp: “Anh thật biết nói chuyện”.
Bạch Diệc Phi không kìm được mà bật cười, nếu anh thực sự là người biết nói chuyện cũng không làm mọi chuyện rối tung rối mù lên như bây giờ.
Anh vẫn có chút sợ hãi khi phải đối mặt với Lưu Hiểu Anh, cho dù anh luôn muốn khắc phục, nhưng mấy ngày nay anh chưa bao giờ dám chủ động nhắc tới, có thể thấy anh căn bản không có dũng khí đối diện với cô ta.
Sau đó, người phụ nữ dường như đã nghĩ thông suốt, liền kể cho Bạch Diệc Phi nghe câu chuyện của mình.
Bạch Diệc Phi bên này đang nghe chuyện cũ của người phụ nữ, ở bên kia lại có một bóng dáng gầy gò đi tới phòng bệnh của Lý Tuyết.
Chính là Lưu Hiểu Anh, người đã rời đi.
Lưu Hiểu Anh im lặng ngồi trên sofa.
Lý Tuyết nhìn cô ta, cũng chìm trong trầm mặc.
Không biết đã qua bao lâu, Lý Tuyết đột nhiên lên tiếng: “Ban ngày Bạch Diệc Phi đã đồng ý với tôi, chuyện này sẽ do tôi xử lý”.
Nghe vậy, Lưu Hiểu Anh liền đỏ hồng con mắt.
Vành mắt Lý Tuyết cũng ngấn lệ.
Hai người phụ nữ rơm rớm nước mắt, nhưng đều cố nín nhịn, ngăn không cho nước mắt tràn mi.
“Hiểu Anh, hãy nói thực cho tôi biết, trong lòng cô, Bạch Diệc Phi rốt cuộc chiếm vị trí như thế nào?”, Lý Tuyết kìm nén nghẹn ngào mà hỏi Lưu Hiểu Anh.
Lưu Hiểu Anh cũng nghẹn lại khi nghe câu này: “Một chút thôi”.
Nhưng vừa dứt lời, nước mắt của Lưu Hiểu Anh không kìm nổi nữa mà lăn dài trên má, từng giọt từng giọt rơi xuống đùi của cô ta, thấm ướt một mảng.
Lý Tuyết thấy vậy liền biết cô ta không nói lời thực lòng, cô hít một hơi rồi nói: “Nếu đàn ông ngày nay có thể ba vợ bốn nàng hầu, tôi nghĩ tôi nên khuyên cô gả cho chồng của tôi, nhưng… bây giờ là chế độ một vợ một chồng”.
“Xin lỗi, Hiểu Anh, là tôi có lỗi với cô, Bạch Diệc Phi không có quan hệ với chuyện này, là do tôi lúc đầu không có chừng mực, nếu không cũng sẽ không…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.