Chương 295: Hàm rắn 1
Mai Bát Gia
06/01/2021
Khi dao đâm vào người thì không có cảm giác gì nhưng lúc rút ra thì cảm giác đau đớn sẽ nhân lên gấp đôi.
Liễu Vô Cùng ngửa người ra sau, tiếp đó hắn không thể chịu đựng được
nữa mà quỳ trên mặt đất, sự đau đớn hiện rõ lên trên khuôn mặt của hắn.
Lúc này, ba người Bạch Diệc Phi cũng đã bước xuống xe.
Sau khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy Liễu Vô Cùng như vậy thì anh cũng không có thái độ gì, anh vốn cũng muốn giết Liễu Vô Cùng nhưng mà hắn lại tự chạy trốn mất, sau đó còn rơi vào tay của bọn người kia, để đến bây giờ bị người ta đâm dao sau lưng, cũng coi như đáng đời hắn.
Liễu Vô Cùng lúc này đã không còn ôm hy vọng được sống nữa rồi, hắn quỳ trên mặt đất, hai mắt trống rỗng.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn Hồng Hâm: "Chúng mày đều đáng chết hết!”
Hồng Hâm mỉm cười: "Không không không, người đáng chết là mày mới đúng”.
“Nhưng mà, trước khi mày chết thì vẫn nên cảm nhận thử cái cảm giác mất đi người thân nhất là thế nào. Như vậy thì chúng tao mới cảm thấy thoải mái một chút!”, Hồng Hâm càng nói, biểu cảm trên khuôn mặt của ả ta càng trở nên vặn vẹo đáng sợ.
Ả vẫn nhớ, lúc đó ả đã cầu xin Bạch Diệc Phi đừng giết sư đệ của ả như thế nào, nhưng mà Bạch Diệc Phi lại không hề ngừng lại, anh ta đã thực sự giết chết sư đệ của ả!
Bạch Diệc Phi hiểu rõ mục đích của bọn chúng: “Nếu như chúng mày dám động vào người của tao, thì cho dù có chết, tao cũng sẽ lôi chúng mày chết cùng!”
“Xì!”, Hồng Hâm chẳng hề để tâm đến lời đe doạ của Bạch Diệc Phi: “Vậy thì phải xem là mày có bản lĩnh này hay không đã!”
Nói xong, có một người nữa bước xuống từ trên chiếc xe van, mà người này Bạch Hổ và Từ Lãng trước đây đã từng gặp mặt, Đệ nhất đao vương Linh Nam.
Sau khi Đao vương xuống xe thì chiếc xe van kia đột ngột nổ máy phóng đi.
Sắc mặt Bạch Diệc Phi đột ngột thay đổi: “Không hay rồi!”
Bạch Hổ và Từ Lãng quay ra nhìn nhau một cái, Từ Lãng bèn nói: “Ở đây giao cho tôi, các anh đi trước đuổi theo bọn họ đi”.
Bạch Diệc Phi nhìn sang Từ Lãng nói: "Anh hãy cẩn thận".
Nói xong, Bạch Hổ và Bạch Diệc Phi cùng nhau chui vào xe rồi lái đi.
Lúc này, Liễu Vô Cùng đột nhiên mở miệng nói: "Mày… chúng mày cũng sắp… chết rồi… ha ha…”.
Hồng Hâm khinh thường nói: "Một đánh hai, người phải chết là ai, không phải rất rõ ràng hay sao”.
Vẻ mặt của Liễu Vô Cùng đột nhiên vặn vẹo, hôm nay hắn ta chắc chắn không thể sống được rồi, cho nên nhìn thấy Từ Lãng ở lại thì hắn thực sự hy vọng Từ Lãng có thể giết chết ả đàn bà này luôn.
Nhưng Hồng Hâm nói không sai, dù Từ Lãng mạnh đến đâu thì làm sao mà đánh lại được hai người một lúc?
Hơn nữa, hai người này không hề yếu.
Từ Lãng không nói lời thừa thãi bèn lấy thanh đao ra xông lên.
...
Bạch Diệc Phi và Bạch Hổ tiếp tục đuổi theo chiếc xe van, chiếc xe đó lái thêm khoảng 10km nữa thì dừng lại lần nữa.
Sau đó một nam một nữ bước ra khỏi xe.
Cả hai người này ăn mặc rất kỳ quặc, người phụ nữ thì diêm dúa loè loẹt, trang điểm rất đậm. Còn người đàn ông thì vừa lùn vừa xấu, tuổi tác lại lớn, nhìn vào đã khiến người ta buồn nôn.
“Chồng ơi, lâu lắm rồi chúng ta không gặp được đối thủ rồi nhỉ!”, người phụ nữ cười cười.
Người đàn ông cũng cười khoe ra hàm răng ố vàng: "Vợ à, hôm nay em cứ việc đánh cho đã tay, lúc về chồng sẽ thưởng cho vợ!”
Nói dứt lời thì bàn tay ông ta đặt trên eo người phụ nữ nhéo vài cái, khiến cho ả ta õng ẹo kêu lên một tiếng.
Bạch Diệc Phi và Bạch Hổ thấy vậy buộc phải xuống xe, sau khi nhìn thấy cảnh hai người kia thì anh không khỏi nhíu mày lại. Trong tài liệu của anh có ghi, người phụ nữ là Bông hoa của Linh Nam, còn người đàn ông tên La Cuồng, cũng là một cao thủ.
“Hồ Thiên Cẩm ở đâu?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
La Cuồng cười ha ha: "Không nói cho mày biết đấy! Đợi chút nữa mày xuống âm tào địa phủ mà đi hỏi Diêm vương ấy! Ha ha…”.
Bạch Diệc Phi thấy vậy lạnh lùng nói: "Lên!"
Vẻ mặt Bạch Hổ nghiêm trọng gật đầu, bởi vì anh ta cảm thấy được hai người kia rất mạnh, một mình anh ta đối phó với bọn họ có lẽ sẽ vất vả một chút.
Bạch Diệc Phi cũng chú ý tới vẻ mặt nghiêm trọng của Bạch Hổ vì vậy trong lòng cũng bắt đầu thấy lo lắng.
Trong suy nghĩ của anh thì Bạch Hổ rất mạnh, ở thành phố Thiên Bắc có lẽ không có ai đánh lại được anh ta, nhưng mà anh đã sơ xuất rồi, đám người này không phải là người của thành phố Thiên Bắc mà là người Linh Nam.
Linh Nam là một thành phố có từ lâu đời, người ở đó ít nhiều đều có một tuyệt kỹ đặc biệt, thân thủ bất phàm.
Lúc này, chiếc xe đang đậu lại bắt đầu phóng đi.
Bạch Diệc Phi thấy vậy liền đoán được bọn chúng muốn làm gì.
Họ chúng muốn phân tán sức mạnh của anh, đến cuối cùng thì sẽ chỉ còn một mình anh đối mặt với chúng, như vậy thì chúng sẽ giết anh một cách dễ dàng như giết một con kiến, rồi sau đó bọn chúng sẽ giết cả những người bên cạnh của anh.
Bạch Diệc Phi nhìn Bạch Hổ, thấy anh ta hơi rơi vào thế yếu hơn, nhưng trong lòng anh vẫn rất lo lắng cho em gái của mình. Lại nghĩ đến mục đích của bọn chúng, sau cùng anh cắn răng ra quyết định, anh nói với Bạch Hổ: “Anh hãy cẩn thận”.
Sau đó, Bạch Diệc Phi lên xe một mình đuổi theo chiếc xe van kia.
Biết rõ bọn họ cố ý làm như vậy, Bạch Diệc Phi vẫn phải đuổi theo, anh không có lựa chọn nào khác, bởi ở đó có em gái của anh.
Ngôi làng nơi em gái của Bạch Diệc Phi ở cách thành phố Thiên Bắc khoảng 40km, khi bọn họ xuất phát thì vẫn là buổi chiều, nhưng khi đến nơi thì trời đã tối rồi.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy chiếc xe van đang đỗ ở cổng làng.
Bạch Diệc Phi đạp phanh dừng xe lại.
Không có đèn trong xe, cũng không rõ trong xe có người hay không.
Một lúc lâu, Bạch Diệc Phi không nhịn được mà bước xuống xe.
Bạch Diệc Phi đứng ở cạnh xe nói: “Tôi biết các người đang ở trong xe, xuống đây đi!”
Lời vừa dứt, trên xe có ba người bước xuống, ngoài Hồ Thiên Cẩm ra còn có hai người nữa mà Bạch Diệc Phi không biết là ai, một người có đôi mắt giống như mắt rắn, nhìn vào khiến cho người ta có cảm giác vô cùng lạnh lẽo.
Ngoài ra còn có một người đàn ông to cao, trên tay còn cầm một cái búa to.
“Chúng mày muốn làm gì thì đến tìm tao”, Bạch Diệc Phi lớn tiếng quát.
Hồ Thiên Cẩm híp mắt lại: "Vậy tôi hỏi cậu, hai học trò của tôi có phải do cậu giết hay không?”
Bạch Diệc Phi im lặng một lát: "Tôi không có động tay”.
Đây là sự thật, người đầu tiên là bị anh nhốt ở trong thùng xe, mà người đàn ông đeo kính thứ hai là do Bạch Hổ giải quyết.
Chẳng qua, người ra lệnh là anh cho nên chỉ tính là anh gián tiếp giết bọn họ mà thôi.
Hồ Thiên Cẩm nghe vậy thì bất chợt nổi điên: “Tao nhổ vào! Con mẹ nó, mày không động tay thì không phải là mày giết à?”
Bạch Diệc Phi cảm thấy bất lực: "Nếu nói như vậy, thì đúng là tôi giết”.
Hồ Thiên Cẩm nghe xong lại càng phát điên: "Thế thì chẳng còn gì để nói nữa, tao cũng muốn giết người bên cạnh của mày, đến cuối cùng mới giết mày!”
“Hàm rắn, giết nó cho ta!”, Hồ Thiên Cẩm nói với người đàn ông mắt rắn.
Trong tài liệu mà bọn chúng thu được, Bạch Diệc Phi là người không biết võ, như vậy thì giết Bạch Diệc Phi chỉ cần một người là đủ.
Bạch Diệc Phi vừa nghe lời này thì lập tức nghĩ đến việc bọn họ muốn làm gì, bèn muốn đi ngăn cản: “Muốn giết thì chúng mày giết tao đi! Giết một phụ nữ yếu đuối thì có bản lĩnh gì!”
Hồ Thiên Cẩm cười bằng âm mũi: "Chúng tao cứ muốn đi đấy! Hôm nay, tất cả chúng mày đều phải chết!”
Nói xong, hai người đó bước lên xe van.
Bạch Diệc Phi thấy vậy, chẳng màng tới bản thân chạy lên trước đầu xe chặn xe lại.
Tuy nhiên, Hàm rắn đã bước lên trước kéo Bạch Diệc Phi ra, cũng đồng thời nhấc chân lên đạp vào bụng Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi bị Hàm rắn kéo mạnh thì đứng không vững, tiếp sau đó cảm nhận được sự công kích nên Bạch Diệc Phi vội giơ chân lên chặn theo phản xạ.
Nhưng mà anh đã đánh giá thấp sức mạnh của Hàm rắn.
Bạch Diệc Phi giơ chân ra đỡ không những không thể chặn lại thế tấn công mà còn bị Hàm rắn đạp cho bay ra ngoài.
"A!"
Bạch Diệc Phi hét lên thảm thiết, sức lực của Hàm rắn rất mạnh, hình như xương bàn chân của anh đã bị gãy rồi, đau đến mức muốn ngất xỉu.
Lúc này, Bạch Diệc Phi mới ý thức được đám người này rất mạnh.
Cho dù là Bạch Hổ đến đây thì cũng chưa chắc có thể rút lui yên ổn, huống hồ là anh?
Lúc này, ba người Bạch Diệc Phi cũng đã bước xuống xe.
Sau khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy Liễu Vô Cùng như vậy thì anh cũng không có thái độ gì, anh vốn cũng muốn giết Liễu Vô Cùng nhưng mà hắn lại tự chạy trốn mất, sau đó còn rơi vào tay của bọn người kia, để đến bây giờ bị người ta đâm dao sau lưng, cũng coi như đáng đời hắn.
Liễu Vô Cùng lúc này đã không còn ôm hy vọng được sống nữa rồi, hắn quỳ trên mặt đất, hai mắt trống rỗng.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn Hồng Hâm: "Chúng mày đều đáng chết hết!”
Hồng Hâm mỉm cười: "Không không không, người đáng chết là mày mới đúng”.
“Nhưng mà, trước khi mày chết thì vẫn nên cảm nhận thử cái cảm giác mất đi người thân nhất là thế nào. Như vậy thì chúng tao mới cảm thấy thoải mái một chút!”, Hồng Hâm càng nói, biểu cảm trên khuôn mặt của ả ta càng trở nên vặn vẹo đáng sợ.
Ả vẫn nhớ, lúc đó ả đã cầu xin Bạch Diệc Phi đừng giết sư đệ của ả như thế nào, nhưng mà Bạch Diệc Phi lại không hề ngừng lại, anh ta đã thực sự giết chết sư đệ của ả!
Bạch Diệc Phi hiểu rõ mục đích của bọn chúng: “Nếu như chúng mày dám động vào người của tao, thì cho dù có chết, tao cũng sẽ lôi chúng mày chết cùng!”
“Xì!”, Hồng Hâm chẳng hề để tâm đến lời đe doạ của Bạch Diệc Phi: “Vậy thì phải xem là mày có bản lĩnh này hay không đã!”
Nói xong, có một người nữa bước xuống từ trên chiếc xe van, mà người này Bạch Hổ và Từ Lãng trước đây đã từng gặp mặt, Đệ nhất đao vương Linh Nam.
Sau khi Đao vương xuống xe thì chiếc xe van kia đột ngột nổ máy phóng đi.
Sắc mặt Bạch Diệc Phi đột ngột thay đổi: “Không hay rồi!”
Bạch Hổ và Từ Lãng quay ra nhìn nhau một cái, Từ Lãng bèn nói: “Ở đây giao cho tôi, các anh đi trước đuổi theo bọn họ đi”.
Bạch Diệc Phi nhìn sang Từ Lãng nói: "Anh hãy cẩn thận".
Nói xong, Bạch Hổ và Bạch Diệc Phi cùng nhau chui vào xe rồi lái đi.
Lúc này, Liễu Vô Cùng đột nhiên mở miệng nói: "Mày… chúng mày cũng sắp… chết rồi… ha ha…”.
Hồng Hâm khinh thường nói: "Một đánh hai, người phải chết là ai, không phải rất rõ ràng hay sao”.
Vẻ mặt của Liễu Vô Cùng đột nhiên vặn vẹo, hôm nay hắn ta chắc chắn không thể sống được rồi, cho nên nhìn thấy Từ Lãng ở lại thì hắn thực sự hy vọng Từ Lãng có thể giết chết ả đàn bà này luôn.
Nhưng Hồng Hâm nói không sai, dù Từ Lãng mạnh đến đâu thì làm sao mà đánh lại được hai người một lúc?
Hơn nữa, hai người này không hề yếu.
Từ Lãng không nói lời thừa thãi bèn lấy thanh đao ra xông lên.
...
Bạch Diệc Phi và Bạch Hổ tiếp tục đuổi theo chiếc xe van, chiếc xe đó lái thêm khoảng 10km nữa thì dừng lại lần nữa.
Sau đó một nam một nữ bước ra khỏi xe.
Cả hai người này ăn mặc rất kỳ quặc, người phụ nữ thì diêm dúa loè loẹt, trang điểm rất đậm. Còn người đàn ông thì vừa lùn vừa xấu, tuổi tác lại lớn, nhìn vào đã khiến người ta buồn nôn.
“Chồng ơi, lâu lắm rồi chúng ta không gặp được đối thủ rồi nhỉ!”, người phụ nữ cười cười.
Người đàn ông cũng cười khoe ra hàm răng ố vàng: "Vợ à, hôm nay em cứ việc đánh cho đã tay, lúc về chồng sẽ thưởng cho vợ!”
Nói dứt lời thì bàn tay ông ta đặt trên eo người phụ nữ nhéo vài cái, khiến cho ả ta õng ẹo kêu lên một tiếng.
Bạch Diệc Phi và Bạch Hổ thấy vậy buộc phải xuống xe, sau khi nhìn thấy cảnh hai người kia thì anh không khỏi nhíu mày lại. Trong tài liệu của anh có ghi, người phụ nữ là Bông hoa của Linh Nam, còn người đàn ông tên La Cuồng, cũng là một cao thủ.
“Hồ Thiên Cẩm ở đâu?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
La Cuồng cười ha ha: "Không nói cho mày biết đấy! Đợi chút nữa mày xuống âm tào địa phủ mà đi hỏi Diêm vương ấy! Ha ha…”.
Bạch Diệc Phi thấy vậy lạnh lùng nói: "Lên!"
Vẻ mặt Bạch Hổ nghiêm trọng gật đầu, bởi vì anh ta cảm thấy được hai người kia rất mạnh, một mình anh ta đối phó với bọn họ có lẽ sẽ vất vả một chút.
Bạch Diệc Phi cũng chú ý tới vẻ mặt nghiêm trọng của Bạch Hổ vì vậy trong lòng cũng bắt đầu thấy lo lắng.
Trong suy nghĩ của anh thì Bạch Hổ rất mạnh, ở thành phố Thiên Bắc có lẽ không có ai đánh lại được anh ta, nhưng mà anh đã sơ xuất rồi, đám người này không phải là người của thành phố Thiên Bắc mà là người Linh Nam.
Linh Nam là một thành phố có từ lâu đời, người ở đó ít nhiều đều có một tuyệt kỹ đặc biệt, thân thủ bất phàm.
Lúc này, chiếc xe đang đậu lại bắt đầu phóng đi.
Bạch Diệc Phi thấy vậy liền đoán được bọn chúng muốn làm gì.
Họ chúng muốn phân tán sức mạnh của anh, đến cuối cùng thì sẽ chỉ còn một mình anh đối mặt với chúng, như vậy thì chúng sẽ giết anh một cách dễ dàng như giết một con kiến, rồi sau đó bọn chúng sẽ giết cả những người bên cạnh của anh.
Bạch Diệc Phi nhìn Bạch Hổ, thấy anh ta hơi rơi vào thế yếu hơn, nhưng trong lòng anh vẫn rất lo lắng cho em gái của mình. Lại nghĩ đến mục đích của bọn chúng, sau cùng anh cắn răng ra quyết định, anh nói với Bạch Hổ: “Anh hãy cẩn thận”.
Sau đó, Bạch Diệc Phi lên xe một mình đuổi theo chiếc xe van kia.
Biết rõ bọn họ cố ý làm như vậy, Bạch Diệc Phi vẫn phải đuổi theo, anh không có lựa chọn nào khác, bởi ở đó có em gái của anh.
Ngôi làng nơi em gái của Bạch Diệc Phi ở cách thành phố Thiên Bắc khoảng 40km, khi bọn họ xuất phát thì vẫn là buổi chiều, nhưng khi đến nơi thì trời đã tối rồi.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy chiếc xe van đang đỗ ở cổng làng.
Bạch Diệc Phi đạp phanh dừng xe lại.
Không có đèn trong xe, cũng không rõ trong xe có người hay không.
Một lúc lâu, Bạch Diệc Phi không nhịn được mà bước xuống xe.
Bạch Diệc Phi đứng ở cạnh xe nói: “Tôi biết các người đang ở trong xe, xuống đây đi!”
Lời vừa dứt, trên xe có ba người bước xuống, ngoài Hồ Thiên Cẩm ra còn có hai người nữa mà Bạch Diệc Phi không biết là ai, một người có đôi mắt giống như mắt rắn, nhìn vào khiến cho người ta có cảm giác vô cùng lạnh lẽo.
Ngoài ra còn có một người đàn ông to cao, trên tay còn cầm một cái búa to.
“Chúng mày muốn làm gì thì đến tìm tao”, Bạch Diệc Phi lớn tiếng quát.
Hồ Thiên Cẩm híp mắt lại: "Vậy tôi hỏi cậu, hai học trò của tôi có phải do cậu giết hay không?”
Bạch Diệc Phi im lặng một lát: "Tôi không có động tay”.
Đây là sự thật, người đầu tiên là bị anh nhốt ở trong thùng xe, mà người đàn ông đeo kính thứ hai là do Bạch Hổ giải quyết.
Chẳng qua, người ra lệnh là anh cho nên chỉ tính là anh gián tiếp giết bọn họ mà thôi.
Hồ Thiên Cẩm nghe vậy thì bất chợt nổi điên: “Tao nhổ vào! Con mẹ nó, mày không động tay thì không phải là mày giết à?”
Bạch Diệc Phi cảm thấy bất lực: "Nếu nói như vậy, thì đúng là tôi giết”.
Hồ Thiên Cẩm nghe xong lại càng phát điên: "Thế thì chẳng còn gì để nói nữa, tao cũng muốn giết người bên cạnh của mày, đến cuối cùng mới giết mày!”
“Hàm rắn, giết nó cho ta!”, Hồ Thiên Cẩm nói với người đàn ông mắt rắn.
Trong tài liệu mà bọn chúng thu được, Bạch Diệc Phi là người không biết võ, như vậy thì giết Bạch Diệc Phi chỉ cần một người là đủ.
Bạch Diệc Phi vừa nghe lời này thì lập tức nghĩ đến việc bọn họ muốn làm gì, bèn muốn đi ngăn cản: “Muốn giết thì chúng mày giết tao đi! Giết một phụ nữ yếu đuối thì có bản lĩnh gì!”
Hồ Thiên Cẩm cười bằng âm mũi: "Chúng tao cứ muốn đi đấy! Hôm nay, tất cả chúng mày đều phải chết!”
Nói xong, hai người đó bước lên xe van.
Bạch Diệc Phi thấy vậy, chẳng màng tới bản thân chạy lên trước đầu xe chặn xe lại.
Tuy nhiên, Hàm rắn đã bước lên trước kéo Bạch Diệc Phi ra, cũng đồng thời nhấc chân lên đạp vào bụng Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi bị Hàm rắn kéo mạnh thì đứng không vững, tiếp sau đó cảm nhận được sự công kích nên Bạch Diệc Phi vội giơ chân lên chặn theo phản xạ.
Nhưng mà anh đã đánh giá thấp sức mạnh của Hàm rắn.
Bạch Diệc Phi giơ chân ra đỡ không những không thể chặn lại thế tấn công mà còn bị Hàm rắn đạp cho bay ra ngoài.
"A!"
Bạch Diệc Phi hét lên thảm thiết, sức lực của Hàm rắn rất mạnh, hình như xương bàn chân của anh đã bị gãy rồi, đau đến mức muốn ngất xỉu.
Lúc này, Bạch Diệc Phi mới ý thức được đám người này rất mạnh.
Cho dù là Bạch Hổ đến đây thì cũng chưa chắc có thể rút lui yên ổn, huống hồ là anh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.