Chương 939: Hậu duệ của người đó
Mai Bát Gia
14/04/2021
Bởi vì anh của hiện tại không cùng đẳng cấp với Tử Y và Mạnh Lâm.
Cuộc chiến giữa hai người họ kéo dài hơn 20 phút, Bạch Diệc Phi vẫn luôn trong tình trạng sock mạnh không nói nên lời.
Lúc này, cuối cùng cả hai cũng dừng lại.
Tử Y đứng trên bãi cát, mái tóc suôn đẹp trở nên rối bù, áo gió trên người cũng trở nên rách nát, khóe miệng có vệt máu nhàn nhạt, trông khá nhếch nhác.
Mạnh Lâm đang đứng ở vị trí cách đó mười mét, ông ta dường như không chịu bất cứ tổn hại nào.
Bạch Diệc Phi lập tức lo lắng, hoảng loạn chạy tới bên cạnh Tử Y, sau đó chắn trước bảo vệ lấy cô ta, khuôn mặt mang theo sự kiên quyết nhìn hướng Mạnh Lâm.
Từ tình hình trước mắt, có thể biết Tử Y thua rồi.
Bạch Diệc Phi không có cách nào khác, cho dù không chịu nổi một đòn của Mạnh Lâm, anh cũng phải bảo vệ Tử Y.
Lúc này, Tử Y mở lời đánh tan bầu không khí căng thẳng: “Sau nhiều năm như vậy, thực lực của ông đã tiến bộ rất nhiều".
“Tôi một thân một mình, không có gì vướng bận”, Mạnh Lâm cười đáp lời: “Không có việc gì có thể làm, chỉ đành dành nhiều tâm tư hơn trên phương diện này”.
Ngay sau đó, tay của Tử Y phủ lên vai Bạch Diệc Phi, anh bất giác căng thẳng mà run lên.
Tử Y vỗ vỗ bờ vai anh, cười nói: "Đừng căng thẳng, cậu cho rằng tôi sẽ bị ông ta giết chết sao?"
Bạch Diệc Phi nghe thấy lời này thì quay đầu lại nhìn Tử Y, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và khó hiểu, không lẽ không phải sao? Không phải bây giờ đã phân thắng bại rồi ư? Dáng vẻ kia của đối phương dường như sẽ không lưu lại đường sống cho họ.
Nhìn thấy anh như vậy, Tử Y lại bật cười: “Có một người đồ đệ như cậu, sư phụ như tôi cũng vui lòng, đúng là không yêu thương cậu vô ích”.
“Nếu đã biết ông ấy trước đấy rồi thì hãy nói vài lời cuối cùng với ông ấy đi."
Bạch Diệc Phi lập tức sững sờ.
Những câu cuối cùng là có ý gì?
Không lẽ...
Khi anh còn đang chìm trong suy đoán thì Tử Y đã quay người đi về phía sau, nhưng ông lão đối diện lại “phịch” một tiếng ngồi xuống mặt đất, sau đó nôn ra một ngụm máu lớn, nhuộm đỏ cả một khoảnh cát trước mặt.
Bạch Diệc Phi mắt trợn tròn ngạc nhiên
Mạnh Lâm cười khổ nói: “Tôi thua rồi... khụ khụ..."
Vừa nói một tiếng liền bắt đầu ho dữ dội, ho rất lâu.
Lúc này Bạch Diệc Phi vẫn rơi vào trạng thái choáng váng, còn chưa kịp tỉnh táo lại.
Mạnh Lâm rốt cuộc cũng không còn ho nữa, nói với Bạch Diệc Phi: “Nhóc con, có thể nướng cá cho tôi thêm một lần nữa không? Lão già này có chút đói bụng rồi”.
Bạch Diệc Phi nhìn Mạnh Lâm, trong lòng vẫn có chút ngờ vực, bởi vì từ đầu đến cuối anh chưa từng có thái độ thù địch với ông ta.
Vì vậy, sau khi đối phương nói câu này, anh chỉ do dự trong giây lát, liền quay người đi về phía khu rừng, sau đó tìm một vài cành cây khô rồi quay trở lại bãi biển.
Anh đốt lửa nhóm những cành cây và bắt đầu nướng cá một cách điêu luyện.
Nhìn một loạt hành động của, Mạnh Lâm bỗng nhiên thở dài một tiếng: “Không uổng là hậu duệ của ông ta”.
“Có ý gì?”, Bạch Diệc Phi vừa nướng cá vừa hỏi.
Mạnh Lâm thoáng giật mình: "Tử Y không có nói cho cậu biết sao?"
Bạch Diệc Phi lắc đầu.
Mạnh Lâm trầm mặc một hồi mới nói: "Cũng đúng, một số chuyện không biết vẫn tốt hơn".
Bạch Diệc Phi lúc này mới lắc lắc con cá trong tay nói: “Sắp xong rồi”.
Lực chú ý của Mạnh Lâm lập tức đổ dồn về phía con cá trong tay anh, có lẽ vì nó đã gần chín, mùi thơm của cá tỏa ra khiến Mạnh Lâm không khỏi nuốt nước bọt.
Bạch Diệc Phi thấy vậy liền lên tiếng: “Nếu muốn ăn cá thì nói cho tôi biết”.
"Cậu...", Mạnh Lâm khẽ giật mình: "Cậu cố ý?"
Bạch Diệc Phi cười hì hì: “Không hẳn”.
Thấy vậy Mạnh Lâm cũng bật cười: “Cậu khá giống ông ta”.
“Bởi vậy, ông ta rốt cuộc là ai?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Nghe được lời này, một tia hồi ức lóe lên trong mắt Mạnh Lâm.
Ông ta nói tiếp: “Không ai biết tên thật của ông ta là gì, ông ta chỉ có một mật danh là Nguyệt, ông ta cùng nhóm người Tử Y, Tân Thu là người cùng một thế hệ, nghe nói giữa họ là quan hệ sư huynh đệ, nhưng cũng có người nói rằng họ không có mối liên hệ nào”.
“Cậu đoán thử xem, Tân Thu, Tử Y, Hanh Dực, Thiên Khải, Nguyệt, ai trong số họ có thiên phú tốt nhất?”
Bạch Diệc Phi lúc này vô cùng kinh hãi, bởi vì lần đầu tiên anh biết có năm nhân vật khác có cấp bậc như Tân Thu.
Tử Y đã từng đề cập qua, thực lực của Tân Thu còn mạnh hơn cô ta, do đó Bạch Diệc Phi nói với vẻ không chắc chắn: "Là Tân Thu?”
Mạnh Lâm khẽ lắc đầu: “Ông ta chỉ có thể coi là người chịu khó nhất, nói đến thiên phú, ông ta còn không bằng Thiên Khải”.
Bạch Diệc Phi nghe xong lập tức nói: “Vậy là Thiên Khải!”
Mạnh Lâm vẫn là lắc đầu đáp: “Thiên Khải còn không bằng 1/1000 của Nguyệt”.
Bạch Diệc Phi lập tức ngẩn ra.
Mạnh Lâm lại nói: “Hơn ba mươi tuổi Nguyệt đã trở thành siêu thần, và ông ấy là người duy nhất làm được điều này”.
Bạch Diệc Phi càng thêm kinh ngạc!
“Nhưng, người tên Nguyệt này, cái gì cũng tốt, chỉ là quá trăng hoa”, Mạnh Lâm tiếp tục: “Ông ta đã để lại quá nhiều thế hệ sau, nhưng gen của chính ông ấy quá mạnh mẽ, đến nỗi hầu như tất cả con cái của ông ta không thể sống quá ba mươi tuổi”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên: “Tại sao? Gen mạnh không phải là càng tốt hơn sao?”
Mạnh Lâm đáp: “Làm một so sánh, một chiếc cốc to như vậy, chỉ có thể chứa được 100 ml nước, nhưng cứ muốn nhét vào đó 10 lít nước, chiếc cốc không thể chịu đựng được tất nhiên sẽ nổ tung”.
Bạch Diệc Phi trong giây lát liền hiểu ra, đồng thời nhớ lại bộ dạng lúc mình tiến vào trạng thái cuồng hóa.
Lúc mới bắt đầu thì hoàn toàn đánh mất lý trí, loại trạng thái đó hẳn là không thể chịu đựng nổi.
Lúc này cuối cùng anh cũng hiểu tại sao lại có những người trong nhà họ Bạch rơi vào hoàn cảnh tương tự, tại sao lại nghĩ cách để trấn áp loại trạng thái này.
Bạch Diệc Phi sau đó tò mò hỏi: "Vậy người tên Nguyệt đó thì sao? Ông ta hiện giờ ở đâu?”
Người này hoặc nhiều hoặc ít cùng anh có chút quan hệ, khiến anh sinh ra sự hiếu kỳ.
Nghe vậy, Mạnh Lâm lắc đầu bất lực nói: “Không ai biết tình trạng hiện tại của ông ta, có thể ông ta đã chết, hoặc cũng có thể ông ta đã siêu thoát phàm trần và trở thành một thần tiên".
“Thành tiên?”, Bạch Diệc Phi ngạc nhiên không thôi: “Thực sự có thể sao?”
Nghe xong, Mạnh Lâm cười liên tục vài tiếng mới nói: “Tất nhiên là không thể, chỉ cần là người thì đều không thể trẻ mãi không già, nhưng chỉ là do đã đem tiềm lực phát huy tới cực điểm, khiến gen thay đổi một chút mà thôi”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì có chút thất vọng.
Lúc này, Mạnh Lâm đột nhiên thở dài một hơi nói: “Thực ra, tôi cũng được coi là một mạch của Thiên Khải, lẽ ra tôi không nên tham gia trận chiến giữa các mạch của các người”.
"Nhưng lúc đó tôi còn quá trẻ, nóng lòng muốn tạo lập sự nghiệp nên quên mất bổn phận của mình mà đi theo Cát Tắc…”
Bạch Diệc Phi nướng xong một con cá rồi đưa cho Mạnh Lâm.
Mạnh Lâm nhận lấy liền cắn một ngụm, nhai hai cái, nuốt xong lại nói: “Tôi nghĩ tôi có thể biết tại sao họ lại tìm kiếm cậu”.
Trong tay Bạch Diệc Phi cũng đang cầm một con cá đã nướng chín, đang chuẩn bị cắn xuống thì lập tức ngừng lại.
Bởi anh vẫn luôn muốn biết tại sao Tân Thu và Tử Y chỉ định mình là người giữ kho bạc? Ngay cả Lương Minh Nguyệt cũng đem anh bố trí vào trong”.
Bạch Diệc Phi liền hỏi: “Tại sao?”
Mạnh Lâm thấy vậy, lại cắn một miếng cá nữa mới nói: “Trạng thái của cậu mãi đến năm hai mươi lăm tuổi mới xuất hiện, đúng không?"
Bạch Diệc Phi gật đầu.
Mạnh Lâm gật đầu nói: “Ừm, những con cháu trước kia của Nguyệt xuất hiện loại trạng thái này có lẽ đều khoảng mười lăm tuổi, bởi vì hầu hết đều chưa trải qua huấn luyện ở phương diện võ lực, bởi vậy, phần lớn trong số họ chỉ có thể sống tới ba mươi tuổi”.
"Hầu như tất cả đều phát nổ rồi chết, hoặc là hoàn toàn mất đi lý trí”.
"Một phần nhỏ trong số họ được huấn luyện qua, bọn họ biết phải làm thế nào khống chế loại trạng thái này, vì vậy họ sẽ sống lâu hơn".
"Nhưng họ không thể để tâm trạng chịu dao động quá lớn, sẽ đánh mất rất nhiều thứ tình cảm".
“Nhưng thừa hưởng huyết mạch không nói chắc được, về chi tiết tôi cũng không hiểu lắm, tôi chỉ nghe nói rằng con cháu của ông ta sẽ thay đổi theo từng thế hệ, theo đó sự thay đổi của huyết mạch cũng bị chậm lại”.
“Tôi nghĩ có lẽ cậu là người đầu tiên sau hai mươi tuổi xuất hiện loại trạng thái này, đây là sự thay đổi”.
Bạch Diệc Phi nghe xong những lời này, bất giác nhíu mày.
Bây giờ anh cuối cùng đã biết những yêu cầu đặc biệt của nhà họ Bạch đối với người thừa kế là gì.
Đồng thời anh lại đang nghĩ, Bạch Khiếu cũng sẽ trở nên như vậy sao?
- ------------------
Cuộc chiến giữa hai người họ kéo dài hơn 20 phút, Bạch Diệc Phi vẫn luôn trong tình trạng sock mạnh không nói nên lời.
Lúc này, cuối cùng cả hai cũng dừng lại.
Tử Y đứng trên bãi cát, mái tóc suôn đẹp trở nên rối bù, áo gió trên người cũng trở nên rách nát, khóe miệng có vệt máu nhàn nhạt, trông khá nhếch nhác.
Mạnh Lâm đang đứng ở vị trí cách đó mười mét, ông ta dường như không chịu bất cứ tổn hại nào.
Bạch Diệc Phi lập tức lo lắng, hoảng loạn chạy tới bên cạnh Tử Y, sau đó chắn trước bảo vệ lấy cô ta, khuôn mặt mang theo sự kiên quyết nhìn hướng Mạnh Lâm.
Từ tình hình trước mắt, có thể biết Tử Y thua rồi.
Bạch Diệc Phi không có cách nào khác, cho dù không chịu nổi một đòn của Mạnh Lâm, anh cũng phải bảo vệ Tử Y.
Lúc này, Tử Y mở lời đánh tan bầu không khí căng thẳng: “Sau nhiều năm như vậy, thực lực của ông đã tiến bộ rất nhiều".
“Tôi một thân một mình, không có gì vướng bận”, Mạnh Lâm cười đáp lời: “Không có việc gì có thể làm, chỉ đành dành nhiều tâm tư hơn trên phương diện này”.
Ngay sau đó, tay của Tử Y phủ lên vai Bạch Diệc Phi, anh bất giác căng thẳng mà run lên.
Tử Y vỗ vỗ bờ vai anh, cười nói: "Đừng căng thẳng, cậu cho rằng tôi sẽ bị ông ta giết chết sao?"
Bạch Diệc Phi nghe thấy lời này thì quay đầu lại nhìn Tử Y, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và khó hiểu, không lẽ không phải sao? Không phải bây giờ đã phân thắng bại rồi ư? Dáng vẻ kia của đối phương dường như sẽ không lưu lại đường sống cho họ.
Nhìn thấy anh như vậy, Tử Y lại bật cười: “Có một người đồ đệ như cậu, sư phụ như tôi cũng vui lòng, đúng là không yêu thương cậu vô ích”.
“Nếu đã biết ông ấy trước đấy rồi thì hãy nói vài lời cuối cùng với ông ấy đi."
Bạch Diệc Phi lập tức sững sờ.
Những câu cuối cùng là có ý gì?
Không lẽ...
Khi anh còn đang chìm trong suy đoán thì Tử Y đã quay người đi về phía sau, nhưng ông lão đối diện lại “phịch” một tiếng ngồi xuống mặt đất, sau đó nôn ra một ngụm máu lớn, nhuộm đỏ cả một khoảnh cát trước mặt.
Bạch Diệc Phi mắt trợn tròn ngạc nhiên
Mạnh Lâm cười khổ nói: “Tôi thua rồi... khụ khụ..."
Vừa nói một tiếng liền bắt đầu ho dữ dội, ho rất lâu.
Lúc này Bạch Diệc Phi vẫn rơi vào trạng thái choáng váng, còn chưa kịp tỉnh táo lại.
Mạnh Lâm rốt cuộc cũng không còn ho nữa, nói với Bạch Diệc Phi: “Nhóc con, có thể nướng cá cho tôi thêm một lần nữa không? Lão già này có chút đói bụng rồi”.
Bạch Diệc Phi nhìn Mạnh Lâm, trong lòng vẫn có chút ngờ vực, bởi vì từ đầu đến cuối anh chưa từng có thái độ thù địch với ông ta.
Vì vậy, sau khi đối phương nói câu này, anh chỉ do dự trong giây lát, liền quay người đi về phía khu rừng, sau đó tìm một vài cành cây khô rồi quay trở lại bãi biển.
Anh đốt lửa nhóm những cành cây và bắt đầu nướng cá một cách điêu luyện.
Nhìn một loạt hành động của, Mạnh Lâm bỗng nhiên thở dài một tiếng: “Không uổng là hậu duệ của ông ta”.
“Có ý gì?”, Bạch Diệc Phi vừa nướng cá vừa hỏi.
Mạnh Lâm thoáng giật mình: "Tử Y không có nói cho cậu biết sao?"
Bạch Diệc Phi lắc đầu.
Mạnh Lâm trầm mặc một hồi mới nói: "Cũng đúng, một số chuyện không biết vẫn tốt hơn".
Bạch Diệc Phi lúc này mới lắc lắc con cá trong tay nói: “Sắp xong rồi”.
Lực chú ý của Mạnh Lâm lập tức đổ dồn về phía con cá trong tay anh, có lẽ vì nó đã gần chín, mùi thơm của cá tỏa ra khiến Mạnh Lâm không khỏi nuốt nước bọt.
Bạch Diệc Phi thấy vậy liền lên tiếng: “Nếu muốn ăn cá thì nói cho tôi biết”.
"Cậu...", Mạnh Lâm khẽ giật mình: "Cậu cố ý?"
Bạch Diệc Phi cười hì hì: “Không hẳn”.
Thấy vậy Mạnh Lâm cũng bật cười: “Cậu khá giống ông ta”.
“Bởi vậy, ông ta rốt cuộc là ai?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Nghe được lời này, một tia hồi ức lóe lên trong mắt Mạnh Lâm.
Ông ta nói tiếp: “Không ai biết tên thật của ông ta là gì, ông ta chỉ có một mật danh là Nguyệt, ông ta cùng nhóm người Tử Y, Tân Thu là người cùng một thế hệ, nghe nói giữa họ là quan hệ sư huynh đệ, nhưng cũng có người nói rằng họ không có mối liên hệ nào”.
“Cậu đoán thử xem, Tân Thu, Tử Y, Hanh Dực, Thiên Khải, Nguyệt, ai trong số họ có thiên phú tốt nhất?”
Bạch Diệc Phi lúc này vô cùng kinh hãi, bởi vì lần đầu tiên anh biết có năm nhân vật khác có cấp bậc như Tân Thu.
Tử Y đã từng đề cập qua, thực lực của Tân Thu còn mạnh hơn cô ta, do đó Bạch Diệc Phi nói với vẻ không chắc chắn: "Là Tân Thu?”
Mạnh Lâm khẽ lắc đầu: “Ông ta chỉ có thể coi là người chịu khó nhất, nói đến thiên phú, ông ta còn không bằng Thiên Khải”.
Bạch Diệc Phi nghe xong lập tức nói: “Vậy là Thiên Khải!”
Mạnh Lâm vẫn là lắc đầu đáp: “Thiên Khải còn không bằng 1/1000 của Nguyệt”.
Bạch Diệc Phi lập tức ngẩn ra.
Mạnh Lâm lại nói: “Hơn ba mươi tuổi Nguyệt đã trở thành siêu thần, và ông ấy là người duy nhất làm được điều này”.
Bạch Diệc Phi càng thêm kinh ngạc!
“Nhưng, người tên Nguyệt này, cái gì cũng tốt, chỉ là quá trăng hoa”, Mạnh Lâm tiếp tục: “Ông ta đã để lại quá nhiều thế hệ sau, nhưng gen của chính ông ấy quá mạnh mẽ, đến nỗi hầu như tất cả con cái của ông ta không thể sống quá ba mươi tuổi”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên: “Tại sao? Gen mạnh không phải là càng tốt hơn sao?”
Mạnh Lâm đáp: “Làm một so sánh, một chiếc cốc to như vậy, chỉ có thể chứa được 100 ml nước, nhưng cứ muốn nhét vào đó 10 lít nước, chiếc cốc không thể chịu đựng được tất nhiên sẽ nổ tung”.
Bạch Diệc Phi trong giây lát liền hiểu ra, đồng thời nhớ lại bộ dạng lúc mình tiến vào trạng thái cuồng hóa.
Lúc mới bắt đầu thì hoàn toàn đánh mất lý trí, loại trạng thái đó hẳn là không thể chịu đựng nổi.
Lúc này cuối cùng anh cũng hiểu tại sao lại có những người trong nhà họ Bạch rơi vào hoàn cảnh tương tự, tại sao lại nghĩ cách để trấn áp loại trạng thái này.
Bạch Diệc Phi sau đó tò mò hỏi: "Vậy người tên Nguyệt đó thì sao? Ông ta hiện giờ ở đâu?”
Người này hoặc nhiều hoặc ít cùng anh có chút quan hệ, khiến anh sinh ra sự hiếu kỳ.
Nghe vậy, Mạnh Lâm lắc đầu bất lực nói: “Không ai biết tình trạng hiện tại của ông ta, có thể ông ta đã chết, hoặc cũng có thể ông ta đã siêu thoát phàm trần và trở thành một thần tiên".
“Thành tiên?”, Bạch Diệc Phi ngạc nhiên không thôi: “Thực sự có thể sao?”
Nghe xong, Mạnh Lâm cười liên tục vài tiếng mới nói: “Tất nhiên là không thể, chỉ cần là người thì đều không thể trẻ mãi không già, nhưng chỉ là do đã đem tiềm lực phát huy tới cực điểm, khiến gen thay đổi một chút mà thôi”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì có chút thất vọng.
Lúc này, Mạnh Lâm đột nhiên thở dài một hơi nói: “Thực ra, tôi cũng được coi là một mạch của Thiên Khải, lẽ ra tôi không nên tham gia trận chiến giữa các mạch của các người”.
"Nhưng lúc đó tôi còn quá trẻ, nóng lòng muốn tạo lập sự nghiệp nên quên mất bổn phận của mình mà đi theo Cát Tắc…”
Bạch Diệc Phi nướng xong một con cá rồi đưa cho Mạnh Lâm.
Mạnh Lâm nhận lấy liền cắn một ngụm, nhai hai cái, nuốt xong lại nói: “Tôi nghĩ tôi có thể biết tại sao họ lại tìm kiếm cậu”.
Trong tay Bạch Diệc Phi cũng đang cầm một con cá đã nướng chín, đang chuẩn bị cắn xuống thì lập tức ngừng lại.
Bởi anh vẫn luôn muốn biết tại sao Tân Thu và Tử Y chỉ định mình là người giữ kho bạc? Ngay cả Lương Minh Nguyệt cũng đem anh bố trí vào trong”.
Bạch Diệc Phi liền hỏi: “Tại sao?”
Mạnh Lâm thấy vậy, lại cắn một miếng cá nữa mới nói: “Trạng thái của cậu mãi đến năm hai mươi lăm tuổi mới xuất hiện, đúng không?"
Bạch Diệc Phi gật đầu.
Mạnh Lâm gật đầu nói: “Ừm, những con cháu trước kia của Nguyệt xuất hiện loại trạng thái này có lẽ đều khoảng mười lăm tuổi, bởi vì hầu hết đều chưa trải qua huấn luyện ở phương diện võ lực, bởi vậy, phần lớn trong số họ chỉ có thể sống tới ba mươi tuổi”.
"Hầu như tất cả đều phát nổ rồi chết, hoặc là hoàn toàn mất đi lý trí”.
"Một phần nhỏ trong số họ được huấn luyện qua, bọn họ biết phải làm thế nào khống chế loại trạng thái này, vì vậy họ sẽ sống lâu hơn".
"Nhưng họ không thể để tâm trạng chịu dao động quá lớn, sẽ đánh mất rất nhiều thứ tình cảm".
“Nhưng thừa hưởng huyết mạch không nói chắc được, về chi tiết tôi cũng không hiểu lắm, tôi chỉ nghe nói rằng con cháu của ông ta sẽ thay đổi theo từng thế hệ, theo đó sự thay đổi của huyết mạch cũng bị chậm lại”.
“Tôi nghĩ có lẽ cậu là người đầu tiên sau hai mươi tuổi xuất hiện loại trạng thái này, đây là sự thay đổi”.
Bạch Diệc Phi nghe xong những lời này, bất giác nhíu mày.
Bây giờ anh cuối cùng đã biết những yêu cầu đặc biệt của nhà họ Bạch đối với người thừa kế là gì.
Đồng thời anh lại đang nghĩ, Bạch Khiếu cũng sẽ trở nên như vậy sao?
- ------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.