Chương 292: Hôm nay các người phải chết
Mai Bát Gia
06/01/2021
“Ở cửa phòng dưới tầng hầm”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì ừm một tiếng rồi nói: “Đợi tôi”.
Liễu Vô Cùng nhìn thấy Bạch Diệc Phi gọi điện thoại thì lập tức sợ hãi, nói: “Bạch Diệc Phi! Giết người thì mày sẽ phải ngồi tù đấy”.
Bạch Diệc Phi cúp điện thoại rồi cười lạnh, nói: “Mày có biết Tôn Vĩ chết như nào không?”
Trước đây khi Liễu Vô Cùng mải tháo chạy nên hoàn toàn không biết được chân tướng. Nhưng sau khi gặp Hồ Thiên Cẩm thì hắn ta điều tra ra được một số việc làm của Bạch Diệc Phi trong thời gian gần đây.
Nhưng tất cả những gì hắn ta biết cũng chỉ từ một phía thôi. Tôn Vĩ chết ngạt trong phòng, hắn ta cũng từng nghi ngờ Bạch Diệc Phi, bởi vì Bạch Diệc Phi là người có động cơ nhất nhưng Bạch Diệc Phi không giống với người có thể giết người được nên hắn ta không tin.
Nhưng hiện giờ câu nói này của Bạch Diệc Phi như cảnh cáo hắn ta… Tôn Vĩ chính là do Bạch Diệc Phi giết?
Liễu Vô Cùng nghĩ đến đây thì hoảng sợ trừng mắt, ngập ngừng nói: “Mày… Mày… Giết người…?”
Nhưng điều khiến hắn ta kinh hãi nhất là Bạch Diệc Phi giết người nhưng lại không phải chịu chế tài của pháp luật.
Bạch Diệc Phi đặt con dao gọt hoa quả lên trên cổ của Liễu Vô Cùng, khẽ giọng hỏi: “Sợ rồi hả?”
Liễu Vô Cùng không nói gì nhưng sự hoảng sợ trong ánh mắt đã thể hiện rõ rệt. Không có ai không sợ chết cả.
“Mày không phải sợ đâu, vì hiện giờ tao không có thời gian xử lý mày”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói một câu sau đó thu con dao gọt hoa quả lại.
Liễu Vô Cùng ngây người ra rồi lập tức hỏi: “Mày định làm gì?”
“Không liên quan đến mày”, nói xong Bạch Diệc Phi xoay người nói với Long Linh Linh: “Đi thôi”.
Long Linh Linh gật đầu rồi đi theo Bạch Diệc Phi.
Lúc này Liễu Vô Cùng vẫn còn hoảng sợ, Bạch Diệc Phi ban nãy khủng khiếp quá đi. Hắn ta thật sự cảm nhận được cái chết nó đáng sợ đến nỗi nào.
Liễu Vô Cùng ngồi sụp xuống ghế sofa hồi lâu, một lát sau mới tìm lại được chút sức lực nhưng chân bị Long Linh Linh đâm một dao giờ vẫn còn chảy máu. Hắn ta định rời khỏi đây nhưng không đứng vững.
Liễu Vô Cùng cố chịu đau rồi lết từng bước đến bên cạnh tường ti vi của phòng khách, mở ngăn kéo và tìm hòm thuốc. Hắn ta băng bó sơ qua rồi mở cửa rời đi.
Chạy đã! ‘Giữ được núi xanh thì lo gì không có củi đốt’.
Hiện giờ Bạch Diệc Phi không xử lý hắn ta, vậy thì đợi hắn ta có thời gian rảnh thì sẽ đến xử lý Bạch Diệc Phi vậy. Hiện giờ hắn ta có một mình nên không đấu lại với Bạch Diệc Phi được.
Còn về Hồ Thiên Cẩm và Hồng Hâm, Bạch Diệc Phi tất nhiên sẽ đợi ông ta ở vị trí đó, tất nhiên biết được tầng hầm nên anh tất nhiên sẽ không ngu mà đến đó tìm họ.
…
Sau khi Bạch Diệc Phi dẫn Long Linh Linh rời đi thì anh liền nói với cô ta: “Thời gian này cô vất vả rồi, lại còn chịu thiệt thòi nữa, cho cô nghỉ phép đấy. Giờ thì quay về nghỉ ngơi cho khỏe đi”.
Long Linh Linh tủi thân nhưng không dám khóc thành tiếng, mặc dù nước mắt trong khóe mắt đang muốn tuôn trào rồi.
Mấy ngày nay quả thực cô đã vất vả rồi, cũng chịu nhiều thiệt thòi. Lúc cô bất lực nhất thì bên cạnh không có một ai, nếu như không phải Lưu Hiểu Anh đột nhiên xuất hiện thì cô cũng không biết hôm nay mình sẽ có kết cục như nào.
Để Liễu Vô Cùng không phát hiện ra, cô ta vẫn luôn phải giả vờ thuận theo ý hắn ta, cái gì cũng nghe theo, mục đích là phối hợp tốt với Bạch Diệc Phi.
Ban nãy, cô ta tự tay đâm dao vào chân của Liễu Vô Cùng, cảm giác đó đến giờ cô ta vẫn thấy sợ.
Lúc này trong lòng Bạch Diệc Phi nghĩ về đám người Hồ Thiên Cẩm nên không để ý đến cảm xúc của Long Linh Linh, anh quay lưng lại với cô ta, nói: “Tôi còn có việc đi trước đây, cô nhớ chú ý an toàn nhé”, nói xong anh đi về phía đường lớn bắt một chiếc xe rồi đi.
Long Linh Linh nhìn chiếc xe đó khuất dần, cuối cùng không kìm được mà bật khóc thành tiếng. Tiếc rằng không có ai nhìn thấy.
…
Bạch Diệc Phi đến cửa tầng hầm thì Bạch Hổ và Từ Lãng đã đứng đợi ở đó.
“Mở cửa!”, sau khi Bạch Diệc Phi lên tiếng thì Bạch Hổ lên trước một bước, một chân đá vào cửa đó.
“Rầm”, cửa mở ra, Bạch Diệc Phi dẫn đầu đi vào trước.
Ở dưới tầng hầm tối tăm ẩm thấp, nếu như không bật đèn thì gần như không có ánh sáng và không nhìn thấy gì cả.
Từ Lãng tìm thử công tắc trên tường rồi bật đèn lên. Nhưng ở dưới tầng hầm trống vắng không một bóng người.
Bạch Diệc Phi chau mày, còn Bạch Hổ và Từ Lãng liếc mắt nhìn nhau rồi đi về hai phòng ở phía trước. Không bao lâu sau, Bạch Hổ và Từ Lãng quay lại nói: “Không có ai cả”.
Bạch Diệc Phi nhìn xung quanh một cái phát hiện quả nhiên không có dấu vết của con người từng sống ở đây. Rõ ràng sau khi Liễu Vô Cùng đưa anh đi thì người ở đây cũng đi luôn.
“Lục soát xem có gì ở đây”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.
Bạch Hổ và Từ Lãng đi về trước lục soát thật kỹ. Sau đó, Bạch Hổ nói: “Ở đây có đặt một thứ giống như cái lọ, trước đó không lâu mới bị chuyển đi”.
Từ Lãng cũng nói: “Phòng của tôi cũng vậy”.
Bạch Diệc Phi nghĩ không ra, ở đây lại có lọ ư? Bọn họ dùng những thứ này làm gì?
Ba người chuẩn bị đi ra khỏi tầng hầm. Nhưng vừa mới đến cửa thì Bạch Hổ và Từ Lãng đột nhiên kéo Bạch Diệc Phi lại và đẩy anh về phía sau, còn hai người này ra tay cùng lúc.
Ở cửa, Bạch Hổ và Từ Lãng đồng thời chặn đòn công kích của một người lao đến.
Đây là một người cao tầm hai mét, vai u thịt bắp, tính toán sơ sơ thì cũng phải tầm 100kg, cũng tai to mặt lớn, nhìn trông rất ớn.
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu lên nhìn rồi lập tức hiểu ra.
Đám người này đi trước nhưng biết anh sẽ đến đây nên cố ý phục ở chỗ cửa để cho đám Bạch Diệc Phi trở tay không kịp.
Cũng may Bạch Hổ và Từ Lãng phản ứng nhanh, nếu không thì cú đấm bằng cái bát to sẽ đập xuống người mình rồi.
Phía sau người đó còn có ba người nữa, dáng người cũng tầm người kia. Bốn tên cùng bao vây họ lại.
“Ông Hồ nói là muốn các người phải chết”.
Bạch Diệc Phi nhìn cách ăn mặc của những người này không giống với thời hiện đại, có gì đó giống với các bộ lạc nhưng không giống hoàn toàn, trên tay còn có tô-tem.
Nhìn thấy tô-tem đó, ánh mắt Bạch Diệc Phi trầm xuống. Bởi vì anh nhớ đến chuyện điều tra được hôm qua.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Không để lại bất cứ kẻ nào”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì ừm một tiếng rồi nói: “Đợi tôi”.
Liễu Vô Cùng nhìn thấy Bạch Diệc Phi gọi điện thoại thì lập tức sợ hãi, nói: “Bạch Diệc Phi! Giết người thì mày sẽ phải ngồi tù đấy”.
Bạch Diệc Phi cúp điện thoại rồi cười lạnh, nói: “Mày có biết Tôn Vĩ chết như nào không?”
Trước đây khi Liễu Vô Cùng mải tháo chạy nên hoàn toàn không biết được chân tướng. Nhưng sau khi gặp Hồ Thiên Cẩm thì hắn ta điều tra ra được một số việc làm của Bạch Diệc Phi trong thời gian gần đây.
Nhưng tất cả những gì hắn ta biết cũng chỉ từ một phía thôi. Tôn Vĩ chết ngạt trong phòng, hắn ta cũng từng nghi ngờ Bạch Diệc Phi, bởi vì Bạch Diệc Phi là người có động cơ nhất nhưng Bạch Diệc Phi không giống với người có thể giết người được nên hắn ta không tin.
Nhưng hiện giờ câu nói này của Bạch Diệc Phi như cảnh cáo hắn ta… Tôn Vĩ chính là do Bạch Diệc Phi giết?
Liễu Vô Cùng nghĩ đến đây thì hoảng sợ trừng mắt, ngập ngừng nói: “Mày… Mày… Giết người…?”
Nhưng điều khiến hắn ta kinh hãi nhất là Bạch Diệc Phi giết người nhưng lại không phải chịu chế tài của pháp luật.
Bạch Diệc Phi đặt con dao gọt hoa quả lên trên cổ của Liễu Vô Cùng, khẽ giọng hỏi: “Sợ rồi hả?”
Liễu Vô Cùng không nói gì nhưng sự hoảng sợ trong ánh mắt đã thể hiện rõ rệt. Không có ai không sợ chết cả.
“Mày không phải sợ đâu, vì hiện giờ tao không có thời gian xử lý mày”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói một câu sau đó thu con dao gọt hoa quả lại.
Liễu Vô Cùng ngây người ra rồi lập tức hỏi: “Mày định làm gì?”
“Không liên quan đến mày”, nói xong Bạch Diệc Phi xoay người nói với Long Linh Linh: “Đi thôi”.
Long Linh Linh gật đầu rồi đi theo Bạch Diệc Phi.
Lúc này Liễu Vô Cùng vẫn còn hoảng sợ, Bạch Diệc Phi ban nãy khủng khiếp quá đi. Hắn ta thật sự cảm nhận được cái chết nó đáng sợ đến nỗi nào.
Liễu Vô Cùng ngồi sụp xuống ghế sofa hồi lâu, một lát sau mới tìm lại được chút sức lực nhưng chân bị Long Linh Linh đâm một dao giờ vẫn còn chảy máu. Hắn ta định rời khỏi đây nhưng không đứng vững.
Liễu Vô Cùng cố chịu đau rồi lết từng bước đến bên cạnh tường ti vi của phòng khách, mở ngăn kéo và tìm hòm thuốc. Hắn ta băng bó sơ qua rồi mở cửa rời đi.
Chạy đã! ‘Giữ được núi xanh thì lo gì không có củi đốt’.
Hiện giờ Bạch Diệc Phi không xử lý hắn ta, vậy thì đợi hắn ta có thời gian rảnh thì sẽ đến xử lý Bạch Diệc Phi vậy. Hiện giờ hắn ta có một mình nên không đấu lại với Bạch Diệc Phi được.
Còn về Hồ Thiên Cẩm và Hồng Hâm, Bạch Diệc Phi tất nhiên sẽ đợi ông ta ở vị trí đó, tất nhiên biết được tầng hầm nên anh tất nhiên sẽ không ngu mà đến đó tìm họ.
…
Sau khi Bạch Diệc Phi dẫn Long Linh Linh rời đi thì anh liền nói với cô ta: “Thời gian này cô vất vả rồi, lại còn chịu thiệt thòi nữa, cho cô nghỉ phép đấy. Giờ thì quay về nghỉ ngơi cho khỏe đi”.
Long Linh Linh tủi thân nhưng không dám khóc thành tiếng, mặc dù nước mắt trong khóe mắt đang muốn tuôn trào rồi.
Mấy ngày nay quả thực cô đã vất vả rồi, cũng chịu nhiều thiệt thòi. Lúc cô bất lực nhất thì bên cạnh không có một ai, nếu như không phải Lưu Hiểu Anh đột nhiên xuất hiện thì cô cũng không biết hôm nay mình sẽ có kết cục như nào.
Để Liễu Vô Cùng không phát hiện ra, cô ta vẫn luôn phải giả vờ thuận theo ý hắn ta, cái gì cũng nghe theo, mục đích là phối hợp tốt với Bạch Diệc Phi.
Ban nãy, cô ta tự tay đâm dao vào chân của Liễu Vô Cùng, cảm giác đó đến giờ cô ta vẫn thấy sợ.
Lúc này trong lòng Bạch Diệc Phi nghĩ về đám người Hồ Thiên Cẩm nên không để ý đến cảm xúc của Long Linh Linh, anh quay lưng lại với cô ta, nói: “Tôi còn có việc đi trước đây, cô nhớ chú ý an toàn nhé”, nói xong anh đi về phía đường lớn bắt một chiếc xe rồi đi.
Long Linh Linh nhìn chiếc xe đó khuất dần, cuối cùng không kìm được mà bật khóc thành tiếng. Tiếc rằng không có ai nhìn thấy.
…
Bạch Diệc Phi đến cửa tầng hầm thì Bạch Hổ và Từ Lãng đã đứng đợi ở đó.
“Mở cửa!”, sau khi Bạch Diệc Phi lên tiếng thì Bạch Hổ lên trước một bước, một chân đá vào cửa đó.
“Rầm”, cửa mở ra, Bạch Diệc Phi dẫn đầu đi vào trước.
Ở dưới tầng hầm tối tăm ẩm thấp, nếu như không bật đèn thì gần như không có ánh sáng và không nhìn thấy gì cả.
Từ Lãng tìm thử công tắc trên tường rồi bật đèn lên. Nhưng ở dưới tầng hầm trống vắng không một bóng người.
Bạch Diệc Phi chau mày, còn Bạch Hổ và Từ Lãng liếc mắt nhìn nhau rồi đi về hai phòng ở phía trước. Không bao lâu sau, Bạch Hổ và Từ Lãng quay lại nói: “Không có ai cả”.
Bạch Diệc Phi nhìn xung quanh một cái phát hiện quả nhiên không có dấu vết của con người từng sống ở đây. Rõ ràng sau khi Liễu Vô Cùng đưa anh đi thì người ở đây cũng đi luôn.
“Lục soát xem có gì ở đây”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.
Bạch Hổ và Từ Lãng đi về trước lục soát thật kỹ. Sau đó, Bạch Hổ nói: “Ở đây có đặt một thứ giống như cái lọ, trước đó không lâu mới bị chuyển đi”.
Từ Lãng cũng nói: “Phòng của tôi cũng vậy”.
Bạch Diệc Phi nghĩ không ra, ở đây lại có lọ ư? Bọn họ dùng những thứ này làm gì?
Ba người chuẩn bị đi ra khỏi tầng hầm. Nhưng vừa mới đến cửa thì Bạch Hổ và Từ Lãng đột nhiên kéo Bạch Diệc Phi lại và đẩy anh về phía sau, còn hai người này ra tay cùng lúc.
Ở cửa, Bạch Hổ và Từ Lãng đồng thời chặn đòn công kích của một người lao đến.
Đây là một người cao tầm hai mét, vai u thịt bắp, tính toán sơ sơ thì cũng phải tầm 100kg, cũng tai to mặt lớn, nhìn trông rất ớn.
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu lên nhìn rồi lập tức hiểu ra.
Đám người này đi trước nhưng biết anh sẽ đến đây nên cố ý phục ở chỗ cửa để cho đám Bạch Diệc Phi trở tay không kịp.
Cũng may Bạch Hổ và Từ Lãng phản ứng nhanh, nếu không thì cú đấm bằng cái bát to sẽ đập xuống người mình rồi.
Phía sau người đó còn có ba người nữa, dáng người cũng tầm người kia. Bốn tên cùng bao vây họ lại.
“Ông Hồ nói là muốn các người phải chết”.
Bạch Diệc Phi nhìn cách ăn mặc của những người này không giống với thời hiện đại, có gì đó giống với các bộ lạc nhưng không giống hoàn toàn, trên tay còn có tô-tem.
Nhìn thấy tô-tem đó, ánh mắt Bạch Diệc Phi trầm xuống. Bởi vì anh nhớ đến chuyện điều tra được hôm qua.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Không để lại bất cứ kẻ nào”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.