Chương 772: Kẻ bất nghĩa đều phải chết
Mai Bát Gia
30/03/2021
“Ngay cả người nhà của mày, nhà họ Hồng cũng không tha đâu”.
“Mày phải nghĩ cho kỹ xem mày có gánh nổi không?”, người dẫn chương trình nói xong dường như cảm thấy tìm lại được chút khí thế. Nhưng khi phát hiện Bạch Diệc Phi cứ như kiểu không nghe thấy mà vẫn từng bước tiến về phía gã thì gã mới hoảng sợ.
“Mày… Mày muốn làm gì? Chúng tao là người của nhà họ Hồng…”.
“Bụp”, gã vẫn chưa nói xong thì Bạch Diệc Phi đã đi tới trước mặt đấm một phát. Gã bay ra ngoài rồi đập lên vách tường phía sau.
“Phụp”, người dẫn chương trình rơi trên đất, cùng lúc đó còn phun ra máu tươi.
Bạch Diệc Phi lại đi đến trước mặt gã, từ trên cao nhìn xuống rồi lạnh lùng nói: “Những kẻ bất nghĩa thì đều phải chết”, nói xong anh nhấc chân lên rồi giẫm một cái.
Bạch Diệc Phi giẫm mà khiến người dẫn chương trình kia không có cơ hội nói thêm gì và chết luôn. Sau đó anh quay người lại nhìn về phía ông Khúc. . Truyện Tiên Hiệp
Ông Khúc đang di chuyển xe lăn của mình chạy ra phía ngoài. Bạch Diệc Phi không đuổi theo ông ta mà đến trước mặt Lưu Hiểu Anh, dùng sức bẻ vặn khóa sắt. Anh cố gắng hết sức, cuối cùng khóa sắt cũng được mở ra.
…
Lưu Hiểu Anh lại một lần nữa nhìn thấy trạng thái ‘hoang dã’ của Bạch Diệc Phi nên ngây người ra. Cảnh tượng xảy ra buổi tối hôm đó lại xuất hiện trong đầu cô ta.
Bạch Diệc Phi giơ tay ra xiết chặt cổ cô ta. Chỉ cần dùng lực là Lưu Hiểu Anh sẽ tắt thở ngay. Nhưng lúc này, đột nhiên Lưu Hiểu Anh không thấy sợ.
Mặc dù cô ta cảm thấy Bạch Diệc Phi hiện giờ rất lạ lẫm nhưng cô lại cảm thấy nhẹ nhõm. Cô trực tiếp thò cổ ra, nhắm mắt lại, chủ động cho Bạch Diệc Phi cơ hội ra tay.
Nhưng sau đó thì rầm một tiếng, Bạch Diệc Phi ngất lịm trên đất.
…
Bạch Diệc Phi lại nằm mơ. Anh mơ mình ở một nơi xa lạ giống như ở trong không gian, còn ở đó chỉ có anh và Lưu Hiểu Anh.
Sau khi nhìn thấy Lưu Hiểu Anh thì anh kích động hỏi: “Rốt cuộc tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi quên rồi”, Lưu Hiểu Anh nói.
Bạch Diệc Phi tiếp tục hỏi: “Sao lại quên được, tại sao cô lại rời đi”.
Lưu Hiểu Anh đỏ ửng mắt, hét lớn: “Tôi đã nói là tôi quên rồi”.
Bạch Diệc Phi như ngây người ra. Trong lúc anh vẫn muốn tiếp tục hỏi thì Lý Tuyết đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, vẻ mặt tủi thân nhìn hai người họ.
Bạch Diệc Phi muốn giải thích nhưng không biết nói thế nào. Bởi vì anh không biết là đã xảy ra chuyện gì? Anh muốn hỏi Lưu Hiểu Anh là đã xảy ra chuyện gì nhưng lại đờ người ra. Bởi vì nếu anh đi hỏi cô ta thì đồng nghĩa với việc anh ngó lơ Lý Tuyết, vậy thì Lý Tuyết nhất định sẽ rất đau lòng.
Vì vậy mà anh do dự, anh bối rối và sốt sắng.
Sau đó, Bạch Diệc Phi tỉnh lại. Anh ngồi bật dậy thì phát hiện mình nằm mơ.
Trong lúc anh dần lấy lại tinh thần, nhìn xung quanh thì phát hiện mình ở trong một căn phòng nhỏ tối đen.
“Đây là đâu?”
“Anh tỉnh rồi à?”, đột nhiên truyền lại tiếng con gái có chút nhút nhát.
Bạch Diệc Phi sợ đến nỗi lùi về sau rồi lập tức đưa mắt nhìn lại. Anh phát hiện ra có một cô gái ngồi bên cạnh mình, rất xinh đẹp, thân hình thì bốc lửa nhưng sắc mặt thì tái nhợt. Cô ta đang cẩn thận cầm khăn mặt nhìn anh.
Bạch Diệc Phi cảm thấy cô ta có chút quen, liền hỏi: “Cô là ai?”
Đúng lúc này, cửa được mở ra. Lưu Hiểu Anh bê chậu nước đi vào, thản nhiên nói: “Cô ấy chẳng phải là người mà anh bỏ tiền ra mua sao?”
Nghe thấy vậy, Bạch Diệc Phi lập tức phản ứng lại. Hóa ra đây là người anh đấu giá mua về.
Lúc này, anh đột nhiên giơ tay ra nắm chặt lấy cô ta.
Cô gái sợ đến mức bật dậy. Còn Lưu Hiểu Anh thấy thế thì khẽ chau mày.
Sau đó anh vén tay áo của cô ta lên thì nhìn thấy trên cánh tay toàn là vết roi quất. Anh biết ngay, tại sao sắc mặt cô ta lại nhợt nhạt như vậy.
Vì vậy Bạch Diệc Phi buông cánh tay cô gái ra, quay đầu hỏi Lưu Hiểu Anh: “Hiểu Anh! Cô sao rồi? Không sao chứ?”
Lưu Hiểu Anh cũng hiểu được ý của anh nên lắc đầu nói: “Tôi không sao”.
Bạch Diệc Phi trầm ngâm một lúc, vì anh không biết nên nói gì. Thật ra anh cũng có rất nhiều lời muốn nói nhưng không biết nói từ đâu.
Anh nhớ lại những lời nghe được ở phòng ăn, họ nói cậu chủ nhà họ Hồng thích ‘đùa giỡn’ phụ nữ. Lưu Hiểu Anh từng bị gã bắt, không biết cô ta có…
Lưu Hiểu Anh dường như hiểu được ý của anh nên thản nhiên nói: “Trên người tôi có độc nên không ai dám động vào người tôi, anh đừng có nghĩ nhiều”, sau đó cô ta kể về chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Lúc đó, sau khi hạ độc chết đám người Đoạn Hằng, vừa mới ra ngoài chưa được bao lâu thì cô ta bị người của nhà họ Hồng bắt được, sau đó bị dẫn đến trước mặt cậu chủ nhà họ Hồng.
Gã là tên hạ lưu, nhìn thấy Lưu Hiểu Anh xinh đẹp nên có muốn hãm hiếp cô ta.
Cô ta lập tức lên giọng uy hiếp: “Đám Đoạn Hằng định hãm hiếp tôi nên mới trúng độc mà chết, bởi vì tôi bẩm sinh đã mang độc trên người”.
Cậu chủ nhà họ Hồng sau khi nghe xong thấy không cam lòng, vẫn muốn thử. Nhưng mấy mạng của đám Đoạn Hằng bày ra trước mặt nên kể cả gã có muốn cũng không dám. Vì vậy, cuối cùng đành mang Lưu Hiểu Anh ra bán đấu giá. Mặc dù không chiếm được cô ta nhưng vẫn có thể kiếm được ít tiền.
Bạch Diệc Phi sau khi nghe xong thì thở phào một cái, cười nói: “Nếu không sao thì phiền cô bôi cho cô ấy chút thuốc”. Người mà anh nói chính là cô gái được anh mua về kia.
Lưu Hiểu Anh trừng mắt nhìn anh một cái với ý ‘Thì ra anh muốn tôi bôi thuốc cho cô ta, chứ không phải thật sự quan tâm đến tôi hả?’
Mặc dù trừng mắt với anh nhưng Lưu Hiểu Anh dù sao cũng là bác sĩ. Mà đã là bác sĩ thì không thể không quan tâm bệnh nhân được.
Lưu Hiểu Anh kéo rèm trên giường để ngăn cách tầm nhìn của Bạch Diệc Phi, sau đó bôi thuốc cho cô gái kia.
Bạch Diệc Phi không nhìn thấy họ nhưng hiện giờ anh rất tò mò, vì vậy cất giọng hỏi: “Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Sao chúng ta lại ở đây? Đây là đâu vậy?”
Nghe thấy vậy, Lưu Hiểu Anh ngưng lại. Cô ta không biết nên nói thế nào. Bởi vì tối hôm đó Bạch Diệc Phi như một ác ma, giết người không chớp mắt.
Vì vậy, cô ta do dự một lát mới hỏi lại: “Anh không nhớ gì sao?”
Bạch Diệc Phi lập tức đáp: “Không! Giống như tối hôm lâu thôi, tôi không nhớ đã xảy ra chuyện gì?”
Lưu Hiểu Anh nghe thấy vậy thì cười khổ một tiếng nói: “Không nhớ cũng tốt”.
Sau đó cô ta thản nhiên nói: “Cuối cùng anh cứu tôi thì anh ngất đi. Đây là nhà của nhà họ Lục, là người con trai mà đến cùng với anh dẫn chúng ta đến đây”.
“Còn có cả cô gái này, nói là muốn đi theo anh, sau này là người của anh”.
Bạch Diệc Phi biết Lưu Hiểu Anh đang nói tránh, chứ chuyện không thể đơn giản như vậy được. Nhưng anh lại một lần rơi vào trạng thái điên cuồng nên lúc này rất yếu ớt.
Bạch Diệc Phi ngẫm nghĩ chút, hỏi: “Cô tên là gì? Sao lại không về nhà?”
- ------------------
“Mày phải nghĩ cho kỹ xem mày có gánh nổi không?”, người dẫn chương trình nói xong dường như cảm thấy tìm lại được chút khí thế. Nhưng khi phát hiện Bạch Diệc Phi cứ như kiểu không nghe thấy mà vẫn từng bước tiến về phía gã thì gã mới hoảng sợ.
“Mày… Mày muốn làm gì? Chúng tao là người của nhà họ Hồng…”.
“Bụp”, gã vẫn chưa nói xong thì Bạch Diệc Phi đã đi tới trước mặt đấm một phát. Gã bay ra ngoài rồi đập lên vách tường phía sau.
“Phụp”, người dẫn chương trình rơi trên đất, cùng lúc đó còn phun ra máu tươi.
Bạch Diệc Phi lại đi đến trước mặt gã, từ trên cao nhìn xuống rồi lạnh lùng nói: “Những kẻ bất nghĩa thì đều phải chết”, nói xong anh nhấc chân lên rồi giẫm một cái.
Bạch Diệc Phi giẫm mà khiến người dẫn chương trình kia không có cơ hội nói thêm gì và chết luôn. Sau đó anh quay người lại nhìn về phía ông Khúc. . Truyện Tiên Hiệp
Ông Khúc đang di chuyển xe lăn của mình chạy ra phía ngoài. Bạch Diệc Phi không đuổi theo ông ta mà đến trước mặt Lưu Hiểu Anh, dùng sức bẻ vặn khóa sắt. Anh cố gắng hết sức, cuối cùng khóa sắt cũng được mở ra.
…
Lưu Hiểu Anh lại một lần nữa nhìn thấy trạng thái ‘hoang dã’ của Bạch Diệc Phi nên ngây người ra. Cảnh tượng xảy ra buổi tối hôm đó lại xuất hiện trong đầu cô ta.
Bạch Diệc Phi giơ tay ra xiết chặt cổ cô ta. Chỉ cần dùng lực là Lưu Hiểu Anh sẽ tắt thở ngay. Nhưng lúc này, đột nhiên Lưu Hiểu Anh không thấy sợ.
Mặc dù cô ta cảm thấy Bạch Diệc Phi hiện giờ rất lạ lẫm nhưng cô lại cảm thấy nhẹ nhõm. Cô trực tiếp thò cổ ra, nhắm mắt lại, chủ động cho Bạch Diệc Phi cơ hội ra tay.
Nhưng sau đó thì rầm một tiếng, Bạch Diệc Phi ngất lịm trên đất.
…
Bạch Diệc Phi lại nằm mơ. Anh mơ mình ở một nơi xa lạ giống như ở trong không gian, còn ở đó chỉ có anh và Lưu Hiểu Anh.
Sau khi nhìn thấy Lưu Hiểu Anh thì anh kích động hỏi: “Rốt cuộc tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi quên rồi”, Lưu Hiểu Anh nói.
Bạch Diệc Phi tiếp tục hỏi: “Sao lại quên được, tại sao cô lại rời đi”.
Lưu Hiểu Anh đỏ ửng mắt, hét lớn: “Tôi đã nói là tôi quên rồi”.
Bạch Diệc Phi như ngây người ra. Trong lúc anh vẫn muốn tiếp tục hỏi thì Lý Tuyết đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, vẻ mặt tủi thân nhìn hai người họ.
Bạch Diệc Phi muốn giải thích nhưng không biết nói thế nào. Bởi vì anh không biết là đã xảy ra chuyện gì? Anh muốn hỏi Lưu Hiểu Anh là đã xảy ra chuyện gì nhưng lại đờ người ra. Bởi vì nếu anh đi hỏi cô ta thì đồng nghĩa với việc anh ngó lơ Lý Tuyết, vậy thì Lý Tuyết nhất định sẽ rất đau lòng.
Vì vậy mà anh do dự, anh bối rối và sốt sắng.
Sau đó, Bạch Diệc Phi tỉnh lại. Anh ngồi bật dậy thì phát hiện mình nằm mơ.
Trong lúc anh dần lấy lại tinh thần, nhìn xung quanh thì phát hiện mình ở trong một căn phòng nhỏ tối đen.
“Đây là đâu?”
“Anh tỉnh rồi à?”, đột nhiên truyền lại tiếng con gái có chút nhút nhát.
Bạch Diệc Phi sợ đến nỗi lùi về sau rồi lập tức đưa mắt nhìn lại. Anh phát hiện ra có một cô gái ngồi bên cạnh mình, rất xinh đẹp, thân hình thì bốc lửa nhưng sắc mặt thì tái nhợt. Cô ta đang cẩn thận cầm khăn mặt nhìn anh.
Bạch Diệc Phi cảm thấy cô ta có chút quen, liền hỏi: “Cô là ai?”
Đúng lúc này, cửa được mở ra. Lưu Hiểu Anh bê chậu nước đi vào, thản nhiên nói: “Cô ấy chẳng phải là người mà anh bỏ tiền ra mua sao?”
Nghe thấy vậy, Bạch Diệc Phi lập tức phản ứng lại. Hóa ra đây là người anh đấu giá mua về.
Lúc này, anh đột nhiên giơ tay ra nắm chặt lấy cô ta.
Cô gái sợ đến mức bật dậy. Còn Lưu Hiểu Anh thấy thế thì khẽ chau mày.
Sau đó anh vén tay áo của cô ta lên thì nhìn thấy trên cánh tay toàn là vết roi quất. Anh biết ngay, tại sao sắc mặt cô ta lại nhợt nhạt như vậy.
Vì vậy Bạch Diệc Phi buông cánh tay cô gái ra, quay đầu hỏi Lưu Hiểu Anh: “Hiểu Anh! Cô sao rồi? Không sao chứ?”
Lưu Hiểu Anh cũng hiểu được ý của anh nên lắc đầu nói: “Tôi không sao”.
Bạch Diệc Phi trầm ngâm một lúc, vì anh không biết nên nói gì. Thật ra anh cũng có rất nhiều lời muốn nói nhưng không biết nói từ đâu.
Anh nhớ lại những lời nghe được ở phòng ăn, họ nói cậu chủ nhà họ Hồng thích ‘đùa giỡn’ phụ nữ. Lưu Hiểu Anh từng bị gã bắt, không biết cô ta có…
Lưu Hiểu Anh dường như hiểu được ý của anh nên thản nhiên nói: “Trên người tôi có độc nên không ai dám động vào người tôi, anh đừng có nghĩ nhiều”, sau đó cô ta kể về chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Lúc đó, sau khi hạ độc chết đám người Đoạn Hằng, vừa mới ra ngoài chưa được bao lâu thì cô ta bị người của nhà họ Hồng bắt được, sau đó bị dẫn đến trước mặt cậu chủ nhà họ Hồng.
Gã là tên hạ lưu, nhìn thấy Lưu Hiểu Anh xinh đẹp nên có muốn hãm hiếp cô ta.
Cô ta lập tức lên giọng uy hiếp: “Đám Đoạn Hằng định hãm hiếp tôi nên mới trúng độc mà chết, bởi vì tôi bẩm sinh đã mang độc trên người”.
Cậu chủ nhà họ Hồng sau khi nghe xong thấy không cam lòng, vẫn muốn thử. Nhưng mấy mạng của đám Đoạn Hằng bày ra trước mặt nên kể cả gã có muốn cũng không dám. Vì vậy, cuối cùng đành mang Lưu Hiểu Anh ra bán đấu giá. Mặc dù không chiếm được cô ta nhưng vẫn có thể kiếm được ít tiền.
Bạch Diệc Phi sau khi nghe xong thì thở phào một cái, cười nói: “Nếu không sao thì phiền cô bôi cho cô ấy chút thuốc”. Người mà anh nói chính là cô gái được anh mua về kia.
Lưu Hiểu Anh trừng mắt nhìn anh một cái với ý ‘Thì ra anh muốn tôi bôi thuốc cho cô ta, chứ không phải thật sự quan tâm đến tôi hả?’
Mặc dù trừng mắt với anh nhưng Lưu Hiểu Anh dù sao cũng là bác sĩ. Mà đã là bác sĩ thì không thể không quan tâm bệnh nhân được.
Lưu Hiểu Anh kéo rèm trên giường để ngăn cách tầm nhìn của Bạch Diệc Phi, sau đó bôi thuốc cho cô gái kia.
Bạch Diệc Phi không nhìn thấy họ nhưng hiện giờ anh rất tò mò, vì vậy cất giọng hỏi: “Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Sao chúng ta lại ở đây? Đây là đâu vậy?”
Nghe thấy vậy, Lưu Hiểu Anh ngưng lại. Cô ta không biết nên nói thế nào. Bởi vì tối hôm đó Bạch Diệc Phi như một ác ma, giết người không chớp mắt.
Vì vậy, cô ta do dự một lát mới hỏi lại: “Anh không nhớ gì sao?”
Bạch Diệc Phi lập tức đáp: “Không! Giống như tối hôm lâu thôi, tôi không nhớ đã xảy ra chuyện gì?”
Lưu Hiểu Anh nghe thấy vậy thì cười khổ một tiếng nói: “Không nhớ cũng tốt”.
Sau đó cô ta thản nhiên nói: “Cuối cùng anh cứu tôi thì anh ngất đi. Đây là nhà của nhà họ Lục, là người con trai mà đến cùng với anh dẫn chúng ta đến đây”.
“Còn có cả cô gái này, nói là muốn đi theo anh, sau này là người của anh”.
Bạch Diệc Phi biết Lưu Hiểu Anh đang nói tránh, chứ chuyện không thể đơn giản như vậy được. Nhưng anh lại một lần rơi vào trạng thái điên cuồng nên lúc này rất yếu ớt.
Bạch Diệc Phi ngẫm nghĩ chút, hỏi: “Cô tên là gì? Sao lại không về nhà?”
- ------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.