Chương 944: Kế hoạch của Phan Bộ Đình
Mai Bát Gia
15/04/2021
Sau khi tiễn đám người đi, Bạch Diệc Phi đứng bên bến tàu hóng gió biển.
Anh không đi mà đứng đợi người.
Vân Anh mặc áo gió, quần bò đứng sau Bạch Diệc Phi, nói: “Anh đang đợi tôi à?”
Bạch Diệc Phi nghe thấy giọng cô ta thì không hề bất ngờ. Anh quay đầu lại, nói: “Phải”.
“Vậy anh cũng sắp đi?”, Vân Anh hỏi.
Bạch Diệc Phi đáp: “Đúng, phải đi rồi”.
“Anh đã hứa là sẽ giúp tôi, giờ cứ đi thế à?”, Vân Anh nói.
Bạch Diệc Phi cười khẩy: “Nếu cô có đủ thành ý thì tôi cũng không cần phải thế này, cô nói đúng không?”
Nghe vậy, Vân Anh đưa cho Bạch Diệc Phi một món đồ.
Sau khi anh nhận lấy thì nhận ra đó là một chiếc điện thoại, vì thế nghi hoặc nhìn cô ta: “Gì đây?”
“Thành ý!”, Vân Anh cười đáp.
“Có ý gì?”, Bạch Diệc Phi vừa hỏi vừa mở điện thoại ra xem. Tiếp đó, Vân Anh nói: “Có người bên các anh tìm tôi hợp tác, tôi từ chối rồi”.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy tin nhắn nặc danh trong điện thoại, tin nhắn đó viết muốn giúp Vân Anh củng cố địa vị của Nam Môn, mà điều kiện trao đổi là muốn hắn ta giết anh.
Bạch Diệc Phi sầm mặt: “Ai?”
Vân Anh nhún vai: “Tôi không biết”.
Đây là điều kiện mà Bạch Diệc Phi và Vân Anh bàn với nhau, bây giờ lại có người muốn xen vào, có thực lực làm chuyện này thì chỉ có những gia tộc lớn bên bọn họ.
Vân Anh không biết nhưng Bạch Diệc Phi thì có thể đại khái đoán được là ai rồi.
“Bây giờ anh đã hài lòng với thành ý của tôi chưa?”, Vân Anh hỏi.
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Đã hài lòng”.
Vân Anh lại hỏi: “Vậy khi nào anh đi?”
Bạch Diệc Phi im lặng một lát rồi nói: “Khoảng một tháng”.
“Được”, Vân Anh gật đầu, lại nói: “Điện thoại anh cứ cầm, một tháng sau tôi sẽ liên lạc với anh”.
Bạch Diệc Phi “ừ” một tiếng, sau đó quay đầu nhìn cô ta.
Vân Anh lúc này đã bước lên trước, đứng song song với Bạch Diệc Phi, từ góc độ của anh thì có thể nhìn thấy cổ của cô ta.
Khoảng cách gần như vậy…
“Mệnh môn của cô ta…”
Bạch Diệc Phi không biết vì sao lại cố chấp với chuyện này như vậy, trong lòng anh lại rục rịch.
Chỉ là Vân Anh cũng quay đầu lại cười với anh.
Bạch Diệc Phi bị cô ta nhìn như vậy thì bị chột dạ, lập tức quay đi.
Mà Vân Anh vừa hay lại nhìn ra ý định trong mắt Bạch Diệc Phi, vì thế tức giận, vung quyền lên với anh: “Mẹ nó, anh có thôi không hả?”
Tốc độ của cô ta vô cùng nhanh, khoảng cách lại gần, Bạch Diệc Phi hoàn toàn không tránh được, kết quả ngực bị đấm cho một phát, sau đó cả người văng ra.
“Rầm!”
Bạch Diệc Phi lăn quay ra đất. Anh bò dậy rồi nói: “Tôi còn chưa làm gì!”
“Lẽ nào mỗi lần tôi đều phải đợi anh ra tay trước rồi mới đánh trả à?”, Vân Anh mắng.
Mắng xong thì quay người đi thẳng.
Bạch Diệc Phi xoa ngực, chửi thề: “Mẹ nó, đau chết được!”
…
Bạch Diệc Phi về bệnh viện tìm Lưu Hiểu Anh.
Lưu Hiểu Anh đang bận bù đầu. Viện trưởng như cô ta cũng đích thân ra tay rồi.
Những người này đều là bị thương từ trận chiến trước, bởi vì vết thương quá nghiêm trọng nên tạm thời chỉ đành ở lại bệnh viện.
Lưu Hiểu Anh sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi, bận rộn thêm một lát thì giao việc của mình cho người khác, sau đó mới có thời gian đến bên cạnh anh.
Bạch Diệc Phi nhìn cô ta, cười nói: “Viện trưởng cũng đích thân bắt tay vào làm rồi?”
Lưu Hiểu Anh bất đắc dĩ trả lời: “Hết cách rồi, thiết bị cùng nhân lực trên đảo đều không đủ, chỉ đành tự mình ra tay”.
“Vậy lần này về thì tuyển một đám sinh viên tốt nghiệp đến”, Bạch Diệc Phi nói.
Lưu Hiểu Anh nghe vậy thì hỏi: “Sắp về rồi?”
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Em giao việc cho người khác một thời gian, ngày mai chúng ta đi”.
Nhưng Lưu Hiểu Anh lại im lặng, sau đó nói với Bạch Diệc Phi: “Nơi này nhiều chuyện quá, tạm thời em không đi được”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì nhìn Lưu Hiểu Anh bằng ánh mắt kỳ lạ. Lý do này khiến anh cảm thấy hơi miễn cưỡng, với lại trông có vẻ như cô ta giấu anh chuyện gì đó, vì thế anh hỏi: “Có phải em gặp chuyện gì rồi không?”
“Không, sao thế được?”, Lưu Hiểu Anh cười lắc đầu: “Ở đây thật sự rất bận, anh cũng thấy rồi, em không đi được. Nếu mai anh đi thì không tiễn anh nữa”.
Nói xong thì cô ta đẩy anh đi, sau đó lại bắt đầu tất bật.
Bạch Diệc Phi cảm thấy Lưu Hiểu Anh có hơi kỳ lạ nhưng lại không nói rõ được kỳ lạ ở chỗ nào.
Mà lúc này anh cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao Lưu Hiểu Anh cũng không phải Lý Tuyết, với lại anh cũng đang nghĩ đến một chuyện khác.
Tân Thu đã thua rồi, vậy thì sớm muộn đám người Lương Minh Nguyệt cũng chiếm được kho vàng.
Điều đó cũng có nghĩa là trên bàn cờ này, bọn anh đã không còn ý nghĩa gì nữa, vận mệnh sau này của bọn anh ra sao cũng chưa rõ.
Lý Cường Đông không nói tiếp theo phải làm thế nào, Bạch Diệc Phi cũng không nói với mọi người, nhưng mỗi người đều biết rõ những ngày tháng sau này sẽ phải đối mặt với điều gì.
Mỗi người bọn họ đều không bình tĩnh, cũng không dám nghĩ.
Sáng hôm sau, Bạch Diệc Phi ngồi thuyền rời khỏi đảo Lam. Anh cứ đứng trên boong tàu, nhìn về bến cảng, từ đầu đến cuối đều không thấy bóng dáng của Lưu Hiểu Anh.
…
Trong một quán bar ở thành phố Thiên Bắc.
Âm nhạc kích thích, ánh đèn lóa mắt cùng đám người nhảy múa khiến quán bar trở nên náo nhiệt cùng hỗn loạn.
Phan Bộ Đình ngồi vào quầy bar, sau đó hỏi bartender: “Anh là anh Thạch à?”
Bartender làm như không nghe thấy, vẫn xóc bình pha chế trong tay như thường, động tác vô cùng lưu loát.
Phan Bộ Đình nâng giọng, gào lên: “Anh Thạch, là anh Húc giới thiệu tôi đến đây”.
Anh Húc mà Phan Bộ Đình nói chính là vệ sĩ bên người Vương Lâu.
Công ty của bọn hắn hiện đang đàm phán hợp tác với tập đoàn Phi Tuyết, bọn họ cũng tạm ở lại khách sạn. Bởi vì thường xuyên gặp nhóm Vương Lâu nên hắn ta cũng quen biết vệ sĩ bên người cậu ta.
Bartender pha xong ly rượu cho vị khách khác mới đi đến trước mặt hắn ta, cười hỏi: “Có chuyện gì?”
Thấy gã như vậy, Phan Bộ Đình mừng thầm, anh Húc quả nhiên có máu mặt, vì thế hắn ta nói to: “Giúp tôi đánh một người”.
“Xin lỗi, tôi đã không làm chuyện này nữa rồi”, anh Thạch lắc đầu nói.
Phan Bộ Đình thấy gã định rời đi thì vội kéo tay gã nói: “Anh Thạch đừng vội, tôi trả 2 triệu”.
Anh Thạch nghe vậy thì khựng lại, sau đó quay người cười nói: “Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ”.
Phan Bộ Đình nghe vậy lại vui mừng nói: “Anh Thạch, vậy chúng ta cứ quyết vậy đi”.
“Nói đi, đánh ai?”, anh Thạch gật đầu hỏi.
Phan Bộ Đình nghe vậy thì vẻ mặt trở nên trầm trọng: “Người này khá phiền phức”.
“Ồ? Anh nói nghe thử xem nào”, anh Thạch dường như rất có hứng thú, vì thế đặt đồ trong tay xuống, bước đến trước mặt Phan Bộ Đình.
Phan Bộ Đình nói: “Hắn biết võ, một người có thể đánh được cả đám người”.
“Ghê vậy cơ à, lẽ nào là ông lớn nào đấy?”, anh Thạch nhất thời cau mày.
Phan Bộ Đình sợ gã hối hận, lập tức nói: “Anh Thạch, anh Húc đã nói vơi tôi anh là cao thủ hiếm có ở thành phố Thiên Bắc, chuyện này hẳn không làm khó được anh?”
Hôm qua, hắn ta đến công xưởng hợp tác của tập đoàn Phi Tuyết bàn chuyện thì nghe nói vài ngày nữa Bạch Diệc Phi sắp trở lại thành phố Thiên Bắc rồi.
Mà người hắn ta muốn cho một bài học chính là Bạch Diệc Phi.
Phan Bộ Đình vẫn chưa hết hy vọng với Lưu Hiểu Anh.
Bản thân Lưu Hiểu Anh rất xinh đẹp, hơn nữa lại là viện trưởng bệnh viện, điều này khiến hắn ta càng thích hơn.
Anh không đi mà đứng đợi người.
Vân Anh mặc áo gió, quần bò đứng sau Bạch Diệc Phi, nói: “Anh đang đợi tôi à?”
Bạch Diệc Phi nghe thấy giọng cô ta thì không hề bất ngờ. Anh quay đầu lại, nói: “Phải”.
“Vậy anh cũng sắp đi?”, Vân Anh hỏi.
Bạch Diệc Phi đáp: “Đúng, phải đi rồi”.
“Anh đã hứa là sẽ giúp tôi, giờ cứ đi thế à?”, Vân Anh nói.
Bạch Diệc Phi cười khẩy: “Nếu cô có đủ thành ý thì tôi cũng không cần phải thế này, cô nói đúng không?”
Nghe vậy, Vân Anh đưa cho Bạch Diệc Phi một món đồ.
Sau khi anh nhận lấy thì nhận ra đó là một chiếc điện thoại, vì thế nghi hoặc nhìn cô ta: “Gì đây?”
“Thành ý!”, Vân Anh cười đáp.
“Có ý gì?”, Bạch Diệc Phi vừa hỏi vừa mở điện thoại ra xem. Tiếp đó, Vân Anh nói: “Có người bên các anh tìm tôi hợp tác, tôi từ chối rồi”.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy tin nhắn nặc danh trong điện thoại, tin nhắn đó viết muốn giúp Vân Anh củng cố địa vị của Nam Môn, mà điều kiện trao đổi là muốn hắn ta giết anh.
Bạch Diệc Phi sầm mặt: “Ai?”
Vân Anh nhún vai: “Tôi không biết”.
Đây là điều kiện mà Bạch Diệc Phi và Vân Anh bàn với nhau, bây giờ lại có người muốn xen vào, có thực lực làm chuyện này thì chỉ có những gia tộc lớn bên bọn họ.
Vân Anh không biết nhưng Bạch Diệc Phi thì có thể đại khái đoán được là ai rồi.
“Bây giờ anh đã hài lòng với thành ý của tôi chưa?”, Vân Anh hỏi.
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Đã hài lòng”.
Vân Anh lại hỏi: “Vậy khi nào anh đi?”
Bạch Diệc Phi im lặng một lát rồi nói: “Khoảng một tháng”.
“Được”, Vân Anh gật đầu, lại nói: “Điện thoại anh cứ cầm, một tháng sau tôi sẽ liên lạc với anh”.
Bạch Diệc Phi “ừ” một tiếng, sau đó quay đầu nhìn cô ta.
Vân Anh lúc này đã bước lên trước, đứng song song với Bạch Diệc Phi, từ góc độ của anh thì có thể nhìn thấy cổ của cô ta.
Khoảng cách gần như vậy…
“Mệnh môn của cô ta…”
Bạch Diệc Phi không biết vì sao lại cố chấp với chuyện này như vậy, trong lòng anh lại rục rịch.
Chỉ là Vân Anh cũng quay đầu lại cười với anh.
Bạch Diệc Phi bị cô ta nhìn như vậy thì bị chột dạ, lập tức quay đi.
Mà Vân Anh vừa hay lại nhìn ra ý định trong mắt Bạch Diệc Phi, vì thế tức giận, vung quyền lên với anh: “Mẹ nó, anh có thôi không hả?”
Tốc độ của cô ta vô cùng nhanh, khoảng cách lại gần, Bạch Diệc Phi hoàn toàn không tránh được, kết quả ngực bị đấm cho một phát, sau đó cả người văng ra.
“Rầm!”
Bạch Diệc Phi lăn quay ra đất. Anh bò dậy rồi nói: “Tôi còn chưa làm gì!”
“Lẽ nào mỗi lần tôi đều phải đợi anh ra tay trước rồi mới đánh trả à?”, Vân Anh mắng.
Mắng xong thì quay người đi thẳng.
Bạch Diệc Phi xoa ngực, chửi thề: “Mẹ nó, đau chết được!”
…
Bạch Diệc Phi về bệnh viện tìm Lưu Hiểu Anh.
Lưu Hiểu Anh đang bận bù đầu. Viện trưởng như cô ta cũng đích thân ra tay rồi.
Những người này đều là bị thương từ trận chiến trước, bởi vì vết thương quá nghiêm trọng nên tạm thời chỉ đành ở lại bệnh viện.
Lưu Hiểu Anh sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi, bận rộn thêm một lát thì giao việc của mình cho người khác, sau đó mới có thời gian đến bên cạnh anh.
Bạch Diệc Phi nhìn cô ta, cười nói: “Viện trưởng cũng đích thân bắt tay vào làm rồi?”
Lưu Hiểu Anh bất đắc dĩ trả lời: “Hết cách rồi, thiết bị cùng nhân lực trên đảo đều không đủ, chỉ đành tự mình ra tay”.
“Vậy lần này về thì tuyển một đám sinh viên tốt nghiệp đến”, Bạch Diệc Phi nói.
Lưu Hiểu Anh nghe vậy thì hỏi: “Sắp về rồi?”
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Em giao việc cho người khác một thời gian, ngày mai chúng ta đi”.
Nhưng Lưu Hiểu Anh lại im lặng, sau đó nói với Bạch Diệc Phi: “Nơi này nhiều chuyện quá, tạm thời em không đi được”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì nhìn Lưu Hiểu Anh bằng ánh mắt kỳ lạ. Lý do này khiến anh cảm thấy hơi miễn cưỡng, với lại trông có vẻ như cô ta giấu anh chuyện gì đó, vì thế anh hỏi: “Có phải em gặp chuyện gì rồi không?”
“Không, sao thế được?”, Lưu Hiểu Anh cười lắc đầu: “Ở đây thật sự rất bận, anh cũng thấy rồi, em không đi được. Nếu mai anh đi thì không tiễn anh nữa”.
Nói xong thì cô ta đẩy anh đi, sau đó lại bắt đầu tất bật.
Bạch Diệc Phi cảm thấy Lưu Hiểu Anh có hơi kỳ lạ nhưng lại không nói rõ được kỳ lạ ở chỗ nào.
Mà lúc này anh cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao Lưu Hiểu Anh cũng không phải Lý Tuyết, với lại anh cũng đang nghĩ đến một chuyện khác.
Tân Thu đã thua rồi, vậy thì sớm muộn đám người Lương Minh Nguyệt cũng chiếm được kho vàng.
Điều đó cũng có nghĩa là trên bàn cờ này, bọn anh đã không còn ý nghĩa gì nữa, vận mệnh sau này của bọn anh ra sao cũng chưa rõ.
Lý Cường Đông không nói tiếp theo phải làm thế nào, Bạch Diệc Phi cũng không nói với mọi người, nhưng mỗi người đều biết rõ những ngày tháng sau này sẽ phải đối mặt với điều gì.
Mỗi người bọn họ đều không bình tĩnh, cũng không dám nghĩ.
Sáng hôm sau, Bạch Diệc Phi ngồi thuyền rời khỏi đảo Lam. Anh cứ đứng trên boong tàu, nhìn về bến cảng, từ đầu đến cuối đều không thấy bóng dáng của Lưu Hiểu Anh.
…
Trong một quán bar ở thành phố Thiên Bắc.
Âm nhạc kích thích, ánh đèn lóa mắt cùng đám người nhảy múa khiến quán bar trở nên náo nhiệt cùng hỗn loạn.
Phan Bộ Đình ngồi vào quầy bar, sau đó hỏi bartender: “Anh là anh Thạch à?”
Bartender làm như không nghe thấy, vẫn xóc bình pha chế trong tay như thường, động tác vô cùng lưu loát.
Phan Bộ Đình nâng giọng, gào lên: “Anh Thạch, là anh Húc giới thiệu tôi đến đây”.
Anh Húc mà Phan Bộ Đình nói chính là vệ sĩ bên người Vương Lâu.
Công ty của bọn hắn hiện đang đàm phán hợp tác với tập đoàn Phi Tuyết, bọn họ cũng tạm ở lại khách sạn. Bởi vì thường xuyên gặp nhóm Vương Lâu nên hắn ta cũng quen biết vệ sĩ bên người cậu ta.
Bartender pha xong ly rượu cho vị khách khác mới đi đến trước mặt hắn ta, cười hỏi: “Có chuyện gì?”
Thấy gã như vậy, Phan Bộ Đình mừng thầm, anh Húc quả nhiên có máu mặt, vì thế hắn ta nói to: “Giúp tôi đánh một người”.
“Xin lỗi, tôi đã không làm chuyện này nữa rồi”, anh Thạch lắc đầu nói.
Phan Bộ Đình thấy gã định rời đi thì vội kéo tay gã nói: “Anh Thạch đừng vội, tôi trả 2 triệu”.
Anh Thạch nghe vậy thì khựng lại, sau đó quay người cười nói: “Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ”.
Phan Bộ Đình nghe vậy lại vui mừng nói: “Anh Thạch, vậy chúng ta cứ quyết vậy đi”.
“Nói đi, đánh ai?”, anh Thạch gật đầu hỏi.
Phan Bộ Đình nghe vậy thì vẻ mặt trở nên trầm trọng: “Người này khá phiền phức”.
“Ồ? Anh nói nghe thử xem nào”, anh Thạch dường như rất có hứng thú, vì thế đặt đồ trong tay xuống, bước đến trước mặt Phan Bộ Đình.
Phan Bộ Đình nói: “Hắn biết võ, một người có thể đánh được cả đám người”.
“Ghê vậy cơ à, lẽ nào là ông lớn nào đấy?”, anh Thạch nhất thời cau mày.
Phan Bộ Đình sợ gã hối hận, lập tức nói: “Anh Thạch, anh Húc đã nói vơi tôi anh là cao thủ hiếm có ở thành phố Thiên Bắc, chuyện này hẳn không làm khó được anh?”
Hôm qua, hắn ta đến công xưởng hợp tác của tập đoàn Phi Tuyết bàn chuyện thì nghe nói vài ngày nữa Bạch Diệc Phi sắp trở lại thành phố Thiên Bắc rồi.
Mà người hắn ta muốn cho một bài học chính là Bạch Diệc Phi.
Phan Bộ Đình vẫn chưa hết hy vọng với Lưu Hiểu Anh.
Bản thân Lưu Hiểu Anh rất xinh đẹp, hơn nữa lại là viện trưởng bệnh viện, điều này khiến hắn ta càng thích hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.