Chương 930: Không ai tốt hơn anh ấy
Mai Bát Gia
13/04/2021
Không chỉ Lưu Hiểu Anh đến mà cô ta còn đem theo mấy bác sĩ của bệnh viện Ngọa Long cùng đến. Những điều này, cô ta vẫn chưa nói với Ngô Vân.
Sau khi xuống xe, Ngô Vân nghi ngờ hỏi: “Chúng ta đến bệnh viện làm gì?”
Bà ta vừa nói xong thì mấy nhân viên trong bệnh viện đều chạy ra rồi đi đến trước mặt Lưu Hiểu Anh và Bạch Diệc Phi.
“Chào viện trưởng, viện trưởng có gì căn dặn không ạ?”
“Viện trưởng?”, Ngô Vân và Bộ Đình đều với vẻ mặt kinh ngạc.
Bạch Diệc Phi nhìn Ngô Vân và người đàn ông kia. Bạch Diệc Phi mới biết người đàn ông này họ Phan từ cuộc đối thoại ban nãy của họ.
Lưu Hiểu Anh cười với mấy bác sĩ, sau đó nói: “Đây là mẹ tôi! Phiền mọi người giúp tôi chuyển hành lý của mẹ tôi vào phòng. Cảm ơn”.
Mấy bác sĩ vội chạy lại nhận hành lý.
Sau đó Lưu Hiểu Anh đỡ Ngô Vân, cười nói: “Mẹ à, đi thôi, con dẫn mẹ đi xem nơi làm việc của con”.
Lưu Hiểu Anh dẫn Ngô Vân và Bộ Đình cùng đi vào bệnh viện xa hoa này, Bạch Diệc Phi cũng đi theo sau.
Sau khi vào trong, tất cả bác sĩ và y tá gặp Lưu Hiểu Anh thì đều dừng lại: “Chào viện trưởng!”
Đi đến tận văn phòng của Lưu Hiểu Anh, trợ lý rót trà mời họ rồi rời đi, lúc này Ngô Vân mới định thần lại nói: “Trời ơi!”
Bà ta với vẻ mặt vui mừng và kích động, nắm chặt tay Lưu Hiểu Anh, nói: “Con gái ngoan của mẹ! Con giỏi quá, không ngờ lại làm viện trưởng ở bệnh viện này”.
Lưu Hiểu Anh cười gật đầu. Ngô Vân rất kích động, hễ kích động là lại nói nhiều: “Ôi chao! Đúng là tốt quá đi. Con gái tôi sao lại giỏi thế chứ?”
“Hiểu Anh à! Mau nói cho mẹ biết, sao con lại trở thành viện trưởng vậy? Con gái tôi có tiền đồ quá, tôi vui quá đi”.
“Nhà mình đúng là may mắn! Con xem, bố con thì đàm phán hợp tác với tập đoàn Phi Tuyết, con hiện giờ lại là viện trưởng bệnh viện, đúng là tốt quá”.
Lưu Hiểu Anh thấy Ngô Vân kích động nói nhiều như vậy thì có chút ngại ngùng nhìn Bạch Diệc Phi.
Nhưng chính cái nhìn này lại khiến Bạch Diệc Phi gặp chuyện.
Từ lúc gặp được Lưu Hiểu Anh, Phan Bộ Đình luôn với vẻ mặt kiêu ngạo. Nhưng sau khi hắn ta biết Lưu Hiểu Anh là viện trưởng bệnh viện thì sự kiêu ngạo lập tức thu lại mà mang theo nụ cười tủm ẩn ý.
Mặc dù bệnh viện này không kiếm được nhiều tiền như công ty nhưng dù sao cũng là cơ cấu được nhà nước ủng hộ. Lưu Hiểu Anh trở thành viện trưởng bệnh viện, có mối quan hệ như này, vậy thì sau này tiền đồ của hắn ta sẽ lên một tầng cao mới rồi.
Vì vậy, trong lúc Ngô Vân hỏi sao Lưu Hiểu Anh lại lên làm viện trưởng được thì Phan Bộ Đình cũng muốn biết, thậm chí còn đoán bên trong có ẩn tình gì?
Vì vậy, lúc hắn ta nhìn thấy Lưu Hiểu Anh nhìn Bạch Diệc Phi thì phản ứng đầu tiên là Lưu Hiểu Anh không muốn người ngoài biết. Đồng thời lúc này, hắn ta còn cảm thấy nghi ngờ, một lái xe sao lại không biết ngại mà cũng đi vào văn phòng cùng?
“Anh ở đây làm gì?”, Phan Bộ Đình sầm mặt nói với Bạch Diệc Phi: “Cả nhà tôi ở đây, anh là lái xe thì mau ra ngoài đi”.
Nghe thấy Phan Bộ Đình nói thế thì Ngô Vân mới định thần lại, có chút bất mãn nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Hiểu Anh à! Con tìm lái xe ở đâu vậy? Sao không hiểu chuyện thế?”
“Cút ngay ra ngoài cho tôi”.
Lưu Hiểu Anh thấy thế thì sắc mặt hơi biến đổi, định nói giúp cho Bạch Diệc Phi nhưng Bạch Diệc Phi lắc đầu cười với cô ta rồi nói với họ: “Mọi người nói chuyện đi, tôi ra ngoài trước”, sau khi nói xong thì anh rời khỏi văn phòng.
Ngô Vân nhìn bóng lưng của Bạch Diệc Phi, châm biếm vài câu: “Đúng là làm lái xe thật, không biết điều chút nào”.
Phan Bộ Đình cười nói: “Cô đừng giận! Hắn chỉ là kẻ dưới, không đáng đâu ạ”.
Nghe thấy họ nói như vậy, Lưu Hiểu Anh lập tức không vui, nói: “Anh ấy không phải là lái xe”, ngữ khí của cô ta quyết liệt và còn có chút bất mãn.
Chỉ có điều Ngô Vân không để ý, lại tiếp tục nắm tay Lưu Hiểu Anh nói: “Hiểu Anh à! Cô Hai của con giỏi nhất trong gia tộc Đông Y nhà ta nhưng cuối cùng cũng chẳng có thành tựu gì”.
“Mặc dù bố con không giỏi bằng cô Hai nhưng dù sao cũng làm kinh doanh thiết bị y tế, thành tựu cao hơn cô Hai của con”.
“Nhưng khiến mẹ không thể ngờ, hiện giờ thành tựu cao nhất lại là con gái mẹ. Hiện giờ làm viện trưởng bệnh viện, còn giỏi hơn cả họ nữa”.
“Thật sự khiến mẹ vui quá đi! Con mau nói cho mẹ biết, làm sao con làm viện trưởng được”.
Lưu Hiểu Anh cảm thấy không vui khi họ nói Bạch Diệc Phi như vậy nhưng thấy mẹ vui thế, cô ta cũng không tiện nói gì thêm, liền cười nói: “Mẹ cứ ngồi xuống, dần dần con sẽ kể cho mẹ”.
“Được, được, được!”
Ngô Vân và Phan Bộ Đình ngồi trên ghế sofa, Lưu Hiểu Anh ngồi đối diện họ.
“Mẹ à! Thật ra tình hình ở đây mới thay đổi mấy tháng gần đây thôi. Mấy tháng trước ở đây không tốt như vậy đâu”.
“Cụ thể thì con không nói nhiều với mẹ nữa, dù sao thì trước kia ở đây không có pháp luật, môi trường khắc nghiệt, mọi người muốn làm gì thì làm đó”.
“Nhưng tất cả đều vì một người mới trở nên tốt như này”.
Nghe thấy những điều này, Ngô Vân không vui chau mày lại. Bởi vì bà ta căn bản không quan tâm đến những chuyện này. Bà ta chỉ muốn biết: “Chuyện này thì có liên quan gì đến việc con lên làm viện trưởng?”
“Tất nhiên là có liên quan rồi ạ”, Lưu Hiểu Anh thấy bất lực. Cô ta vốn muốn thông qua những chuyện này để họ hiểu về Bạch Diệc Phi: “Và chuyện này cũng liên quan đến anh ấy”.
“Anh ấy là ai?”, Ngô Vân và Phan Bộ Đình đều ngây người ra.
Một lát sau, Ngô Vân đột nhiên nghĩ tới gì đó, lạnh lùng hỏi: “Chính là người bạn trai mà con nói”.
Lưu Hiểu Anh thấy vậy thì xấu hổ gật đầu, coi như là thừa nhận.
Ngô Vân thấy vậy thì lập tức tức giận, quát lớn: “Đúng là vớ vẩn”.
Tiếng quát này là Lưu Hiểu Anh không ngờ tới và khiến cô ta giật mình, đến Phan Bộ Đình cũng giật mình.
Ngô Vân sầm mặt nói: “Nói với con bao nhiêu lần rồi con không nghe, cứ đi tìm những người không đáng tin. Con nói với mẹ xem, hắn có tiền không? Có địa vị không? Có công việc không?”
“Cứ coi là hắn có, vậy hắn có địa vị cao như con không? Lẽ nào sau này phải dựa vào con mà sống à?”
“Con nhìn Bộ Đình xem! Nó có điểm nào thua kém tên kia không? Bộ Đình nhé, muốn có học lực có luôn, muốn công việc có công việc, tiền đồ sáng lạn. Con đi đâu tìm bạn trai tốt như này nào?”
Nói đến đây, Phan Bộ Đình lộ ra nụ cười tự tin với Lưu Hiểu Anh.
Lưu Hiểu Anh nhìn Phan Bộ Đình một cái rồi bất mãn nói: “Con tìm được rồi”.
“Hiểu Anh!”, Ngô Vân lạnh lùng quát.
Lưu Hiểu Anh nói như vậy trước mặt Phan Bộ Đình là hoàn toàn không nể mặt hắn ta, vì vậy Ngô Vân mới tức giận nói: “Con có thể hiểu chuyện một chút được không?”
Phan Bộ Đình quả thực thấy không dễ chịu cho lắm. Nhưng nghĩ đến việc Lưu Hiểu Anh xinh đẹp lại có công việc tốt nên hắn ta nhẫn nhịn rồi cười nói: “Cô đừng tức giận, chúng cháu tiếp xúc ít nên Hiểu Anh chưa hiểu hết về cháu. Đợi sau này cô ấy hiểu nhiều hơn thì…”.
“Không đâu!”, Lưu Hiểu Anh ngắt lời hắn ta, kiên quyết nói: “Anh ấy là tốt nhất rồi, không ai tốt hơn anh ấy cả”.
Ngô Vân nghe thấy vậy thì càng tức, đứng lên định đánh Lưu Hiểu Anh: “Cái con ranh này, đúng là tức chết đi mất, …”.
Đúng lúc này, cửa văn phòng đột nhiên bị mở ra.
Bạch Diệc Phi đứng ở bên cửa cười nói với họ: “Viện trưởng! Khách sạn đã đặt xong rồi, giờ có muốn đi dùng bữa không?”
Lưu Hiểu Anh nhìn thấy Bạch Diệc Phi gọi mình là viện trưởng thì không khỏi nhìn anh một cái.
Ngô Vân dừng lại, hít sâu hai cái, trong lúc này nên giữ bình tĩnh rồi nói: “Bây giờ đi luôn đi”.
Và rồi cả nhóm người đi ra khỏi bệnh viện.
Mặc dù đã qua mấy tháng nhưng ở đây có nhiều điểm chưa được phát triển hết. Đường cũng không phải quá dễ đi, vì vậy toàn phải đi xe tải.
Thành phố Quang Minh và thành phố Triều Dương đang sửa đường, sau này Bạch Diệc Phi cũng đầu tư xây dựng công xưởng ở đây. Đợi sau khi sửa đường xong thì sẽ phổ cập đến từng nhà về xe ô tô, xe điện và xe đạp…
Bạch Diệc Phi ngồi ở vị trí lái, Lưu Hiểu Anh cố tình chọc tức Phan Bộ Đình, cô ta ngồi lên ghế ngồi phụ luôn.
Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc, nhìn Lưu Hiểu Anh một cái. Còn Lưu Hiểu Anh thì nhỏ giọng nói: “Sao anh lại thế? Không nói giúp em”.
Bạch Diệc Phi cũng nhỏ giọng nói: “Nhưng anh cũng phải chen vào mới được chứ”.
Ngô Vân cứ nói hết câu này đến câu khác, căn bản là nói không ngừng.
Lưu Hiểu Anh nghe thấy lời này thì chỉ hừm hai tiếng rồi không nói thêm gì.
Còn Ngô Vân sau khi lên xe, phát hiện ra Lưu Hiểu Anh ngồi ở ghế phụ thì ngây người ra, sau đó quát: “Con ngồi phía trước làm gì?”
Phan Bộ Đình mở cửa ghế ngồi phụ, thấy Lưu Hiểu Anh ngồi đó thì cũng ngây người ra. Sau đó Phan Bộ Đình đóng cửa xe rồi đi đến vị trí lái xe, mở cửa xe nói với Bạch Diệc Phi: “Anh tránh ra, để tôi lái”.
Bạch Diệc Phi chau mày hỏi: “Anh lái xe? Anh lái được không?”
Sau khi xuống xe, Ngô Vân nghi ngờ hỏi: “Chúng ta đến bệnh viện làm gì?”
Bà ta vừa nói xong thì mấy nhân viên trong bệnh viện đều chạy ra rồi đi đến trước mặt Lưu Hiểu Anh và Bạch Diệc Phi.
“Chào viện trưởng, viện trưởng có gì căn dặn không ạ?”
“Viện trưởng?”, Ngô Vân và Bộ Đình đều với vẻ mặt kinh ngạc.
Bạch Diệc Phi nhìn Ngô Vân và người đàn ông kia. Bạch Diệc Phi mới biết người đàn ông này họ Phan từ cuộc đối thoại ban nãy của họ.
Lưu Hiểu Anh cười với mấy bác sĩ, sau đó nói: “Đây là mẹ tôi! Phiền mọi người giúp tôi chuyển hành lý của mẹ tôi vào phòng. Cảm ơn”.
Mấy bác sĩ vội chạy lại nhận hành lý.
Sau đó Lưu Hiểu Anh đỡ Ngô Vân, cười nói: “Mẹ à, đi thôi, con dẫn mẹ đi xem nơi làm việc của con”.
Lưu Hiểu Anh dẫn Ngô Vân và Bộ Đình cùng đi vào bệnh viện xa hoa này, Bạch Diệc Phi cũng đi theo sau.
Sau khi vào trong, tất cả bác sĩ và y tá gặp Lưu Hiểu Anh thì đều dừng lại: “Chào viện trưởng!”
Đi đến tận văn phòng của Lưu Hiểu Anh, trợ lý rót trà mời họ rồi rời đi, lúc này Ngô Vân mới định thần lại nói: “Trời ơi!”
Bà ta với vẻ mặt vui mừng và kích động, nắm chặt tay Lưu Hiểu Anh, nói: “Con gái ngoan của mẹ! Con giỏi quá, không ngờ lại làm viện trưởng ở bệnh viện này”.
Lưu Hiểu Anh cười gật đầu. Ngô Vân rất kích động, hễ kích động là lại nói nhiều: “Ôi chao! Đúng là tốt quá đi. Con gái tôi sao lại giỏi thế chứ?”
“Hiểu Anh à! Mau nói cho mẹ biết, sao con lại trở thành viện trưởng vậy? Con gái tôi có tiền đồ quá, tôi vui quá đi”.
“Nhà mình đúng là may mắn! Con xem, bố con thì đàm phán hợp tác với tập đoàn Phi Tuyết, con hiện giờ lại là viện trưởng bệnh viện, đúng là tốt quá”.
Lưu Hiểu Anh thấy Ngô Vân kích động nói nhiều như vậy thì có chút ngại ngùng nhìn Bạch Diệc Phi.
Nhưng chính cái nhìn này lại khiến Bạch Diệc Phi gặp chuyện.
Từ lúc gặp được Lưu Hiểu Anh, Phan Bộ Đình luôn với vẻ mặt kiêu ngạo. Nhưng sau khi hắn ta biết Lưu Hiểu Anh là viện trưởng bệnh viện thì sự kiêu ngạo lập tức thu lại mà mang theo nụ cười tủm ẩn ý.
Mặc dù bệnh viện này không kiếm được nhiều tiền như công ty nhưng dù sao cũng là cơ cấu được nhà nước ủng hộ. Lưu Hiểu Anh trở thành viện trưởng bệnh viện, có mối quan hệ như này, vậy thì sau này tiền đồ của hắn ta sẽ lên một tầng cao mới rồi.
Vì vậy, trong lúc Ngô Vân hỏi sao Lưu Hiểu Anh lại lên làm viện trưởng được thì Phan Bộ Đình cũng muốn biết, thậm chí còn đoán bên trong có ẩn tình gì?
Vì vậy, lúc hắn ta nhìn thấy Lưu Hiểu Anh nhìn Bạch Diệc Phi thì phản ứng đầu tiên là Lưu Hiểu Anh không muốn người ngoài biết. Đồng thời lúc này, hắn ta còn cảm thấy nghi ngờ, một lái xe sao lại không biết ngại mà cũng đi vào văn phòng cùng?
“Anh ở đây làm gì?”, Phan Bộ Đình sầm mặt nói với Bạch Diệc Phi: “Cả nhà tôi ở đây, anh là lái xe thì mau ra ngoài đi”.
Nghe thấy Phan Bộ Đình nói thế thì Ngô Vân mới định thần lại, có chút bất mãn nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Hiểu Anh à! Con tìm lái xe ở đâu vậy? Sao không hiểu chuyện thế?”
“Cút ngay ra ngoài cho tôi”.
Lưu Hiểu Anh thấy thế thì sắc mặt hơi biến đổi, định nói giúp cho Bạch Diệc Phi nhưng Bạch Diệc Phi lắc đầu cười với cô ta rồi nói với họ: “Mọi người nói chuyện đi, tôi ra ngoài trước”, sau khi nói xong thì anh rời khỏi văn phòng.
Ngô Vân nhìn bóng lưng của Bạch Diệc Phi, châm biếm vài câu: “Đúng là làm lái xe thật, không biết điều chút nào”.
Phan Bộ Đình cười nói: “Cô đừng giận! Hắn chỉ là kẻ dưới, không đáng đâu ạ”.
Nghe thấy họ nói như vậy, Lưu Hiểu Anh lập tức không vui, nói: “Anh ấy không phải là lái xe”, ngữ khí của cô ta quyết liệt và còn có chút bất mãn.
Chỉ có điều Ngô Vân không để ý, lại tiếp tục nắm tay Lưu Hiểu Anh nói: “Hiểu Anh à! Cô Hai của con giỏi nhất trong gia tộc Đông Y nhà ta nhưng cuối cùng cũng chẳng có thành tựu gì”.
“Mặc dù bố con không giỏi bằng cô Hai nhưng dù sao cũng làm kinh doanh thiết bị y tế, thành tựu cao hơn cô Hai của con”.
“Nhưng khiến mẹ không thể ngờ, hiện giờ thành tựu cao nhất lại là con gái mẹ. Hiện giờ làm viện trưởng bệnh viện, còn giỏi hơn cả họ nữa”.
“Thật sự khiến mẹ vui quá đi! Con mau nói cho mẹ biết, làm sao con làm viện trưởng được”.
Lưu Hiểu Anh cảm thấy không vui khi họ nói Bạch Diệc Phi như vậy nhưng thấy mẹ vui thế, cô ta cũng không tiện nói gì thêm, liền cười nói: “Mẹ cứ ngồi xuống, dần dần con sẽ kể cho mẹ”.
“Được, được, được!”
Ngô Vân và Phan Bộ Đình ngồi trên ghế sofa, Lưu Hiểu Anh ngồi đối diện họ.
“Mẹ à! Thật ra tình hình ở đây mới thay đổi mấy tháng gần đây thôi. Mấy tháng trước ở đây không tốt như vậy đâu”.
“Cụ thể thì con không nói nhiều với mẹ nữa, dù sao thì trước kia ở đây không có pháp luật, môi trường khắc nghiệt, mọi người muốn làm gì thì làm đó”.
“Nhưng tất cả đều vì một người mới trở nên tốt như này”.
Nghe thấy những điều này, Ngô Vân không vui chau mày lại. Bởi vì bà ta căn bản không quan tâm đến những chuyện này. Bà ta chỉ muốn biết: “Chuyện này thì có liên quan gì đến việc con lên làm viện trưởng?”
“Tất nhiên là có liên quan rồi ạ”, Lưu Hiểu Anh thấy bất lực. Cô ta vốn muốn thông qua những chuyện này để họ hiểu về Bạch Diệc Phi: “Và chuyện này cũng liên quan đến anh ấy”.
“Anh ấy là ai?”, Ngô Vân và Phan Bộ Đình đều ngây người ra.
Một lát sau, Ngô Vân đột nhiên nghĩ tới gì đó, lạnh lùng hỏi: “Chính là người bạn trai mà con nói”.
Lưu Hiểu Anh thấy vậy thì xấu hổ gật đầu, coi như là thừa nhận.
Ngô Vân thấy vậy thì lập tức tức giận, quát lớn: “Đúng là vớ vẩn”.
Tiếng quát này là Lưu Hiểu Anh không ngờ tới và khiến cô ta giật mình, đến Phan Bộ Đình cũng giật mình.
Ngô Vân sầm mặt nói: “Nói với con bao nhiêu lần rồi con không nghe, cứ đi tìm những người không đáng tin. Con nói với mẹ xem, hắn có tiền không? Có địa vị không? Có công việc không?”
“Cứ coi là hắn có, vậy hắn có địa vị cao như con không? Lẽ nào sau này phải dựa vào con mà sống à?”
“Con nhìn Bộ Đình xem! Nó có điểm nào thua kém tên kia không? Bộ Đình nhé, muốn có học lực có luôn, muốn công việc có công việc, tiền đồ sáng lạn. Con đi đâu tìm bạn trai tốt như này nào?”
Nói đến đây, Phan Bộ Đình lộ ra nụ cười tự tin với Lưu Hiểu Anh.
Lưu Hiểu Anh nhìn Phan Bộ Đình một cái rồi bất mãn nói: “Con tìm được rồi”.
“Hiểu Anh!”, Ngô Vân lạnh lùng quát.
Lưu Hiểu Anh nói như vậy trước mặt Phan Bộ Đình là hoàn toàn không nể mặt hắn ta, vì vậy Ngô Vân mới tức giận nói: “Con có thể hiểu chuyện một chút được không?”
Phan Bộ Đình quả thực thấy không dễ chịu cho lắm. Nhưng nghĩ đến việc Lưu Hiểu Anh xinh đẹp lại có công việc tốt nên hắn ta nhẫn nhịn rồi cười nói: “Cô đừng tức giận, chúng cháu tiếp xúc ít nên Hiểu Anh chưa hiểu hết về cháu. Đợi sau này cô ấy hiểu nhiều hơn thì…”.
“Không đâu!”, Lưu Hiểu Anh ngắt lời hắn ta, kiên quyết nói: “Anh ấy là tốt nhất rồi, không ai tốt hơn anh ấy cả”.
Ngô Vân nghe thấy vậy thì càng tức, đứng lên định đánh Lưu Hiểu Anh: “Cái con ranh này, đúng là tức chết đi mất, …”.
Đúng lúc này, cửa văn phòng đột nhiên bị mở ra.
Bạch Diệc Phi đứng ở bên cửa cười nói với họ: “Viện trưởng! Khách sạn đã đặt xong rồi, giờ có muốn đi dùng bữa không?”
Lưu Hiểu Anh nhìn thấy Bạch Diệc Phi gọi mình là viện trưởng thì không khỏi nhìn anh một cái.
Ngô Vân dừng lại, hít sâu hai cái, trong lúc này nên giữ bình tĩnh rồi nói: “Bây giờ đi luôn đi”.
Và rồi cả nhóm người đi ra khỏi bệnh viện.
Mặc dù đã qua mấy tháng nhưng ở đây có nhiều điểm chưa được phát triển hết. Đường cũng không phải quá dễ đi, vì vậy toàn phải đi xe tải.
Thành phố Quang Minh và thành phố Triều Dương đang sửa đường, sau này Bạch Diệc Phi cũng đầu tư xây dựng công xưởng ở đây. Đợi sau khi sửa đường xong thì sẽ phổ cập đến từng nhà về xe ô tô, xe điện và xe đạp…
Bạch Diệc Phi ngồi ở vị trí lái, Lưu Hiểu Anh cố tình chọc tức Phan Bộ Đình, cô ta ngồi lên ghế ngồi phụ luôn.
Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc, nhìn Lưu Hiểu Anh một cái. Còn Lưu Hiểu Anh thì nhỏ giọng nói: “Sao anh lại thế? Không nói giúp em”.
Bạch Diệc Phi cũng nhỏ giọng nói: “Nhưng anh cũng phải chen vào mới được chứ”.
Ngô Vân cứ nói hết câu này đến câu khác, căn bản là nói không ngừng.
Lưu Hiểu Anh nghe thấy lời này thì chỉ hừm hai tiếng rồi không nói thêm gì.
Còn Ngô Vân sau khi lên xe, phát hiện ra Lưu Hiểu Anh ngồi ở ghế phụ thì ngây người ra, sau đó quát: “Con ngồi phía trước làm gì?”
Phan Bộ Đình mở cửa ghế ngồi phụ, thấy Lưu Hiểu Anh ngồi đó thì cũng ngây người ra. Sau đó Phan Bộ Đình đóng cửa xe rồi đi đến vị trí lái xe, mở cửa xe nói với Bạch Diệc Phi: “Anh tránh ra, để tôi lái”.
Bạch Diệc Phi chau mày hỏi: “Anh lái xe? Anh lái được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.