Chương 273: Không biết ai mới là kẻ ngu?
Mai Bát Gia
03/01/2021
"Bạch Diệc Phi?", Liễu Vô Cùng gọi một tiếng thăm dò.
Bạch Diệc Phi "sợ hãi" từ đằng trước rụt một cái về phía sau: "Chú... quen cháu ư?"
Liễu Vô Cùng thấy vậy không nhịn được cười lớn: "Haha..."
Bạch Diệc Phi thế mà cái gì cũng không nhớ, thật là tốt quá!
Ánh mắt của Liễu Vô Cùng tràn đầy ác ý nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi: "Bạch Diệc Phi, mày cũng có ngày hôm nay à!"
Bạch Diệc Phi chớp mắt, không hiểu Liễu Vô Cùng đang nói gì.
Liễu Vô Cùng cười đã đời rồi, lại nói: "Bạch Diệc Phi, lần này là mày tự tìm đến cái chết, đừng có trách tao!"
Nói xong, Liễu Vô Cùng đem chiếc vòng ngọc trong tay đưa cho Bạch Diệc Phi: "Cầm đi, không bao lâu nữa, hắn sẽ tới lấy mạng chó của mày!"
Bạch Diệc Phi cầm chiếc vòng ngọc trong tay, ánh mắt hơi rũ xuống, sau đó đột nhiên ném chiếc vòng ngọc ra ngoài: "Chú là ai vậy? Cháu không thể tùy tiện nhận đồ của người lạ!"
Nụ cười trên mặt Liễu Vô Cùng đột nhiên tắt ngấm.
Chú?
Hắn ta mới có hơn ba mươi tuổi, so với Bạch Diệc Phi cũng chỉ hơn có bảy tám tuổi mà thôi, sao anh ta lại gọi mình là chú?
Đợi đã, Bạch Diệc Phi mất trí cũng không nên trở thành bộ dạng thiểu năng trí tuệ như thế này chứ?
"Mày gọi tao là cái gì?", Liễu Vô Cùng hỏi.
Bạch Diệc Phi vẻ mặt rất chi là vô tội: "Chú à, chú già như vậy rồi, lẽ nào cháu không gọi chú là chú sao? Hay chú muốn cháu gọi là chú là ông cố nội?"
Liễu Vô Cùng suýt chút nữa phát cáu, ông cố nội?
Liễu Vô Cùng hít một hơi sâu, hắn tạm thời bị sự khác thường của Bạch Diệc Phi làm rời đi sự chú ý, hắn còn nhớ Hồ Thiên Cẩm nói Bạch Diệc Phi mất trí rồi, nhưng chưa nói là Bạch Diệc Phi biến thành dáng vẻ như này đâu?
Con mẹ nó chứ anh ta mất trí rồi sao?
Anh ta biến con mẹ nó thành một thằng thiểu năng luôn rồi.
Liễu Vô Cùng hơi đảo tròng mắt, hắn suy nghĩ một chút rồi cười gian nói: "Bạch Diệc Phi, tao và mày chơi trò chơi được không nào?"
Không phải con nít đều rất thích chơi trò chơi sao?
Quả nhiên, Bạch Diệc Phi nghe thấy chơi trò chơi xong mắt sáng rực lên, gật đầu nói: "Vâng ạ!"
Liễu Vô Cùng cười nham hiểm một tiếng, lập tức giơ một chân lên, chống ở cánh cửa, sau đó chỉ chỉ dưới háng của mình nói với Bạch Diệc Phi: "Mày nhìn đi, đây có phải là một cây cầu không, mày có thể ở bên dưới cây cầu chui qua chui lại, chơi có vui không?"
"Ha ha..."
Liễu Vô Cùng vừa nghĩ tới Bạch Diệc Phi chui qua đũng quẫn mình, cười càng vui vẻ hơn, cơ hội có thể làm nhục Bạch Diệc Phi như vậy cũng không nhiều, đúng dịp cho hắn trút giận.
Bạch Diệc Phi dừng lại một chút, đôi mắt lóe lên tia sáng gần nhưng không thể nhận thấy, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngây thơ vô số tội nói: "Cháu không muốn chơi trò qua cầu, chơi chẳng vui tí nào!"
Liễu Vô Cùng ngưng cười, hắn quyết tâm làm cho Bạch Diệc Phi chui qua đũng quần mình, nên càng ngon ngọt khuyên nhủ: "Làm sao lại không vui, mày xem tao cười vui thế mà, mày phải biết ngay là chơi rất vui chứ!"
Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Chính là không vui".
Liễu Vô Cùng có chút không nhịn được: "Vậy mày nói chơi trò gì vui?"
Bạch Diệc Phi cười hì hì, trông rất đần độn: "Chú bỏ chân xuống trước, sau đó quay lưng về phía cháu".
"Cái gì cơ?"
Liễu Vô Cùng không hiểu tại sao, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Bạch Diệc Phi, lại thật nghe lời bỏ chân xuống, quay lưng về phía Bạch Diệc Phi, đợi ngay sau khi hắn đứng ngay ngắn rồi mới chợt phát hiện ra, làm sao hắn nghe lời Bạch Diệc Phi như vậy?
Đang muốn quay người qua dọa Bạch Diệc Phi một chút, lại bị Bạch Diệc Phi từ phía sau lưng bổ nhào tới.
"A!"
Liễu Vô Cùng bất ngờ nên không kịp đề phòng, ngã sấp mặt, lỗ mũi và cằm chạm cắm thẳng xuống đất, trợn mắt nhe răng vì đau.
Đúng lúc đó, Bạch Diệc Phi đặt mông ngồi trên người Liễu Vô Cùng, trong miệng còn kêu: "Cưỡi ngựa... cưỡi ngựa..."
"Cha... Cha..."
Liễu Vô Cùng suýt chút nữa hộc máu.
Bạch Diệc Phi đáng chết, lại đem hắn thành con ngựa mà cưỡi.
Hơn nữa mỗi lần Bạch Diệc Phi ngồi, hắn đều có thể cảm nhận được cảm giác như bị vật nặng đè lên, nội tạng đều đau nhức âm ỉ.
Bạch Diệc Phi ngồi trên người Liễu Vô Cùng, chờ ngồi chán rồi, Liễu Vô Cùng không còn chút sức lực nào, Bạch Diệc Phi mới đứng dậy, còn nói với Liễu Vô Cùng bằng vẻ mặt ngây thơ vô số tội: "Chú, có phải cưỡi ngựa rất vui không?"
Liễu Vô Cùng chảy cả máu mũi, cả người dính đầy bụi bặm, nhếch nhác không thể chịu được, vẻ mặt u ám đáng sợ: "Bạch Diệc Phi! Con mẹ nó mày thật là ngu!"
"Mày cứ chờ đấy!", Liễu Vô Cùng để lại mấy câu rồi trực tiếp rời đi.
Liễu Vô Cùng cũng không phải là chưa từng nghĩ đến việc ra tay giải quyết Bạch Diệc Phi, nhưng mà anh ta vẫn chưa hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo.
Cảng Lam Ba là nhà của anh ta, cho dù anh ta hiện tại cái gì cũng không biết, nhưng cẩn thận vẫn hơn, hắn cũng không muốn lại sống cuộc sống bị người ta đuổi giết, hơn nữa, cảnh sát cũng không bỏ qua cho hắn.
Liễu Vô Cùng nghĩ là Hồ Thiên Cẩm lợi hại như vậy, nhất định sẽ để cho Bạch Diệc Phi chết một cách khó coi, đến lúc đó gã ra tay không liên quan gì tới mình, chuyện có bị bại lộ cũng chẳng sao cả.
...
Liễu Vô Cùng rời khỏi, Bạch Diệc Phi phủi quần áo mình một cái, cất giọng nói: "Không biết ai mới là kẻ ngu?"
Nói xong, Bạch Diệc Phi đóng kín cửa, vừa mới quay người, bị Bạch Hổ đột nhiên xuất hiện ở phòng khách làm cho hết hồn.
"Mẹ kiếp! Anh vào đây lúc nào?"
Bạch Hổ chậm rãi mở ti vi, mở tới một bộ phim hoạt hình, vừa nhìn vừa trả lời: "Vừa mới đi vào, phải rồi, anh đã chống đẩy xong chưa?"
Bạch Diệc Phi khóe miệng co giật nói: "Làm xong rồi".
Bạch Hổ ừ một tiếng, nghĩ ngợi một chút, tắt ti vi: "Lên đi!"
Ngoài luyện tập thể lực bên ngoài ra, còn một hạng mục cần thiết nữa chính là bị Bạch Hổ đánh.
Bạch Hổ nói, nếu muốn đánh nhau với người ta thì phải chịu được đòn, đồng thời còn có thể rèn luyện phản xạ rất tốt.
Bạch Diệc Phi nghĩ đến hai lần trước bị đánh lên bờ xuống ruộng, anh rùng mình một cái: "Anh nhẹ tay một chút coi!"
"Kẻ thù sẽ không nương tay với anh", Bạch Hổ mặt không biến sắc nói.
Bạch Diệc Phi bị đánh một trận, cố nhịn cơn đau để đi tắm, lúc này mới nằm trên giường nghỉ ngơi.
Hai ngày không thấy Tuyết Nhi, không biết bọn họ ở thủ đô như thế nào rồi?
...
Trong phòng đọc sách của một biệt thự ở thủ đô.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặt mũi khôi ngô đang ngồi sau bàn làm việc, trước mặt là một cái máy tính, còn có một tập tài liệu.
Mà đứng ở phía sau lưng hắn là một người đàn ông trung niên khoảng chừng 40 tuổi.
"Cốc cốc..."
"Vào đi", người đàn ông trẻ tuổi mở miệng nói.
Một người trợ lý đi vào, đeo gọng kính màu đen, che đi sự tinh nhanh trong ánh mắt
"Cậu chủ, thất bại rồi".
Người đàn ông trẻ tuổi ngừng lại một lát, khẽ cau mày: "Phế Vật!"
Liễu Vô Cùng thấy vậy không nhịn được cười lớn: "Haha..."
Bạch Diệc Phi thế mà cái gì cũng không nhớ, thật là tốt quá!
Ánh mắt của Liễu Vô Cùng tràn đầy ác ý nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi: "Bạch Diệc Phi, mày cũng có ngày hôm nay à!"
Bạch Diệc Phi chớp mắt, không hiểu Liễu Vô Cùng đang nói gì.
Liễu Vô Cùng cười đã đời rồi, lại nói: "Bạch Diệc Phi, lần này là mày tự tìm đến cái chết, đừng có trách tao!"
Nói xong, Liễu Vô Cùng đem chiếc vòng ngọc trong tay đưa cho Bạch Diệc Phi: "Cầm đi, không bao lâu nữa, hắn sẽ tới lấy mạng chó của mày!"
Bạch Diệc Phi cầm chiếc vòng ngọc trong tay, ánh mắt hơi rũ xuống, sau đó đột nhiên ném chiếc vòng ngọc ra ngoài: "Chú là ai vậy? Cháu không thể tùy tiện nhận đồ của người lạ!"
Nụ cười trên mặt Liễu Vô Cùng đột nhiên tắt ngấm.
Chú?
Hắn ta mới có hơn ba mươi tuổi, so với Bạch Diệc Phi cũng chỉ hơn có bảy tám tuổi mà thôi, sao anh ta lại gọi mình là chú?
Đợi đã, Bạch Diệc Phi mất trí cũng không nên trở thành bộ dạng thiểu năng trí tuệ như thế này chứ?
"Mày gọi tao là cái gì?", Liễu Vô Cùng hỏi.
Bạch Diệc Phi vẻ mặt rất chi là vô tội: "Chú à, chú già như vậy rồi, lẽ nào cháu không gọi chú là chú sao? Hay chú muốn cháu gọi là chú là ông cố nội?"
Liễu Vô Cùng suýt chút nữa phát cáu, ông cố nội?
Liễu Vô Cùng hít một hơi sâu, hắn tạm thời bị sự khác thường của Bạch Diệc Phi làm rời đi sự chú ý, hắn còn nhớ Hồ Thiên Cẩm nói Bạch Diệc Phi mất trí rồi, nhưng chưa nói là Bạch Diệc Phi biến thành dáng vẻ như này đâu?
Con mẹ nó chứ anh ta mất trí rồi sao?
Anh ta biến con mẹ nó thành một thằng thiểu năng luôn rồi.
Liễu Vô Cùng hơi đảo tròng mắt, hắn suy nghĩ một chút rồi cười gian nói: "Bạch Diệc Phi, tao và mày chơi trò chơi được không nào?"
Không phải con nít đều rất thích chơi trò chơi sao?
Quả nhiên, Bạch Diệc Phi nghe thấy chơi trò chơi xong mắt sáng rực lên, gật đầu nói: "Vâng ạ!"
Liễu Vô Cùng cười nham hiểm một tiếng, lập tức giơ một chân lên, chống ở cánh cửa, sau đó chỉ chỉ dưới háng của mình nói với Bạch Diệc Phi: "Mày nhìn đi, đây có phải là một cây cầu không, mày có thể ở bên dưới cây cầu chui qua chui lại, chơi có vui không?"
"Ha ha..."
Liễu Vô Cùng vừa nghĩ tới Bạch Diệc Phi chui qua đũng quẫn mình, cười càng vui vẻ hơn, cơ hội có thể làm nhục Bạch Diệc Phi như vậy cũng không nhiều, đúng dịp cho hắn trút giận.
Bạch Diệc Phi dừng lại một chút, đôi mắt lóe lên tia sáng gần nhưng không thể nhận thấy, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngây thơ vô số tội nói: "Cháu không muốn chơi trò qua cầu, chơi chẳng vui tí nào!"
Liễu Vô Cùng ngưng cười, hắn quyết tâm làm cho Bạch Diệc Phi chui qua đũng quần mình, nên càng ngon ngọt khuyên nhủ: "Làm sao lại không vui, mày xem tao cười vui thế mà, mày phải biết ngay là chơi rất vui chứ!"
Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Chính là không vui".
Liễu Vô Cùng có chút không nhịn được: "Vậy mày nói chơi trò gì vui?"
Bạch Diệc Phi cười hì hì, trông rất đần độn: "Chú bỏ chân xuống trước, sau đó quay lưng về phía cháu".
"Cái gì cơ?"
Liễu Vô Cùng không hiểu tại sao, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Bạch Diệc Phi, lại thật nghe lời bỏ chân xuống, quay lưng về phía Bạch Diệc Phi, đợi ngay sau khi hắn đứng ngay ngắn rồi mới chợt phát hiện ra, làm sao hắn nghe lời Bạch Diệc Phi như vậy?
Đang muốn quay người qua dọa Bạch Diệc Phi một chút, lại bị Bạch Diệc Phi từ phía sau lưng bổ nhào tới.
"A!"
Liễu Vô Cùng bất ngờ nên không kịp đề phòng, ngã sấp mặt, lỗ mũi và cằm chạm cắm thẳng xuống đất, trợn mắt nhe răng vì đau.
Đúng lúc đó, Bạch Diệc Phi đặt mông ngồi trên người Liễu Vô Cùng, trong miệng còn kêu: "Cưỡi ngựa... cưỡi ngựa..."
"Cha... Cha..."
Liễu Vô Cùng suýt chút nữa hộc máu.
Bạch Diệc Phi đáng chết, lại đem hắn thành con ngựa mà cưỡi.
Hơn nữa mỗi lần Bạch Diệc Phi ngồi, hắn đều có thể cảm nhận được cảm giác như bị vật nặng đè lên, nội tạng đều đau nhức âm ỉ.
Bạch Diệc Phi ngồi trên người Liễu Vô Cùng, chờ ngồi chán rồi, Liễu Vô Cùng không còn chút sức lực nào, Bạch Diệc Phi mới đứng dậy, còn nói với Liễu Vô Cùng bằng vẻ mặt ngây thơ vô số tội: "Chú, có phải cưỡi ngựa rất vui không?"
Liễu Vô Cùng chảy cả máu mũi, cả người dính đầy bụi bặm, nhếch nhác không thể chịu được, vẻ mặt u ám đáng sợ: "Bạch Diệc Phi! Con mẹ nó mày thật là ngu!"
"Mày cứ chờ đấy!", Liễu Vô Cùng để lại mấy câu rồi trực tiếp rời đi.
Liễu Vô Cùng cũng không phải là chưa từng nghĩ đến việc ra tay giải quyết Bạch Diệc Phi, nhưng mà anh ta vẫn chưa hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo.
Cảng Lam Ba là nhà của anh ta, cho dù anh ta hiện tại cái gì cũng không biết, nhưng cẩn thận vẫn hơn, hắn cũng không muốn lại sống cuộc sống bị người ta đuổi giết, hơn nữa, cảnh sát cũng không bỏ qua cho hắn.
Liễu Vô Cùng nghĩ là Hồ Thiên Cẩm lợi hại như vậy, nhất định sẽ để cho Bạch Diệc Phi chết một cách khó coi, đến lúc đó gã ra tay không liên quan gì tới mình, chuyện có bị bại lộ cũng chẳng sao cả.
...
Liễu Vô Cùng rời khỏi, Bạch Diệc Phi phủi quần áo mình một cái, cất giọng nói: "Không biết ai mới là kẻ ngu?"
Nói xong, Bạch Diệc Phi đóng kín cửa, vừa mới quay người, bị Bạch Hổ đột nhiên xuất hiện ở phòng khách làm cho hết hồn.
"Mẹ kiếp! Anh vào đây lúc nào?"
Bạch Hổ chậm rãi mở ti vi, mở tới một bộ phim hoạt hình, vừa nhìn vừa trả lời: "Vừa mới đi vào, phải rồi, anh đã chống đẩy xong chưa?"
Bạch Diệc Phi khóe miệng co giật nói: "Làm xong rồi".
Bạch Hổ ừ một tiếng, nghĩ ngợi một chút, tắt ti vi: "Lên đi!"
Ngoài luyện tập thể lực bên ngoài ra, còn một hạng mục cần thiết nữa chính là bị Bạch Hổ đánh.
Bạch Hổ nói, nếu muốn đánh nhau với người ta thì phải chịu được đòn, đồng thời còn có thể rèn luyện phản xạ rất tốt.
Bạch Diệc Phi nghĩ đến hai lần trước bị đánh lên bờ xuống ruộng, anh rùng mình một cái: "Anh nhẹ tay một chút coi!"
"Kẻ thù sẽ không nương tay với anh", Bạch Hổ mặt không biến sắc nói.
Bạch Diệc Phi bị đánh một trận, cố nhịn cơn đau để đi tắm, lúc này mới nằm trên giường nghỉ ngơi.
Hai ngày không thấy Tuyết Nhi, không biết bọn họ ở thủ đô như thế nào rồi?
...
Trong phòng đọc sách của một biệt thự ở thủ đô.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặt mũi khôi ngô đang ngồi sau bàn làm việc, trước mặt là một cái máy tính, còn có một tập tài liệu.
Mà đứng ở phía sau lưng hắn là một người đàn ông trung niên khoảng chừng 40 tuổi.
"Cốc cốc..."
"Vào đi", người đàn ông trẻ tuổi mở miệng nói.
Một người trợ lý đi vào, đeo gọng kính màu đen, che đi sự tinh nhanh trong ánh mắt
"Cậu chủ, thất bại rồi".
Người đàn ông trẻ tuổi ngừng lại một lát, khẽ cau mày: "Phế Vật!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.