Chương 1087: Không biết xấu hổ
Mai Bát Gia
16/07/2021
Ông cụ lưng gù thấy Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc bắt đầu dao động, không nhịn được chửi đổng lên: "Con bé này thật sự con mẹ nó cám dỗ mà, ông đây phải làm thịt cô trước mới được!"
Vừa nói ông ta vừa lách mình xông đến trước mặt Kỳ Kỳ, giáng cho Kỳ Kỳ một cú đấm.
Nắm đấm kia nhắm ngay đầu Kỳ Kỳ, một người với sức mạnh của cảnh giới võ thần mà đánh thẳng vào đầu của một cao thủ chỉ ở nhị đẳng thì kết cục chỉ có một là vỡ nát đầu mà thôi.
Nhưng, lúc này lại nảy sinh biến cố.
Lúc nắm đấm của ông cụ lưng gù sắp chạm vào đầu Kỳ Kỳ, cô ta vẫn không nhúc nhích mà chỉ đứng tại chỗ.
Ông cụ lưng gù kia lại gào hét thảm thiết.
"A!"
Ngay sau đó, ông cụ lưng gù lùi về sau mấy bước, trán ông ta đột nhiên lõm xuống một lỗ rồi hộc máu lăn đùng ra đất.
Tất cả những người chứng kiến cảnh tượng này đều đồng loạt giật mình.
Ngay cả Kỳ Kỳ đang hoảng sợ cũng bất ngờ không kém.
Sau cơn sửng sốt, Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc mới cùng lúc hoàn hồn, vốn dĩ còn đang dao động thì giờ đã tỉnh táo hẳn.
Lương Minh Nguyệt nhìn Tân Thu với vẻ mặt bất thiện, cười nhạt nói: "Sư phụ à, đúng là cái gì sư phụ cũng làm được nhỉ! Suýt nữa đã bị sư phụ gạt rồi!"
Cát Tắc cũng sầm mặt, lạnh giọng nói: "Thật sự phải cảm ơn bài học trước khi chết của sư phụ!"
Tân Thu thấy vậy không khỏi cảm thấy thất vọng.
Lúc Kỳ Kỳ còn nhỏ, Tân Thu đã từng đặt lên người cô ta một cái bùa hộ mệnh.
Bùa hộ mệnh này thật ra chính là một loại trận pháp, ngay lúc nguy cấp sẽ bảo vệ được tính mạng của Kỳ Kỳ, không chỉ thế, nó còn có thể giết chết đối phương.
Ban đầu, Bạch Diệc Phi cũng từng gặp phải, chỉ là bởi vì Bạch Diệc Phi còn chưa đạt tới cảnh giới võ thần thế nên mới không kích hoạt được tác dụng phản đòn kia, nếu không anh đã mất mạng từ lâu rồi.
Mà hôm nay, nguyên do Tân Thu dẫn theo Kỳ Kỳ đến đây là có ý định lợi dụng Kỳ Kỳ để đối phó với Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc.
Nói trắng ra là Kỳ Kỳ cũng chỉ là một quân cờ trong tay Tân Thu mà thôi.
Tân Thu khẽ thở dài: "Con bé nói không sai, các người chính là hai đồ đệ mà ta tự hào nhất, ta cũng thường xuyên nói với nó như vậy, năm nào ta cũng trông đợi các người về thăm ta".
"Nhưng mà, tham vọng của con người càng chưa thực hiện được thì lại càng tăng lên, cũng sẽ không quên dần đi theo năm tháng".
"Cho nên ta không thể không đề phòng".
Sau khi Nguyệt xem xong vở kịch này liền cười nói: "Sư huynh à, anh không thấy mệt à?"
Tân Thu hơi sửng sờ, sau đó liền cười nhạt đáp: "Con người sống trên cõi đời này vốn đã rất mệt mỏi rồi".
Nguyệt không thèm để ý đến ông ta nữa mà nói với Kỳ Kỳ: "Cô bé, bây giờ cô đã nhìn thấu ông ta chưa? Sư phụ cô cũng chỉ đang lợi dụng cô mà thôi".
Kỳ Kỳ khó tin quay đầu nhìn Tân Thu.
Thấy biểu cảm Tân Thu không mảy may thay đổi.
Trong lòng Kỳ Kỳ đau đớn không thôi.
Lúc này, Lương Minh Nguyệt nói: "Tiểu sư muội, cô vẫn nên nhanh chóng tránh xa ông ta thì hơn, ông ta không đáng để cô bảo vệ đâu!"
Cát Tắc hừ lạnh, nói: "Có tránh hay không cũng không có vấn đề gì, giết thêm một người cũng chẳng sao!"
Sau khi Kỳ Kỳ do dự một lúc, cuối cùng vẫn chọn bảo vệ Tân Thu, cô ta xoay người đối mặt với đám Lương Minh Nguyệt, nhắm mắt quyết tâm nói: "Bị lợi dụng thì sao? Tôi được sư phụ nuôi lớn, nếu không có ông ấy thì tôi cũng đã chết từ lâu rồi".
"Bây giờ, tôi cũng chỉ trả lại cho mạng cho sư phụ thôi, mấy người muốn giết cứ giết!"
Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc hai mắt nhìn nhau, chuẩn bị đồng loạt tấn công.
Nhưng vào lúc này, Tử Y đột nhiên lên tiếng: "Mục đích của mấy người không phải là kho vàng sao?"
Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc bỗng khựng lại.
Tử Y nói tiếp: "Dù mấy người có giết bọn tôi thì cũng vô ích, chúng tôi cũng chỉ là người bảo vệ kho vàng mà thôi, còn Nguyệt mới là người giám sát, cho dù mấy người giết hết chúng tôi thì ông ấy vẫn còn ở đây, mấy người cũng không thể đạt được mục đích đâu!"
Cát Tắc hừ lạnh: "Hôm nay những ai có mặt ở đây cũng đừng hòng sống sót mà rời khỏi!"
Vẻ mặt Tử Y lạnh tanh: "Vậy trước tiên mấy người bước qua xác Nguyệt đi đã".
Cát Tắc và Lương Minh Nguyệt lại nhìn nhau, rõ ràng nhìn thấy được tia do dự trong mắt đối phương.
Lúc này, Tử Y nói tiếp: "Thực lực của người đàn bà đứng kế Nguyệt tương đương với tôi đấy, mấy người có chắc đánh thắng được bà ta không?"
Lời này vừa dứt, đã thành công khiêu khích được ý chí chiến đấu của hai người kia, bọn họ đồng loạt quay về phía Vũ Mạt.
Vũ Mạt thấy vậy nhất thời hoảng sợ, vội yểu điệu nói: "Mấy người đừng có nghe mụ yêu quái kia nói bậy, người ta vẫn còn là một cô gái trong sáng đó, mụ yêu quái kia đánh tôi giống như đánh một con dế vậy, tôi vốn không phải đối thủ của mấy người đâu".
"Nếu muốn giết thì giết bọn họ trước đi, chúng tôi sẽ đứng đây chờ, bảo đảm không chạy đâu cả".
Cát Tắc và Lương Minh Nguyệt nhất thời sầm mặt.
Lời bà ta nói có khác gì xem bọn họ là kẻ ngu đâu?
Bọn họ vừa chứng kiến rất rõ ràng cảnh tưởng thông qua camera giám sát trong khoang tàu, khi bà ta và Tử Y đối chưởng, rành rành là hai người họ cùng lui về sau, điều đó chứng tỏ thực lực hai người họ tương đương nhau.
Lương Minh Nguyệt hừ lạnh, nói: "Người đàn bà này thật dối trá, giết bà ta trước đi!"
"Được!"
Vũ Mạt thấy vậy bèn luống cuống, oang oang giọng nói: "Này, không phải mấy người không hiểu tiếng người chứ? Tôi không nói xạo mà, tôi thật sự không phải đối thủ của mấy người đâu!"
"Mấy người đừng tới đây mà! Thật chẳng lẽ mấy người nỡ lòng ra tay với một cô gái mong manh như tôi sao?"
"Có biết điều không hả? Đàn ông đàn ang mà muốn đánh phụ nữ sao, à đánh một cô gái chân yếu tay mềm chứ, đúng là không có lý lẽ mà!"
Cát Tắc nghe bà ta nói thế thì tức muốn bể phổi, gào lên: "Mẹ kiếp, người đàn bà này thật khó ưa, giết bà ta trước đi!"
Dứt lời bèn lách người vọt đến chỗ Vũ Mạt, định giáng cho bà ta một chưởng.
Vũ Mạt bị dọa liên tục xua tay với Cát Tắc, cùng lúc đó, bà ta cũng đánh ra một chưởng.
Hai lòng bàn tay vừa chạm nhau.
"Ầm!"
Hai người họ đồng thời lùi về sau 7-8 mét.
"Phụt!"
Vũ Mạt ôm ngực ói ra một ngụm máu tươi, cố gắng đè không cho khí huyết dâng trào.
Khí huyết của Cát Tắc cũng đã cuồn cuộn, có điều ông ta vẫn kiềm chế được nên không có hộc máu, vẻ mặt ông ta nghiêm túc hẳn lên, nhắc nhở Lương Minh Nguyệt: "Sư huynh cẩn thận, bà ta thuộc cảnh giới võ thần trung cấp!"
Lương Minh Nguyệt gật đầu nhanh chóng vụt về phía Vũ Mạt.
Vũ Mạt thấy vậy vừa né tránh, vừa kêu lớn: "Bới làng nước ơi, mau ra đây mà xem hai gã đàn ông ức hiếp một cô gái yếu đuối đây này, không biết xấu hổ gì cả..."
Sắc mặt Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc càng khó coi khỏi phải bàn.
Đám người Tử Y cũng nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ lạ.
Vũ Mạt này có chỗ nào giống kẻ mạnh ở cảnh giới võ thần chứ? Trông chẳng khác gì một cô gái ăn nói ngang ngược cả!
"Đi chết đi!"
Lương Minh Nguyệt thẳng tay tung ra một chưởng.
Vũ Mạt bèn nhấc hai tay lên cản lại chưởng pháp của Lương Minh Nguyệt.
"Ầm!"
Một tiếng động thật lớn lại vang lên, cả người Vũ Mạt té bay ra ngoài đập thẳng xuống đất.
"Phụt!", Vũ Mạt lại hộc máu, nhưng miệng vẫn không ngừng lải nhải: "Cái đồ xấu xa... Ức hiếp một cô gái yếu đuối... Không biết xấu hổ!"
Bà ta vừa mắng vừa lồm cồm bò dậy, lại đi đến trước mặt Nguyệt đứng, ngăn cản Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc.
Nguyệt thấy vậy bèn cười khổ nói: "Bà đi đi, đừng để ý đến tôi nữa".
Vũ Mạt không đáp ngay, vừa lau máu trên khóe môi vừa mắng Nguyệt: "Đầu đất, ông im miệng cho tôi!"
Thực lực Vũ Mạt và hai người Lương Minh Nguyệt, Cát Tắc tương đương nhau, nhưng nếu như hai người họ cùng xông lên thì chắc chắn Vũ Mạt không phải là đối thủ của bọn họ.
Bây giờ, Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc chỉ cần giết được Nguyệt và Vũ Mạt, sau đó là đến đám người Tân Thu, vậy thì bọn họ có thể thành công ẵm trọn cả kho vàng kia rồi.
Nhưng ngay tại lúc này, ông cụ lưng gù vốn dĩ đã bị bùa hộ mệnh phản kích đang nằm lăn dưới đất thì nay lại đứng lên.
Trên trán của ông ta vẫn lõm một lổ trông rất kinh dị.
Đầu ông ta lắc lư, gắng gượng đứng dậy, vừa thấy được Kỳ Kỳ thì lửa giận ngút trời: "Mẹ kiếp con bé kia, hôm nay ông đây phải làm thịt cô cho bằng được!"
Vừa nói ông ta vừa lách mình xông đến trước mặt Kỳ Kỳ, giáng cho Kỳ Kỳ một cú đấm.
Nắm đấm kia nhắm ngay đầu Kỳ Kỳ, một người với sức mạnh của cảnh giới võ thần mà đánh thẳng vào đầu của một cao thủ chỉ ở nhị đẳng thì kết cục chỉ có một là vỡ nát đầu mà thôi.
Nhưng, lúc này lại nảy sinh biến cố.
Lúc nắm đấm của ông cụ lưng gù sắp chạm vào đầu Kỳ Kỳ, cô ta vẫn không nhúc nhích mà chỉ đứng tại chỗ.
Ông cụ lưng gù kia lại gào hét thảm thiết.
"A!"
Ngay sau đó, ông cụ lưng gù lùi về sau mấy bước, trán ông ta đột nhiên lõm xuống một lỗ rồi hộc máu lăn đùng ra đất.
Tất cả những người chứng kiến cảnh tượng này đều đồng loạt giật mình.
Ngay cả Kỳ Kỳ đang hoảng sợ cũng bất ngờ không kém.
Sau cơn sửng sốt, Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc mới cùng lúc hoàn hồn, vốn dĩ còn đang dao động thì giờ đã tỉnh táo hẳn.
Lương Minh Nguyệt nhìn Tân Thu với vẻ mặt bất thiện, cười nhạt nói: "Sư phụ à, đúng là cái gì sư phụ cũng làm được nhỉ! Suýt nữa đã bị sư phụ gạt rồi!"
Cát Tắc cũng sầm mặt, lạnh giọng nói: "Thật sự phải cảm ơn bài học trước khi chết của sư phụ!"
Tân Thu thấy vậy không khỏi cảm thấy thất vọng.
Lúc Kỳ Kỳ còn nhỏ, Tân Thu đã từng đặt lên người cô ta một cái bùa hộ mệnh.
Bùa hộ mệnh này thật ra chính là một loại trận pháp, ngay lúc nguy cấp sẽ bảo vệ được tính mạng của Kỳ Kỳ, không chỉ thế, nó còn có thể giết chết đối phương.
Ban đầu, Bạch Diệc Phi cũng từng gặp phải, chỉ là bởi vì Bạch Diệc Phi còn chưa đạt tới cảnh giới võ thần thế nên mới không kích hoạt được tác dụng phản đòn kia, nếu không anh đã mất mạng từ lâu rồi.
Mà hôm nay, nguyên do Tân Thu dẫn theo Kỳ Kỳ đến đây là có ý định lợi dụng Kỳ Kỳ để đối phó với Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc.
Nói trắng ra là Kỳ Kỳ cũng chỉ là một quân cờ trong tay Tân Thu mà thôi.
Tân Thu khẽ thở dài: "Con bé nói không sai, các người chính là hai đồ đệ mà ta tự hào nhất, ta cũng thường xuyên nói với nó như vậy, năm nào ta cũng trông đợi các người về thăm ta".
"Nhưng mà, tham vọng của con người càng chưa thực hiện được thì lại càng tăng lên, cũng sẽ không quên dần đi theo năm tháng".
"Cho nên ta không thể không đề phòng".
Sau khi Nguyệt xem xong vở kịch này liền cười nói: "Sư huynh à, anh không thấy mệt à?"
Tân Thu hơi sửng sờ, sau đó liền cười nhạt đáp: "Con người sống trên cõi đời này vốn đã rất mệt mỏi rồi".
Nguyệt không thèm để ý đến ông ta nữa mà nói với Kỳ Kỳ: "Cô bé, bây giờ cô đã nhìn thấu ông ta chưa? Sư phụ cô cũng chỉ đang lợi dụng cô mà thôi".
Kỳ Kỳ khó tin quay đầu nhìn Tân Thu.
Thấy biểu cảm Tân Thu không mảy may thay đổi.
Trong lòng Kỳ Kỳ đau đớn không thôi.
Lúc này, Lương Minh Nguyệt nói: "Tiểu sư muội, cô vẫn nên nhanh chóng tránh xa ông ta thì hơn, ông ta không đáng để cô bảo vệ đâu!"
Cát Tắc hừ lạnh, nói: "Có tránh hay không cũng không có vấn đề gì, giết thêm một người cũng chẳng sao!"
Sau khi Kỳ Kỳ do dự một lúc, cuối cùng vẫn chọn bảo vệ Tân Thu, cô ta xoay người đối mặt với đám Lương Minh Nguyệt, nhắm mắt quyết tâm nói: "Bị lợi dụng thì sao? Tôi được sư phụ nuôi lớn, nếu không có ông ấy thì tôi cũng đã chết từ lâu rồi".
"Bây giờ, tôi cũng chỉ trả lại cho mạng cho sư phụ thôi, mấy người muốn giết cứ giết!"
Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc hai mắt nhìn nhau, chuẩn bị đồng loạt tấn công.
Nhưng vào lúc này, Tử Y đột nhiên lên tiếng: "Mục đích của mấy người không phải là kho vàng sao?"
Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc bỗng khựng lại.
Tử Y nói tiếp: "Dù mấy người có giết bọn tôi thì cũng vô ích, chúng tôi cũng chỉ là người bảo vệ kho vàng mà thôi, còn Nguyệt mới là người giám sát, cho dù mấy người giết hết chúng tôi thì ông ấy vẫn còn ở đây, mấy người cũng không thể đạt được mục đích đâu!"
Cát Tắc hừ lạnh: "Hôm nay những ai có mặt ở đây cũng đừng hòng sống sót mà rời khỏi!"
Vẻ mặt Tử Y lạnh tanh: "Vậy trước tiên mấy người bước qua xác Nguyệt đi đã".
Cát Tắc và Lương Minh Nguyệt lại nhìn nhau, rõ ràng nhìn thấy được tia do dự trong mắt đối phương.
Lúc này, Tử Y nói tiếp: "Thực lực của người đàn bà đứng kế Nguyệt tương đương với tôi đấy, mấy người có chắc đánh thắng được bà ta không?"
Lời này vừa dứt, đã thành công khiêu khích được ý chí chiến đấu của hai người kia, bọn họ đồng loạt quay về phía Vũ Mạt.
Vũ Mạt thấy vậy nhất thời hoảng sợ, vội yểu điệu nói: "Mấy người đừng có nghe mụ yêu quái kia nói bậy, người ta vẫn còn là một cô gái trong sáng đó, mụ yêu quái kia đánh tôi giống như đánh một con dế vậy, tôi vốn không phải đối thủ của mấy người đâu".
"Nếu muốn giết thì giết bọn họ trước đi, chúng tôi sẽ đứng đây chờ, bảo đảm không chạy đâu cả".
Cát Tắc và Lương Minh Nguyệt nhất thời sầm mặt.
Lời bà ta nói có khác gì xem bọn họ là kẻ ngu đâu?
Bọn họ vừa chứng kiến rất rõ ràng cảnh tưởng thông qua camera giám sát trong khoang tàu, khi bà ta và Tử Y đối chưởng, rành rành là hai người họ cùng lui về sau, điều đó chứng tỏ thực lực hai người họ tương đương nhau.
Lương Minh Nguyệt hừ lạnh, nói: "Người đàn bà này thật dối trá, giết bà ta trước đi!"
"Được!"
Vũ Mạt thấy vậy bèn luống cuống, oang oang giọng nói: "Này, không phải mấy người không hiểu tiếng người chứ? Tôi không nói xạo mà, tôi thật sự không phải đối thủ của mấy người đâu!"
"Mấy người đừng tới đây mà! Thật chẳng lẽ mấy người nỡ lòng ra tay với một cô gái mong manh như tôi sao?"
"Có biết điều không hả? Đàn ông đàn ang mà muốn đánh phụ nữ sao, à đánh một cô gái chân yếu tay mềm chứ, đúng là không có lý lẽ mà!"
Cát Tắc nghe bà ta nói thế thì tức muốn bể phổi, gào lên: "Mẹ kiếp, người đàn bà này thật khó ưa, giết bà ta trước đi!"
Dứt lời bèn lách người vọt đến chỗ Vũ Mạt, định giáng cho bà ta một chưởng.
Vũ Mạt bị dọa liên tục xua tay với Cát Tắc, cùng lúc đó, bà ta cũng đánh ra một chưởng.
Hai lòng bàn tay vừa chạm nhau.
"Ầm!"
Hai người họ đồng thời lùi về sau 7-8 mét.
"Phụt!"
Vũ Mạt ôm ngực ói ra một ngụm máu tươi, cố gắng đè không cho khí huyết dâng trào.
Khí huyết của Cát Tắc cũng đã cuồn cuộn, có điều ông ta vẫn kiềm chế được nên không có hộc máu, vẻ mặt ông ta nghiêm túc hẳn lên, nhắc nhở Lương Minh Nguyệt: "Sư huynh cẩn thận, bà ta thuộc cảnh giới võ thần trung cấp!"
Lương Minh Nguyệt gật đầu nhanh chóng vụt về phía Vũ Mạt.
Vũ Mạt thấy vậy vừa né tránh, vừa kêu lớn: "Bới làng nước ơi, mau ra đây mà xem hai gã đàn ông ức hiếp một cô gái yếu đuối đây này, không biết xấu hổ gì cả..."
Sắc mặt Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc càng khó coi khỏi phải bàn.
Đám người Tử Y cũng nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ lạ.
Vũ Mạt này có chỗ nào giống kẻ mạnh ở cảnh giới võ thần chứ? Trông chẳng khác gì một cô gái ăn nói ngang ngược cả!
"Đi chết đi!"
Lương Minh Nguyệt thẳng tay tung ra một chưởng.
Vũ Mạt bèn nhấc hai tay lên cản lại chưởng pháp của Lương Minh Nguyệt.
"Ầm!"
Một tiếng động thật lớn lại vang lên, cả người Vũ Mạt té bay ra ngoài đập thẳng xuống đất.
"Phụt!", Vũ Mạt lại hộc máu, nhưng miệng vẫn không ngừng lải nhải: "Cái đồ xấu xa... Ức hiếp một cô gái yếu đuối... Không biết xấu hổ!"
Bà ta vừa mắng vừa lồm cồm bò dậy, lại đi đến trước mặt Nguyệt đứng, ngăn cản Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc.
Nguyệt thấy vậy bèn cười khổ nói: "Bà đi đi, đừng để ý đến tôi nữa".
Vũ Mạt không đáp ngay, vừa lau máu trên khóe môi vừa mắng Nguyệt: "Đầu đất, ông im miệng cho tôi!"
Thực lực Vũ Mạt và hai người Lương Minh Nguyệt, Cát Tắc tương đương nhau, nhưng nếu như hai người họ cùng xông lên thì chắc chắn Vũ Mạt không phải là đối thủ của bọn họ.
Bây giờ, Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc chỉ cần giết được Nguyệt và Vũ Mạt, sau đó là đến đám người Tân Thu, vậy thì bọn họ có thể thành công ẵm trọn cả kho vàng kia rồi.
Nhưng ngay tại lúc này, ông cụ lưng gù vốn dĩ đã bị bùa hộ mệnh phản kích đang nằm lăn dưới đất thì nay lại đứng lên.
Trên trán của ông ta vẫn lõm một lổ trông rất kinh dị.
Đầu ông ta lắc lư, gắng gượng đứng dậy, vừa thấy được Kỳ Kỳ thì lửa giận ngút trời: "Mẹ kiếp con bé kia, hôm nay ông đây phải làm thịt cô cho bằng được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.