Chương 793: Không để anh em của mình hy sinh vô ích
Mai Bát Gia
30/03/2021
“Bịch!”
Lục Tây nhìn Hồng Quân đờ đẫn rời đi, cô ta không thể kiềm chế được nữa ngồi bệt xuống đất khóc nức nở.
“Anh ấy chắc chắn là hận tôi đến chết!”
Lục Miêu Miêu không biết làm thế nào để an ủi cô ta, chỉ đành ngồi xổm xuống bên cạnh ôm lấy cô ta.
Bạch Diệc Phi thấy vậy, trong lòng vừa cảm khái lại vừa phức tạp.
Đột nhiên anh nghĩ: tâm trí của một người rốt cuộc phải đến mức nào, mới có thể duy trì được lý trí trong hoàn cảnh bố mẹ mình chết thảm như vậy.
Nếu là anh, anh tự thấy sẽ không làm được.
Nếu Lý Tuyết, hoặc Bạch Vân Bằng và Ngô Quế Hương, bất kỳ ai trong số họ mà bị giết ở ngay trước mặt anh, anh sợ là bản thân mình sẽ mất đi lý trí mà xông lên liều mạng với kẻ thù.
Mà vừa rồi, Hồng Quân lại có thể kiềm chế được.
Hắn ta nhìn thấy bố ruột của mình bị người ta đâm cho một đao mà chết, ngoài việc lúc đầu cảm thấy kinh hoàng ra, sau đó đều không có biểu cảm gì nữa, thậm chí còn chẳng rỏ lấy một giọt nước mắt.
Có thể thấy được tâm trí của Hồng Quân bình tĩnh và mạnh mẽ đến mức nào, như vậy có thể thấy được, hắn ta cũng là một người rất đáng sợ.
Sợ là hắn ta đi đến giữa đường mới ý thức được có điều không đúng cho nên mới tự mình chạy về đây.
Nghĩ đến đây, Bạch Diệc Phi không thể không nói với Lục Tây: “Dù gì thì cuối cùng cũng phải trở thành người dưng, tốt nhất sớm buông tay đi”.
Lục Tây vừa khóc vừa ngẩng đầu nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ thở dài, nói: “Kẻ thù của anh ta là tôi, không phải cô”.
“Về phần kẻ thù của cô, nếu như cô vẫn có suy nghĩ như trước đây thì sẽ chỉ còn lại tôi thôi”.
Tiếng khóc của Lục Tây nhỏ dần, sau đó yên lặng nhìn Bạch Diệc Phi.
Lục Miêu Miêu cũng nhìn Bạch Diệc Phi, dường như đang nghĩ cái gì, sau đó yên lặng lắc đầu.
Những người khác không nói gì cả, cả sảnh chính đều yên lặng.
Đúng lúc này, Trần Hạo bước vào, đưa cho Bạch Diệc Phi một tờ biên lai: “Anh, anh nhìn cái này”.
“Em tìm được cái này trong phòng của Hồng Phạm”, Trần Hạo chỉ vào tờ biên lai, lại nói: “Em đọc thì thấy có vấn đề”.
Bạch Diệc Phi cúi đầu xem xét, phát hiện đó là một tờ danh sách hàng hoá, mà ở cột giá cả của danh sách đó lại ghi là một tỷ tệ.
Bạch Diệc Phi sau khi nhìn thấy dãy số này lập tức nhíu chặt lông mày, sau đó quay ra dặn dò: “Lập tức đi tìm”.
“Vâng, anh”, Trần Hạo gật đầu, sau đó mang theo mấy người mặc áo đen, lại bắt thêm mấy gia quyến của nhà họ Hồng hỏi: “Kho ở đâu?”
Người đó sợ đến mức run rẩy, đương nhiên cũng không dám phản kháng, cho nên đã đưa theo nhóm người Trần Hạo đi vào trong kho.
Chẳng bao lâu sau bọn họ đã quay lại.
Trần Hạo cầm trong tay mấy viên gạch vàng, đi tới trước mặt Bạch Diệc Phi rồi đưa nó cho anh.
Bạch Diệc Phi cầm lấy viên gạch vàng, xem xét thật kỹ rồi lại sờ lên hoa văn trên đó, mặt anh liền biến sắc.
Đây là viên gạch vàng của kho vàng số ba!
Nhưng bấy lâu nay, gạch vàng của kho số 3 chỉ có anh từng mang ra ngoài, hơn nữa anh mới dùng có một lần, mà lần đó vừa đúng trả hết một lần với giá trị một tỷ.
Bạch Diệc Phi nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn Từ Lãng đang ở cách chỗ bọn họ không xa, lại nói nhỏ với Trần Hạo: “Tạm thời giữ bí mật”.
Trần Hạo hiểu ý của anh, lập tức gật đầu.
“Reng reng reng…”.
Điện thoại di động của Bạch Diệc Phi vang lên, anh lấy điện thoại ra nghe.
Đầu dây bên kia là một người mặc đồ đen: “Đại ca, người của nhà họ Hồng và Đạo Trưởng đang trên đường quay về”.
“Đã hiểu”.
Bạch Diệc Phi cúp điện thoại, sau đó nói với mọi người: “Lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rút”.
Nghe được mệnh lệnh, tất cả mọi người lập tức hành động.
Lục Tây đã tỉnh táo lại, nhìn nhóm người Bạch Diệc Phi chuẩn bị rút lui liền cho là bọn họ đã sợ, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm giác khinh bỉ: “Còn tưởng anh giỏi lắm chứ? Nếu như thực sự phải sống mái với nhau, anh cũng phải sợ thế lực của nhà họ Hồng”.
Bạch Diệc Phi chỉ dùng ánh mắt thờ ơ nhìn cô ta một cái, không hề có ý định giải thích, sau đó tiếp tục thu dọn đồ đạc với mọi người, rút khỏi nhà họ Hồng.
Lục Tây cũng đi theo bọn họ rời khỏi nhà họ Hồng, nhưng thái độ của Lục Tây với Bạch Diệc Phi rất tệ, giọng nói lạnh lùng: “Mặc dù anh đã giúp chúng tôi trả thù, nhưng chị em chúng tôi cũng sẽ không cảm kích anh”.
“Nói đến cùng, sự việc này cũng là do anh, nếu không phải vì anh thì nhà chúng tôi làm sao lại gặp phải chuyện này được”.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy viên gạch vàng trị giá một tỷ tệ kia khiến anh có một dự cảm và suy đoán không hề hay ho, cho nên trong lòng anh có chút sốt ruột và lo lắng, mà Lục Tây lúc này lại cứ ở bên cạnh nói mấy lời như vậy khiến anh thấy hơi bực bội.
Cho nên lúc đi ra khỏi Biệt phủ, Bạch Diệc Phi không kiềm được xoay người lớn tiếng nói với Lục Tây: “Đủ rồi! Trước đó tôi từng nói rồi, việc này quả thực là do tôi mà ra, trước giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ đi phủ nhận nó”.
“Tôi cũng từng nói, mấy người có thể đến tìm tôi trả thù, đợi sau khi tôi làm xong hết những việc mà tôi muốn làm, mấy người lúc nào cũng có thể đến tìm tôi”.
“Nhưng không phải bây giờ, cho nên cô ngậm miệng lại cho tôi!”
Nói xong những lời này, Bạch Diệc Phi mang theo nhóm người của mình rời đi.
Để lại Lục Tây sững sờ tại chỗ.
Từ khi gặp được Bạch Diệc Phi, cô ta chưa từng thấy Bạch Diệc Phi nổi cáu bao giờ, lại thêm anh vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh ung dung, khiến cho cô ta nghĩ rằng Bạch Diệc Phi là người khá tốt tính, hơn nữa trong lòng anh còn luôn có cảm giác áy náy với bọn họ.
Vì vậy, lúc nãy khi Bạch Diệc Phi bị cô ta nói đến mức phát cáu, ánh mắt nhìn vào cô ta cũng lạnh lùng vô cùng, Lục Tây mới bị doạ cho đến mức chết trân tại chỗ như vậy.
Lục Miêu Miêu thấy vậy liền kéo bàn tay của Lục Tây, nhỏ giọng nói: “Chị, anh ấy…”.
Nhưng cô ta còn chưa kịp nói gì, Trần Hạo đã đột nhiên quay trở lại, cười một tiếng với Lục Tây: “Bản thân mình rõ là một con ếch ngồi đáy giếng, nhưng lại đi cười nhạo người khác, trong mắt người khác, sẽ chỉ cảm thấy rất nực cười”.
Lục Tây nghe vậy, nổi khùng trợn mắt nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo là người không thể chấp nhận cho kẻ khác nói xấu Bạch Diệc Phi, anh ta biết rất rõ cái tốt của Bạch Diệc Phi, cho nên, anh ta mới không nhịn được mà quay trở lại.
“Cô thực sự cho rằng anh tôi sẽ sợ cái nhà họ Hồng kia sao? Nhà họ Hồng trong mắt anh tôi còn chẳng bằng một cái rắm!”
“Hôm nay tôi sẽ nói cho cô biết, nếu phải liều mạng thì trước giờ anh tôi chưa từng biết sợ, hơn nữa thực lực của chúng tôi là thứ mà cô không bao giờ có thể tưởng tượng được, cho dù nhà họ Hồng và Đạo Trưởng hợp lại cũng chưa chắc đã có cơ hội chiến thắng”.
"Muốn biết tại sao anh tôi không đánh nhau trực diện không?"
Trần Hạo chỉ vào bọn họ, rồi lại chỉ vào mấy người còn lại, cuối cùng mới chỉ về đám anh em đi phía trước, nói: “Bởi vì mấy người, mấy người, còn có mấy người kia và tôi”.
“Nếu đánh nhau trực diện thì tất cả mọi người đều sẽ phải chết, có thể cô muốn nói là mọi người đều không sợ chết, nhưng mà cái tôi muốn nói là, anh tôi sợ”.
“Anh ấy không phải sợ bản thân mình sẽ chết, mà là sợ những anh em của anh ấy sẽ chết!”
“Để cho anh em của mình hy sinh một cách vô ích, anh tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy”.
“Tiếp sau đây cô cứ chống mắt mà xem đi, xem anh tôi rốt cuộc sẽ thay đổi lại trật tự của đảo Lam này như thế nào!”
Lục Tây sững sờ.
Cô ta vốn không thể hiểu nổi những lời này của Trần Hạo, bởi vì trong thế giới mà cô ta được tiếp xúc, mạng người là thứ không đáng tiền nhất, mạng sống của một người phụ nữ lại càng không đáng giá.
Sau khi gả vào nhà họ Hồng, cô ta đã cảm nhận được một cách sâu sắc sự bất lực rõ ràng trong việc phân chia giai cấp, cũng đã tận mắt trông thấy số phận của những người làm thuê cho nhà họ Hồng, đối với nhà họ Hồng mà nói mạng của bọn họ chẳng đáng là gì.
Mà trong mắt của đám người làm thuê cho nhà họ Hồng, mạng sống của những người dân bình thường cũng chẳng đáng là gì.
Nhưng Trần Hạo lại nói rằng, Bạch Diệc Phi rất để tâm đến sinh mạng của những người đi theo anh ấy.
Cho nên cô ta không thể hiểu được.
Sau đó, Lục Tây nhìn Trần Hạo, khó hiểu hỏi: “Anh ấy muốn thiết lập lại trật tự đảo Lam, sao có thể được? Anh ấy rõ ràng cứ luôn lo trước lo sau, hầu như không giống với những người có thể làm việc lớn! Mà nhà họ Hồng thì lại không như vậy!”
“Cho nên nhà họ Hồng mới bị chúng tôi diêu diệt”, Trần Hạo lạnh lùng đáp trả.
Lục Tây nghẹn họng.
Sự thật quả là như vậy, cô ta cho rằng không ai có thể phản kháng lại nhà họ Hồng, nhưng quả thực bọn họ đã bị Bạch Diệc Phi tiêu diệt rồi.
Cả Hồng Phạm và Hồng Kỳ đều đã bị giết, chỉ còn lại một mình Hồng Quân, đến nay cũng chỉ như một cái xác không hồn.
Cô ta gần như không thể tìm được lời nào để phản bác lại.
Nhưng cô ta vẫn không thể hiểu được: “Tại sao?”
Lúc này, Trương Hoa Bân cũng quay lại tìm Trần Hạo, nghe được những lời này, không khỏi mỉm cười trả lời: “Bởi vì anh ấy quan tâm chúng tôi, chúng tôi mới cam tâm tình nguyện đi theo anh ấy”.
Đây là lý do tại sao thực lực của Bạch Diệc Phi không mạnh nhưng bên cạnh anh ấy lại có nhiều cao thủ bằng lòng đi theo đến thế.
Về phần nhà họ Hồng, đám người dưới hầu như đều là người bình thường, không thể phản kháng lại được, chỉ đành phải khuất nhục trước dâm uy của nhà họ Hồng mà thôi.
...
Khi đám người của Đạo Trưởng quay trở lại Biệt phủ của nhà họ Hồng, phát hiện người đã rời đi từ lâu rồi.
- ------------------
Lục Tây nhìn Hồng Quân đờ đẫn rời đi, cô ta không thể kiềm chế được nữa ngồi bệt xuống đất khóc nức nở.
“Anh ấy chắc chắn là hận tôi đến chết!”
Lục Miêu Miêu không biết làm thế nào để an ủi cô ta, chỉ đành ngồi xổm xuống bên cạnh ôm lấy cô ta.
Bạch Diệc Phi thấy vậy, trong lòng vừa cảm khái lại vừa phức tạp.
Đột nhiên anh nghĩ: tâm trí của một người rốt cuộc phải đến mức nào, mới có thể duy trì được lý trí trong hoàn cảnh bố mẹ mình chết thảm như vậy.
Nếu là anh, anh tự thấy sẽ không làm được.
Nếu Lý Tuyết, hoặc Bạch Vân Bằng và Ngô Quế Hương, bất kỳ ai trong số họ mà bị giết ở ngay trước mặt anh, anh sợ là bản thân mình sẽ mất đi lý trí mà xông lên liều mạng với kẻ thù.
Mà vừa rồi, Hồng Quân lại có thể kiềm chế được.
Hắn ta nhìn thấy bố ruột của mình bị người ta đâm cho một đao mà chết, ngoài việc lúc đầu cảm thấy kinh hoàng ra, sau đó đều không có biểu cảm gì nữa, thậm chí còn chẳng rỏ lấy một giọt nước mắt.
Có thể thấy được tâm trí của Hồng Quân bình tĩnh và mạnh mẽ đến mức nào, như vậy có thể thấy được, hắn ta cũng là một người rất đáng sợ.
Sợ là hắn ta đi đến giữa đường mới ý thức được có điều không đúng cho nên mới tự mình chạy về đây.
Nghĩ đến đây, Bạch Diệc Phi không thể không nói với Lục Tây: “Dù gì thì cuối cùng cũng phải trở thành người dưng, tốt nhất sớm buông tay đi”.
Lục Tây vừa khóc vừa ngẩng đầu nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ thở dài, nói: “Kẻ thù của anh ta là tôi, không phải cô”.
“Về phần kẻ thù của cô, nếu như cô vẫn có suy nghĩ như trước đây thì sẽ chỉ còn lại tôi thôi”.
Tiếng khóc của Lục Tây nhỏ dần, sau đó yên lặng nhìn Bạch Diệc Phi.
Lục Miêu Miêu cũng nhìn Bạch Diệc Phi, dường như đang nghĩ cái gì, sau đó yên lặng lắc đầu.
Những người khác không nói gì cả, cả sảnh chính đều yên lặng.
Đúng lúc này, Trần Hạo bước vào, đưa cho Bạch Diệc Phi một tờ biên lai: “Anh, anh nhìn cái này”.
“Em tìm được cái này trong phòng của Hồng Phạm”, Trần Hạo chỉ vào tờ biên lai, lại nói: “Em đọc thì thấy có vấn đề”.
Bạch Diệc Phi cúi đầu xem xét, phát hiện đó là một tờ danh sách hàng hoá, mà ở cột giá cả của danh sách đó lại ghi là một tỷ tệ.
Bạch Diệc Phi sau khi nhìn thấy dãy số này lập tức nhíu chặt lông mày, sau đó quay ra dặn dò: “Lập tức đi tìm”.
“Vâng, anh”, Trần Hạo gật đầu, sau đó mang theo mấy người mặc áo đen, lại bắt thêm mấy gia quyến của nhà họ Hồng hỏi: “Kho ở đâu?”
Người đó sợ đến mức run rẩy, đương nhiên cũng không dám phản kháng, cho nên đã đưa theo nhóm người Trần Hạo đi vào trong kho.
Chẳng bao lâu sau bọn họ đã quay lại.
Trần Hạo cầm trong tay mấy viên gạch vàng, đi tới trước mặt Bạch Diệc Phi rồi đưa nó cho anh.
Bạch Diệc Phi cầm lấy viên gạch vàng, xem xét thật kỹ rồi lại sờ lên hoa văn trên đó, mặt anh liền biến sắc.
Đây là viên gạch vàng của kho vàng số ba!
Nhưng bấy lâu nay, gạch vàng của kho số 3 chỉ có anh từng mang ra ngoài, hơn nữa anh mới dùng có một lần, mà lần đó vừa đúng trả hết một lần với giá trị một tỷ.
Bạch Diệc Phi nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn Từ Lãng đang ở cách chỗ bọn họ không xa, lại nói nhỏ với Trần Hạo: “Tạm thời giữ bí mật”.
Trần Hạo hiểu ý của anh, lập tức gật đầu.
“Reng reng reng…”.
Điện thoại di động của Bạch Diệc Phi vang lên, anh lấy điện thoại ra nghe.
Đầu dây bên kia là một người mặc đồ đen: “Đại ca, người của nhà họ Hồng và Đạo Trưởng đang trên đường quay về”.
“Đã hiểu”.
Bạch Diệc Phi cúp điện thoại, sau đó nói với mọi người: “Lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rút”.
Nghe được mệnh lệnh, tất cả mọi người lập tức hành động.
Lục Tây đã tỉnh táo lại, nhìn nhóm người Bạch Diệc Phi chuẩn bị rút lui liền cho là bọn họ đã sợ, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm giác khinh bỉ: “Còn tưởng anh giỏi lắm chứ? Nếu như thực sự phải sống mái với nhau, anh cũng phải sợ thế lực của nhà họ Hồng”.
Bạch Diệc Phi chỉ dùng ánh mắt thờ ơ nhìn cô ta một cái, không hề có ý định giải thích, sau đó tiếp tục thu dọn đồ đạc với mọi người, rút khỏi nhà họ Hồng.
Lục Tây cũng đi theo bọn họ rời khỏi nhà họ Hồng, nhưng thái độ của Lục Tây với Bạch Diệc Phi rất tệ, giọng nói lạnh lùng: “Mặc dù anh đã giúp chúng tôi trả thù, nhưng chị em chúng tôi cũng sẽ không cảm kích anh”.
“Nói đến cùng, sự việc này cũng là do anh, nếu không phải vì anh thì nhà chúng tôi làm sao lại gặp phải chuyện này được”.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy viên gạch vàng trị giá một tỷ tệ kia khiến anh có một dự cảm và suy đoán không hề hay ho, cho nên trong lòng anh có chút sốt ruột và lo lắng, mà Lục Tây lúc này lại cứ ở bên cạnh nói mấy lời như vậy khiến anh thấy hơi bực bội.
Cho nên lúc đi ra khỏi Biệt phủ, Bạch Diệc Phi không kiềm được xoay người lớn tiếng nói với Lục Tây: “Đủ rồi! Trước đó tôi từng nói rồi, việc này quả thực là do tôi mà ra, trước giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ đi phủ nhận nó”.
“Tôi cũng từng nói, mấy người có thể đến tìm tôi trả thù, đợi sau khi tôi làm xong hết những việc mà tôi muốn làm, mấy người lúc nào cũng có thể đến tìm tôi”.
“Nhưng không phải bây giờ, cho nên cô ngậm miệng lại cho tôi!”
Nói xong những lời này, Bạch Diệc Phi mang theo nhóm người của mình rời đi.
Để lại Lục Tây sững sờ tại chỗ.
Từ khi gặp được Bạch Diệc Phi, cô ta chưa từng thấy Bạch Diệc Phi nổi cáu bao giờ, lại thêm anh vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh ung dung, khiến cho cô ta nghĩ rằng Bạch Diệc Phi là người khá tốt tính, hơn nữa trong lòng anh còn luôn có cảm giác áy náy với bọn họ.
Vì vậy, lúc nãy khi Bạch Diệc Phi bị cô ta nói đến mức phát cáu, ánh mắt nhìn vào cô ta cũng lạnh lùng vô cùng, Lục Tây mới bị doạ cho đến mức chết trân tại chỗ như vậy.
Lục Miêu Miêu thấy vậy liền kéo bàn tay của Lục Tây, nhỏ giọng nói: “Chị, anh ấy…”.
Nhưng cô ta còn chưa kịp nói gì, Trần Hạo đã đột nhiên quay trở lại, cười một tiếng với Lục Tây: “Bản thân mình rõ là một con ếch ngồi đáy giếng, nhưng lại đi cười nhạo người khác, trong mắt người khác, sẽ chỉ cảm thấy rất nực cười”.
Lục Tây nghe vậy, nổi khùng trợn mắt nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo là người không thể chấp nhận cho kẻ khác nói xấu Bạch Diệc Phi, anh ta biết rất rõ cái tốt của Bạch Diệc Phi, cho nên, anh ta mới không nhịn được mà quay trở lại.
“Cô thực sự cho rằng anh tôi sẽ sợ cái nhà họ Hồng kia sao? Nhà họ Hồng trong mắt anh tôi còn chẳng bằng một cái rắm!”
“Hôm nay tôi sẽ nói cho cô biết, nếu phải liều mạng thì trước giờ anh tôi chưa từng biết sợ, hơn nữa thực lực của chúng tôi là thứ mà cô không bao giờ có thể tưởng tượng được, cho dù nhà họ Hồng và Đạo Trưởng hợp lại cũng chưa chắc đã có cơ hội chiến thắng”.
"Muốn biết tại sao anh tôi không đánh nhau trực diện không?"
Trần Hạo chỉ vào bọn họ, rồi lại chỉ vào mấy người còn lại, cuối cùng mới chỉ về đám anh em đi phía trước, nói: “Bởi vì mấy người, mấy người, còn có mấy người kia và tôi”.
“Nếu đánh nhau trực diện thì tất cả mọi người đều sẽ phải chết, có thể cô muốn nói là mọi người đều không sợ chết, nhưng mà cái tôi muốn nói là, anh tôi sợ”.
“Anh ấy không phải sợ bản thân mình sẽ chết, mà là sợ những anh em của anh ấy sẽ chết!”
“Để cho anh em của mình hy sinh một cách vô ích, anh tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy”.
“Tiếp sau đây cô cứ chống mắt mà xem đi, xem anh tôi rốt cuộc sẽ thay đổi lại trật tự của đảo Lam này như thế nào!”
Lục Tây sững sờ.
Cô ta vốn không thể hiểu nổi những lời này của Trần Hạo, bởi vì trong thế giới mà cô ta được tiếp xúc, mạng người là thứ không đáng tiền nhất, mạng sống của một người phụ nữ lại càng không đáng giá.
Sau khi gả vào nhà họ Hồng, cô ta đã cảm nhận được một cách sâu sắc sự bất lực rõ ràng trong việc phân chia giai cấp, cũng đã tận mắt trông thấy số phận của những người làm thuê cho nhà họ Hồng, đối với nhà họ Hồng mà nói mạng của bọn họ chẳng đáng là gì.
Mà trong mắt của đám người làm thuê cho nhà họ Hồng, mạng sống của những người dân bình thường cũng chẳng đáng là gì.
Nhưng Trần Hạo lại nói rằng, Bạch Diệc Phi rất để tâm đến sinh mạng của những người đi theo anh ấy.
Cho nên cô ta không thể hiểu được.
Sau đó, Lục Tây nhìn Trần Hạo, khó hiểu hỏi: “Anh ấy muốn thiết lập lại trật tự đảo Lam, sao có thể được? Anh ấy rõ ràng cứ luôn lo trước lo sau, hầu như không giống với những người có thể làm việc lớn! Mà nhà họ Hồng thì lại không như vậy!”
“Cho nên nhà họ Hồng mới bị chúng tôi diêu diệt”, Trần Hạo lạnh lùng đáp trả.
Lục Tây nghẹn họng.
Sự thật quả là như vậy, cô ta cho rằng không ai có thể phản kháng lại nhà họ Hồng, nhưng quả thực bọn họ đã bị Bạch Diệc Phi tiêu diệt rồi.
Cả Hồng Phạm và Hồng Kỳ đều đã bị giết, chỉ còn lại một mình Hồng Quân, đến nay cũng chỉ như một cái xác không hồn.
Cô ta gần như không thể tìm được lời nào để phản bác lại.
Nhưng cô ta vẫn không thể hiểu được: “Tại sao?”
Lúc này, Trương Hoa Bân cũng quay lại tìm Trần Hạo, nghe được những lời này, không khỏi mỉm cười trả lời: “Bởi vì anh ấy quan tâm chúng tôi, chúng tôi mới cam tâm tình nguyện đi theo anh ấy”.
Đây là lý do tại sao thực lực của Bạch Diệc Phi không mạnh nhưng bên cạnh anh ấy lại có nhiều cao thủ bằng lòng đi theo đến thế.
Về phần nhà họ Hồng, đám người dưới hầu như đều là người bình thường, không thể phản kháng lại được, chỉ đành phải khuất nhục trước dâm uy của nhà họ Hồng mà thôi.
...
Khi đám người của Đạo Trưởng quay trở lại Biệt phủ của nhà họ Hồng, phát hiện người đã rời đi từ lâu rồi.
- ------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.