Chương 859: Lại một người nữa!
Mai Bát Gia
01/04/2021
Thực lực của Bạch Diệc Phi hiện tại nói như thế nào cũng là cao thủ cấp 2 cao cấp, đối mặt với Kinh La cao thủ cấp 2 trung cấp căn bản không cần tiến vào trạng thái cuồng hóa cũng có thể dễ dàng đánh bại hắn ta.
Động tác vươn tay vừa rồi của Kinh La trong mắt Bạch Diệc Phi chỉ là 1 động tác cực kỳ chậm chạp, bây giờ anh có thể dễ dàng sử dụng ám kình, mà kỹ năng này hoàn toàn học từ Đạo Trưởng.
Đạo Trưởng có thể sử dụng bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể để phát ra ám kình, sau lần quyết đấu lần trước, anh đã nắm chắc kỹ năng này, bởi vậy anh cũng có thể sử dụng ám kình như ông ta.
Trong loại trạng thái này thì thiên phú lĩnh ngộ của Bạch Diệc Phi đã đạt đến cực điểm.
Bạch Diệc Phi thậm chí còn không nhìn thẳng Kinh La lấy một giây, tiến thẳng về phía trước, nói: “Trở về nói với cậu ta, tôi bây giờ đã không còn là tôi của trước kia nữa, nể mặt cậu ta là em trai tôi, nên tạm thời tôi sẽ không động đến cậu ta”.
“Nhưng nếu còn cố tình gây rắc rối cho tôi, tôi sẽ không ngần ngại mà đích thân giết chết em trai ruột của mình đâu!”
Kinh La đứng chôn chân tại chỗ nhìn bóng lưng cứng rắn thẳng tắp của Bạch Diệc Phi, sự hoảng sợ trong lòng vẫn chưa phai nhạt, cũng không dám ngăn cản anh nữa.
Sự tương phản rõ ràng giữa sự tự tin vừa rồi của chính mình và sự kinh hãi hiện tại, khiến hắn cảm thấy bản thân như một gã hề nhảy nhót không biết trời cao đất dày.
Bóng dáng Bạch Diệc Phi dần dần biến mất, Kinh La vẫn đứng tại đó, thậm chí còn bắt đầu run rẩy: “Chuyện này...là thật sao? Không thể nào, làm sao có thể nâng cao thể lực trong khoảng thời gian ngắn như vậy chứ!”
Trong khoảnh khắc giao chiến với Bạch Diệc Phi vừa rồi, hắn gần như tưởng rằng mình đang phải đối mặt với sát thần, khiến hắn không còn chút sức phản kháng.
Lúc này, người lái xe kia chạy lại, hơi cúi người: “Lão đại, muốn thực hiện kế hoạch thứ hai sao?”
“Không cần nữa”, Kinh La miễn cưỡng bứt ra khỏi cảm giác kinh hoảng kia, đáp lại một câu.
Lái xe có chút khó hiểu: “Đây…”
Kinh La lắc đầu trầm giọng nói: “Chúng ta căn bản không cùng đẳng cấp với hắn ta, cho dù có bao nhiêu kế hoạch thì trước mặt hắn ta cũng không có tác dụng, mà ngược lại còn khiến mình phải bỏ mạng”.
…
Khi trời đã tối, Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng đuổi tới chân ngọn núi vô danh.
Khi nhìn thấy ngọn núi này, anh nhất thời cảm khái.
Lần đầu tiên tới đây, anh vẫn là một người không biết bất kỳ công phu gì, sau khi huấn luyện đặc biệt ở đây một tháng thì anh đã trở thành một cao thủ cấp 3.
Lúc đó Lương Ngọc vẫn luôn ở bên cạnh anh, thời điểm ấy bố của Lương Ngọc chưa bị giết, cô ta cũng không biết rằng người giết bố mình chính là cô mình, lúc ấy cô ta vẫn còn hoạt bát và yêu đời.
Mà hiện tại...
“Haiz!”, Bạch Diệc Phi thở dài một hơi: “Nếu như tất cả đều chưa xảy ra…”
“Nếu như tất cả đều chưa xảy ra, thế giới còn có thể tiến lên không?", Bạch Diệc Phi chưa kịp nói xong, liền có người tiếp lời của anh: "Huống hồ, tất cả những thứ này cũng đều là mộng đẹp của mọi người mà thôi".
Bạch Diệc Phi nghe tiếng nói lập tức quay đầu lại nhìn, phát hiện ra người này vậy mà lại là Mạnh Kình.
Một người đàn ông có vẻ ngoài tuấn tú, khí chất như vầng thái dương.
Đồng thời cũng là một người không nên xuất hiện ở đây.
Bạch Diệc Phi chỉ khẽ liếc anh ta một cái rồi phớt lờ.
Một chiếc Volkswagen bình thường đang đậu trên con đường núi không bằng phẳng, Mạnh Kình dựa người bên xe với điếu thuốc chưa châm lửa trong tay, nhìn Bạch Diệc Phi khó hiểu hỏi: "Vì sao anh lại tới đây?"
Bạch Diệc Phi nhìn đường núi phía trước, vừa tiến lên vừa nói: "Tôi nên đến".
Sắc trời càng ngày càng tối, một khi trời tối hẳn, thời khắc cuối cùng liền trôi qua.
Mạnh Kình nhìn anh đi về phía trước ba hai bước cũng đi tới, còn ngăn anh lại: "Anh không nên tới".
"Anh không phải rất yêu Lý Tuyết sao? Không lẽ anh đã rung động với người phụ nữ đó? Anh có xứng với Lý Tuyết không?"
Bạch Diệc Phi dừng lại bước chân, nhìn Mạnh Kình, không trả lời câu hỏi của anh ta mà hỏi ngược lại: "Tại sao không châm lửa?"
Nghe vậy, Mạnh Kình không khỏi sững sờ trong giây lát, sau đó ánh mắt mang theo tia dịu dàng đáp: "Kỳ Kỳ không thích mùi thuốc, nên tôi cai rồi".
"Vậy tại sao lại cầm trong tay?", Bạch Diệc Phi lại hỏi.
Mạnh Kình nghe được lời này khẽ cau mày.
Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói tiếp: "Nếu nói là cai thuốc, nhưng lại mang theo điếu thuốc trên người không châm, chính là cố ý nói cho người khác biết là anh vì cô ấy mà cai thuốc".
"Nhưng vì sao anh cho người khác biết? Lại muốn để cô ấy biết?"
"Là bởi vì anh muốn trong lòng cô ấy cảm kích anh".
"Thực ra anh đang trốn tránh khuyết điểm, che giấu sự không cam lòng của mình".
Mạnh Kình nghe xong thì mày càng cau chặt, sau đó vứt điếu thuốc trên tay xuống đất: "Thế này đã được chưa?"
"Đều không phải là trẻ con nữa, không cần thiết phải làm cho người khác xem", Bạch Diệc Phi lắc đầu nói.
"Tôi…", Mạnh Kình muốn giải thích điều gì đó nhưng lại không nói ra lời, sau đó cáu kỉnh hỏi: "Anh rốt cuộc muốn nói gì? Hay là nói anh biến mất trong khoảng thời gian dài như vậy là để xuất gia?"
Đúng lúc này Bạch Diệc Phi mới thờ ơ nói: "Tôi lên đó không phải là vì tôi không yêu Lý Tuyết, cũng không phải vì tôi rung động với Lưu Hiểu Anh, mà vì tôi muốn đối mặt thẳng thắn với vấn đề của mình".
"Tôi sẽ không quan tâm tới cách nhìn của người khác, tôi chỉ muốn không thẹn với lòng, càng không muốn trốn tránh vấn đề".
“Hai ngày trước tôi tình cờ gặp lại một người bạn học cũ, anh ta và vợ sống rất khổ cực, vợ anh ta trước kia là một tiểu thư nhà giàu, lúc ấy tôi nói, chị dâu vất vả rồi”.
“Nhưng cô ấy lại đáp, con đường này cho cô ấy tự chọn, dù khó khăn thế nào cũng muốn đi tiếp!”
“Ngay cả cô ấy, một người con gái chưa từng trải qua khó khăn cũng có thể kiên định và đối mặt với sự khó khăn của mình, tôi là một người đàn ông, có gì mà không thể kiên trì chứ?”
“Hai người yêu nhau và ở bên nhau, đó là một chuyện rất đơn giản, nhưng nó lại trở nên khó khăn đối với bạn cùng lớp của tôi!”
“Thế nên, tôi hiểu ra rồi”.
Bạch Diệc Phi ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Ngay từ khi bắt đầu, tôi hi vọng gia đình mình có thể sống cuộc sống bình dị, yên bình cùng nhau, nhưng ngay cả việc nhỏ như vậy cũng rất khó với tôi, cũng bởi vậy nên tôi thường cảm thấy không công bằng!”
“Tại sao lại là tôi? Tại sao tôi lại phải trải qua chuyện này?”
“Nhưng bây giờ tôi nghĩ thông rồi, một việc dù có đơn giản hay không, cần phải nhìn nó ở những góc độ khác nhau, lý do việc đó trở nên đơn giản là bởi vì tôi đã cố gắng hết sức, dũng cảm đối mặt”.
“Thật ra, trên đời này, chẳng có việc gì đơn giản cả”, Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi, sau đó lại nói: “Ngay từ đầu tôi cứ tưởng rằng chuyện này rất dễ, nhưng chưa bao giờ thực hiện được, thế nên thường than trách ông trời!”
“Tuy nhiên... tôi sai rồi!”
“Hơn nữa, tôi của hiện tại, sẽ không oán thán, càng không nhìn mọi việc theo cách phiến diện nữa”.
“Tôi phải đi lên đối mặt với Lưu Hiểu Anh, tuy rằng biết không dễ dàng gì, thậm chí không biết phải đối diện như thế nào, nhưng việc đầu tiên tôi phải làm là đi tìm cô ta!”
“Vì vậy, khi một người đủ can đảm để đối đầu với những vấn đề khó khăn của bản thân, mọi thứ sẽ trở nên bình thường hơn”.
Mạnh Kình nghe xong thì lập tức tức giận nói: “Con mẹ nó anh có ý gì? Cố ý sao?”
“Đúng vậy”, Bạch Diệc Phi nhìn anh ta và gật đầu.
Mạnh Kình: “...”
“Mẹ kiếp!”, Mạnh Kình càng thêm cáu kỉnh: “Được rồi, đến đi, hôm nay tôi sẽ cho anh thấy, những việc anh cảm thấy chỉ cần có dũng khí đối mặt sẽ trở thành đơn giản có thật sự đơn giản không!”
“Hôm nay tôi không cho anh lên đó, tôi xem anh làm thế nào!”
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì thờ ơ nhìn Mạnh Kình nói: “Có lẽ sẽ lên được!”
“Tôi không nghe nhầm chứ?”, Mạnh Kình không khỏi sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Lẽ nào anh tưởng rằng có thể đánh thắng tôi?”
Lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Kình, Bạch Diệc Phi tưởng rằng anh ta không biết võ công, nhưng bây giờ anh có thể cảm nhận được Mạnh Kình là một cao thủ.
Còn về việc có đánh thắng hay không, Bạch Diệc Phi cũng không dám chắc, bởi vì ngay cả với cấp độ hiện tại của mình, anh cũng không nhìn ra thực lực thật sự của anh ta.
Vì vậy, Bạch Diệc Phi lại nói: “Cũng có thể không được!”
“Rốt cục là được hay không được!”, Mạnh Kình có chút khó hiểu nhìn Bạch Diệc Phi: “Tôi nói cho anh biết, không giống như anh tưởng tượng đâu, tôi rất mạnh đấy!”
Câu trả lời không chắc chắn của Bạch Diệc Phi làm anh ta có chút mờ mịt.
Nhưng như anh vừa nói, cho dù là việc gì cũng đều không đơn giản, chỉ cần anh dám đối diện với nó, vậy sẽ không cảm thấy khó nữa.
Nhưng bây giờ, khi anh hạ quyết tâm đi lên thì xuất hiện một cao thủ như Mạnh Kình chặn lại, hình như có chút khó khăn.
Trong lòng Bạch Diệc Phi bây giờ chỉ có một ý niệm, bất kể có thể đi lên hay không, anh vẫn phải cố gắng, sau khi cố gắng hết sức mới biết được kết quả.
Mạnh Kình cảm thấy Bạch Diệc Phi có chút khác biệt so với lúc trước, nhưng cũng không biết rõ khác biệt ở đâu, vì vậy anh ta hỏi: “Lẽ nào anh không tò mò tại sao tôi lại tới đây? Tại sao lại biết anh ở đây, và tại sao lại ngăn cản anh lại ư?”
Động tác vươn tay vừa rồi của Kinh La trong mắt Bạch Diệc Phi chỉ là 1 động tác cực kỳ chậm chạp, bây giờ anh có thể dễ dàng sử dụng ám kình, mà kỹ năng này hoàn toàn học từ Đạo Trưởng.
Đạo Trưởng có thể sử dụng bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể để phát ra ám kình, sau lần quyết đấu lần trước, anh đã nắm chắc kỹ năng này, bởi vậy anh cũng có thể sử dụng ám kình như ông ta.
Trong loại trạng thái này thì thiên phú lĩnh ngộ của Bạch Diệc Phi đã đạt đến cực điểm.
Bạch Diệc Phi thậm chí còn không nhìn thẳng Kinh La lấy một giây, tiến thẳng về phía trước, nói: “Trở về nói với cậu ta, tôi bây giờ đã không còn là tôi của trước kia nữa, nể mặt cậu ta là em trai tôi, nên tạm thời tôi sẽ không động đến cậu ta”.
“Nhưng nếu còn cố tình gây rắc rối cho tôi, tôi sẽ không ngần ngại mà đích thân giết chết em trai ruột của mình đâu!”
Kinh La đứng chôn chân tại chỗ nhìn bóng lưng cứng rắn thẳng tắp của Bạch Diệc Phi, sự hoảng sợ trong lòng vẫn chưa phai nhạt, cũng không dám ngăn cản anh nữa.
Sự tương phản rõ ràng giữa sự tự tin vừa rồi của chính mình và sự kinh hãi hiện tại, khiến hắn cảm thấy bản thân như một gã hề nhảy nhót không biết trời cao đất dày.
Bóng dáng Bạch Diệc Phi dần dần biến mất, Kinh La vẫn đứng tại đó, thậm chí còn bắt đầu run rẩy: “Chuyện này...là thật sao? Không thể nào, làm sao có thể nâng cao thể lực trong khoảng thời gian ngắn như vậy chứ!”
Trong khoảnh khắc giao chiến với Bạch Diệc Phi vừa rồi, hắn gần như tưởng rằng mình đang phải đối mặt với sát thần, khiến hắn không còn chút sức phản kháng.
Lúc này, người lái xe kia chạy lại, hơi cúi người: “Lão đại, muốn thực hiện kế hoạch thứ hai sao?”
“Không cần nữa”, Kinh La miễn cưỡng bứt ra khỏi cảm giác kinh hoảng kia, đáp lại một câu.
Lái xe có chút khó hiểu: “Đây…”
Kinh La lắc đầu trầm giọng nói: “Chúng ta căn bản không cùng đẳng cấp với hắn ta, cho dù có bao nhiêu kế hoạch thì trước mặt hắn ta cũng không có tác dụng, mà ngược lại còn khiến mình phải bỏ mạng”.
…
Khi trời đã tối, Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng đuổi tới chân ngọn núi vô danh.
Khi nhìn thấy ngọn núi này, anh nhất thời cảm khái.
Lần đầu tiên tới đây, anh vẫn là một người không biết bất kỳ công phu gì, sau khi huấn luyện đặc biệt ở đây một tháng thì anh đã trở thành một cao thủ cấp 3.
Lúc đó Lương Ngọc vẫn luôn ở bên cạnh anh, thời điểm ấy bố của Lương Ngọc chưa bị giết, cô ta cũng không biết rằng người giết bố mình chính là cô mình, lúc ấy cô ta vẫn còn hoạt bát và yêu đời.
Mà hiện tại...
“Haiz!”, Bạch Diệc Phi thở dài một hơi: “Nếu như tất cả đều chưa xảy ra…”
“Nếu như tất cả đều chưa xảy ra, thế giới còn có thể tiến lên không?", Bạch Diệc Phi chưa kịp nói xong, liền có người tiếp lời của anh: "Huống hồ, tất cả những thứ này cũng đều là mộng đẹp của mọi người mà thôi".
Bạch Diệc Phi nghe tiếng nói lập tức quay đầu lại nhìn, phát hiện ra người này vậy mà lại là Mạnh Kình.
Một người đàn ông có vẻ ngoài tuấn tú, khí chất như vầng thái dương.
Đồng thời cũng là một người không nên xuất hiện ở đây.
Bạch Diệc Phi chỉ khẽ liếc anh ta một cái rồi phớt lờ.
Một chiếc Volkswagen bình thường đang đậu trên con đường núi không bằng phẳng, Mạnh Kình dựa người bên xe với điếu thuốc chưa châm lửa trong tay, nhìn Bạch Diệc Phi khó hiểu hỏi: "Vì sao anh lại tới đây?"
Bạch Diệc Phi nhìn đường núi phía trước, vừa tiến lên vừa nói: "Tôi nên đến".
Sắc trời càng ngày càng tối, một khi trời tối hẳn, thời khắc cuối cùng liền trôi qua.
Mạnh Kình nhìn anh đi về phía trước ba hai bước cũng đi tới, còn ngăn anh lại: "Anh không nên tới".
"Anh không phải rất yêu Lý Tuyết sao? Không lẽ anh đã rung động với người phụ nữ đó? Anh có xứng với Lý Tuyết không?"
Bạch Diệc Phi dừng lại bước chân, nhìn Mạnh Kình, không trả lời câu hỏi của anh ta mà hỏi ngược lại: "Tại sao không châm lửa?"
Nghe vậy, Mạnh Kình không khỏi sững sờ trong giây lát, sau đó ánh mắt mang theo tia dịu dàng đáp: "Kỳ Kỳ không thích mùi thuốc, nên tôi cai rồi".
"Vậy tại sao lại cầm trong tay?", Bạch Diệc Phi lại hỏi.
Mạnh Kình nghe được lời này khẽ cau mày.
Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói tiếp: "Nếu nói là cai thuốc, nhưng lại mang theo điếu thuốc trên người không châm, chính là cố ý nói cho người khác biết là anh vì cô ấy mà cai thuốc".
"Nhưng vì sao anh cho người khác biết? Lại muốn để cô ấy biết?"
"Là bởi vì anh muốn trong lòng cô ấy cảm kích anh".
"Thực ra anh đang trốn tránh khuyết điểm, che giấu sự không cam lòng của mình".
Mạnh Kình nghe xong thì mày càng cau chặt, sau đó vứt điếu thuốc trên tay xuống đất: "Thế này đã được chưa?"
"Đều không phải là trẻ con nữa, không cần thiết phải làm cho người khác xem", Bạch Diệc Phi lắc đầu nói.
"Tôi…", Mạnh Kình muốn giải thích điều gì đó nhưng lại không nói ra lời, sau đó cáu kỉnh hỏi: "Anh rốt cuộc muốn nói gì? Hay là nói anh biến mất trong khoảng thời gian dài như vậy là để xuất gia?"
Đúng lúc này Bạch Diệc Phi mới thờ ơ nói: "Tôi lên đó không phải là vì tôi không yêu Lý Tuyết, cũng không phải vì tôi rung động với Lưu Hiểu Anh, mà vì tôi muốn đối mặt thẳng thắn với vấn đề của mình".
"Tôi sẽ không quan tâm tới cách nhìn của người khác, tôi chỉ muốn không thẹn với lòng, càng không muốn trốn tránh vấn đề".
“Hai ngày trước tôi tình cờ gặp lại một người bạn học cũ, anh ta và vợ sống rất khổ cực, vợ anh ta trước kia là một tiểu thư nhà giàu, lúc ấy tôi nói, chị dâu vất vả rồi”.
“Nhưng cô ấy lại đáp, con đường này cho cô ấy tự chọn, dù khó khăn thế nào cũng muốn đi tiếp!”
“Ngay cả cô ấy, một người con gái chưa từng trải qua khó khăn cũng có thể kiên định và đối mặt với sự khó khăn của mình, tôi là một người đàn ông, có gì mà không thể kiên trì chứ?”
“Hai người yêu nhau và ở bên nhau, đó là một chuyện rất đơn giản, nhưng nó lại trở nên khó khăn đối với bạn cùng lớp của tôi!”
“Thế nên, tôi hiểu ra rồi”.
Bạch Diệc Phi ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Ngay từ khi bắt đầu, tôi hi vọng gia đình mình có thể sống cuộc sống bình dị, yên bình cùng nhau, nhưng ngay cả việc nhỏ như vậy cũng rất khó với tôi, cũng bởi vậy nên tôi thường cảm thấy không công bằng!”
“Tại sao lại là tôi? Tại sao tôi lại phải trải qua chuyện này?”
“Nhưng bây giờ tôi nghĩ thông rồi, một việc dù có đơn giản hay không, cần phải nhìn nó ở những góc độ khác nhau, lý do việc đó trở nên đơn giản là bởi vì tôi đã cố gắng hết sức, dũng cảm đối mặt”.
“Thật ra, trên đời này, chẳng có việc gì đơn giản cả”, Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi, sau đó lại nói: “Ngay từ đầu tôi cứ tưởng rằng chuyện này rất dễ, nhưng chưa bao giờ thực hiện được, thế nên thường than trách ông trời!”
“Tuy nhiên... tôi sai rồi!”
“Hơn nữa, tôi của hiện tại, sẽ không oán thán, càng không nhìn mọi việc theo cách phiến diện nữa”.
“Tôi phải đi lên đối mặt với Lưu Hiểu Anh, tuy rằng biết không dễ dàng gì, thậm chí không biết phải đối diện như thế nào, nhưng việc đầu tiên tôi phải làm là đi tìm cô ta!”
“Vì vậy, khi một người đủ can đảm để đối đầu với những vấn đề khó khăn của bản thân, mọi thứ sẽ trở nên bình thường hơn”.
Mạnh Kình nghe xong thì lập tức tức giận nói: “Con mẹ nó anh có ý gì? Cố ý sao?”
“Đúng vậy”, Bạch Diệc Phi nhìn anh ta và gật đầu.
Mạnh Kình: “...”
“Mẹ kiếp!”, Mạnh Kình càng thêm cáu kỉnh: “Được rồi, đến đi, hôm nay tôi sẽ cho anh thấy, những việc anh cảm thấy chỉ cần có dũng khí đối mặt sẽ trở thành đơn giản có thật sự đơn giản không!”
“Hôm nay tôi không cho anh lên đó, tôi xem anh làm thế nào!”
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì thờ ơ nhìn Mạnh Kình nói: “Có lẽ sẽ lên được!”
“Tôi không nghe nhầm chứ?”, Mạnh Kình không khỏi sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Lẽ nào anh tưởng rằng có thể đánh thắng tôi?”
Lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Kình, Bạch Diệc Phi tưởng rằng anh ta không biết võ công, nhưng bây giờ anh có thể cảm nhận được Mạnh Kình là một cao thủ.
Còn về việc có đánh thắng hay không, Bạch Diệc Phi cũng không dám chắc, bởi vì ngay cả với cấp độ hiện tại của mình, anh cũng không nhìn ra thực lực thật sự của anh ta.
Vì vậy, Bạch Diệc Phi lại nói: “Cũng có thể không được!”
“Rốt cục là được hay không được!”, Mạnh Kình có chút khó hiểu nhìn Bạch Diệc Phi: “Tôi nói cho anh biết, không giống như anh tưởng tượng đâu, tôi rất mạnh đấy!”
Câu trả lời không chắc chắn của Bạch Diệc Phi làm anh ta có chút mờ mịt.
Nhưng như anh vừa nói, cho dù là việc gì cũng đều không đơn giản, chỉ cần anh dám đối diện với nó, vậy sẽ không cảm thấy khó nữa.
Nhưng bây giờ, khi anh hạ quyết tâm đi lên thì xuất hiện một cao thủ như Mạnh Kình chặn lại, hình như có chút khó khăn.
Trong lòng Bạch Diệc Phi bây giờ chỉ có một ý niệm, bất kể có thể đi lên hay không, anh vẫn phải cố gắng, sau khi cố gắng hết sức mới biết được kết quả.
Mạnh Kình cảm thấy Bạch Diệc Phi có chút khác biệt so với lúc trước, nhưng cũng không biết rõ khác biệt ở đâu, vì vậy anh ta hỏi: “Lẽ nào anh không tò mò tại sao tôi lại tới đây? Tại sao lại biết anh ở đây, và tại sao lại ngăn cản anh lại ư?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.