Chương 551: Ly hôn
Mai Bát Gia
11/02/2021
"Cái gì?" Bạch Diệc Phi bối rối.
Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi, cô nói rõ từng chữ: "Tối hôm qua anh ở chỗ Lưu Hiểu Anh".
Bạch Diệc Phi theo bản năng lắc đầu: "Không thể nào! Tối hôm qua không phải em đưa anh về phòng sao?"
"Chính mắt em đã thấy", Lý Tuyết lạnh lùng nói.
Bạch Diệc Phi không ngừng kinh ngạc, anh đột nhiên nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ tối hôm qua anh thực sự ở cùng Lưu Hiểu Anh sao? Nếu không tại sao hôm nay Lý Tuyết lại có thái độ thế này?
Lý Tuyết hừ lạnh một tiếng: "Lý do này đã đủ chưa?"
Bạch Diệc Phi thấy Lý Tuyết nói vậy thì không biết nói gì nữa.
Lý Tuyết trực tiếp xoay người, muốn lên xe.
Bạch Diệc Phi theo bản năng nắm chặt tay Lý Tuyết: "Đừng đi! Không phải như vậy!"
Bạch Diệc Phi dường như đã tỉnh táo lại một chút: "Anh với cô ta không xảy ra chuyện gì cả, thật đấy, anh thề!"
"Anh..."
"Đủ rồi!", Lý Tuyết cắt ngang anh: "Em không muốn nghe anh giải thích nữa, em mệt rồi! Cứ như vậy đi!"
Nói xong thì Lý Tuyết nhân lúc Bạch Diệc Phi đang ngẩn người hất tay anh ra, sau đó lên xe đóng cửa lại.
"Rầm!"
Cửa xe đóng lại, Hứa Xương đứng bên cạnh nhìn Bạch Diệc Phi rồi cười một tiếng, sau đó anh ta lên xe lái xe rời đi.
Toàn bộ quá trình Bạch Diệc Phi chỉ đứng ngây người tại chỗ.
Lúc này Bạch Diệc Phi vẫn đang mịt mờ.
Anh không biết mình nên làm gì? Cũng không biết trước đây mình làm tất cả là vì cái gì?
Không có Lý Tuyết, cuộc đời anh cũng không còn mục tiêu.
Anh sống còn có ý nghĩa gì?
"Phập!"
Một con dao chợt lóe sáng đâm vào người Bạch Diệc Phi từ phía sau.
"Hự..."
Bạch Diệc Phi trực tiếp quỳ xuống đất, anh đau đớn kêu lên một tiếng.
Nhưng nỗi đau cơ thể cũng không thể sánh bằng vết thương trong lòng, đau đến mức khiến anh tê dại.
Mà người khiến anh đau đớn đã lên xe biến mất ở cuối con đường.
Lúc một người cảm thấy đau đớn tuyệt vọng nhất thì sẽ mất đi ý chí sinh tồn, thậm chí còn cảm thấy chết như vậy cũng rất tốt.
Bạch Diệc Phi cũng như vậy.
...
Hứa Xương lái xe, Lý Tuyết ngồi đằng sau cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nước mắt theo gò má lặng lẽ chảy xuống.
Ngay từ đầu sau khi biết mình không thể có con Lý Tuyết đã nghĩ đến chuyện ly hôn, nhưng vì Bạch Diệc Phi rất quan tâm cô, yêu thương cô, cho nên cô mới có dũng khí tiếp tục ở lại bên cạnh Bạch Diệc Phi.
Nhưng càng lâu thì loại dũng khí đó cũng càng ngày càng nhạt.
Cho đến tối hôm qua thấy cảnh Lưu Hiểu Anh, hơn nữa hôm nay Bạch Diệc Phi lại đến tìm mình.
Giờ phút này mọi cảm xúc như vỡ òa.
Cô không kích động, cô rất bình tĩnh.
Nếu cô không thể sinh con thì sớm muộn gì cũng phải rời khỏi Bạch Diệc Phi, đau lâu không bằng đau ngắn, ly dị sớm một chút cũng tốt.
Vừa đúng lúc cô rời đi thì có Lưu Hiểu Anh thay thế, cô tin rằng cô ta có thể chăm sóc tốt cho Bạch Diệc Phi, có thể chăm sóc con cái thay anh.
Mà vấn đề thừa kế của nhà họ Bạch cũng dễ dàng giải quyết, Bạch Diệc Phi không cần phải lo lắng việc mất đi quyền thừa kế sẽ bị nhiều người đuổi giết.
Anh sẽ an toàn, và sẽ sống thật tốt.
Đây là kết quả tốt nhất.
Nhưng...
Lý Tuyết không nhịn được khẽ thút thít.
"Hu hu..."
Trao trái tim người đàn ông mình yêu cho người khác, cô cảm thấy tim mình như bị dao cắt.
Lúc này cô không dám quay đầu nhìn Bạch Diệc Phi, cô sợ rằng nếu nhìn nhiều thì mọi quyết tâm của cô sẽ sụp đổ.
Nhưng chỉ cần cô quay đầu lại, dù chỉ là một cái liếc mắt thì sẽ phát hiện Bạch Diệc Phi đang ngã trong vũng máu.
Hứa Xương nhìn từ kính chiếu hậu, anh ta thấy Lý Tuyết như vậy thì rất khó chịu: "Tuyết Nhi, muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc lên sẽ tốt hơn rất nhiều".
Lý Tuyết nghe vậy không những không khóc, mà ngược lại còn lau nước mắt, càng nhẫn nhịn hơn.
Cô không quá thân quen với Hứa Xương, cô không muốn lộ ra vẻ yếu ớt của bản thân trước mặt người ngoài.
Hứa Xương thấy vậy thì than thở: "Tuyết Nhi, cô vẫn giống như trước kia".
"Trước kia?", Lý Tuyết hoàn toàn ngừng khóc, cô nghi ngờ nhìn Hứa Xương.
Hứa Xương lắc đầu: "Chờ khi nào cô ổn hơn sẽ nói cho cô biết".
...
Bạch Diệc Phi ngã xuống đất, anh không quan tâm việc mình bị đâm, chỉ nhìn lên bầu trời một cách vô hồn, sau đó bên tai dường như vang lên tiếng của rất nhiều người.
"Sao thế này? Trời ơi! Mau gọi xe cứu thương!"
"Gọi xe cứu thương đi!"
Cách đó không xa còn có tiếng nói.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không biết, đột nhiên ngã xuống đất, còn chảy máu nữa".
"Không phải bị bệnh gì chứ?"
"..."
Tiếng nói dần dần mờ đi, Bạch Diệc Phi nhắm mắt lại, dần dần mất đi ý thức.
...
Mặt trời lặn, ở chân trời những áng mây đỏ đang trôi lững lờ, khiến cho người ta ý thức được đã sắp tối.
Trong một cánh rừng sâu thẳm.
Người đàn bà khoác chiếc áo màu be hùng hổ đi về phía ngôi nhà gỗ.
Cô ta chính là sư phụ thần bí của Bạch Diệc Phi.
Một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp, thân hình nóng bỏng, nhìn chỉ khoảng ba mươi tuổi.
"Tân Thu! Cút ra đây ngay!"
Sau khi nghe thấy tiếng động thì người trong nhà lập tức mở cửa đi ra, nhưng vừa mới đi được một bước đột nhiên phát hiện trong tay mình còn cầm một cuộn len, vì vậy lập tức lùi về sau đóng cửa lại cất kỹ đồ, sau đó mới mở cửa từ từ đi ra.
Người phụ nữ mặc áo khoác thấy động tác này thì ngây người một lúc lâu.
Tân Thu đi đến bên cạnh cô ta, sau đó chậm rãi nói: "Sao không gọi sư huynh? Sao ngày càng không có quy củ vậy?"
Người đàn ông có sống mũi cao thẳng, nhìn cũng khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người vừa phải, khi nhìn vào chắc chắn sẽ có người khen anh ta đẹp trai.
Người phụ nữ mặc áo khoác rốt cuộc cũng khôi phục lại tinh thần, cô ta kinh ngạc nhìn Tân Thu: "Mẹ kiếp! Vừa rồi anh ở trong... đan áo sao?"
Tân Thu lạnh lùng bác bỏ: "Tất nhiên là không phải rồi, cuộn len này hôm qua Kỳ Kỳ đưa đến, tôi chỉ đang sửa lại mà thôi".
"Ha ha...", người phụ nữ mặc áo khoác cười thành tiếng: "Ôi chao, anh muốn tìm cớ gì thì tìm, tôi sẽ không cười nhạo đâu, ha ha..."
Tân Thu: "..."
"Ha ha...", người phụ nữ mặc áo khoác cười đến mức gập cả người.
Tân Thu lạnh mặt: "Tử Y! Đừng quá trớn!"
Đúng vậy, người này tên Tử Y, cô ta đã gần một trăm tuổi rồi, nhưng với một khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung nên không ai nghĩ là đã lớn tuổi như vậy.
Tân Thu thấy Tử Y vẫn cười thì tức giận hất tay áo một cái, sau đó đi vào ngôi nhà gỗ.
Đến khi cười đủ rồi thì Tử Y mới đứng thẳng người, cô ta lập tức thay đổi sắc mặt, giống như người cười vừa rồi không phải cô ta vậy: "Tân Thu, anh đi ra đây nói rõ cho tôi biết, anh có ý gì hả?"
"Anh đang phá hủy quy tắc đấy! Anh giết hết quân cờ của tôi thì tôi còn gì để chơi hả!"
Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi, cô nói rõ từng chữ: "Tối hôm qua anh ở chỗ Lưu Hiểu Anh".
Bạch Diệc Phi theo bản năng lắc đầu: "Không thể nào! Tối hôm qua không phải em đưa anh về phòng sao?"
"Chính mắt em đã thấy", Lý Tuyết lạnh lùng nói.
Bạch Diệc Phi không ngừng kinh ngạc, anh đột nhiên nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ tối hôm qua anh thực sự ở cùng Lưu Hiểu Anh sao? Nếu không tại sao hôm nay Lý Tuyết lại có thái độ thế này?
Lý Tuyết hừ lạnh một tiếng: "Lý do này đã đủ chưa?"
Bạch Diệc Phi thấy Lý Tuyết nói vậy thì không biết nói gì nữa.
Lý Tuyết trực tiếp xoay người, muốn lên xe.
Bạch Diệc Phi theo bản năng nắm chặt tay Lý Tuyết: "Đừng đi! Không phải như vậy!"
Bạch Diệc Phi dường như đã tỉnh táo lại một chút: "Anh với cô ta không xảy ra chuyện gì cả, thật đấy, anh thề!"
"Anh..."
"Đủ rồi!", Lý Tuyết cắt ngang anh: "Em không muốn nghe anh giải thích nữa, em mệt rồi! Cứ như vậy đi!"
Nói xong thì Lý Tuyết nhân lúc Bạch Diệc Phi đang ngẩn người hất tay anh ra, sau đó lên xe đóng cửa lại.
"Rầm!"
Cửa xe đóng lại, Hứa Xương đứng bên cạnh nhìn Bạch Diệc Phi rồi cười một tiếng, sau đó anh ta lên xe lái xe rời đi.
Toàn bộ quá trình Bạch Diệc Phi chỉ đứng ngây người tại chỗ.
Lúc này Bạch Diệc Phi vẫn đang mịt mờ.
Anh không biết mình nên làm gì? Cũng không biết trước đây mình làm tất cả là vì cái gì?
Không có Lý Tuyết, cuộc đời anh cũng không còn mục tiêu.
Anh sống còn có ý nghĩa gì?
"Phập!"
Một con dao chợt lóe sáng đâm vào người Bạch Diệc Phi từ phía sau.
"Hự..."
Bạch Diệc Phi trực tiếp quỳ xuống đất, anh đau đớn kêu lên một tiếng.
Nhưng nỗi đau cơ thể cũng không thể sánh bằng vết thương trong lòng, đau đến mức khiến anh tê dại.
Mà người khiến anh đau đớn đã lên xe biến mất ở cuối con đường.
Lúc một người cảm thấy đau đớn tuyệt vọng nhất thì sẽ mất đi ý chí sinh tồn, thậm chí còn cảm thấy chết như vậy cũng rất tốt.
Bạch Diệc Phi cũng như vậy.
...
Hứa Xương lái xe, Lý Tuyết ngồi đằng sau cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nước mắt theo gò má lặng lẽ chảy xuống.
Ngay từ đầu sau khi biết mình không thể có con Lý Tuyết đã nghĩ đến chuyện ly hôn, nhưng vì Bạch Diệc Phi rất quan tâm cô, yêu thương cô, cho nên cô mới có dũng khí tiếp tục ở lại bên cạnh Bạch Diệc Phi.
Nhưng càng lâu thì loại dũng khí đó cũng càng ngày càng nhạt.
Cho đến tối hôm qua thấy cảnh Lưu Hiểu Anh, hơn nữa hôm nay Bạch Diệc Phi lại đến tìm mình.
Giờ phút này mọi cảm xúc như vỡ òa.
Cô không kích động, cô rất bình tĩnh.
Nếu cô không thể sinh con thì sớm muộn gì cũng phải rời khỏi Bạch Diệc Phi, đau lâu không bằng đau ngắn, ly dị sớm một chút cũng tốt.
Vừa đúng lúc cô rời đi thì có Lưu Hiểu Anh thay thế, cô tin rằng cô ta có thể chăm sóc tốt cho Bạch Diệc Phi, có thể chăm sóc con cái thay anh.
Mà vấn đề thừa kế của nhà họ Bạch cũng dễ dàng giải quyết, Bạch Diệc Phi không cần phải lo lắng việc mất đi quyền thừa kế sẽ bị nhiều người đuổi giết.
Anh sẽ an toàn, và sẽ sống thật tốt.
Đây là kết quả tốt nhất.
Nhưng...
Lý Tuyết không nhịn được khẽ thút thít.
"Hu hu..."
Trao trái tim người đàn ông mình yêu cho người khác, cô cảm thấy tim mình như bị dao cắt.
Lúc này cô không dám quay đầu nhìn Bạch Diệc Phi, cô sợ rằng nếu nhìn nhiều thì mọi quyết tâm của cô sẽ sụp đổ.
Nhưng chỉ cần cô quay đầu lại, dù chỉ là một cái liếc mắt thì sẽ phát hiện Bạch Diệc Phi đang ngã trong vũng máu.
Hứa Xương nhìn từ kính chiếu hậu, anh ta thấy Lý Tuyết như vậy thì rất khó chịu: "Tuyết Nhi, muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc lên sẽ tốt hơn rất nhiều".
Lý Tuyết nghe vậy không những không khóc, mà ngược lại còn lau nước mắt, càng nhẫn nhịn hơn.
Cô không quá thân quen với Hứa Xương, cô không muốn lộ ra vẻ yếu ớt của bản thân trước mặt người ngoài.
Hứa Xương thấy vậy thì than thở: "Tuyết Nhi, cô vẫn giống như trước kia".
"Trước kia?", Lý Tuyết hoàn toàn ngừng khóc, cô nghi ngờ nhìn Hứa Xương.
Hứa Xương lắc đầu: "Chờ khi nào cô ổn hơn sẽ nói cho cô biết".
...
Bạch Diệc Phi ngã xuống đất, anh không quan tâm việc mình bị đâm, chỉ nhìn lên bầu trời một cách vô hồn, sau đó bên tai dường như vang lên tiếng của rất nhiều người.
"Sao thế này? Trời ơi! Mau gọi xe cứu thương!"
"Gọi xe cứu thương đi!"
Cách đó không xa còn có tiếng nói.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không biết, đột nhiên ngã xuống đất, còn chảy máu nữa".
"Không phải bị bệnh gì chứ?"
"..."
Tiếng nói dần dần mờ đi, Bạch Diệc Phi nhắm mắt lại, dần dần mất đi ý thức.
...
Mặt trời lặn, ở chân trời những áng mây đỏ đang trôi lững lờ, khiến cho người ta ý thức được đã sắp tối.
Trong một cánh rừng sâu thẳm.
Người đàn bà khoác chiếc áo màu be hùng hổ đi về phía ngôi nhà gỗ.
Cô ta chính là sư phụ thần bí của Bạch Diệc Phi.
Một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp, thân hình nóng bỏng, nhìn chỉ khoảng ba mươi tuổi.
"Tân Thu! Cút ra đây ngay!"
Sau khi nghe thấy tiếng động thì người trong nhà lập tức mở cửa đi ra, nhưng vừa mới đi được một bước đột nhiên phát hiện trong tay mình còn cầm một cuộn len, vì vậy lập tức lùi về sau đóng cửa lại cất kỹ đồ, sau đó mới mở cửa từ từ đi ra.
Người phụ nữ mặc áo khoác thấy động tác này thì ngây người một lúc lâu.
Tân Thu đi đến bên cạnh cô ta, sau đó chậm rãi nói: "Sao không gọi sư huynh? Sao ngày càng không có quy củ vậy?"
Người đàn ông có sống mũi cao thẳng, nhìn cũng khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người vừa phải, khi nhìn vào chắc chắn sẽ có người khen anh ta đẹp trai.
Người phụ nữ mặc áo khoác rốt cuộc cũng khôi phục lại tinh thần, cô ta kinh ngạc nhìn Tân Thu: "Mẹ kiếp! Vừa rồi anh ở trong... đan áo sao?"
Tân Thu lạnh lùng bác bỏ: "Tất nhiên là không phải rồi, cuộn len này hôm qua Kỳ Kỳ đưa đến, tôi chỉ đang sửa lại mà thôi".
"Ha ha...", người phụ nữ mặc áo khoác cười thành tiếng: "Ôi chao, anh muốn tìm cớ gì thì tìm, tôi sẽ không cười nhạo đâu, ha ha..."
Tân Thu: "..."
"Ha ha...", người phụ nữ mặc áo khoác cười đến mức gập cả người.
Tân Thu lạnh mặt: "Tử Y! Đừng quá trớn!"
Đúng vậy, người này tên Tử Y, cô ta đã gần một trăm tuổi rồi, nhưng với một khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung nên không ai nghĩ là đã lớn tuổi như vậy.
Tân Thu thấy Tử Y vẫn cười thì tức giận hất tay áo một cái, sau đó đi vào ngôi nhà gỗ.
Đến khi cười đủ rồi thì Tử Y mới đứng thẳng người, cô ta lập tức thay đổi sắc mặt, giống như người cười vừa rồi không phải cô ta vậy: "Tân Thu, anh đi ra đây nói rõ cho tôi biết, anh có ý gì hả?"
"Anh đang phá hủy quy tắc đấy! Anh giết hết quân cờ của tôi thì tôi còn gì để chơi hả!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.