Chương 789: Một ngày vợ chồng, tình nghĩa trăm năm
Mai Bát Gia
30/03/2021
Lúc đó Lục Tây tỉnh lại thì không còn ai nữa. Cô ta biết chắc chắn Hồng Kỳ đưa Lục Miêu Miêu đi rồi nên cô ta vội đi khắp nơi tìm Hồng Quân, muốn hắn ta ngăn Hồng Kỳ lại. Nhưng lúc tìm đến đây thì nhìn thấy cảnh này.
Lục Tây vừa khóc vừa nói với Lục Miêu Miêu: “Miêu Miêu! Chị biết em hận nhà họ Hồng, chị cũng thế, chị còn hận họ hơn em”.
“Chị cũng thừa nhận, ban đầu chị gả cho anh ấy không phải là tự nguyện nhưng…”.
“Anh ấy là chồng của chị, ở bên nhau hơn ba năm rồi. Mặc dù ngoại hình anh ấy không nổi bật, chị cũng rất ghét anh ấy. Nhưng mấy năm nay anh ấy rất tốt với chị, chị cũng không phải cây cỏ không có tình cảm, vì vậy…”.
“Miêu Miêu! Tha cho anh ấy đi”.
Lục Miêu Miêu lắc đầu, những lời này khiến cô ta rất tức giận, tại sao chị mình lại trở nên như vậy?
Cô ta phẫn nộ quát lớn: “Chị! Là bọn chúng đã giết cả nhà mình. Sao chị lại bắt em thả hắn, hắn là kẻ thù của nhà mình”.
Lục Tây vội lắc đầu nói: “Không! Không phải! Chỉ có Hồng Phạm và Hồng Kỳ giết nhà họ Lục chúng ta thôi, anh ấy không tham gia vào chuyện này”.
“Vì anh ấy đi tìm Hồng Phạm nên mới…”.
“Không”, khóe mắt Lục Miêu Miêu đỏ ửng, giọng nói run rẩy có phần quyết đoán: “Chỉ cần là người nhà họ Hồng thì đều là kẻ thù của chúng ta. Bất luận là kẻ nào thì đều đáng chết”.
Lúc này, Lục Miêu Miêu có dũng khí, đột nhiên giơ dao lên định chém xuống.
Lục Tây thấy vậy thì bảo vệ trước người Hồng Quân. Cô ta giang tay ra nói: “Nếu muốn giết thì giết cả chị đi”.
Dao của Lục Miêu Miêu như dừng trên không trung. Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cánh tay của Lục Miêu Miêu.
Bạch Diệc Phi dùng một tay khác lấy lại con dao trong tay cô ta, thở dài nói: “Tôi có thể bảo người khác kéo chị cô ra thì kẻ này sẽ phải chết. Nhưng nếu hắn chết thì chị cô cũng không muốn sống đâu”.
Lục Miêu Miêu nhìn Bạch Diệc Phi, trong ánh mắt đều là vẻ kinh ngạc và khó xử.
“Để tôi giải quyết”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.
Bạch Diệc Phi biết, kể cả ban đầu Lục Tây không tự nguyện nhưng hai người sống lâu thì sẽ nảy sinh tình cảm, không nhất định là tình yêu nhưng sẽ có tình thân.
Đặc biệt người đó còn đối xử tốt với mình, còn là vợ chồng chung chăn gối bao nhiêu năm.
Muốn giết Hồng Quân thì quá đơn giản nhưng trong lòng Lục Tây sẽ buồn. Kể cả cô ta sống tiếp thì nửa đời còn lại cũng sống trong vẻ day dứt.
Nhưng hiện giờ Lục Tây thật sự khó xử, chính nhà họ Hồng diệt nhà họ Lục, giết bố mẹ của Lục Tây. Hồng Quân lại là người của nhà họ Hồng, cũng được coi là kẻ thù của Lục Tây nhưng Hồng Quân lại là chồng của cô ta.
Bạch Diệc Phi nghĩ, Lục Viễn vì mình mà chết, vì vậy anh muốn báo đáp mối ân tình này cho con gái ông ấy. Hiện giờ anh đã biết thân phận của Lục Tây, cũng hiểu được tại sao Lục Viễn không rời khỏi đảo Lam.
Mặc dù đây là vấn đề khiến người ta đau đầu nhưng Lục Tây là con gái của Lục Viễn thì anh sẽ xử lý ổn thỏa.
Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn Lục Tây và Hồng Quân.
Lục Tây không biết được sự đáng sợ của Bạch Diệc Phi, đồng thời cũng vì anh là lý do dẫn đến việc nhà họ Hồng diệt nhà họ Lục nên cô ta nhìn anh đều là vẻ oán hận.
“Anh chính là Bạch Nhất? Bố mẹ tôi vì anh nên mới bị nhà họ Hồng giết chết?”, Lục Tây lớn tiếng hỏi.
“Đúng vậy”, Bạch Diệc Phi gật đầu.
Lục Tây nghe thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, nói: “Vì vậy hiện giờ anh biết em gái tôi không ra tay được nên muốn đứng ra tự mình ra tay?”
“Anh giả làm người ác đúng không?”
“Hừm! Tôi thấy anh không cần giả bộ đâu, vì anh vốn là vậy rồi”, lời mà Lục Tây nói khiến Bạch Diệc Phi không có biểu cảm gì.
Bạch Diệc Phi trước nay không tự coi mình là người tốt nhưng nếu nói là ác nhân thì không đến nỗi đó.
Anh giơ tay lên rồi kề dao lên cổ Hồng Quân. Lục Tây thấy thế lập tức giơ cổ ra, nhắm mắt lại, với kiểu muốn giết thì giết cả đi.
Nhưng Bạch Diệc Phi không ra tay mà chỉ thản nhiên nói: “Tôi có thể không giết Hồng Quân nhưng cô phải đồng ý với tôi một điều kiện”.
Lục Tây nghe thấy vậy thì ngạc nhiên mở mắt ra nhìn về phía Bạch Diệc Phi.
Anh nói tiếp: “Cô đi cùng tôi, rời khỏi nhà họ Hồng”.
Ai biết được khi anh vừa nói xong thì Hồng Quân đột nhiên kích động lớn tiếng hét: “Không, không, tôi sẽ không rời xa cô ấy đâu”.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì hừ lạnh nói: “Câm miệng lại! Mẹ kiếp! Anh tưởng Lục Tây thích mình sao?”
“Cô ta bảo vệ anh là vì anh là chồng trên danh nghĩa thôi, trong lòng cô ta thấy không yên tâm thôi”.
“Trong lòng Lục Tây có anh hay không thì bản thân anh không biết sao?”
“Tôi làm như vậy là muốn cô ấy không vào tình thế khó xử, để cô ấy có thể tiếp tục sống vui. Còn anh sống hay chết chả liên quan mẹ gì đến tôi cả”.
“Nếu biết điều thì câm miệng lại, nếu không thì cô ta sẽ chết cùng anh đấy”.
Lúc này Hồng Quân đờ người ra. Bạch Diệc Phi nói đúng, chỉ có như thế thì Lục Tây mới vui vẻ sống tiếp mà không có gánh nặng tâm lý.
Hồng Quân cúi đầu, vẻ mặt đau khổ.
Bạch Diệc Phi không hề để ý đến cảm xúc của Hồng Quân, chỉ thản nhiên nói: “Tôi có thể không giết anh nhưng nhà họ Hồng tôi sẽ không tha đâu. Tôi biết nếu anh không chết thì sau này chắc chắn sẽ tìm tôi báo thù”.
“Anh cũng có thể yên tâm đến tìm tôi báo thù. Lục Viễn có ân với tôi nên tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho con gái ông ấy, không để họ phải khó khăn”.
“Độc trong rượu ban nãy không lấy mạng của anh đâu mà chỉ khiến anh tạm thời mất đi sức lực thôi”.
“Giờ thì mau chóng cút đi”.
Hồng Quân nghe thấy vậy thì trầm ngâm lát, nắm chặt nắm đấm, sau đó từ đất bò dậy. Cả quá trình đó, hắn ta vẫn luôn nhìn theo Lục Tây vì hắn ta không nỡ rời xa Lục Tây.
Nhưng mặc dù Lục Tây nước mắt lưng tròng, cô ta vẫn quyết định không nhìn Hồng Quân một cái. Lúc này hắn ta mới hụt hẫng rời đi.
Thấy vậy Lục Tây đột nhiên bật khóc thành tiếng. Lục Miêu Miêu thấy vậy lập tức lại ôm chặt chị mình, nhất thời không biết nên làm như thế nào nữa. Cô ta cũng khóc cùng chị mình.
Nhìn chị em khóc thương tâm nên Bạch Diệc Phi thở dài, nói: “Tôi biết trong lòng các cô hận tôi, nếu muốn báo thù thì tôi chấp nhận. Nhưng tôi hi vọng đợi khi chuyện này kết thúc, đợi tôi đưa các cô đến nơi tốt hơn, hoàn thành lời hứa với Lục Viễn, lúc đó các cô đến báo thù, tôi sẽ không bao giờ phản kháng”.
Nhưng đáp lại anh vẫn là tiếng khóc của hai chị em. Đồng thời lúc này, điện thoại của Bạch Diệc Phi đổ chuông.
Anh lập tức lấy ra nhìn thì phát hiện Lý Tuyết gọi video cho anh. Vì thế anh vội tìm một nơi yên ắng rồi mới bật video lên.
“Anh đang ở đâu đó?”, Lý Tuyết nhìn phong cảnh sau video thì không khỏi tò mò, hỏi.
Còn Bạch Diệc Phi khi nhìn thấy khuôn mặt của Lý Tuyết mà anh ngày ngày nhớ mong thì tim anh như ấm áp trở lại.
Chỉ cần anh nhìn thấy Lý Tuyết thì bất luận có bao nhiêu phiền toái thì tim anh đều trầm lặng hẳn. Sau đó anh nhìn thấy dường như Lý Tuyết đang xoa bụng mình thì mọi cảm xúc như dồn nén, suýt nữa không kìm nổi mà bật khóc.
Nhưng anh vẫn cố kìm chế, khẽ cười nói với cô: “Ở đây vô vị lắm, anh tìm quán bar cho có không khí thôi”.
“Có quán bar sao?”, Lý Tuyết kinh ngạc hỏi.
Bạch Diệc Phi nói với vẻ nhẹ nhõm: “Có chứ, ở đây cái gì cũng có, sau này có cơ hội anh sẽ đưa em đến đây chơi”.
Lý Tuyết nghe thấy vậy thì cười, sau đó khẽ nói: “Chồng à, anh gầy đi rồi, cũng đen đi nữa”.
Nụ cười của Bạch Diệc Phi lập tức như tắt dần. Lúc này, anh thật sự… Thật sự rất muốn gặp Lý Tuyết, có cảm xúc như muốn ngay lập tức bay về bên cô.
Một giây sau, anh lại cười nói: “Đâu có! Anh béo lên ý chứ, lại còn trắng ra nữa, chắc chắn là điện thoại làm anh biến dạng rồi”.
Không muốn để Lý Tuyết lo lắng nên anh lập tức đổi chủ đề, nói: “Vợ à! Mau cho anh xem con nào? Sao bụng em lại to thế?”
- ------------------
Lục Tây vừa khóc vừa nói với Lục Miêu Miêu: “Miêu Miêu! Chị biết em hận nhà họ Hồng, chị cũng thế, chị còn hận họ hơn em”.
“Chị cũng thừa nhận, ban đầu chị gả cho anh ấy không phải là tự nguyện nhưng…”.
“Anh ấy là chồng của chị, ở bên nhau hơn ba năm rồi. Mặc dù ngoại hình anh ấy không nổi bật, chị cũng rất ghét anh ấy. Nhưng mấy năm nay anh ấy rất tốt với chị, chị cũng không phải cây cỏ không có tình cảm, vì vậy…”.
“Miêu Miêu! Tha cho anh ấy đi”.
Lục Miêu Miêu lắc đầu, những lời này khiến cô ta rất tức giận, tại sao chị mình lại trở nên như vậy?
Cô ta phẫn nộ quát lớn: “Chị! Là bọn chúng đã giết cả nhà mình. Sao chị lại bắt em thả hắn, hắn là kẻ thù của nhà mình”.
Lục Tây vội lắc đầu nói: “Không! Không phải! Chỉ có Hồng Phạm và Hồng Kỳ giết nhà họ Lục chúng ta thôi, anh ấy không tham gia vào chuyện này”.
“Vì anh ấy đi tìm Hồng Phạm nên mới…”.
“Không”, khóe mắt Lục Miêu Miêu đỏ ửng, giọng nói run rẩy có phần quyết đoán: “Chỉ cần là người nhà họ Hồng thì đều là kẻ thù của chúng ta. Bất luận là kẻ nào thì đều đáng chết”.
Lúc này, Lục Miêu Miêu có dũng khí, đột nhiên giơ dao lên định chém xuống.
Lục Tây thấy vậy thì bảo vệ trước người Hồng Quân. Cô ta giang tay ra nói: “Nếu muốn giết thì giết cả chị đi”.
Dao của Lục Miêu Miêu như dừng trên không trung. Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cánh tay của Lục Miêu Miêu.
Bạch Diệc Phi dùng một tay khác lấy lại con dao trong tay cô ta, thở dài nói: “Tôi có thể bảo người khác kéo chị cô ra thì kẻ này sẽ phải chết. Nhưng nếu hắn chết thì chị cô cũng không muốn sống đâu”.
Lục Miêu Miêu nhìn Bạch Diệc Phi, trong ánh mắt đều là vẻ kinh ngạc và khó xử.
“Để tôi giải quyết”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.
Bạch Diệc Phi biết, kể cả ban đầu Lục Tây không tự nguyện nhưng hai người sống lâu thì sẽ nảy sinh tình cảm, không nhất định là tình yêu nhưng sẽ có tình thân.
Đặc biệt người đó còn đối xử tốt với mình, còn là vợ chồng chung chăn gối bao nhiêu năm.
Muốn giết Hồng Quân thì quá đơn giản nhưng trong lòng Lục Tây sẽ buồn. Kể cả cô ta sống tiếp thì nửa đời còn lại cũng sống trong vẻ day dứt.
Nhưng hiện giờ Lục Tây thật sự khó xử, chính nhà họ Hồng diệt nhà họ Lục, giết bố mẹ của Lục Tây. Hồng Quân lại là người của nhà họ Hồng, cũng được coi là kẻ thù của Lục Tây nhưng Hồng Quân lại là chồng của cô ta.
Bạch Diệc Phi nghĩ, Lục Viễn vì mình mà chết, vì vậy anh muốn báo đáp mối ân tình này cho con gái ông ấy. Hiện giờ anh đã biết thân phận của Lục Tây, cũng hiểu được tại sao Lục Viễn không rời khỏi đảo Lam.
Mặc dù đây là vấn đề khiến người ta đau đầu nhưng Lục Tây là con gái của Lục Viễn thì anh sẽ xử lý ổn thỏa.
Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn Lục Tây và Hồng Quân.
Lục Tây không biết được sự đáng sợ của Bạch Diệc Phi, đồng thời cũng vì anh là lý do dẫn đến việc nhà họ Hồng diệt nhà họ Lục nên cô ta nhìn anh đều là vẻ oán hận.
“Anh chính là Bạch Nhất? Bố mẹ tôi vì anh nên mới bị nhà họ Hồng giết chết?”, Lục Tây lớn tiếng hỏi.
“Đúng vậy”, Bạch Diệc Phi gật đầu.
Lục Tây nghe thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, nói: “Vì vậy hiện giờ anh biết em gái tôi không ra tay được nên muốn đứng ra tự mình ra tay?”
“Anh giả làm người ác đúng không?”
“Hừm! Tôi thấy anh không cần giả bộ đâu, vì anh vốn là vậy rồi”, lời mà Lục Tây nói khiến Bạch Diệc Phi không có biểu cảm gì.
Bạch Diệc Phi trước nay không tự coi mình là người tốt nhưng nếu nói là ác nhân thì không đến nỗi đó.
Anh giơ tay lên rồi kề dao lên cổ Hồng Quân. Lục Tây thấy thế lập tức giơ cổ ra, nhắm mắt lại, với kiểu muốn giết thì giết cả đi.
Nhưng Bạch Diệc Phi không ra tay mà chỉ thản nhiên nói: “Tôi có thể không giết Hồng Quân nhưng cô phải đồng ý với tôi một điều kiện”.
Lục Tây nghe thấy vậy thì ngạc nhiên mở mắt ra nhìn về phía Bạch Diệc Phi.
Anh nói tiếp: “Cô đi cùng tôi, rời khỏi nhà họ Hồng”.
Ai biết được khi anh vừa nói xong thì Hồng Quân đột nhiên kích động lớn tiếng hét: “Không, không, tôi sẽ không rời xa cô ấy đâu”.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì hừ lạnh nói: “Câm miệng lại! Mẹ kiếp! Anh tưởng Lục Tây thích mình sao?”
“Cô ta bảo vệ anh là vì anh là chồng trên danh nghĩa thôi, trong lòng cô ta thấy không yên tâm thôi”.
“Trong lòng Lục Tây có anh hay không thì bản thân anh không biết sao?”
“Tôi làm như vậy là muốn cô ấy không vào tình thế khó xử, để cô ấy có thể tiếp tục sống vui. Còn anh sống hay chết chả liên quan mẹ gì đến tôi cả”.
“Nếu biết điều thì câm miệng lại, nếu không thì cô ta sẽ chết cùng anh đấy”.
Lúc này Hồng Quân đờ người ra. Bạch Diệc Phi nói đúng, chỉ có như thế thì Lục Tây mới vui vẻ sống tiếp mà không có gánh nặng tâm lý.
Hồng Quân cúi đầu, vẻ mặt đau khổ.
Bạch Diệc Phi không hề để ý đến cảm xúc của Hồng Quân, chỉ thản nhiên nói: “Tôi có thể không giết anh nhưng nhà họ Hồng tôi sẽ không tha đâu. Tôi biết nếu anh không chết thì sau này chắc chắn sẽ tìm tôi báo thù”.
“Anh cũng có thể yên tâm đến tìm tôi báo thù. Lục Viễn có ân với tôi nên tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho con gái ông ấy, không để họ phải khó khăn”.
“Độc trong rượu ban nãy không lấy mạng của anh đâu mà chỉ khiến anh tạm thời mất đi sức lực thôi”.
“Giờ thì mau chóng cút đi”.
Hồng Quân nghe thấy vậy thì trầm ngâm lát, nắm chặt nắm đấm, sau đó từ đất bò dậy. Cả quá trình đó, hắn ta vẫn luôn nhìn theo Lục Tây vì hắn ta không nỡ rời xa Lục Tây.
Nhưng mặc dù Lục Tây nước mắt lưng tròng, cô ta vẫn quyết định không nhìn Hồng Quân một cái. Lúc này hắn ta mới hụt hẫng rời đi.
Thấy vậy Lục Tây đột nhiên bật khóc thành tiếng. Lục Miêu Miêu thấy vậy lập tức lại ôm chặt chị mình, nhất thời không biết nên làm như thế nào nữa. Cô ta cũng khóc cùng chị mình.
Nhìn chị em khóc thương tâm nên Bạch Diệc Phi thở dài, nói: “Tôi biết trong lòng các cô hận tôi, nếu muốn báo thù thì tôi chấp nhận. Nhưng tôi hi vọng đợi khi chuyện này kết thúc, đợi tôi đưa các cô đến nơi tốt hơn, hoàn thành lời hứa với Lục Viễn, lúc đó các cô đến báo thù, tôi sẽ không bao giờ phản kháng”.
Nhưng đáp lại anh vẫn là tiếng khóc của hai chị em. Đồng thời lúc này, điện thoại của Bạch Diệc Phi đổ chuông.
Anh lập tức lấy ra nhìn thì phát hiện Lý Tuyết gọi video cho anh. Vì thế anh vội tìm một nơi yên ắng rồi mới bật video lên.
“Anh đang ở đâu đó?”, Lý Tuyết nhìn phong cảnh sau video thì không khỏi tò mò, hỏi.
Còn Bạch Diệc Phi khi nhìn thấy khuôn mặt của Lý Tuyết mà anh ngày ngày nhớ mong thì tim anh như ấm áp trở lại.
Chỉ cần anh nhìn thấy Lý Tuyết thì bất luận có bao nhiêu phiền toái thì tim anh đều trầm lặng hẳn. Sau đó anh nhìn thấy dường như Lý Tuyết đang xoa bụng mình thì mọi cảm xúc như dồn nén, suýt nữa không kìm nổi mà bật khóc.
Nhưng anh vẫn cố kìm chế, khẽ cười nói với cô: “Ở đây vô vị lắm, anh tìm quán bar cho có không khí thôi”.
“Có quán bar sao?”, Lý Tuyết kinh ngạc hỏi.
Bạch Diệc Phi nói với vẻ nhẹ nhõm: “Có chứ, ở đây cái gì cũng có, sau này có cơ hội anh sẽ đưa em đến đây chơi”.
Lý Tuyết nghe thấy vậy thì cười, sau đó khẽ nói: “Chồng à, anh gầy đi rồi, cũng đen đi nữa”.
Nụ cười của Bạch Diệc Phi lập tức như tắt dần. Lúc này, anh thật sự… Thật sự rất muốn gặp Lý Tuyết, có cảm xúc như muốn ngay lập tức bay về bên cô.
Một giây sau, anh lại cười nói: “Đâu có! Anh béo lên ý chứ, lại còn trắng ra nữa, chắc chắn là điện thoại làm anh biến dạng rồi”.
Không muốn để Lý Tuyết lo lắng nên anh lập tức đổi chủ đề, nói: “Vợ à! Mau cho anh xem con nào? Sao bụng em lại to thế?”
- ------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.